Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

Ngủ Trong Vòng...

2024-10-04 23:32:36

Cận Tự ngẩn người ngắn ngủi, sau đó lui về phía sau hai bước, nhìn Phúc Thụy, lại nhìn Hạ Tinh Nhiễm, thấp giọng nói: "Đừng giả bộ ngủ, bế nó xuống.”

Hạ Tinh Nhiễm bĩu môi, bị ép mở mắt, nhìn về phía Cận Tự.

Đôi mắt màu đen kia dưới ánh sáng lờ mờ càng sắc bén, bởi vì dị ứng lông chó, anh cách giường, cách cô rất xa.

Hạ Tinh Nhiễm lường trước anh tất nhiên sẽ không đột nhiên nhào tới, lá gan cũng lớn.

“Không cần”, cô ôm Phúc Thụy vào trong ngực, cự tuyệt như đinh đóng cột, “Em muốn ôm nó ngủ.”

Cận Tự đầu lưỡi chống má, tức cười đặt câu hỏi: "Nó ở đây, vậy anh đi đâu?”

Hạ Tinh Nhiễm nói: "Phòng ngủ phụ.”

Cảm giác được áp suất thấp không ngừng lan tràn trong đêm tối, Hạ Tinh Nhiễm rụt cổ, bổ sung: "Dù sao Phúc Thụy đã ngủ trên giường, anh cũng không thể lên nữa.”

Trên vải rất dễ để lại lông thú cưng, mặc dù Cận Dữ không bị dị ứng nghiêm trọng với lông động vật, nhưng cũng không muốn tiếp xúc thân mật với lông chó, sau đó khó thở.

Đứng ở đầu giường, anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hạ Tinh Nhiễm, lại nhìn Phúc Thụy.

Phúc Thụy con chó này từ nhỏ đến lớn còn chưa hưởng thụ qua đãi ngộ ở trên giường ngủ, bị ba ba nhìn chằm chằm, không chút cảm giác nguy hiểm sắp tới, ngược lại càng hưng phấn, từ trong lòng Hạ Tinh Nhiễm giãy dụa đi ra, ở trên giường lại lăn hai vòng.

  “……”

Thật lâu sau, Cận Tự như hung ác gật đầu, lạnh lùng nói: "Được, được, được.”

Hạ Tinh Nhiễm vội vàng vẫy tay tạm biệt anh: "Ngủ ngon.”

Cận Tự căn bản không trả lời cô.

Chỉ để lại một bóng lưng không vui vẻ gì.

Hạ Tinh Nhiễm nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, độ cong khóe miệng không ngừng mở rộng, một tay sờ sau lưng Phúc Thụy, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Chất lượng giấc ngủ của cô kém, ban đêm luôn thích nằm mơ, lần này lại mơ thấy mình bay lên, dần dần càng bay cao, càng bay càng ổn định.

Trong quá trình bay, chóp mũi đều là mùi xạ hương trắng hòa quyện với hương tuyết tùng.

Hạ Tinh Nhiễm đột nhiên tỉnh táo, mở mắt ra.

Chỉ thấy mình giống như búp bê, bị Cận Tự chuyển vào phòng ngủ phụ, đặt ở trên giường, lại đắp chăn.

Hạ Tinh Nhiễm bối rối một chút: "Anh làm gì vậy?”

Cận Tự cười lạnh một tiếng: "Ngủ.”

“Em không phải muốn cho Phúc Thụy ngủ trên giường sao”, Hắn nhướng nhướng lông mày, trong giọng nói có chút cao ngạo cùng tản mạn, ”Vậy đem phòng ngủ chính đều để lại cho nó là được rồi.”

Hạ Tinh Nhiễm: "......”

Lúc này trái tim Cận Tự muốn cùng cô ngủ chung giường đã rõ ràng, Hạ Tinh Nhiễm lại không tự giác có chút đỏ mặt.

"Nó... nó... một con chó nhỏ lẻ loi mà ngủ", cô nói theo bản năng hai câu không cứu, “Thật đáng thương."

Cận Tự: "Bình thường nó ngủ trong ổ chó cũng không thấy ai ngủ cùng.”

Hạ Tinh Nhiễm: "......”

Cận Tự lên giường, vén chăn lên, nhích lại gần cô.

Hạ Tinh Nhiễm kìm lòng không đậu lui về phía sau, tựa hồ chán ghét loại trò ngươi đuổi ta bắt này, Cận Tự "Sách" một tiếng, vươn cánh tay dài, kéo người vào trong ngực.

Hạ Tinh Nhiễm:?

Anh không có chút tâm tư nào sau lưng người khác sao!!!

Cận Tự tựa hồ nghe được lời trong lòng cô, có vài phần vô lại trả lời: "Không phải em biết hết rồi sao? Biết thì đừng trốn.”

Hạ Tinh Nhiễm:??

“Em nên biết cái gì?" Yếu ớt đặt câu hỏi.

Cận Tự cũng không vòng vo: "Camera.”

Hạ Tinh Nhiễm:???

“Anh biết hết rồi à?"Lần này đến phiên cô hỏi ngược lại.

Cận Tự "Ừ" một tiếng: "Camera ban đêm có ánh sáng.”

Hạ Tinh Nhiễm: "......”

Niềm vui sướng cùng vô số suy nghĩ miên man khi phát hiện trong đêm anh sẽ len lén ôm mình lúc này đều tản đi như mây khói, cô nhất thời cảm giác nhàm chán, khuôn mặt rất nhanh trầm xuống.

Hạ Tinh Nhiễm cho rằng mình linh quang chợt lóe cố gắng phát hiện ra bí mật, lại là Cận Tự muốn cô phát hiện mà thôi.

Tựa hồ ý thức được tâm tình cô suy sụp, cánh tay Cận Tự ôm cô siết chặt, bàn tay vỗ vỗ cánh tay cô như an ủi.

Hạ Tinh Nhiễm bĩu môi: "Ôm em ngủ làm gì? Cả người em đâu có hai lạng thịt.”

Vừa dứt lời, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức im lặng.

Cận Tự tựa hồ cũng nghĩ tới, vị trí dán vào lỗ tai, truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, hơi thở nóng ấm tiến vào trong cơ thể, thân thể Hạ Tinh Nhiễm hơi mềm nhũn.

“Cả người không có hai lạng thịt?" anh dùng ngón tay chỉ vào bộ ngực mềm mại mà nhấp nhô rõ ràng, Cận Tự dùng thanh âm nhộn nhạo, mị hoặc bên tai cô, "Vậy tính là cái gì?"

  “……”

Trên da đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt, tựa hồ từ ngực xuất phát truyền đến tứ chi bách hài, không thể ngăn chặn.

Không khí quá mức kiều diễm, dường như tiến thêm một bước cũng vừa vặn.

Hạ Tinh Nhiễm siết chặt chăn, khép hai chân lại, không ngừng lui về phía Cận Tự.

Mà động tác lui về phía sau của cô rơi vào trong mắt Cận Tự liền thay đổi ý tứ, đôi mắt tràn ngập hài hước của anh ảm đạm xuống, yết hầu nhẹ nhàng nhúc nhích, khàn giọng nói: "Vì sao ôm em ngủ, trong lòng em không biết sao?”

  “……”

Hạ Tinh Nhiễm hé miệng, trong đầu hiện lên một ít ký ức.

Hạ Tinh Nhiễm mười tám mười chín tuổi gầy hơn bây giờ một chút, mỗi lần Cận Tự muốn dùng sức đều chậc chậc thở dài.

Hạ Tinh Nhiễm ngượng ngùng lại tức giận hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì, Cận Tự nói, anh sợ dùng sức sẽ bẻ gãy chân em.

Bất quá đây hiển nhiên là anh suy nghĩ quá nhiều, Hạ Tinh Nhiễm từng luyện vũ đạo, tính dẻo dai tương đối tốt, tùy tiện lăn qua lăn lại như thế nào đều được.

Cùng lúc đó, sau mỗi lần thân mật, Hạ Tinh Nhiễm sẽ yêu cầu thân mật với Cận Tự cao hơn một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thân thể sinh ra chấp niệm, tâm hồn sẽ càng nhạy cảm yếu ớt hơn.

Ban đêm ôm nhau ngủ, đại khái là gối lên cánh tay Cận Tự khiến anh không thoải mái, ngủ thiếp đi, Hạ Tinh Nhiễm giống như tâm linh tương thông mở mắt ra.

Liền thấy Cận Tự đã buông tay đang ôm mình ra, đưa lưng về phía cô.

Hạ Tinh Nhiễm nhất thời trong lòng một mảnh lạnh lẽo, cảm giác bị vứt bỏ mãnh liệt thổi quét toàn thân, cô ôm chăn, vừa rơi lệ vừa dịch sang mép giường.

Cô muốn Cận Tự phát hiện lúc này mình dễ vỡ, lại không muốn là mình đánh thức anh, sau đó mới bị phát hiện, nhưng người đang ngủ say sao có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy.

Cận Tự không kịp phản hồi cảm xúc của cô, cảm giác bị bỏ rơi như một tấm lưới kín không kẽ hở đánh úp về phía cô, Hạ Tinh Nhiễm càng thêm khổ sở.

Hiện tại xem ra, lúc ấy Kiều Cảnh Sâm đánh giá mình không có đạo lý, vừa già mồm cãi láo vừa tự phụ.

Thẳng đến nửa đêm, Cận Tự bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy cô trốn ở một bên khóc, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó vội vàng cô ôm vào trong ngực an ủi cô, vẫn hỏi cô làm sao vậy.

Hạ Tinh Nhiễm bướng bỉnh, không chịu trả lời, hai người lăn qua lăn lại đến khi chân trời hửng sáng, mới miễn cưỡng đem chuyện này giải quyết rõ ràng.

Sau đó khi ngủ, Cận Tự vẫn luôn ôm cô.

Ban đầu không tìm được cách, mỗi lần đều tê dại nửa cánh tay, Hạ Tinh Nhiễm nhìn bộ dạng này của anh, cũng bắt đầu cảm thấy mình quá đáng, cẩn thận hỏi anh: "A Tự, có phải em quá đáng rồi không.”

“Có chút." Cận Tự không chút do dự gật đầu.

Hạ Tinh Nhiễm nghe được câu trả lời của anh, hốc mắt lại đỏ lên, trước khi cô muốn rơi lệ, Cận Tự ôm cô một cái, bàn tay dán vào tai cô nhẹ nhàng vuốt ve: "Nhưng anh cảm thấy, em quá thiếu cảm giác an toàn.”

Một câu nói toạc ra.

Hạ Trạch Cương muốn có con trai, mẹ lại không muốn có con thứ hai.

Bởi vậy, Hạ Tinh Nhiễm ra đời không phải là được cha mẹ chờ mong và chúc phúc, mà sau khi cô ra đời, giữa Hạ Trạch Cương và mẹ đã có tranh cãi vô tận, không ai đặc biệt yêu cô.

Khi còn bé, cô hầu như chưa từng được ai ôm đi ngủ.

Sự thiếu hụt mối quan hệ thân mật và âu yếm trong thời thơ ấu đã khiến cho tuổi 20 của cô vẫn lo được lo mất.

Cận Tự nói: "Nếu anh là bạn trai em, thì không thể chỉ thích em hiện tại, quá khứ em cũng phải chấp nhận.”

Cận Tự luôn là người như vậy, kiên định, nhiệt liệt, có sức sống dồi dào, không ngừng lấy dũng cảm và nhiệt tình của bản thân chữa khỏi rất nhiều vết thương tâm lý thời thơ ấu của cô.

Mà rất nhiều thói quen lưu lại khi yêu đương, lúc này còn tồn tại trên người bọn họ.

Cận Tự theo thói quen ôm cô trong giấc ngủ, có phải cũng như thế hay không?

Hạ Tinh Nhiễm nghĩ như vậy, cảm giác ngực chảy qua một trận dòng nước ấm, cô ở trên giường cực kỳ thong thả du động, tới gần Cận Tự một chút, lại gần một chút.

Thẳng đến khi áp sát ngực anh, chậm rãi lay tỉnh anh.

Cận Tự vẻ mặt mờ mịt: "Sao vậy?”

Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, nói: "Hai ngày nữa phim tài liệu sẽ quay.”

Phim tài liệu về Tô Tú, đạo diễn là Từ Mẫn Hành.

Cận Tự phản ứng trong chốc lát, sau đó không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Không có sự phản đối và ủng hộ nào được bày tỏ.

Ủng hộ, khẳng định là không ủng hộ như vậy. Nhưng phản đối, không cần thiết, cũng không có lập trường, đều là công việc đứng đắn của người ta.

Thấy thái độ này của anh, Hạ Tinh Nhiễm chỉ nói thật nhiều hai câu: "Vậy anh có thể có thời gian đưa em đi làm không?"

  ?

Ý của cô là, muốn chủ động cho thấy quan hệ với Từ Mẫn Hành là bình thường, có thể để cho chồng tham dự?

Cận Tự suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu: "Ừ, được.”

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

  -

Dựa theo kịch bản, thời gian quay phim tài liệu cũng không dài.

Để trở lại cuộc sống của thợ thủ công Tô Tú chân thật nhất, Hạ Tinh Nhiễm vẫn mặc quần áo hàng ngày, dựa theo thời gian đi làm.

Đoàn phim tài liệu có hai thực tập sinh, còn đang học năm tư, rất thích trốn việc, chỉ cần không bận rộn liền lướt video ngắn. Hai tiểu cô nương vây quanh líu ríu, tương đối náo nhiệt.

Hạ Tinh Nhiễm nhanh chóng xâu kim chỉ dẫn, chợt nghe thấy hai cô gái đè nặng giọng nói ở bên tai cô: "Thật sự rất đẹp trai a!!"

Cô gái tóc ngắn nói: "Đây không phải là anh chàng đẹp trai trong buổi triển lãm của cô Hạ sao?”

Hãng hàng không cũng đang nỗ lực truyền thông, vừa vặn hãng hàng không là nơi không thiếu soái ca nhất, Cận Tự lại đẹp trai rất nổi bật, luôn được bộ phận truyền thông mời xuất hiện.

Gần đây trên Douyin video thay đổi trang phục rất hot, làm truyền thông phải có khứu giác nhạy bén, lập tức mời Cận Tự kết thúc nhiệm vụ bay bắt đầu nghỉ phép đến hoàn thành quay phim.

Đầu tiên là anh mặc thường phục, theo điểm dừng, thay đồng phục hàng không.

Thân cao chân dài, đường nét cơ bắp trên cánh tay rõ ràng lưu loát, phối hợp với một khuôn mặt kinh vi thiên nhân lại có vài phần lãnh đạm, rất nhanh đã đưa video này lên xu hướng.

Trong khu bình luận, mọi người đều nói anh là mặt tra nam.

Hai thực tập sinh nhìn Cận Tự trong điện thoại di động, lại nhìn Hạ Tinh Nhiễm đang làm việc, lòng bát quái nổi lên.

Thật sự nhịn không được, quấy rầy Hạ Tinh Nhiễm một chút: "Cô Hạ, phi công này là bạn trai cô sao?"

“Không phải". Hạ Tinh Nhiễm nói.

Ánh sáng trong mắt hai thực tập sinh lập tức ảm đạm, cô kéo khóe miệng, giải thích: "Bây giờ là chồng tôi.”

Thực tập sinh: "?!!!!!”

“Vậy hai người quen nhau như thế nào?”

"Anh chàng đẹp trai này nhìn rất ngông, yêu đương với anh ấy có phải lúc nào cũng đối mặt với một đám oanh oanh yến yến không?"

"Trai đẹp có khuôn mặt chiêu đào hoa, cùng những chàng trai thế này nói chuyện yêu đương, tôi cảm giác sẽ bị đột ngột chia tay..."

Hai tiểu cô nương mấy ngày nay cùng Hạ Tinh Nhiễm ở chung một chỗ, biết chị gái xinh đẹp tính tình tốt, người cũng tốt, không phải loại người sẽ tùy tiện tức giận, lại bởi vì ba người tuổi tác không kém bao nhiêu, trong tiềm thức xem Hạ Tinh Nhiễm là chị gái, nói không tự giác nhiều lên.

“Chúng tôi yêu nhau ở trường đại học”, Hạ Tinh Nhiễm vừa nhìn bản vẽ thêu, vừa chậm rãi kể chuyện xưa, "Anh ấy nhìn ngông, thật ra... đúng là rất ngông.”

Hai vị thực tập sinh: "......”

Hạ Tinh Nhiễm: "Nhưng tính tình anh ấy rất tốt, tâm trạng rất ổn định, mọi người đều rất thích anh ấy.”

“Cũng rất có lòng yêu thương, anh ấy dị ứng với lông động vật, nhưng vẫn cho chó mèo hoang trong trường học ăn khi trường nghỉ hè, đỡ bà cụ qua đường cũng đã từng làm qua.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai vị thực tập sinh trong mắt có hướng tới: "Đây không phải là sự tương phản dễ thương sao, cô Hạ, anh ấy nhìn như vậy tuyệt không ngông nha!"

Hạ Tinh Nhiễm im lặng: "Nhưng anh ấy thích quyền anh, thích đua xe, sở thích cũng kích thích dọa người.”

Hai vị thực tập sinh còn muốn nói gì đó, Hạ Tinh Nhiễm xem bản vẽ, đứng lên: "Tôi đi tìm đạo diễn của các bạn hỏi kế hoạch quay tiếp theo.”

Từ Mẫn Hành đang quay phần của Từ Quảng Liên, nhưng không thuận lợi.

Từ Quảng Liên tuổi càng lớn, lại càng quật cường, quay phim rơi vào cục diện bế tắc, Từ Mẫn Hành ngồi ở dưới giàn nho héo rũ xoa huyệt thái dương.

Hạ Tinh Nhiễm thấy thế, bưng một chén trà qua.

  -

Sau khi Cận Tự quay phim xong, người của bộ phận truyền thông mời anh và mấy phi công khác quay phim tư liệu thực tế khác ăn cơm.

Kỳ thật quay thêm đối với phi công mà nói coi như là công việc, nhưng cũng không có tiền lương thêm, có thể mời bọn họ đến phải xem vận may.

Trong phòng ăn, một đám người trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ, người của bộ phận truyền thông xoát số liệu, chứng kiến video mới quay hôm nay nhiệt độ tăng lên rất nhanh, cười nói: "Tự ca là thần khí KPI của bộ phận chúng ta!"

Hôm nay video này bùng nổ, KPI tháng này đã hoàn thành hơn phân nửa.

Cận Tự nhếch môi cười khẽ, trả lời: "Có điều sau này tôi sẽ không giúp các cậu quay phim nữa.”

Bộ phận truyền thông: "Hả?"

“Tự ca, đừng như vậy, không phải anh cần lộ mặt để người ta thấy sao”, người viết quảng cáo có mái tóc đầy dầu nhanh chóng lại gần, thuyết phục một phen, "Lộ mặt liên tục mới có tác dụng, không chừng ngày nào đó người kia sẽ thấy được.”

Ban đầu mời Cận Tự quay phim, mọi người chỉ tùy tiện thử thời vận mà thôi.

Nội bộ công ty có tin đồn, Cận Tự gia cảnh giàu có, trong nhà cũng có bối cảnh trong ngành hàng không dân dụng, làm phi công chỉ là sở thích mà thôi.

Ý ở ngoài lời chính là không thiếu tiền, hơn nữa cho dù lấy lãnh đạo cấp trên tạo áp lực cũng không có tác dụng gì.

Áp lực từ bộ phận truyền thông rất lớn, mặc dù biết đây là một khối xương khó gặm, cũng muốn gặm thử hai miếng rồi nói sau.

Khi đến gặp Cận Tự, anh chàng đầu dầu nói một chút về nhu cầu của bộ phận.

Anh ta ôm tâm tình sẽ bị từ chối thấy chết không sờn, lại thấy Cận Tự trầm mặc thật lâu, anh cụp mắt xuống, nốt ruồi trên nếp nhăn hai mí mắt phải nhìn hết sức rõ ràng.

Lâu đến nỗi mọi người cho rằng anh chắc chắn từ chối, lại nghe được anh đặt câu hỏi: "Lưu lượng các cậu tốt không?”

Anh chàng đầu dầu vội vàng trả lời, trên thực tế là bịp bợm, phóng đại số liệu.

Cận Tự lại hỏi: "Có thể để cô ấy nhìn thấy không?”

“Ai?" Mọi người không nghe rõ.

Cận Tự cũng đã hoàn hồn, vẻ mặt lười biếng trước sau như một có chút dịu dàng: "Không có gì, tôi đồng ý quay phim.”

  ……

Cứ như vậy, quá trình quay chụp bắt đầu từ năm thứ ba Cận Tự nhậm chức hãng hàng không đến nay.

Anh lại đột nhiên nói không chụp nữa.

Mọi người nhìn nhau, có người còn đang lật xem số liệu hậu trường, nhìn thấy một bình luận khen ngợi, vội vàng cho anh xem.

“Tự ca, anh đừng xúc động, hiện tại đã có người quen nhìn thấy anh”, Anh chàng đầu dầu giải thích, "Anh muốn ai xem, người ấy cũng sẽ thấy rất nhanh.”

“Không cần”, Cận Tự chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút yên tĩnh và vui vẻ," Tôi đã tìm được cô ấy.”

Mọi người: "......”

Biết rõ vị đại thiếu gia này đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, liền không nói nữa, anh chàng đầu dầu nâng một chén: "Đến, Tự ca, cảm tạ anh hai năm qua đã hỗ trợ bộ phận truyền thông, chúc anh về sau tiền đồ như gấm, thăng chức!"

Cận Tự cụng ly với bọn họ.

Sau khi ngồi xuống, điện thoại di động dùng để làm việc còn chưa tắt, Cận Tự quét mắt nhìn bình luận kia.

[Người kết nối A là bạn học đại học của vị soái ca này, nói anh không chỉ có đẹp trai, thành tích hoàn hảo, tâm tình còn ổn định, siêu tình cảm, nghỉ hè sẽ đưa thức ăn cho mèo nhỏ chó nhỏ, đỡ bà lão qua đường, sở thích còn phong phú.]

Quá dài, Cận Tự liếc mắt một cái không thấy đủ, cầm lấy di động chuẩn bị nhìn kỹ.

Kết quả không cẩn thận, nhấn vào trang chủ của người bình luận, là một thực tập sinh chuyên nghiệp ngành đạo diễn và biên đạo, đang quay phim phóng sự.

Ảnh bìa mới nhất là một phòng làm việc, có một mảng lớn vải vóc và giá thêu được sắp xếp chỉnh lý nhưng màu sắc lộn xộn, có loại cảm giác mâu thuẫn vừa loạn vừa ngay ngắn, còn có một gốc trúc phú quý thẳng tắp.

Cận Tự sửng sốt.

Nhấn ra ngoài, ánh mắt đặt ở trên " Người kết nối A là bạn học đại học của vị soái ca này", bỗng nhiên hiểu được cái gì, nhếch môi cười.

“Mọi người ăn đi, hôm nay tôi trả tiền”, Cận Tự đứng dậy, nhướng mày, "Ngại quá, tôi phải đi đón vợ trước.”

  -

Mercedes Benz G-class bị Hạ Tinh Nhiễm đụng vào hàng rào bảo vệ đã được salon ô tô 4S sửa xong, Cận Tự lái lại nó.

Mở máy nghe nhạc, bài hát hôm đó Hạ Tinh Nhiễm chưa nghe xong lại vang lên.

"Chiếc đồng hồ du hành xuyên thời gian

Từ hướng ngược lại

Bắt đầu di chuyển

Trở Về Thời Gian Yêu Em Lúc Đầu

Nội dung dừng lại

Không chung thủy"

Cận Tự nhẹ nhàng đánh nhịp, không phải giờ tan tầm, một đường lái xe đến phòng làm việc của Hạ Tinh Nhiễm, được thông báo Hạ Tinh Nhiễm đã đến nhà sư phụ.

Hỏi địa chỉ nhà sư phụ, Cận Tự vốn định chào hỏi cô trước, lại muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Lái xe đến một khu vườn kiểu Trung Quốc.

Cận Tự xuống xe, đi vào cổng vòm hình tròn, nhìn thấy giàn nho khô héo.

Dưới tàng nho, hình ảnh hài hòa động lòng người.

Từ Mẫn Hành và Hạ Tinh Nhiễm đều là người rất có phong cách cổ điển, không biết nói chuyện gì, Hạ Tinh Nhiễm thở dài một tiếng, Từ Mẫn Hành vỗ vỗ bả vai của cô.

Động tác quen thuộc, giống như đang an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

Số ký tự: 0