"Cận Tự, Anh Có...
2024-10-04 23:32:36
Không đợi Hạ Tinh Nhiễm nói, cô ta lại đánh đòn phủ đầu: "Nhiễm Nhiễm, mặc dù là mẹ tôi tiến cử cô từ chỗ dì Tiền... Nhưng tôi là người nói chuyện thẳng thắn, tôi thích sáng tác của chú Ngụy hơn."
Người mua thích cái gì thì mua cái đó, không có gì đáng trách, nhưng cô ta cố tình kéo Tiền Vệ Bình ra.
Vẻ mặt Hạ Tinh Nhiễm thay đổi một chút.
Quả nhiên, Ngụy Thuật Thánh lập tức lấy đó làm ầm ỉ: "Hừ, dựa vào mẹ chồng cầm đơn đặt hàng, đem Tô Tú làm thời trang, đem tài nghệ làm ván cầu vào hào môn, Từ Quảng Liên làm sao lại có người đồ đệ như vậy?!"
Hoàn toàn chỉ trích cô.
A Dao hoàn toàn nhìn không nổi nữa, bảo vệ ở Hạ Tinh Nhiễm phía trước phản bác: "Là sư tỷ tôi lập công ty để rất nhiều tú nương có công việc, để tài nghệ truyền thống có thể kiếm cơm! Ông luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, vậy ông đã vì nghệ thuật Tô Tú làm cái gì rồi?”
“Ai cũng không xứng mắng sư tỷ tôi!”
……
Vốn dĩ là để Kỳ Tụng Niên lựa chọn sản phẩm, cuối cùng lại biến thành cuộc khẩu chiến giữa những người thừa kế Tô Tú.
Hạ Tinh Nhiễm không muốn ở trước mặt người ngoài làm sư phụ mất mặt, kéo A Dao, để cô đem đồ thêu không được chọn đưa về xe.
Những người thừa kế Tô Tú khác được Kỳ Tụng Niên đặt hàng đều đi ký hợp đồng đối chiếu với quản gia Kỳ gia.
Kỳ Tụng Niên ở lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Tinh Nhiễm.
Trên thực tế, cô cũng không thích Tô Tú, bạn học của cô cũng chưa chắc đã thích văn hóa truyền thống Trung Quốc.
“Nhiễm Nhiễm, ngại quá, hôm nay tôi không chọn cô..." Nói xong, Kỳ Tụng Niên tiến lên muốn kéo tay Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm rốt cục có thể xác định địch ý của cô ta, bất động thanh sắc lui về phía sau nửa bước, thản nhiên nói: "Không sao, làm khách hàng, cô có quyền lựa chọn.”
Kỳ Tụng Niên lại làm ra vẻ mặt đau khổ, hỏi cô: "Nhiễm Nhiễm, có phải cô trách tôi không?”
“Thật ra tôi còn có việc muồn nhờ cô.” Cô ta ngồi phịch xuống sô pha, lẳng lặng nói, "Trước đây mỗi học kỳ kết thúc, A Tự đều tặng tôi một bó hoa linh lan chúc mừng tôi thuận lợi lấy được điểm học phần, cô có thể làm cho tôi một món đồ trang trí hoa linh lan không?"
Lại liên quan đến Cận Tự.
Hạ Tinh Nhiễm lạnh lùng cự tuyệt: "Gần đây tôi bề bộn nhiều việc, cô có thể tìm người khác.”
Kỳ Tụng Niên không buông tha: "Cô vẫn trách tôi phải không? Cho dù trước đây Cận Tự đối xử tốt với tôi thế nào, bây giờ anh ấy đã là chồng cô rồi.”
Lời này nói cũng rất kỳ quái.
Lúc này Hạ Tinh Nhiễm mới dám xác nhận, Kỳ Tụng Niên tràn ngập địch ý với mình.
Nếu đây là trước kia, cô nhất định sẽ nhận định là mình có vấn đề ở chỗ nào, nhưng hình như là ở cùng Cận Tự lâu rồi, mâu thuẫn nội tâm không ngừng giảm bớt.
Cô thở dài: "Cô và Cận Tự có cái gì, cô đi tìm Cận Tự nói là được rồi.”
Giữa Kỳ Tụng Niên và Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình vẫn sinh tồn trong khe hở, thống khổ lại bất đắc dĩ.
Bây giờ cô muốn chạy trốn.
Kỳ Tụng Niên cẩn thận nghe Hạ Tinh Nhiễm nói, phân tích thích hợp.
Cô cũng không muốn Hạ Tinh Nhiễm trở mặt với Cận Tự, thật sự xuất hiện mâu thuẫn lớn, ngược lại sẽ đi giải quyết mâu thuẫn. Cô muốn làm thuốc độc mãn tính, vĩnh viễn khiến Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy không thoải mái, khiến giữa cô và Cận Tự luôn có ngăn cách.
Hai người bọn họ tốt nhất đều không khá hơn.
Kỳ Tụng Niên ít nhiều cũng biết tính cách của Hạ Tinh Nhiễm, cũng từ chỗ Kiều Cảnh Sâm biết được một ít "tin tức" hai người chia tay.
"Bất kể thế nào, hai người đều phải sống thật tốt, bất kể trong lòng Cận Tự nghĩ thế nào", cô ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn Hạ Tinh Nhiễm, "Anh ấy là một người có trách nhiệm, anh ấy lựa chọn cô, bất kể thế nào, cũng sẽ chỉ là cô."
Trách nhiệm.
Hạ Tinh Nhiễm ngồi ở chỗ cũ, cảm giác nhiệt độ trong cơ thể từng chút từng chút bị rút ra, ngón tay ngăn chặn không được run rẩy.
Cô không biết tại sao Kỳ Tụng Niên lại đột nhiên nói những lời này.
Thể hiện sự rộng lượng của mình sao?
Vẫn là ám chỉ cô, cuộc hôn nhân này của mình, trong giới bọn họ đều không chấp nhận, tất cả mọi người cho rằng Cận Tự và Kỳ Tụng Niên xứng đôi hơn một chút.
Mà cô chỉ là lựa chọn khi anh xúc động, chẳng qua bởi vì trách nhiệm mà thôi, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô cả đời.
Mà những tưởng niệm kia đối với cô tính là cái gì đây? Là bổ sung cho nỗi nhớ Kỳ Tụng Niên?
Xem như điều hòa cho cuộc sống nhàm chán, xem như tiêu khiển cho cuộc sống sôi động?
Là coca lạnh trong mùa đông, là phao bơi ở vùng nước nông, là lá bạch đàn phối với hoa khi cắm hoa.
Có thể có, nhưng không cần thiết?
Cô hít sâu hai hơi, cũng không hoàn toàn bị Kỳ Tụng Niên gài bẫy.
“Nếu cô vẫn còn thích Cận Tự, thì đi tìm anh ấy, tìm tôi cũng vô dụng". Hạ Tinh Nhiễm nhẹ giọng nói, "Tôi không có biện pháp ly hôn với Cận Tự.”
Cô vẫn còn thích anh?
Kỳ Tụng Niên lại chủ động nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Chẳng lẽ có điều Kiều Cảnh Sâm chưa nói với mình? Tại sao lại dùng từ "vẫn".
Kỳ Tụng Niên quyết định có thể mạo hiểm đánh cược một lần, khoái cảm phá hủy khiến nụ cười trên khóe miệng cô không nén được.
"Cứ như vậy hoài niệm lẫn nhau đi," cô nhìn ánh mắt Hạ Tinh Nhiễm, gần như là vừa chờ phản ứng của cô vừa nói tiếp, "Cô có biết biệt danh của tôi là Westie không?
Một giây thôi.
Thế giới của Hạ Tinh Nhiễm ầm ầm sụp đổ.
-
Hạ Tinh Nhiễm không nhớ mình từ nhà Kỳ Tụng Niên đi ra như thế nào.
Trên đường về, là A Dao lái xe, trước khi ra khỏi tiểu khu, cô nhìn lại tiểu khu này:
Biệt thự độc lập giống nhau, cô rất muốn biết cái nào là của Cận Tự.
A Dao nhìn cô đứng trong gió lạnh, vội vàng bấm còi xe: "Sư tỷ, mau lên xe.”
Hạ Tinh Nhiễm có chút chết lặng đi tới, ngồi xuống.
A Dao im lặng nhìn cô, muốn nói lại thôi hỏi: "Sư tỷ, chị...... Chị làm sao vậy? Có phải Kỳ tiểu thư làm khó chị hay không!”
Hạ Tinh Nhiễm đương nhiên biết mục đích của Kỳ Tụng Niên, nhưng vừa nghĩ đến tình cảm nồng đậm giữa cô ta và Cận Tự, ngực cô vẫn tràn ngập nỗi đau đớn không tên.
“Không liên quan đến cô ấy", Hạ Tinh Nhiễm không biết phải nói thế nào với A Dao, dứt khoát không nói, "Đi thôi.”
A Dao nửa tin nửa ngờ nhìn cô, nhưng cô vừa lấy được bằng lái xe, xe của sư tỷ lại giá trị xa xỉ, cảm giác khẩn trương khi lái xe dần dần thay thế sự quan tâm đối với sư tỷ.
Một đường không nói gì.
Hạ Tinh Nhiễm vẫn luôn thẳng lưng an tĩnh ngồi ở ghế phụ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên có chim tước mùa đông bay tới xẹt qua trước mắt cô.
A Dao cảm giác lúc này tâm tình sư tỷ rất kém, muốn lên tiếng an ủi, mới phát hiện mình ăn nói vụng về.
Đến nhà sư phụ, A Dao xuống xe, Hạ Tinh Nhiễm trở lại vị trí lái.
Buổi sáng ngày trong tuần, trên mặt đường khu thành cũ chỉ thưa thớt có người già mặc áo bông đẩy xe đạp, cây ngô đồng vẫn xanh ngắt như cũ, ánh mặt trời hiếm thấy xuyên qua lá cây chiếu xuống.
Không có A Dao ở đây, phòng tuyến tâm lý yếu ớt của Hạ Tinh Nhiễm trong nháy mắt sụp đổ.
Cô quẹo xe vào một con hẻm nhỏ, đỗ ở ven đường, rốt cục nhịn không được, ngồi ở trong xe sụp đổ khóc lớn.
Cô ở trong lòng Cận Tự rốt cuộc tính là gì, cô không muốn lại bị tai bay vạ gió tra tấn như vậy, nhiều khi cô cũng muốn thẳng thắng một lần, bất kể kết quả là tốt hay xấu.
Nhưng cô không dám.
Nếu Cận Tự thật sự yêu Kỳ Tụng Niên thì sao? Nếu quả thật cô là người bị bỏ rơi thì sao?
Cô quá nhu nhược, không dám gánh vác kết quả bị bỏ rơi.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại, cho đến một ngày, Cận Tự không còn gánh vác cái gọi là "trách nhiệm" lựa chọn buông tha cô, hoặc là Kỳ Tụng Niên một lần nữa cúi đầu trước Cận Tự.
Trong tình cảm này, Hạ Tinh Nhiễm giống như một người đi dây thép, quyền lợi sinh tử đều không ở trong tay mình.
……
Cô không biết rốt cuộc mình đã khóc bao lâu, xe dừng lại vội vàng, chắn trước cửa một cửa hàng bán bàn thờ Phật.
Bà chủ tiệm đi ra gõ cửa sổ xe cô, thấy người ở bên trong khóc đến khàn cả giọng, tiếng bất mãn kêu la nhỏ đi rất nhiều, ngược lại biến thành lo lắng trùng trùng -- sợ cô gái này xảy ra vấn đề lớn, chậm rãi lại lui trở về.
-
Lúc về đến nhà, Cận Tự cũng ở đó.
Trong phòng khách bày hành lý, Cận Tự đại khái chuẩn bị tốt quần áo ngày mai xuất phát đến Dương Thành, lúc này đang đeo găng tay chuyên dụng vuốt chó, ngồi xổm xuống chải lông cho Phúc Thụy.
Phúc Thụy hôm nay vừa mới tắm rửa xong, bộ lông trắng nõn bồng bềnh mềm mại, ngửi cũng thơm ngát.
Nghe được cửa có tiếng vang, lập tức vứt bỏ ba ba lắc lắc cái mông nhỏ chạy tới chỗ Hạ Tinh Nhiễm.
Giọng nói của Kỳ Tụng Niên lại vang vọng bên tai.
Hạ Tinh Nhiễm rũ mắt nhìn con chó nhỏ quanh chân mình kêu loạn, bỗng nhiên cảm thấy một trận hoang đường.
Rõ ràng anh đã sớm nói qua, con chó này là dùng để hoài niệm một người, sao cô còn dám đa tình nghĩ, là bởi vì mình thích chó, cho nên Cận Tự mới nuôi?
Thú cưng là hài tử, Phúc Thụy chính là nữ hài tử.
Thì ra cô chỉ là người đứng xem tình yêu đã mất của anh, là một minh chứng cho sự hoài niệm sâu sắc của anh với Kỳ Tụng Niên.
Cận Tự đi theo Phúc Thụy phía sau đi tới, hôm nay anh không làm việc, chỉ mặc quần áo ở nhà màu lam nhạt, cả người ngược lại rất có cảm giác người đàn ông của gia đình.
Hạ Tinh Nhiễm nghĩ, có lẽ rất nhanh sẽ không phải là của mình.
Cô "Ừ" một tiếng, hiếm khi không để ý đến vẻ nũng nịu của Phúc Thụy, vòng qua nó đi vào phòng khách.
Chó con làm sao có thể hiểu được mẹ bị ủy khuất, nhấc chân đuổi theo cô, ở bên cạnh cô bán manh.
Cận Tự đi theo trở về sô pha, ngồi xuống, nhìn Hạ Tinh Nhiễm thật sâu, thăm dò hỏi: "Tâm tình không tốt?”
Hạ Tinh Nhiễm hàm hồ nói: "Công việc không thuận lợi lắm.”
Cận Tự nói: "Vậy nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Tinh Nhiễm lại "Ừ" một tiếng.
Nhìn ra được cô dường như không quá muốn nói chuyện phiếm, nhưng Cận Tự biết tính cách của cô sẽ liên tục nghi ngờ làm hao tổn chính mình, vẫn mạnh mẽ lôi kéo cô nói chuyện phiếm.
Chỉ vào đầu chó nhỏ tán gẫu việc nhà với cô: "Hôm nay anh mang nó đi tắm.”
Hạ Tinh Nhiễm cố gắng nở một khuôn mặt tươi cười: "Chẳng trách lông nó bồng bềnh như vậy.”
“Em còn biết nó bồng bềnh?" Cận Tự nhướng mày, dứt khoát ôm lấy Phúc Thụy chân ngắn, đang gấp đến độ chỉ có thể xoay tròn trên mặt đất, đặt vào trong lòng Hạ Tinh Nhiễm, "Chó con nhớ em.”
Hạ Tinh Nhiễm không yên lòng vuốt đầu chú chó nhỏ, mà Phúc Thụy cảm giác được tâm tình của cô rất ké,, vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cô, dáng vẻ lấy lòng.
Cận Tự cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ mông Phúc Thụy, mắng: "Liếm cẩu!”
Phúc Thụy còn tưởng rằng ba ba đang khen nó, ngửa đầu tự tin gâu gâu.
Một người một chó ra sức lấy lòng Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm lại không có phản ứng gì.
Cận Tự dường như dỗ đến hết kiên nhẫn, vươn hai ngón tay chọc chọc khóe miệng Hạ Tinh Nhiễm, mạnh mẽ làm cho cô lộ ra một nụ cười.
“Hạ Tinh Nhiễm", Cận Tự khẽ cắn môi, ngữ khí không hiểu sao có chút ác độc, "Ông đây đã chọc em vui vẻ như vậy rồi, nể tình một chút đi.”
“Cười một cái”.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô cố gắng nhếch khóe miệng, cười đến không tự nhiên.
Cận Tự không hài lòng: "Khó coi muốn chết.”
Tâm tình Hạ Tinh Nhiễm càng sa sút, giơ tay đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói: "Ai cười đẹp thì tìm người đó đi.”
Cô cứ thuận miệng nói như vậy.
Nhưng mà, Cận Tự nhướng mày, sắc mặt cũng lạnh một chút, hỏi ngược lại cô: "Thật sao?”
Hạ Tinh Nhiễm bị giọng điệu lạnh lùng cứng rắn của anh làm đau đớn, ngược lại còn hăng hái hơn: "Chuyện này có gì giả?”
“Được, được, được.”
Cận Tự tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy Phúc Thụy từ trên tay cô, chó con ý thức được bầu không khí không đúng, chỉ dám thấp giọng ô ô.
Sau đó, đi tới cửa chính, đóng cửa.
Cũng không quay đầu lại mà đi.
Hạ Tinh Nhiễm sững sờ tại chỗ, môi ngập ngừng một lát, cho đến khi xác nhận cánh cửa này hẳn là sẽ không bị Cận Tự mở ra nữa, sau đó, lệ rơi đầy mặt.
Cảm xúc chán ghét bản thân của cô vào giờ khắc này đạt đến đỉnh cao, cô nghĩ, mình luôn có biện pháp khiến chuyện vốn còn có đường cứu vãn làm càng hỏng bét.
Nước mắt giống như hai dòng suối nhỏ, không ngừng chảy trên mặt cô.
Sắc trời tựa hồ tối sầm, âm u từng chút lan tràn ở phía chân trời.
Hạ Tinh Nhiễm khóc xong, đầu hơi đau, lại ở trên sô pha tê liệt trong chốc lát, quyết định đứng dậy, ăn chút gì đó.
Đã bốn giờ chiều, dì giúp việc vậy mà còn chưa tới.
Cô thấy hơi kỳ quái, gửi wechat hỏi dì, tin nhắn còn chưa gửi đi, cửa truyền đến tiếng khóa mật mã mở khóa.
Chó con Phúc Thụy thay một cái váy màu hồng phấn, lông bên tai cũng cài một cái kẹp màu hồng nhạt.
Vừa về đến nhà, liền giống như ngựa hoang thoát cương vọt tới.
“Phúc Thụy, chậm một chút." Cận Tự cởi áo khoác ngoài, bên trong vẫn là bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt, đặt túi mua sắm cực lớn trong tay bên chân, theo Phúc Thụy đi tới.
Hạ Tinh Nhiễm liên tục chớp chớp mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.
Chó con chân ngắn không thể nhảy lên ghế sofa.
Cận Tự bế nó lên, cho nó ăn xúc xích hun khói, ra lệnh: "Phúc Thụy, cười một chút.”
Phúc Thụy lập tức nằm ở trên đầu gối Hạ Tinh Nhiễm, há miệng, nở nụ cười, siêu đáng yêu.
Cận Tự sờ sờ đầu chó nhỏ, lại sờ sờ đầu Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm lúc này mới tin Cận Tự đi rồi quay lại, nín khóc mỉm cười, không hài lòng hỏi anh: "Em là chó sao?"
Bị anh dùng tư thế giống như sờ Phúc Thụy sờ đầu.
“Đây không phải là cười rồi sao", Cận Tự trêu cô, "Em cười còn đẹp hơn cả Phúc Thụy.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô tức giận xoay người muốn đánh Cận Tự.
Mà Cận Tự tựa hồ đã sớm dự đoán được hành động của cô, trước khi cô vươn tay, cũng đã chậm rãi lui về phía sau vài bước.
Kéo ra chút khoảng cách với cô, đôi mắt lại đột nhiên co lại.
Hạ Tinh Nhiễm không biết anh làm sao, động tác cũng dừng lại.
Hầu kết Cận Tự nhúc nhích một lát, đột nhiên lại tiến lên một bước, cách Hạ Tinh Nhiễm gần hơn một chút, cúi đầu đánh giá cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt đỏ lên của cô, nhẹ nhàng nói: "Khóc ư? Sao lại khóc chứ.”
Anh căn bản không nghĩ Hạ Tinh Nhiễm sẽ bởi vì trò đùa này mà rơi lệ.
Mà bị anh hỏi, Hạ Tinh Nhiễm mím môi, hốc mắt lại có chút đỏ.
Trong lòng Cận Tự mềm nhũn, hỏi cô: "Em căn bản không muốn anh đi, muốn anh dỗ em phải không?”
Hốc mắt Hạ Tinh Nhiễm nóng lên, phản ứng đầu tiên vẫn là dựng lên một tường vây cao, biểu hiện mình không quan tâm. “Không có.”
Nói ra khỏi miệng, cô lại bắt đầu hối hận.
“Em xem", Cận Tự nhẹ giọng thở dài nói, "Lại khẩu thị tâm phi rồi.”
Hạ Tinh Nhiễm mím chặt môi, cúi đầu, không chịu nói chuyện.
Cận Tự lại tới gần hai bước, giơ tay ôm vào lòng cô, vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
“Hạ Tinh Nhiễm", Anh giống như suy tư thật lâu, thanh âm có loại khàn khàn khó chịu, "Anh vẫn luôn ở chỗ này, em cái gì cũng có thể nói với anh, đừng để anh đoán, vận khí của anh không tốt như vậy, sẽ đoán không chính xác.”
Một khắc kia, Hạ Tinh Nhiễm thật muốn trực tiếp hỏi anh, Kỳ Tụng Niên đã trở lại, anh có muốn đi tìm cô ấy hay không.
Giữa hai người các cô, rốt cuộc anh yêu ai? Nếu anh được yêu cầu chọn một ngay bây giờ anh sẽ chọn ai?
Nhưng cô cái gì cũng không dám hỏi.
Bởi vì vận khí của cô cũng rất kém cỏi, sợ vừa mở miệng, món quà duy nhất mà vận mệnh tặng cho cô – Cận Tự, cũng sẽ lập tức bị thượng đế thu hồi, trượt khỏi tay cô.
Hạ Tinh Nhiễm rầu rĩ gật đầu, xem như nghe được lời của anh.
Ngay sau đó, cô nhìn Phúc Thụy đang gấp đến độ xoay tròn trên sô pha, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường, hỏi anh: "Cận Tự, anh có thích trẻ con không?"
“Nhiễm Nhiễm", mặc dù không biết cô nói đùa hay nghiêm túc, nhưng Cận Tự vẫn nghiêm túc trả lời, "Bây giờ chúng ta không phải lúc nên có em bé.”
Hôn lễ còn chưa tổ chức, tình trạng sức khỏe của Hạ Tinh Nhiễm cũng không tốt lắm, nếu muốn có con, nhất định phải ở thời điểm sức khỏe hai người tốt nhất.
Mới có thể làm cho cô bớt đau đớn một chút.
Cận Tự suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng bây giờ không phải lúc, vậy khi nào thì là đây?
Anh sẽ luôn sẵn sàng rút lui.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm rầu rĩ "Ừ" một tiếng, không nói tiếp.
Chỉ là sau đó, yên lặng lấy điện thoại di động ra, mở ảnh hồ sơ của luật sư.
-
Cuối tuần.
Sân bay Lâm Nghi.
Mùa cao điểm du lịch của băng tuyết, trên chuyến bay đến Dương Thành, du khách rất nhiều.
Cận Tự chu đáo đặt vé máy bay khoang hạng nhất cho Hạ Tinh Nhiễm.
Bởi vì gần đây Cận Tự có thêm rất nhiều khiếu nại khó hiểu, vốn bầu không khí trong tổ máy bay rất nặng nề.
Nhưng bởi vì có Hạ Tinh Nhiễm, mọi người cuối cùng cũng có hứng thú nói đùa: "Chị dâu lại đến cống hiến KPI cho công ty chúng ta rồi."
Cận Tự biết Hạ Tinh Nhiễm có chút sợ hãi, giơ tay ôm lấy cánh tay cô, quay người: "Vậy hai người phục vụ tốt cho hội viên thẻ bạch kim của công ty.”
Tổ tiếp viên hàng không có một cô gái năm nay vừa mới nhậm chức, khiếp sợ há miệng: "Hội viên thẻ bạch kim?"
"Chị dâu những năm này bay không ít nha," đại khái là trái tim thiếu nữ, xem quá nhiều phim thần tượng, "Sẽ không phải đều là vì gặp cơ trưởng của chúng ta mới bay đi?"
Nhưng trước khi lên máy bay, nhật ký bay được trả lại, ai có thể biết cơ trưởng hôm nay là ai?
Cận Tự không chú ý tới Hạ Tinh Nhiễm khi bị vạch trần tâm sự sẽ không nói dối, chỉ biết né tránh ánh mắt của anh, chỉ cười nói với nhân viên phục vụ: "Cách nói này rất lãng mạn.”
Anh tưởng rằng Hạ Tinh Nhiễm là vì chính cô, mới ngồi máy bay của hãng bọn họ, bay một lần lại một lần.
Hôm nay thời tiết Lâm Nghi cũng không tệ lắm, mà Dương Thành dự tính nửa đêm mới có tuyết rơi.
Nửa đầu chuyến bay tương đối vững vàng, nửa sau có nhiễu loạn không khí hơi xóc nảy.
Thời gian tuần tra, trong khoang phổ thông có hành khách đệ trình nhật ký bay, tiếp viên hàng không đặc biệt chiếu cố hội viên thẻ bạch kim một chút, cô bé ngồi xổm trước mặt Hạ Tinh Nhiễm, hỏi cô: "Chị dâu, hôm nay chị còn điền nhật ký bay không?"
Hạ Tinh Nhiễm suy tư một lát, vẫn lấy nhật ký bay ra, đưa cho tiếp viên hàng không.
Thời gian năm năm, khoảng cách bay siêu dài, tựu thành một quyển nhật ký bay thật dày.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng nói với Cận Tự cái nào là của tôi.”
Tiếp viên hàng không giảo hoạt ra dấu "OK".
Khoảng cách bay từ Lâm Nghi đến Dương Thành rất gần, cơ trưởng điền nhật ký bay còn không kịp, đâu có thời gian tìm quyển nào là của ai?
Huống chi Cận Tự cũng không biết Hạ Tinh Nhiễm có sở thích viết nhật ký bay.
Hạ Tinh Nhiễm thả lỏng, đắp thảm lông của hãng hàng không, nghỉ ngơi một lúc.
Máy bay thực hiện đến không phận Dương Thành, do vấn đề luồng không khí, thân máy bay nhiều lần xóc nảy.
Hạ Tinh Nhiễm giật mình tỉnh giấc, nghe được trong khoang phổ thông phía sau truyền đến tiếng sột soạt giao lưu.
Người thường xuyên ngồi máy bay đều biết, Dương Thành gần đây có tuyết, không tránh được xóc nảy, nhưng người ở trên máy bay, trong lòng đều không khỏi có hơi khủng hoảng.
Hạ Tinh Nhiễm uống một ngụm nước ấm để giảm bớt bất an.
Bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người mắng một tiếng: "Con mẹ nó, có biết lái máy bay hay không!”
Sau một tiếng này, ngay sau đó lại có người oán giận: "Đúng vậy, lái xóc nảy như vậy, đừng xảy ra chuyện gì.”
Có hành khách không muốn nhíu mày: "Mọi người đều ở trên trời, có thể nói gì dễ nghe không?”
Người đàn ông đầu tiên mắng chửi người hừ một tiếng: "Nói dễ nghe có tác dụng?”
"Tôi đã nghe nói rồi, cậu nhóc lái máy bay hôm nay tên là Cận Tự, năm nay mới 26 tuổi", Người nọ dáng người gầy gò, mắt chuột, có vẻ khôn khéo khiến người ta khó chịu, "Các người biết 26 tuổi có ý nghĩa gì không? Một người bình thường sau khi tốt nghiệp ở tuổi 22 sẽ được thăng chức cơ trưởng trong 5 năm, nhưng người này lại được thăng chức trong 4 năm.”
Vừa nói xong, thân máy bay lại xóc nảy một chút, tiếng thảo luận trong khoang phổ thông vốn yên tĩnh càng lúc càng lớn.
Chuyện đi cửa sau nhiều lần xảy ra trong xã hội, cơ trưởng còn quá trẻ gánh vác tính mạng của một người trên máy bay, dường như không thể phục chúng.
Tiếp viên hàng không biết gần đây có rất nhiều tình huống nhằm vào Cận Tự, ví dụ như trước khi chuyến bay kết thúc sẽ gặp phải khiếu nại.
Không ngờ hôm nay lại có người dám gây sự trên chuyến bay.
Tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở người đàn ông này ngồi xuống thắt chặt dây an toàn, hơn nữa radio giải thích lần xóc nảy này chỉ là bởi vì vấn đề nhiễu loạn không khí.
Người đàn ông kia nhất quyết không buông tha: "Bình thường cơ trưởng đều là không quân xuất ngũ gì đó, sao cơ trưởng chúng tôi lại là một tiểu tử 26 tuổi, công ty các người có coi trọng tính mạng hành khách hay không!"
Người này không đi làm diễn thuyết gia thật đáng tiếc, dăm ba câu liền cổ động mọi người tức giận. Anh ta có thể kích động sự tức giận của mọi người chỉ bằng một vài lời nói.
“Đúng vậy, sao dám để cho người như vậy lái máy bay?”
“Cơ trưởng này rốt cuộc tốt nghiệp trường nào? Không phải là đại học hay không? Mạng hành khách cũng là mạng.”
"Cái gì đi cửa sau vào vậy?"
……
Tiếng nói của mọi người một tiếng cao hơn một tiếng.
Người của tổ tiếp viên đến khuyên, giải thích tính hợp lý của việc Cận Tự thăng chức cơ trưởng, nhưng mọi người vẫn không nghe.
Cuối cùng không biết ai hô một tiếng trả tiền lại, trầm mặc một lát, rất nhiều người hô to theo.
Trả vé, trả tiền!
Trả tiền lại.
……
“Người như vậy các người không sa thải, chúng tôi cũng không dám ngồi China Southern Airlines các người nữa.”
“Đúng, sa thải! Trả tiền lại.”
Hoàn toàn là một nghi thức săn lùng nhằm vào Cận Tự.
Vị tiếp viên trẻ tuổi năm nay mới nhậm chức kia, làm sao trải qua trận chiến như vậy, mặc cho cô ở trên radio giảng giải đạo lý, cũng không có ai nghe.
Cô sợ cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và thao tác của cơ trưởng.
Đã ở khoảng cách gần mặt đất, xảy ra một chút trục trặc nhỏ cũng có thể dễ dàng làm cho máy bay bị hư hỏng.
Sau đó sẽ phải đối mặt với trách nhiệm của hãng hàng không và chính quyền.
Cô ấy đang bối rối, sau lưng bỗng nhiên vươn ra một đôi tay.
"Chị dâu?" cô ấy kêu lên.
Hạ Tinh Nhiễm gật gật đầu, chỉ chỉ micro cầm tay của cô, nói: "Có thể cho tôi mượn cái này không?"
Tiếp viên hàng không do dự: "Cái này......”
“Sẽ không tệ hơn bây giờ", Hạ Tinh Nhiễm nói: "Có việc tôi phụ trách.”
Còn nước còn tát.
Tiếp viên cắn cắn môi, đập nồi dìm thuyền nói: "Vậy được rồi.”
Hạ Tinh Nhiễm nhận lấy micro, hít sâu một hơi.
“Chào mọi người". Giọng nói của cô ôn hòa kiên định, theo điện thoại di động báo danh khoang hành khách.
Thanh âm bỗng nhiên nhỏ đi một chút.
Hạ Tinh Nhiễm lấy lại tinh thần: "Mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy, lần này chuyến bay xóc nảy chỉ là bởi vì gặp phải nhiễu loạn không khí, Dương Thành tối nay có tuyết, tin tưởng mỗi người trong các bạn đến đây vì cảnh tuyết cũng sẽ chấp nhận rét lạnh và sương mù trước ngày tuyết rơi.”
"Vậy thì xin hãy hiểu rằng cơ trưởng, phi hành đoàn, đội tiếp viên trên đường đưa mọi người đến Dương Thành an toàn, sẽ gặp phải mây và luồng không khí... Tất cả đều là hiện tượng tự nhiên bình thường."
Người đàn ông kia mắng một tiếng: "Con mẹ nó cô là ai?”
“Đúng vậy, nói xem cô là ai.”
“Chúng ta muốn trả lại tiền!”
Hạ Tinh Nhiễm không để ý đến đám người này, tiếp tục nói: "Cơ trưởng của chúng tôi quả thật còn trẻ, nhưng anh ấy sinh ra trong một gia đình không quân, tiếp xúc với bay lượn từ rất nhỏ, hơn nữa còn tốt nghiệp Đại học Hàng không vũ trụ Lâm Giang, trường đại học này đã đào tạo rất nhiều nhân tài cho sự nghiệp hàng không dân dụng của tổ quốc.”
"Cơ trưởng ở đại học lúc thành tích xuất sắc, thành tích môn lý luận điểm cao tới 4.5, anh ấy trải qua huấn luyện gian khổ, mỗi buổi sáng mùa hè nóng bức mùa đông giá rét ngày qua ngày mỗi buổi sáng huấn luyện dã ngoại 3000 mét, vòng quay trụ, vòng lăn(*), thành tích đứng đầu toàn chuyên ngành."
*Vòng quay trụ, vòng lăn: các dụng cụ huấn luyện giúp phi công nâng cao tiền đình, khắc phục cảm giác sai trong quá trình thực hiện nhiệm vụ bay. Bài tập trên vòng quay trụ được cho là bài tập “khó nhằn” nhất đối với các phi công*
“Tôi đã thấy anh ấy choáng váng và không thể ăn sau khi rời khỏi vòng quay trụ, tôi đã thấy anh ấy chiến đấu suốt đêm trong thư viện để hiểu một công thức vật lý hàng không. "
"Sau khi nhậm chức, anh ấy đã hoàn thành 2.000 giờ bay trong vòng bốn năm, xử lý hai trường hợp đặc biệt và đứng đầu trong các bài kiểm tra hàng năm." So với những phỏng đoán không rõ ràng, mọi người càng sẵn sàng tin vào dữ liệu và khả năng chuyên môn hơn. "Xin mọi người đừng nghi ngờ khả năng của anh ấy chỉ vì anh ấy còn trẻ."
Trong khoang hành khách thanh âm nhỏ một chút, chỉ có người đàn ông kia còn đang kêu gào.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn phản ứng của cô tiếp viên hàng không trẻ, biết tình hình bên ngoài tốt hơn rất nhiều, hắng giọng, tiếp tục nói: "Tất cả thành tích và chức danh Cận Tự đạt được hôm nay đều là thông qua nỗ lực cá nhân mà có được."
“Anh ấy sinh ra vì bầu trời xanh, xin mọi người giống như tôi, cần phải tin tưởng anh ấy.”
……
Trong nhiễu loạn không khí.
Máy bay vững vàng đáp xuống trong buổi tối chạng vạng yên tĩnh trước cơn bão tuyết.
Người mua thích cái gì thì mua cái đó, không có gì đáng trách, nhưng cô ta cố tình kéo Tiền Vệ Bình ra.
Vẻ mặt Hạ Tinh Nhiễm thay đổi một chút.
Quả nhiên, Ngụy Thuật Thánh lập tức lấy đó làm ầm ỉ: "Hừ, dựa vào mẹ chồng cầm đơn đặt hàng, đem Tô Tú làm thời trang, đem tài nghệ làm ván cầu vào hào môn, Từ Quảng Liên làm sao lại có người đồ đệ như vậy?!"
Hoàn toàn chỉ trích cô.
A Dao hoàn toàn nhìn không nổi nữa, bảo vệ ở Hạ Tinh Nhiễm phía trước phản bác: "Là sư tỷ tôi lập công ty để rất nhiều tú nương có công việc, để tài nghệ truyền thống có thể kiếm cơm! Ông luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, vậy ông đã vì nghệ thuật Tô Tú làm cái gì rồi?”
“Ai cũng không xứng mắng sư tỷ tôi!”
……
Vốn dĩ là để Kỳ Tụng Niên lựa chọn sản phẩm, cuối cùng lại biến thành cuộc khẩu chiến giữa những người thừa kế Tô Tú.
Hạ Tinh Nhiễm không muốn ở trước mặt người ngoài làm sư phụ mất mặt, kéo A Dao, để cô đem đồ thêu không được chọn đưa về xe.
Những người thừa kế Tô Tú khác được Kỳ Tụng Niên đặt hàng đều đi ký hợp đồng đối chiếu với quản gia Kỳ gia.
Kỳ Tụng Niên ở lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Tinh Nhiễm.
Trên thực tế, cô cũng không thích Tô Tú, bạn học của cô cũng chưa chắc đã thích văn hóa truyền thống Trung Quốc.
“Nhiễm Nhiễm, ngại quá, hôm nay tôi không chọn cô..." Nói xong, Kỳ Tụng Niên tiến lên muốn kéo tay Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm rốt cục có thể xác định địch ý của cô ta, bất động thanh sắc lui về phía sau nửa bước, thản nhiên nói: "Không sao, làm khách hàng, cô có quyền lựa chọn.”
Kỳ Tụng Niên lại làm ra vẻ mặt đau khổ, hỏi cô: "Nhiễm Nhiễm, có phải cô trách tôi không?”
“Thật ra tôi còn có việc muồn nhờ cô.” Cô ta ngồi phịch xuống sô pha, lẳng lặng nói, "Trước đây mỗi học kỳ kết thúc, A Tự đều tặng tôi một bó hoa linh lan chúc mừng tôi thuận lợi lấy được điểm học phần, cô có thể làm cho tôi một món đồ trang trí hoa linh lan không?"
Lại liên quan đến Cận Tự.
Hạ Tinh Nhiễm lạnh lùng cự tuyệt: "Gần đây tôi bề bộn nhiều việc, cô có thể tìm người khác.”
Kỳ Tụng Niên không buông tha: "Cô vẫn trách tôi phải không? Cho dù trước đây Cận Tự đối xử tốt với tôi thế nào, bây giờ anh ấy đã là chồng cô rồi.”
Lời này nói cũng rất kỳ quái.
Lúc này Hạ Tinh Nhiễm mới dám xác nhận, Kỳ Tụng Niên tràn ngập địch ý với mình.
Nếu đây là trước kia, cô nhất định sẽ nhận định là mình có vấn đề ở chỗ nào, nhưng hình như là ở cùng Cận Tự lâu rồi, mâu thuẫn nội tâm không ngừng giảm bớt.
Cô thở dài: "Cô và Cận Tự có cái gì, cô đi tìm Cận Tự nói là được rồi.”
Giữa Kỳ Tụng Niên và Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình vẫn sinh tồn trong khe hở, thống khổ lại bất đắc dĩ.
Bây giờ cô muốn chạy trốn.
Kỳ Tụng Niên cẩn thận nghe Hạ Tinh Nhiễm nói, phân tích thích hợp.
Cô cũng không muốn Hạ Tinh Nhiễm trở mặt với Cận Tự, thật sự xuất hiện mâu thuẫn lớn, ngược lại sẽ đi giải quyết mâu thuẫn. Cô muốn làm thuốc độc mãn tính, vĩnh viễn khiến Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy không thoải mái, khiến giữa cô và Cận Tự luôn có ngăn cách.
Hai người bọn họ tốt nhất đều không khá hơn.
Kỳ Tụng Niên ít nhiều cũng biết tính cách của Hạ Tinh Nhiễm, cũng từ chỗ Kiều Cảnh Sâm biết được một ít "tin tức" hai người chia tay.
"Bất kể thế nào, hai người đều phải sống thật tốt, bất kể trong lòng Cận Tự nghĩ thế nào", cô ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn Hạ Tinh Nhiễm, "Anh ấy là một người có trách nhiệm, anh ấy lựa chọn cô, bất kể thế nào, cũng sẽ chỉ là cô."
Trách nhiệm.
Hạ Tinh Nhiễm ngồi ở chỗ cũ, cảm giác nhiệt độ trong cơ thể từng chút từng chút bị rút ra, ngón tay ngăn chặn không được run rẩy.
Cô không biết tại sao Kỳ Tụng Niên lại đột nhiên nói những lời này.
Thể hiện sự rộng lượng của mình sao?
Vẫn là ám chỉ cô, cuộc hôn nhân này của mình, trong giới bọn họ đều không chấp nhận, tất cả mọi người cho rằng Cận Tự và Kỳ Tụng Niên xứng đôi hơn một chút.
Mà cô chỉ là lựa chọn khi anh xúc động, chẳng qua bởi vì trách nhiệm mà thôi, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô cả đời.
Mà những tưởng niệm kia đối với cô tính là cái gì đây? Là bổ sung cho nỗi nhớ Kỳ Tụng Niên?
Xem như điều hòa cho cuộc sống nhàm chán, xem như tiêu khiển cho cuộc sống sôi động?
Là coca lạnh trong mùa đông, là phao bơi ở vùng nước nông, là lá bạch đàn phối với hoa khi cắm hoa.
Có thể có, nhưng không cần thiết?
Cô hít sâu hai hơi, cũng không hoàn toàn bị Kỳ Tụng Niên gài bẫy.
“Nếu cô vẫn còn thích Cận Tự, thì đi tìm anh ấy, tìm tôi cũng vô dụng". Hạ Tinh Nhiễm nhẹ giọng nói, "Tôi không có biện pháp ly hôn với Cận Tự.”
Cô vẫn còn thích anh?
Kỳ Tụng Niên lại chủ động nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Chẳng lẽ có điều Kiều Cảnh Sâm chưa nói với mình? Tại sao lại dùng từ "vẫn".
Kỳ Tụng Niên quyết định có thể mạo hiểm đánh cược một lần, khoái cảm phá hủy khiến nụ cười trên khóe miệng cô không nén được.
"Cứ như vậy hoài niệm lẫn nhau đi," cô nhìn ánh mắt Hạ Tinh Nhiễm, gần như là vừa chờ phản ứng của cô vừa nói tiếp, "Cô có biết biệt danh của tôi là Westie không?
Một giây thôi.
Thế giới của Hạ Tinh Nhiễm ầm ầm sụp đổ.
-
Hạ Tinh Nhiễm không nhớ mình từ nhà Kỳ Tụng Niên đi ra như thế nào.
Trên đường về, là A Dao lái xe, trước khi ra khỏi tiểu khu, cô nhìn lại tiểu khu này:
Biệt thự độc lập giống nhau, cô rất muốn biết cái nào là của Cận Tự.
A Dao nhìn cô đứng trong gió lạnh, vội vàng bấm còi xe: "Sư tỷ, mau lên xe.”
Hạ Tinh Nhiễm có chút chết lặng đi tới, ngồi xuống.
A Dao im lặng nhìn cô, muốn nói lại thôi hỏi: "Sư tỷ, chị...... Chị làm sao vậy? Có phải Kỳ tiểu thư làm khó chị hay không!”
Hạ Tinh Nhiễm đương nhiên biết mục đích của Kỳ Tụng Niên, nhưng vừa nghĩ đến tình cảm nồng đậm giữa cô ta và Cận Tự, ngực cô vẫn tràn ngập nỗi đau đớn không tên.
“Không liên quan đến cô ấy", Hạ Tinh Nhiễm không biết phải nói thế nào với A Dao, dứt khoát không nói, "Đi thôi.”
A Dao nửa tin nửa ngờ nhìn cô, nhưng cô vừa lấy được bằng lái xe, xe của sư tỷ lại giá trị xa xỉ, cảm giác khẩn trương khi lái xe dần dần thay thế sự quan tâm đối với sư tỷ.
Một đường không nói gì.
Hạ Tinh Nhiễm vẫn luôn thẳng lưng an tĩnh ngồi ở ghế phụ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên có chim tước mùa đông bay tới xẹt qua trước mắt cô.
A Dao cảm giác lúc này tâm tình sư tỷ rất kém, muốn lên tiếng an ủi, mới phát hiện mình ăn nói vụng về.
Đến nhà sư phụ, A Dao xuống xe, Hạ Tinh Nhiễm trở lại vị trí lái.
Buổi sáng ngày trong tuần, trên mặt đường khu thành cũ chỉ thưa thớt có người già mặc áo bông đẩy xe đạp, cây ngô đồng vẫn xanh ngắt như cũ, ánh mặt trời hiếm thấy xuyên qua lá cây chiếu xuống.
Không có A Dao ở đây, phòng tuyến tâm lý yếu ớt của Hạ Tinh Nhiễm trong nháy mắt sụp đổ.
Cô quẹo xe vào một con hẻm nhỏ, đỗ ở ven đường, rốt cục nhịn không được, ngồi ở trong xe sụp đổ khóc lớn.
Cô ở trong lòng Cận Tự rốt cuộc tính là gì, cô không muốn lại bị tai bay vạ gió tra tấn như vậy, nhiều khi cô cũng muốn thẳng thắng một lần, bất kể kết quả là tốt hay xấu.
Nhưng cô không dám.
Nếu Cận Tự thật sự yêu Kỳ Tụng Niên thì sao? Nếu quả thật cô là người bị bỏ rơi thì sao?
Cô quá nhu nhược, không dám gánh vác kết quả bị bỏ rơi.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại, cho đến một ngày, Cận Tự không còn gánh vác cái gọi là "trách nhiệm" lựa chọn buông tha cô, hoặc là Kỳ Tụng Niên một lần nữa cúi đầu trước Cận Tự.
Trong tình cảm này, Hạ Tinh Nhiễm giống như một người đi dây thép, quyền lợi sinh tử đều không ở trong tay mình.
……
Cô không biết rốt cuộc mình đã khóc bao lâu, xe dừng lại vội vàng, chắn trước cửa một cửa hàng bán bàn thờ Phật.
Bà chủ tiệm đi ra gõ cửa sổ xe cô, thấy người ở bên trong khóc đến khàn cả giọng, tiếng bất mãn kêu la nhỏ đi rất nhiều, ngược lại biến thành lo lắng trùng trùng -- sợ cô gái này xảy ra vấn đề lớn, chậm rãi lại lui trở về.
-
Lúc về đến nhà, Cận Tự cũng ở đó.
Trong phòng khách bày hành lý, Cận Tự đại khái chuẩn bị tốt quần áo ngày mai xuất phát đến Dương Thành, lúc này đang đeo găng tay chuyên dụng vuốt chó, ngồi xổm xuống chải lông cho Phúc Thụy.
Phúc Thụy hôm nay vừa mới tắm rửa xong, bộ lông trắng nõn bồng bềnh mềm mại, ngửi cũng thơm ngát.
Nghe được cửa có tiếng vang, lập tức vứt bỏ ba ba lắc lắc cái mông nhỏ chạy tới chỗ Hạ Tinh Nhiễm.
Giọng nói của Kỳ Tụng Niên lại vang vọng bên tai.
Hạ Tinh Nhiễm rũ mắt nhìn con chó nhỏ quanh chân mình kêu loạn, bỗng nhiên cảm thấy một trận hoang đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng anh đã sớm nói qua, con chó này là dùng để hoài niệm một người, sao cô còn dám đa tình nghĩ, là bởi vì mình thích chó, cho nên Cận Tự mới nuôi?
Thú cưng là hài tử, Phúc Thụy chính là nữ hài tử.
Thì ra cô chỉ là người đứng xem tình yêu đã mất của anh, là một minh chứng cho sự hoài niệm sâu sắc của anh với Kỳ Tụng Niên.
Cận Tự đi theo Phúc Thụy phía sau đi tới, hôm nay anh không làm việc, chỉ mặc quần áo ở nhà màu lam nhạt, cả người ngược lại rất có cảm giác người đàn ông của gia đình.
Hạ Tinh Nhiễm nghĩ, có lẽ rất nhanh sẽ không phải là của mình.
Cô "Ừ" một tiếng, hiếm khi không để ý đến vẻ nũng nịu của Phúc Thụy, vòng qua nó đi vào phòng khách.
Chó con làm sao có thể hiểu được mẹ bị ủy khuất, nhấc chân đuổi theo cô, ở bên cạnh cô bán manh.
Cận Tự đi theo trở về sô pha, ngồi xuống, nhìn Hạ Tinh Nhiễm thật sâu, thăm dò hỏi: "Tâm tình không tốt?”
Hạ Tinh Nhiễm hàm hồ nói: "Công việc không thuận lợi lắm.”
Cận Tự nói: "Vậy nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Tinh Nhiễm lại "Ừ" một tiếng.
Nhìn ra được cô dường như không quá muốn nói chuyện phiếm, nhưng Cận Tự biết tính cách của cô sẽ liên tục nghi ngờ làm hao tổn chính mình, vẫn mạnh mẽ lôi kéo cô nói chuyện phiếm.
Chỉ vào đầu chó nhỏ tán gẫu việc nhà với cô: "Hôm nay anh mang nó đi tắm.”
Hạ Tinh Nhiễm cố gắng nở một khuôn mặt tươi cười: "Chẳng trách lông nó bồng bềnh như vậy.”
“Em còn biết nó bồng bềnh?" Cận Tự nhướng mày, dứt khoát ôm lấy Phúc Thụy chân ngắn, đang gấp đến độ chỉ có thể xoay tròn trên mặt đất, đặt vào trong lòng Hạ Tinh Nhiễm, "Chó con nhớ em.”
Hạ Tinh Nhiễm không yên lòng vuốt đầu chú chó nhỏ, mà Phúc Thụy cảm giác được tâm tình của cô rất ké,, vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cô, dáng vẻ lấy lòng.
Cận Tự cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ mông Phúc Thụy, mắng: "Liếm cẩu!”
Phúc Thụy còn tưởng rằng ba ba đang khen nó, ngửa đầu tự tin gâu gâu.
Một người một chó ra sức lấy lòng Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm lại không có phản ứng gì.
Cận Tự dường như dỗ đến hết kiên nhẫn, vươn hai ngón tay chọc chọc khóe miệng Hạ Tinh Nhiễm, mạnh mẽ làm cho cô lộ ra một nụ cười.
“Hạ Tinh Nhiễm", Cận Tự khẽ cắn môi, ngữ khí không hiểu sao có chút ác độc, "Ông đây đã chọc em vui vẻ như vậy rồi, nể tình một chút đi.”
“Cười một cái”.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô cố gắng nhếch khóe miệng, cười đến không tự nhiên.
Cận Tự không hài lòng: "Khó coi muốn chết.”
Tâm tình Hạ Tinh Nhiễm càng sa sút, giơ tay đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói: "Ai cười đẹp thì tìm người đó đi.”
Cô cứ thuận miệng nói như vậy.
Nhưng mà, Cận Tự nhướng mày, sắc mặt cũng lạnh một chút, hỏi ngược lại cô: "Thật sao?”
Hạ Tinh Nhiễm bị giọng điệu lạnh lùng cứng rắn của anh làm đau đớn, ngược lại còn hăng hái hơn: "Chuyện này có gì giả?”
“Được, được, được.”
Cận Tự tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy Phúc Thụy từ trên tay cô, chó con ý thức được bầu không khí không đúng, chỉ dám thấp giọng ô ô.
Sau đó, đi tới cửa chính, đóng cửa.
Cũng không quay đầu lại mà đi.
Hạ Tinh Nhiễm sững sờ tại chỗ, môi ngập ngừng một lát, cho đến khi xác nhận cánh cửa này hẳn là sẽ không bị Cận Tự mở ra nữa, sau đó, lệ rơi đầy mặt.
Cảm xúc chán ghét bản thân của cô vào giờ khắc này đạt đến đỉnh cao, cô nghĩ, mình luôn có biện pháp khiến chuyện vốn còn có đường cứu vãn làm càng hỏng bét.
Nước mắt giống như hai dòng suối nhỏ, không ngừng chảy trên mặt cô.
Sắc trời tựa hồ tối sầm, âm u từng chút lan tràn ở phía chân trời.
Hạ Tinh Nhiễm khóc xong, đầu hơi đau, lại ở trên sô pha tê liệt trong chốc lát, quyết định đứng dậy, ăn chút gì đó.
Đã bốn giờ chiều, dì giúp việc vậy mà còn chưa tới.
Cô thấy hơi kỳ quái, gửi wechat hỏi dì, tin nhắn còn chưa gửi đi, cửa truyền đến tiếng khóa mật mã mở khóa.
Chó con Phúc Thụy thay một cái váy màu hồng phấn, lông bên tai cũng cài một cái kẹp màu hồng nhạt.
Vừa về đến nhà, liền giống như ngựa hoang thoát cương vọt tới.
“Phúc Thụy, chậm một chút." Cận Tự cởi áo khoác ngoài, bên trong vẫn là bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt, đặt túi mua sắm cực lớn trong tay bên chân, theo Phúc Thụy đi tới.
Hạ Tinh Nhiễm liên tục chớp chớp mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.
Chó con chân ngắn không thể nhảy lên ghế sofa.
Cận Tự bế nó lên, cho nó ăn xúc xích hun khói, ra lệnh: "Phúc Thụy, cười một chút.”
Phúc Thụy lập tức nằm ở trên đầu gối Hạ Tinh Nhiễm, há miệng, nở nụ cười, siêu đáng yêu.
Cận Tự sờ sờ đầu chó nhỏ, lại sờ sờ đầu Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm lúc này mới tin Cận Tự đi rồi quay lại, nín khóc mỉm cười, không hài lòng hỏi anh: "Em là chó sao?"
Bị anh dùng tư thế giống như sờ Phúc Thụy sờ đầu.
“Đây không phải là cười rồi sao", Cận Tự trêu cô, "Em cười còn đẹp hơn cả Phúc Thụy.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô tức giận xoay người muốn đánh Cận Tự.
Mà Cận Tự tựa hồ đã sớm dự đoán được hành động của cô, trước khi cô vươn tay, cũng đã chậm rãi lui về phía sau vài bước.
Kéo ra chút khoảng cách với cô, đôi mắt lại đột nhiên co lại.
Hạ Tinh Nhiễm không biết anh làm sao, động tác cũng dừng lại.
Hầu kết Cận Tự nhúc nhích một lát, đột nhiên lại tiến lên một bước, cách Hạ Tinh Nhiễm gần hơn một chút, cúi đầu đánh giá cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt đỏ lên của cô, nhẹ nhàng nói: "Khóc ư? Sao lại khóc chứ.”
Anh căn bản không nghĩ Hạ Tinh Nhiễm sẽ bởi vì trò đùa này mà rơi lệ.
Mà bị anh hỏi, Hạ Tinh Nhiễm mím môi, hốc mắt lại có chút đỏ.
Trong lòng Cận Tự mềm nhũn, hỏi cô: "Em căn bản không muốn anh đi, muốn anh dỗ em phải không?”
Hốc mắt Hạ Tinh Nhiễm nóng lên, phản ứng đầu tiên vẫn là dựng lên một tường vây cao, biểu hiện mình không quan tâm. “Không có.”
Nói ra khỏi miệng, cô lại bắt đầu hối hận.
“Em xem", Cận Tự nhẹ giọng thở dài nói, "Lại khẩu thị tâm phi rồi.”
Hạ Tinh Nhiễm mím chặt môi, cúi đầu, không chịu nói chuyện.
Cận Tự lại tới gần hai bước, giơ tay ôm vào lòng cô, vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
“Hạ Tinh Nhiễm", Anh giống như suy tư thật lâu, thanh âm có loại khàn khàn khó chịu, "Anh vẫn luôn ở chỗ này, em cái gì cũng có thể nói với anh, đừng để anh đoán, vận khí của anh không tốt như vậy, sẽ đoán không chính xác.”
Một khắc kia, Hạ Tinh Nhiễm thật muốn trực tiếp hỏi anh, Kỳ Tụng Niên đã trở lại, anh có muốn đi tìm cô ấy hay không.
Giữa hai người các cô, rốt cuộc anh yêu ai? Nếu anh được yêu cầu chọn một ngay bây giờ anh sẽ chọn ai?
Nhưng cô cái gì cũng không dám hỏi.
Bởi vì vận khí của cô cũng rất kém cỏi, sợ vừa mở miệng, món quà duy nhất mà vận mệnh tặng cho cô – Cận Tự, cũng sẽ lập tức bị thượng đế thu hồi, trượt khỏi tay cô.
Hạ Tinh Nhiễm rầu rĩ gật đầu, xem như nghe được lời của anh.
Ngay sau đó, cô nhìn Phúc Thụy đang gấp đến độ xoay tròn trên sô pha, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường, hỏi anh: "Cận Tự, anh có thích trẻ con không?"
“Nhiễm Nhiễm", mặc dù không biết cô nói đùa hay nghiêm túc, nhưng Cận Tự vẫn nghiêm túc trả lời, "Bây giờ chúng ta không phải lúc nên có em bé.”
Hôn lễ còn chưa tổ chức, tình trạng sức khỏe của Hạ Tinh Nhiễm cũng không tốt lắm, nếu muốn có con, nhất định phải ở thời điểm sức khỏe hai người tốt nhất.
Mới có thể làm cho cô bớt đau đớn một chút.
Cận Tự suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng bây giờ không phải lúc, vậy khi nào thì là đây?
Anh sẽ luôn sẵn sàng rút lui.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm rầu rĩ "Ừ" một tiếng, không nói tiếp.
Chỉ là sau đó, yên lặng lấy điện thoại di động ra, mở ảnh hồ sơ của luật sư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Cuối tuần.
Sân bay Lâm Nghi.
Mùa cao điểm du lịch của băng tuyết, trên chuyến bay đến Dương Thành, du khách rất nhiều.
Cận Tự chu đáo đặt vé máy bay khoang hạng nhất cho Hạ Tinh Nhiễm.
Bởi vì gần đây Cận Tự có thêm rất nhiều khiếu nại khó hiểu, vốn bầu không khí trong tổ máy bay rất nặng nề.
Nhưng bởi vì có Hạ Tinh Nhiễm, mọi người cuối cùng cũng có hứng thú nói đùa: "Chị dâu lại đến cống hiến KPI cho công ty chúng ta rồi."
Cận Tự biết Hạ Tinh Nhiễm có chút sợ hãi, giơ tay ôm lấy cánh tay cô, quay người: "Vậy hai người phục vụ tốt cho hội viên thẻ bạch kim của công ty.”
Tổ tiếp viên hàng không có một cô gái năm nay vừa mới nhậm chức, khiếp sợ há miệng: "Hội viên thẻ bạch kim?"
"Chị dâu những năm này bay không ít nha," đại khái là trái tim thiếu nữ, xem quá nhiều phim thần tượng, "Sẽ không phải đều là vì gặp cơ trưởng của chúng ta mới bay đi?"
Nhưng trước khi lên máy bay, nhật ký bay được trả lại, ai có thể biết cơ trưởng hôm nay là ai?
Cận Tự không chú ý tới Hạ Tinh Nhiễm khi bị vạch trần tâm sự sẽ không nói dối, chỉ biết né tránh ánh mắt của anh, chỉ cười nói với nhân viên phục vụ: "Cách nói này rất lãng mạn.”
Anh tưởng rằng Hạ Tinh Nhiễm là vì chính cô, mới ngồi máy bay của hãng bọn họ, bay một lần lại một lần.
Hôm nay thời tiết Lâm Nghi cũng không tệ lắm, mà Dương Thành dự tính nửa đêm mới có tuyết rơi.
Nửa đầu chuyến bay tương đối vững vàng, nửa sau có nhiễu loạn không khí hơi xóc nảy.
Thời gian tuần tra, trong khoang phổ thông có hành khách đệ trình nhật ký bay, tiếp viên hàng không đặc biệt chiếu cố hội viên thẻ bạch kim một chút, cô bé ngồi xổm trước mặt Hạ Tinh Nhiễm, hỏi cô: "Chị dâu, hôm nay chị còn điền nhật ký bay không?"
Hạ Tinh Nhiễm suy tư một lát, vẫn lấy nhật ký bay ra, đưa cho tiếp viên hàng không.
Thời gian năm năm, khoảng cách bay siêu dài, tựu thành một quyển nhật ký bay thật dày.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng nói với Cận Tự cái nào là của tôi.”
Tiếp viên hàng không giảo hoạt ra dấu "OK".
Khoảng cách bay từ Lâm Nghi đến Dương Thành rất gần, cơ trưởng điền nhật ký bay còn không kịp, đâu có thời gian tìm quyển nào là của ai?
Huống chi Cận Tự cũng không biết Hạ Tinh Nhiễm có sở thích viết nhật ký bay.
Hạ Tinh Nhiễm thả lỏng, đắp thảm lông của hãng hàng không, nghỉ ngơi một lúc.
Máy bay thực hiện đến không phận Dương Thành, do vấn đề luồng không khí, thân máy bay nhiều lần xóc nảy.
Hạ Tinh Nhiễm giật mình tỉnh giấc, nghe được trong khoang phổ thông phía sau truyền đến tiếng sột soạt giao lưu.
Người thường xuyên ngồi máy bay đều biết, Dương Thành gần đây có tuyết, không tránh được xóc nảy, nhưng người ở trên máy bay, trong lòng đều không khỏi có hơi khủng hoảng.
Hạ Tinh Nhiễm uống một ngụm nước ấm để giảm bớt bất an.
Bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người mắng một tiếng: "Con mẹ nó, có biết lái máy bay hay không!”
Sau một tiếng này, ngay sau đó lại có người oán giận: "Đúng vậy, lái xóc nảy như vậy, đừng xảy ra chuyện gì.”
Có hành khách không muốn nhíu mày: "Mọi người đều ở trên trời, có thể nói gì dễ nghe không?”
Người đàn ông đầu tiên mắng chửi người hừ một tiếng: "Nói dễ nghe có tác dụng?”
"Tôi đã nghe nói rồi, cậu nhóc lái máy bay hôm nay tên là Cận Tự, năm nay mới 26 tuổi", Người nọ dáng người gầy gò, mắt chuột, có vẻ khôn khéo khiến người ta khó chịu, "Các người biết 26 tuổi có ý nghĩa gì không? Một người bình thường sau khi tốt nghiệp ở tuổi 22 sẽ được thăng chức cơ trưởng trong 5 năm, nhưng người này lại được thăng chức trong 4 năm.”
Vừa nói xong, thân máy bay lại xóc nảy một chút, tiếng thảo luận trong khoang phổ thông vốn yên tĩnh càng lúc càng lớn.
Chuyện đi cửa sau nhiều lần xảy ra trong xã hội, cơ trưởng còn quá trẻ gánh vác tính mạng của một người trên máy bay, dường như không thể phục chúng.
Tiếp viên hàng không biết gần đây có rất nhiều tình huống nhằm vào Cận Tự, ví dụ như trước khi chuyến bay kết thúc sẽ gặp phải khiếu nại.
Không ngờ hôm nay lại có người dám gây sự trên chuyến bay.
Tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở người đàn ông này ngồi xuống thắt chặt dây an toàn, hơn nữa radio giải thích lần xóc nảy này chỉ là bởi vì vấn đề nhiễu loạn không khí.
Người đàn ông kia nhất quyết không buông tha: "Bình thường cơ trưởng đều là không quân xuất ngũ gì đó, sao cơ trưởng chúng tôi lại là một tiểu tử 26 tuổi, công ty các người có coi trọng tính mạng hành khách hay không!"
Người này không đi làm diễn thuyết gia thật đáng tiếc, dăm ba câu liền cổ động mọi người tức giận. Anh ta có thể kích động sự tức giận của mọi người chỉ bằng một vài lời nói.
“Đúng vậy, sao dám để cho người như vậy lái máy bay?”
“Cơ trưởng này rốt cuộc tốt nghiệp trường nào? Không phải là đại học hay không? Mạng hành khách cũng là mạng.”
"Cái gì đi cửa sau vào vậy?"
……
Tiếng nói của mọi người một tiếng cao hơn một tiếng.
Người của tổ tiếp viên đến khuyên, giải thích tính hợp lý của việc Cận Tự thăng chức cơ trưởng, nhưng mọi người vẫn không nghe.
Cuối cùng không biết ai hô một tiếng trả tiền lại, trầm mặc một lát, rất nhiều người hô to theo.
Trả vé, trả tiền!
Trả tiền lại.
……
“Người như vậy các người không sa thải, chúng tôi cũng không dám ngồi China Southern Airlines các người nữa.”
“Đúng, sa thải! Trả tiền lại.”
Hoàn toàn là một nghi thức săn lùng nhằm vào Cận Tự.
Vị tiếp viên trẻ tuổi năm nay mới nhậm chức kia, làm sao trải qua trận chiến như vậy, mặc cho cô ở trên radio giảng giải đạo lý, cũng không có ai nghe.
Cô sợ cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và thao tác của cơ trưởng.
Đã ở khoảng cách gần mặt đất, xảy ra một chút trục trặc nhỏ cũng có thể dễ dàng làm cho máy bay bị hư hỏng.
Sau đó sẽ phải đối mặt với trách nhiệm của hãng hàng không và chính quyền.
Cô ấy đang bối rối, sau lưng bỗng nhiên vươn ra một đôi tay.
"Chị dâu?" cô ấy kêu lên.
Hạ Tinh Nhiễm gật gật đầu, chỉ chỉ micro cầm tay của cô, nói: "Có thể cho tôi mượn cái này không?"
Tiếp viên hàng không do dự: "Cái này......”
“Sẽ không tệ hơn bây giờ", Hạ Tinh Nhiễm nói: "Có việc tôi phụ trách.”
Còn nước còn tát.
Tiếp viên cắn cắn môi, đập nồi dìm thuyền nói: "Vậy được rồi.”
Hạ Tinh Nhiễm nhận lấy micro, hít sâu một hơi.
“Chào mọi người". Giọng nói của cô ôn hòa kiên định, theo điện thoại di động báo danh khoang hành khách.
Thanh âm bỗng nhiên nhỏ đi một chút.
Hạ Tinh Nhiễm lấy lại tinh thần: "Mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy, lần này chuyến bay xóc nảy chỉ là bởi vì gặp phải nhiễu loạn không khí, Dương Thành tối nay có tuyết, tin tưởng mỗi người trong các bạn đến đây vì cảnh tuyết cũng sẽ chấp nhận rét lạnh và sương mù trước ngày tuyết rơi.”
"Vậy thì xin hãy hiểu rằng cơ trưởng, phi hành đoàn, đội tiếp viên trên đường đưa mọi người đến Dương Thành an toàn, sẽ gặp phải mây và luồng không khí... Tất cả đều là hiện tượng tự nhiên bình thường."
Người đàn ông kia mắng một tiếng: "Con mẹ nó cô là ai?”
“Đúng vậy, nói xem cô là ai.”
“Chúng ta muốn trả lại tiền!”
Hạ Tinh Nhiễm không để ý đến đám người này, tiếp tục nói: "Cơ trưởng của chúng tôi quả thật còn trẻ, nhưng anh ấy sinh ra trong một gia đình không quân, tiếp xúc với bay lượn từ rất nhỏ, hơn nữa còn tốt nghiệp Đại học Hàng không vũ trụ Lâm Giang, trường đại học này đã đào tạo rất nhiều nhân tài cho sự nghiệp hàng không dân dụng của tổ quốc.”
"Cơ trưởng ở đại học lúc thành tích xuất sắc, thành tích môn lý luận điểm cao tới 4.5, anh ấy trải qua huấn luyện gian khổ, mỗi buổi sáng mùa hè nóng bức mùa đông giá rét ngày qua ngày mỗi buổi sáng huấn luyện dã ngoại 3000 mét, vòng quay trụ, vòng lăn(*), thành tích đứng đầu toàn chuyên ngành."
*Vòng quay trụ, vòng lăn: các dụng cụ huấn luyện giúp phi công nâng cao tiền đình, khắc phục cảm giác sai trong quá trình thực hiện nhiệm vụ bay. Bài tập trên vòng quay trụ được cho là bài tập “khó nhằn” nhất đối với các phi công*
“Tôi đã thấy anh ấy choáng váng và không thể ăn sau khi rời khỏi vòng quay trụ, tôi đã thấy anh ấy chiến đấu suốt đêm trong thư viện để hiểu một công thức vật lý hàng không. "
"Sau khi nhậm chức, anh ấy đã hoàn thành 2.000 giờ bay trong vòng bốn năm, xử lý hai trường hợp đặc biệt và đứng đầu trong các bài kiểm tra hàng năm." So với những phỏng đoán không rõ ràng, mọi người càng sẵn sàng tin vào dữ liệu và khả năng chuyên môn hơn. "Xin mọi người đừng nghi ngờ khả năng của anh ấy chỉ vì anh ấy còn trẻ."
Trong khoang hành khách thanh âm nhỏ một chút, chỉ có người đàn ông kia còn đang kêu gào.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn phản ứng của cô tiếp viên hàng không trẻ, biết tình hình bên ngoài tốt hơn rất nhiều, hắng giọng, tiếp tục nói: "Tất cả thành tích và chức danh Cận Tự đạt được hôm nay đều là thông qua nỗ lực cá nhân mà có được."
“Anh ấy sinh ra vì bầu trời xanh, xin mọi người giống như tôi, cần phải tin tưởng anh ấy.”
……
Trong nhiễu loạn không khí.
Máy bay vững vàng đáp xuống trong buổi tối chạng vạng yên tĩnh trước cơn bão tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro