Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Cầm Dao Phay Đi...
2024-11-16 11:22:08
Kiều Tư Ngọc nói xong, cánh cửa được đóng lại cái "rầm" rung chuyển vài cái.
"Khụ khụ..."
Đôi chân của Kiều Chính Hạo mềm nhũn ra, không còn sức lực từ trên tường trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, trên cổ có một vết bầm rất rõ ràng.
"Chính Hạo, con sao rồi? Đứa con gái bất hiếu này, đúng là coi trời bằng vung, mẹ..."
Đỗ Hồng Nguyệt hoàn toàn không bận tâm đến lời nói của Kiều Tư Ngọc còn muốn tìm Kiều Tư Ngọc để tính sổ.
Kiều Chính Hạo theo bản năng nắm lấy tay bà ta: "Mẹ... đừng đi, đỡ con xuống với."
Vừa rồi, nỗi sợ về cái chết đã bao trùm lấy anh ta.
Nếu không có Đỗ Hồng Nguyệt, anh ta nghĩ là mình thật sự sẽ chết trong tay Kiều Tư Ngọc.
...
Kiều Tư Ngọc nằm lại lên giường và nhắm mắt lại, nhưng không sao ngủ được, cô trằn trọc mãi cuối cùng cũng ngồi dậy.
Cô gục đầu xuống, tóc xõa hai bên, trông rất buồn bã và chán nản.
Kiều Tư Ngọc ngồi đó được mười phút, mặt cô không cảm xúc đi rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.
Vừa bước xuống lầu, một tách trà màu trắng đã được ném thẳng vào mặt cô.
Kiều Tư Ngọc phản ứng rất nhanh nghiêng đầu tránh, tách trà rơi xuống đất phía sau cô, mảnh vỡ văng khắp mặt đất.
"Đồ con oan nghiệt, mày còn dám né sao?!"
Kiều Tư Ngọc ngước lên nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Kiều Chí Hoành. Cô nghiêng đầu mỉm cười.
"Không né thì bị ông ném chết rồi, tôi có ngu như vậy không?"
"Mày..."
Giọng điệu giễu cợt này khiến Kiều Chí Hoành không nói nên lời.
"Vậy mà đã giận rồi sao?"
Kiều Tư Ngọc tặc lưỡi, bước tới với vẻ mặt chán ghét.
Cô ngồi phịch xuống bàn ăn, lấy một cái bánh bao lên và bắt đầu ăn.
"Ông như vậy là không được rồi lão Kiều, dù sao thì ông cũng là gia chủ nhà họ Kiều, mới nhiêu đó mà ông đã không kiềm chế được, vậy thì làm sao quản lý công ty đây?"
Đỗ Hồng Nguyệt không thể tin nhìn cô: "Mày dám ăn nói với cha mày như vậy sao?"
Sự tức giận trên khuôn mặt Kiều Chí Hoành càng tăng lên: "Ai cho mày ăn, tối qua có phải mày đốt từ đường không?"
Kiều Tư Ngọc ngồi đó bất động, ăn bánh bao và ăn cháo một cách ngon lành.
"Ông biết rõ mà còn hỏi?"
Trên bàn ăn, ngoại trừ Kiều Chính Hiên phải dậy sớm đi làm, còn Kiều Chính Dương không biết chết ở đâu, những người còn lại đều có mặt.
Lúc này không ai dám lên tiếng.
Kiều Tống Dao cụp mắt xuống, cô ta không khuyên nhủ, chỉ lặng lẽ nhìn Kiều Tư Ngọc tự tìm cái chết.
Cả bàn ăn im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Chỉ có tiếng Kiều Tư Ngọc nhai bánh bao.
"Người nào không muốn ăn thì tránh xa tôi ra được không, nuốt không trôi."
Kiều Tư Ngọc bực dọc ngước mắt lên thì thấy lồng ngực Kiều Chí Hoành đang phập phồng dữ dội vì tức giận.
"Thứ con oan nghiệt, mày điên chưa đủ phải không? Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Kiều Tư Ngọc đang ăn bánh bao bỗng dừng lại.
Cô muốn làm gì à?
Cô chỉ muốn sống thật tốt thôi.
Nhưng một yêu cầu đơn giản như vậy, cái gọi là cốt truyện lại không chịu buông tha cho cô.
Tại sao chứ?
Để thể hiện sự đối lập với việc Kiều Tống Dao được đoàn sủng, người em gái của nữ chính này phải chết sao?
Cô đã làm gì sai chứ?
Dù có thế nào thì cô cũng sẽ chết.
Vậy thì cô sẽ làm theo ý thích của mình.
Tốt nhất là có thể kéo theo tất cả mọi người cùng chết chung.
Nếu không thì kéo được người nào hay người đó.
Không thể để mình bị thua thiệt.
Kiều Chí Hoành bị phớt lờ đã không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng bước tới, giơ tay lên định đánh người.
Kiều Tư Ngọc đã nhanh hơn ông ta, "Bốp ——"
Một ly nước bay thẳng vào mặt Kiều Chí Hoành.
Kiều Chí Hoành choáng váng, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng tấy, có chỗ còn bị rách da, chảy máu.
Đỗ Hồng Nguyệt kinh hãi mở miệng muốn hét lên, nhưng giọng nói dường như bị nghẹn lại.
Kiều Chính Hạo trợn to hai mắt, vô thức sờ sờ cổ của mình.
Kiều Tống Dao chỉ cau mày, ngờ vực nhìn Kiều Tư Ngọc.
"Khụ khụ..."
Đôi chân của Kiều Chính Hạo mềm nhũn ra, không còn sức lực từ trên tường trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, trên cổ có một vết bầm rất rõ ràng.
"Chính Hạo, con sao rồi? Đứa con gái bất hiếu này, đúng là coi trời bằng vung, mẹ..."
Đỗ Hồng Nguyệt hoàn toàn không bận tâm đến lời nói của Kiều Tư Ngọc còn muốn tìm Kiều Tư Ngọc để tính sổ.
Kiều Chính Hạo theo bản năng nắm lấy tay bà ta: "Mẹ... đừng đi, đỡ con xuống với."
Vừa rồi, nỗi sợ về cái chết đã bao trùm lấy anh ta.
Nếu không có Đỗ Hồng Nguyệt, anh ta nghĩ là mình thật sự sẽ chết trong tay Kiều Tư Ngọc.
...
Kiều Tư Ngọc nằm lại lên giường và nhắm mắt lại, nhưng không sao ngủ được, cô trằn trọc mãi cuối cùng cũng ngồi dậy.
Cô gục đầu xuống, tóc xõa hai bên, trông rất buồn bã và chán nản.
Kiều Tư Ngọc ngồi đó được mười phút, mặt cô không cảm xúc đi rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.
Vừa bước xuống lầu, một tách trà màu trắng đã được ném thẳng vào mặt cô.
Kiều Tư Ngọc phản ứng rất nhanh nghiêng đầu tránh, tách trà rơi xuống đất phía sau cô, mảnh vỡ văng khắp mặt đất.
"Đồ con oan nghiệt, mày còn dám né sao?!"
Kiều Tư Ngọc ngước lên nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Kiều Chí Hoành. Cô nghiêng đầu mỉm cười.
"Không né thì bị ông ném chết rồi, tôi có ngu như vậy không?"
"Mày..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu giễu cợt này khiến Kiều Chí Hoành không nói nên lời.
"Vậy mà đã giận rồi sao?"
Kiều Tư Ngọc tặc lưỡi, bước tới với vẻ mặt chán ghét.
Cô ngồi phịch xuống bàn ăn, lấy một cái bánh bao lên và bắt đầu ăn.
"Ông như vậy là không được rồi lão Kiều, dù sao thì ông cũng là gia chủ nhà họ Kiều, mới nhiêu đó mà ông đã không kiềm chế được, vậy thì làm sao quản lý công ty đây?"
Đỗ Hồng Nguyệt không thể tin nhìn cô: "Mày dám ăn nói với cha mày như vậy sao?"
Sự tức giận trên khuôn mặt Kiều Chí Hoành càng tăng lên: "Ai cho mày ăn, tối qua có phải mày đốt từ đường không?"
Kiều Tư Ngọc ngồi đó bất động, ăn bánh bao và ăn cháo một cách ngon lành.
"Ông biết rõ mà còn hỏi?"
Trên bàn ăn, ngoại trừ Kiều Chính Hiên phải dậy sớm đi làm, còn Kiều Chính Dương không biết chết ở đâu, những người còn lại đều có mặt.
Lúc này không ai dám lên tiếng.
Kiều Tống Dao cụp mắt xuống, cô ta không khuyên nhủ, chỉ lặng lẽ nhìn Kiều Tư Ngọc tự tìm cái chết.
Cả bàn ăn im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Chỉ có tiếng Kiều Tư Ngọc nhai bánh bao.
"Người nào không muốn ăn thì tránh xa tôi ra được không, nuốt không trôi."
Kiều Tư Ngọc bực dọc ngước mắt lên thì thấy lồng ngực Kiều Chí Hoành đang phập phồng dữ dội vì tức giận.
"Thứ con oan nghiệt, mày điên chưa đủ phải không? Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Kiều Tư Ngọc đang ăn bánh bao bỗng dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn làm gì à?
Cô chỉ muốn sống thật tốt thôi.
Nhưng một yêu cầu đơn giản như vậy, cái gọi là cốt truyện lại không chịu buông tha cho cô.
Tại sao chứ?
Để thể hiện sự đối lập với việc Kiều Tống Dao được đoàn sủng, người em gái của nữ chính này phải chết sao?
Cô đã làm gì sai chứ?
Dù có thế nào thì cô cũng sẽ chết.
Vậy thì cô sẽ làm theo ý thích của mình.
Tốt nhất là có thể kéo theo tất cả mọi người cùng chết chung.
Nếu không thì kéo được người nào hay người đó.
Không thể để mình bị thua thiệt.
Kiều Chí Hoành bị phớt lờ đã không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng bước tới, giơ tay lên định đánh người.
Kiều Tư Ngọc đã nhanh hơn ông ta, "Bốp ——"
Một ly nước bay thẳng vào mặt Kiều Chí Hoành.
Kiều Chí Hoành choáng váng, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng tấy, có chỗ còn bị rách da, chảy máu.
Đỗ Hồng Nguyệt kinh hãi mở miệng muốn hét lên, nhưng giọng nói dường như bị nghẹn lại.
Kiều Chính Hạo trợn to hai mắt, vô thức sờ sờ cổ của mình.
Kiều Tống Dao chỉ cau mày, ngờ vực nhìn Kiều Tư Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro