Không có phòng, ở chung sao?
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Vị trí giữa sườn núi của ngọn núi này có khách sạn và nhà ăn, hai người quyết định hôm nay sẽ ở lại khách sạn một đêm, buổi sáng đẹp trời ngày hôm sau cùng nhau leo núi xem mặt trời mọc.
Thời điểm sắp đến khách sạn, Thời Úy thả Diệp Thanh xuống, tuy rằng cậu ta rất muốn cõng người đi thẳng tới khách sạn, nhưng cậu ta biết Diệp Thanh ngại mặt mũi nhất định sẽ không muốn, liền săn sóc thả người xuống lúc gần đến khách sạn, để Diệp Thanh không đến mức xấu hổ.
"Cảm ơn!", Tai Diệp Thanh có chút nóng lên, được Thời Úy cõng cả quãng đường, thiếu chút nữa ngủ ở trên lưng cậu ta, nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?".
"Không mệt!", Thời Úy hơi mỉm cười, ôn nhu sờ đầu Diệp Thanh một chút, "Đi thôi!"
Hai người tới quầy tiếp tân của khách sạn đăng ký, hỏi ra mới phát hiện không đủ phòng, chỉ còn lại một gian phòng giường lớn, mà gần đây chỉ có một khách sạn này.
Hai người liếc nhau, Thời Úy hỏi cậu: "Muốn không?"
Diệp Thanh do dự suy nghĩ một chút, tuy rằng xu hướng giới tính của hai người tương đồng, nhưng nếu là bạn tốt, lại đều là nam ở chung cũng không vấn đề gì, hơn nữa gần đây cũng không có khách sạn khác, nếu không chỉ có thể xuống chân núi mới có khách sạn.
"Được, đặt đi!"
"Được!", Thời Úy thấy Diệp Thanh đáp ứng, nét mặt biểu lộ một nụ cười, chị gái quầy lễ tân thiếu chút nữa nhìn ngây ngốc.
Chờ hai người cầm thẻ phòng rời đi, hai chị gái lễ tân ở phía sau nhìn theo bóng dáng hai người suốt cả quãng đường cho tới lúc tiến vào thang máy, đều si mê cảm thán: "Trời ạ, hai soái ca này thật sự quá đẹp trai!".
"Đúng vậy, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy, còn một lần hai người, trời ạ! Tôi quá kích động"
"Cô có cảm thấy bọn họ rất xứng đôi không?"
"Đúng vậy, tuy rằng có hơi không muốn soái ca cùng soái ca ở bên nhau, nhưng xác thật rất xứng đôi!"
Hai người đang nói cao hứng, đột nhiên một giọng nam mang ý cười chen vào, hỏi: "Xin hỏi một chút, hai người kia vừa rồi đặt phòng? Có thể nói cho tôi số phòng không?".
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, là một tiểu soái ca thanh tú, tuy rằng so với hai người vừa rồi kém hơn rất nhiều, nhưng cũng tính là tiểu soái, đứng trước quầy lễ tân nói: "Quý khách, rất xin lỗi ngài, chúng tôi không thể để lộ thông tin của khách hàng!".
"Bọn họ là bằng hữu của tôi, chúng tôi quen biết nhau, chỉ là bọn họ tới trước"
Tên tiểu soái ca này chính là người lúc trước đến bắt chuyện thất bại với hai người Diệp Thanh, Hạ Tuấn Hi. Hắn tùy tiện tìm lý do, tưởng rằng một lời nói là có thể biết số phòng của Diệp Thanh và Thời Úy, hắn còn chưa từ bỏ ý định, đối mặt với người làm hắn liếc mắt một cái đã si mê như Thời Úy, dù hao hết sức lực cũng muốn làm quen.
"Nếu ngài là bằng hữu của bọn họ, vậy ngài gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút thì tốt rồi!"
Điều Hạ Tuấn Hi không ngờ tới chính là hai người lễ tân lại một chút cũng không mắc mưu, sắc mặt lập tức lạnh đi, trừng mắt nhìn hai người một cái, đi về phía thang máy.
Phía sau, hai cô gái lễ tân thấy thế liếc nhìn nhau, trong mắt hàm chứa khinh thường, người cao hơn một chút nói: "Còn không phải là thấy người ta dáng dấp đẹp mắt muốn bắt chuyện sao? Nếu là bằng hữu thật sao còn phải hỏi chúng ta số phòng!".
"Đúng thế, tưởng chúng ta ngốc sao, lời nói sáo rỗng không trình độ như vậy, còn lấy ánh mắt trừng chúng ta!".
"Đúng vậy, hơn nữa, tướng mạo người ta thế nào, hắn còn không biết xấu hổ tiến lên tiếp cận? Người ta nhìn qua rõ ràng chính là một đôi, hắn đây là muốn làm gì?"
Người lùn hươn một chút trước quầy lễ tân hạ thấp thanh âm, tiến đến bên tai người cao hơn một chút: "Tôi thấy hắn là muốn làm tiểu tam, chia rẽ người khác!".
Cao hơn một chút nghe xong mắt trợn trắng, khinh bỉ nói: "Người ta nếu không mù, thì sẽ không vứt bỏ trân châu trước mắt không thèm để đi thích mắt cá, hắn lấy tự tin từ đâu chứ!"
"Ha ha, đúng thế..."
.....
Diệp Thanh cùng Thời Úy tới phòng sau đó cất đồ xong, lúc này cậu còn không biết, cậu và Thời Úy bị hai người lễ tân dưới lầu hiểu lầm thành quan hệ người yêu, cũng không biết còn có cái người đối với Thời Úy nhớ mãi không quên đang đi tới tầng này tìm phòng của bọn họ.
Kết cấu gian phòng này cũng không tệ lắm, có cửa mở ra ban công, hai người ngồi ở trên ghế ngoài ban công nghỉ ngơi, từ ban công nhìn xuống dưới là khu rừng với cây cối xanh biếc, không khí rất tươi mát.
Diệp Thanh đứng dậy ghé vào lan can nhìn xuống dưới, hít thở chút không khí mới mẻ: "Sống ở trên núi quả nhiên khác biệt, không khí thật tươi mát!".
"Ừ, cảnh sắc cũng rất tốt!"
Thời Úy rót một ly trà, đưa cho Diệp Thanh.
Hai người một bên uống trà, một bên thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó đi tìm nhà ăn ăn cơm.
Mà bên kia, Hạ Tuấn Hi đi ra từ thang máy, tâm tình không tốt đi đến cửa phòng mình, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, lúc này cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, hai thân ảnh khiến người khác kinh diễm bước ra từ bên trong.
Hạ Tuấn Hi ngạc nghiên mừng rỡ, không ngờ người mà chính mình nhớ mãi không quên lại ở ngay đối diện phòng mình, sửng sốt vài giây sau đó vội vàng chào hỏi với vẻ vô cùng kinh ngạc: "Hey! Không ngờ cậu lại ở đối diện tôi!".
Diệp Thanh đi ra cùng Thời Úy cũng kinh ngạc vô cùng, người này lại là người lúc trước ở biển hoa muốn giúp bọn họ chụp ảnh.
Vẻ mặt hắn lúc này đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Úy, rõ ràng chỉ nói chuyện với Thời Úy.
Thời Úy nhíu mày lại, nhìn hắn một cái, hoàn toàn không có ý định chào hỏi.
"Tôi là Hạ Tuấn Hi!", Thấy Thời Úy căn bản không phản ứng chính mình, Hạ Tuấn Hi có chút xấu hổ, lại vẫn giữ da mặt dày cười nói: "Trước đó chúng ta từng gặp nhau ở biển hoa trên núi, lúc ấy tôi còn muốn giúp các cậu chụp ảnh đấy!".
Diệp Thanh thấy ánh mắt Hạ Tuấn Hi gần như dính ở trên người Thời Úy, lúc này cho dù cậu trì độn đi nữa cũng phát giác được, tên Hạ Tuấn Hi này xem ra có ý đối với Thời Úy.
Thời Úy hiện tại là độc thân, nếu có người theo đuổi, cậu hẳn là cảm thấy vui vẻ thay Thời Úy mới đúng, chính là không biết vì sao, cậu lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Đối mặt Hạ Tuấn Hi lại một lần tiếp lời, Thời Úy căn bản không muốn để ý tới, thời gian cùng Diệp Thanh ở bên nhau, cậu ta căn bản không muốn để người khác quấy rầy.
Mà loại người này rõ ràng dụng tâm kín đáo, cậu ta một chút hứng thú đều không có, lôi kéo Diệp Thanh đi hướng thang máy, "Đi thôi!".
Nhìn thoáng qua Hạ Tuấn Hi lại một lần bị coi như không khí, Diệp Thanh cũng xấu hổ thay cho hắn, rồi lại mạc danh có chút buồn cười.
Hạ Tuấn Hi ở phía sau thấy hai người căn bản không phản ứng chính mình, có vẻ chính mình ngốc đến không được, nhất thời tức giận mặt đỏ rần, hắn luôn cảm thấy dáng dấp bản thân coi như không tệ, trong cuộc sống cũng vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, còn chưa từng gặp thời điểm người khác không cho hắn mặt mũi như vậy.
Nhưng mà điều này cũng khơi dậy càng nhiều lòng hiếu thắng của hắn, càng không chiếm được hắn càng muốn, cho dù vừa rồi người nọ không đáp lại hắn, hắn lại cảm thấy người nọ càng thêm hấp dẫn hắn.
.....
Diệp Thanh và Thời Úy cùng nhau đi vào thang máy, chờ sau khi thang máy đóng lại, cậu nhịn không được bật cười: "Tên Hạ Tuấn Hi kia, mặt cũng tái xanh rồi!".
Thời Úy xoa nhẹ đầu cậu một chút, hỏi cậu: "Có buồn cười như vậy sao?".
"Đúng vậy!", Diệp Thanh cười nói: "Hắn thích cậu, cậu nhìn không ra sao? Hắn vừa rồi đang cùng cậu bắt chuyện".
"Ừ", Thời Úy tất nhiên đã nhìn ra, nhưng thế thì thế nào, cậu ta thích chỉ có người trước mặt, nhưng người trước mắt tựa hồ có chút trì độn, nếu cậu có thể nhìn ra người khác thích cậu ta, vậy khi nào có thể nhìn ra cậu ta thích cậu đây?
"Cậu cũng biết sao?"
Diệp Thanh cho rằng Thời Úy bởi vì không nhìn ra, cho nên mới không muốn phản ứng người khác.
"Tôi lại không ngốc!", Thời Úy cúi đầu liếc nhìn Diệp Thanh ý vị thâm trường, "Tôi cho rằng cậu nhìn không ra đâu, không ngờ!".
"Cái gì? Ý của cậu là tôi khờ?"
Diệp Thanh nhịn không được trừng mắt nhìn Thời Úy, tuy rằng ngay từ đầu cậu không nhìn ra, nhưng vừa rồi cậu vẫn là đã nhìn ra.
"Tôi chưa từng nói như vậy!"
Thời Úy nhìn đôi mắt Diệp Thanh trừng đến hơi tròn, cảm thấy cậu như vậy có chút đáng yêu, lòng bàn tay hơi ngứa, nhéo gương mặt trắng nõn của cậu một chút.
"Cậu làm gì vậy!"
Diệp Thanh vỗ nhẹ tay Thời Úy, có chút dở khóc dở cười, cảm thấy chính mình có chút chịu thiệt, cả quãng đường lại bị Thời Úy sờ đầu lại véo mặt.
Liền hơi nghiêng đầu duỗi tay tiếp cận Thời Úy, sóng mắt lưu chuyển cười nói: "Chi bằng cậu cũng cho tôi nhéo một chút!".
Thời Úy nhìn ngón tay thon dài của Diệp Thanh duỗi tới, thân hình đứng yên, ngoan ngoãn để cậu nhéo.
Diệp Thanh hài lòng nhéo một cái, thuận tiện ca ngợi cậu ta: "Ừm, không tồi, làn da rất trơn".
Thời Úy cong môi cười, âm thầm vuốt ve ngón tay chính mình vừa rồi nhéo gương mặt Diệp Thanh, cảm giác trơn trượt non mềm trên tay tựa hồ vẫn còn tàn lưu, làm cậu ta lưu luyến khó quên.
Hai người đi ra ngoài ăn cơm lại đi dạo một vòng mới trở về, khi mở cửa cánh cửa đối diện cũng mở ra theo, Hạ Tuấn Hi dường như vẫn luôn đợi bọn họ trở về, mở cửa đến kịp thời như thế, hắn hướng về phía hai người cười nói: "Các cậu đã trở lại?".
Diệp Thanh vì tránh cho xấu hổ, cười đáp lại một câu: "Ừ!".
Không ngờ Hạ Tuấn Hi lại tựa như quen thuộc nói: "Tôi có thể tới phòng các cậu ngồi một chút không?"
"......", Da mặt dày đến trình độ này, cũng là không tồi, Diệp Thanh vô ngữ cự tuyệt, "Xin lỗi, không được!".
Sắc mặt Hạ Tuấn Hi lập tức khó coi, hắn nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt thủy nhuận nhìn về phía Thời Úy, ra vẻ đáng thương nói: "Tôi chỉ là muốn cùng các cậu kết giao bằng hữu, không có ý khác...".
"Bang!"
Thời Úy trực tiếp lôi kéo Diệp Thanh vào phòng, bang một tiếng đóng cửa lại, chỉ để lại Hạ Tuấn Hi ngây ra như phỗng ở ngoài cửa.
"Phụt!"
Sau khi cửa đóng lại, Diệp Thanh lại lần nữa bật cười, bởi vì trước khi cửa đóng thấy được vẻ mặt Hạ Tuấn Hi, thật sự quá buồn cười có chút nhịn không được.
"Còn cười!"
Thời Úy bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, "Đi tắm rửa, hôm nay chạy một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút!".
"Ừ, được rồi!"
Diệp Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện hai người sắp cùng chung chăn gối, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương khó hiểu.
Cậu lấy nội y cùng áo ngủ từ balo, ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua Thời Úy, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Thời Úy nhìn Diệp Thanh vào phòng vệ sinh, ánh mắt không nhịn được di chuyển theo, cuối cùng cố định ở trên cửa phòng vệ sinh, chỉ là nghe tiếng nước xôn xao trong phòng vệ sinh. Bình thường cậu ta luôn không ham thích thanh thanh lãnh lãnh đối với người khác, thế nhưng bây giờ cả người nóng rực trực tiếp liền nổi lên phản ứng.
Thời Úy lúc này mới hiểu được, không phải chính mình luôn luôn thanh lãnh lãnh đạm với người khác, mà là chưa gặp gỡ đúng người. Thì ra khi người bạn thích ở bên cạnh bạn, cho dù cậu ta chỉ là tắm rửa cách một cánh cửa, bạn đều có thể sinh ra vô số ý nghĩ xa xôi, cùng thân thể phản ứng cuồng nhiệt.
Thời Úy âm thầm thở dài, còn chưa ở bên nhau, bản thân đã có chút không thể chịu đựng được, đây chính là chuyện chưa từng có.
____________________________
Editor có lời muốn nói: Mấy bữa nay dính covid mấy thánh ơi, mệt muốn lử luôn:((
Thời điểm sắp đến khách sạn, Thời Úy thả Diệp Thanh xuống, tuy rằng cậu ta rất muốn cõng người đi thẳng tới khách sạn, nhưng cậu ta biết Diệp Thanh ngại mặt mũi nhất định sẽ không muốn, liền săn sóc thả người xuống lúc gần đến khách sạn, để Diệp Thanh không đến mức xấu hổ.
"Cảm ơn!", Tai Diệp Thanh có chút nóng lên, được Thời Úy cõng cả quãng đường, thiếu chút nữa ngủ ở trên lưng cậu ta, nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?".
"Không mệt!", Thời Úy hơi mỉm cười, ôn nhu sờ đầu Diệp Thanh một chút, "Đi thôi!"
Hai người tới quầy tiếp tân của khách sạn đăng ký, hỏi ra mới phát hiện không đủ phòng, chỉ còn lại một gian phòng giường lớn, mà gần đây chỉ có một khách sạn này.
Hai người liếc nhau, Thời Úy hỏi cậu: "Muốn không?"
Diệp Thanh do dự suy nghĩ một chút, tuy rằng xu hướng giới tính của hai người tương đồng, nhưng nếu là bạn tốt, lại đều là nam ở chung cũng không vấn đề gì, hơn nữa gần đây cũng không có khách sạn khác, nếu không chỉ có thể xuống chân núi mới có khách sạn.
"Được, đặt đi!"
"Được!", Thời Úy thấy Diệp Thanh đáp ứng, nét mặt biểu lộ một nụ cười, chị gái quầy lễ tân thiếu chút nữa nhìn ngây ngốc.
Chờ hai người cầm thẻ phòng rời đi, hai chị gái lễ tân ở phía sau nhìn theo bóng dáng hai người suốt cả quãng đường cho tới lúc tiến vào thang máy, đều si mê cảm thán: "Trời ạ, hai soái ca này thật sự quá đẹp trai!".
"Đúng vậy, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy, còn một lần hai người, trời ạ! Tôi quá kích động"
"Cô có cảm thấy bọn họ rất xứng đôi không?"
"Đúng vậy, tuy rằng có hơi không muốn soái ca cùng soái ca ở bên nhau, nhưng xác thật rất xứng đôi!"
Hai người đang nói cao hứng, đột nhiên một giọng nam mang ý cười chen vào, hỏi: "Xin hỏi một chút, hai người kia vừa rồi đặt phòng? Có thể nói cho tôi số phòng không?".
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, là một tiểu soái ca thanh tú, tuy rằng so với hai người vừa rồi kém hơn rất nhiều, nhưng cũng tính là tiểu soái, đứng trước quầy lễ tân nói: "Quý khách, rất xin lỗi ngài, chúng tôi không thể để lộ thông tin của khách hàng!".
"Bọn họ là bằng hữu của tôi, chúng tôi quen biết nhau, chỉ là bọn họ tới trước"
Tên tiểu soái ca này chính là người lúc trước đến bắt chuyện thất bại với hai người Diệp Thanh, Hạ Tuấn Hi. Hắn tùy tiện tìm lý do, tưởng rằng một lời nói là có thể biết số phòng của Diệp Thanh và Thời Úy, hắn còn chưa từ bỏ ý định, đối mặt với người làm hắn liếc mắt một cái đã si mê như Thời Úy, dù hao hết sức lực cũng muốn làm quen.
"Nếu ngài là bằng hữu của bọn họ, vậy ngài gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút thì tốt rồi!"
Điều Hạ Tuấn Hi không ngờ tới chính là hai người lễ tân lại một chút cũng không mắc mưu, sắc mặt lập tức lạnh đi, trừng mắt nhìn hai người một cái, đi về phía thang máy.
Phía sau, hai cô gái lễ tân thấy thế liếc nhìn nhau, trong mắt hàm chứa khinh thường, người cao hơn một chút nói: "Còn không phải là thấy người ta dáng dấp đẹp mắt muốn bắt chuyện sao? Nếu là bằng hữu thật sao còn phải hỏi chúng ta số phòng!".
"Đúng thế, tưởng chúng ta ngốc sao, lời nói sáo rỗng không trình độ như vậy, còn lấy ánh mắt trừng chúng ta!".
"Đúng vậy, hơn nữa, tướng mạo người ta thế nào, hắn còn không biết xấu hổ tiến lên tiếp cận? Người ta nhìn qua rõ ràng chính là một đôi, hắn đây là muốn làm gì?"
Người lùn hươn một chút trước quầy lễ tân hạ thấp thanh âm, tiến đến bên tai người cao hơn một chút: "Tôi thấy hắn là muốn làm tiểu tam, chia rẽ người khác!".
Cao hơn một chút nghe xong mắt trợn trắng, khinh bỉ nói: "Người ta nếu không mù, thì sẽ không vứt bỏ trân châu trước mắt không thèm để đi thích mắt cá, hắn lấy tự tin từ đâu chứ!"
"Ha ha, đúng thế..."
.....
Diệp Thanh cùng Thời Úy tới phòng sau đó cất đồ xong, lúc này cậu còn không biết, cậu và Thời Úy bị hai người lễ tân dưới lầu hiểu lầm thành quan hệ người yêu, cũng không biết còn có cái người đối với Thời Úy nhớ mãi không quên đang đi tới tầng này tìm phòng của bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết cấu gian phòng này cũng không tệ lắm, có cửa mở ra ban công, hai người ngồi ở trên ghế ngoài ban công nghỉ ngơi, từ ban công nhìn xuống dưới là khu rừng với cây cối xanh biếc, không khí rất tươi mát.
Diệp Thanh đứng dậy ghé vào lan can nhìn xuống dưới, hít thở chút không khí mới mẻ: "Sống ở trên núi quả nhiên khác biệt, không khí thật tươi mát!".
"Ừ, cảnh sắc cũng rất tốt!"
Thời Úy rót một ly trà, đưa cho Diệp Thanh.
Hai người một bên uống trà, một bên thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó đi tìm nhà ăn ăn cơm.
Mà bên kia, Hạ Tuấn Hi đi ra từ thang máy, tâm tình không tốt đi đến cửa phòng mình, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, lúc này cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, hai thân ảnh khiến người khác kinh diễm bước ra từ bên trong.
Hạ Tuấn Hi ngạc nghiên mừng rỡ, không ngờ người mà chính mình nhớ mãi không quên lại ở ngay đối diện phòng mình, sửng sốt vài giây sau đó vội vàng chào hỏi với vẻ vô cùng kinh ngạc: "Hey! Không ngờ cậu lại ở đối diện tôi!".
Diệp Thanh đi ra cùng Thời Úy cũng kinh ngạc vô cùng, người này lại là người lúc trước ở biển hoa muốn giúp bọn họ chụp ảnh.
Vẻ mặt hắn lúc này đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Úy, rõ ràng chỉ nói chuyện với Thời Úy.
Thời Úy nhíu mày lại, nhìn hắn một cái, hoàn toàn không có ý định chào hỏi.
"Tôi là Hạ Tuấn Hi!", Thấy Thời Úy căn bản không phản ứng chính mình, Hạ Tuấn Hi có chút xấu hổ, lại vẫn giữ da mặt dày cười nói: "Trước đó chúng ta từng gặp nhau ở biển hoa trên núi, lúc ấy tôi còn muốn giúp các cậu chụp ảnh đấy!".
Diệp Thanh thấy ánh mắt Hạ Tuấn Hi gần như dính ở trên người Thời Úy, lúc này cho dù cậu trì độn đi nữa cũng phát giác được, tên Hạ Tuấn Hi này xem ra có ý đối với Thời Úy.
Thời Úy hiện tại là độc thân, nếu có người theo đuổi, cậu hẳn là cảm thấy vui vẻ thay Thời Úy mới đúng, chính là không biết vì sao, cậu lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Đối mặt Hạ Tuấn Hi lại một lần tiếp lời, Thời Úy căn bản không muốn để ý tới, thời gian cùng Diệp Thanh ở bên nhau, cậu ta căn bản không muốn để người khác quấy rầy.
Mà loại người này rõ ràng dụng tâm kín đáo, cậu ta một chút hứng thú đều không có, lôi kéo Diệp Thanh đi hướng thang máy, "Đi thôi!".
Nhìn thoáng qua Hạ Tuấn Hi lại một lần bị coi như không khí, Diệp Thanh cũng xấu hổ thay cho hắn, rồi lại mạc danh có chút buồn cười.
Hạ Tuấn Hi ở phía sau thấy hai người căn bản không phản ứng chính mình, có vẻ chính mình ngốc đến không được, nhất thời tức giận mặt đỏ rần, hắn luôn cảm thấy dáng dấp bản thân coi như không tệ, trong cuộc sống cũng vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, còn chưa từng gặp thời điểm người khác không cho hắn mặt mũi như vậy.
Nhưng mà điều này cũng khơi dậy càng nhiều lòng hiếu thắng của hắn, càng không chiếm được hắn càng muốn, cho dù vừa rồi người nọ không đáp lại hắn, hắn lại cảm thấy người nọ càng thêm hấp dẫn hắn.
.....
Diệp Thanh và Thời Úy cùng nhau đi vào thang máy, chờ sau khi thang máy đóng lại, cậu nhịn không được bật cười: "Tên Hạ Tuấn Hi kia, mặt cũng tái xanh rồi!".
Thời Úy xoa nhẹ đầu cậu một chút, hỏi cậu: "Có buồn cười như vậy sao?".
"Đúng vậy!", Diệp Thanh cười nói: "Hắn thích cậu, cậu nhìn không ra sao? Hắn vừa rồi đang cùng cậu bắt chuyện".
"Ừ", Thời Úy tất nhiên đã nhìn ra, nhưng thế thì thế nào, cậu ta thích chỉ có người trước mặt, nhưng người trước mắt tựa hồ có chút trì độn, nếu cậu có thể nhìn ra người khác thích cậu ta, vậy khi nào có thể nhìn ra cậu ta thích cậu đây?
"Cậu cũng biết sao?"
Diệp Thanh cho rằng Thời Úy bởi vì không nhìn ra, cho nên mới không muốn phản ứng người khác.
"Tôi lại không ngốc!", Thời Úy cúi đầu liếc nhìn Diệp Thanh ý vị thâm trường, "Tôi cho rằng cậu nhìn không ra đâu, không ngờ!".
"Cái gì? Ý của cậu là tôi khờ?"
Diệp Thanh nhịn không được trừng mắt nhìn Thời Úy, tuy rằng ngay từ đầu cậu không nhìn ra, nhưng vừa rồi cậu vẫn là đã nhìn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chưa từng nói như vậy!"
Thời Úy nhìn đôi mắt Diệp Thanh trừng đến hơi tròn, cảm thấy cậu như vậy có chút đáng yêu, lòng bàn tay hơi ngứa, nhéo gương mặt trắng nõn của cậu một chút.
"Cậu làm gì vậy!"
Diệp Thanh vỗ nhẹ tay Thời Úy, có chút dở khóc dở cười, cảm thấy chính mình có chút chịu thiệt, cả quãng đường lại bị Thời Úy sờ đầu lại véo mặt.
Liền hơi nghiêng đầu duỗi tay tiếp cận Thời Úy, sóng mắt lưu chuyển cười nói: "Chi bằng cậu cũng cho tôi nhéo một chút!".
Thời Úy nhìn ngón tay thon dài của Diệp Thanh duỗi tới, thân hình đứng yên, ngoan ngoãn để cậu nhéo.
Diệp Thanh hài lòng nhéo một cái, thuận tiện ca ngợi cậu ta: "Ừm, không tồi, làn da rất trơn".
Thời Úy cong môi cười, âm thầm vuốt ve ngón tay chính mình vừa rồi nhéo gương mặt Diệp Thanh, cảm giác trơn trượt non mềm trên tay tựa hồ vẫn còn tàn lưu, làm cậu ta lưu luyến khó quên.
Hai người đi ra ngoài ăn cơm lại đi dạo một vòng mới trở về, khi mở cửa cánh cửa đối diện cũng mở ra theo, Hạ Tuấn Hi dường như vẫn luôn đợi bọn họ trở về, mở cửa đến kịp thời như thế, hắn hướng về phía hai người cười nói: "Các cậu đã trở lại?".
Diệp Thanh vì tránh cho xấu hổ, cười đáp lại một câu: "Ừ!".
Không ngờ Hạ Tuấn Hi lại tựa như quen thuộc nói: "Tôi có thể tới phòng các cậu ngồi một chút không?"
"......", Da mặt dày đến trình độ này, cũng là không tồi, Diệp Thanh vô ngữ cự tuyệt, "Xin lỗi, không được!".
Sắc mặt Hạ Tuấn Hi lập tức khó coi, hắn nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt thủy nhuận nhìn về phía Thời Úy, ra vẻ đáng thương nói: "Tôi chỉ là muốn cùng các cậu kết giao bằng hữu, không có ý khác...".
"Bang!"
Thời Úy trực tiếp lôi kéo Diệp Thanh vào phòng, bang một tiếng đóng cửa lại, chỉ để lại Hạ Tuấn Hi ngây ra như phỗng ở ngoài cửa.
"Phụt!"
Sau khi cửa đóng lại, Diệp Thanh lại lần nữa bật cười, bởi vì trước khi cửa đóng thấy được vẻ mặt Hạ Tuấn Hi, thật sự quá buồn cười có chút nhịn không được.
"Còn cười!"
Thời Úy bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, "Đi tắm rửa, hôm nay chạy một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút!".
"Ừ, được rồi!"
Diệp Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện hai người sắp cùng chung chăn gối, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương khó hiểu.
Cậu lấy nội y cùng áo ngủ từ balo, ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua Thời Úy, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Thời Úy nhìn Diệp Thanh vào phòng vệ sinh, ánh mắt không nhịn được di chuyển theo, cuối cùng cố định ở trên cửa phòng vệ sinh, chỉ là nghe tiếng nước xôn xao trong phòng vệ sinh. Bình thường cậu ta luôn không ham thích thanh thanh lãnh lãnh đối với người khác, thế nhưng bây giờ cả người nóng rực trực tiếp liền nổi lên phản ứng.
Thời Úy lúc này mới hiểu được, không phải chính mình luôn luôn thanh lãnh lãnh đạm với người khác, mà là chưa gặp gỡ đúng người. Thì ra khi người bạn thích ở bên cạnh bạn, cho dù cậu ta chỉ là tắm rửa cách một cánh cửa, bạn đều có thể sinh ra vô số ý nghĩ xa xôi, cùng thân thể phản ứng cuồng nhiệt.
Thời Úy âm thầm thở dài, còn chưa ở bên nhau, bản thân đã có chút không thể chịu đựng được, đây chính là chuyện chưa từng có.
____________________________
Editor có lời muốn nói: Mấy bữa nay dính covid mấy thánh ơi, mệt muốn lử luôn:((
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro