Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Châm Lửa Đốt Từ...
2024-11-16 11:22:08
Từ đường nhà họ Kiều.
Kiều Tư Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn dựa vào tường, trên tay cầm bài vị tổ tiên của nhà họ Kiều, cô sờ cằm và nhe răng cười.
"Các vị tổ tiên nhà họ Kiều, may là các vị chết sớm."
"Nếu không để các vị nhìn thấy đám con cháu bất hiếu như Kiều Chí Hoành, có lẽ các vị sẽ tức đến nhảy ra khỏi quan tài mất."
"Hơn nữa, tôi đã đến đây rất nhiều lần rồi mà các vị chẳng hề xuất hiện dù chỉ một lần, như vậy có hơi bất lịch sự không?"
"Thôi bỏ đi, tôi không so đo với các vị, tôi sẽ tính sổ với mấy người con cháu bất hiếu đó của các vị."
"Các vị tổ tiên nhà họ Kiều hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Kiều phải gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ."
"Không chỉ nhà họ Kiều, còn cả những người đàn ông của Kiều Tống Dao. Tôi đã chết nhiều lần vậy rồi, thì cũng phải khiến bọn họ tan cửa nát nhà, kết cục bi thảm chứ."
"Cứ để họ chết một lần, tôi vẫn còn quá tốt bụng, các vị có nghĩ vậy không?"
Kiều Tư Ngọc tự nói chuyện rất vui vẻ.
Nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương trong tương lai bọn họ đều là người giúp đỡ của Kiều Tống Dao.
Thời điểm trùng sinh lần này không tệ.
Trước tiên là dùng một ít máu để tiễn mấy người đó.
Là một dấu hiệu tốt.
Kiều Tư Ngọc sắp xếp lại thông tin trong đầu, cô ngáp dài một cái rồi đứng dậy tùy ý đặt bài vị lên bàn.
Cô nghiêm túc nói: "Các vị tổ tiên nhà họ Kiều, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi đã quyết định không thể tha cho các vị."
Kiều Tư Ngọc vào bếp lấy dầu ăn và bật lửa rồi trở lại từ đường, châm lửa đốt bài vị tổ tiên.
Cô đứng trước bài vị tổ tiên của nhà họ Kiều, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt và vô cảm của cô, trông u ám và vô cùng quái dị.
"Nếu không có các người thì sẽ không có đứa súc sinh Kiều Chí Hoành đó."
Cô đứng nhìn bài vị đang cháy, nhàn nhạt nói: "Một đống gỗ vụn, nếu các người thật sự linh thiêng thì cũng chung một phe với Kiều Chí Hoành."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi từ đường trở về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.
...
Cùng lúc đó, trong thư phòng nhà họ Kiều.
Một bữa tiệc vui vẻ đã bị phá hỏng, Kiều Chí Hoành xoa vào thái dương và hỏi Kiều Chính Hiên.
"Chính Hiên, hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?"
Khuôn mặt điềm đạm của Kiều Chính Hiên trở nên cứng ngắc, trong mắt hiện lên sự chán ghét sâu sắc.
"Kiều Tư Ngọc đẩy Dao Dao xuống bể bơi."
Kiều Chính Hạo đổ thêm dầu vào lửa: "Cha, Kiều Tư Ngọc ngày càng quá đáng, nó không những không thừa nhận mà còn đánh Dao Dao, ngay cả con và anh hai cũng dám ra tay."
"Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, nó đã đắc tội với nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương."
"Nếu ba gia đình này muốn gây rắc rối cho Kiều Tư Ngọc thì cha đừng bảo vệ nó, nhất định phải để nó chịu khổ, nếu không thì đúng thật lộng hành rồi."
Kiều Chí Hoành vừa nghe quản gia kể ngắn gọn lại chuyện xảy ra hôm nay.
Ông ta biết Kiều Tư Ngọc đột nhiên nổi điên lên đắc tội với người khác, nhưng không biết chi tiết thế nào, bây giờ nghe Kiều Chính Hạo nói như vậy ông ta biết nếu chuyện này không được xử lý tốt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Với tư cách là gia chủ, dù Kiều Chí Hoành có tức giận hay lo lắng đến đâu thì ông ta vẫn phải giữ bình tĩnh.
"Cha để nó quỳ trong từ đường trước, sáng sớm ngày mai cha sẽ đưa nó đến từng nhà xin lỗi."
Đã làm lớn chuyện như vậy, một lời xin lỗi có thể không có tác dụng nhưng phải thể hiện thái độ.
Bàn tay đang đặt trên bàn của Kiều Chí Hoành siết chặt lại.
Đứa con gái oan nghiệt này, đúng là đã làm mất hết thể diện của ông ta.
Kiều Chính Hạo nghe được lời này liền tỏ vẻ không vui.
"Cha, chuyện này là do Kiều Tư Ngọc gây ra. Tại sao cha phải cùng nó đi chịu sự khinh bỉ của người khác chứ?"
"Nếu là con thì con tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó mà con sẽ báo cảnh sát bắt nó lại, nó thực sự nghĩ là tung tin đồn thất thiệt mà không cần phải trả giá gì sao?"
"Chính Hạo." Kiều Chí Hoành trầm giọng nói: "Dù sao thì nó cũng là một phần tử của nhà họ Kiều, chuyện này sẽ quyết định như vậy."
Kiều Tư Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn dựa vào tường, trên tay cầm bài vị tổ tiên của nhà họ Kiều, cô sờ cằm và nhe răng cười.
"Các vị tổ tiên nhà họ Kiều, may là các vị chết sớm."
"Nếu không để các vị nhìn thấy đám con cháu bất hiếu như Kiều Chí Hoành, có lẽ các vị sẽ tức đến nhảy ra khỏi quan tài mất."
"Hơn nữa, tôi đã đến đây rất nhiều lần rồi mà các vị chẳng hề xuất hiện dù chỉ một lần, như vậy có hơi bất lịch sự không?"
"Thôi bỏ đi, tôi không so đo với các vị, tôi sẽ tính sổ với mấy người con cháu bất hiếu đó của các vị."
"Các vị tổ tiên nhà họ Kiều hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Kiều phải gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ."
"Không chỉ nhà họ Kiều, còn cả những người đàn ông của Kiều Tống Dao. Tôi đã chết nhiều lần vậy rồi, thì cũng phải khiến bọn họ tan cửa nát nhà, kết cục bi thảm chứ."
"Cứ để họ chết một lần, tôi vẫn còn quá tốt bụng, các vị có nghĩ vậy không?"
Kiều Tư Ngọc tự nói chuyện rất vui vẻ.
Nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương trong tương lai bọn họ đều là người giúp đỡ của Kiều Tống Dao.
Thời điểm trùng sinh lần này không tệ.
Trước tiên là dùng một ít máu để tiễn mấy người đó.
Là một dấu hiệu tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Tư Ngọc sắp xếp lại thông tin trong đầu, cô ngáp dài một cái rồi đứng dậy tùy ý đặt bài vị lên bàn.
Cô nghiêm túc nói: "Các vị tổ tiên nhà họ Kiều, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi đã quyết định không thể tha cho các vị."
Kiều Tư Ngọc vào bếp lấy dầu ăn và bật lửa rồi trở lại từ đường, châm lửa đốt bài vị tổ tiên.
Cô đứng trước bài vị tổ tiên của nhà họ Kiều, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt và vô cảm của cô, trông u ám và vô cùng quái dị.
"Nếu không có các người thì sẽ không có đứa súc sinh Kiều Chí Hoành đó."
Cô đứng nhìn bài vị đang cháy, nhàn nhạt nói: "Một đống gỗ vụn, nếu các người thật sự linh thiêng thì cũng chung một phe với Kiều Chí Hoành."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi từ đường trở về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.
...
Cùng lúc đó, trong thư phòng nhà họ Kiều.
Một bữa tiệc vui vẻ đã bị phá hỏng, Kiều Chí Hoành xoa vào thái dương và hỏi Kiều Chính Hiên.
"Chính Hiên, hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?"
Khuôn mặt điềm đạm của Kiều Chính Hiên trở nên cứng ngắc, trong mắt hiện lên sự chán ghét sâu sắc.
"Kiều Tư Ngọc đẩy Dao Dao xuống bể bơi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Chính Hạo đổ thêm dầu vào lửa: "Cha, Kiều Tư Ngọc ngày càng quá đáng, nó không những không thừa nhận mà còn đánh Dao Dao, ngay cả con và anh hai cũng dám ra tay."
"Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, nó đã đắc tội với nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương."
"Nếu ba gia đình này muốn gây rắc rối cho Kiều Tư Ngọc thì cha đừng bảo vệ nó, nhất định phải để nó chịu khổ, nếu không thì đúng thật lộng hành rồi."
Kiều Chí Hoành vừa nghe quản gia kể ngắn gọn lại chuyện xảy ra hôm nay.
Ông ta biết Kiều Tư Ngọc đột nhiên nổi điên lên đắc tội với người khác, nhưng không biết chi tiết thế nào, bây giờ nghe Kiều Chính Hạo nói như vậy ông ta biết nếu chuyện này không được xử lý tốt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Với tư cách là gia chủ, dù Kiều Chí Hoành có tức giận hay lo lắng đến đâu thì ông ta vẫn phải giữ bình tĩnh.
"Cha để nó quỳ trong từ đường trước, sáng sớm ngày mai cha sẽ đưa nó đến từng nhà xin lỗi."
Đã làm lớn chuyện như vậy, một lời xin lỗi có thể không có tác dụng nhưng phải thể hiện thái độ.
Bàn tay đang đặt trên bàn của Kiều Chí Hoành siết chặt lại.
Đứa con gái oan nghiệt này, đúng là đã làm mất hết thể diện của ông ta.
Kiều Chính Hạo nghe được lời này liền tỏ vẻ không vui.
"Cha, chuyện này là do Kiều Tư Ngọc gây ra. Tại sao cha phải cùng nó đi chịu sự khinh bỉ của người khác chứ?"
"Nếu là con thì con tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó mà con sẽ báo cảnh sát bắt nó lại, nó thực sự nghĩ là tung tin đồn thất thiệt mà không cần phải trả giá gì sao?"
"Chính Hạo." Kiều Chí Hoành trầm giọng nói: "Dù sao thì nó cũng là một phần tử của nhà họ Kiều, chuyện này sẽ quyết định như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro