Anh Cũng Nhớ Cô...
2024-10-04 23:32:36
Ban đêm yên tĩnh.
Ánh trăng theo khe hở rèm cửa sổ, chiếu xuống như nước chảy.
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút nguyên nhân cách làm hôm nay của Cận Tự.
Một, Tiền Vệ Bình thỉnh thoảng sẽ gọi video cho anh.
Hai, Cận Tự muốn ngủ với cô.
Tính cách Cận Tự này, nhìn thế nào cũng không phải là người vì mẹ gọi video mà bị quấy nhiễu, hơn nữa Tiền Vệ Bình là một người mẹ rất bình thường, không có nhiều ham muốn khống chế con cái, không giống Hạ Trạch Cương, lúc học đại học mỗi tối đều gọi điện thoại cho cô kiểm tra.
Cô và Cận Tự ở bên ngoài, còn phải thu dọn ra cửa đối mặt với sự kiểm tra của Hạ Trạch Cương.
Bất quá nhắc tới cũng khôi hài, Hạ Trạch Cương kiểm tra ba năm, cuối cùng phát hiện cô đang yêu, vẫn là bởi vì Từ Quảng Liên tố cáo.
Loại bỏ lựa chọn đầu tiên, vậy cũng chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng.
Cận Tự, muốn.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm quấn chặt chăn, lật người sang bên cạnh, lại lật người, giường lớn hai mét, gần như muốn dán sát mép giường ngủ.
Khoảng cách này, cô hơi yên tâm một chút, hài lòng tiến vào giấc ngủ.
Ngay sau đó, dây đai áo ngủ màu xanh sẫm phía sau bị người ta dùng một ngón tay gợi lên.
Cận Tự không dùng sức, liền theo ga giường kéo cô trở về.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Thanh âm Cận Tự lãnh đạm tràn ngập khó hiểu: "Em ngủ xa như vậy làm gì?”
Hạ Tinh Nhiễm bịa chuyện: "Ngủ ở mép giường em có cảm giác an toàn.”
“Chậc”, Cận Tự Siêu nói, "Vậy sao em không làm Tiểu Long Nữ, ngủ trên một sợi dây thừng luôn đi.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Lời nói dối bị vạch trần, cô tiếp tục tìm lý do: "Chất lượng giấc ngủ của em không tốt, sợ nửa đêm anh ngáy khiến em thức giấc.”
“?”
"Em có chút cố tình gây sự rồi", Cận Tự trở mình, nằm thẳng, giọng nói dần dần lười biếng mệt mỏi, “Anh ngáy bao giờ?"
Quả thật, thói quen ngủ của Cận Tự rất tốt, nghiến răng nói mớ... Những tật xấu này không có.
“Thì ra là không có..." Hạ Tinh Nhiễm không đủ tự tin mà tìm cớ cho mình, "Ai biết bây giờ?”
Cận Tự ha hả hai tiếng: "Ngủ một lần sẽ biết.”
Hạ Tinh Nhiễm:?
Nếu làm gì, nói rõ ràng, hiện tại hai người như vậy, quan hệ có thể có chút mập mờ.
Thấy cả người cô căng thẳng, Cận Tự từ trên sô pha lấy ra một con gấu bông, ném vào giữa hai người.
"Sở hà Hán giới", Anh hất cằm, bộ dáng thủ thân như ngọc thần thánh bất khả xâm phạm, “Anh nói ngủ, không có kéo dài ý nghĩa cái loại kia."
Không phải, đại thiếu gia anh......
Em còn chưa nói anh muốn đem ý nghĩa này kéo dài đâu...
Hạ Tinh Nhiễm có chút buồn ngủ, mệt mỏi chuyển động đại não, luôn cảm giác Cận Tự đang cố ý dẫn dắt đề tài theo hướng không tốt.
Miệng giật giật, nhỏ giọng nói: "Anh tốt nhất là như vậy.”
Cận Tự nhếch khóe miệng, tắt đèn bàn đầu giường: "Ngủ ngon.”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm kéo chăn đến cằm, bó tay bó chân nằm thẳng trên giường, cố gắng giảm bớt tiếng thở càng nhiều càng tốt.
Hai người đều đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cũng không có hiệp ước nào về việc không thể ngủ với nhau, hiện tại nếu như cô phản ứng kịch liệt cũng không bình thường, nhưng là muốn cho cô không hề gánh nặng tâm lý cùng người cũ yêu tới gần, cô vẫn là làm không được.
Hạ Tinh Nhiễm ở trong rối rắm như vậy, dần dần suy nghĩ tan rã, tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô tắt đồng hồ báo thức, muốn đứng dậy.
Một giây sau, phát hiện có cái gì không đúng.
Tập trung nhìn lại, mình đã vượt qua ranh giới với Cận Tự, cả người gần như dán sát vào người anh.
“……”
Trong lòng cô âm thầm xấu hổ một hồi, nhìn Cận Tự vẫn đang nhắm mắt ngủ say, rón rén xuống giường, sau đó đem gấu nhỏ tượng trưng cho Sở hà Hán giới đặt trở lại chia đôi gối đầu của hai người, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tình huống như vậy kéo dài vài ngày, Hạ Tinh Nhiễm không phải người lúc ngủ thích lăn lộn, mỗi đêm ngủ đều lăn thẳng vào lòng Cận Tự, hiển nhiên không bình thường.
Cô thuyết phục mình một chút, hẳn là tầng trệt quá cao, đêm tháng mười còn có chút oi bức, trong nhà liên tục mở gió lạnh, hai người đắp một cái chăn lại cách rất xa, khe hở giữa thân thể và chăn sẽ lọt gió, nửa đêm cô lạnh bất giác liền tới gần nguồn nhiệt.
Vì thế, Hạ Tinh Nhiễm dứt khoát đem một cái chăn lớn, đổi thành hai cái chăn nhỏ.
Ngủ hai buổi tối, lại phát hiện, buổi sáng cô rời giường, cư nhiên vẫn ở trong chăn của Cận Tự.
Vốn là chăn một người, một mình Cận Tự ngủ miễn cưỡng vừa vặn, thêm một mình cô liền có vẻ rất chật chội.
Cô còn muốn lặng lẽ rời khỏi ổ chăn của anh chạy trốn như không có việc gì, lại bị Cận Tự cũng từ từ tỉnh lại bắt lấy cổ tay.
Sáng sớm, anh vừa mới tỉnh ngủ, mở to nhập nhèm ánh mắt, dài mà xoăn lông mi giật giật: "Trốn cái gì?"
Ngắn gọn mà khí phách hỏi.
Hạ Tinh Nhiễm chột dạ cười cười, lộ ra vòng lê nhỏ: "Không, không có gì.”
Cận Tự cau mày, hiển nhiên không tin, anh nghi ngờ đứng dậy, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá thân thể, bàn tay còn sờ soạng khắp nơi.
Quần áo chỉnh tề, thân thể không có gì khác thường, nhưng đại thiếu gia cũng không yên tâm, cau mày dặn dò: "Muốn làm gì cứ nói thẳng, đừng lén lút.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
“Em không muốn làm gì!" Cô bị hiểu lầm, đỏ mặt, vội vàng giải thích, "Em chỉ không cẩn thận lăn đến bên cạnh anh mà thôi.”
Nói xong, Cận Tự nhướng mày, nghiền ngẫm lặp lại: "Không, Cẩn, Thận?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự hồn nhiên không để ý xấu hổ trên mặt cô, chậm rãi phân tích: "Không cẩn thận chui ra khỏi chăn, không cẩn thận vượt qua ranh giới, lại không cẩn thận lăn vào trong chăn của anh..."
"Em thật thành công," anh cũng không phủ nhận, “Em biết 'không cẩn thận' như vậy sao không đi 'không cẩn thận' chế tạo máy bay luôn đi."
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Không tin thì không tin, âm dương quái khí làm gì!
Nói đều nói đến phần này, cô dù giải thích thế nào chính mình đối với Cận Tự thân thể không có hứng thú, cũng đều giấu đầu lòi đuôi.
Hạ Tinh Nhiễm lựa chọn yên lặng rời đi, cũng hăng hái hơn, chờ Cận Tự chấp hành nhiệm vụ bay trở về, buổi tối cô cố ý tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ.
“……”
Kết quả không hề thay đổi, lúc ngủ thiếp đi vẫn ngủ cùng Cận Tự.
Buổi sáng tỉnh lại, nghênh đón cô chính là Cận Tự giương lông mày khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt nhộn nhạo muốn ăn đòn.
Giống như đang nói, anh chỉ biết em nhớ thương thân thể anh, đừng giả bộ, anh đều hiểu.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Bởi vì buổi tối ngủ thiếp đi sẽ ngủ cùng nhau, cô bị quấy nhiễu sâu sắc, buổi trưa cùng Lâm Kiều ra ngoài ăn cơm, điện thoại di động đặt ở bên cạnh vang lên nhiều lần, cô đều giống như đi vào cõi thần tiên không nghe thấy.
Cuối cùng vẫn là Lâm Kiều gọi cô hoàn hồn.
"Sư muội, thời gian của mẹ anh điều chỉnh tốt rồi, hạng mục quay chụp của anh cũng kết thúc, tạm định thứ hai tuần sau quay phim phóng sự, em xem thời gian này được không?"
Từ Mẫn Hành đi thẳng vào vấn đề, không có nửa câu nói nhảm.
Thật lâu không nghe thấy giọng nói của Từ Mẫn Hành, sau khi thất thần ngắn ngủi, cô gật đầu, lại nghĩ đến Từ Mẫn Hành không nhìn thấy động tác của cô, mới mở miệng nói: "Ừm, chỗ em không thành vấn đề.”
……
Hai người lại hàn huyên hai câu, sau khi cúp điện thoại, Lâm Kiều tò mò nhìn cô: "Hai ngày nay cô xảy ra chuyện gì? Sao ngày nào cũng thất thần, không ở trạng thái tốt vậy.”
Hạ Tinh Nhiễm cũng tò mò rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, còn nước còn tát, hỏi Lâm Kiều: "Tôi ngủ mộng du sao?"
“……”
Lâm Kiều bất đắc dĩ: "Tôi đâu có ngủ với cô, sao tôi biết được?”
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút: "Cũng đúng.”
Lâm Kiều ngoài công việc, thường đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình, chứng kiến trạng thái hiện tại của Hạ Tinh Nhiễm, lại liên tưởng đến người chồng đẹp trai bức người của cô, trực tiếp hỏi: "Như thế nào, cô phát hiện cô nửa đêm luôn sẽ mạnh hơn chồng cô?"
“……”
Phụ nữ đã kết hôn nói chuyện phiếm chính là trắng trợn phóng khoáng như thế, Hạ Tinh Nhiễm thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, sặc đến ho khan.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng xua tay, nói: "Còn chưa đến mức đó.”
Lâm Kiều nghiền ngẫm nhướng lông mày, cũng nghiêm túc không ít, “Không đùa nữa, hình như áp lực lớn là xuất hiện tình huống mộng du, cô hỏi chúng tôi cũng vô dụng, hỏi chồng cô trước xem cô có bị mộng du thật không, sau đó đi khám bác sĩ.”
Hạ Tinh Nhiễm làm bộ nghe lọt tai, khẽ gật đầu.
Nhưng chỗ nào không biết xấu hổ hỏi Cận Tự, vị đại thiếu gia này không chừng sẽ cho rằng đây chính là cái cớ cô muốn ngủ với mình.
Hạ Tinh Nhiễm mò đến nhóm mộng du nào đó, tìm kiếm biện pháp kiểm tra mộng du của mình.
Lúc cô học đại học, video ngắn và weibo còn chưa hot, truyền thông văn tự đang thịnh hành, một nhánh tư tưởng văn nghệ tổng thể, cô vẫn dùng douban ghi chép cuộc sống, đánh dấu âm nhạc sách ảnh, hơn nữa đề cử một số cửa hàng trang phục và mỹ thực.
Tuy rằng hiện tại các loại bot và hốc cây(*) nổi lên, thói quen lên mạng trước đó vẫn khiến cô tìm kiếm sự giúp đỡ ở chỗ này đầu tiên.
*Hốc cây 树洞 - shudong – (ngôn ngữ mạng): một người có thể lắng nghe, đồng hành với bạn.*
Có người nói nếu sống một mình có thể đặt camera theo dõi, quan sát tình huống của mình.
Hạ Tinh Nhiễm hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm triệt để, trực tiếp bảo thợ lắp đặt tới nhà lắp camera theo dõi phòng ngủ chính.
Rất nhanh có thể vạch trần bí ẩn mỗi đêm ngủ đều lăn thẳng vào ổ chăn của Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm lại có chút hưng phấn, ngủ muộn một chút.
Ngày hôm sau, vẫn rời giường trong lòng Cận Tự như cũ.
Cô bởi vì bị nhiều lần trào phúng, lúc này tâm đã như nước lặng, cong cong khóe miệng, nói với Cận Tự: "Chào buổi sáng!"
Cận Tự: "...... “
Hôm nay Cận Tự được nghỉ, Hạ Tinh Nhiễm và anh đi gặp người phụ trách khu vực Trung Quốc của thương hiệu Trung Đông Haute Couture, đặt may áo cưới.
Vẫn như cũ là Cận Tự lái xe.
Trên đường, Hạ Tinh Nhiễm mở video theo dõi, toàn bộ quá trình kéo thanh tiến độ phát sóng.
camera đối diện giường, hai người im lặng nằm ở trên giường, khoảng cách hoàn toàn có thể ngủ với người thứ ba.
Hình ảnh tương đối nhàm chán, chỉ là thỉnh thoảng có người xoay người, Hạ Tinh Nhiễm nhịn không được kéo thanh tiến độ nhanh hơn một chút.
Đột nhiên, cô nhìn thấy con gấu nhỏ đặt ở giữa làm ranh giới bay ra ngoài.
?
Hạ Tinh Nhiễm kéo thanh tiến độ về phía trước, quan sát toàn bộ quá trình con gấu bay ra ngoài.
Khoảng hai giờ sáng, Hạ Tinh Nhiễm nằm trong chăn của mình, đã ngủ say.
Mà trong chăn bên cạnh, Cận Tự bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Hạ Tinh Nhiễm một lát, xác nhận cô đã ngủ say, một tay ném gấu nhỏ bày ở giữa hai người ra ngoài.
Hạ Tinh Nhiễm đang xem video: "......”
Ngay sau đó, Cận Tự xốc chăn của mình lên một nửa, hai tay vươn tới dưới thân Hạ Tinh Nhiễm, cùng nhau phát lực, thoải mái ôm lấy Hạ Tinh Nhiễm, đặt ở bên cạnh mình.
Che chăn lại.
Động tác liền mạch lưu loát.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Bí mật mộng du vậy mà bị giải khai như vậy.
Cô phản ứng đầu tiên là có chút không nói gì, chợt, trái tim bình tĩnh lại đập thình thịch.
Cô và Cận Tự đã là vợ chồng, ngủ chung giường là chuyện đương nhiên, làm một số chuyện thân mật hơn đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
Cận Tự mỗi tối lăn qua lăn lại một lần như vậy, lại chỉ vì... ôm cô ngủ?
Có chút sau khi gặp lại thậm chí không dám tưởng tượng đáp án xuất hiện ở trong đầu, bởi vì quá thái quá, trái tim bắt đầu điên cuồng đập.
Trong những năm cô chưa từng quên Cận Tự, có phải Cận Tự cũng mang tâm tư giống vậy, cũng nhớ cô phải không?
“Đến rồi, công chúa." Giọng Cận Tự vang lên bên tai, anh nghi ngờ nhìn cô," Sao lại đi vào cõi thần tiên rồi, xuống xe thôi.”
“Ừ". Hạ Tinh Nhiễm vội vàng cúi đầu, rời khỏi giao diện giám sát, đẩy cửa xuống xe.
-
Bởi vì trong lòng có suy đoán này, Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình lại giống như lần đầu tiên yêu đương năm mười mấy tuổi, bỗng nhiên bất an.
Cô đi hỏi Khương Tử Cách: "Nếu có người thừa dịp cậu ngủ ôm cậu, là vì sao?"
Là ô vuông không phải bồ câu: [Ôm tớ, có thể là ôm tớ cảm giác tương đối thoải mái, người ta thích ôm đi ]
Mạnh Thiến Thiến lập tức nói tiếp: [Nhưng nếu là ôm Hạ Tinh Nhiễm, điều này là không thành lập nha]
Là ô vuông không phải bồ câu: [Người nào đó phải biết trên người mình có mấy lạng thịt nha, ôm đều cấn tay nha]
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Được rồi, hiển nhiên Cận Tự không phải vì cô dễ ôm nên mới ôm cô.
Hạ Tinh Nhiễm càng nghi hoặc, ở trong lòng cô, chính mình cũng không phải là một cái đáng giá yêu, xứng đôi được yêu người.
Cô nhạy cảm, đa nghi, không dám đối mặt với vấn đề, thường lảng tránh, sợ bị bỏ rơi.
Nếu như Cận Tự đang hoài niệm cô, vậy hoài niệm chỗ nào đây?
Cô không nghĩ ra.
Phúc Thụy tựa hồ cảm giác được tâm tình chủ nhân sa sút, gấp gáp ở bên chân cô xoay vòng.
Hạ Tinh Nhiễm ôm nó vào lòng, vuốt đầu nó, thật lâu không nói gì.
Cô vẫn luôn muốn có một thú cưng, hoặc là có một đứa bé, thú cưng và đứa bé không hề nghi ngờ sẽ yêu mình, cô cũng sẽ dốc hết toàn bộ tình cảm của mình.
Vuốt vuốt đầu chó nhỏ, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Hôm nay Cận Tự sẽ nghỉ về, dựa theo thời gian trên lịch trình, thời gian máy bay hạ cánh là mười giờ tối.
Hạ Tinh Nhiễm ăn một viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ, vẫn lên giường ngủ theo thời gian như cũ.
Lúc Cận Tự về đến nhà, đã gần mười hai giờ, vừa vào cửa, cũng không có Phúc Thụy tới quấn lấy anh.
Cận Tự có chút tò mò, nhưng không nghĩ nhiều, đi bay làm anh cảm thấy mệt mỏi.
Anh đi vội vàng tắm rửa một cái, thối lui một thân mỏi mệt, nhìn thấy trên giường Hạ Tinh Nhiễm an tĩnh ngủ, trong lòng cảm thấy bình yên.
“Ngủ ngon.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Vén chăn lên giường, một giây sau, cánh tay đè lên một vật thể lông xù.
Trong lòng anh cả kinh, ấn đèn bàn đầu giường lên, tiếp theo ánh sang yếu ớt quan sát, Phúc Thụy ngửa mặt lên ngủ ở trên giường vốn nên là của anh.
Bị anh đụng một cái, rầm rì kêu lên.
Mà Hạ Tinh Nhiễm nằm ở bên kia, không nhịn được, khóe miệng đang điên cuồng giương lên.
Cận Tự: "......”
Ánh trăng theo khe hở rèm cửa sổ, chiếu xuống như nước chảy.
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút nguyên nhân cách làm hôm nay của Cận Tự.
Một, Tiền Vệ Bình thỉnh thoảng sẽ gọi video cho anh.
Hai, Cận Tự muốn ngủ với cô.
Tính cách Cận Tự này, nhìn thế nào cũng không phải là người vì mẹ gọi video mà bị quấy nhiễu, hơn nữa Tiền Vệ Bình là một người mẹ rất bình thường, không có nhiều ham muốn khống chế con cái, không giống Hạ Trạch Cương, lúc học đại học mỗi tối đều gọi điện thoại cho cô kiểm tra.
Cô và Cận Tự ở bên ngoài, còn phải thu dọn ra cửa đối mặt với sự kiểm tra của Hạ Trạch Cương.
Bất quá nhắc tới cũng khôi hài, Hạ Trạch Cương kiểm tra ba năm, cuối cùng phát hiện cô đang yêu, vẫn là bởi vì Từ Quảng Liên tố cáo.
Loại bỏ lựa chọn đầu tiên, vậy cũng chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng.
Cận Tự, muốn.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm quấn chặt chăn, lật người sang bên cạnh, lại lật người, giường lớn hai mét, gần như muốn dán sát mép giường ngủ.
Khoảng cách này, cô hơi yên tâm một chút, hài lòng tiến vào giấc ngủ.
Ngay sau đó, dây đai áo ngủ màu xanh sẫm phía sau bị người ta dùng một ngón tay gợi lên.
Cận Tự không dùng sức, liền theo ga giường kéo cô trở về.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Thanh âm Cận Tự lãnh đạm tràn ngập khó hiểu: "Em ngủ xa như vậy làm gì?”
Hạ Tinh Nhiễm bịa chuyện: "Ngủ ở mép giường em có cảm giác an toàn.”
“Chậc”, Cận Tự Siêu nói, "Vậy sao em không làm Tiểu Long Nữ, ngủ trên một sợi dây thừng luôn đi.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Lời nói dối bị vạch trần, cô tiếp tục tìm lý do: "Chất lượng giấc ngủ của em không tốt, sợ nửa đêm anh ngáy khiến em thức giấc.”
“?”
"Em có chút cố tình gây sự rồi", Cận Tự trở mình, nằm thẳng, giọng nói dần dần lười biếng mệt mỏi, “Anh ngáy bao giờ?"
Quả thật, thói quen ngủ của Cận Tự rất tốt, nghiến răng nói mớ... Những tật xấu này không có.
“Thì ra là không có..." Hạ Tinh Nhiễm không đủ tự tin mà tìm cớ cho mình, "Ai biết bây giờ?”
Cận Tự ha hả hai tiếng: "Ngủ một lần sẽ biết.”
Hạ Tinh Nhiễm:?
Nếu làm gì, nói rõ ràng, hiện tại hai người như vậy, quan hệ có thể có chút mập mờ.
Thấy cả người cô căng thẳng, Cận Tự từ trên sô pha lấy ra một con gấu bông, ném vào giữa hai người.
"Sở hà Hán giới", Anh hất cằm, bộ dáng thủ thân như ngọc thần thánh bất khả xâm phạm, “Anh nói ngủ, không có kéo dài ý nghĩa cái loại kia."
Không phải, đại thiếu gia anh......
Em còn chưa nói anh muốn đem ý nghĩa này kéo dài đâu...
Hạ Tinh Nhiễm có chút buồn ngủ, mệt mỏi chuyển động đại não, luôn cảm giác Cận Tự đang cố ý dẫn dắt đề tài theo hướng không tốt.
Miệng giật giật, nhỏ giọng nói: "Anh tốt nhất là như vậy.”
Cận Tự nhếch khóe miệng, tắt đèn bàn đầu giường: "Ngủ ngon.”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm kéo chăn đến cằm, bó tay bó chân nằm thẳng trên giường, cố gắng giảm bớt tiếng thở càng nhiều càng tốt.
Hai người đều đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cũng không có hiệp ước nào về việc không thể ngủ với nhau, hiện tại nếu như cô phản ứng kịch liệt cũng không bình thường, nhưng là muốn cho cô không hề gánh nặng tâm lý cùng người cũ yêu tới gần, cô vẫn là làm không được.
Hạ Tinh Nhiễm ở trong rối rắm như vậy, dần dần suy nghĩ tan rã, tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô tắt đồng hồ báo thức, muốn đứng dậy.
Một giây sau, phát hiện có cái gì không đúng.
Tập trung nhìn lại, mình đã vượt qua ranh giới với Cận Tự, cả người gần như dán sát vào người anh.
“……”
Trong lòng cô âm thầm xấu hổ một hồi, nhìn Cận Tự vẫn đang nhắm mắt ngủ say, rón rén xuống giường, sau đó đem gấu nhỏ tượng trưng cho Sở hà Hán giới đặt trở lại chia đôi gối đầu của hai người, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tình huống như vậy kéo dài vài ngày, Hạ Tinh Nhiễm không phải người lúc ngủ thích lăn lộn, mỗi đêm ngủ đều lăn thẳng vào lòng Cận Tự, hiển nhiên không bình thường.
Cô thuyết phục mình một chút, hẳn là tầng trệt quá cao, đêm tháng mười còn có chút oi bức, trong nhà liên tục mở gió lạnh, hai người đắp một cái chăn lại cách rất xa, khe hở giữa thân thể và chăn sẽ lọt gió, nửa đêm cô lạnh bất giác liền tới gần nguồn nhiệt.
Vì thế, Hạ Tinh Nhiễm dứt khoát đem một cái chăn lớn, đổi thành hai cái chăn nhỏ.
Ngủ hai buổi tối, lại phát hiện, buổi sáng cô rời giường, cư nhiên vẫn ở trong chăn của Cận Tự.
Vốn là chăn một người, một mình Cận Tự ngủ miễn cưỡng vừa vặn, thêm một mình cô liền có vẻ rất chật chội.
Cô còn muốn lặng lẽ rời khỏi ổ chăn của anh chạy trốn như không có việc gì, lại bị Cận Tự cũng từ từ tỉnh lại bắt lấy cổ tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm, anh vừa mới tỉnh ngủ, mở to nhập nhèm ánh mắt, dài mà xoăn lông mi giật giật: "Trốn cái gì?"
Ngắn gọn mà khí phách hỏi.
Hạ Tinh Nhiễm chột dạ cười cười, lộ ra vòng lê nhỏ: "Không, không có gì.”
Cận Tự cau mày, hiển nhiên không tin, anh nghi ngờ đứng dậy, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá thân thể, bàn tay còn sờ soạng khắp nơi.
Quần áo chỉnh tề, thân thể không có gì khác thường, nhưng đại thiếu gia cũng không yên tâm, cau mày dặn dò: "Muốn làm gì cứ nói thẳng, đừng lén lút.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
“Em không muốn làm gì!" Cô bị hiểu lầm, đỏ mặt, vội vàng giải thích, "Em chỉ không cẩn thận lăn đến bên cạnh anh mà thôi.”
Nói xong, Cận Tự nhướng mày, nghiền ngẫm lặp lại: "Không, Cẩn, Thận?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự hồn nhiên không để ý xấu hổ trên mặt cô, chậm rãi phân tích: "Không cẩn thận chui ra khỏi chăn, không cẩn thận vượt qua ranh giới, lại không cẩn thận lăn vào trong chăn của anh..."
"Em thật thành công," anh cũng không phủ nhận, “Em biết 'không cẩn thận' như vậy sao không đi 'không cẩn thận' chế tạo máy bay luôn đi."
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Không tin thì không tin, âm dương quái khí làm gì!
Nói đều nói đến phần này, cô dù giải thích thế nào chính mình đối với Cận Tự thân thể không có hứng thú, cũng đều giấu đầu lòi đuôi.
Hạ Tinh Nhiễm lựa chọn yên lặng rời đi, cũng hăng hái hơn, chờ Cận Tự chấp hành nhiệm vụ bay trở về, buổi tối cô cố ý tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ.
“……”
Kết quả không hề thay đổi, lúc ngủ thiếp đi vẫn ngủ cùng Cận Tự.
Buổi sáng tỉnh lại, nghênh đón cô chính là Cận Tự giương lông mày khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt nhộn nhạo muốn ăn đòn.
Giống như đang nói, anh chỉ biết em nhớ thương thân thể anh, đừng giả bộ, anh đều hiểu.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Bởi vì buổi tối ngủ thiếp đi sẽ ngủ cùng nhau, cô bị quấy nhiễu sâu sắc, buổi trưa cùng Lâm Kiều ra ngoài ăn cơm, điện thoại di động đặt ở bên cạnh vang lên nhiều lần, cô đều giống như đi vào cõi thần tiên không nghe thấy.
Cuối cùng vẫn là Lâm Kiều gọi cô hoàn hồn.
"Sư muội, thời gian của mẹ anh điều chỉnh tốt rồi, hạng mục quay chụp của anh cũng kết thúc, tạm định thứ hai tuần sau quay phim phóng sự, em xem thời gian này được không?"
Từ Mẫn Hành đi thẳng vào vấn đề, không có nửa câu nói nhảm.
Thật lâu không nghe thấy giọng nói của Từ Mẫn Hành, sau khi thất thần ngắn ngủi, cô gật đầu, lại nghĩ đến Từ Mẫn Hành không nhìn thấy động tác của cô, mới mở miệng nói: "Ừm, chỗ em không thành vấn đề.”
……
Hai người lại hàn huyên hai câu, sau khi cúp điện thoại, Lâm Kiều tò mò nhìn cô: "Hai ngày nay cô xảy ra chuyện gì? Sao ngày nào cũng thất thần, không ở trạng thái tốt vậy.”
Hạ Tinh Nhiễm cũng tò mò rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, còn nước còn tát, hỏi Lâm Kiều: "Tôi ngủ mộng du sao?"
“……”
Lâm Kiều bất đắc dĩ: "Tôi đâu có ngủ với cô, sao tôi biết được?”
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút: "Cũng đúng.”
Lâm Kiều ngoài công việc, thường đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình, chứng kiến trạng thái hiện tại của Hạ Tinh Nhiễm, lại liên tưởng đến người chồng đẹp trai bức người của cô, trực tiếp hỏi: "Như thế nào, cô phát hiện cô nửa đêm luôn sẽ mạnh hơn chồng cô?"
“……”
Phụ nữ đã kết hôn nói chuyện phiếm chính là trắng trợn phóng khoáng như thế, Hạ Tinh Nhiễm thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, sặc đến ho khan.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng xua tay, nói: "Còn chưa đến mức đó.”
Lâm Kiều nghiền ngẫm nhướng lông mày, cũng nghiêm túc không ít, “Không đùa nữa, hình như áp lực lớn là xuất hiện tình huống mộng du, cô hỏi chúng tôi cũng vô dụng, hỏi chồng cô trước xem cô có bị mộng du thật không, sau đó đi khám bác sĩ.”
Hạ Tinh Nhiễm làm bộ nghe lọt tai, khẽ gật đầu.
Nhưng chỗ nào không biết xấu hổ hỏi Cận Tự, vị đại thiếu gia này không chừng sẽ cho rằng đây chính là cái cớ cô muốn ngủ với mình.
Hạ Tinh Nhiễm mò đến nhóm mộng du nào đó, tìm kiếm biện pháp kiểm tra mộng du của mình.
Lúc cô học đại học, video ngắn và weibo còn chưa hot, truyền thông văn tự đang thịnh hành, một nhánh tư tưởng văn nghệ tổng thể, cô vẫn dùng douban ghi chép cuộc sống, đánh dấu âm nhạc sách ảnh, hơn nữa đề cử một số cửa hàng trang phục và mỹ thực.
Tuy rằng hiện tại các loại bot và hốc cây(*) nổi lên, thói quen lên mạng trước đó vẫn khiến cô tìm kiếm sự giúp đỡ ở chỗ này đầu tiên.
*Hốc cây 树洞 - shudong – (ngôn ngữ mạng): một người có thể lắng nghe, đồng hành với bạn.*
Có người nói nếu sống một mình có thể đặt camera theo dõi, quan sát tình huống của mình.
Hạ Tinh Nhiễm hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm triệt để, trực tiếp bảo thợ lắp đặt tới nhà lắp camera theo dõi phòng ngủ chính.
Rất nhanh có thể vạch trần bí ẩn mỗi đêm ngủ đều lăn thẳng vào ổ chăn của Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm lại có chút hưng phấn, ngủ muộn một chút.
Ngày hôm sau, vẫn rời giường trong lòng Cận Tự như cũ.
Cô bởi vì bị nhiều lần trào phúng, lúc này tâm đã như nước lặng, cong cong khóe miệng, nói với Cận Tự: "Chào buổi sáng!"
Cận Tự: "...... “
Hôm nay Cận Tự được nghỉ, Hạ Tinh Nhiễm và anh đi gặp người phụ trách khu vực Trung Quốc của thương hiệu Trung Đông Haute Couture, đặt may áo cưới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn như cũ là Cận Tự lái xe.
Trên đường, Hạ Tinh Nhiễm mở video theo dõi, toàn bộ quá trình kéo thanh tiến độ phát sóng.
camera đối diện giường, hai người im lặng nằm ở trên giường, khoảng cách hoàn toàn có thể ngủ với người thứ ba.
Hình ảnh tương đối nhàm chán, chỉ là thỉnh thoảng có người xoay người, Hạ Tinh Nhiễm nhịn không được kéo thanh tiến độ nhanh hơn một chút.
Đột nhiên, cô nhìn thấy con gấu nhỏ đặt ở giữa làm ranh giới bay ra ngoài.
?
Hạ Tinh Nhiễm kéo thanh tiến độ về phía trước, quan sát toàn bộ quá trình con gấu bay ra ngoài.
Khoảng hai giờ sáng, Hạ Tinh Nhiễm nằm trong chăn của mình, đã ngủ say.
Mà trong chăn bên cạnh, Cận Tự bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Hạ Tinh Nhiễm một lát, xác nhận cô đã ngủ say, một tay ném gấu nhỏ bày ở giữa hai người ra ngoài.
Hạ Tinh Nhiễm đang xem video: "......”
Ngay sau đó, Cận Tự xốc chăn của mình lên một nửa, hai tay vươn tới dưới thân Hạ Tinh Nhiễm, cùng nhau phát lực, thoải mái ôm lấy Hạ Tinh Nhiễm, đặt ở bên cạnh mình.
Che chăn lại.
Động tác liền mạch lưu loát.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Bí mật mộng du vậy mà bị giải khai như vậy.
Cô phản ứng đầu tiên là có chút không nói gì, chợt, trái tim bình tĩnh lại đập thình thịch.
Cô và Cận Tự đã là vợ chồng, ngủ chung giường là chuyện đương nhiên, làm một số chuyện thân mật hơn đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
Cận Tự mỗi tối lăn qua lăn lại một lần như vậy, lại chỉ vì... ôm cô ngủ?
Có chút sau khi gặp lại thậm chí không dám tưởng tượng đáp án xuất hiện ở trong đầu, bởi vì quá thái quá, trái tim bắt đầu điên cuồng đập.
Trong những năm cô chưa từng quên Cận Tự, có phải Cận Tự cũng mang tâm tư giống vậy, cũng nhớ cô phải không?
“Đến rồi, công chúa." Giọng Cận Tự vang lên bên tai, anh nghi ngờ nhìn cô," Sao lại đi vào cõi thần tiên rồi, xuống xe thôi.”
“Ừ". Hạ Tinh Nhiễm vội vàng cúi đầu, rời khỏi giao diện giám sát, đẩy cửa xuống xe.
-
Bởi vì trong lòng có suy đoán này, Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình lại giống như lần đầu tiên yêu đương năm mười mấy tuổi, bỗng nhiên bất an.
Cô đi hỏi Khương Tử Cách: "Nếu có người thừa dịp cậu ngủ ôm cậu, là vì sao?"
Là ô vuông không phải bồ câu: [Ôm tớ, có thể là ôm tớ cảm giác tương đối thoải mái, người ta thích ôm đi ]
Mạnh Thiến Thiến lập tức nói tiếp: [Nhưng nếu là ôm Hạ Tinh Nhiễm, điều này là không thành lập nha]
Là ô vuông không phải bồ câu: [Người nào đó phải biết trên người mình có mấy lạng thịt nha, ôm đều cấn tay nha]
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Được rồi, hiển nhiên Cận Tự không phải vì cô dễ ôm nên mới ôm cô.
Hạ Tinh Nhiễm càng nghi hoặc, ở trong lòng cô, chính mình cũng không phải là một cái đáng giá yêu, xứng đôi được yêu người.
Cô nhạy cảm, đa nghi, không dám đối mặt với vấn đề, thường lảng tránh, sợ bị bỏ rơi.
Nếu như Cận Tự đang hoài niệm cô, vậy hoài niệm chỗ nào đây?
Cô không nghĩ ra.
Phúc Thụy tựa hồ cảm giác được tâm tình chủ nhân sa sút, gấp gáp ở bên chân cô xoay vòng.
Hạ Tinh Nhiễm ôm nó vào lòng, vuốt đầu nó, thật lâu không nói gì.
Cô vẫn luôn muốn có một thú cưng, hoặc là có một đứa bé, thú cưng và đứa bé không hề nghi ngờ sẽ yêu mình, cô cũng sẽ dốc hết toàn bộ tình cảm của mình.
Vuốt vuốt đầu chó nhỏ, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Hôm nay Cận Tự sẽ nghỉ về, dựa theo thời gian trên lịch trình, thời gian máy bay hạ cánh là mười giờ tối.
Hạ Tinh Nhiễm ăn một viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ, vẫn lên giường ngủ theo thời gian như cũ.
Lúc Cận Tự về đến nhà, đã gần mười hai giờ, vừa vào cửa, cũng không có Phúc Thụy tới quấn lấy anh.
Cận Tự có chút tò mò, nhưng không nghĩ nhiều, đi bay làm anh cảm thấy mệt mỏi.
Anh đi vội vàng tắm rửa một cái, thối lui một thân mỏi mệt, nhìn thấy trên giường Hạ Tinh Nhiễm an tĩnh ngủ, trong lòng cảm thấy bình yên.
“Ngủ ngon.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Vén chăn lên giường, một giây sau, cánh tay đè lên một vật thể lông xù.
Trong lòng anh cả kinh, ấn đèn bàn đầu giường lên, tiếp theo ánh sang yếu ớt quan sát, Phúc Thụy ngửa mặt lên ngủ ở trên giường vốn nên là của anh.
Bị anh đụng một cái, rầm rì kêu lên.
Mà Hạ Tinh Nhiễm nằm ở bên kia, không nhịn được, khóe miệng đang điên cuồng giương lên.
Cận Tự: "......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro