Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Nữ Phụ Điên Cuồ...
2024-11-16 11:22:08
Anh ta giận dữ bước tới, đẩy mạnh Kiều Tư Ngọc một cái và gầm lên với cô.
"Rốt cuộc Dao Dao đã làm gì có lỗi với mày, nói đi?!"
Kiều Tư Ngọc bị đẩy bước lùi lại vài bước, không biết chân ai tình cờ ở phía sau gáng chân cô, khiến cô ngã xuống đất, vừa khéo đầu cô đập vào luống hoa xi măng cạnh bể bơi.
Cơn choáng váng liền ập đến, đầu óc Kiều Tư Ngọc trở nên mơ màng.
Tiếng nói của đám đông và khuôn mặt giận dữ của người con trai thứ ba nhà họ Kiều dường như đang rời xa cô, dần dần trở nên mờ nhạt.
Kiều Tư Ngọc chỉ nhìn thấy nụ cười hả hê và xấu xa trên khóe miệng Kiều Tống Dao.
Trước mắt cô tối sầm lại.
Thái dương của Kiều Tư Ngọc cảm thấy sưng tấy và đau đớn.
Một loạt ký ức xa lạ, đau buồn và tuyệt vọng chợt hiện lên trong đầu cô.
Giống như có người đang nhét vào trong đầu của cô, không ngừng nhồi nhét, cuối cùng cô được trả lại sự yên bình...
Hóa ra thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết hào môn đoàn sủng vạn người mê kiểu Mary Sue.
Nữ chính Kiều Tống Dao bị thất lạc khi mới hai tuổi, đến hai mươi tuổi mới được nhà họ Kiều tìm lại, từ đó bắt đầu hành trình trở thành hào môn đoàn sủng.
Không chỉ cha mẹ và ba anh trai nhà họ Kiều yêu thương cô ta vô bờ bến.
Ngoài ra còn có lão đại ngành kinh doanh, lão đại nghiên cứu khoa học, lão đại giới y học, lão đại giới học thuật, lão đại giới nghệ thuật, những idol và ảnh đế v.v...
Bất cứ người đàn ông nào từng gặp cô ta đều bị thu hút bởi khí chất của đóa hoa trắng nhỏ yếu đuối, hiền lành nhưng lại kiên cường này, từ đó mà chung tình với cô ta, chỉ có cô ta là nhất.
Chỉ cần cô ta hơi nhăn mày thì tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Ai cũng biết trong văn đoàn sủng đều không thể thiếu nữ phụ pháo hôi.
Và Kiều Tư Ngọc là một trong những nhân vật nữ phụ pháo hôi độc ác.
Cô cũng là nhân vật nữ phụ có số phận thê thảm nhất, không ai sánh bằng.
"Mày đang giả vờ làm gì vậy? Đứng dậy nhanh lên!"
Người con trai thứ ba nhà họ Kiều thấy Kiều Tư Ngọc vẫn nằm trên mặt đất, anh ta tưởng cô giả vờ ngất xỉu, đang định dùng chân đã cô.
Nào ngờ Kiều Tư Ngọc đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt hiện lên một cỗ tàn ác mãnh liệt nhìn thẳng về phía người anh trai thứ ba.
Người anh trai thứ ba giật mình, vô thức lùi lại hai bước.
Kiều Tư Ngọc từ từ đứng dậy, nhìn những người thân trước mặt, ba người anh trai đang nhìn cô với ánh mắt ghê tởm và thù địch đến mức ước gì cô chết đi.
Hai mẹ con Kiều Tống Dao và Đỗ Hồng Nguyệt vẫn ôm nhau khóc đến mức trời đất cũng phải cảm động.
Sau khi tiếp nhận ký ức, Kiều Tư Ngọc nở nụ cười u ám.
"Chị, vừa rồi là tôi đã đẩy chị sao?"
Giọng nói của Kiều Tư Ngọc rất dịu dàng trên môi nở nụ cười, nhưng lại trông rất đáng sợ, khiến người ta nổi da gà khắp người.
Khi Đỗ Hồng Nguyệt nhìn thấy cô bước đến, bà ta nhanh chóng ôm chặt Kiều Tống Dao vào lòng và nói lời cảnh cáo.
"Kiều Tư Ngọc, mày có cần phải làm mất thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy không? Mau cút vào trong cho tao."
"Câm miệng." Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Tư Ngọc nhanh chóng biến mất, "Tôi không hỏi bà."
Đỗ Hồng Nguyệt sửng sốt.
Ba anh em nhà họ Kiều cũng sửng sốt, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Chị nói xem, thật sự là tôi đẩy chị sao?"
Kiều Tư Ngọc lặp lại những gì cô vừa hỏi, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Đôi mắt của Kiều Tống Dao khẽ lóe lên, cô ta ngạc nhiên nhìn Kiều Tư Ngọc, sau đó sợ hãi trốn trong vòng tay của Đỗ Hồng Nguyệt, toàn thân run rẩy, giống như một bông hoa trắng nhỏ yếu ớt bị khiếp sợ.
"Không... không phải... do tự mình chị..."
Kiều Tống Dao khẽ thút thít, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Là tự mình chị bất cẩn rơi xuống nước, không liên quan đến em."
Kiều Tống Dao vừa nói xong, Kiều Tư Ngọc đã túm tóc cô ta lôi ra.
"Bốp ——"
"Bốp ——"
Kiều Tư Ngọc giơ tay lên tát mạnh vào mặt cô ta hai cái.
"Rốt cuộc Dao Dao đã làm gì có lỗi với mày, nói đi?!"
Kiều Tư Ngọc bị đẩy bước lùi lại vài bước, không biết chân ai tình cờ ở phía sau gáng chân cô, khiến cô ngã xuống đất, vừa khéo đầu cô đập vào luống hoa xi măng cạnh bể bơi.
Cơn choáng váng liền ập đến, đầu óc Kiều Tư Ngọc trở nên mơ màng.
Tiếng nói của đám đông và khuôn mặt giận dữ của người con trai thứ ba nhà họ Kiều dường như đang rời xa cô, dần dần trở nên mờ nhạt.
Kiều Tư Ngọc chỉ nhìn thấy nụ cười hả hê và xấu xa trên khóe miệng Kiều Tống Dao.
Trước mắt cô tối sầm lại.
Thái dương của Kiều Tư Ngọc cảm thấy sưng tấy và đau đớn.
Một loạt ký ức xa lạ, đau buồn và tuyệt vọng chợt hiện lên trong đầu cô.
Giống như có người đang nhét vào trong đầu của cô, không ngừng nhồi nhét, cuối cùng cô được trả lại sự yên bình...
Hóa ra thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết hào môn đoàn sủng vạn người mê kiểu Mary Sue.
Nữ chính Kiều Tống Dao bị thất lạc khi mới hai tuổi, đến hai mươi tuổi mới được nhà họ Kiều tìm lại, từ đó bắt đầu hành trình trở thành hào môn đoàn sủng.
Không chỉ cha mẹ và ba anh trai nhà họ Kiều yêu thương cô ta vô bờ bến.
Ngoài ra còn có lão đại ngành kinh doanh, lão đại nghiên cứu khoa học, lão đại giới y học, lão đại giới học thuật, lão đại giới nghệ thuật, những idol và ảnh đế v.v...
Bất cứ người đàn ông nào từng gặp cô ta đều bị thu hút bởi khí chất của đóa hoa trắng nhỏ yếu đuối, hiền lành nhưng lại kiên cường này, từ đó mà chung tình với cô ta, chỉ có cô ta là nhất.
Chỉ cần cô ta hơi nhăn mày thì tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Ai cũng biết trong văn đoàn sủng đều không thể thiếu nữ phụ pháo hôi.
Và Kiều Tư Ngọc là một trong những nhân vật nữ phụ pháo hôi độc ác.
Cô cũng là nhân vật nữ phụ có số phận thê thảm nhất, không ai sánh bằng.
"Mày đang giả vờ làm gì vậy? Đứng dậy nhanh lên!"
Người con trai thứ ba nhà họ Kiều thấy Kiều Tư Ngọc vẫn nằm trên mặt đất, anh ta tưởng cô giả vờ ngất xỉu, đang định dùng chân đã cô.
Nào ngờ Kiều Tư Ngọc đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt hiện lên một cỗ tàn ác mãnh liệt nhìn thẳng về phía người anh trai thứ ba.
Người anh trai thứ ba giật mình, vô thức lùi lại hai bước.
Kiều Tư Ngọc từ từ đứng dậy, nhìn những người thân trước mặt, ba người anh trai đang nhìn cô với ánh mắt ghê tởm và thù địch đến mức ước gì cô chết đi.
Hai mẹ con Kiều Tống Dao và Đỗ Hồng Nguyệt vẫn ôm nhau khóc đến mức trời đất cũng phải cảm động.
Sau khi tiếp nhận ký ức, Kiều Tư Ngọc nở nụ cười u ám.
"Chị, vừa rồi là tôi đã đẩy chị sao?"
Giọng nói của Kiều Tư Ngọc rất dịu dàng trên môi nở nụ cười, nhưng lại trông rất đáng sợ, khiến người ta nổi da gà khắp người.
Khi Đỗ Hồng Nguyệt nhìn thấy cô bước đến, bà ta nhanh chóng ôm chặt Kiều Tống Dao vào lòng và nói lời cảnh cáo.
"Kiều Tư Ngọc, mày có cần phải làm mất thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy không? Mau cút vào trong cho tao."
"Câm miệng." Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Tư Ngọc nhanh chóng biến mất, "Tôi không hỏi bà."
Đỗ Hồng Nguyệt sửng sốt.
Ba anh em nhà họ Kiều cũng sửng sốt, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Chị nói xem, thật sự là tôi đẩy chị sao?"
Kiều Tư Ngọc lặp lại những gì cô vừa hỏi, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Đôi mắt của Kiều Tống Dao khẽ lóe lên, cô ta ngạc nhiên nhìn Kiều Tư Ngọc, sau đó sợ hãi trốn trong vòng tay của Đỗ Hồng Nguyệt, toàn thân run rẩy, giống như một bông hoa trắng nhỏ yếu ớt bị khiếp sợ.
"Không... không phải... do tự mình chị..."
Kiều Tống Dao khẽ thút thít, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Là tự mình chị bất cẩn rơi xuống nước, không liên quan đến em."
Kiều Tống Dao vừa nói xong, Kiều Tư Ngọc đã túm tóc cô ta lôi ra.
"Bốp ——"
"Bốp ——"
Kiều Tư Ngọc giơ tay lên tát mạnh vào mặt cô ta hai cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro