“Tóc Anh Đâm Đa...
2024-10-04 23:32:36
Hạ Tinh Nhiễm xuống máy bay trước, phải đợi Cận Tự một lúc.
Cô buồn chán nhìn điện thoại, vừa vặn thấy luật sư trả lời.
[Căn cứ vào hoàn cảnh của ngài, nếu xác định từ bỏ tài sản, thực ra quá trình ly hôn trước khi con cái được hai tuổi là tốt nhất]
Hạ Tinh Nhiễm nhíu mày, suy tư một lát, vừa muốn trả lời tin tức, phía sau truyền đến tiếng cười thanh đạm.
Trong đại sảnh chờ của hãng hàng không China Southern Airlines, Cận Tự lặng lẽ xuất hiện sau lưng Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm hoảng sợ, có tật giật mình đậy di động lên mặt bàn.
Cận Tự thu toàn bộ biểu cảm của cô vào đáy mắt, không suy nghĩ nhiều, ngược lại "chậc" một tiếng, lười biếng nói: "Hạ tiểu thư, trong mắt em anh ưu tú như vậy sao?"
Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt một chút, chợt hiểu được anh đang nói chuyện gì.
Dưới tình huống bình thường, những gì tiếp viên hàng không nói với gì với khách hàng trong khoang hành khách đều không thể nghe được trong buồng lái, nhìn bộ dáng Cận Tự hiện tại thần thái sáng láng, tuyệt đối là biết cô nói cái gì.
Hạ Tinh Nhiễm có chút ngượng ngùng hé miệng, nói: "Là anh vốn ưu tú.”
Cận Tự "chậc" một tiếng: "Từ miệng em nghe được hai câu khen anh, thật đúng là không dễ dàng.”
Đây chính là có chút bới móc, Hạ Tinh Nhiễm mím môi: "Em vẫn luôn khen ngợi anh.”
Cận Tự: "Ví dụ như?”
Hạ Tinh Nhiễm muốn nói, thời học sinh rõ ràng là không keo kiệt khen ngợi anh, lại nhìn thấy biểu tình Cận Tự trở nên có chút nhộn nhạo.
Anh hơi khom lưng, thay Hạ Tinh Nhiễm xách túi xách đặt ở một bên lên, Hạ Tinh Nhiễm tưởng anh muốn đi, thoáng đứng dậy.
“Quả thật cũng có khen", Môi Cận Tự quét qua lỗ tai cô, yên lặng bổ sung nửa câu sau," Ở trên giường.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cũng không sai, Cận Tự rất xấu xa trong chuyện đó, luôn thay đổi cách tra tấn cô, nghe cô nói lời xấu hổ, muốn cô khen anh, lại cầu xin tha thứ.
……
Xong một loạt quy trình, mới bằng lòng buông tha cô.
Hạ Tinh Nhiễm bĩu môi: "Trong hoàn cảnh này em không tình nguyện.”
Cận Tự: "...?”
Cái này và nghi ngờ một người đàn ông có được hay không có cái gì khác nhau?
Mà đàn ông kiêng kị nhất bị nói không được.
Đầu lưỡi anh chạm vào má, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu như không nhận thua: "Vậy bớt chút thời gian thử lại xem.”
Anh giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt Hạ Tinh Nhiễm, có vài phần ý vị quang minh chính đại ở chỗ không người: "Anh ngược lại muốn xem em rốt cuộc có tình nguyện hay không.”
“Thử thì thử.”
Hạ Tinh Nhiễm lầm bầm.
Cận Tự kinh ngạc "chậc" một tiếng, đè lên tai cô hỏi: "Sao hôm nay em có chút hoang dã vậy?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự cau mày, cố ý hỏi: "Đến kỳ?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Gậy ông đập lưng ông!!!
Dưới sự trêu chọc năm lần bảy lượt của anh, Hạ Tinh Nhiễm thật sự tức giận, giẫm lên chân anh, như có như không hừ nhẹ một tiếng, bỏ anh đi ra ngoài.
Người của tổ tiếp viên vừa mới mạo hiểm trở về, có người lập tức khen cô: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay nhờ có cô, nếu không chúng tôi cũng không biết phải an ủi cảm xúc của đám người kia như thế nào.”
“Vẫn là chị dâu hiểu rõ cơ trưởng Cận Tự! Mấy thứ đó tôi không bịa ra được.”
“Kỳ thật tôi cũng có những thứ bịa ra, tôi quả thật không nhớ được điểm số chính quy của anh ấy......”
Cách nói chân thật hơn hẳn là, bởi vì chia tay vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, cô căn bản không biết thành tích học kỳ đó của Cận Tự.
Sự hiểu biết lẫn nhau đã bị cắt đứt từ đó.
Nếu không phải sau này Cận Tự nhiều lần xuất hiện trên tài khoản truyền thông của công ty, cô càng không gặp được anh.
Người trong tổ tiếp viên bị sự thẳng thắn của cô chọc cười.
Bước chân Hạ Tinh Nhiễm bị cản trở, chỉ có thể cười theo.
Phía sau Cận Tự đã một tay kéo vali, một tay xách túi tote của cô đi tới.
“Nhiễm Nhiễm hôm nay đâu chỉ thông minh", Anh khen ngợi tự đáy lòng, "Cũng rất dũng cảm.”
Lại hàn huyên vài câu với đồng nghiệp, hai người đi ra trước sân bay, đón xe về khách sạn.
Anh không tiếp tục truy hỏi chuyện cô vì anh chính danh trên máy bay, cũng không nhìn thấy nội dung trò chuyện trên điện thoại di động của cô, những thứ này đều là tồn tại khiến Hạ Tinh Nhiễm yên tâm.
Lần trước hai người đồng thời hạ cánh xuống Dương Thành trên một chiếc máy bay, hai người quyết định kết hôn.
Lần này trở về, Cận Tự hy vọng Dương Thành và tuyết lớn sẽ cho anh kết quả tốt.
Hai người về khách sạn trước cất hành lý, sau đó đi ăn cơm.
Đi tới Dương Thành vốn nên đi gặp Hoàng Quân Trạch, nhưng thời tiết đột biến, hôm nay Hoàng Quân Trạch cũng có nhiệm vụ, lái máy bay vòng tới vòng lui vài vòng không phận Dương Thành cũng không có cách nào đáp xuống, chỉ có thể để Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm ăn cơm một mình.
Cho dù là như vậy, Hoàng Quân Trạch cũng không quên dặn dò Ân Điềm thông báo trước một tiếng cho Cận Tự: Thứ cậu muốn đều chuẩn bị xong, ngày mai trời nắng, trực tiếp dùng là được.
Cận Tự lễ phép cảm ơn Ân Điềm.
Ân Điềm: "Cố lên, em rể, chị coi trọng em!”
Cận Tự buông tay, nhếch khóe môi cười một tiếng.
Đại khái là biết tâm tư của bản thân, trạng thái của anh lúc này hồi hộp như ở trên mây.
Hai người đi ăn một nhà hàng lâu đời, đồ ăn đại phương khẩu phần lớn, hương vị thơm ngon, Hạ Tinh Nhiễm ăn nhiều hơn hai miếng, dạ dày yếu ớt lại cảm giác có chút không thoải mái.
Trên đường trở về, đi qua hiệu thuốc, Cận Tự cùng cô đi vào mua một hộp thuốc dạ dày, thuận tiện còn bảo nhân viên cửa hàng lấy một hộp áo mưa cỡ lớn năm cái.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cô, cố ý tiến đến phía sau cô, đè lên tai cô hỏi: "Sao vậy công chúa, ngại nhiều hay ngại ít.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Tuy rằng thanh âm của anh không lớn, nhưng nhân viên cửa hàng còn đang quét mã tính tiền!!!
Cô vốn tính tình nội liễm, lại càng không tiện nói loại đề tài này.
Cận Tự sao có thể không biết sự xấu hổ của cô, dường như cố ý, lại gần hơn một chút, hạ thấp âm lượng: "Ngại quá nó lớn à?"
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
A a a a a a a!!!
Anh sao có thể mạnh mẽ như vậy, khó chơi như vậy!!!
Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng hiển nhiên là không có chú ý tới hai người bên này kiều diễm, tất cả ánh mắt đều đặt trên cái hộp công cụ kích thước có chút vượt qua bình thường kia.
- Đồ chơi này bình thường bày trên kệ hàng đều được đặt cách xa những kích cỡ bán chạy một đoạn, có đôi khi thậm chí để quá hạn, cũng không ai hỏi thăm.
Cô ấy từng cho rằng mục đích nhập hàng này chính là để thể hiện đầy đủ hàng hóa của cửa hàng.
Sau khi quét mã thanh toán, cô ấy lấy túi giúp xếp đồ đạc lên.
Bên ngoài vẫn là trời đầy mây như cũ, gió lạnh thổi vù vù, trong không khí phảng phất như có vô số thanh đao nhỏ cắm vào da thịt khiến người ta đau nhức.
Cận Tự đem tay Hạ Tinh Nhiễm nhét vào túi mình, tay kia cầm túi thuốc, đi vào trong gió lạnh không quay đầu lại.
Nhân viên cửa hàng kiễng chân đánh giá bóng lưng hai người, đưa mắt nhìn đi xa.
Nghĩ thầm, soái ca này xứng mỹ nữ, thật đẹp mắt a.
Nếu là blogger thì tốt rồi, nếu có người hâm mộ thì tốt hơn.
—
Một đường rét lạnh, mặc dù đường từ hiệu thuốc đến khách sạn không có mấy bước, nhưng Hạ Tinh Nhiễm vẫn bị đông lạnh đến chóp mũi hồng hồng.
Cởi áo khoác, hít thở không khí nóng ấm, lại muốn chảy nước mũi.
Cận Tự đun chút nước ấm cho cô, hầu hạ cô uống thuốc dạ dày, thấy cô xì mũi, gọi phục vụ phòng, đưa tới một chút hoa quả và rượu vang đỏ nóng.
Thuận tiện đem cái hộp năm miếng kia đặt ngay ngắn trên bàn trà.
Giống như thông báo với Hạ Tinh Nhiễm, đêm nay cô chạy không thoát.
Hai người xa cách nhau rất lâu.
Hạ Tinh Nhiễm có chút khẩn trương, tầm mắt căn bản không dám quét lên bàn trà.
Cận Tự nhướng mày, hỏi cô: "Xem phim?”
Đầu óc Hạ Tinh Nhiễm hỗn loạn, gật gật đầu.
Cận Tự đương nhiên sẽ không chọn xem phim cấp ba trong bầu không khí như vậy, anh tùy tiện chọn một bộ phim Mỹ.
Thấy Hạ Tinh Nhiễm dần dần bị nội dung phim hấp dẫn, kéo rèm cửa sổ lên, rót cho cô một ly rượu vang đỏ nóng.
Hạ Tinh Nhiễm nhấp hai ngụm rượu, như thể cồn cho cô can đảm.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói có chút u buồn, lúc này trở nên kiều mỵ: "Tắt đèn đi, A Tự.”
Yết hầu Cận Tự lăn lộn, giơ tay ấn tắt toàn bộ công tắc đèn ở đầu giường.
Bên trong rèm cửa dày một mảnh tối đen.
Ban đêm mây đen dày đặc, một vầng trăng lưỡi liềm cong to bằng móng tay ló ra khỏi mây ôm lấy bầu trời, giống như ngón tay ôm lấy lưng tình nhân.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn khuôn mặt mơ hồ của Cận Tự trong bóng tối, nghĩ tới kế hoạch "bí mật và nguy hiểm" của mình, thò người về phía trước, đưa môi tới gần môi Cận Tự.
Động tác của cô không tốt lắm.
Bởi vì chưa bao giờ lấy lòng anh cho nên dù là nhiều năm như vậy, kỹ năng lấy lòng của cô cũng chưa bao giờ tiến bộ.
Cận Tự thoải mái dựa vào gối, một tay để hờ sau lưng cô, một tay gối sau gáy, ung dung hưởng thụ "lấy lòng" của cô.
Mà theo động tác anh không ngừng lui về phía sau, cô trở thành người nằm sấp trên người anh.
Nhẹ nhàng hôn, thò đầu lưỡi ra, nhưng môi Cận Tự mím chặt, cho đến khi nghe thấy cô yếu ớt ưm một tiếng: "A Tự...”
Cận Tự vẫn tỉnh táo như cũ: "Hả?”
Hạ Tinh Nhiễm mềm giọng gọi anh.
Cận Tự: "Muốn cái gì cứ nói, em như vậy anh không hiểu.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Hơi rượu bốc lên đầu, cô tức giận.
Đối đãi vời anh như cách lúc trước anh cưỡng hôn mình, dùng răng nanh rất trìu mến cắn cắn môi anh.
Cho đến khi Cận Tự khẽ há miệng, hơi thở giao hòa.
Vầng trăng lưỡi liềm dần dần bị tầng mây bao phủ.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, giống như nghiên mực bị đánh đổ, bầu trời phủ kín màu đen.
Vào lúc tình nồng đậm nhất, Cận Tự đi tắm, động tác của anh rất nhanh, Hạ Tinh Nhiễm cũng muốn tắm, nhưng vào nhà vệ sinh lại lề mề.
Thời gian trôi qua từng chút một, Cận Tự nhìn hộp còn chưa mở nắp trên mặt bàn, tâm trạng luôn chậm rãi của hôm nay bỗng nhiên bị quấy rầy.
Anh dùng lưỡi đẩy má, muốn làm thì làm.
Đứng dậy, đẩy cửa phòng tắm ra.
Bên trong có một tiếng kêu.
Cả người Hạ Tinh Nhiễm là nước, ngón tay không biết đặt ở đâu.
……
Rất nhiều năm chưa từng thẳng thắn gặp nhau như vậy, Cận Tự chợt nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm, yết hầu chuyển động nhanh chóng .
Rõ ràng là Dương Thành băng thiên tuyết địa, lại giống như có Hỏa Diệm Sơn trong người, tất cả ánh lửa đều tụ tập về một chỗ.
Có thứ gì đó lặng lẽ sống lại, từng chút từng chút gõ vào vải vóc mỏng manh, giống như đòi mạng.
“Anh...... Anh ra ngoài trước đi.”
Hạ Tinh Nhiễm vốn còn có hai phần tự tin, nhưng đến quan sát được biến hóa của anh, mệnh lệnh biến thành khẩn cầu.
“Đại tiểu thư, em cũng quá lề mề.”
Cận Tự mới không để ý tới yêu cầu của cô, xóa tan sương mù, từng bước đi về phía cô.
Hạ Tinh Nhiễm từng bước lui về phía sau, đến khi sau lưng đụng phải gạch men sứ lạnh lẽo, nhưng vẫn dùng sức hóp bụng, giảm bớt tiếp xúc.
“Em... còn chưa chuẩn bị xong!" Hai tay cô đan vào nhau bảo vệ trước ngực, giọng nói ấm áp.
Cận Tự có vài phần uể oải, đảo mắt từ trên xuống dưới, ngoan cố hỏi: "Chỗ nào chưa chuẩn bị tốt?”
Ngón tay điểm binh điểm tướng, xẹt qua từng tấc da thịt của cô, còn không quên hỏi: "Nơi này?”
Từ đó ánh mắt thâm trầm, âm điệu kéo dài: "À, ở đây à.”
Anh giống như tìm kiếm ngón tay tách ra, "Chậc" một tiếng.
Ngay sau đó, Hạ Tinh Nhiễm trời đất đảo lộn, bị Cận Tự treo ngược trên vai.
“Sao không nói sớm?" Ngữ khí Cận Tự lưu manh xấu xa, “Ca ca cũng không phải không thể giúp em.”
……
Không khí ấm áp lan tràn trong phòng.
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình quả nhiên là say rồi, đầu óc không tỉnh táo.
Cô không biết tại sao mình lại bị ném xuống sô pha, đôi chân run rẩy của cô bị đồ chó nào đó dùng cà vạt đồng phục bay buộc hai vòng.
Khống chế khép lại, trốn cũng không thể trốn.
Mặt trăng mùa đông vừa nhỏ vừa trắng lấp lánh chiếu qua cửa sổ.
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình bị tước đoạt quyền hô hấp, cơ thể hoàn toàn đầu hàng.
Chân vô thức co giật sẽ đổi lấy bàn tay dùng sức của anh, cô nức nở cầu xin tha thứ, đè đầu anh lại: "Đau, tóc anh đâm đau quá.”
Cận Tự nhướng mày: "Vậy quên nó đi.”
Anh lau vết nước trên khóe miệng, ép cô hôn môi.
Tất cả âm thanh giữa răng môi đều trở thành những âm sắc đứt đoạn không đầy đủ.
Hạ Tinh Nhiễm đã quên mình đang ở đâu, đã quên vì sao bắt đầu.
Chỉ có thể rơi vào trong đại dương mênh mông này, theo tiết tấu của anh lên lên xuống.
Cô thấy thật thoải mái.
Thật hưởng thụ.
Cùng lúc đó, cũng bất an, cũng sợ hãi.
Cô ôm cổ anh, hỏi: "Em và bạn gái cũ, ai tốt hơn?"
?
Đây là cách so sánh gì?
Dùng hiện tại của mình cùng quá khứ mình so sánh sao.
Cận Tự hừ một tiếng: "Cô ấy thoải mái hơn.”
Đáy mắt Hạ Tinh Nhiễm có chút bi thương, nhưng rất nhanh bị ‘đâm’ nát.
Cận Tự ép cô nhìn thẳng vào mình: "Vậy anh và Lộ Duy thì sao?”
Lòng ghen tị như nấm mọc sau mưa, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, anh hỏi đến nghiến răng nghiến lợi: "Ai khiến em sướng hơn.”
Anh chưa bao giờ quan tâm những thứ này, đó là tự do củ Hạ Tinh Nhiễm, thân thể của cô là quyền của cô.
Mà thật sự đi đến một bước này, lại không thể không thừa nhận mình rất, ăn, dấm, chua.
Hạ Tinh Nhiễm không muốn giải thích cô và Lộ Duy chưa từng tiếp xúc thân mật, rũ mí mắt xuống, cô nói: "Anh ấy dịu dàng hơn.”
“……”
Tất cả dừng lại.
Hạ Tinh Nhiễm lặng lẽ ngước mắt nhìn, một giọt mồ hôi Cận Tự nhỏ trên ngực anh.
“Hắn dịu dàng?" Người đàn ông luôn đắm chìm trong dục vọng nên cười lạnh, bình tĩnh rút lui.
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác thân thể trống rỗng.
Cận Tự mím môi: "Hắn thoải mái, em đi tìm hắn đi, ông đây không hầu hạ nữa.”
Cô buồn chán nhìn điện thoại, vừa vặn thấy luật sư trả lời.
[Căn cứ vào hoàn cảnh của ngài, nếu xác định từ bỏ tài sản, thực ra quá trình ly hôn trước khi con cái được hai tuổi là tốt nhất]
Hạ Tinh Nhiễm nhíu mày, suy tư một lát, vừa muốn trả lời tin tức, phía sau truyền đến tiếng cười thanh đạm.
Trong đại sảnh chờ của hãng hàng không China Southern Airlines, Cận Tự lặng lẽ xuất hiện sau lưng Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm hoảng sợ, có tật giật mình đậy di động lên mặt bàn.
Cận Tự thu toàn bộ biểu cảm của cô vào đáy mắt, không suy nghĩ nhiều, ngược lại "chậc" một tiếng, lười biếng nói: "Hạ tiểu thư, trong mắt em anh ưu tú như vậy sao?"
Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt một chút, chợt hiểu được anh đang nói chuyện gì.
Dưới tình huống bình thường, những gì tiếp viên hàng không nói với gì với khách hàng trong khoang hành khách đều không thể nghe được trong buồng lái, nhìn bộ dáng Cận Tự hiện tại thần thái sáng láng, tuyệt đối là biết cô nói cái gì.
Hạ Tinh Nhiễm có chút ngượng ngùng hé miệng, nói: "Là anh vốn ưu tú.”
Cận Tự "chậc" một tiếng: "Từ miệng em nghe được hai câu khen anh, thật đúng là không dễ dàng.”
Đây chính là có chút bới móc, Hạ Tinh Nhiễm mím môi: "Em vẫn luôn khen ngợi anh.”
Cận Tự: "Ví dụ như?”
Hạ Tinh Nhiễm muốn nói, thời học sinh rõ ràng là không keo kiệt khen ngợi anh, lại nhìn thấy biểu tình Cận Tự trở nên có chút nhộn nhạo.
Anh hơi khom lưng, thay Hạ Tinh Nhiễm xách túi xách đặt ở một bên lên, Hạ Tinh Nhiễm tưởng anh muốn đi, thoáng đứng dậy.
“Quả thật cũng có khen", Môi Cận Tự quét qua lỗ tai cô, yên lặng bổ sung nửa câu sau," Ở trên giường.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cũng không sai, Cận Tự rất xấu xa trong chuyện đó, luôn thay đổi cách tra tấn cô, nghe cô nói lời xấu hổ, muốn cô khen anh, lại cầu xin tha thứ.
……
Xong một loạt quy trình, mới bằng lòng buông tha cô.
Hạ Tinh Nhiễm bĩu môi: "Trong hoàn cảnh này em không tình nguyện.”
Cận Tự: "...?”
Cái này và nghi ngờ một người đàn ông có được hay không có cái gì khác nhau?
Mà đàn ông kiêng kị nhất bị nói không được.
Đầu lưỡi anh chạm vào má, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu như không nhận thua: "Vậy bớt chút thời gian thử lại xem.”
Anh giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt Hạ Tinh Nhiễm, có vài phần ý vị quang minh chính đại ở chỗ không người: "Anh ngược lại muốn xem em rốt cuộc có tình nguyện hay không.”
“Thử thì thử.”
Hạ Tinh Nhiễm lầm bầm.
Cận Tự kinh ngạc "chậc" một tiếng, đè lên tai cô hỏi: "Sao hôm nay em có chút hoang dã vậy?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự cau mày, cố ý hỏi: "Đến kỳ?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Gậy ông đập lưng ông!!!
Dưới sự trêu chọc năm lần bảy lượt của anh, Hạ Tinh Nhiễm thật sự tức giận, giẫm lên chân anh, như có như không hừ nhẹ một tiếng, bỏ anh đi ra ngoài.
Người của tổ tiếp viên vừa mới mạo hiểm trở về, có người lập tức khen cô: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay nhờ có cô, nếu không chúng tôi cũng không biết phải an ủi cảm xúc của đám người kia như thế nào.”
“Vẫn là chị dâu hiểu rõ cơ trưởng Cận Tự! Mấy thứ đó tôi không bịa ra được.”
“Kỳ thật tôi cũng có những thứ bịa ra, tôi quả thật không nhớ được điểm số chính quy của anh ấy......”
Cách nói chân thật hơn hẳn là, bởi vì chia tay vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, cô căn bản không biết thành tích học kỳ đó của Cận Tự.
Sự hiểu biết lẫn nhau đã bị cắt đứt từ đó.
Nếu không phải sau này Cận Tự nhiều lần xuất hiện trên tài khoản truyền thông của công ty, cô càng không gặp được anh.
Người trong tổ tiếp viên bị sự thẳng thắn của cô chọc cười.
Bước chân Hạ Tinh Nhiễm bị cản trở, chỉ có thể cười theo.
Phía sau Cận Tự đã một tay kéo vali, một tay xách túi tote của cô đi tới.
“Nhiễm Nhiễm hôm nay đâu chỉ thông minh", Anh khen ngợi tự đáy lòng, "Cũng rất dũng cảm.”
Lại hàn huyên vài câu với đồng nghiệp, hai người đi ra trước sân bay, đón xe về khách sạn.
Anh không tiếp tục truy hỏi chuyện cô vì anh chính danh trên máy bay, cũng không nhìn thấy nội dung trò chuyện trên điện thoại di động của cô, những thứ này đều là tồn tại khiến Hạ Tinh Nhiễm yên tâm.
Lần trước hai người đồng thời hạ cánh xuống Dương Thành trên một chiếc máy bay, hai người quyết định kết hôn.
Lần này trở về, Cận Tự hy vọng Dương Thành và tuyết lớn sẽ cho anh kết quả tốt.
Hai người về khách sạn trước cất hành lý, sau đó đi ăn cơm.
Đi tới Dương Thành vốn nên đi gặp Hoàng Quân Trạch, nhưng thời tiết đột biến, hôm nay Hoàng Quân Trạch cũng có nhiệm vụ, lái máy bay vòng tới vòng lui vài vòng không phận Dương Thành cũng không có cách nào đáp xuống, chỉ có thể để Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm ăn cơm một mình.
Cho dù là như vậy, Hoàng Quân Trạch cũng không quên dặn dò Ân Điềm thông báo trước một tiếng cho Cận Tự: Thứ cậu muốn đều chuẩn bị xong, ngày mai trời nắng, trực tiếp dùng là được.
Cận Tự lễ phép cảm ơn Ân Điềm.
Ân Điềm: "Cố lên, em rể, chị coi trọng em!”
Cận Tự buông tay, nhếch khóe môi cười một tiếng.
Đại khái là biết tâm tư của bản thân, trạng thái của anh lúc này hồi hộp như ở trên mây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đi ăn một nhà hàng lâu đời, đồ ăn đại phương khẩu phần lớn, hương vị thơm ngon, Hạ Tinh Nhiễm ăn nhiều hơn hai miếng, dạ dày yếu ớt lại cảm giác có chút không thoải mái.
Trên đường trở về, đi qua hiệu thuốc, Cận Tự cùng cô đi vào mua một hộp thuốc dạ dày, thuận tiện còn bảo nhân viên cửa hàng lấy một hộp áo mưa cỡ lớn năm cái.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cô, cố ý tiến đến phía sau cô, đè lên tai cô hỏi: "Sao vậy công chúa, ngại nhiều hay ngại ít.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Tuy rằng thanh âm của anh không lớn, nhưng nhân viên cửa hàng còn đang quét mã tính tiền!!!
Cô vốn tính tình nội liễm, lại càng không tiện nói loại đề tài này.
Cận Tự sao có thể không biết sự xấu hổ của cô, dường như cố ý, lại gần hơn một chút, hạ thấp âm lượng: "Ngại quá nó lớn à?"
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
A a a a a a a!!!
Anh sao có thể mạnh mẽ như vậy, khó chơi như vậy!!!
Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng hiển nhiên là không có chú ý tới hai người bên này kiều diễm, tất cả ánh mắt đều đặt trên cái hộp công cụ kích thước có chút vượt qua bình thường kia.
- Đồ chơi này bình thường bày trên kệ hàng đều được đặt cách xa những kích cỡ bán chạy một đoạn, có đôi khi thậm chí để quá hạn, cũng không ai hỏi thăm.
Cô ấy từng cho rằng mục đích nhập hàng này chính là để thể hiện đầy đủ hàng hóa của cửa hàng.
Sau khi quét mã thanh toán, cô ấy lấy túi giúp xếp đồ đạc lên.
Bên ngoài vẫn là trời đầy mây như cũ, gió lạnh thổi vù vù, trong không khí phảng phất như có vô số thanh đao nhỏ cắm vào da thịt khiến người ta đau nhức.
Cận Tự đem tay Hạ Tinh Nhiễm nhét vào túi mình, tay kia cầm túi thuốc, đi vào trong gió lạnh không quay đầu lại.
Nhân viên cửa hàng kiễng chân đánh giá bóng lưng hai người, đưa mắt nhìn đi xa.
Nghĩ thầm, soái ca này xứng mỹ nữ, thật đẹp mắt a.
Nếu là blogger thì tốt rồi, nếu có người hâm mộ thì tốt hơn.
—
Một đường rét lạnh, mặc dù đường từ hiệu thuốc đến khách sạn không có mấy bước, nhưng Hạ Tinh Nhiễm vẫn bị đông lạnh đến chóp mũi hồng hồng.
Cởi áo khoác, hít thở không khí nóng ấm, lại muốn chảy nước mũi.
Cận Tự đun chút nước ấm cho cô, hầu hạ cô uống thuốc dạ dày, thấy cô xì mũi, gọi phục vụ phòng, đưa tới một chút hoa quả và rượu vang đỏ nóng.
Thuận tiện đem cái hộp năm miếng kia đặt ngay ngắn trên bàn trà.
Giống như thông báo với Hạ Tinh Nhiễm, đêm nay cô chạy không thoát.
Hai người xa cách nhau rất lâu.
Hạ Tinh Nhiễm có chút khẩn trương, tầm mắt căn bản không dám quét lên bàn trà.
Cận Tự nhướng mày, hỏi cô: "Xem phim?”
Đầu óc Hạ Tinh Nhiễm hỗn loạn, gật gật đầu.
Cận Tự đương nhiên sẽ không chọn xem phim cấp ba trong bầu không khí như vậy, anh tùy tiện chọn một bộ phim Mỹ.
Thấy Hạ Tinh Nhiễm dần dần bị nội dung phim hấp dẫn, kéo rèm cửa sổ lên, rót cho cô một ly rượu vang đỏ nóng.
Hạ Tinh Nhiễm nhấp hai ngụm rượu, như thể cồn cho cô can đảm.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói có chút u buồn, lúc này trở nên kiều mỵ: "Tắt đèn đi, A Tự.”
Yết hầu Cận Tự lăn lộn, giơ tay ấn tắt toàn bộ công tắc đèn ở đầu giường.
Bên trong rèm cửa dày một mảnh tối đen.
Ban đêm mây đen dày đặc, một vầng trăng lưỡi liềm cong to bằng móng tay ló ra khỏi mây ôm lấy bầu trời, giống như ngón tay ôm lấy lưng tình nhân.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn khuôn mặt mơ hồ của Cận Tự trong bóng tối, nghĩ tới kế hoạch "bí mật và nguy hiểm" của mình, thò người về phía trước, đưa môi tới gần môi Cận Tự.
Động tác của cô không tốt lắm.
Bởi vì chưa bao giờ lấy lòng anh cho nên dù là nhiều năm như vậy, kỹ năng lấy lòng của cô cũng chưa bao giờ tiến bộ.
Cận Tự thoải mái dựa vào gối, một tay để hờ sau lưng cô, một tay gối sau gáy, ung dung hưởng thụ "lấy lòng" của cô.
Mà theo động tác anh không ngừng lui về phía sau, cô trở thành người nằm sấp trên người anh.
Nhẹ nhàng hôn, thò đầu lưỡi ra, nhưng môi Cận Tự mím chặt, cho đến khi nghe thấy cô yếu ớt ưm một tiếng: "A Tự...”
Cận Tự vẫn tỉnh táo như cũ: "Hả?”
Hạ Tinh Nhiễm mềm giọng gọi anh.
Cận Tự: "Muốn cái gì cứ nói, em như vậy anh không hiểu.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Hơi rượu bốc lên đầu, cô tức giận.
Đối đãi vời anh như cách lúc trước anh cưỡng hôn mình, dùng răng nanh rất trìu mến cắn cắn môi anh.
Cho đến khi Cận Tự khẽ há miệng, hơi thở giao hòa.
Vầng trăng lưỡi liềm dần dần bị tầng mây bao phủ.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, giống như nghiên mực bị đánh đổ, bầu trời phủ kín màu đen.
Vào lúc tình nồng đậm nhất, Cận Tự đi tắm, động tác của anh rất nhanh, Hạ Tinh Nhiễm cũng muốn tắm, nhưng vào nhà vệ sinh lại lề mề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian trôi qua từng chút một, Cận Tự nhìn hộp còn chưa mở nắp trên mặt bàn, tâm trạng luôn chậm rãi của hôm nay bỗng nhiên bị quấy rầy.
Anh dùng lưỡi đẩy má, muốn làm thì làm.
Đứng dậy, đẩy cửa phòng tắm ra.
Bên trong có một tiếng kêu.
Cả người Hạ Tinh Nhiễm là nước, ngón tay không biết đặt ở đâu.
……
Rất nhiều năm chưa từng thẳng thắn gặp nhau như vậy, Cận Tự chợt nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm, yết hầu chuyển động nhanh chóng .
Rõ ràng là Dương Thành băng thiên tuyết địa, lại giống như có Hỏa Diệm Sơn trong người, tất cả ánh lửa đều tụ tập về một chỗ.
Có thứ gì đó lặng lẽ sống lại, từng chút từng chút gõ vào vải vóc mỏng manh, giống như đòi mạng.
“Anh...... Anh ra ngoài trước đi.”
Hạ Tinh Nhiễm vốn còn có hai phần tự tin, nhưng đến quan sát được biến hóa của anh, mệnh lệnh biến thành khẩn cầu.
“Đại tiểu thư, em cũng quá lề mề.”
Cận Tự mới không để ý tới yêu cầu của cô, xóa tan sương mù, từng bước đi về phía cô.
Hạ Tinh Nhiễm từng bước lui về phía sau, đến khi sau lưng đụng phải gạch men sứ lạnh lẽo, nhưng vẫn dùng sức hóp bụng, giảm bớt tiếp xúc.
“Em... còn chưa chuẩn bị xong!" Hai tay cô đan vào nhau bảo vệ trước ngực, giọng nói ấm áp.
Cận Tự có vài phần uể oải, đảo mắt từ trên xuống dưới, ngoan cố hỏi: "Chỗ nào chưa chuẩn bị tốt?”
Ngón tay điểm binh điểm tướng, xẹt qua từng tấc da thịt của cô, còn không quên hỏi: "Nơi này?”
Từ đó ánh mắt thâm trầm, âm điệu kéo dài: "À, ở đây à.”
Anh giống như tìm kiếm ngón tay tách ra, "Chậc" một tiếng.
Ngay sau đó, Hạ Tinh Nhiễm trời đất đảo lộn, bị Cận Tự treo ngược trên vai.
“Sao không nói sớm?" Ngữ khí Cận Tự lưu manh xấu xa, “Ca ca cũng không phải không thể giúp em.”
……
Không khí ấm áp lan tràn trong phòng.
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình quả nhiên là say rồi, đầu óc không tỉnh táo.
Cô không biết tại sao mình lại bị ném xuống sô pha, đôi chân run rẩy của cô bị đồ chó nào đó dùng cà vạt đồng phục bay buộc hai vòng.
Khống chế khép lại, trốn cũng không thể trốn.
Mặt trăng mùa đông vừa nhỏ vừa trắng lấp lánh chiếu qua cửa sổ.
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác mình bị tước đoạt quyền hô hấp, cơ thể hoàn toàn đầu hàng.
Chân vô thức co giật sẽ đổi lấy bàn tay dùng sức của anh, cô nức nở cầu xin tha thứ, đè đầu anh lại: "Đau, tóc anh đâm đau quá.”
Cận Tự nhướng mày: "Vậy quên nó đi.”
Anh lau vết nước trên khóe miệng, ép cô hôn môi.
Tất cả âm thanh giữa răng môi đều trở thành những âm sắc đứt đoạn không đầy đủ.
Hạ Tinh Nhiễm đã quên mình đang ở đâu, đã quên vì sao bắt đầu.
Chỉ có thể rơi vào trong đại dương mênh mông này, theo tiết tấu của anh lên lên xuống.
Cô thấy thật thoải mái.
Thật hưởng thụ.
Cùng lúc đó, cũng bất an, cũng sợ hãi.
Cô ôm cổ anh, hỏi: "Em và bạn gái cũ, ai tốt hơn?"
?
Đây là cách so sánh gì?
Dùng hiện tại của mình cùng quá khứ mình so sánh sao.
Cận Tự hừ một tiếng: "Cô ấy thoải mái hơn.”
Đáy mắt Hạ Tinh Nhiễm có chút bi thương, nhưng rất nhanh bị ‘đâm’ nát.
Cận Tự ép cô nhìn thẳng vào mình: "Vậy anh và Lộ Duy thì sao?”
Lòng ghen tị như nấm mọc sau mưa, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, anh hỏi đến nghiến răng nghiến lợi: "Ai khiến em sướng hơn.”
Anh chưa bao giờ quan tâm những thứ này, đó là tự do củ Hạ Tinh Nhiễm, thân thể của cô là quyền của cô.
Mà thật sự đi đến một bước này, lại không thể không thừa nhận mình rất, ăn, dấm, chua.
Hạ Tinh Nhiễm không muốn giải thích cô và Lộ Duy chưa từng tiếp xúc thân mật, rũ mí mắt xuống, cô nói: "Anh ấy dịu dàng hơn.”
“……”
Tất cả dừng lại.
Hạ Tinh Nhiễm lặng lẽ ngước mắt nhìn, một giọt mồ hôi Cận Tự nhỏ trên ngực anh.
“Hắn dịu dàng?" Người đàn ông luôn đắm chìm trong dục vọng nên cười lạnh, bình tĩnh rút lui.
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác thân thể trống rỗng.
Cận Tự mím môi: "Hắn thoải mái, em đi tìm hắn đi, ông đây không hầu hạ nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro