Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Nữ Phụ Điên Cuồ...
2024-11-16 11:22:08
"Kiều tiểu thư rơi xuống nước rồi kìa!"
Một tiếng la toáng lên.
Bên bể bơi trong vườn hoa nhà họ Kiều, mọi người đều thất kinh.
Kiều Tư Ngọc đứng ngẩn người bên bể bơi, người nhà họ Kiều nghe thấy tiếng kêu la, liền vội vã từ trong sảnh tiệc chạy ra.
Kiều Tư Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bên cạnh có người chỉ vào cô.
"Là Kiều Tư Ngọc đẩy đấy! Chính Kiều Tư Ngọc đẩy Kiều tiểu thư đấy!"
Đỗ Hồng Nguyệt vừa nghe thấy lời này lập tức lao đến giận dữ tát Kiều Tư Ngọc một cái thật vang.
"Bốp ——"
Cái tát vừa nhanh vừa mạnh, chẳng hề nương tay.
Khuôn mặt trắng trẻo của Kiều Tư Ngọc lập tức sưng tấy, lỗ tai lùng bùng, cô không dám tin nhìn Đỗ Hồng Nguyệt và mấp máy môi.
"Mẹ..."
Đỗ Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm vào Kiều Tư Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chán ghét và tức giận.
"Đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày!"
Ba thanh niên mặc âu phục hung tợn trừng mắt nhìn cô như nhìn kẻ thù.
"Kiều Tư Ngọc, tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho Dao Dao không sao, bằng không tao nhất định sẽ không để mày sống yên ổn!"
"Tôi đã nói rồi, nó là người hẹp hòi, nhỏ mọn, không ngờ nó lại dám ra tay với Dao Dao trong bữa tiệc."
"Dao Dao đã sống ở bên ngoài mười tám năm, đã phải chịu biết bao khổ cực, gian khó, không dễ dàng gì mới được tìm lại, con bé đã làm gì có lỗi với mày chứ?"
"Kiều Tư Ngọc, mày không có trái tim sao?"
Khuôn mặt sưng đỏ và hoang mang của Kiều Tư Ngọc hiện lên vẻ luống cuống.
Cô lắc đầu: "Em không đẩy chị ấy, không phải em."
Ba anh em nhà họ Kiều hoàn toàn không nghe lời giải thích của cô, liền cởi áo khoác nhanh chóng nhảy xuống bể bơi để giải cứu Kiều Tống Dao.
Kiều Tống Dao toàn thân ướt sũng, trên người được quấn áo khoác của anh trai, trông cô ta yếu đuối được ba người anh trai xót thương, vây quanh bảo vệ.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe rưng rưng nước mắt, gương mặt nhợt nhạt, mang vẻ đẹp mong manh khiến người khác nhìn vào đều thấy thương xót.
"Mẹ ơi, không liên quan đến em gái đâu, là do con bất cẩn bị rơi xuống nước thôi."
Khi cô ta nhìn sang Kiều Tư Ngọc thì tỏ vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy vùi vào lòng các anh trai.
Phản ứng của cô ta đang rõ ràng nói với người nhà họ Kiều và tất cả mọi người có mặt, chính là Kiều Tư Ngọc đã đẩy cô ta vì thấy cô ta không vừa mắt.
Kiều Tống Dao cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, giọng nghẹn ngào nức nở.
"Có lẽ con không nên quay về... như vậy em gái sẽ không..."
Người nhà họ Kiều thấy cảnh này, vừa xót xa vừa tức giận, ai nấy đều giận dữ nhìn Kiều Tư Ngọc, người ngoài không biết còn tưởng là cô đã làm chuyện tày trời.
"Dao Dao, con thật hiền lành."
Đỗ Hồng Nguyệt liền đỏ hoe đôi mắt, thương xót ôm lấy cô ta: "Dao Dao, Dao Dao của mẹ, mẹ đã tìm con suốt mười tám năm, không dễ dàng gì mới tìm được con, con nói như vậy là như moi trái tim của mẹ đấy."
"Con xin lỗi mẹ, con chỉ không muốn vì con mà khiến em gái không vui."
Kiều Tống Dao ôm Đỗ Hồng Nguyệt và khóc nức nở.
Mọi người có mặt đều cảm động và sụt sịt, ánh mắt nhìn Kiều Tư Ngọc càng khó diễn tả.
"Đại tiểu thư nhà họ Kiều này đúng là có số khổ, hai tuổi đã bị lạc, mười tám năm sau mới tìm lại được, rõ ràng là một chuyện đáng vui mừng, nhị tiểu thư này đúng thật quá đáng."
"Từ lâu đã nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Kiều này là người u ám lạnh lùng, nói chuyện chẳng lọt được lỗ tai, nhìn cứ nặng nề đáng sợ sao đấy."
"Đại tiểu thư nhà họ Kiều là học sinh giỏi của đại học Thanh Bắc, còn là thủ khoa cấp tỉnh, mặc dù được lớn lên ở một địa phương nhỏ nhưng phải nói là ba vị thiếu gia nhà họ Kiều cũng rất xuất sắc."
"Ngược lại, nhị tiểu thư được sinh ra và lớn lên ở nhà họ Kiều lại chẳng thể so sánh được với đại tiểu thư này."
Bên tai vang đến tiếng cảm thán của những vị khách, người con trai thứ ba của nhà họ Kiều thấy thương xót đến mức sắp rơi nước mắt.
Một tiếng la toáng lên.
Bên bể bơi trong vườn hoa nhà họ Kiều, mọi người đều thất kinh.
Kiều Tư Ngọc đứng ngẩn người bên bể bơi, người nhà họ Kiều nghe thấy tiếng kêu la, liền vội vã từ trong sảnh tiệc chạy ra.
Kiều Tư Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bên cạnh có người chỉ vào cô.
"Là Kiều Tư Ngọc đẩy đấy! Chính Kiều Tư Ngọc đẩy Kiều tiểu thư đấy!"
Đỗ Hồng Nguyệt vừa nghe thấy lời này lập tức lao đến giận dữ tát Kiều Tư Ngọc một cái thật vang.
"Bốp ——"
Cái tát vừa nhanh vừa mạnh, chẳng hề nương tay.
Khuôn mặt trắng trẻo của Kiều Tư Ngọc lập tức sưng tấy, lỗ tai lùng bùng, cô không dám tin nhìn Đỗ Hồng Nguyệt và mấp máy môi.
"Mẹ..."
Đỗ Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm vào Kiều Tư Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chán ghét và tức giận.
"Đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày!"
Ba thanh niên mặc âu phục hung tợn trừng mắt nhìn cô như nhìn kẻ thù.
"Kiều Tư Ngọc, tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho Dao Dao không sao, bằng không tao nhất định sẽ không để mày sống yên ổn!"
"Tôi đã nói rồi, nó là người hẹp hòi, nhỏ mọn, không ngờ nó lại dám ra tay với Dao Dao trong bữa tiệc."
"Dao Dao đã sống ở bên ngoài mười tám năm, đã phải chịu biết bao khổ cực, gian khó, không dễ dàng gì mới được tìm lại, con bé đã làm gì có lỗi với mày chứ?"
"Kiều Tư Ngọc, mày không có trái tim sao?"
Khuôn mặt sưng đỏ và hoang mang của Kiều Tư Ngọc hiện lên vẻ luống cuống.
Cô lắc đầu: "Em không đẩy chị ấy, không phải em."
Ba anh em nhà họ Kiều hoàn toàn không nghe lời giải thích của cô, liền cởi áo khoác nhanh chóng nhảy xuống bể bơi để giải cứu Kiều Tống Dao.
Kiều Tống Dao toàn thân ướt sũng, trên người được quấn áo khoác của anh trai, trông cô ta yếu đuối được ba người anh trai xót thương, vây quanh bảo vệ.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe rưng rưng nước mắt, gương mặt nhợt nhạt, mang vẻ đẹp mong manh khiến người khác nhìn vào đều thấy thương xót.
"Mẹ ơi, không liên quan đến em gái đâu, là do con bất cẩn bị rơi xuống nước thôi."
Khi cô ta nhìn sang Kiều Tư Ngọc thì tỏ vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy vùi vào lòng các anh trai.
Phản ứng của cô ta đang rõ ràng nói với người nhà họ Kiều và tất cả mọi người có mặt, chính là Kiều Tư Ngọc đã đẩy cô ta vì thấy cô ta không vừa mắt.
Kiều Tống Dao cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, giọng nghẹn ngào nức nở.
"Có lẽ con không nên quay về... như vậy em gái sẽ không..."
Người nhà họ Kiều thấy cảnh này, vừa xót xa vừa tức giận, ai nấy đều giận dữ nhìn Kiều Tư Ngọc, người ngoài không biết còn tưởng là cô đã làm chuyện tày trời.
"Dao Dao, con thật hiền lành."
Đỗ Hồng Nguyệt liền đỏ hoe đôi mắt, thương xót ôm lấy cô ta: "Dao Dao, Dao Dao của mẹ, mẹ đã tìm con suốt mười tám năm, không dễ dàng gì mới tìm được con, con nói như vậy là như moi trái tim của mẹ đấy."
"Con xin lỗi mẹ, con chỉ không muốn vì con mà khiến em gái không vui."
Kiều Tống Dao ôm Đỗ Hồng Nguyệt và khóc nức nở.
Mọi người có mặt đều cảm động và sụt sịt, ánh mắt nhìn Kiều Tư Ngọc càng khó diễn tả.
"Đại tiểu thư nhà họ Kiều này đúng là có số khổ, hai tuổi đã bị lạc, mười tám năm sau mới tìm lại được, rõ ràng là một chuyện đáng vui mừng, nhị tiểu thư này đúng thật quá đáng."
"Từ lâu đã nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Kiều này là người u ám lạnh lùng, nói chuyện chẳng lọt được lỗ tai, nhìn cứ nặng nề đáng sợ sao đấy."
"Đại tiểu thư nhà họ Kiều là học sinh giỏi của đại học Thanh Bắc, còn là thủ khoa cấp tỉnh, mặc dù được lớn lên ở một địa phương nhỏ nhưng phải nói là ba vị thiếu gia nhà họ Kiều cũng rất xuất sắc."
"Ngược lại, nhị tiểu thư được sinh ra và lớn lên ở nhà họ Kiều lại chẳng thể so sánh được với đại tiểu thư này."
Bên tai vang đến tiếng cảm thán của những vị khách, người con trai thứ ba của nhà họ Kiều thấy thương xót đến mức sắp rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro