Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

“Đưa Nhiễm Nhiễ...

2024-10-04 23:32:36

Từ Mẫn Hành hôm nay lại vấp phải trắc trở ở chỗ Từ Quảng Liên.

Nguyên nhân là hôm nay quay cảnh Từ Quảng Liên nhuộm màu bằng thuốc nhuộm chiết xuất từ thực vật, đoạn video này đầu tiên là thể hiện sự nghiêm cẩn và kế thừa của các nghệ sĩ thế hệ trước, tiếp theo là phải so sánh với Hạ Tinh Nhiễm kiên trì dùng thuốc nhuộm hóa học trong phòng thí nghiệm, trải qua sự phối hợp chính xác để tiến hành thêu màu.

Trong kịch bản quay phim có đề cập tới điểm này.

Kết quả, bởi vì trong tổ quay phim có người vô tình nói một câu như vậy quá vất vả, Từ Quảng Liên giống như bị đâm trúng điểm đau, kêu dừng quay phim.

Tiến độ quay phim bị ép dừng lại, trong tổ đạo diễn tiếng oán than dậy đất, nhưng ngại người cản trở quay phim chính là mẹ ruột của đạo diễn, mọi người cũng chỉ dám kín đáo phê bình kín đáo.

Từ Mẫn Hành rất khổ não.

Thưởng thức một ngụm nước trà Hạ Tinh Nhiễm bưng lên, rõ ràng là nước trà được pha tỉ mỉ, chỉ có mùi thơm trải qua giữa răng môi, trong lòng Từ Mẫn Hành phiền muộn, cũng không thể thưởng thức ra cái gì.

Chỉ nhìn Hạ Tinh Nhiễm chua xót cười cười: "Sao em cũng tới?”

Hạ Tinh Nhiễm: "Nghe đồng nghiệp nói bên này không thuận lợi.”

Từ Mẫn Hành gật đầu, đoán trước Hạ Tinh Nhiễm nhất định cũng nghe nói nguyên nhân mâu thuẫn, chỉ thở dài một tiếng: "Mẹ anh đây là còn đang oán anh.”

Hạ Tinh Nhiễm ngồi xuống bên cạnh hắn, trấn an nói: "Anh không thích Tô Tú, muốn đi con đường của mình, không có gì đáng trách.”

Từ Mẫn Hành nói: "Nhưng đối với mẹ anh mà nói, anh chính là phản bội bà ấy.”

Từ "phản bội" có bản chất khá nghiêm trọng.

Hạ Tinh Nhiễm mím môi, có chút cố chấp nói: "Bây giờ nghĩ lại, khi ý chí tự do trái ngược với yêu cầu của người khác, thà rằng phụ lòng người khác, không thể phụ lòng chính mình.

Nếu cô phụ người nào cũng sẽ thống khổ, sao không lựa chọn một người mình có thể gánh vác hậu quả hơn.

Khi kế thừa y bát của mẹ và ước mơ của bản thân xung đột, Từ Mẫn Hành lựa chọn vế sau.

Mà khi suy nghĩ của sư phụ và tình cảm bản thân xung đột, Hạ Tinh Nhiễm lựa chọn từ bỏ Cận Tự.

Nhưng tình cảm giữa cô và sư phụ cũng không vì sự hy sinh của mình mà càng thêm vững chắc, ngược lại ý niệm sáng tác và con đường phát triển sau này nhiều lần xung đột, quan hệ của hai người ngày càng như đi trên lớp băng mỏng.

Lựa chọn buông tay Cận Tự, mất đi Cận Tự, ngược lại sinh mệnh càng khó thừa nhận.

Cô sống đến cái tuổi này, ở trong sinh mệnh đã không trông cậy có ai tới làm thiên thần của mình, như thần chỉ dẫn đem cứu rỗi ban cho cô, nhưng chỉ có lúc cùng Cận Tự, nội tâm sẽ tương đối yên tĩnh.

Từ Mẫn Hành biết cô đang nói cái gì, buông chén trà trong tay xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại có vẻ ưu thương của cô, trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta không giống nhau.”

Hạ Tinh Nhiễm thoáng ngẩng đầu.

Từ Mẫn Hành thở dài, chậm rãi nói tiếp: "Mâu thuẫn giữa anh và mẹ anh, quyền chủ đạo là ở bà ấy; mà mâu thuẫn giữa enh và Cận Tự, trên thực tế quyền chủ đạo nằm trong tay em."

Hạ Tinh Nhiễm không hiểu hắn bỗng nhiên nói như vậy.

Từ Mẫn Hành: "Kỳ thật em và Cận Tự đi tới hôm nay, cũng không phải em đang cố gắng.”

Bởi vì là sư huynh muội từ nhỏ giúp đỡ lẫn nhau lớn lên, Từ Mẫn Hành nói chuyện thẳng thắng, cũng không cho Hạ Tinh Nhiễm mặt mũi.

Mà Hạ Tinh Nhiễm từ trước đến nay nghe lời sư huynh, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của sư huynh, trầm mặc cúi đầu.

“Nhưng bây giờ anh ấy đã có người mình thích rồi." Hạ Tinh Nhiễm rầu rĩ nói.

Kỳ Tụng Niên vẫn là một cái gai đâm vào ngực cô, không đau, nhưng ngứa ngáy vô tận.

Từ Mẫn Hành không tin lắm: "Tính cách của Cận Tự, thích một người còn có thể kết hôn với em?”

Cậu ta sẽ tìm mọi cách đuổi theo người kia mới đúng chứ.

Hạ Tinh Nhiễm khẳng định: "Em đã xác minh rồi, đúng là có người.”

Từ Mẫn Hành cũng không tin lý do thoái thác này, lúc trước hai người yêu nhau, anh chỉ cần xuất hiện một chút, chỗ Cận Tự liền lập tức gõ chuông cảnh báo, sau đó giống như khổng tước xòe đuôi tỏ rõ cảm giác tồn tại.

Thấy Hạ Tinh Nhiễm lại mím môi phòng bị, biết cô không muốn nhiều lời, Từ Mẫn Hành nghĩ, hai người không được tự nhiên này tụ cùng một chỗ, thật đúng là làm khó Nguyệt lão viết kịch bản se duyên cho hai người bọn họ.

Anh thở dài, nói: "Cho dù cậu ta có người trong lòng, vậy cũng rất bình thường, các em tách ra bao lâu rồi? Năm năm? Sáu năm?”

Hạ Tinh Nhiễm thản nhiên nói: "Năm năm lẻ bốn tháng.”

Từ Mẫn Hành nhanh chóng hỏi lại cô: "Vấn đề là giữa hai người, em có muốn tiếp tục hay không.”

Hạ Tinh Nhiễm đương nhiên là muốn, nhưng Kỳ Tụng Niên vẫn là khoảng cách cô không thể vượt qua, cô cắn môi: "Nhưng mà..."”

"Không có nhiều nhưng mà", Từ Mẫn Hành ngắt lời cô, “Em đang do dự cái gì? “Là cảm thấy nếu em chủ động Cận Tự sẽ khinh thường em? Sẽ cho rằng em là canh cánh trong lòng quay đầu lạ liếm cẩu?"

Thấy Hạ Tinh Nhiễm không nói lời nào, Từ Mẫn Hành liền biết anh đã nói đến tâm khảm của cô.

Thời thơ ấu của Hạ Tinh Nhiễm, không ngừng bị vứt bỏ, trằn trọc ở trong gia đình này đến gia đình khác, rốt cục ở trong nhà cô cô và sư phụ mọc rễ.

Sinh mệnh của cô không có quyền lựa chọn, vẫn là nhân vật được lựa chọn, cho nên hết sức chú ý người khác đánh giá mình.

Nghĩ tới đây, Từ Mẫn Hành có vài phần trìu mến vỗ vỗ bả vai Hạ Tinh Nhiễm, nhẹ giọng nói: "Cận Tự rốt cuộc là người như thế nào, em hiểu rõ hơn anh.”

Mấy năm học diễn xuất, khiến anh có giọng phát thanh rất khó thay đổi, anh nói rõ ràng từng chữ, âm điệu có chút giống phim cũ trong phim dịch: "Cúi đầu không có gì, huống chi có một số người vốn đáng giá để em cúi đầu.”

Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm có rất nhiều ý nghĩ kích động lẫn nhau trong đầu cô, cô không nghĩ ra rốt cuộc cái nào mới là chính xác nhất.

“Ít nhất lúc trước là em sai rồi." Những lời này Hạ Tinh Nhiễm không có biện pháp nói với những người khác, chỉ có Từ Mẫn Hành sâu sắc tham dự trong đó biết, "Cho dù là em quyết định chia tay, cũng không nên dùng phương thức như vậy tổn thương anh ấy.”

Đặc biệt là khoảng thời gian trước, khi Kiều Cảnh Sâm về nước, cô mới biết Cận Tự bởi vì lúc trước sự thiếu suy nghĩ của cô thiếu chút nữa làm lỡ kỳ thi không thể trở thành một phi công, loại cảm giác áy náy này đạt tới đỉnh cao.

Từ Mẫn Hành cười cười: "Em có thể phát hiện vấn đề, thế nào cũng không tính là muộn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lúc trước anh cũng cảm thấy em nói chia tay có chút tổn thương đối phương, chỉ là tình huống đó, anh cảm thấy em đau khổ nhiều hơn một chút, trước tiên giải quyết vấn đề của em quan trọng hơn," Từ Mẫn Hành và Cận Tự với quan điểm "đối người không đối sự" vẫn có chung nhận thức, “Cho nên, mặc dù có thể khiến Cận Tự tổn thương, anh cũng không quan tâm."

Tình huống ngày đó anh còn nhớ rõ, sau khi bị đại hội thêu thùa trả lại bản thảo, Từ Quảng Liên phát hiện hình ảnh chủ đề trong tác phẩm của cô là một chàng trai, giận tím mặt, buộc cô chia tay, còn gọi điện thoại cho Hạ Trạch Cương.

Hạ Trạch Cương mạnh mẽ kéo cô đến phòng kiểm tra phụ khoa của bệnh viện, Từ Mẫn Hành ở ngay bên cạnh, anh khàn cả giọng, thậm chí động thủ, cũng không ngăn được Hạ Trạch Cương, trong hành lang bệnh viện vẫn quanh quẩn thanh âm sắc bén lại thống khổ của Hạ Tinh Nhiễm.

Khi đó, Từ Mẫn Hành nghĩ, nếu Cận Tự ở đây thì tốt rồi.

Chỉ tiếc Cận Tự sẽ không ở đây.

Mà nghênh đón Hạ Tinh Nhiễm từ bàn điều khiển bước xuống, chỉ có một cái tát của Hạ Trạch Cương, hung hăng tát vào má phải, liên tục vài ngày tai Hạ Tinh Nhiễm mưng mủ nhiễm trùng.

“Tiểu tiện chủng, giống như mẹ mày, thật làm tao thất vọng.”

Hạ Trạch Cương nói.

Từ Mẫn Hành đỡ Hạ Tinh Nhiễm trở về trường học, dọc theo đường đi, Từ Mẫn Hành đều cảm giác Hạ Tinh Nhiễm là vứt bỏ mình trước.

Nếu không sẽ không trầm lặng như vậy, ánh mắt trống rỗng như vậy.

Trên người cô rất đau, trong lòng cũng rất đau, nhưng phần thống khổ này cũng không thể chia sẻ với Từ Mẫn Hành, bởi vì thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, trên người anh cũng có vết thương giống hình dạng và nguyên nhân với mình.

Ánh mắt trống rỗng như không của Hạ Tinh Nhiễm trong nháy mắt nhìn thấy Cận Tự, mới dần dần ngưng tụ ra sắc thái, chỉ là quá bi thương, cô dùng phương thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm nói chia tay.

Từ Mẫn Hành biết cô đương nhiên không phải thật lòng nguyện ý chia tay, cũng không phải muốn lấy lòng Từ Quảng Liên và Hạ Trạch Cương, chỉ là quá thống khổ, liều mạng muốn chạy trốn, vì thế tốt xấu, đều không cần.

Lúc ấy Từ Mẫn Hành sợ cô sẽ nghĩ không thông nửa đêm nhảy lầu, còn dặn dò hai người bạn cùng phòng của cô chiếu cố cảm xúc của cô nhiều một chút.

Hai người bạn cùng phòng hỏi nguyên nhân gì, anh không nói thật, chỉ nói là bởi vì cô và Cận Tự chia tay.

Hồi ức kéo dài, hơn nữa trong dòng sông năm tháng dần dần phai màu.

Rất nhiều chi tiết trước đây đã mơ hồ không chịu nổi, mà lực tác dụng của sai lầm có hiệu quả xuyên qua thời không.

“Bất luận như thế nào, en cũng nên xin lỗi Cận Tự, giải thích rõ ràng chuyện lúc trước.”

Hạ Tinh Nhiễm thanh âm có chút buồn bực, chỉ là vừa rơi xuống đất, phảng phất như có cảm ứng tâm linh, cô đột nhiên quay đầu lại, liền thấy hình tròn cổng vòm chỗ, thân hình thon dài đứng đó.

Cận Tự hai tay đút vào trong túi, nghiêng nghiêng dựa vào cổng vòm hình tròn, đầu chống trên tảng đá lạnh lẽo có niên đại hơn trăm năm, mặt mày lạnh lùng cúi xuống, khóe miệng hàm chứa ý cười lạnh.

Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm lộp bộp một chút, vội vàng đứng dậy, lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Từ Mẫn Hành.

Từ Mẫn Hành thấy động tác mượt mà này của cô, không nhịn được cười ra tiếng, cùng lúc đó, nụ cười trên khóe miệng Cận Tự càng rõ ràng hơn.

Hạ Tinh Nhiễm lúc này hiểu được, là anh suy nghĩ nhiều.

Rất nhiều lời chặn ở chỗ cổ họng, Hạ Tinh Nhiễm vừa muốn mở miệng, cửa gỗ lê hoa bỗng nhiên bị đẩy ra, A Dao nhìn nhìn dưới giàn nho hai người, cắn cắn môi, nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Sư tỷ, sư phụ gọi ngươi đi vào..."

Hai người hiện tại quan hệ giống như đi ở rìa vách núi, an toàn hoặc là nguy hiểm chỉ trong một ly đó.

Hạ Tinh Nhiễm không vội đi ứng phó sư phụ trước, ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của A Dao, nhấc chân muốn đi về hướng cổng vòm, A Dao vội vàng ngăn cô lại: "Sư tỷ! Chị mau đi xem sư phụ đi, gần đây tâm tình sư phụ rất kém cỏi, vừa rồi còn đang nổi giận.....”.

Nói xong, ánh mắt đầy thâm ý nhìn người ở cổng vòm.

Hạ Tinh Nhiễm do dự một chút, cố ý muốn đi nói chuyện với Cận Tự trước.

Ngay sau đó, trước cửa xuất hiện một thân ảnh sườn xám màu xanh, Từ Quảng Liên đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén đánh giá từng người trong sân, ngăn Hạ Tinh Nhiễm lại: "Nhiễm Nhiễm, con vào đi.”

  -

Hạ Tinh Nhiễm bị ép vào cửa, trong lòng lại nghĩ tất cả đều là Cận Tự, nóng long chờ đợi sư phụ nhanh chóng giáo huấn và dặn dò.

Mà Từ Quảng Liên cũng không nhanh không chậm để cho A Dao dâng trà cho cô.

Vũ Lăng nham trà, nhóm trà mới đầu tiên vào tháng 11, mùi thơm tươi mát ngọt ngào.

Hạ Tinh Nhiễm không yên lòng thưởng thức một ngụm, buông chén trà xuống, sư phụ không nhanh không chậm nói: "Trà ngon phải từ từ thưởng thức.”

  “……”

Hoàn toàn không muốn thảo luận chính sự.

Hạ Tinh Nhiễm lại uống hai ngụm, rốt cục vẫn là khẩn cấp, mở miệng đặt câu hỏi: "Sư phụ, cô gọi em tới có việc?"

Từ Quảng Liên cười cười: "Không có chuyện gì thì không thể tìm em đến ôn chuyện?”

Hạ Tinh Nhiễm mím môi: "Hôm nay em có chuyện quan trọng hơn.”

Từ Quảng Liên: "Cận Tự?”

Hạ Tinh Nhiễm trầm mặc một lát, gật đầu thừa nhận.

Từ Quảng Liên cười lạnh một tiếng, không tiếp tục đề tài này, ngược lại còn khen ngợi cô: "Triển lãm lần này hiệu quả rất tốt, kim ngạch giao dịch cũng rất cao, có mấy tú nương còn tới cửa cảm ơn và ủng hộ em.”

Hạ Tinh Nhiễm không biết vì sao sư phụ đột nhiên đề cập đến chuyện triển lãm, suy nghĩ một chút, nhỏ giọt trả lời: "Đây là kết quả nỗ lực chung của tất cả tú nương.”

"Cô thấy không phải," Từ Quảng Liên ném chén trà "bốp" lên mặt bàn, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Cô xem một chút, hai phần ba giá trị giao dịch của hội chợ đều dựa vào mẹ chồng em và bạn bè bà ấy chống đỡ."

Hạ Tinh Nhiễm không thể phủ nhận.

Biểu tình rầu rĩ không thích nói chuyện này của cô khiến lửa giận của Từ Quảng Liên lại nhiều hơn vài phần: "Những người này chỉ là cho con dâu Cận gia một cái mặt mũi mà không phải chân chính thích Tô Tú, bọn họ nguyện ý hỗ trợ một lần hai lần, còn có thể vẫn hỗ trợ sao?”

  “……”

Lượng tiêu thụ không tốt, là vấn đề cô lên kế hoạch triển lãm. Lượng tiêu thụ quá tốt, liền bắt đầu lo lắng mô hình tiêu thụ của cô sẽ sinh ra vấn đề tiếp theo.

Lo lắng những tú nương khác, lo lắng ngành nghề phát triển, nhưng chưa từng quan tâm đến cảm xúc của bản thân cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Tinh Nhiễm thở dài, nói: "Lần này để dì Tiền đến hỗ trợ, là Cận Tự đồng ý làm như vậy, hơn nữa trình độ kinh tế của dì Tiền và bạn bè rất phù hợp với người tiêu dùng cao cấp Tô Tú, về phần tâm trí người dùng... chúng ta phải tốn thời gian đi xây dựng."

Từ Quảng Liên cười lạnh một tiếng: "Lại là Cận Tự.”

“Trước em, cô cũng có một đồ đệ, muốn chuyên môn làm ăn với gia đình giàu có Lâm Nghi, vừa làm vừa gả vào gia đình giàu có”, Từ Quảng Liên chất vấn cô, “Em dựa vào cái gì mà cảm thấy em và Cận Tự ở bên nhau, hai nhà Cận, Tiền sẽ cho em phát triển sự nghiệp.”

Hạ Tinh Nhiễm nói: "Dì Tiền chính là nữ doanh nhân, bà nội Cận Tự cũng là người quản lý xí nghiệp, nhà ông ấy từ trước đến nay có truyền thống phụ nữ dốc sức làm việc!"

Từ Quảng Liên: "Hoang đường!”

Cuộc sống hào môn chính là một giấc mộng đẹp, vô số văn nhân mặc khách cùng tiểu thuyết ngôn tình phác họa ra lâu đài trên không.

Tất cả mọi người đều nói gia nhập hào môn là tốt, nhưng đối phương thay lòng đổi dạ, nhúng tay vào công việc, cô nương trẻ tuổi không có quyền thế làm sao chống lại cả một gia tộc?

"Em và Cận Tự kết hôn, sau này sẽ sinh con cho cậu ta, đảm đương mặt tiền xã giao cho Tiền gia Cận gia, hiện tại bọn họ đối xử với em không tệ", Từ Quảng Liên tức giận giơ ngón tay chỉ vào mũi cô, “Đó là bởi vì em là con dâu phù hợp với lợi ích của gia tộc bọn họ!"

“Đợi đến khi ý chí của em và ý chí gia tộc xung đột, bọn họ sẽ bức bách em lựa chọn như thế nào.”

Hạ Tinh Nhiễm biết những lời này của Từ Quảng Liên kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, nhưng Cận gia kỳ thật không giống.

"Em luôn phải đối mặt với lựa chọn này, chẳng lẽ năm đó cô không phải cũng bảo em chọn như vậy sao?"Hạ Tinh Nhiễm đè nén quá lâu, rốt cục vẫn không nhịn được bùng nổ, chỉ là cô ngay cả lên án cũng nhu hòa, “Là Cận Tự hay là Tô Tú, em chỉ có thể lựa chọn một, em rốt cuộc không tốt chỗ nào, không xứng có được cả hai."

“Lại nói những lời trẻ con này!” Từ Quảng Liên từ trước đến nay nghiêm túc, “Cô hỏi em, nếu Cận gia cưỡng ép em trở về gia đình thì em làm sao bây giờ? Nếu Cận Tự để em có thai thì em làm sao bây giờ?”

“Lui một vạn bước mà nói, ngày nào đó Cận Tự thay lòng đổi dạ thì làm sao bây giờ?”

“Anh ấy sẽ không! "Hạ Tinh Nhiễm trả lời như đinh đóng cột.

Nhưng lần nữa nghĩ đến vị bạn gái cũ Cận Tự kia, nghĩ đến quan hệ giữa hai người như đi trên dây thép, Hạ Tinh Nhiễm lột lột ngón tay, âm thầm im lặng.

Từ Quảng Liên nhìn thấu nội tâm của cô, lần nữa luận chứng quan điểm của mình: "Em còn trẻ, tiếp xúc qua mấy người đàn ông? Đàn ông đều không phải thứ tốt, không đáng tin cậy, sẽ thay lòng đổi dạ!”

“Hơn nữa lúc trước là em bỏ Cận Tự, lòng tự trọng của đàn ông còn quan trọng hơn tính mạng!”

Thanh âm của cô nghiêm túc mà lớn, xuyên qua vách tường, dần dần khuếch tán ra bên ngoài.

Hạ Tinh Nhiễm hoàn toàn im lặng.

Từ Quảng Liên lặp lại lần nữa: "Nhiễm Nhiễm, em là đồ đệ đắc ý nhất của cô, em là người kế thừa y bát của cô, cô không đồng ý hôn sự giữa các người."

Thời tiết âm trầm, mây đen nơi chân trời cơ hồ muốn đè xuống, gió lạnh xuyên qua đường đảo quanh giữa hai người.

Trái tim Hạ Tinh Nhiễm không đủ cứng rắn lại một lần nữa bị đánh nát.

Cô có chút luống cuống tay chân ngồi trên ghế gỗ thật chạm trổ hoa văn, mùi thơm trong trướng nga lê theo gió lạnh đưa đến chóp mũi cô, làm cô cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tranh cãi sột soạt.

“Sư phụ và sư tỷ ở bên trong, anh không thể đi vào!”

“Ai, người này......”

Thanh âm A Dao theo tiếng mở cửa im bặt, Cận Tự mang theo gió lạnh phá cửa mà vào, cửa gỗ bách diệp lâu ngày không tu sửa, cót két kêu hai tiếng.

Hạ Tinh Nhiễm trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn anh.

Hôm nay Cận Tự mặc áo gió màu đen, bên ngoài nổi gió, anh kéo khóa kéo đến yết hầu, phía dưới là quần túi hộp rộng thùng thình, đường nét khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, mắt và lông mày nhướng lên, có cảm giác khiêu khích và khinh thường.

Ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua Hạ Tinh Nhiễm, sau đó đối diện với Từ Quảng Liên mang địch ý cùng đánh giá, nhếch môi cười: "Sư phụ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Từ Quảng Liên lạnh mặt nói: "Không có quy củ.”

“Đây không phải là Nhiễm Nhiễm lại muốn suy nghĩ lung tung, tôi không quan tâm có quy củ hay không, mong ngài chấp nhận.”

Cận Tự tùy ý ngồi xuống, đem nước trà uống thỏa thích như coca, Từ Quảng Liên không ngừng nhíu mày.

Vân Nam đại hồng bào mẫu thụ, từ trước đến nay đều dùng để "thượng cống", Tiền Ngọc Thư mỗi ngày đều lấy được từ trong tay đồ đệ một nhóm mới nhất.

Cận Tự không phải không biết thưởng thức trà, chỉ là không muốn quan tâm những quy củ này mà thôi.

"Những điều ngài lo lắng, Nhiễm Nhiễm không thể trả lời ngài, nhưng tôi có thể cho ngài một câu trả lời chính xác, sẽ không thay đổi," Cận Tự gõ gõ mặt bàn, “Chỉ cần Nhiễm Nhiễm tự nguyện, cô ấy có thể vĩnh viễn phấn đấu trong công việc, xí nghiệp nhà chúng tôi cần có người thừa kế, nhưng hiện tại càng thịnh hành người quản lý chuyên nghiệp, bà nội tôi và mẹ tôi cũng không phải cổ hủ, nhất trí quyết định ủy thác công ty ra ngoài cũng rất tốt."

"Về phần có muốn sinh con hay không, cũng toàn xem ý nguyện cá nhân của Nhiễm Nhiễm, tôi không sao cả, người trong nhà cho dù có ý nghĩ gì cũng không quan trọng, đứa bé là hai chúng tôi sinh, tử cung là của Nhiễm Nhiễm, không ai có thể ép buộc cô ấy."

Tốc độ nói của anh không nhanh không chậm, nhưng thanh âm tương đối kiên định.

“Về phần quá khứ - -“

Khi nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm và Từ Mẫn Hành ở cùng một chỗ, anh theo bản năng dâng lên cơ chế phòng ngự, cho đến khi Hạ Tinh Nhiễm bị Từ Quảng Liên gọi vào, Từ Mẫn Hành gật đầu với anh, mời anh sang phòng bên cạnh uống trà.

Nhà quá cũ, hiệu quả cách âm cũng không tốt.

Cận Tự liên tục nghe được cuộc đối thoại giữa Từ Quảng Liên và Hạ Tinh Nhiễm.

Những phiền nhiễu từng quanh quẫn như ác ma kia, có phải có lời giải thích và đáp án khác hay không?

Kỳ thật cũng không còn quan trọng, con đường quá khứ đi tới hôm nay như thế nào không quan trọng, mà con đường dưới chân bước tiếp về phía trước như thế nào, quyền lựa chọn ở trong tay mình.

Nghĩ đến đây, Cận Tự kiên định gõ bàn: "Quá khứ đều đã qua, tôi chỉ nhìn về phía trước.”

Anh kiên định phá vỡ những lời tẩy não của Từ Quảng Liên nói với Hạ Tinh Nhiễm.

Thấy sắc mặt Từ Quảng Liên không tốt, anh đứng dậy cáo từ: "Vãn bối chọn ngày lại đến bái phỏng, hôm nay......" Anh dừng một chút, “Đưa Nhiễm Nhiễm về nhà trước, đêm nay phải nấu canh cho cô ấy uống.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

Số ký tự: 0