"Hạ Tinh Nhiễm,...
2024-10-04 23:32:36
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự dường như lập tức quyết định, lập tức bứt ra khỏi tình dục, trần truồng lui về phía sau vài bước, đứng ở bên cạnh bàn trà, giơ ly rượu lên, chậm rãi nhấp hai ngụm rượu vang đỏ, nhuận cổ.
Hạ Tinh Nhiễm đang bị anh trêu chọc đến nửa vời, dưới thân dường như vẫn còn cảm nhận được sự hiện diện của anh, mà anh đã hoàn toàn bứt ra.
Cô khó chịu thở, một tầng mồ hôi mỏng trên người bị gió nóng thổi khô, dính dính trên da.
Nghiêng đầu nhìn Cận Tự, mà anh uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.
Dục vọng trên người cũng không có biến mất, nhưng anh đã lựa chọn khắc chế chính mình, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
Trước khi vào nhà vệ sinh, còn có chút mập mờ liếc cô một cái.
Giống như là đang nói: Muốn tiếp tục sao, cầu xin ông đây đi,
“……”
Trong đầu Hạ Tinh Nhiễm chỉ có một phản ứng: Người đàn ông này có phải đã cai thuốc độc hay không?
Giữa hai người cô mới là người tính tình tương đối quật cường, đã nhận định chuyện gì sẽ tuyệt đối không quay đầu lại.
Cận Tự muốn cô cầu xin tha thứ, cô sẽ không.
Đứng dậy mặc quần áo vào, Hạ Tinh Nhiễm lau đi những dính dớp trên người, bị hệ thống sưởi ấm làm khô cổ họng.
Cô có chút khó chịu mà uống hai ngụm rượu đỏ, hi vọng mình trở nên thoải mái một chút, lại chỉ cảm giác dục vọng ở trong cơ thể không ngừng bốc lên.
Hôm nay Cận Tự trên giường nói rất nhiều lời thô tục, nhưng có một câu chó ngáp phải ruồi trúng đích:
Cô đúng là đang trong thời kỳ rụng trứng, ngực trướng đau và bụng hơi khó chịu đã nói lên tất cả.
Mà con người ở thời kỳ rụng trứng luôn luôn sẽ trở thành nô lệ của bản năng, tuy lúc bình thường cô cũng sẽ không nhớ tới chuyện này, nhưng vào lúc này, dục vọng xuất phản từ bản năng con người mơ hồ quấy phá.
Đại khái là bởi vì lí do này, nghe trong phòng tắm rầm rầm tiếng nước, cô vậy mà lại cảm giác nhiệt độ cơ thể hơi hơi tăng lên, hô hấp dồn dập.
Lại nghĩ đến kế hoạch bí mật và nguy hiểm mà mình đã ấp ủ rất nhiều ngày.
Ma xui quỷ khiến, Hạ Tinh Nhiễm bước chân, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Khu tắm vòi sen có cảm giác mờ, hơi nước phác họa đường nét vai rộng eo hẹp chân dài của Cận Tự trên kính mờ.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn thân ảnh của anh, khẽ gọi: "A Tự...”
Tiếng nước ào ào vang lên, anh đè nặng giọng trả lời: "Hả?”
Rõ ràng vẫn có chút không vui.
Hạ Tinh Nhiễm đầu óc choáng váng, nội tâm nghĩ, thời điểm anh hỏi mình cùng Lộ Duy ai lợi hại, tại sao lại không trực tiếp trả lời luôn.
Bây giờ còn phải tự mình đến cầu xin anh.
Khó xử mở miệng, cô nhỏ giọng nói: "Cái đó, em và Lộ Duy...... chúng em chưa từng.”
Tuy sau này đã biết Lộ Duy là một tên cặn bã, nhưng lúc bàn hôn luận gả, hắn giả vờ làm người tốt, chuyện Hạ Tinh Nhiễm không thích, hắn chưa bao giờ khó xử cô.
Hơi nóng trong phòng tắm từng chút từng chút bay ra, chút tâm tư xoay chuyển, nghe được lời giải thích này, Cận Tự rất cao hứng, càng bởi vì là từ trong miệng Hạ Tinh Nhiễm nói ra, cho nên càng có vẻ đáng quý.
“À". Cận Tự cầm lấy Kiều, lạnh lùng một tiếng, “Em nói cái gì? Không nghe rõ.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Dục vọng bản năng lớn hơn nữa cũng không ngăn cản được trái tim mẫn cảm bị tổn thương muốn chạy trốn.
Cô cắn cắn môi, xoay người muốn đi.
Phía sau, cửa phòng tắm bỗng nhiên được đẩy ra.
Hạ Tinh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cận Tự ôm lấy.
Sau một hồi la hét, thân người phía trước được dán vào tường gạch trơn của phòng tắm.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, xối đến mức cô không mở mắt ra được, hai tay bị anh đặt ở sau lưng, Cận Tự một tay đè eo cô, một tay bẻ cằm cô, chóp mũi dán vào chóp mũi, có vài phần trêu chọc hỏi: "Em chạy cái gì?”
-
Trăng lưỡi liềm to bằng móng tay ngưng kết ra ánh sáng mở ảo phía chân trời, từng mảng từng mảng mây đen thế lớn không thể đỡ kéo tới, cuối cùng che phủ bầu trời.
Gió bắc gào thét thổi qua vùng đất này, thanh âm của Hạ Tinh Nhiễm xen lẫn trong đó, rất khó không nghe ra tiếng nức nở.
Cận Tự ôm cô từ sau lưng, bàn tay to lớn ôm lấy eo và cổ cô ngăn cho thân thể cô không ngừng trượt xuống.
Tuyết lớn rốt cục từ mái vòm nhao nhao rơi xuống, mặt đất rất nhanh trắng xóa một mảng.
Bên cửa sổ có khí lạnh bức người, thân thể Hạ Tinh Nhiễm chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, cùng anh càng ngày càng gần, càng ngày càng dán sát.
Làn da của anh hoàn toàn bao phủ cô, giống như hai nửa của một hạt đào, được niêm phong trong cùng một quả đào, cùng hưởng mưa móc gió sương.
Lúc tình cảm nồng đậm, biểu hiện ghen tuông của Cận Tự càng rõ ràng hơn, anh hôn trán cô, chóp mũi, khóe miệng, hỏi cô có yêu anh hay không, có phải yêu anh nhất hay không.
……
Những thứ này đều không đủ, anh còn buộc cô nói, đời này chỉ yêu anh.
Hạ Tinh Nhiễm tín nhiệm anh, cam nguyện đem chính mình giao vào tay anh.
Ánh mắt tan rã trả lời tất cả vấn đề của anh, cô nói mình rất yêu anh, vĩnh viễn yêu anh, cả đời này chỉ yêu anh.
Cô còn muốn biến nhỏ thật nhỏ, biến thành một hạt thương nhĩ(*), đi theo góc áo của anh, vĩnh viễn dừng lại bên người anh, đến khi răng long đầu bạc. Hoặc biến thành một hạt giống hoặc một loại trái cây trong một truyện cổ tích, bị anh nuốt chửng, mãi mãi ở trong cơ thể anh.
*Thương nhĩ: một loại cây dược liệu. Quả hình thoi, có móc có thể dính vào lông động vật để phát tán*
Cuối cùng, nửa đêm điên cuồng.
Trên mặt đất ném đầy áo mưa đã sử dụng, Cận Tự dường như vẫn chưa hết ý, nhưng không có công cụ, Hạ Tinh Nhiễm dán vào cánh tay anh, cọ xát anh một lần nữa.
Gió tuyết phiêu diêu trong đêm, hai người ôm nhau mà ngủ.
-
Ngày hôm sau, bão tuyết tạm dừng.
Mặt trời xuyên qua tầng mây, mặt đất trắng xóa giống như một tấm gương phản quang, chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được, đến chạng vạng tối, trời chiều là một mảnh phấn hồng, màu nâu tím, làm nổi bật băng thiên tuyết địa, có một loại bi thương đi thẳng vào lòng người.
Buổi chiều hai người mới từ từ tỉnh lại.
Lúc Hạ Tinh Nhiễm thay quần áo ở khách sạn suối nước nóng, hai mắt đăm đăm hồi lâu.
Trong lòng chỉ có bốn chữ: Cận Tự là chó!!!
Rõ ràng anh đã sớm biết hành trình hôm nay là ngâm suối nước nóng, còn lưu lại một chuỗi dấu vết mập mờ trên cổ, xương quai xanh và ngực cô.
Cô vốn da thịt trắng tuyết, dấu vết loang lổ này cho dù là dùng che khuyết điểm che lại, gặp nước cũng sẽ lộ ra.
Hạ Tinh Nhiễm mặc áo tắm vào, nhìn trái nhìn phải trong gương, cách xa nhìn lại gần nhìn, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Cận Tự ngược lại đơn giản, thay quần bơi xuất hiện sau lưng cô, bất ngờ cắn một miếng vào cổ cô.
Sau khi da thịt thân thiết, cơ thể hai người dường như càng ỷ lại vào nhau hơn, nhưng dấu vết trên người, dưới thân còn có cảm giác anh lưu lại.
Hạ Tinh Nhiễm bây giờ nhìn anh liền tức giận, đẩy đầu anh xuống: "Anh là chó à?”
Cận Tự nhướng mày: "Tối qua không phải vẫn gọi anh là ông xã sao?”
“……”
Sao động một chút là nhắc tới chuyện tối hôm qua! Trên mặt cô nhẹ nhàng đỏ lên, nghiêng đầu đưa cổ cho anh xem: "Vậy anh cắn đi, cắn một miếng kem che khuyết điểm.”
Cận Tự nhếch khóe miệng, có chút lưu luyến buông cô ra.
“Em vào trước đi, anh gặp Hoàng Quân Trạch trước.”
Điện thoại di động trong túi vang lên, nghĩ đến kế hoạch tỏ tình, lại nhìn Hạ Tinh Nhiễm bĩu môi oán trách anh, Cận Tự có chút gấp chờ không nỗi.
-
Ngày hôm qua bay trên trời hơn nửa ngày, cuối cùng máy bay vẫn đáp xuống sân bay Dương Thành, chuyện đầu tiên Hoàng Quân Trạch làm về nhà không phải là ôn tồn với vợ, mà là dựa theo yêu cầu của Cận Tự, hỗ trợ bố trí hiện trường tỏ tình ở khách sạn suối nước nóng đã đặt trước.
Hoàng Quân Trạch lúc trước hút thuốc, hiện tại chuẩn bị có con, bị ép cai, miệng trống trải, tùy tiện nhặt cành cây khô bỏ vào miệng nhai, một bên nhai một bên mắng: "Tôi nói người anh em, cậu kết hôn cũng đã kết, bây giờ còn làm bộ này tỏ tình làm gì?"
Cận Tự trao đổi chi tiết với người phụ trách pháo hoa, tùy tiện ứng phó với anh một câu: "Không phải vẫn chưa chính thức cầu hôn sao.”
Hoàng Quân Trạch hừ một tiếng: "Lên xe trước rồi mua vé sau?”
Cận Tự từ chối cho ý kiến: "Tình huống lúc đó đặc biệt.”
"U, không biết là vị nào đại gia nói," Hoàng Quân Trạch phun ra trong miệng cành cây khô, "Chúng tôi chính là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, không yêu~"
Cận Tự: "......”
Hoàng Quân Trạch: "Lúc trước sao tôi lại tin cậu chứ.”
Cận Tự lười nghe anh than thở, dứt khoát khiến anh tức giận hơn nữa, khóe miệng nhếch lên, xấu xa nói: "Ồ, sao cậu biết đêm qua vợ tôi nói yêu tôi.”
Hoàng Quân Trạch: "...?”
“Tôi không biết." Ngữ khí lạnh lẽo.
“Tôi biết cậu không biết", Cận Tự thản nhiên gật đầu, "Đây là đang khoe ân ái với cậu, bây giờ đã biết chưa?”
Hoàng Quân Trạch: "......”
Tôi ***!!!
Anh hiện tại hận không thể đứng dậy đá ngã đống pháo hoa này rồi bỏ đi.
Trong lúc anh đang tức giận chó điên, Cận Tự đóng vai Pavlov (*), ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai, thấm thía nói: "Nhanh làm việc đi, hạnh phúc của tôi ở trong tay cậu.”
“……”
*Ivan Pavlov - người người đã sáng tạo ra học thuyết duy vật về hoạt động thần kinh cấp cao *
Hoàng Quân Trạch lập tức mất bình tĩnh, một lần nữa giống như con quay đi qua đi lại.
Dù mấy ngày trước đã thử qua một lần.
Bắt đầu từ bảy giờ tối, Hạ Tinh Nhiễm và Cận Tự sẽ ngâm suối nước nóng, sau đó đột nhiên mất điện.
Cận Tự sẽ đưa Hạ Tinh Nhiễm rời khỏi phòng, đi tới con đường nhỏ phía sau, nơi đó có người tuyết, đi tới sẽ thấy hoa tươi đầy đất.
Thừa dịp Hạ Tinh Nhiễm khiếp sợ, Hoàng Quân Trạch vào lúc này bắn lên pháo hoa có thể làm cho nửa thành phố nhìn thấy.
Trong pháo hoa đầy trời, Cận Tự cầu hôn Hạ Tinh Nhiễm.
Bổ sung một nghi lễ.
Kế hoạch hoàn hảo.
Nghĩ đến Hạ Tinh Nhiễm sẽ vui vẻ, Cận Tự đã vui vẻ trước tiên.
Bởi vì tắm riêng, sau đó Hạ Tinh Nhiễm cũng không quan tâm đến vết hôn trên cổ mình, thoải mái ở lại với Cận Tự một lát.
Hơi nóng lượn lờ dâng lên, cô cách sương mù nhìn Cận Tự, nhất thời có chút mờ mịt.
Mơ mơ màng màng, cô nói: "Rất thích thành phố có tuyết.”
Cận Tự một tay khoác vai cô, nhẹ giọng nói: "Vậy mùa đông hàng năm chúng ta có thể tới đây ở ba tháng.”
Hạ Tinh Nhiễm phát huy một ít trí tưởng tượng hoang đường: "Em muốn mỗi ngày đều nhìn tuyết rơi.”
Cận Tự: "Vậy thì mua máy làm tuyết, làm tuyết trong sân.”
Hạ Tinh Nhiễm còn nói: "Em muốn đắp người tuyết trong phòng.”
Nguyện vọng này làm sao có thể thực hiện được.
Nhưng Cận Tự chưa bao giờ làm người mình yêu mất hứng.
“Có chút khó khăn", anh nghiêm túc suy nghĩ, "Chỉ có thể xem có thể làm một gian phòng lạnh hay không.”
Anh nguyện ý nghe những lời không có dinh dưỡng của cô.
Giống như rất nhiều năm trước, nửa đêm tâm tình cô không tốt, muốn đi ngắm biển.
Cận Tự lập tức mua vé máy bay trốn học, dẫn cô trèo tường rời khỏi ký túc xá, suốt đêm dẫn cô đi bờ biển ngắm biển, nhặt vỏ sò.
Trên người anh tràn đầy sinh lực và năng lực chấp hành, giống như một ngọn lửa, khiền người cả người lạnh như băng luôn nhịn không được tới gần.
Hạ Tinh Nhiễm rất tỉnh táo, thậm chí còn muốn tỉnh táo đưa anh vào bẫy.
Sau khi Cận Tự liên tục khẳng định trả lời cô mấy câu hỏi, cô mím môi, còn nói thêm: "Em muốn có một đứa bé.”
“Vậy chúng ta sinh..." Giọng Cận Tự im bặt, mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Hạ Tinh Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm.”
Cổ họng anh mấp máy, trong hơi nước lan tràn, cô không nhìn thấy sự háo hức và khiếp sợ trong ánh mắt anh.
Nếu như Hạ Tinh Nhiễm nhìn thấy, có lẽ cô sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều.
Cận Tự không biết trả lời thế nào, nghiêm túc suy tư thật lâu, vừa định mở miệng, tầm mắt tối sầm.
Hạ Tinh Nhiễm kinh hô một tiếng, nhào vào trong ngực Cận Tự.
Mất điện rồi.
Kế hoạch cầu hôn bắt đầu.
Cận Tự đành nuốt xuống những lời đó, vỗ vỗ lưng Hạ Tinh Nhiễm, an ủi: "Có thể là điện áp không ổn, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Được anh dẫn dắt, Hạ Tinh Nhiễm đi ra khỏi phòng tắm riêng, trở lại phòng, bọc áo khoác.
"Mọi người đều bị mất điện? Hay chỉ có chúng ta?" Hạ Tinh Nhiễm hỏi.
“Không biết", Cận Tự lắc đầu, "Chúng ta ra ngoài xem một chút đi.”
Trong phòng tối như vậy, đợi cũng không có ý nghĩa, phục vụ phòng cũng không gọi điện thoại tới tư vấn tình huống.
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút, thay quần áo xong, cùng Cận Tự đi ra khỏi phòng.
Dương thành ban đêm rất lạnh, khi hít thở sương trắng bay lên trước mặt.
Cận Tự nắm tay Hạ Tinh Nhiễm, sau đó bỏ tay cô vào túi áo khoác của mình, đi dọc theo một con đường nhỏ mà Hạ Tinh Nhiễm không biết.
Hạ Tinh Nhiễm còn đang quan tâm vấn đề phòng, nói với Cận Tự: "Em thấy phòng khác sao vẫn sáng đèn?”
Cận Tự "Ừ" một tiếng: "Hỏi rồi.”
“Lễ tân nói thế nào?”
Cận Tự: "Trước tiên kiểm tra”.
Đương nhiên là vấn đề gì cũng không có, vì không để cho kế hoạch tỏ tình bị người quấy rầy, Cận Tự đã sớm chào hỏi lễ tân khách sạn.
“Vào phòng kiểm tra sao?" Hạ Tinh Nhiễm dừng bước, "Điện thoại di động của em để trong phòng quên lấy ra, em phải về lấy.”
Cận Tự kéo cổ tay cô: "Đều là nhân viên khách sạn, điện thoại di động không có việc gì.”
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Trong điện thoại còn có tin nhắn khách hàng và tin nhắn công ty, không để bên người em không yên tâm.”
Thời gian bắn pháo hoa sắp tới, Cận Tự biết Hạ Tinh Nhiễm bướng bỉnh, giơ tay nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Vậy bây giờ em ở đây một lát, anh đi lấy.”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Được, điện thoại của em để ở bàn trà.”
Chân Cận Tự dài, nhanh chóng trở về phòng, lấy điện thoại di động của Hạ Tinh Nhiễm trên bàn trà, xoay người rời đi.
Vừa định cất vào túi, điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Một tin nhắn đập vào mắt.
Luật sư Lý: [Bất quá tôi vẫn đề nghị Hạ tiểu thư bảo vệ tốt tài sản của mình trước rồi mới tính chuyện ly hôn...]
Mấy chữ định ly hôn đập vào mắt.
Đồng tử Cận Tự co rút lại.
Anh biết không nên đi tra điện thoại di động của đối phương, tất cả mọi người đều là người, đều phải có vùng riêng tư của mình.
Mở ra toàn bộ cũng không đẹp mắt.
Nhưng hai chữ "ly hôn" này dẫn dắt anh.
Cận Tự giãy dụa một lát, trượt lên, nhập mật mã.
Mở khóa điện thoại.
Anh có chút dở khóc dở cười.
Nhiều năm như vậy, Hạ Tinh Nhiễm vẫn lười như vậy, mật mã điện thoại di động cùng khóa điện tử trong nhà giống nhau, đều là sáu số 0.
Cuộc đối thoại với luật sư Lý bắt đầu từ đầu tháng 12.
Hạ Tinh Nhiễm: [Xin chào, luật sư Lý, tôi muốn tư vấn một chút, nếu tôi muốn ly hôn với chồng, nhưng muốn có một đứa con trước khi ly hôn, sẽ có nguy cơ pháp lý gì sao?]
[Nhà anh ấy có quyền thế, xác suất ly hôn của tôi trước khi đứa trẻ được hai tuổi có cao không?]
[Tôi có thể từ bỏ một phần tài sản]
Luật sư Lý nói không đề nghị cô mù quáng ly hôn.
Hai người tiếp tục hàn huyên hơn nửa tháng.
Cuối cùng, Hạ Tinh Nhiễm nói: [Những thứ này không cần anh lo lắng, tôi có thể nuôi nổi một đứa bé, nhà anh ấy gen rất tốt, cùng anh ấy sinh bé con không thiệt thòi.]
Mà vị luật sư Lý mang lòng thương xót kia nói: [Nếu ngài đã quyết định, vậy tôi chúc ngài thuận lợi, hạnh phúc.]
……
Cuối tháng mười hai, thời tiết âm hai mươi độ ban đêm ở Dương Thành cũng không bằng những cuộc đối thoại ngắn gọn này khiến Cận Tự cả người lạnh lẽo.
Lại nghĩ đến tối hôm qua Hạ Tinh Nhiễm quấn quýt lấy mình làm, không cho phép anh dùng biện pháp... Những chi tiết vốn là ngọt ngào kia, bây giờ trở thành đao nhọn đâm về phía anh.
Cô luôn miệng nói yêu là giả, ỷ lại vào anh là giả.
Mấy ngày nay, anh bận trước bận sau, giống như là một trò đùa.
Ngày chia tay đó, đối mặt với bạo lực lạnh ủa cô, Cận Tự cũng không cảm thấy cả người lạnh lẽo như lúc này.
Anh không biết mình máy móc trở về nơi chia tay như thế nào, có lẽ trong tiềm thức anh còn tự nói với mình, Hạ Tinh Nhiễm đang chờ anh.
Nơi hai người tách ra cũng không xa lắm, trên người Hạ Tinh Nhiễm không có điện thoại di động, mặc hình như cũng không nhiều, không dám động đậy, run lẩy bẩy đứng tại chỗ.
Thấy phía trước xuất hiện bóng dáng quen thuộc, cô vội vàng nhào tới: "A Tự - -“
Ở khoảng cách trước mặt anh vài bước dừng lại, cô mẫn cảm như vậy, có thể cảm nhận được sự chản nản của Cận Tự lúc này.
Hạ Tinh Nhiễm không biết đã xảy ra chuyện gì, mím môi thử hỏi: "Sao vậy?”
Lại còn có thể dùng ánh mắt ngây thơ như vậy nhìn mình, Cận Tự im lặng cười lạnh: "Tôi thấy rồi.”
“Cái gì?" Hạ Tinh Nhiễm không hiểu.
Cận Tự giơ di động lên, đưa tới trước mặt cô.
Cảm giác thật hoang đường, anh cười ra tiếng, bả vai đều run rẩy theo.
Sắc mặt Hạ Tinh Nhiễm thay đổi.
"Hạ Tinh Nhiễm, em nói cho tôi biết, trong mắt em tôi là cái gì", giọng nói Cận Tự run rẩy, "Một người cung cấp tinh trùng chất lượng cao sao?"
Cô không nghĩ tới sẽ bị Cận Tự phát hiện nhanh như vậy.
Nhưng dường như không có cái gì không thể phát hiện, cô giải thích: "Chúng ta không nhất định phải ly hôn......”
“Không nhất định phải ly hôn?” Cận Tự giận quá hóa cười, "Cho nên đến ngày hôm nay, em vẫn muốn nửa đường chạy trốn?"
Cái gì là cô nửa đường chạy trốn.
Cô cô và dượng lúc trung niên tách ra, mẹ và ba qua mười mấy năm ly hôn, đời này vốn không có ai nhất định ở bên cạnh ai.
Màn hình điện thoại di động tắt, giữa hai người lâm vào một mảnh ảm đạm.
Giọng Hạ Tinh Nhiễm trầm xuống như không khí lạnh lẽo: "Không ai có thể đi cùng ai cả đời.”
Cận Tự từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Vậy mấy năm nay chúng ta tính là cái gì?”
Hạ Tinh Nhiễm bị hỏi đến im lặng, cúi đầu, không nói gì nữa.
Tính là cái gì, tính là một giấc mộng tàn khốc trong cuộc đời cô.
Nếu như là lúc Cận Tự cảm xúc bình tĩnh, lúc Hạ Tinh Nhiễm lộ ra một chút manh mối trầm cả, anh sẽ kéo cô ra khỏi cảm xúc xấu.
Nhưng lúc này, ngay cả chính anh cũng khó thoát khỏi cảm xúc quấy nhiễu.
Trầm mặc lan tràn giữa hai người, điện thoại Cận Tự vang lên vài lần, đều bị anh ấn dừng.
“Hạ Tinh Nhiễm, em thật nhàm chán". Anh nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi cũng là một tên ngốc.”
"Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, tại sao em phải chạy trốn hết lần này đến lần khác", Bóng dáng Cận Tự bị ánh trăng ảm đạm kéo dài, lẻ loi, "Tôi là người, không phải máy giải quyết vấn đề, tôi sẽ mệt mỏi."
Hạ Tinh Nhiễm chỉ biết trốn tránh, không ai dạy cô phải đối mặt với vấn đề như thế nào.
Cô thậm chí cho rằng Cận Tự nói rất đúng, ngay cả máu thịt cũng không thể vĩnh viễn yêu cô.
Làm sao trông cậy vào Cận Tự đây.
Có phải mình quá tự tin rồi hay không.
"Thật xin lỗi" Hạ Tinh Nhiễm ngập ngừng mở miệng, thanh âm lại dần dần lớn lên, "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Cận Tự im lặng không nói.
Hạ Tinh Nhiễm đưa ra đáp án: "Ly hôn sao?”
Phanh "một tiếng, cách đó không xa phía chân trời có pháo hoa nở rộ, kéo lê trên bầu trời như sao băng, lay động ra cái đuôi thật dài.
Màu sắc rực rỡ rối rít mở ra, lưu lại trên mặt hai người, có quang cảnh cùng nhiệt độ trong nháy mắt.
Hoàng Quân Trạch nhiều lần gọi điện thoại cho Cận Tự nhưng đều không được phản hồi, nhưng nghĩ đến đây là Cận Tự đích thân lên kế hoạch, không có khả năng nhất thời xuất hiện tình huống sai lầm.
Thời gian quy định vừa đến, anh vẫn ra lệnh cho mọi người đốt pháo hoa.
Chỉ là, vốn là pháo hoa tỏ tình lãng mạn, đồ đồ thiêu đốt đầy trời tịch mịch.
Cận Tự dường như lập tức quyết định, lập tức bứt ra khỏi tình dục, trần truồng lui về phía sau vài bước, đứng ở bên cạnh bàn trà, giơ ly rượu lên, chậm rãi nhấp hai ngụm rượu vang đỏ, nhuận cổ.
Hạ Tinh Nhiễm đang bị anh trêu chọc đến nửa vời, dưới thân dường như vẫn còn cảm nhận được sự hiện diện của anh, mà anh đã hoàn toàn bứt ra.
Cô khó chịu thở, một tầng mồ hôi mỏng trên người bị gió nóng thổi khô, dính dính trên da.
Nghiêng đầu nhìn Cận Tự, mà anh uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.
Dục vọng trên người cũng không có biến mất, nhưng anh đã lựa chọn khắc chế chính mình, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
Trước khi vào nhà vệ sinh, còn có chút mập mờ liếc cô một cái.
Giống như là đang nói: Muốn tiếp tục sao, cầu xin ông đây đi,
“……”
Trong đầu Hạ Tinh Nhiễm chỉ có một phản ứng: Người đàn ông này có phải đã cai thuốc độc hay không?
Giữa hai người cô mới là người tính tình tương đối quật cường, đã nhận định chuyện gì sẽ tuyệt đối không quay đầu lại.
Cận Tự muốn cô cầu xin tha thứ, cô sẽ không.
Đứng dậy mặc quần áo vào, Hạ Tinh Nhiễm lau đi những dính dớp trên người, bị hệ thống sưởi ấm làm khô cổ họng.
Cô có chút khó chịu mà uống hai ngụm rượu đỏ, hi vọng mình trở nên thoải mái một chút, lại chỉ cảm giác dục vọng ở trong cơ thể không ngừng bốc lên.
Hôm nay Cận Tự trên giường nói rất nhiều lời thô tục, nhưng có một câu chó ngáp phải ruồi trúng đích:
Cô đúng là đang trong thời kỳ rụng trứng, ngực trướng đau và bụng hơi khó chịu đã nói lên tất cả.
Mà con người ở thời kỳ rụng trứng luôn luôn sẽ trở thành nô lệ của bản năng, tuy lúc bình thường cô cũng sẽ không nhớ tới chuyện này, nhưng vào lúc này, dục vọng xuất phản từ bản năng con người mơ hồ quấy phá.
Đại khái là bởi vì lí do này, nghe trong phòng tắm rầm rầm tiếng nước, cô vậy mà lại cảm giác nhiệt độ cơ thể hơi hơi tăng lên, hô hấp dồn dập.
Lại nghĩ đến kế hoạch bí mật và nguy hiểm mà mình đã ấp ủ rất nhiều ngày.
Ma xui quỷ khiến, Hạ Tinh Nhiễm bước chân, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Khu tắm vòi sen có cảm giác mờ, hơi nước phác họa đường nét vai rộng eo hẹp chân dài của Cận Tự trên kính mờ.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn thân ảnh của anh, khẽ gọi: "A Tự...”
Tiếng nước ào ào vang lên, anh đè nặng giọng trả lời: "Hả?”
Rõ ràng vẫn có chút không vui.
Hạ Tinh Nhiễm đầu óc choáng váng, nội tâm nghĩ, thời điểm anh hỏi mình cùng Lộ Duy ai lợi hại, tại sao lại không trực tiếp trả lời luôn.
Bây giờ còn phải tự mình đến cầu xin anh.
Khó xử mở miệng, cô nhỏ giọng nói: "Cái đó, em và Lộ Duy...... chúng em chưa từng.”
Tuy sau này đã biết Lộ Duy là một tên cặn bã, nhưng lúc bàn hôn luận gả, hắn giả vờ làm người tốt, chuyện Hạ Tinh Nhiễm không thích, hắn chưa bao giờ khó xử cô.
Hơi nóng trong phòng tắm từng chút từng chút bay ra, chút tâm tư xoay chuyển, nghe được lời giải thích này, Cận Tự rất cao hứng, càng bởi vì là từ trong miệng Hạ Tinh Nhiễm nói ra, cho nên càng có vẻ đáng quý.
“À". Cận Tự cầm lấy Kiều, lạnh lùng một tiếng, “Em nói cái gì? Không nghe rõ.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Dục vọng bản năng lớn hơn nữa cũng không ngăn cản được trái tim mẫn cảm bị tổn thương muốn chạy trốn.
Cô cắn cắn môi, xoay người muốn đi.
Phía sau, cửa phòng tắm bỗng nhiên được đẩy ra.
Hạ Tinh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cận Tự ôm lấy.
Sau một hồi la hét, thân người phía trước được dán vào tường gạch trơn của phòng tắm.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, xối đến mức cô không mở mắt ra được, hai tay bị anh đặt ở sau lưng, Cận Tự một tay đè eo cô, một tay bẻ cằm cô, chóp mũi dán vào chóp mũi, có vài phần trêu chọc hỏi: "Em chạy cái gì?”
-
Trăng lưỡi liềm to bằng móng tay ngưng kết ra ánh sáng mở ảo phía chân trời, từng mảng từng mảng mây đen thế lớn không thể đỡ kéo tới, cuối cùng che phủ bầu trời.
Gió bắc gào thét thổi qua vùng đất này, thanh âm của Hạ Tinh Nhiễm xen lẫn trong đó, rất khó không nghe ra tiếng nức nở.
Cận Tự ôm cô từ sau lưng, bàn tay to lớn ôm lấy eo và cổ cô ngăn cho thân thể cô không ngừng trượt xuống.
Tuyết lớn rốt cục từ mái vòm nhao nhao rơi xuống, mặt đất rất nhanh trắng xóa một mảng.
Bên cửa sổ có khí lạnh bức người, thân thể Hạ Tinh Nhiễm chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, cùng anh càng ngày càng gần, càng ngày càng dán sát.
Làn da của anh hoàn toàn bao phủ cô, giống như hai nửa của một hạt đào, được niêm phong trong cùng một quả đào, cùng hưởng mưa móc gió sương.
Lúc tình cảm nồng đậm, biểu hiện ghen tuông của Cận Tự càng rõ ràng hơn, anh hôn trán cô, chóp mũi, khóe miệng, hỏi cô có yêu anh hay không, có phải yêu anh nhất hay không.
……
Những thứ này đều không đủ, anh còn buộc cô nói, đời này chỉ yêu anh.
Hạ Tinh Nhiễm tín nhiệm anh, cam nguyện đem chính mình giao vào tay anh.
Ánh mắt tan rã trả lời tất cả vấn đề của anh, cô nói mình rất yêu anh, vĩnh viễn yêu anh, cả đời này chỉ yêu anh.
Cô còn muốn biến nhỏ thật nhỏ, biến thành một hạt thương nhĩ(*), đi theo góc áo của anh, vĩnh viễn dừng lại bên người anh, đến khi răng long đầu bạc. Hoặc biến thành một hạt giống hoặc một loại trái cây trong một truyện cổ tích, bị anh nuốt chửng, mãi mãi ở trong cơ thể anh.
*Thương nhĩ: một loại cây dược liệu. Quả hình thoi, có móc có thể dính vào lông động vật để phát tán*
Cuối cùng, nửa đêm điên cuồng.
Trên mặt đất ném đầy áo mưa đã sử dụng, Cận Tự dường như vẫn chưa hết ý, nhưng không có công cụ, Hạ Tinh Nhiễm dán vào cánh tay anh, cọ xát anh một lần nữa.
Gió tuyết phiêu diêu trong đêm, hai người ôm nhau mà ngủ.
-
Ngày hôm sau, bão tuyết tạm dừng.
Mặt trời xuyên qua tầng mây, mặt đất trắng xóa giống như một tấm gương phản quang, chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được, đến chạng vạng tối, trời chiều là một mảnh phấn hồng, màu nâu tím, làm nổi bật băng thiên tuyết địa, có một loại bi thương đi thẳng vào lòng người.
Buổi chiều hai người mới từ từ tỉnh lại.
Lúc Hạ Tinh Nhiễm thay quần áo ở khách sạn suối nước nóng, hai mắt đăm đăm hồi lâu.
Trong lòng chỉ có bốn chữ: Cận Tự là chó!!!
Rõ ràng anh đã sớm biết hành trình hôm nay là ngâm suối nước nóng, còn lưu lại một chuỗi dấu vết mập mờ trên cổ, xương quai xanh và ngực cô.
Cô vốn da thịt trắng tuyết, dấu vết loang lổ này cho dù là dùng che khuyết điểm che lại, gặp nước cũng sẽ lộ ra.
Hạ Tinh Nhiễm mặc áo tắm vào, nhìn trái nhìn phải trong gương, cách xa nhìn lại gần nhìn, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Cận Tự ngược lại đơn giản, thay quần bơi xuất hiện sau lưng cô, bất ngờ cắn một miếng vào cổ cô.
Sau khi da thịt thân thiết, cơ thể hai người dường như càng ỷ lại vào nhau hơn, nhưng dấu vết trên người, dưới thân còn có cảm giác anh lưu lại.
Hạ Tinh Nhiễm bây giờ nhìn anh liền tức giận, đẩy đầu anh xuống: "Anh là chó à?”
Cận Tự nhướng mày: "Tối qua không phải vẫn gọi anh là ông xã sao?”
“……”
Sao động một chút là nhắc tới chuyện tối hôm qua! Trên mặt cô nhẹ nhàng đỏ lên, nghiêng đầu đưa cổ cho anh xem: "Vậy anh cắn đi, cắn một miếng kem che khuyết điểm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cận Tự nhếch khóe miệng, có chút lưu luyến buông cô ra.
“Em vào trước đi, anh gặp Hoàng Quân Trạch trước.”
Điện thoại di động trong túi vang lên, nghĩ đến kế hoạch tỏ tình, lại nhìn Hạ Tinh Nhiễm bĩu môi oán trách anh, Cận Tự có chút gấp chờ không nỗi.
-
Ngày hôm qua bay trên trời hơn nửa ngày, cuối cùng máy bay vẫn đáp xuống sân bay Dương Thành, chuyện đầu tiên Hoàng Quân Trạch làm về nhà không phải là ôn tồn với vợ, mà là dựa theo yêu cầu của Cận Tự, hỗ trợ bố trí hiện trường tỏ tình ở khách sạn suối nước nóng đã đặt trước.
Hoàng Quân Trạch lúc trước hút thuốc, hiện tại chuẩn bị có con, bị ép cai, miệng trống trải, tùy tiện nhặt cành cây khô bỏ vào miệng nhai, một bên nhai một bên mắng: "Tôi nói người anh em, cậu kết hôn cũng đã kết, bây giờ còn làm bộ này tỏ tình làm gì?"
Cận Tự trao đổi chi tiết với người phụ trách pháo hoa, tùy tiện ứng phó với anh một câu: "Không phải vẫn chưa chính thức cầu hôn sao.”
Hoàng Quân Trạch hừ một tiếng: "Lên xe trước rồi mua vé sau?”
Cận Tự từ chối cho ý kiến: "Tình huống lúc đó đặc biệt.”
"U, không biết là vị nào đại gia nói," Hoàng Quân Trạch phun ra trong miệng cành cây khô, "Chúng tôi chính là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, không yêu~"
Cận Tự: "......”
Hoàng Quân Trạch: "Lúc trước sao tôi lại tin cậu chứ.”
Cận Tự lười nghe anh than thở, dứt khoát khiến anh tức giận hơn nữa, khóe miệng nhếch lên, xấu xa nói: "Ồ, sao cậu biết đêm qua vợ tôi nói yêu tôi.”
Hoàng Quân Trạch: "...?”
“Tôi không biết." Ngữ khí lạnh lẽo.
“Tôi biết cậu không biết", Cận Tự thản nhiên gật đầu, "Đây là đang khoe ân ái với cậu, bây giờ đã biết chưa?”
Hoàng Quân Trạch: "......”
Tôi ***!!!
Anh hiện tại hận không thể đứng dậy đá ngã đống pháo hoa này rồi bỏ đi.
Trong lúc anh đang tức giận chó điên, Cận Tự đóng vai Pavlov (*), ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai, thấm thía nói: "Nhanh làm việc đi, hạnh phúc của tôi ở trong tay cậu.”
“……”
*Ivan Pavlov - người người đã sáng tạo ra học thuyết duy vật về hoạt động thần kinh cấp cao *
Hoàng Quân Trạch lập tức mất bình tĩnh, một lần nữa giống như con quay đi qua đi lại.
Dù mấy ngày trước đã thử qua một lần.
Bắt đầu từ bảy giờ tối, Hạ Tinh Nhiễm và Cận Tự sẽ ngâm suối nước nóng, sau đó đột nhiên mất điện.
Cận Tự sẽ đưa Hạ Tinh Nhiễm rời khỏi phòng, đi tới con đường nhỏ phía sau, nơi đó có người tuyết, đi tới sẽ thấy hoa tươi đầy đất.
Thừa dịp Hạ Tinh Nhiễm khiếp sợ, Hoàng Quân Trạch vào lúc này bắn lên pháo hoa có thể làm cho nửa thành phố nhìn thấy.
Trong pháo hoa đầy trời, Cận Tự cầu hôn Hạ Tinh Nhiễm.
Bổ sung một nghi lễ.
Kế hoạch hoàn hảo.
Nghĩ đến Hạ Tinh Nhiễm sẽ vui vẻ, Cận Tự đã vui vẻ trước tiên.
Bởi vì tắm riêng, sau đó Hạ Tinh Nhiễm cũng không quan tâm đến vết hôn trên cổ mình, thoải mái ở lại với Cận Tự một lát.
Hơi nóng lượn lờ dâng lên, cô cách sương mù nhìn Cận Tự, nhất thời có chút mờ mịt.
Mơ mơ màng màng, cô nói: "Rất thích thành phố có tuyết.”
Cận Tự một tay khoác vai cô, nhẹ giọng nói: "Vậy mùa đông hàng năm chúng ta có thể tới đây ở ba tháng.”
Hạ Tinh Nhiễm phát huy một ít trí tưởng tượng hoang đường: "Em muốn mỗi ngày đều nhìn tuyết rơi.”
Cận Tự: "Vậy thì mua máy làm tuyết, làm tuyết trong sân.”
Hạ Tinh Nhiễm còn nói: "Em muốn đắp người tuyết trong phòng.”
Nguyện vọng này làm sao có thể thực hiện được.
Nhưng Cận Tự chưa bao giờ làm người mình yêu mất hứng.
“Có chút khó khăn", anh nghiêm túc suy nghĩ, "Chỉ có thể xem có thể làm một gian phòng lạnh hay không.”
Anh nguyện ý nghe những lời không có dinh dưỡng của cô.
Giống như rất nhiều năm trước, nửa đêm tâm tình cô không tốt, muốn đi ngắm biển.
Cận Tự lập tức mua vé máy bay trốn học, dẫn cô trèo tường rời khỏi ký túc xá, suốt đêm dẫn cô đi bờ biển ngắm biển, nhặt vỏ sò.
Trên người anh tràn đầy sinh lực và năng lực chấp hành, giống như một ngọn lửa, khiền người cả người lạnh như băng luôn nhịn không được tới gần.
Hạ Tinh Nhiễm rất tỉnh táo, thậm chí còn muốn tỉnh táo đưa anh vào bẫy.
Sau khi Cận Tự liên tục khẳng định trả lời cô mấy câu hỏi, cô mím môi, còn nói thêm: "Em muốn có một đứa bé.”
“Vậy chúng ta sinh..." Giọng Cận Tự im bặt, mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Hạ Tinh Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm.”
Cổ họng anh mấp máy, trong hơi nước lan tràn, cô không nhìn thấy sự háo hức và khiếp sợ trong ánh mắt anh.
Nếu như Hạ Tinh Nhiễm nhìn thấy, có lẽ cô sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều.
Cận Tự không biết trả lời thế nào, nghiêm túc suy tư thật lâu, vừa định mở miệng, tầm mắt tối sầm.
Hạ Tinh Nhiễm kinh hô một tiếng, nhào vào trong ngực Cận Tự.
Mất điện rồi.
Kế hoạch cầu hôn bắt đầu.
Cận Tự đành nuốt xuống những lời đó, vỗ vỗ lưng Hạ Tinh Nhiễm, an ủi: "Có thể là điện áp không ổn, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Được anh dẫn dắt, Hạ Tinh Nhiễm đi ra khỏi phòng tắm riêng, trở lại phòng, bọc áo khoác.
"Mọi người đều bị mất điện? Hay chỉ có chúng ta?" Hạ Tinh Nhiễm hỏi.
“Không biết", Cận Tự lắc đầu, "Chúng ta ra ngoài xem một chút đi.”
Trong phòng tối như vậy, đợi cũng không có ý nghĩa, phục vụ phòng cũng không gọi điện thoại tới tư vấn tình huống.
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút, thay quần áo xong, cùng Cận Tự đi ra khỏi phòng.
Dương thành ban đêm rất lạnh, khi hít thở sương trắng bay lên trước mặt.
Cận Tự nắm tay Hạ Tinh Nhiễm, sau đó bỏ tay cô vào túi áo khoác của mình, đi dọc theo một con đường nhỏ mà Hạ Tinh Nhiễm không biết.
Hạ Tinh Nhiễm còn đang quan tâm vấn đề phòng, nói với Cận Tự: "Em thấy phòng khác sao vẫn sáng đèn?”
Cận Tự "Ừ" một tiếng: "Hỏi rồi.”
“Lễ tân nói thế nào?”
Cận Tự: "Trước tiên kiểm tra”.
Đương nhiên là vấn đề gì cũng không có, vì không để cho kế hoạch tỏ tình bị người quấy rầy, Cận Tự đã sớm chào hỏi lễ tân khách sạn.
“Vào phòng kiểm tra sao?" Hạ Tinh Nhiễm dừng bước, "Điện thoại di động của em để trong phòng quên lấy ra, em phải về lấy.”
Cận Tự kéo cổ tay cô: "Đều là nhân viên khách sạn, điện thoại di động không có việc gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Trong điện thoại còn có tin nhắn khách hàng và tin nhắn công ty, không để bên người em không yên tâm.”
Thời gian bắn pháo hoa sắp tới, Cận Tự biết Hạ Tinh Nhiễm bướng bỉnh, giơ tay nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Vậy bây giờ em ở đây một lát, anh đi lấy.”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Được, điện thoại của em để ở bàn trà.”
Chân Cận Tự dài, nhanh chóng trở về phòng, lấy điện thoại di động của Hạ Tinh Nhiễm trên bàn trà, xoay người rời đi.
Vừa định cất vào túi, điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Một tin nhắn đập vào mắt.
Luật sư Lý: [Bất quá tôi vẫn đề nghị Hạ tiểu thư bảo vệ tốt tài sản của mình trước rồi mới tính chuyện ly hôn...]
Mấy chữ định ly hôn đập vào mắt.
Đồng tử Cận Tự co rút lại.
Anh biết không nên đi tra điện thoại di động của đối phương, tất cả mọi người đều là người, đều phải có vùng riêng tư của mình.
Mở ra toàn bộ cũng không đẹp mắt.
Nhưng hai chữ "ly hôn" này dẫn dắt anh.
Cận Tự giãy dụa một lát, trượt lên, nhập mật mã.
Mở khóa điện thoại.
Anh có chút dở khóc dở cười.
Nhiều năm như vậy, Hạ Tinh Nhiễm vẫn lười như vậy, mật mã điện thoại di động cùng khóa điện tử trong nhà giống nhau, đều là sáu số 0.
Cuộc đối thoại với luật sư Lý bắt đầu từ đầu tháng 12.
Hạ Tinh Nhiễm: [Xin chào, luật sư Lý, tôi muốn tư vấn một chút, nếu tôi muốn ly hôn với chồng, nhưng muốn có một đứa con trước khi ly hôn, sẽ có nguy cơ pháp lý gì sao?]
[Nhà anh ấy có quyền thế, xác suất ly hôn của tôi trước khi đứa trẻ được hai tuổi có cao không?]
[Tôi có thể từ bỏ một phần tài sản]
Luật sư Lý nói không đề nghị cô mù quáng ly hôn.
Hai người tiếp tục hàn huyên hơn nửa tháng.
Cuối cùng, Hạ Tinh Nhiễm nói: [Những thứ này không cần anh lo lắng, tôi có thể nuôi nổi một đứa bé, nhà anh ấy gen rất tốt, cùng anh ấy sinh bé con không thiệt thòi.]
Mà vị luật sư Lý mang lòng thương xót kia nói: [Nếu ngài đã quyết định, vậy tôi chúc ngài thuận lợi, hạnh phúc.]
……
Cuối tháng mười hai, thời tiết âm hai mươi độ ban đêm ở Dương Thành cũng không bằng những cuộc đối thoại ngắn gọn này khiến Cận Tự cả người lạnh lẽo.
Lại nghĩ đến tối hôm qua Hạ Tinh Nhiễm quấn quýt lấy mình làm, không cho phép anh dùng biện pháp... Những chi tiết vốn là ngọt ngào kia, bây giờ trở thành đao nhọn đâm về phía anh.
Cô luôn miệng nói yêu là giả, ỷ lại vào anh là giả.
Mấy ngày nay, anh bận trước bận sau, giống như là một trò đùa.
Ngày chia tay đó, đối mặt với bạo lực lạnh ủa cô, Cận Tự cũng không cảm thấy cả người lạnh lẽo như lúc này.
Anh không biết mình máy móc trở về nơi chia tay như thế nào, có lẽ trong tiềm thức anh còn tự nói với mình, Hạ Tinh Nhiễm đang chờ anh.
Nơi hai người tách ra cũng không xa lắm, trên người Hạ Tinh Nhiễm không có điện thoại di động, mặc hình như cũng không nhiều, không dám động đậy, run lẩy bẩy đứng tại chỗ.
Thấy phía trước xuất hiện bóng dáng quen thuộc, cô vội vàng nhào tới: "A Tự - -“
Ở khoảng cách trước mặt anh vài bước dừng lại, cô mẫn cảm như vậy, có thể cảm nhận được sự chản nản của Cận Tự lúc này.
Hạ Tinh Nhiễm không biết đã xảy ra chuyện gì, mím môi thử hỏi: "Sao vậy?”
Lại còn có thể dùng ánh mắt ngây thơ như vậy nhìn mình, Cận Tự im lặng cười lạnh: "Tôi thấy rồi.”
“Cái gì?" Hạ Tinh Nhiễm không hiểu.
Cận Tự giơ di động lên, đưa tới trước mặt cô.
Cảm giác thật hoang đường, anh cười ra tiếng, bả vai đều run rẩy theo.
Sắc mặt Hạ Tinh Nhiễm thay đổi.
"Hạ Tinh Nhiễm, em nói cho tôi biết, trong mắt em tôi là cái gì", giọng nói Cận Tự run rẩy, "Một người cung cấp tinh trùng chất lượng cao sao?"
Cô không nghĩ tới sẽ bị Cận Tự phát hiện nhanh như vậy.
Nhưng dường như không có cái gì không thể phát hiện, cô giải thích: "Chúng ta không nhất định phải ly hôn......”
“Không nhất định phải ly hôn?” Cận Tự giận quá hóa cười, "Cho nên đến ngày hôm nay, em vẫn muốn nửa đường chạy trốn?"
Cái gì là cô nửa đường chạy trốn.
Cô cô và dượng lúc trung niên tách ra, mẹ và ba qua mười mấy năm ly hôn, đời này vốn không có ai nhất định ở bên cạnh ai.
Màn hình điện thoại di động tắt, giữa hai người lâm vào một mảnh ảm đạm.
Giọng Hạ Tinh Nhiễm trầm xuống như không khí lạnh lẽo: "Không ai có thể đi cùng ai cả đời.”
Cận Tự từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Vậy mấy năm nay chúng ta tính là cái gì?”
Hạ Tinh Nhiễm bị hỏi đến im lặng, cúi đầu, không nói gì nữa.
Tính là cái gì, tính là một giấc mộng tàn khốc trong cuộc đời cô.
Nếu như là lúc Cận Tự cảm xúc bình tĩnh, lúc Hạ Tinh Nhiễm lộ ra một chút manh mối trầm cả, anh sẽ kéo cô ra khỏi cảm xúc xấu.
Nhưng lúc này, ngay cả chính anh cũng khó thoát khỏi cảm xúc quấy nhiễu.
Trầm mặc lan tràn giữa hai người, điện thoại Cận Tự vang lên vài lần, đều bị anh ấn dừng.
“Hạ Tinh Nhiễm, em thật nhàm chán". Anh nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi cũng là một tên ngốc.”
"Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, tại sao em phải chạy trốn hết lần này đến lần khác", Bóng dáng Cận Tự bị ánh trăng ảm đạm kéo dài, lẻ loi, "Tôi là người, không phải máy giải quyết vấn đề, tôi sẽ mệt mỏi."
Hạ Tinh Nhiễm chỉ biết trốn tránh, không ai dạy cô phải đối mặt với vấn đề như thế nào.
Cô thậm chí cho rằng Cận Tự nói rất đúng, ngay cả máu thịt cũng không thể vĩnh viễn yêu cô.
Làm sao trông cậy vào Cận Tự đây.
Có phải mình quá tự tin rồi hay không.
"Thật xin lỗi" Hạ Tinh Nhiễm ngập ngừng mở miệng, thanh âm lại dần dần lớn lên, "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Cận Tự im lặng không nói.
Hạ Tinh Nhiễm đưa ra đáp án: "Ly hôn sao?”
Phanh "một tiếng, cách đó không xa phía chân trời có pháo hoa nở rộ, kéo lê trên bầu trời như sao băng, lay động ra cái đuôi thật dài.
Màu sắc rực rỡ rối rít mở ra, lưu lại trên mặt hai người, có quang cảnh cùng nhiệt độ trong nháy mắt.
Hoàng Quân Trạch nhiều lần gọi điện thoại cho Cận Tự nhưng đều không được phản hồi, nhưng nghĩ đến đây là Cận Tự đích thân lên kế hoạch, không có khả năng nhất thời xuất hiện tình huống sai lầm.
Thời gian quy định vừa đến, anh vẫn ra lệnh cho mọi người đốt pháo hoa.
Chỉ là, vốn là pháo hoa tỏ tình lãng mạn, đồ đồ thiêu đốt đầy trời tịch mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro