Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

"Chúng Ta Không...

2024-10-04 23:32:36

Ngày hôm sau, trở về Lâm Nghi.

Nhóm người ly hôn ở cục dân chính xếp hàng dài hơn cả kết hôn.

Mấy tháng trước, hai người vội vàng lựa chọn kết hôn, hai tháng sau, lại vội vàng tách ra.

Nhưng được thông báo hiện tại có thời gian hòa giải ly hôn, chỉ có thể xin đăng ký ly hôn trước, một tháng sau chính thức làm thủ tục ly hôn.

Hai người trầm mặc đi hết quy trình.

Lúc rời đi, Hạ Tinh Nhiễm hỏi Cận Tự, đồ ở nhà phải làm sao bây giờ, Cận Tự thuận miệng nói, ném đi.

Câu trả lời cũng giống lần cãi nhau trước đó, Hạ Tinh Nhiễm miệng giật giật, cuối cùng không nói gì nữa.

Cận Tự lên xe, lại thành tư thế từ trên cao nhìn xuống, anh căng thẳng nghiêng mặt, ấn còi với cô, hỏi: "Đưa em về?”

Hạ Tinh Nhiễm lắc lắc giao diện điện thoại, nhếch môi khẽ cười: "Chúng ta không cùng đường.”

Cận Tự và Kỳ Tụng Niên ở cùng một tiểu khu, so với nhà cô một đông một tây.

Quả thật cũng không tiện đường.

Lời này giống như một câu hai ý, Cận Tự hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh buông ra, thản nhiên nói: "Vậy được, anh đi đây.”

Hạ Tinh Nhiễm "Ừ" một tiếng lớn.

Cận Tự khởi động xe, hai người từ biệt.

Xe đặt qua app cũng đến rất nhanh, ở cửa cục dân chính, nhìn thấy cô gái xinh đẹp độc thân, tài xế thở dài, lẩm bẩm: "Xã hội bây giờ không biết làm sao, lòng người đều quá thay đổi, ly hôn so với kết hôn còn nhiều hơn.”

Hạ Tinh Nhiễm nâng khăn quàng cổ lên, che hơn nửa khuôn mặt, âm thanh như muỗi phản bác: "Cũng không có gì thay đổi.”

Ngày hôm qua, trận pháo hoa kia nở rộ trên đỉnh đầu hai người, Hạ Tinh Nhiễm bi quan thốt ra một câu ly hôn.

Cận Tự vào buổi tối này, khuôn mặt nhiều lần nhiễm tức giận, rốt cục hiện ra một loại lạnh lẽo và chết lặng giống như thời tiết Dương Thành.

Trong không khí tản ra mùi thuốc súng, Cận Tự thân hình thon dài đứng trước mặt cô, giống như một con dao găm thẳng tắp cắm vào không khí lạnh.

“Được, ly hôn". Bóng tối che giấu vẻ mặt anh, giọng nói càng lạnh lùng cứng rắn, "Dù sao nhiều năm như vậy, tôi cũng chịu đủ rồi.”

Anh nói với một giọng nhẹ nhõm.

Một khắc kia, Hạ Tinh Nhiễm bất ngờ, cũng không cảm thấy rất bi thương.

Dường như dưới đáy lòng, cô đã sớm dự liệu được, sẽ có một ngày như vậy.

Mâu thuẫn giữa bọn họ như mãnh thú ngủ đông, một ngày nào đó sẽ nuốt chửng toàn bộ tình cảm, so với bản thân và ý chí tự do, tình yêu không đáng nhắc tới.

Hạ Tinh Nhiễm nghĩ, cũng không thể cứ để Cận Tự lấy lòng cô.

Nếu như hai người trở nên không vui vẻ, lúc này dứt khoác kết thúc, anh hẳn là sẽ được giải thoát.

Hạ Tinh Nhiễm là một cái hũ chứa đầy nỗi buồn, cô muốn ai đó ném đi những cảm xúc xấu của cô, sau đó lấp đầy những cảm xúc và mối quan hệ thân mật mà cô đã thiếu từ khi còn nhỏ.

Nhưng cô quá bi quan, không biết thay đổi bản thân như thế nào. Đồng thời lại thiện lương, không muốn lôi kéo người khác chết đuối cùng mình.

  -

Cận Tự cả người mệt mỏi, vốn chuyến bay của anh là ngày mai bay.

Nhưng tối hôm qua, anh hận không thể lập tức kết thúc tất cả, xin nghỉ với hãng hàng không, sớm lấy thân phận hành khách bay trở về.

Tối hôm qua, sau khi Hoàng Quân Trạch bắn pháo hoa, cái gì cũng không biết hăng hái bừng bừng tới tìm anh, còn tưởng rằng kế hoạch thành công, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ thay bạn mình.

Nhìn thấy vẻ mặt Cận Tự, nụ cười liền xấu hổ ở bên môi.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn sắc mặt Cận Tự như chết cha chết mẹ, cũng không dám hỏi, đành phải lén lút nói chuyện này với bạn cùng phòng Quý Hàng.

Quý Hàng cũng không có những kiêng kị này, mặc kệ tất cả, trực tiếp tag Cận Tự trong nhóm.

[Đến lúc này tỏ tình còn có thể thất bại, hai người là diễn phim thần tượng cho chúng tôi xem sao?]

[Như thế nào, tôi đã nói cậu cùng Hạ Tinh Nhiễm không thích hợp, không phải anh em nói chuyện khó nghe, cô gái kia gia đình phức tạp, sao có thể bồi dưỡng ra một đứa trẻ tốt, cậu dính vào cái cọc này, hiện giờ hối hận chưa]

Hoàng Quân Trạch nhìn anh phát biểu, quả thực kinh hồn bạt vía.

Trạng thái tinh thần hiện tại của Tự ca là gì, cậu dám trêu chọc như vậy, cũng không sợ Cận Tự chịu không nổi kích thích nhảy lầu?

Cận Tự ngược lại không nhảy lầu, trong thời gian chờ đèn đỏ, nhàn nhạt trả lời một chữ: [Cút]

Quý Hàng lập tức tag Hoàng Quân Trạch: [Tự ca còn có tâm tình mắng chửi người, nhìn qua không có chuyện gì]

Hoàng Quân Trạch: [?]

Hành vi này của cậu có khác gì vuốt râu hùm xỉa răng cọp hay không.

Quý Hàng nói với Cận Tự: [Buổi tối cùng nhau uống rượu? Chúc mừng cậu trở lại cuộc sống độc thân]

Đèn đỏ đếm ngược đến một con số, Cận Tự nhìn mấy chữ trên màn hình, đột nhiên nở nụ cười, trực tiếp gửi lời qua: [Cảm ơn ý tốt của ngài, tuy rằng tôi cũng cảm thấy có thể chúc mừng một chút, nhưng buổi tối tôi còn phải ôn tập.]

Phi công năm nào cũng có kỳ thi, cuộc sống không hề dễ dàng, anh còn phải chuẩn bị cho kỳ thi.

Vốn vẫn còn đang do dự có nên chuyển sang không quân hay không, không quân mặc dù là ước mơ, nhưng anh đã cùng Hạ Tinh Nhiễm kết hôn, xây dựng gia đình.

Ước mơ rất quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng như vậy, anh vốn định sau khi tỏ tình sẽ thương lượng với Hạ Tinh Nhiễm một chút chuyện chuyển sang không quân.

Nhưng bây giờ cũng không tệ, Tự ca do, có thể tùy tâm sở dục làm bất cứ chuyện gì.

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, anh đổi số, nhấn ga, xe chạy qua ngã tư.

Mặc kệ trong nhóm có hai người đang trêu chọc, anh ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên cấp trên trực tiếp của anh.

Cận Tự bấm nghe, giọng cấp trên khàn khàn theo tiếng bóp cổ tay truyền đến, vừa an ủi vừa phê bình nói một hồi lâu.

Anh vừa lái xe vừa dùng Bluetooth kết nối điện thoại, chăm chú nghe, sau đó miễn cưỡng đáp lời.

Điện thoại này vừa cúp máy, Quý Hàng chưa từ bỏ ý định, ở trong nhóm không nhận được phản hồi, trực tiếp gọi điện thoại tới mở: "Người anh em, khảo hạch của cậu cũng không thiếu một ngày hai ngày, buổi tối thả lỏng một chút đi.”

Cận Tự mím môi, ừ một tiếng.

Quý Hàng sửng sốt: "Sao lại đổi ý nhanh như vậy?”

Cận Tự trả lời rất nhanh, chỉ là giọng nói có vài phần cứng rắn: "Bị đình chỉ công tác điều tra.”

  -

Gần đây Cận Tự nhận được rất nhiều tố cáo và khiếu nại.

Ở Cục Hàng không dân dụng, có người tố cáo cuộc sống riêng tư của anh không đứng đắn, nhiều lần nhận tiền hoa hồng trong tài khoản công ty, vân vân, nhưng đều là giả dối hư ảo, ban lãnh đạo chỉ nhắc nhở anh, cũng không có xử phạt gì.

Chỉ là tình huống lần này tương đối đặc thù.

Có người nặc danh tố cáo Cận Tự chen chân vào tình cảm của người khác, hơn nữa chứng cứ tỉ mỉ, thậm chí bắt đầu phát tán chuyện này trên nền tảng truyền thông, ảnh hưởng vô cùng lớn.

Sau cuộc họp, ban lãnh đạo quyết định đình chỉ công tác điều tra Cận Tự.

Người tố cáo nói, trong giai đoạn đầu Lộ Duy và Hạ Tinh Nhiễm đàm hôn luận gả, chuẩn bị hôn lễ, Cận Tự chủ động quyến rũ Hạ Tinh Nhiễm, dẫn đến tình cảm của hai người Hạ Tinh Nhiễm tan vỡ.

Tất cả những gì người tố cáo nói đều là sự thật, chỉ là rút mất hai bước mấu chốt trong sự tình, Cận Tự liền trở thành tiểu tam.

Ví dụ như, trước khi anh đề nghị kết hôn với Hạ Tinh Nhiễm, Hạ Tinh Nhiễm đã phát hiện Lộ Duy ngoại tình, đơn phương nói chia tay, mặc dù Lộ Duy không đồng ý, nhưng chia tay cũng không cần hai người nhất trí đồng ý hiệp thương giải quyết, cho nên nghiêm túc mà nói, khi đó Hạ Tinh Nhiễm đã là trạng thái độc thân.

Chỉ là bởi vì hai nhà đều không đồng ý Hạ Tinh Nhiễm hủy bỏ hôn ước, cô chỉ có thể đăng ký kết hôn với Cận Tự trước, bởi vậy thời gian hai người kết hôn trước khi có tin tức giải trừ hôn ước, tạo thành ảo giác Cận Tự chen chân vào tình cảm của người khác.

Quỷ dị chính là, người tố cáo cố ý bỏ qua chi tiết không được mọi người biết đến, hoặc biết nhưng không có chứng cứ, vừa biết chi tiết đồng thời có chứng cứ, chỉ có một mình Hạ Tinh Nhiễm.

Vốn là "chúc mừng" Cận Tự ly hôn, cuối cùng bởi vì chuyện anh tạm thời bị đình chỉ điều tra mà rơi vào xấu hổ và phiền muộn.

Mọi người tới sớm một chút, gọi rượu xong, một đám tâm tình sa sút, hai mặt nhìn nhau, ngay cả Quý Hàng có thể lấy Cận Tự trêu đùa nhất cũng lấy tay xoa xoa mặt, tỏ vẻ chuyện này khó làm.

La Diệc Chu không nhịn được nói thẳng: "Tự ca đắc tội với ai? Có thể biết chuyện này tỉ mỉ như vậy, luôn có cảm giác là người quen.”

Còn phải là người trong vòng tròn của bọn họ.

Tuy rằng giữa đồng nghiệp có mâu thuẫn thăng chức tăng lương, nhưng Cận Tự rốt cuộc không thân thiết với đồng nghiệp như vậy, ân oán của ba người Hạ, Lộ, Cận dù thế nào cũng không truyền đến tai bọn họ.

“Dự ca của cậu đắc tội với ai?” Quý Hàng dùng ngữ khí khiếp sợ hỏi ngược lại, "Với tính cách ngạo mạn và cái miệng không để người ta giữ thể diện này, có ai mà cậu ta chưa từng đắc tội sao?"

  “……”

La Diệc Chu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, anh trai, tôi cảm thấy anh nói có lý.”

Quý Hàng: "......”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bất quá tôi cũng cảm thấy là người trong giới các cậu.”

La Diệc Chu: "Vì sao?”

Quý Hàng hỏi anh: "Cậu cảm thấy Tự ca của cậu là người EQ thấp sao?”

La Diệc Chu lắc đầu: "Anh ấy chỉ đơn thuần ghét sự ngu ngốc và không thích hầu hạ người khác.”

Quý Hàng búng tay: "Cho nên cậu ta cũng biết mình sẽ đắc tội với người khác, nhưng không quan tâm.”

La Diệc Chu lại hỏi: "Đây là vì sao?”

Quý Hàng: "......”

Tóc đỏ bên cạnh nhịn không được, vỗ lên đầu La Diệc Chu một cái: "Cậu bị ngốc sao, có thể động não hay không!"

La Diệc Chu ủy khuất ôm đầu, tóc đỏ nói: "Đó là bởi vì lấy gia thế và nhân cách mị lực của Tự ca, không sợ đắc tội với người khác sẽ bị như thế nào, lúc nói chuyện mới có thể không kiêng nể gì”

La Diệc Chu vẫn không hiểu: "Cho nên.”

“Cho nên", Quý Hàng không nhịn được thở dài, "Dám ra ám chiêu trả thù Cận Tự, cũng phải có gia thế tương đương với Cận gia.”

La Diệc Chu hiểu ra, kinh hô một tiếng: "Vậy con mẹ nó là Lộ Duy à?”

Tóc đỏ trợn trắng mắt: "Lộ Duy tố cáo Tự ca phá hoại tình cảm của Lộ Duy? Cái này có khác gì vừa ăn cướp vừa la làng!”

La Diệc Chu ngẫm lại, quả thật, vừa ăn cướp vừa la làng.

Anh hỏi: "Vậy có thể là ai?”

Quý Hàng cùng tóc đỏ trăm miệng một lời: "Làm sao tôi biết?!”

La Diệc Chu: "......”

Nói xong, liền thấy Cận Tự khoan thai đến chậm.

Anh mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, kiểu dáng rất rộng, vóc dáng rất áp đảo, may mà vóc người anh cao bả vai cũng rộng mới chống đỡ được, bên trong là áo hoodie màu trắng và quần jean, quấn khăn quàng cổ lung tung, tóc cũng có chút rối bù.

Trạng thái nhìn vẫn ngạo khí như cũ, đẹp trai có chút không coi ai ra gì, chỉ là tóc tai rối loạn và vành mắt thâm quầng nhìn có chút chán nản.

Vị trí này vẫn giống lần trước, Cận Tự không cần nhân viên phục vụ chỉ dẫn, tự mình đi tới.

Khi anh đến gần, mọi người nhìn nhau, ngừng nói chuyện.

Mãi đến khi anh ngồi xuống, cầm lấy ly rượu trên giá uống một ngụm, mới thoáng giương mắt nhìn mọi người, hỏi: "Sao các cậu không nói lời nào?"

Mọi người: "......”

Chẳng lẽ chúng tôi hiện tại nên nói rất nhiều biểu hiện rất vui vẻ sao?

Cận Tự nhìn mọi người, cuối cùng hoa đào còn nhập nhèm nhìn Quý Hàng, cau mày lẩm bẩm: "Khuôn mặt như chết cha cha mẹ của các cậu, không biết còn tưởng là đang tạm biệt di thể tôi chứ.”

Mọi người: "......”

Quý Hàng cười cười, rót cho anh ly rượu, bản thân cũng giơ lên, chạm ly, tỏ vẻ an ủi: "Đây không phải là sợ cậu tâm tình không tốt sao.”

Cận Tự "Ừ" một tiếng: "Bây giờ tâm trạng cũng không tốt lắm.”

Mọi người: "......”

Quý Hàng trêu ghẹo nói: "Tâm tình không tốt còn có tâm tư ngủ?”

Nhìn mái tóc này là biết là vừa tỉnh ngủ đã tới.

Cận Tự nhấc mí mắt lên nhìn anh, ngủ không ngon, mắt hơi sưng, mắt đào hoa mỏng manh gấp ba mí: "Vậy tôi sẽ buồn ngủ đến chết sao?”

  “……”

Oán trời oán đất, xem ra là tức giận nhìn ai cũng không thuận.

La Diệc Chu kẻ ngốc này không có EQ , trực tiếp hỏi: "Vậy Tự ca khó chịu là bởi vì bị đình chỉ công tác điều tra hay là khó chịu vì ly hôn với chị dâu?"

Cận Tự: "......”

Miệng chó không mọc được ngà voi.

Cận Tự trầm mặc, ánh đèn hỗn loạn của quán bar chiếu lên mặt anh, trầm mặc một lúc lâu, lại cầm một chai bia Corona lên, rót cả chai.

Đám đàn ông này đều không trông cậy nổi, Quý Hàng trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi: "Vậy chuyện cậu bị đình chỉ công tác điều tra, Hạ Tinh Nhiễm có biết không?"

Cận Tự: "Không biết.”

Dù sao cô cũng là người duy nhất có chứng cứ, Cận Tự cho dù biết cô đã nói chia tay với Lộ Duy, nhưng không cách nào chứng minh.

Đáy mắt Cận Tự đè nén cảm xúc lạnh lẽo, hỏi ngược lại: "Tôi là ai chứ, nói với cô ấy làm gì.”

Quý Hàng vừa nghe liền biết là trong lòng anh còn tức giận, thở dài, còn muốn an ủi hai câu, không nghĩ tới La Diệc Chu tiểu tử này lúc này lại thông minh, vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Ca, anh đừng bi quan như vậy, coi như là ly hôn, chị dâu không thích anh, vậy anh vẫn là chồng cũ của cô ấy a!"

Mọi người: "......”

Cậu ta còn muốn nói hai câu, nghẹn nửa ngày: "Mua bán không thành vần còn tình nghĩa.”

  “……”

La Diệc Chu nói xong, Cận Tự uống một ly bia.

Khuyên cũng không có biện pháp khuyên nữa, Quý Hàng cũng thở dài: "Các cậu cứ như vậy quên đi?”

Cận Tự "Ừ" một tiếng: "Quên đi.”

“Không quay đầu lại?" Anh lại hỏi.

Cận Tự sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Không quay đầu lại.”

Người ta chỉ muốn một con tinh trùng, người ta muốn ly hôn, quay đầu lại không phải càng trò cười sao.

Quý Hàng nhìn hai người mấy năm nay yêu đương chia tay, Cận Tự độc thân mấy năm nay lại trực tiếp kết hôn, tuy rằng anh cảm thấy tính cách Hạ Tinh Nhiễm có vấn đề lớn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy, kết quả này đối với Cận Tự mà nói, không khỏi quá tàn nhẫn.

Trên sân khấu ca sĩ còn nhẹ nhàng ngân nga bài hát kia.

Quý Hàng nâng ly, mời anh.

Cận Tự và anh ấy nhẹ nhàng chạm cốc, yết hầu mấp máy, uống một hơi cạn sạch.

Xem ra đây là một trò chơi để Cận Tự phát tiết, La Diệc Chu cũng nâng ly theo, mọi người bắt đầu uống rượu, một vòng lại một vòng.

Quý Hàng hỏi: "Vậy cậu bị tố cáo, không tìm Hạ Tinh Nhiễm thì làm sao bây giờ?”

Cận Tự nói: "Bắt đầu từ người tố cáo đi.”

Anh quyết tâm không quay đầu lại.

Quý Hàng cười nói: "Sớm biết vẫn là kết quả này, cậu lăn qua lăn lại lâu như vậy, đáng giá sao?"

Người khác có thể không biết kế hoạch của Cận Tự đối với Hạ Tinh Nhiễm, nhưng Quý Hàng xem như quân sư, tự nhiên tất cả đều biết.

Cận Tự im lặng nhìn chằm chằm ly rượu, bọt bia sôi trào trên mặt nước.

Ca sĩ ở trên sân khấu nhẹ nhàng ngâm xướng.

“Yêu đến cỡ nào rồi cũng sẽ có người mắc phải sai lầm

Chỉ mong người đó không phải là em

Thực ra trong lòng chẳng giữ đường lui cho riêng mình

Sai cùng anh, bước cùng anh.”

Mấy năm nay, tới tới lui lui, ban đầu anh muốn một đáp án. Sau đó muốn có kết quả.

Đáp án chia tay khiến anh hài lòng, nhưng vẫn không có kết quả tốt.

Phảng phất như một giấc mộng hoang đường.

Một lúc lâu, anh đặt ly rượu lên bàn, thờ ơ hỏi: "Bài hát này tên là gì?”

La Diệc Chu vội vàng chạy đi hỏi, rất nhanh trở về, nói: "Gọi là ‘Đáng giá’.”

Cận Tự nhìn Quý Hàng, không chút dao động trả lời: "Đáng giá.”

Quý Hàng ngược lại không thể hiểu được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quen biết Cận Tự nhiều năm như vậy, mọi người dường như đều có tính cách khác nhau một trời một vực, anh coi tình yêu là trò chơi, say đắm nhiều năm, lại không hiểu được tình yêu rốt cuộc là tư vị gì.

Cận Tự dùng tám năm thanh xuân cùng Hạ Tinh Nhiễm liều chết, đến cuối cùng tình yêu không có kết quả.

“Tôi thấy không đáng", Quý Hàng chân thành nói, "Mấy năm nay cậu hoàn toàn có thể vui vẻ hơn.”

Cần gì phải nhớ thương một người chứ.

Cận Tự nhấp một ngụm bia, nhìn về phía sân khấu, nữ ca sĩ đang thâm tình hát.

“Tôi trân quý cô ấy, không đành lòng nhìn cô ấy nhảy hố lửa.”

Quý Hàng muốn nói lại thôi, bởi vì anh ấy nhìn thấy trong mắt hoa đào phong lưu của Cận Tự, mơ hồ lóe lệ quang.

  -

Hạ Tinh Nhiễm cũng không dễ chịu.

Mâu thuẫn nãy sinh từ khách sạn tổ chức hôn lễ, người phụ trách khách sạn tới tìm cô trao đổi chi tiết mong muốn, lúc này cô mới nhớ tới còn đang cùng Cận Tự chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng tiền đặt cọc của khách sạn đều là Cận Tự trả, Hạ Tinh Nhiễm nhắc tới chuyện hủy bỏ khách sạn, sau đó bị Tiền Vệ Bình biết được.

Phụ huynh hai nhà luân phiên công kích, một mực hỏi hai người rốt cuộc là vì sao.

Hai người cái gì cũng không nói, cho dù hỏi như thế nào, đều chỉ có một câu tính cách không hợp, ở chung không hợp.

Mà việc làm ăn gần đây của Hạ Trạch Cương lại có biến động, ông mời tiên sinh tính toán một quẻ, tiên sinh nói là bởi vì hôn nhân của Hạ Tinh Nhiễm xảy ra vấn đề, không thể tiếp tục vượng ông.

Vì thế ông liền năm lần bảy lượt gọi Hạ Tinh Nhiễm về nhà, phê bình chuyện cô và Cận Tự muốn ly hôn, kêu cô dỗ Cận Tự về.

Hạ Tinh Nhiễm chỉ thản nhiên nói: "Hai chúng con không có khả năng.”

Trong thư phòng được bố trí nghiêm ngặt theo phong thủy của Hạ Trạch Cương, ông lại nổi trận lôi đình, vỗ bàn hỏi cô: "Tại sao Cận Tự không cần mày, còn không phải bởi vì mày không đủ tốt! Không đủ để đàn ông thích.”

Hạ Tinh Nhiễm không biết nói cái gì cho phải, cắn cắn môi, cúi đầu.

Hạ Trạch Cương ngược lại không chịu buông tha, cầm điện thoại di động bấm số Cận Tự, thái độ hòa ái dễ gần: "A Tự à, chuyện giữa con và Nhiễm Nhiễm, là nó sai rồi, con đừng nóng giận, ba bảo Nhiễm Nhiễm xin lỗi con.”

Lại quay đầu nhìn về phía Hạ Tinh Nhiễm, thay vào đó là thái độ giận không kềm được.

Hạ Tinh Nhiễm cắn chặt môi, không chịu nói một chữ, ông liền nắm tóc cô, đè mặt cô lên bàn, ép cô nói chuyện.

Không hề để ý đến nước mắt không tiếng động chảy xuống của cô.

"Con không trách cô ấy", đầu bên kia điện thoại, giọng nói Cận Tự vẫn sạch sẽ trong suốt như cũ, như là chăn mềm thoải mái phơi nắng, anh nói, "Con không cần cô ấy xin lỗi, mọi người sống tốt là được."

Anh cúp máy.

Ngực Hạ Tinh Nhiễm đau nhói, sắc mặt Hạ Trạch Cương thay đổi, buông cô ra.

Chờ cô đứng vững, vung cánh tay cho cô một cái tát, không có nửa phần tình cảm nói: "Đồ phế vật, lúc trước không nên bồi dưỡng mày.”

Chỉ là Hạ Tinh Nhiễm ù ù, không nghe rõ câu cuối cùng ông nói cái gì.

Chờ ông phê bình xong, lẳng lặng rời khỏi biệt thự của Hạ Trạch Cương.

Về đến nhà, bệnh nặng một hồi, từ lúc ban đầu phát sốt phát triển thành viêm phổi cuối cùng, dáng người vốn rất vừa vặn gầy đi mười cân, nhìn không khỏi nhược liễu phù phong.

Toàn bộ quá trình Hạ Trạch Cương không hề quan tâm đến cô, trong thời gian hòa giải ly hôn, vẫn luôn thúc giục cô nhanh chóng dỗ Cận Tự trở về.

Hạ Tinh Nhiễm đương nhiên sẽ không chủ động liên lạc với Cận Tự, lần này Cận Tự cũng biến mất sạch sẽ, cho dù bệnh của cô nghiêm trọng đến đâu, cũng không xuất hiện.

Khương Tử Cách rốt cục hoàn thành nhậm chức, mấy ngày Hạ Tinh Nhiễm sinh bệnh đều là cô ấy chăm sóc.

Tình cảm với Cận Tự, từ trước đến nay cô ấy đều khuyên nhủ.

Cô nói: "Kỳ thật Cận Tự rất tốt, chỉ là lần này tức giận, chờ cậu đi dỗ mà thôi.”

“Anh ấy từ bỏ cậu lúc nào, lần trước chia tay là cậu nói, lần này ly hôn cũng là cậu nói.”

Hạ Tinh Nhiễm hỏi ngược lại cô ấy: "Vậy tớ có cái gì khiến anh ấy nhất định phải kiên trì?”

Bị bệnh mấy ngày, cô nhỏ yếu đi rất nhiều, trên mặt không được mấy miếng thịt, xương cốt gầy gò nhìn kham khổ, thần thái như vậy khiến Khương Tử Cách nhớ lại lần trước khi hai người chia tay, Hạ Tinh Nhiễm chính là trạng thái như vậy.

Khương Tử Cách không hiểu: "Anh ấy không thể chỉ thích con người cậu sao? Thích một người nào có nhiều lý do như vậy?”

Hạ Tinh Nhiễm mím môi: "Nếu ngay cả lý do thích cũng không có, vậy lấy cái gì kiên trì đến cuối cùng.”

"Thích sắc đẹp của cậu, cậu sẽ luôn già đi; thích khí chất ưu sầu của cậu, cậu cũng không thể cả đời không hạnh phúc," Khương Tử Cách nói, "Bởi vì yêu một người có điểm đặc biệt, cuối cùng cũng chia tay, chỉ có tốt xấu nhận hết, mới có thể đi đến cuối cùng."

Cô dừng một chút: "Nhưng nói lời mất lòng, tớ cảm thấy trên người cậu rõ ràng là khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, Cận Tự có thể yêu cậu lâu như vậy, rất rõ ràng không phải bị điểm đặc biệt nào đó hấp dẫn.”

Hạ Tinh Nhiễm: "......”

Cô rất phiền muộn, đồng thời cũng rất mờ mịt.

Khi còn bé cẩn thận từng li từng tí lấy lòng ba mẹ, lấy lòng sư phụ. Sau khi lớn lên vẫn sống dưới cái bóng của bọn họ, cô dựa theo ý chí của người khác xử lý vấn đề.

Khả năng xử lý các vấn đề trong các mối quan hệ gần như bằng không.

“Nhưng, tớ cảm thấy, rời xa tớ, Cận Tự sẽ được giải thoát rất nhiều". Giọng cô nhẹ nhàng, như một làn khói bay đi, “Tớ hy vọng anh ấy được giải thoát.”

“Vậy sao?" Khương Tử Cách kiên định hỏi lại," Vậy hôm qua ai nói mê, cầu xin anh ấy đừng đi.”

Hạ Tinh Nhiễm ngẩn ngơ.

Một lát sau, Khương Tử Cách nhắc nhở cô: "Nếu cậu cảm thấy Cận Tự ở bên cậu không vui vẻ, vậy có phải tính cách của cậu có vấn đề hay không, cậu nghĩ cách thay đổi một chút, chứ không phải đẩy anh ấy đi xa hơn."

Hạ Tinh Nhiễm mím môi, không nói gì.

Sáng hôm sau Khương Tử Cách phải họp, đi sớm.

Hạ Tinh Nhiễm sinh bệnh, ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối căn bản không buồn ngủ.

Nằm trằn trọc trên giường, hai chân cô dường như không bị trói buộc, tự mình đứng dậy, mặc quần áo và lái xe.

Cho đến khi đến cửa tiểu khu Cận Tự, cô mới biết mình đang làm gì.

Bởi vì không có hẹn trước, bảo vệ không cho cô lái xe vào, sau khi cô xuống xe đăng ký, đi vào khu biệt thự mênh mông.

Nhiệt độ trên núi vốn thấp, đêm đông Giang Nam ẩm ướt lạnh lẽo, không khí lạnh lẽo như dây leo vây quanh cổ và cổ chân của cô.

Cô đi thẳng về phía trước, trên đường hiếm thấy đậu một ít xe sang, rõ ràng là ga ra ngầm nhà ai không đậu lại được mới đậu ở trên đường.

Cô đi rất mờ mịt, bởi vì cô cũng không biết trong vạn nhà đèn đuốc, tòa nhà nào là của Cận Tự.

Cũng không biết, cho dù tìm được nhà Cận Tự, cô có thể nói gì.

Chỉ là tê dại đi về phía trước.

“Nhiễm Nhiễm?!”

Phía sau có người gọi cô, trong giọng nói có vẻ khiếp sợ.

Lại là Kỳ Tụng Niên, mặc áo khoác rộng thùng thình, trong tay cầm hai chai rượu vang đỏ.

Hạ Tinh Nhiễm theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng Kỳ Tụng Niên đã từng bước tới gần: "Đêm hôm khuya khoắt, sao cô lại ở đây?"

“Tìm Cận Tự sao?”

Hạ Tinh Nhiễm bóc ngón tay, không nói gì.

Kỳ Tụng Niên cười nói: "Cận Tự hẹn tôi đến nhà anh ấy, nếu cô tìm anh ấy, có thể đi cùng tôi. Nhưng tôi phải gọi điện thoại cho anh ấy trước, hỏi anh ấy có muốn gặp hay không", Trên mặt cô ta có chút khó xử, "Dù sao cô cũng là vợ trước của anh ấy, tôi sợ anh ấy không muốn gặp, một mình dẫn cô qua cũng không tốt.”

Một câu, thân sơ rõ ràng.

Cận Tự nửa đêm hẹn cô ta, mà thời gian này Kỳ Tụng Niên vốn nên trở về trường còn ở lại Lâm Nghi, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Hiện giờ cô đi gặp anh chẳng phải là tự trút buồn bực, còn không công làm cho người ta chê cười.

Hạ Tinh Nhiễm mím môi, nhẹ giọng nói: "Không phải tới gặp anh ấy, hai người chơi vui vẻ.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

“Hạ Tinh Nhiễm". Kỳ Tụng Niên gọi cô lại.

Hạ Tinh Nhiễm dừng lại, thản nhiên quay đầu lại: "Sao vậy?”

Đôi mắt sắc bén của Kỳ Tụng Niên có chút địch ý và mỉa mai: "Nếu có thể, xin cô đừng tới tìm Cận Tự.”

“Ở bên anh ấy lâu như vậy, anh ấy rất không vui", Cô nhún vai, ra vẻ thoải mái nói," Mọi người đều tránh lợi tị hại, sẽ không nguyện ý nhìn thấy người khiến mình không vui.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

Số ký tự: 0