Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Châm Lửa Đốt Từ...
2024-11-16 11:22:08
Nếu Kiều Tư Ngọc vì chuyện này mà bị bắt vào tù thì người khác sẽ nghĩ gì về nhà họ Kiều.
Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng la thất thanh.
"Cháy rồi! Từ đường cháy rồi!"
...
Kiều Tư Ngọc ngủ không ngon giấc, tiếng la hét ở tầng dưới vang lên không ngừng, cuối cùng cũng dừng lại, nửa đêm sau cô lại không ngủ được.
Khó khăn lắm cô mới ngủ thiếp đi và nằm mơ suốt đêm.
Có lúc cô thậm chí không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Bởi vì đây là lần trùng sinh thứ chín của cô!
Kiếp đầu tiên cô bị bỏ mặc, bị đổ tội, bị móc thận cuối cùng bị xe tông đến nằm liệt giường.
Sau khi nhà họ Kiều vắt kiệt hết giá trị lợi dụng còn lại của cô, cô bị bỏ lại trong bệnh viện để tự sinh tự diệt.
Nhà họ Kiều không quan tâm, người chăm sóc cũng hời hợt, khiến toàn thân cô lở loét và bốc mùi.
Cho dù trong tình trạng đó, cô vẫn thoi thóp hơi tàn sống được mười năm.
Có lẽ là vì cô không cam tâm, oán khí quá nặng, chết không nhắm mắt.
Cho nên cô đã được trùng sinh.
Sau khi trùng sinh, cô tưởng là có thể bắt đầu lại từ đầu, sự căm phẫn và oán hận ở kiếp đầu tiên khiến cô muốn trả thù.
Tiếc là mỗi lần cô muốn nhắm vào Kiều Tống Dao đều sẽ xảy ra sự cố, cuối cùng những tai nạn đều sẽ rơi vào đầu cô.
Cuối cùng cô bị chết thảm.
Kiếp thứ ba, cô không trả thù nữa.
Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần tránh xa Kiều Tống Dao và nhà họ Kiều thì có thể tránh được cái chết. Không ngờ, cô lại chết.
Ở kiếp thứ tư, kiếp thứ năm... đến kiếp thứ tám, dù cô có cố gắng tránh né cốt truyện đến đâu, cuối cùng theo cách này hay cách khác cô đều nhận kết cục chết thảm.
Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.
Kiều Tư Ngọc không biết mình sẽ chết vào lúc nào.
Kéo theo được người nào hay người đó.
"Ầm ầm ——"
Có ai đó đang đập cửa.
Kiều Tư Ngọc khó khăn lắm mới ngủ được thì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa.
Cô mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ mang đầy vẻ tức giận, cô quơ lấy một món đồ trên tủ đầu giường và ném mạnh đi.
Vật đó đập vào cửa tạo ra tiếng động lớn.
"Còn ồn ào nữa tôi sẽ giết chết anh!"
Tiếng gõ cửa dừng lại một chút, ngay sau đó là tiếng gõ cửa khác.
"Kiều Tư Ngọc, mau mở cửa ra, mày đừng tưởng trốn trong đó không ra ngoài sẽ không sao, mau mở cửa ra."
Bên ngoài vang lên giọng nói của Kiều Chính Hạo.
Đôi mắt của Kiều Tư Ngọc đỏ ngầu, cô tức giận đi ra mở cửa với vẻ mặt u ám.
Kiều Chính Hạo ngoài cửa nhìn thấy cô liền mỉa mai nói.
"Hôm qua, cha bảo mày quỳ ở từ đường, từ đường đã bị bốc cháy, có phải mày làm không?"
"Mọi người đều bận rộn suốt đêm, còn mày thì chạy về phòng ngủ, mày nổi điên lên đắc tội với người khác, bây giờ con muốn trốn, mày..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu, Kiều Tư Ngọc đã đưa tay tóm lấy cổ anh ta, đẩy anh ta ấn vào tường.
"Tôi đã nói, anh còn ồn ào nữa, tôi sẽ giết chết anh."
Đôi mắt đỏ ngầu của Kiều Tư Ngọc lạnh như băng, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, toàn thân toát ra luồng khí lạnh lẽo.
Kiều Chính Hạo kinh ngạc mở to hai mắt, đến khi không thở nổi mới hoàn hồn lại.
"Mày..."
Kiều Chính Hạo bị bóp cổ muốn giãy giụa, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động.
Càng vùng vẫy, Kiều Chính Hạo càng không nói được tiếng nào, sắc mặt tím tái, mắt trợn trắng, trông như sắp chết đến nơi.
"Á..." Đỗ Hồng Nguyệt hét lên, chạy tới nắm lấy cánh tay đang bóp cổ Kiều Chính Hạo, "Kiều Tư Ngọc, mày làm gì vậy? Mau buông tay ra, buông ra."
Kiều Tư Ngọc cực kỳ khó chịu khi nghe tiếng la hét của bà ta nên đã buông tay.
"Nếu không muốn chết vào lúc này thì hãy tránh xa tôi ra."
Kiều Tư Ngọc nói xong lại nhìn sang Đỗ Hồng Nguyệt đang định lên tiếng: "Còn bà, nếu bà la ó thêm một tiếng nữa thì cũng sẽ chết chung với anh ta."
Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng la thất thanh.
"Cháy rồi! Từ đường cháy rồi!"
...
Kiều Tư Ngọc ngủ không ngon giấc, tiếng la hét ở tầng dưới vang lên không ngừng, cuối cùng cũng dừng lại, nửa đêm sau cô lại không ngủ được.
Khó khăn lắm cô mới ngủ thiếp đi và nằm mơ suốt đêm.
Có lúc cô thậm chí không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Bởi vì đây là lần trùng sinh thứ chín của cô!
Kiếp đầu tiên cô bị bỏ mặc, bị đổ tội, bị móc thận cuối cùng bị xe tông đến nằm liệt giường.
Sau khi nhà họ Kiều vắt kiệt hết giá trị lợi dụng còn lại của cô, cô bị bỏ lại trong bệnh viện để tự sinh tự diệt.
Nhà họ Kiều không quan tâm, người chăm sóc cũng hời hợt, khiến toàn thân cô lở loét và bốc mùi.
Cho dù trong tình trạng đó, cô vẫn thoi thóp hơi tàn sống được mười năm.
Có lẽ là vì cô không cam tâm, oán khí quá nặng, chết không nhắm mắt.
Cho nên cô đã được trùng sinh.
Sau khi trùng sinh, cô tưởng là có thể bắt đầu lại từ đầu, sự căm phẫn và oán hận ở kiếp đầu tiên khiến cô muốn trả thù.
Tiếc là mỗi lần cô muốn nhắm vào Kiều Tống Dao đều sẽ xảy ra sự cố, cuối cùng những tai nạn đều sẽ rơi vào đầu cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cô bị chết thảm.
Kiếp thứ ba, cô không trả thù nữa.
Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần tránh xa Kiều Tống Dao và nhà họ Kiều thì có thể tránh được cái chết. Không ngờ, cô lại chết.
Ở kiếp thứ tư, kiếp thứ năm... đến kiếp thứ tám, dù cô có cố gắng tránh né cốt truyện đến đâu, cuối cùng theo cách này hay cách khác cô đều nhận kết cục chết thảm.
Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.
Kiều Tư Ngọc không biết mình sẽ chết vào lúc nào.
Kéo theo được người nào hay người đó.
"Ầm ầm ——"
Có ai đó đang đập cửa.
Kiều Tư Ngọc khó khăn lắm mới ngủ được thì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa.
Cô mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ mang đầy vẻ tức giận, cô quơ lấy một món đồ trên tủ đầu giường và ném mạnh đi.
Vật đó đập vào cửa tạo ra tiếng động lớn.
"Còn ồn ào nữa tôi sẽ giết chết anh!"
Tiếng gõ cửa dừng lại một chút, ngay sau đó là tiếng gõ cửa khác.
"Kiều Tư Ngọc, mau mở cửa ra, mày đừng tưởng trốn trong đó không ra ngoài sẽ không sao, mau mở cửa ra."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài vang lên giọng nói của Kiều Chính Hạo.
Đôi mắt của Kiều Tư Ngọc đỏ ngầu, cô tức giận đi ra mở cửa với vẻ mặt u ám.
Kiều Chính Hạo ngoài cửa nhìn thấy cô liền mỉa mai nói.
"Hôm qua, cha bảo mày quỳ ở từ đường, từ đường đã bị bốc cháy, có phải mày làm không?"
"Mọi người đều bận rộn suốt đêm, còn mày thì chạy về phòng ngủ, mày nổi điên lên đắc tội với người khác, bây giờ con muốn trốn, mày..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu, Kiều Tư Ngọc đã đưa tay tóm lấy cổ anh ta, đẩy anh ta ấn vào tường.
"Tôi đã nói, anh còn ồn ào nữa, tôi sẽ giết chết anh."
Đôi mắt đỏ ngầu của Kiều Tư Ngọc lạnh như băng, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, toàn thân toát ra luồng khí lạnh lẽo.
Kiều Chính Hạo kinh ngạc mở to hai mắt, đến khi không thở nổi mới hoàn hồn lại.
"Mày..."
Kiều Chính Hạo bị bóp cổ muốn giãy giụa, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động.
Càng vùng vẫy, Kiều Chính Hạo càng không nói được tiếng nào, sắc mặt tím tái, mắt trợn trắng, trông như sắp chết đến nơi.
"Á..." Đỗ Hồng Nguyệt hét lên, chạy tới nắm lấy cánh tay đang bóp cổ Kiều Chính Hạo, "Kiều Tư Ngọc, mày làm gì vậy? Mau buông tay ra, buông ra."
Kiều Tư Ngọc cực kỳ khó chịu khi nghe tiếng la hét của bà ta nên đã buông tay.
"Nếu không muốn chết vào lúc này thì hãy tránh xa tôi ra."
Kiều Tư Ngọc nói xong lại nhìn sang Đỗ Hồng Nguyệt đang định lên tiếng: "Còn bà, nếu bà la ó thêm một tiếng nữa thì cũng sẽ chết chung với anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro