Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Kéo Mọi Người C...
2024-11-16 11:22:08
Khi bà ta đang định lên tiếng thì Kiều Tư Ngọc đã trực tiếp ngắt lời bà ta.
"Hứa phu nhân, hôm nay Hứa tiên sinh không đi cùng bà phải không? Bà đoán xem bây giờ ông ta đang ở đâu?"
Hứa phu nhân đang định quát mắng Kiều Tư Ngọc, nhưng khi chạm thấy ánh mắt cười như không cười của cô thì trái tim bà ta đập thình thịch.
"Chồng tôi đã đi công tác nên không đi cùng tôi."
Nói xong, Hứa phu nhân như nghĩ tới điều gì đó và tỏ vẻ tận tình khuyên bảo.
"Kiều nhị tiểu thư, tôi có thể hiểu tâm trạng làm con của cô, nhưng chị gái cô đã phải chịu khổ cực ở bên ngoài 18 năm, cô thật sự không nên ích kỷ như vậy."
Kiều Tư Ngọc gật đầu: "Hứa phu nhân, thật ra tôi cũng khá hiểu cho bà, sức khỏe của bà không tốt không thể sinh con, nhưng bà cũng đừng ích kỷ chiếm lấy chồng và con của người khác chứ."
"Cô..." Sắc mặt Hứa phu nhân thay đổi, "Ý cô là sao?"
"Cô ta đang nói linh tinh cái gì vậy? Có phải thật sự bị điên rồi không?"
"Chẳng lẽ là bị đả kích nên thật sự điên rồi sao?"
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
Đồng thời, bọn họ cũng có hơi háo hức, mặc dù họ cùng không biết mình đang háo hức chuyện gì.
Kiều Tống Dao tuy bị ăn hai bạt tai nhưng nhìn Kiều Tư Ngọc đang cắn như chó điên trước mặt tất cả các vị khách mời mà chẳng hề kiêng dè, khóe môi cô ta đã nhếch lên nở một nụ cười mỉa mai.
Lúc này, ba anh em nhà họ Kiều đã được người giúp việc kéo lên bờ, vừa quay đầu lại đã nghe thấy những lời nói điên cuồng của Kiều Tư Ngọc.
"Kiều Tư Ngọc, mày điên rồi à? Mau cút vào trong nhanh lên."
Anh cả nhà họ Kiều là Kiều Chính Hiên cả người ướt sũng, cau mày giận dữ gầm lên.
Kiều Tư Ngọc chỉ vờ như không nghe thấy, anh hai nhà họ kiều là Kiều Chính Dương và anh ba nhà họ Kiều là Kiều Chính Hạo tiến đến từ hai phía định lôi Kiều Tư Ngọc đi.
Kiều Tư Ngọc trở tay tát một bạt tai.
"Bốp bốp" hai tiếng.
Mỗi người ăn một bạt tai.
Hiện trường bỗng chốc im lặng.
Tốc độ quá nhanh, không chờ hai người kịp phản ứng, Kiều Tư Ngọc liền nhấc chân đá hai người họ xuống bể bơi một lần nữa.
"Anh hai và anh ba tốt của tôi, ngoan ngoãn ở dưới nước rửa sạch não đi, đừng vội lên làm gì."
Kiều Chính Dương và Kiều Chính Hạo bị ngây ra vì ăn tát, ngay khi rơi xuống nước thì mới tỉnh táo lại.
"Kiều Tư Ngọc..."
Kiều Tư Ngọc đang đứng trên bờ, cau mày tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt hung dữ và sắc lạnh, làm động tác giữ im lặng.
Kiều Chính Dương: "..."
Kiều Chính Hạo: "..."
Hai người không hiểu tại sao có thể cảm nhận được sát khí do Kiều Tư Ngọc mang đến.
Thấy hai người im lặng, Kiều Tư Ngọc mỉm cười hài lòng.
Cô quay lại nhìn thấy Hứa phu nhân đang siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt.
Kiều Tư Ngọc lặng lẽ đi đến gần bà ta, nhỏ giọng ghé vào tai bà ta nói ra một địa chỉ.
"Hứa tiên sinh vốn chẳng hề đi công tác, nếu bây giờ bà chạy đến đó, có thể sẽ nhìn thấy Hứa tiên sinh và hai đứa con của bà, cũng có thể gặp được mẹ ruột của hai đứa con đó đấy."
"Vì hôm nay là sinh nhật của người mẹ đó, cả gia đình bốn người còn chụp ảnh gia đình, thật sự rất hạnh phúc và đáng ghen tị."
Hứa phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại: "Cô nói bậy."
Kiều Tư Ngọc nhún vai: "Tin hay không tùy bà."
Bắt gặp ánh mắt thương hại của cô, Hứa phu nhân hoảng sợ đến không biết phải làm gì.
Điều này không phải sự thật!
Chồng bà ta yêu bà ta như vậy, con cái hiếu thảo như vậy, làm sao có thể...
Chắc chắn là giả.
Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bà ta vẫn vội vàng rời khỏi bữa tiệc.
Khi mọi người nhìn thấy bóng dáng của Hứa phu nhân, họ chỉ nghĩ đến bốn chữ ——
Bỏ chạy trối chết.
"???"
Ánh mắt hóng chuyện của mọi người sáng lên.
Hứa phu nhân đã bỏ đi, chỉ còn lại hai người.
Hai phu nhân giàu có đó thấy vậy cũng tự dưng thấy hoảng sợ, vừa định rời đi thì đã bị Kiều Tư Ngọc giữ lại.
"Lý phu nhân, bà vội gì vậy?"
Lý phu nhân bị giữ lại: "Tôi..."
Kiều Tư Ngọc nở nụ cười tươi: "Vừa rồi bà nói chị tôi là học sinh giỏi đại học Thanh Bắc, còn là thủ khoa cấp tỉnh, chẳng lẽ bà đã biết chuyện con trai bà gian lận học thuật rồi sao?"
Lý phu nhân: "?"
Mọi người xung quanh: "???"
Gian lận học thuật?
"Hứa phu nhân, hôm nay Hứa tiên sinh không đi cùng bà phải không? Bà đoán xem bây giờ ông ta đang ở đâu?"
Hứa phu nhân đang định quát mắng Kiều Tư Ngọc, nhưng khi chạm thấy ánh mắt cười như không cười của cô thì trái tim bà ta đập thình thịch.
"Chồng tôi đã đi công tác nên không đi cùng tôi."
Nói xong, Hứa phu nhân như nghĩ tới điều gì đó và tỏ vẻ tận tình khuyên bảo.
"Kiều nhị tiểu thư, tôi có thể hiểu tâm trạng làm con của cô, nhưng chị gái cô đã phải chịu khổ cực ở bên ngoài 18 năm, cô thật sự không nên ích kỷ như vậy."
Kiều Tư Ngọc gật đầu: "Hứa phu nhân, thật ra tôi cũng khá hiểu cho bà, sức khỏe của bà không tốt không thể sinh con, nhưng bà cũng đừng ích kỷ chiếm lấy chồng và con của người khác chứ."
"Cô..." Sắc mặt Hứa phu nhân thay đổi, "Ý cô là sao?"
"Cô ta đang nói linh tinh cái gì vậy? Có phải thật sự bị điên rồi không?"
"Chẳng lẽ là bị đả kích nên thật sự điên rồi sao?"
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
Đồng thời, bọn họ cũng có hơi háo hức, mặc dù họ cùng không biết mình đang háo hức chuyện gì.
Kiều Tống Dao tuy bị ăn hai bạt tai nhưng nhìn Kiều Tư Ngọc đang cắn như chó điên trước mặt tất cả các vị khách mời mà chẳng hề kiêng dè, khóe môi cô ta đã nhếch lên nở một nụ cười mỉa mai.
Lúc này, ba anh em nhà họ Kiều đã được người giúp việc kéo lên bờ, vừa quay đầu lại đã nghe thấy những lời nói điên cuồng của Kiều Tư Ngọc.
"Kiều Tư Ngọc, mày điên rồi à? Mau cút vào trong nhanh lên."
Anh cả nhà họ Kiều là Kiều Chính Hiên cả người ướt sũng, cau mày giận dữ gầm lên.
Kiều Tư Ngọc chỉ vờ như không nghe thấy, anh hai nhà họ kiều là Kiều Chính Dương và anh ba nhà họ Kiều là Kiều Chính Hạo tiến đến từ hai phía định lôi Kiều Tư Ngọc đi.
Kiều Tư Ngọc trở tay tát một bạt tai.
"Bốp bốp" hai tiếng.
Mỗi người ăn một bạt tai.
Hiện trường bỗng chốc im lặng.
Tốc độ quá nhanh, không chờ hai người kịp phản ứng, Kiều Tư Ngọc liền nhấc chân đá hai người họ xuống bể bơi một lần nữa.
"Anh hai và anh ba tốt của tôi, ngoan ngoãn ở dưới nước rửa sạch não đi, đừng vội lên làm gì."
Kiều Chính Dương và Kiều Chính Hạo bị ngây ra vì ăn tát, ngay khi rơi xuống nước thì mới tỉnh táo lại.
"Kiều Tư Ngọc..."
Kiều Tư Ngọc đang đứng trên bờ, cau mày tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt hung dữ và sắc lạnh, làm động tác giữ im lặng.
Kiều Chính Dương: "..."
Kiều Chính Hạo: "..."
Hai người không hiểu tại sao có thể cảm nhận được sát khí do Kiều Tư Ngọc mang đến.
Thấy hai người im lặng, Kiều Tư Ngọc mỉm cười hài lòng.
Cô quay lại nhìn thấy Hứa phu nhân đang siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt.
Kiều Tư Ngọc lặng lẽ đi đến gần bà ta, nhỏ giọng ghé vào tai bà ta nói ra một địa chỉ.
"Hứa tiên sinh vốn chẳng hề đi công tác, nếu bây giờ bà chạy đến đó, có thể sẽ nhìn thấy Hứa tiên sinh và hai đứa con của bà, cũng có thể gặp được mẹ ruột của hai đứa con đó đấy."
"Vì hôm nay là sinh nhật của người mẹ đó, cả gia đình bốn người còn chụp ảnh gia đình, thật sự rất hạnh phúc và đáng ghen tị."
Hứa phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại: "Cô nói bậy."
Kiều Tư Ngọc nhún vai: "Tin hay không tùy bà."
Bắt gặp ánh mắt thương hại của cô, Hứa phu nhân hoảng sợ đến không biết phải làm gì.
Điều này không phải sự thật!
Chồng bà ta yêu bà ta như vậy, con cái hiếu thảo như vậy, làm sao có thể...
Chắc chắn là giả.
Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bà ta vẫn vội vàng rời khỏi bữa tiệc.
Khi mọi người nhìn thấy bóng dáng của Hứa phu nhân, họ chỉ nghĩ đến bốn chữ ——
Bỏ chạy trối chết.
"???"
Ánh mắt hóng chuyện của mọi người sáng lên.
Hứa phu nhân đã bỏ đi, chỉ còn lại hai người.
Hai phu nhân giàu có đó thấy vậy cũng tự dưng thấy hoảng sợ, vừa định rời đi thì đã bị Kiều Tư Ngọc giữ lại.
"Lý phu nhân, bà vội gì vậy?"
Lý phu nhân bị giữ lại: "Tôi..."
Kiều Tư Ngọc nở nụ cười tươi: "Vừa rồi bà nói chị tôi là học sinh giỏi đại học Thanh Bắc, còn là thủ khoa cấp tỉnh, chẳng lẽ bà đã biết chuyện con trai bà gian lận học thuật rồi sao?"
Lý phu nhân: "?"
Mọi người xung quanh: "???"
Gian lận học thuật?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro