Trọng Sinh Ngày Ngày Làm Ruộng
Chương 281
2024-11-08 16:11:20
Tô Thế Vĩ tâm sự: "Thực lòng, ta cũng không quen nhưng sự đã rồi, mình nên tính bước tiếp. Nay nghề mộc ít việc, tranh thủ tết Trung Thu, ta định nhờ đại ca và Đức Tường sửa sang lại dãy nhà cũ, ngăn thành hai gian, đắp kháng đắt, dựng khu công trình phụ để ba người nhà họ có chỗ chui ra, chui vào. Mình chỉ cung cấp lương thực, thực phẩm. Bọn họ tự lo, tự nấu."
Diệp Mai chớp mắt: "Ý kiến hay. À, quần áo của họ cũ lắm rồi. Theo chàng, mình cần cho vải mới không?"
Tô Thế Vĩ dửng dưng: "Tùy nàng. Nàng thích cho gì thì cho."
Trong phòng ngủ phụ, ba người gia đình họ Giang nhấp nha nhấp nhổm như kiến bò chảo nóng. Xuân Hoa thì thầm hỏi chồng: "Cha nó, thiếp cứ cảm giác lão gia, thái thái không ưng nhà mình. Liệu mình bị bán tiếp không?"
Ruột gan Giang Phúc cồn cào. Hắn cố trấn an vợ, đồng thời tự trấn an bản thân: "Chắc không đâu. Đại công tử đã nói rõ ngay từ ban đầu. Tiêu chuẩn chọn kẻ ăn người ở là giỏi việc nông, chứ không phải khéo léo hầu hạ. Riêng việc nông nhà mình rất rành."
Giang Tĩnh phấn chấn nói: "Cha nương, cá nhân con thấy phản ứng của lão gia, thái thái giống kiểu mất tự nhiên chứ không giống ghét bỏ. Chắc lần đầu mua hạ nhân nên chưa quen. Như khi nhà ta đến một nơi mới vậy đó."
Xuân Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Hi vọng sự tình như những gì con nghĩ. Nhà mình tìm được chỗ nương thân." đoạn bồn chồn hỏi: "Cha nó, việc bếp núc lẫn may vá thiếp đều vụng. Thiếp nên làm sao?"
Giang Tĩnh an ủi: "Nương à, đại công tử biết tường tận nguồn gôc, ưu nhược điểm của từng thành viên trong gia đình mình nhưng vẫn mua, chứng tỏ việc bếp núc và thều thùa không quan trọng. Nương chớ lo lắng vẩn vơ."
Hửng nắng, huynh muội Tô Diệp và Tạ Vệ Hoa hăm hở lên núi. Săn thú là phụ, ngắm cảnh hít khí giời là chính. Tô Diệp rửa sạch một rổ đào, cắt sẵn trong chiếc gùi địu sau lưng. Năm nay mùa màng bội thu, dân làng Phúc gia đã giảm tần suất săn thú. Thêm nữa hai mùa xuân hạ phù hợp sinh sôi, thỏ hoang và gà rừng lớn nhanh như thổi, chạy khắp bìa triền núi. Too Cảnh Lâm săn được ba con thỏ đã thở hồng hộc. Phía xa xa, đôi chim cu vừa ăn đào vừa trò chuyện ríu rít. tình chàng ý thiếp ngọt hơn mía lùi. Cậu tặc lưỡi ngao ngán, xách thỏ lại gần. Nghe tiếng thở dốc nặng nề của ông anh rể tương lai, Tạ Vệ Hoa chòng ghẹo: "Sao chưa gì huynh đã yếu như sên."
Tô Cảnh Lâm cười: "Ừ, thư viện không có sân tập chuyên nghiệp, huynh đành luyện mấy bài quyền cơ bản vào buổi sáng."
Tung tăng nửa ngày, Tô Cảnh Lâm đã tận hứng. Ba người chầm chậm xuống núi. Nơi ngã ba đường gần cổng thôn, Tạ Vệ Hoa tách nhóm, tự về nhà họ Tạ. Tô Cảnh Phong đương chơi trong sân, thấy huynh tỷ xách cơ man gà thỏ, sung sướng chạy ùa vào bếp nhõng nhẽo: "Nương ơi nương, tối nay nướng thịt nương nhé."
Diệp Mai đáp: "Cũng được nhưng chỉ nướng mỗi thịt thì hơi ít. Nương sẽ nấu thêm món khác."
Tô Cảnh Phong vui vẻ chạy ra khoe: "Đại ca, nhị tỷ, tối nay ăn thịt nướng đấy."
Tô Cảnh Lâm: “Có thế thôi cũng tí ta tí tởn. Đệ bao nhiêu tuổi rồi hử?"
Tô Cảnh Phong ủ rủ: "Đệ hẵng nhỏ mà."
Tô Cảnh Lâm: “Nhỏ nhắn gì nữa. Sắp thanh niên tới nơi.”
Tô Cảnh Phong mếu: đệ không muốn lớn đâu. Đệ muốn dừng mãi mãi ở năm 6 tuổi.
Đêm trung thu, mẹ con Diệp Mai chuẩn bị mâm cỗ hoành tráng đón chị Hằng. Mười món mặn, một món canh lại thêm thịt nướng. Gia đình Giang Phúc vẫn bưng mâm riêng về phòng. Một nhà ba người đăm đăm ngó mâm cỗ. Nhà họ Tô ăn món gì, nhà bọn họ cũng được chia món đó. Giang Tĩnh vui vẻ nói: "Cha, nương, chúng ta may mắn gặp được chủ tốt."
Giang Phúc thấm thía: "Vậy chúng ta càng cần tận tâm làm việc."
Hai mẹ con đồng thanh: "Nhất định."
Đĩa thịt xiên nướng như hút hồn Giang Tĩnh. Cậu bé cầm một xiên lên gặm, ngạc nhiên giục: "Cha mẹ, mau ăn cơm thôi. Thịt này ngon cực. Con chưa được ăn bao giờ."
Ngoại trừ nhà Tô Thế Vĩ, khắp thôn Phúc gia lãng đãng hương thịt nướng nồng nàn, hòa chung bầu không khí rộn ràng dịp lễ tết.
Ngày kế buổi sáng, Diệp gia mấy nam nhân đều quá Tô gia bên này, đem dãy nhà sau phía bên phải đằng ra hai gian phòng nhỏ không vị, dãy nhà sau đỉnh là sớm nhất cỏ tranh đỉnh, sau lại kiến chính phòng khi thuận tiện đem cỏ tranh bái xuống dưới, đắp lên mái ngói, Tô Thế Vĩ tính toán dùng gạch xanh cách thành hai gian, không hề giống như trước giống nhau dùng tấm ván gỗ cách lên, yêu cầu xây hai bức tường.
Tô Diệp cùng Diệp Đức Võ Diệp Đức Chính ba người phụ trách đem phải dùng gạch xanh từ trước tường viện kéo đến mặt sau, người nhiều, sống làm được mau, không ra một canh giờ là có thể bắt đầu xây tường, Tô Diệp nhìn nhìn cục đá xây lên tường vây, mặt ngoài gập ghềnh, xây tường cục đá nhan sắc sâu cạn các không giống nhau, thoạt nhìn rất là khó coi.
“Trước kia ở nơi này khi không cảm thấy trên tường khó coi, hiện tại thoạt nhìn thật không thoải mái.” Tô Diệp mở miệng nói.
Diệp Quốc Kiện sảng khoái đáp: "Chuyện... Cẩn thận mấy cũng chỉ là tường đá. Không đẹp bằng tường gạch nhưng vẫn bền vững hơn lều tranh."
Diệp Đức Tường cười: "Chẳng riêng gì muội, huynh cũng không thích. Đúng là chưa ở chưa biết, ở nhà gạch rồi không muốn về lại nhà đá. Phòng ốc rộng rãi, sáng sủa, thoải mái biết bao."
Tô Thế Vĩ: "Cốt tường vững mà. Mình trát thêm lớp vữa cho bằng phẳng, quét hai lớp vôi trắng là đẹp ngay."
Diệp Quốc Kiện: "Phá kháng đất đắp lại thôi nhỉ? Bỏ hoang lâu quá, sợ tắc ống khí. À Thế Vĩ, cái hầm cũ đệ tính sao? Định lấp hay như nào?"
Tô Thế Vĩ trầm ngâm: "Thôi. Mình cứ tạm khóa cửa hầm, biết đâu tương lai cần dùng đến."
Diệp Quốc Kiện: "Ừ."
Chớm trưa, Tô Cảnh Lâm ra cổng thôn đón hai vị phu tử và mười mấy bạn học ở thư viện Minh Phong. Cậu dẫn đoàn tới thẳng nhà thôn trưởng. Tô Quả vốn theo đại ca hóng hớt, về kể với Diệp Mai: "Nương ơi~ phu tử dẫn đoàn không phải cha của đại tẩu."
Diệp Mai tạm ngưng việc lật đào khô, dịu dàng nhắc con gái út: "Không phải thì thôi, không quan trọng. Con đó, rành rành cô nương chưa xuất giá, chen chen lấn lấn xem một đám đàn ông con trai còn ra thể thống gì. Bớt chạy lung tung."
Tô Quả biết nương thương mình nên mới mắng. Cô bé thưa: "Nương~ con nhớ rồi ạ. Con sẽ ở nhà mà."
Ba ngày liên tiếp, Tô Cảnh Lâm đi sớm về trễ, tận tình tiếp đón phu tử và bạn học, cơm nước chẳng màng. Nhóm sửa nhà Tô Thế Vĩ đã đắp xong kháng đất, xây xong khu công trình phụ gồm bếp và phòng vệ sinh, gia cố xong tường nhà và quét xong một lớp vôi màu xanh nhạt. Ngày mai vôi khô, họ sẽ quét thêm một lớp nữa. Phơi nắng hai ngày để bay hết mùi độc hại là gia đình Giang Phúc dọn sang ở. Từ lúc mua người, Tô Thế Vĩ và Diệp Mai bỗng dư nhiều thời gian rảnh. Cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái. Tiếp xúc gần tuần lễ, song phương dần quen sự hiện diện của nhau. Ngày thứ tư thăm thú thôn Phúc gia, đoàn phu tử và học trò phủ thành tổ chức chuyến săn thú đầu tiên. Họ định bữa trưa bắc giàn, ăn thịt nướng mọi, trải nghiệm trọn vẹn. Đề phòng rủi ro ngoài ý muốn, Tạ Vệ Hoa tập hợp sáu thanh niên khỏe mạnh, kinh nghiệm dày dặn đi theo. Nhóm thư sinh vui quên trời quên đất, giương cung bắn tán loạn, trúng thì ít trượt thì nhiều. Gần trưa, hầu như ai cũng trắng tay, khả năng phải nhịn đói. Tạ Vệ Hoa đành cử hai thanh niên bắt thỏ và gà. Chiều ta, trên đường xuống núi, nhóm thư sinh lại oai oái than đau chân. Tối muộn, Tô Thế Linh - con trai trưởng thôn cống hiến bình rượu thuốc, sai đám con cháu nhà mình giúp mấy vị khách yếu đuối giãn cơ. Nhất thời, hàng xóm xung quanh được thưởng thức những tiếng kêu thất thanh hòa cùng tiếng khóc thảm thiết. Bà con nông dân cảm khái: hóa ra giọng của đám thư sinh ấy rất to, khỏe.
Vầng thái dương chưa kịp ló dạng, trời đất hẵng thấm đẫm sương, Diệp Mai và Tô Diệp, Tô Quả nhét túi to, túi nhỏ vào xe, tiễn Tô Cảnh Lâm về trường. Thư đồng Giang Tĩnh ngoan ngoãn theo hầu. Diệp Đức Võ phụ trách điều khiển xe, sáng mai sẽ về thôn.
Diệp Mai chớp mắt: "Ý kiến hay. À, quần áo của họ cũ lắm rồi. Theo chàng, mình cần cho vải mới không?"
Tô Thế Vĩ dửng dưng: "Tùy nàng. Nàng thích cho gì thì cho."
Trong phòng ngủ phụ, ba người gia đình họ Giang nhấp nha nhấp nhổm như kiến bò chảo nóng. Xuân Hoa thì thầm hỏi chồng: "Cha nó, thiếp cứ cảm giác lão gia, thái thái không ưng nhà mình. Liệu mình bị bán tiếp không?"
Ruột gan Giang Phúc cồn cào. Hắn cố trấn an vợ, đồng thời tự trấn an bản thân: "Chắc không đâu. Đại công tử đã nói rõ ngay từ ban đầu. Tiêu chuẩn chọn kẻ ăn người ở là giỏi việc nông, chứ không phải khéo léo hầu hạ. Riêng việc nông nhà mình rất rành."
Giang Tĩnh phấn chấn nói: "Cha nương, cá nhân con thấy phản ứng của lão gia, thái thái giống kiểu mất tự nhiên chứ không giống ghét bỏ. Chắc lần đầu mua hạ nhân nên chưa quen. Như khi nhà ta đến một nơi mới vậy đó."
Xuân Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Hi vọng sự tình như những gì con nghĩ. Nhà mình tìm được chỗ nương thân." đoạn bồn chồn hỏi: "Cha nó, việc bếp núc lẫn may vá thiếp đều vụng. Thiếp nên làm sao?"
Giang Tĩnh an ủi: "Nương à, đại công tử biết tường tận nguồn gôc, ưu nhược điểm của từng thành viên trong gia đình mình nhưng vẫn mua, chứng tỏ việc bếp núc và thều thùa không quan trọng. Nương chớ lo lắng vẩn vơ."
Hửng nắng, huynh muội Tô Diệp và Tạ Vệ Hoa hăm hở lên núi. Săn thú là phụ, ngắm cảnh hít khí giời là chính. Tô Diệp rửa sạch một rổ đào, cắt sẵn trong chiếc gùi địu sau lưng. Năm nay mùa màng bội thu, dân làng Phúc gia đã giảm tần suất săn thú. Thêm nữa hai mùa xuân hạ phù hợp sinh sôi, thỏ hoang và gà rừng lớn nhanh như thổi, chạy khắp bìa triền núi. Too Cảnh Lâm săn được ba con thỏ đã thở hồng hộc. Phía xa xa, đôi chim cu vừa ăn đào vừa trò chuyện ríu rít. tình chàng ý thiếp ngọt hơn mía lùi. Cậu tặc lưỡi ngao ngán, xách thỏ lại gần. Nghe tiếng thở dốc nặng nề của ông anh rể tương lai, Tạ Vệ Hoa chòng ghẹo: "Sao chưa gì huynh đã yếu như sên."
Tô Cảnh Lâm cười: "Ừ, thư viện không có sân tập chuyên nghiệp, huynh đành luyện mấy bài quyền cơ bản vào buổi sáng."
Tung tăng nửa ngày, Tô Cảnh Lâm đã tận hứng. Ba người chầm chậm xuống núi. Nơi ngã ba đường gần cổng thôn, Tạ Vệ Hoa tách nhóm, tự về nhà họ Tạ. Tô Cảnh Phong đương chơi trong sân, thấy huynh tỷ xách cơ man gà thỏ, sung sướng chạy ùa vào bếp nhõng nhẽo: "Nương ơi nương, tối nay nướng thịt nương nhé."
Diệp Mai đáp: "Cũng được nhưng chỉ nướng mỗi thịt thì hơi ít. Nương sẽ nấu thêm món khác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cảnh Phong vui vẻ chạy ra khoe: "Đại ca, nhị tỷ, tối nay ăn thịt nướng đấy."
Tô Cảnh Lâm: “Có thế thôi cũng tí ta tí tởn. Đệ bao nhiêu tuổi rồi hử?"
Tô Cảnh Phong ủ rủ: "Đệ hẵng nhỏ mà."
Tô Cảnh Lâm: “Nhỏ nhắn gì nữa. Sắp thanh niên tới nơi.”
Tô Cảnh Phong mếu: đệ không muốn lớn đâu. Đệ muốn dừng mãi mãi ở năm 6 tuổi.
Đêm trung thu, mẹ con Diệp Mai chuẩn bị mâm cỗ hoành tráng đón chị Hằng. Mười món mặn, một món canh lại thêm thịt nướng. Gia đình Giang Phúc vẫn bưng mâm riêng về phòng. Một nhà ba người đăm đăm ngó mâm cỗ. Nhà họ Tô ăn món gì, nhà bọn họ cũng được chia món đó. Giang Tĩnh vui vẻ nói: "Cha, nương, chúng ta may mắn gặp được chủ tốt."
Giang Phúc thấm thía: "Vậy chúng ta càng cần tận tâm làm việc."
Hai mẹ con đồng thanh: "Nhất định."
Đĩa thịt xiên nướng như hút hồn Giang Tĩnh. Cậu bé cầm một xiên lên gặm, ngạc nhiên giục: "Cha mẹ, mau ăn cơm thôi. Thịt này ngon cực. Con chưa được ăn bao giờ."
Ngoại trừ nhà Tô Thế Vĩ, khắp thôn Phúc gia lãng đãng hương thịt nướng nồng nàn, hòa chung bầu không khí rộn ràng dịp lễ tết.
Ngày kế buổi sáng, Diệp gia mấy nam nhân đều quá Tô gia bên này, đem dãy nhà sau phía bên phải đằng ra hai gian phòng nhỏ không vị, dãy nhà sau đỉnh là sớm nhất cỏ tranh đỉnh, sau lại kiến chính phòng khi thuận tiện đem cỏ tranh bái xuống dưới, đắp lên mái ngói, Tô Thế Vĩ tính toán dùng gạch xanh cách thành hai gian, không hề giống như trước giống nhau dùng tấm ván gỗ cách lên, yêu cầu xây hai bức tường.
Tô Diệp cùng Diệp Đức Võ Diệp Đức Chính ba người phụ trách đem phải dùng gạch xanh từ trước tường viện kéo đến mặt sau, người nhiều, sống làm được mau, không ra một canh giờ là có thể bắt đầu xây tường, Tô Diệp nhìn nhìn cục đá xây lên tường vây, mặt ngoài gập ghềnh, xây tường cục đá nhan sắc sâu cạn các không giống nhau, thoạt nhìn rất là khó coi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trước kia ở nơi này khi không cảm thấy trên tường khó coi, hiện tại thoạt nhìn thật không thoải mái.” Tô Diệp mở miệng nói.
Diệp Quốc Kiện sảng khoái đáp: "Chuyện... Cẩn thận mấy cũng chỉ là tường đá. Không đẹp bằng tường gạch nhưng vẫn bền vững hơn lều tranh."
Diệp Đức Tường cười: "Chẳng riêng gì muội, huynh cũng không thích. Đúng là chưa ở chưa biết, ở nhà gạch rồi không muốn về lại nhà đá. Phòng ốc rộng rãi, sáng sủa, thoải mái biết bao."
Tô Thế Vĩ: "Cốt tường vững mà. Mình trát thêm lớp vữa cho bằng phẳng, quét hai lớp vôi trắng là đẹp ngay."
Diệp Quốc Kiện: "Phá kháng đất đắp lại thôi nhỉ? Bỏ hoang lâu quá, sợ tắc ống khí. À Thế Vĩ, cái hầm cũ đệ tính sao? Định lấp hay như nào?"
Tô Thế Vĩ trầm ngâm: "Thôi. Mình cứ tạm khóa cửa hầm, biết đâu tương lai cần dùng đến."
Diệp Quốc Kiện: "Ừ."
Chớm trưa, Tô Cảnh Lâm ra cổng thôn đón hai vị phu tử và mười mấy bạn học ở thư viện Minh Phong. Cậu dẫn đoàn tới thẳng nhà thôn trưởng. Tô Quả vốn theo đại ca hóng hớt, về kể với Diệp Mai: "Nương ơi~ phu tử dẫn đoàn không phải cha của đại tẩu."
Diệp Mai tạm ngưng việc lật đào khô, dịu dàng nhắc con gái út: "Không phải thì thôi, không quan trọng. Con đó, rành rành cô nương chưa xuất giá, chen chen lấn lấn xem một đám đàn ông con trai còn ra thể thống gì. Bớt chạy lung tung."
Tô Quả biết nương thương mình nên mới mắng. Cô bé thưa: "Nương~ con nhớ rồi ạ. Con sẽ ở nhà mà."
Ba ngày liên tiếp, Tô Cảnh Lâm đi sớm về trễ, tận tình tiếp đón phu tử và bạn học, cơm nước chẳng màng. Nhóm sửa nhà Tô Thế Vĩ đã đắp xong kháng đất, xây xong khu công trình phụ gồm bếp và phòng vệ sinh, gia cố xong tường nhà và quét xong một lớp vôi màu xanh nhạt. Ngày mai vôi khô, họ sẽ quét thêm một lớp nữa. Phơi nắng hai ngày để bay hết mùi độc hại là gia đình Giang Phúc dọn sang ở. Từ lúc mua người, Tô Thế Vĩ và Diệp Mai bỗng dư nhiều thời gian rảnh. Cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái. Tiếp xúc gần tuần lễ, song phương dần quen sự hiện diện của nhau. Ngày thứ tư thăm thú thôn Phúc gia, đoàn phu tử và học trò phủ thành tổ chức chuyến săn thú đầu tiên. Họ định bữa trưa bắc giàn, ăn thịt nướng mọi, trải nghiệm trọn vẹn. Đề phòng rủi ro ngoài ý muốn, Tạ Vệ Hoa tập hợp sáu thanh niên khỏe mạnh, kinh nghiệm dày dặn đi theo. Nhóm thư sinh vui quên trời quên đất, giương cung bắn tán loạn, trúng thì ít trượt thì nhiều. Gần trưa, hầu như ai cũng trắng tay, khả năng phải nhịn đói. Tạ Vệ Hoa đành cử hai thanh niên bắt thỏ và gà. Chiều ta, trên đường xuống núi, nhóm thư sinh lại oai oái than đau chân. Tối muộn, Tô Thế Linh - con trai trưởng thôn cống hiến bình rượu thuốc, sai đám con cháu nhà mình giúp mấy vị khách yếu đuối giãn cơ. Nhất thời, hàng xóm xung quanh được thưởng thức những tiếng kêu thất thanh hòa cùng tiếng khóc thảm thiết. Bà con nông dân cảm khái: hóa ra giọng của đám thư sinh ấy rất to, khỏe.
Vầng thái dương chưa kịp ló dạng, trời đất hẵng thấm đẫm sương, Diệp Mai và Tô Diệp, Tô Quả nhét túi to, túi nhỏ vào xe, tiễn Tô Cảnh Lâm về trường. Thư đồng Giang Tĩnh ngoan ngoãn theo hầu. Diệp Đức Võ phụ trách điều khiển xe, sáng mai sẽ về thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro