Mẹ Thời có chút bát quái. Xem ra tiểu ca ca có ý với Thời...
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Chơi thêm một lát sau, Thời Úy đi mua nước, Diệp Thanh đứng tại chỗ chờ cậu ta, lúc này trước mặt có một mỹ nữ phong thái tràn đầy ngự tỷ đi tới, cô nàng ăn mặc áo tắm đặc biệt gợi cảm, dáng người đẹp toàn bộ được phơi bày.
Mỹ nữ đi đến bên người Diệp Thanh, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, cười vô cùng đẹp: "Chờ ai sao?".
"Ừ!"
Xuất phát từ lễ phép, Diệp Thanh lên tiếng.
"Cậu cũng ở tại khách sạn này sao?"
"Đúng vậy"
"Vậy cậu ở phòng nào vậy?", Mỹ nữ khiêu chớp mắt dẫn dụ.
"Cái này thuộc về cá nhân riêng tư, tôi nghĩ tôi không thể nói cho cô!"
Mỹ nữ hơi thất vọng, nhưng còn chưa muốn từ bỏ một cực phẩm mỹ nam như vậy, lấy di động ra, cười nói: "Vậy có thể thêm WeChat không, chúng ta đều ở đây, có thể hẹn nhau cùng đi ra ngoài chơi".
Diệp Thanh còn chưa kịp nói lời từ chối, bả vai đã bị người khác ôm, cậu quay đầu lại nhìn, cuối cùng Thời Úy đi mua nước đã trở lại. Cậu vẫn luôn có chút lãnh đạm với mỹ nữ, bây giờ trên mặt lại mang ý cười: "Cậu trở lại rồi?".
"Ừ!"
Thời Úy dùng tay giữ lấy bả vai Diệp Thanh, thân hình cao lớn dường như ôm cậu ở trong lòng ngực, một đôi con ngươi thâm thúy lạnh nhạt nhìn về phía mỹ nữ đang nói chuyện với Diệp Thanh.
Mỹ nữ ngay từ đầu đã bị Thời Úy kinh diễm, không ngờ hôm nay lại có thể đồng thời nhìn thấy hai mỹ nam giống như bước ra từ thế giới giả tưởng, sau đó lại bị ánh mắt lạnh băng cảnh cáo của cậu ta nhìn, lập tức tâm tư gì cũng không còn.
Bởi vì ánh mắt Thời Úy quá lãnh quá đạm, lại vô cùng có tính chiếm đoạt, làm cô nàng trong nháy mắt không dám lỗ mãng.
Cô nàng tiếc nuối nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt xẹt qua cánh tay Thời Úy đang ôm Diệp Thanh trước ngực rất có tính chiếm hữu, trong lòng lập tức thông suốt.
Không ngờ hai người này lại là quan hệ người yêu sao? Nhìn động tác của người này mười phần chiếm hữu, là bởi vì chính mình bắt chuyện nên ghen.
Mỹ nữ nhất thời có chút xấu hổ, phất phất tay, nói câu xin lỗi, liền ỉu xìu rời đi.
Cô nàng đi rồi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện hai người kia đứng chung một chỗ, lại xứng đôi đến bất ngờ, hai người nhan sắc tốt đẹp vượt trội tới mức giống như một bức tranh.
Sau khi màn nhạc đệm này kết thúc, hai người cùng nhau trở về khách sạn, lại lái xe đi nhà ăn gần đó ăn cơm tối, một bữa cơm tối không tệ trôi qua, hai người lại quay trở về khách sạn, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối Thời Úy mới vừa tắm xong bước ra, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu cầm lên nhìn, không ngờ là mẫu thân của mình gọi tới.
"Alo!"
"Úy Úy à, mẹ đây!"
"Con biết"
"......"
Mẹ Thời tạm dừng một chút, thanh âm lại vang lên: "Hôm nay tới khách sạn bờ biển thành phố S của nhà chúng ta nghỉ phép? Nghe nói còn đi cùng một chàng trai lớn lên vô cùng đẹp? Là Diệp Thanh sao?".
Thời Úy biết mẹ Thời quan tâm cậu ta, nhưng điều không thể phủ nhận chính là mẹ Thời, bà ấy có chút bát quái.
"Vâng"
"Ai da, có tiến bộ nha!", Mẹ Thời biểu đạt vừa lòng với Thời Úy.
"Thế nào? Con ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố S, nắm tay chưa?"
"......"
Thời Úy suy nghĩ, hai ngày này cậu ta không chỉ nắm tay Diệp Thanh, còn ôm, cõng trên lưng, đáp lời: "Vâng!"
"Vâng là ý gì? Là nắm rồi phải không?"
Mẹ Thời có chút hận sắt không thành thép đối với tính cách giống như hũ nút từ trước tới nay của Thời Úy.
"Đúng vậy"
"Thật tốt, có tiến bộ"
Mẹ Thời rất vừa lòng, sau đó hàn huyên vài câu với Thời Úy, thỏa mãn tâm tình bát quái đối đối với con trai mình, mới chịu cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau Diệp Thanh và Thời Úy hẹn nhau đi leo núi, sau khi lái xe đi vào chân núi, hai người mặc quần áo thể thao đơn giản, đeo ba lô leo lên từ chân núi.
Hai người dậy sớm, ánh mặt trời còn chưa chiếu tới, lúc này gió núi nhẹ nhàng thổi qua bóng cây lắc lư, phần lớn cây cối đều có lá cây màu xanh biếc, chỉ có một ít cây cối rụng hết lá.
"Không khí thật tốt!"
Diệp Thanh bước từng bước leo hướng lên trên, tạm thời còn chưa cảm thấy quá mệt.
"Ừ!"
Thời Úy leo nhẹ nhàng tới mức dị thường, hơi thở cũng không hề gấp.
Lúc này người đi đường không nhiều lắm, tốp năm tốp ba đều đang chậm rãi đi về phía trước.
Hai người leo hơn một giờ, mặt trời rốt cuộc cũng chiếu rọi, cũng may cây cối hai bên sườn núi rất dày, gần như không có bao nhiêu ánh mặt trời xuyên vào, hoàn cảnh vẫn rất đẹp đẽ và thanh tịnh.
Thời điểm leo đến giữa sườn núi, Diệp Thanh đã mệt đến không chịu nổi, vừa leo vừa hơi thở dốc, Thời Úy nắm lấy một tay cậu, kéo cậu đi lên. Cứ như vậy, Diệp Thanh nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng không ít, "Cảm ơn!".
Bàn tay thon dài của Thời Úy vững vàng giữ chặt Diệp Thanh, gương mặt lạnh lùng có chút ôn nhu không dễ phát hiện: "Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể cõng cậu đi lên".
"Vậy quá xấu hổ rồi, hơn nữa, tôi còn không đến mức bắt cậu cõng, tuy rằng hơi mệt, nhưng cũng không phải leo không lên".
Diệp Thanh nhìn thoáng qua Thời Úy với vẻ hâm mộ đố kỵ, tên này nhìn qua vẫn vô cùng nhẹ nhàng, không giống chính mình, sớm đã mệt không chịu nổi.
Thời Úy biết Diệp Thanh không phải loại nữ sinh mảnh mai, chỉ là lúc đối mặt với người mình thích, cậu ta luôn không nhịn được muốn sủng cậu nhiều một chút.
Ngọn núi này sắp đến đỉnh núi một nửa bộ phận, có một vườn hoa oải hương màu tím, rất nhiều người yêu thích tiến đến chụp ảnh ngắm cảnh.
Hai người cùng nhau bước vào trong vườn hoa, dường như đi vào một biển hoa màu tím.
Vườn hoa oải hương rất đẹp, hai người men theo con đường nhỏ đi vào trong, đắm mình trong biển hoa rực rỡ, cảnh sắc mỹ lệ như thế, làm cho lòng người vui thích.
"Nơi này thật đẹp!"
Ngón tay thon dài như ngọc của Diệp Thanh nhẹ nhàng phất qua cánh hoa, làn da trắng tinh dưới ánh mặt trời giống như dương chi bạch ngọc.
"Ừ"
Thời Úy nhìn Diệp Thanh đứng trong biển hoa, người trước mắt lại còn đẹp hơn cả biển hoa, tinh xảo đến mức có chút không chân thật.
Cậu ta không nhịn được đưa máy ảnh lên tách một tiếng, chụp lại Diệp Thanh giờ khắc này.
"Lại chụp?", Diệp Thanh bật cười, "Hôm nay tới đây cũng không biết cậu đã chụp tôi bao nhiêu bức ảnh, còn chưa chụp đủ sao?".
"Không đủ", chụp cả đời cũng không đủ!
Diệp Thanh cầm lấy máy ảnh của Thời Úy, cũng chụp mấy tấm cho Thời Úy, Thời Úy trong ảnh bên môi mang theo một tia ý cười, hòa tan khí chất lạnh lùng của cậu ta, cao quý ưu nhã, tuấn mỹ vô song.
Sau khi chụp mấy tấm cho Thời Úy, Diệp Thanh muốn chụp mấy tấm ảnh chung cho hai người, nhìn du khách chung quanh, đang chuẩn bị tìm người giúp đỡ, lúc này đột nhiên một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng tinh xảo bước tới.
Chàng trai đại khái khoảng 23-24, dáng người cao gầy tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn là một tiểu soái ca thanh tú.
Hắn nhìn Diệp Thanh và Thời Úy, vẻ mặt tươi cười thân thiết ôn hòa: "Có muốn tôi giúp các cậu chụp vài bức ảnh không?".
Diệp Thanh chú ý tới ánh mắt hắn dừng ở trên người Thời Úy tựa hồ có chút quá mức nóng bỏng, trong lòng nhất thời có chút không vui khó hiểu, cự tuyệt nói: "Cảm ơn, không cần".
Tiểu soái ca thấy Diệp Thanh từ chối không nể mặt như thế, lập tức trong lòng cũng rất không vui, nhưng trên mặt vẫn tươi cười đúng mực.
Hắn nhẹ nhàng chớp động hai mắt nhìn về phía Thời Úy, vẻ mặt lộ ra chút biểu tình ủy khuất: "Thật sự không cần sao? Tôi chỉ là muốn giúp đỡ một chút mà thôi!".
Bạn trai trước đây của hắn đã từng nói, thời điểm hắn nhìn người khác như vậy có vài phần hấp dẫn, làm hắn ta rất say mê.
Người này câu dẫn không dấu vết, Thời Úy thấy hắn có vẻ rất vụng về, cậu ta từ nhỏ sinh ra trong gia đình danh giá, tướng mạo năng lực đều ưu việt, bên người xưa nay không thiếu đối tượng theo đuổi cùng thầm mến.
Nhưng cậu ta luôn luôn giữ cho mình thói quen trong sạch, hơn nữa tính cách lạnh lùng khiến người khác không dám thân cận, hầu như không có mấy người tới câu dẫn cậu ta một cách công khai. Cho dù có cũng đều bị cậu ta lạnh nhạt và không thèm để ý đuổi đi.
Thời Úy căn bản không nhìn hắn, nắm tay Diệp Thanh, "Chúng ta đổi nơi khác đi một chút".
"Được"
Diệp Thanh cảm thấy người này có chút quái dị nói không nên lời, bộ dáng vừa rồi hơi ra vẻ õng ẹo, một chút khí khái đàn ông cũng không có.
Đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn Thời Úy, làm cậu cảm thấy có chút phản cảm. Hiện tại thấy Thời Úy căn bản không muốn phản ứng hắn, trong lòng nhất thời có chút vui vẻ, thuận thế nắm chặt tay Thời Úy, cười nói: "Đi thôi!".
Thời Úy cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị nắm chặt, tim đập lỡ một nhịp, gương mặt luôn lạnh lùng cũng nhịn không được cong lên một nụ cười mỉm.
Thấy Diệp Thanh và Thời Úy không để ý hắn chút nào, giống như đối đãi với không khí rời đi, trong lòng tiểu soái ca vừa rồi đến gần rất phẫn hận đối với Diệp Thanh.
Hắn tên Hạ Tuấn Hi, là một sinh viên năm bốn đại học Y, vừa rồi hắn chạy tới là vì Thời Úy, tuy rằng Diệp Thanh lớn lên cũng rất làm người ta kinh diễm, nhưng Thời Úy mới là con mồi của hắn, công đảng chất lượng tốt tuyệt thế như vậy, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy đã gần như đắm chìm.
Hắn nhìn dáng vẻ Thời Úy ôn nhu sủng nịch với Diệp Thanh, trong lòng vô cùng đố kỵ, người đàn ông chất lượng tốt như vậy, nếu là mình thì tốt rồi!
Diệp Thanh cùng Thời Úy chơi ở biển hoa khoảng một giờ, tới phía trước tìm một cô bé mười mấy tuổi hỗ trợ chụp chung mấy tấm ảnh hai người.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô bé rất không tồi, chụp hai người đều rất đẹp, Diệp Thanh nhìn kỹ ảnh chụp, cảm thấy đều rất đẹp.
Thời Úy lấy một tấm ảnh hai người đứng ở trong biển hoa, cậu ta ôm lấy vai Diệp Thanh, Diệp Thanh ý cười oanh nhiên nhìn cậu ta, đổi thành hình nền điện thoại.
Diệp Thanh thấy thế cũng chọn một tấm ảnh hai người chụp chung, đổi thành hình nền điện thoại.
Sắp đến giữa trưa, hai người cuối cùng cũng bước lên đỉnh núi. Leo núi là một thể lực sống, du ngoạn một buổi sáng, Diệp Thanh đã cảm thấy rất mệt, nhưng Thời Úy vẫn tinh thần no đủ nhẹ nhàng bình thường, làm cho cậu không khỏi có một nhận thức mới đối với thể lực kinh người của Thời Úy.
"Thể lực của cậu thật tốt quá đi? Quả thực không ở trong phạm vi của người bình thường!", Giọng Diệp Thanh hơi hổn hển, trên trán phủ đầy tầng mồ hôi tinh mịn, gương mặt ửng đỏ.
Thời Úy nhìn dáng vẻ Diệp Thanh, thân thể như bốc cháy lên một ngọn lửa, đầu quả tim nóng bỏng, cậu ta vội vàng chuyển dời tầm mắt, đỡ Diệp Thanh đang hổn hển ngồi lên một cục đá: "Nghỉ ngơi một chút".
"Ông nội tôi là một quân nhân, lúc tôi còn nhỏ ông ấy đã đưa tôi đến quân doanh rèn luyện, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gián đoạn, mỗi năm nghỉ hè tôi đều sẽ đi một khoảng thời gian".
Thời Úy giải thích với Diệp Thanh nguyên nhân thể lực cậu ta tốt như vậy, loại chuyện leo núi này, đối với Thời Úy sớm đã hình thành thói quen huấn luyện ma quỷ trong bộ đội mà nói thật sự rất nhẹ nhàng.
Người ta nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, Diệp Thanh so sánh tràn đầy đồng cảm, leo núi một buổi sáng, thời điểm xuống núi Diệp Thanh chỉ cảm thấy chân mềm vô cùng.
Lúc Thời Úy dắt Diệp Thanh đi được một nửa, Diệp Thanh đột nhiên chân mềm nhũn thiếu chút nữa lăn xuống, Thời Úy vội vàng phản ứng nhanh chóng ôm lấy cậu, giữ người ổn định lại.
"Cảm ơn!", Diệp Thanh ban đầu trong lòng còn sợ hãi, sau khi hoàn hồn lại có chút đỏ mặt.
Thời Úy đỡ Diệp Thanh đứng vững, đột nhiên khom người ngồi xổm xuống, nói với Diệp Thanh: "Đi lên, tôi cõng cậu!".
"Như vậy sao được? Tôi còn có thể đi"
Diệp Thanh lắc đầu cự tuyệt, tuy rằng chân cậu nhũn, nhưng cũng không phải không thể xuống núi, chẳng qua phải đi rồi lại dừng chậm trễ chút thời gian mới có thể đi xuống.
Thời Úy thấy thế không nói gì nữa, mà trực tiếp dùng sức cõng người lên.
"A!"
Diệp Thanh bị động tác bất ngờ của Thời Úy làm cho kinh hãi.
"Không cần, thả tôi xuống dưới đi!"
"Như vậy sẽ nhanh hơn một chút"
Thời Úy khó cũng không nghe lời cậu buông xuống, Diệp Thanh có chút bất đắc dĩ và ngượng ngùng, giãy giụa một chút, vẫn bị cậu ta cõng chặt.
"Đừng nháo!"
"......"
Diệp Thanh không có cách nào, đành phải vứt bỏ ý định, lại thấy cậu ta cõng một người lớn như cậu, mà bước chân vẫn nhẹ nhàng như cũ, tựa hồ chẳng hề tốn sức, lúc này mới từ bỏ.
Mỹ nữ đi đến bên người Diệp Thanh, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, cười vô cùng đẹp: "Chờ ai sao?".
"Ừ!"
Xuất phát từ lễ phép, Diệp Thanh lên tiếng.
"Cậu cũng ở tại khách sạn này sao?"
"Đúng vậy"
"Vậy cậu ở phòng nào vậy?", Mỹ nữ khiêu chớp mắt dẫn dụ.
"Cái này thuộc về cá nhân riêng tư, tôi nghĩ tôi không thể nói cho cô!"
Mỹ nữ hơi thất vọng, nhưng còn chưa muốn từ bỏ một cực phẩm mỹ nam như vậy, lấy di động ra, cười nói: "Vậy có thể thêm WeChat không, chúng ta đều ở đây, có thể hẹn nhau cùng đi ra ngoài chơi".
Diệp Thanh còn chưa kịp nói lời từ chối, bả vai đã bị người khác ôm, cậu quay đầu lại nhìn, cuối cùng Thời Úy đi mua nước đã trở lại. Cậu vẫn luôn có chút lãnh đạm với mỹ nữ, bây giờ trên mặt lại mang ý cười: "Cậu trở lại rồi?".
"Ừ!"
Thời Úy dùng tay giữ lấy bả vai Diệp Thanh, thân hình cao lớn dường như ôm cậu ở trong lòng ngực, một đôi con ngươi thâm thúy lạnh nhạt nhìn về phía mỹ nữ đang nói chuyện với Diệp Thanh.
Mỹ nữ ngay từ đầu đã bị Thời Úy kinh diễm, không ngờ hôm nay lại có thể đồng thời nhìn thấy hai mỹ nam giống như bước ra từ thế giới giả tưởng, sau đó lại bị ánh mắt lạnh băng cảnh cáo của cậu ta nhìn, lập tức tâm tư gì cũng không còn.
Bởi vì ánh mắt Thời Úy quá lãnh quá đạm, lại vô cùng có tính chiếm đoạt, làm cô nàng trong nháy mắt không dám lỗ mãng.
Cô nàng tiếc nuối nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt xẹt qua cánh tay Thời Úy đang ôm Diệp Thanh trước ngực rất có tính chiếm hữu, trong lòng lập tức thông suốt.
Không ngờ hai người này lại là quan hệ người yêu sao? Nhìn động tác của người này mười phần chiếm hữu, là bởi vì chính mình bắt chuyện nên ghen.
Mỹ nữ nhất thời có chút xấu hổ, phất phất tay, nói câu xin lỗi, liền ỉu xìu rời đi.
Cô nàng đi rồi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện hai người kia đứng chung một chỗ, lại xứng đôi đến bất ngờ, hai người nhan sắc tốt đẹp vượt trội tới mức giống như một bức tranh.
Sau khi màn nhạc đệm này kết thúc, hai người cùng nhau trở về khách sạn, lại lái xe đi nhà ăn gần đó ăn cơm tối, một bữa cơm tối không tệ trôi qua, hai người lại quay trở về khách sạn, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối Thời Úy mới vừa tắm xong bước ra, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu cầm lên nhìn, không ngờ là mẫu thân của mình gọi tới.
"Alo!"
"Úy Úy à, mẹ đây!"
"Con biết"
"......"
Mẹ Thời tạm dừng một chút, thanh âm lại vang lên: "Hôm nay tới khách sạn bờ biển thành phố S của nhà chúng ta nghỉ phép? Nghe nói còn đi cùng một chàng trai lớn lên vô cùng đẹp? Là Diệp Thanh sao?".
Thời Úy biết mẹ Thời quan tâm cậu ta, nhưng điều không thể phủ nhận chính là mẹ Thời, bà ấy có chút bát quái.
"Vâng"
"Ai da, có tiến bộ nha!", Mẹ Thời biểu đạt vừa lòng với Thời Úy.
"Thế nào? Con ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố S, nắm tay chưa?"
"......"
Thời Úy suy nghĩ, hai ngày này cậu ta không chỉ nắm tay Diệp Thanh, còn ôm, cõng trên lưng, đáp lời: "Vâng!"
"Vâng là ý gì? Là nắm rồi phải không?"
Mẹ Thời có chút hận sắt không thành thép đối với tính cách giống như hũ nút từ trước tới nay của Thời Úy.
"Đúng vậy"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật tốt, có tiến bộ"
Mẹ Thời rất vừa lòng, sau đó hàn huyên vài câu với Thời Úy, thỏa mãn tâm tình bát quái đối đối với con trai mình, mới chịu cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau Diệp Thanh và Thời Úy hẹn nhau đi leo núi, sau khi lái xe đi vào chân núi, hai người mặc quần áo thể thao đơn giản, đeo ba lô leo lên từ chân núi.
Hai người dậy sớm, ánh mặt trời còn chưa chiếu tới, lúc này gió núi nhẹ nhàng thổi qua bóng cây lắc lư, phần lớn cây cối đều có lá cây màu xanh biếc, chỉ có một ít cây cối rụng hết lá.
"Không khí thật tốt!"
Diệp Thanh bước từng bước leo hướng lên trên, tạm thời còn chưa cảm thấy quá mệt.
"Ừ!"
Thời Úy leo nhẹ nhàng tới mức dị thường, hơi thở cũng không hề gấp.
Lúc này người đi đường không nhiều lắm, tốp năm tốp ba đều đang chậm rãi đi về phía trước.
Hai người leo hơn một giờ, mặt trời rốt cuộc cũng chiếu rọi, cũng may cây cối hai bên sườn núi rất dày, gần như không có bao nhiêu ánh mặt trời xuyên vào, hoàn cảnh vẫn rất đẹp đẽ và thanh tịnh.
Thời điểm leo đến giữa sườn núi, Diệp Thanh đã mệt đến không chịu nổi, vừa leo vừa hơi thở dốc, Thời Úy nắm lấy một tay cậu, kéo cậu đi lên. Cứ như vậy, Diệp Thanh nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng không ít, "Cảm ơn!".
Bàn tay thon dài của Thời Úy vững vàng giữ chặt Diệp Thanh, gương mặt lạnh lùng có chút ôn nhu không dễ phát hiện: "Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể cõng cậu đi lên".
"Vậy quá xấu hổ rồi, hơn nữa, tôi còn không đến mức bắt cậu cõng, tuy rằng hơi mệt, nhưng cũng không phải leo không lên".
Diệp Thanh nhìn thoáng qua Thời Úy với vẻ hâm mộ đố kỵ, tên này nhìn qua vẫn vô cùng nhẹ nhàng, không giống chính mình, sớm đã mệt không chịu nổi.
Thời Úy biết Diệp Thanh không phải loại nữ sinh mảnh mai, chỉ là lúc đối mặt với người mình thích, cậu ta luôn không nhịn được muốn sủng cậu nhiều một chút.
Ngọn núi này sắp đến đỉnh núi một nửa bộ phận, có một vườn hoa oải hương màu tím, rất nhiều người yêu thích tiến đến chụp ảnh ngắm cảnh.
Hai người cùng nhau bước vào trong vườn hoa, dường như đi vào một biển hoa màu tím.
Vườn hoa oải hương rất đẹp, hai người men theo con đường nhỏ đi vào trong, đắm mình trong biển hoa rực rỡ, cảnh sắc mỹ lệ như thế, làm cho lòng người vui thích.
"Nơi này thật đẹp!"
Ngón tay thon dài như ngọc của Diệp Thanh nhẹ nhàng phất qua cánh hoa, làn da trắng tinh dưới ánh mặt trời giống như dương chi bạch ngọc.
"Ừ"
Thời Úy nhìn Diệp Thanh đứng trong biển hoa, người trước mắt lại còn đẹp hơn cả biển hoa, tinh xảo đến mức có chút không chân thật.
Cậu ta không nhịn được đưa máy ảnh lên tách một tiếng, chụp lại Diệp Thanh giờ khắc này.
"Lại chụp?", Diệp Thanh bật cười, "Hôm nay tới đây cũng không biết cậu đã chụp tôi bao nhiêu bức ảnh, còn chưa chụp đủ sao?".
"Không đủ", chụp cả đời cũng không đủ!
Diệp Thanh cầm lấy máy ảnh của Thời Úy, cũng chụp mấy tấm cho Thời Úy, Thời Úy trong ảnh bên môi mang theo một tia ý cười, hòa tan khí chất lạnh lùng của cậu ta, cao quý ưu nhã, tuấn mỹ vô song.
Sau khi chụp mấy tấm cho Thời Úy, Diệp Thanh muốn chụp mấy tấm ảnh chung cho hai người, nhìn du khách chung quanh, đang chuẩn bị tìm người giúp đỡ, lúc này đột nhiên một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng tinh xảo bước tới.
Chàng trai đại khái khoảng 23-24, dáng người cao gầy tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn là một tiểu soái ca thanh tú.
Hắn nhìn Diệp Thanh và Thời Úy, vẻ mặt tươi cười thân thiết ôn hòa: "Có muốn tôi giúp các cậu chụp vài bức ảnh không?".
Diệp Thanh chú ý tới ánh mắt hắn dừng ở trên người Thời Úy tựa hồ có chút quá mức nóng bỏng, trong lòng nhất thời có chút không vui khó hiểu, cự tuyệt nói: "Cảm ơn, không cần".
Tiểu soái ca thấy Diệp Thanh từ chối không nể mặt như thế, lập tức trong lòng cũng rất không vui, nhưng trên mặt vẫn tươi cười đúng mực.
Hắn nhẹ nhàng chớp động hai mắt nhìn về phía Thời Úy, vẻ mặt lộ ra chút biểu tình ủy khuất: "Thật sự không cần sao? Tôi chỉ là muốn giúp đỡ một chút mà thôi!".
Bạn trai trước đây của hắn đã từng nói, thời điểm hắn nhìn người khác như vậy có vài phần hấp dẫn, làm hắn ta rất say mê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này câu dẫn không dấu vết, Thời Úy thấy hắn có vẻ rất vụng về, cậu ta từ nhỏ sinh ra trong gia đình danh giá, tướng mạo năng lực đều ưu việt, bên người xưa nay không thiếu đối tượng theo đuổi cùng thầm mến.
Nhưng cậu ta luôn luôn giữ cho mình thói quen trong sạch, hơn nữa tính cách lạnh lùng khiến người khác không dám thân cận, hầu như không có mấy người tới câu dẫn cậu ta một cách công khai. Cho dù có cũng đều bị cậu ta lạnh nhạt và không thèm để ý đuổi đi.
Thời Úy căn bản không nhìn hắn, nắm tay Diệp Thanh, "Chúng ta đổi nơi khác đi một chút".
"Được"
Diệp Thanh cảm thấy người này có chút quái dị nói không nên lời, bộ dáng vừa rồi hơi ra vẻ õng ẹo, một chút khí khái đàn ông cũng không có.
Đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn Thời Úy, làm cậu cảm thấy có chút phản cảm. Hiện tại thấy Thời Úy căn bản không muốn phản ứng hắn, trong lòng nhất thời có chút vui vẻ, thuận thế nắm chặt tay Thời Úy, cười nói: "Đi thôi!".
Thời Úy cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị nắm chặt, tim đập lỡ một nhịp, gương mặt luôn lạnh lùng cũng nhịn không được cong lên một nụ cười mỉm.
Thấy Diệp Thanh và Thời Úy không để ý hắn chút nào, giống như đối đãi với không khí rời đi, trong lòng tiểu soái ca vừa rồi đến gần rất phẫn hận đối với Diệp Thanh.
Hắn tên Hạ Tuấn Hi, là một sinh viên năm bốn đại học Y, vừa rồi hắn chạy tới là vì Thời Úy, tuy rằng Diệp Thanh lớn lên cũng rất làm người ta kinh diễm, nhưng Thời Úy mới là con mồi của hắn, công đảng chất lượng tốt tuyệt thế như vậy, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy đã gần như đắm chìm.
Hắn nhìn dáng vẻ Thời Úy ôn nhu sủng nịch với Diệp Thanh, trong lòng vô cùng đố kỵ, người đàn ông chất lượng tốt như vậy, nếu là mình thì tốt rồi!
Diệp Thanh cùng Thời Úy chơi ở biển hoa khoảng một giờ, tới phía trước tìm một cô bé mười mấy tuổi hỗ trợ chụp chung mấy tấm ảnh hai người.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô bé rất không tồi, chụp hai người đều rất đẹp, Diệp Thanh nhìn kỹ ảnh chụp, cảm thấy đều rất đẹp.
Thời Úy lấy một tấm ảnh hai người đứng ở trong biển hoa, cậu ta ôm lấy vai Diệp Thanh, Diệp Thanh ý cười oanh nhiên nhìn cậu ta, đổi thành hình nền điện thoại.
Diệp Thanh thấy thế cũng chọn một tấm ảnh hai người chụp chung, đổi thành hình nền điện thoại.
Sắp đến giữa trưa, hai người cuối cùng cũng bước lên đỉnh núi. Leo núi là một thể lực sống, du ngoạn một buổi sáng, Diệp Thanh đã cảm thấy rất mệt, nhưng Thời Úy vẫn tinh thần no đủ nhẹ nhàng bình thường, làm cho cậu không khỏi có một nhận thức mới đối với thể lực kinh người của Thời Úy.
"Thể lực của cậu thật tốt quá đi? Quả thực không ở trong phạm vi của người bình thường!", Giọng Diệp Thanh hơi hổn hển, trên trán phủ đầy tầng mồ hôi tinh mịn, gương mặt ửng đỏ.
Thời Úy nhìn dáng vẻ Diệp Thanh, thân thể như bốc cháy lên một ngọn lửa, đầu quả tim nóng bỏng, cậu ta vội vàng chuyển dời tầm mắt, đỡ Diệp Thanh đang hổn hển ngồi lên một cục đá: "Nghỉ ngơi một chút".
"Ông nội tôi là một quân nhân, lúc tôi còn nhỏ ông ấy đã đưa tôi đến quân doanh rèn luyện, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gián đoạn, mỗi năm nghỉ hè tôi đều sẽ đi một khoảng thời gian".
Thời Úy giải thích với Diệp Thanh nguyên nhân thể lực cậu ta tốt như vậy, loại chuyện leo núi này, đối với Thời Úy sớm đã hình thành thói quen huấn luyện ma quỷ trong bộ đội mà nói thật sự rất nhẹ nhàng.
Người ta nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, Diệp Thanh so sánh tràn đầy đồng cảm, leo núi một buổi sáng, thời điểm xuống núi Diệp Thanh chỉ cảm thấy chân mềm vô cùng.
Lúc Thời Úy dắt Diệp Thanh đi được một nửa, Diệp Thanh đột nhiên chân mềm nhũn thiếu chút nữa lăn xuống, Thời Úy vội vàng phản ứng nhanh chóng ôm lấy cậu, giữ người ổn định lại.
"Cảm ơn!", Diệp Thanh ban đầu trong lòng còn sợ hãi, sau khi hoàn hồn lại có chút đỏ mặt.
Thời Úy đỡ Diệp Thanh đứng vững, đột nhiên khom người ngồi xổm xuống, nói với Diệp Thanh: "Đi lên, tôi cõng cậu!".
"Như vậy sao được? Tôi còn có thể đi"
Diệp Thanh lắc đầu cự tuyệt, tuy rằng chân cậu nhũn, nhưng cũng không phải không thể xuống núi, chẳng qua phải đi rồi lại dừng chậm trễ chút thời gian mới có thể đi xuống.
Thời Úy thấy thế không nói gì nữa, mà trực tiếp dùng sức cõng người lên.
"A!"
Diệp Thanh bị động tác bất ngờ của Thời Úy làm cho kinh hãi.
"Không cần, thả tôi xuống dưới đi!"
"Như vậy sẽ nhanh hơn một chút"
Thời Úy khó cũng không nghe lời cậu buông xuống, Diệp Thanh có chút bất đắc dĩ và ngượng ngùng, giãy giụa một chút, vẫn bị cậu ta cõng chặt.
"Đừng nháo!"
"......"
Diệp Thanh không có cách nào, đành phải vứt bỏ ý định, lại thấy cậu ta cõng một người lớn như cậu, mà bước chân vẫn nhẹ nhàng như cũ, tựa hồ chẳng hề tốn sức, lúc này mới từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro