"Chán Rồi”
2024-10-04 23:32:36
Cận Tự cau mày nhìn bóng lưng cô, lẩm bẩm: "Không gặp thì em chạy cái gì?”
Ngữ khí cũng không phải hoàn toàn kết luận, đại khái là xuất phát từ mâu thuẫn với Từ Mẫn Hành, cơ chế thân thể đã sinh ra phản ứng đối kháng, gặp vấn đề liên quan đến anh ta không tránh được dựng thẳng góc cạnh.
Có lẽ vĩnh viễn cũng không quên được ngày chia tay.
Sinh nhật Hạ Tinh Nhiễm vào cuối mùa mưa, cũng là cuối học kỳ, khi đó Cận Tự đang bay thử ở Tây Bắc, nhưng muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, gạt cô trốn huấn luyện bay về Lâm Giang.
Anh chuẩn bị hoa tươi, đặt xong nhà hàng và khách sạn sắp xếp một tháng, còn nhờ một người qua đường bạn học đứng ở dưới lầu ký túc xá của cô giả làm người giao hàng gọi điện thoại cho cô, gọi cô xuống lầu.
Nhưng cô cũng không từ trong ký túc xá đi ra, hơn nữa rất nhanh gọi điện thoại lại cho anh.
Khí hậu tháng bảy ở Lâm Giang oi bức, tầng mây vừa chạm đã vỡ, giọng Hạ Tinh Nhiễm cũng nặng nề hơn nữa không hề có cảm xúc, cô nói: "Chúng ta chia tay đi.”
Tay Cận Tự run lên, tưởng nghe lầm, yết hầu chậm rãi nhúc nhích một lát, hỏi: "Cái gì?”
Giọng Hạ Tinh Nhiễm càng lúc càng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như một người máy, không mang theo bất kỳ tình cảm nào lặp lại: "Chúng ta chia tay đi.”
Trong nháy mắt đầu óc Cận Tự trống rỗng, muốn mở miệng hỏi gì đó, phía đối diện đã cúp điện thoại.
Rõ ràng ngày hôm qua hai người còn trò chuyện video, cũng đã lâu không cãi nhau, vì sao đột nhiên nói chia tay?
Cận Tự không hiểu, anh ngơ ngác đứng ở dưới lầu ký túc xá, khuôn mặt có chút quen thuộc đi ngang qua trước mặt anh, chào hỏi anh, anh chết lặng đáp lại, như là rối gỗ.
Anh không nhớ rõ mình rốt cuộc đợi bao lâu, mơ hồ cảm giác bó hoa tươi trong tay đã hơi héo rũ, mới nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm cùng Từ Mẫn Hành sóng vai đi về phía ký túc xá.
Đại khái tâm tình Hạ Tinh Nhiễm không tốt, Từ Mẫn Hành giúp cô lau nước mắt trên mặt, lại vỗ vỗ bả vai cô như trấn an, hai người thẳng đến khi cùng anh lau vai mà qua, cũng không nhận ra anh.
“Nhiễm Nhiễm". Cận Tự gọi cô, cổ họng đã lâu không nói lời nào rất khàn khàn.
Thân hình Hạ Tinh Nhiễm giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt Từ Mẫn Hành đảo qua một vòng giữa hai người, sau đó không chút do dự che Hạ Tinh Nhiễm ở phía sau.
Thật giống như anh ta là mãnh thú hồng thủy.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, biết rõ gia cảnh của nhau.
Bọn họ cùng nhau học Tô Tú, có rất nhiều ký ức chung, bao gồm cả hồ nước phía sau nhà sư phụ.
Từ Mẫn Hành khi còn bé bướng bỉnh, lúc vớt cá chép gấm rơi xuống hồ, là Hạ Tinh Nhiễm kêu người cứu anh ta lên.
Còn anh và Hạ Tinh Nhiễm thì sao?
Yêu đương gần ba năm, giống như hai bên là tồn tại thân mật nhất của đối phương, nhưng Hạ Tinh Nhiễm đối với anh hình như là một đoàn mây mù, nhìn không thấu, sờ không rõ.
Những thứ anh từng cho là cảm giác khoảng cách đúng mực, ở trước mặt Từ Mẫn Hành, luôn biến thành hai chữ to vặn vẹo - - không quen.
“Vì sao? "Tầm mắt Cận Tự xuyên qua Từ Mẫn Hành, hỏi Hạ Tinh Nhiễm.
Cô dường như trả lời rất nhanh, chỉ bằng hai chữ: "Chán rồi.”
Đang muốn mở miệng nói chuyện tiếp, Cận Tự cảm giác cổ họng bị chặn lại, anh nghe thấy mình hỏi: "Vậy em thích anh ta hơn?"
Hạ Tinh Nhiễm trả lời như thế nào?
Cô không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Động tác cực kỳ chậm chạp kia giống như đang mài một con dao, từng chút từng chút lăng trì trước ngực anh.
Đại thiếu gia trẻ tuổi sống trong cuộc sống an nhàn sung sướng, đó là đả kích lớn nhất trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của anh.
Quá khứ đã rất xa xôi, nhưng nhắc tới Từ Mẫn Hành, vẫn sẽ khiến giữa hai người sinh ra khoảng cách vô hình.
Hạ Tinh Nhiễm lật chính xác quần áo vốn mua cho Từ Mẫn Hành, đưa cho Cận Tự, công việc đã rèn luyện cho cô kỹ năng nói dối không cần chuẩn bị bản thảo: "Đây không phải là sợ anh sốt ruột sao?"
Cận Tự nhấc mí mắt băn khoăn trên mặt cô, không nói gì, xoa vai cô vào phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo.
- Đơn giản bộ quần áo này là hoàn toàn mới, Cận Tự tẩy não đây là Hạ Tinh Nhiễm mua cho Hạ Trạch Cương, mặc vào cũng không có phản cảm như vậy.
Trong phòng ngủ, điện thoại của Hạ Tinh Nhiễm vang lên vài tiếng.
[Thợ thủ công – Hàng Tô Tú – tổ quay chụp]
Từ Mẫn Hành @toàn thể nhân viên, một lần nữa bố trí toàn bộ nhiệm vụ quay chụp, mặt khác gửi tin nhắn riêng cho Hạ Tinh Nhiễm: [Đề cương đã được phê duyêt chưa? Nếu có vấn đề gì, em có thể nói với biên kịch, để bọn họ sửa lại]
Hạ Tinh Nhiễm đã nói dối Cận Tự.
Quả thật, cô sẽ sớm gặp mặt Từ Mẫn Hành.
Chẳng qua không phải vì chuyện cá nhân.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật, Từ Mẫn Hành không theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, ngược lại trở thành một đạo diễn phim tài liệu, từng tập trung vào vấn đề trẻ em ở lại vùng núi nghèo khó, từng quay phim tài liệu được đánh giá rất cao.
Hiện nay làm việc tại Đài Truyền hình, anh cùng nhóm của mình lên kế hoạch quay phim tài liệu quy tụ các nghề thủ công di sản văn hóa phi vật thể của Trung Quốc, Tô Tú chính là một trong số đó.
Mà mẹ Từ Mẫn Hành chính là bậc thầy Tô Tú Từ Quảng Liên, nhưng anh lại từ bỏ kế thừa y bát của mẹ ngược lại lựa chọn dấn thân vào nghệ thuật.
Trong môn phái còn có liên quan đến vấn đề truyền thừa mở rộng kỹ thuật Tô Tú, xung đột tư tưởng cũ mới giữa thầy trò và vấn đề liệu truyền thống Tô Tú có kéo dài hay không, cũng rất có tính phổ biến và tính thảo luận.
Hạ Tinh Nhiễm là đệ tử thân truyền của Từ Quảng Liên, tuy rằng chỉ có hai mươi sáu tuổi, nhưng thời gian học tập Tô Tú chừng hai mươi năm, hơn nữa thương mại hóa Tô Tú cũng tương đối có tính đại diện.
Phim tài liệu chủ yếu xoay quanh thầy trò Từ Quảng Liên và Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm đã xem qua đề cương trước, có một số vấn đề rất gay gắt, nhưng cô cảm thấy đoàn phim tài liệu rất chuyên nghiệp, vấn đề gay gắt cần nghiên cứu thảo luận là tài nghệ truyền thống phải đối mặt với thời đại.
Tinh Tinh: [Em không có vấn đề, chỉ cần sư phụ đồng ý]
Những năm gần đây, quan hệ thầy trò cũng không tốt lắm, Từ Mẫn Hành biết không đơn thuần là phương diện nghề Tô Tú.
Từ Mẫn Hành: [Em còn oán hận sư phụ sao?]
Tinh Tinh: [Sư phụ vĩnh viễn là sư phụ, nhưng cô hiện tại khả năng không quá nguyện ý gặp em]
Từ Mẫn Hành suy nghĩ một chút, thở dài: [Anh sẽ hỏi ý kiến của mẹ]
[Cuối tuần chúng ta tìm một chỗ cùng nhau đối chiếu đề cương.]
Một thân ảnh cao lớn từ trong phòng thay đồ đi ra, Hạ Tinh Nhiễm "bốp" một tiếng đặt điện thoại lên mặt bàn.
Vốn là không chột dạ, chỉ là bởi vì khi yêu đương Cận Tự không thích Từ Mẫn Hành, khiến cô rèn luyện ra phản ứng bản năng, nhưng hôm nay thật sự đem điện thoại di động đặt trên mặt bàn, ngược lại có vài phần có tật giật mình.
Đôi mắt sắc bén của Cận Tự đảo qua khuôn mặt sạch sẽ của cô, tay đút trong túi, tùy ý ngồi trên sô pha đối diện cô: "Đề phòng anh thế à?”
Hạ Tinh Nhiễm ôm ngực, trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng cũng không có tính công kích gì: "Anh làm em sợ.”
Cận Tự: ?
Hạ Tinh Nhiễm: "Một người cao to bước ra từ phòng mình, không quen.”
Sự yên lặng giữa hai lông mày Cận Tự hòa tan một chút, không biết có phải trong lời nói có tin tức gì lấy lòng vị đại thiếu gia này hay không, anh nở nụ cười, không nói gì.
Hạ Tinh Nhiễm còn nhớ thương vết thương trên lưng anh, nhưng anh tựa hồ cũng không thèm để ý, vừa rồi lúc tắm rửa cũng không có che giấu, dính nước, lúc này vết thương trương lên một ít.
Cô cẩn thận bôi thuốc đỏ lên người anh nhưng còn chưa chạm vào người, lông mày Cận Tự nhướng lên: "Đau - -“
Không hề có cảm xúc, giống như đọc lời thoại.
Hạ Tinh Nhiễm giả bộ run tay, ấn một miếng bông gòn xuống, gân xanh trán Cận Tự nhảy dựng, cắn răng.
“Xin lỗi nha", Cô có chút giảo hoạt hiếm thấy," Anh làm em sợ, tay không chuẩn.”
Cận Tự trong lòng hiểu rõ, nhưng không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt: "Vậy xem ra khoản bảo hiểm năm trăm vạn kia của e vô dụng rồi.”
Bôi thuốc cũng không chuẩn, Tô Tú một ly cũng không thể sai phải thêu như thế nào?
Hạ Tinh Nhiễm lại kinh ngạc, nhưng cũng không muốn cùng anh cãi nhau, hỏi chút chuyện đứng đắn: "Anh còn muốn chậm trễ công việc mau lâu? Người nhà anh đâu, nếu không thì chịu thua họ?”
“Nói sau đi". Cận Tự không trả lời rõ ràng.
Hạ Tinh Nhiễm vừa nghĩ tới anh ở nhà của cô có một ngày sẽ rời đi, lông mày dần dần nhíu thành một ngọn núi nhỏ.
Cho nên quá trình bôi thuốc kế tiếp đều đặc biệt yên tĩnh, hai người không nói lời nào với nhau, bôi thuốc xong, lại đối diện với tộc cúi đầu(*), chơi điện thoại di động.
*Tộc cuối đầu: chỉ những người xuống ngày chúi đầu vào điện thoại*
Trong nhóm bạn tốt, một đám công tử anh em bây giờ mới rời giường, nhao nhao mở ra một ngày mới oanh tạc Cận Tự.
La Diệc Chu: [@komorebi, trời ơi, Tự ca, anh con mẹ nó vậy mà đoạt vị hôn thê của Lộ Duy]
[Anh là đại anh hùng gì a!]
[Chị gái xinh đẹp như vậy không nên xứng với thứ đó]
Còn có một đám hồ bằng cẩu hữu @ anh, để cho anh nói cặn kẽ một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Cận Tự vẫn không xuất hiện, ngược lại Kiều Cảnh Sâm cách múi giờ hỏi một câu: [Kết hôn là sao?]
Có người chụp màn hình giấy chứng nhận kết hôn Cận Tự đăng lên nhóm bạn bè, trả lời Kiều Cảnh Sâm: [Anh Tự kết hôn rồi, mẹ nó là kết hôn chớp nhoáng!]
La Diệc Chu: [Không trách được ngày đó ở tiệc sinh nhật của Lộ Duy, anh lại nói muốn cho anh ta một đại lễ, thì ra là loại đại lễ này ha ha ha ha ha ha ha 】
[Kiều ca quen vợ Tự ca sao, hai người này sao lại kết hôn, tôi luôn cảm thấy có chuyện mờ ám=))]
La Diệc Chu nhỏ hơn Cận Tự, Kiều Cảnh Sâm ba tuổi, tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong một đại viện, nhưng lúc Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm yêu nhau, La Diệc Chu còn là một học sinh trung học.
Có thể chưa từng thấy Cận Tự thỉnh thoảng show ân ái trong nhóm bạn bè, hoặc là xem qua liền quên.
Nhưng đối với Kiều Cảnh Sâm mà nói, đâu chỉ quen Hạ Tinh Nhiễm, quả thực là người quen.
Không ngừng phóng đại giấy chứng nhận kết hôn, nhiều lần kiểm tra động tác tay chân và thần thái của Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm, Kiều Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng: [Ai biết cậu ta đâu.]
Tỏ vẻ không biết Cận Tự nghĩ như thế nào, cùng với bất mãn như vậy.
Komorebi: [Tôi lấy vợ còn phải báo cáo quá trình tâm lý cho các cậu sao?]
La Diệc Chu: [Báo cáo thì thôi, nhưng tâm lý phải chuẩn bị]
Mấy người lại mồm năm miệng mười, chỉ có Kiều Cảnh Sâm trả lời hai chữ: [Ha ha]
Rất có vài phần âm dương quái khí, trong đám nhỏ yên lặng một chút.
Cũng may Kiều Cảnh Sâm rất nhanh gửi tin tức mới, một tấm ảnh chụp màn hình chuyến bay: [Anh em cuối tuần máy bay, ai tới đón máy bay?]
Kiều Cảnh Sâm học thạc sĩ bốn năm ở Đức, tốt nghiệp vẫn rất xa vời.
Lần này nghỉ phép về nước, mọi người lập tức phấn khởi.
Cận Tự nói câu chúc mừng, trong không khí náo nhiệt, Kiều Cảnh Sâm @anh: [Nhớ mang theo người nhà.]
Đặt điện thoại xuống, Cận Tự gõ bàn, hỏi Hạ Tinh Nhiễm: "Cuối tuần bận không?”
Hạ Tinh Nhiễm không trả lời chính xác: "Sao vậy?
Cận Tự nói: "Cuối tuần Tiểu Kiều về nước, muốn tụ tập một chút.”
Nói đến cái tên này, Hạ Tinh Nhiễm lập tức phản ứng lại là ai.
Kiều Cảnh Sâm và Cận Tự là bạn nối khố, lúc học chính quy ở sát vách Lâm Hàng, Hạ Tinh Nhiễm đã gặp anh ta rất nhiều lần, chỉ là quan hệ cũng không tốt lắm, đương nhiên cũng không tính là quen thuộc.
Cô do dự: "Ban ngày hay ban đêm?”
“Buổi tối.”
“Được thôi", Dù sao gặp Từ Mẫn Hành là vào ban ngày, Hạ Tinh Nhiễm trả lời, "Vậy anh gửi địa chỉ cho em, ban ngày em có chút việc, buổi tối tự qua đó.”
-
Ngày chủ nhật, Lâm Nghi lại bắt đầu mưa, mưa bụi triền miên quét qua cả thành phố, mang đi một chút thời tiết nóng bức, nhiệt độ mát mẻ thích hợp.
Đối với thành phố quanh năm mưa dầm, người dân địa phương càng có thể tiếp nhận sự mát mẻ khó gặp của mùa hè, khách du lịch ngược lại dễ bị cảm hơn.
Hạ Tinh Nhiễm và sư huynh hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, vị trí trong quán rất kín, hai người tìm vị trí gần cửa sổ.
Về đại cương và nội dung đại khái của phim phóng sự, Từ Mẫn Hành đã giúp Hạ Tinh Nhiễm in ra một bản.
Ngoài cửa sổ, đèn hoa đăng mới lên.
Ánh đèn neon trộn lẫn dòng người, giống như màu sắc kiều diễm bôi lên vải vẽ tranh.
La Diệc Chu chủ động ôm đồm công việc đến sân bay đón Kiều Cảnh Sâm, nhưng trời mưa kẹt xe, hai người lại lái về thành phố, mất hơn một giờ.
Lại đụng phải đèn đỏ, anh hơi có chút nóng nảy mà vỗ còi: "Con mẹ nó có để cho người ta hảo hảo lái xe hay không!"
Quay xong, nghiêng đầu nhìn về phía quán cà phê bên cạnh, giọng nói đột nhiên biến đổi: "Đậu má - -“
“Cảnh ca, Cảnh ca! "Anh vội vàng đẩy Kiều Cảnh Sâm, "Đây không phải là vợ Tự ca sao? Sao lại ở đây!”
“Còn cùng một người đàn ông.”
Anh giống như phát hiện ra bí mật kinh thiên gì đó.
Kiều Cảnh Sâm nhìn, đôi mắt sắc bén híp lại: "Ồ.”
Thuận tay chụp mấy tấm ảnh.
Lúc đến quán bar, quán còn chưa đông, Cận Tự đang vùi đầu mân mê điện thoại, thấy Kiều Cảnh Sâm đi vào, gật đầu xem như chào hỏi.
Giữa anh em tốt không cần phải nói quá nhiều, Kiều Cảnh Sâm chào hỏi một vòng, ngồi xuống bên cạnh Cận Tự, rót bia cho mình, thản nhiên nói: "Nhiễm Nhiễm đâu?"
Cận Tự không lên tiếng, anh vẫn nói tiếp: "Xem ra tôi không nhìn lầm.”
“Cái gì?" Cận Tự không nghe ra trong lời nói của anh có ý gì.
Kiều Cảnh Sâm nhấn vào album ảnh di động, mở hai tấm ảnh mới nhất, đè xuống, video live bắt đầu phát.
Hạ Tinh Nhiễm hơi tới gần người bên cạnh, người đàn ông cũng giật mình theo hướng cô.
Live rất ngắn, nhưng bị Kiều Cảnh Sâm phát vài lần.
Đôi mắt Cận Tự bình thường cũng lười mở rốt cục trở nên sắc bén, anh nhìn chằm chằm màn hình, nhìn người đàn ông bên cạnh Hạ Tinh Nhiễm ba giây.
“Người này là ai?" Cũng không biết vô tình hay cố ý, Kiều Cảnh Sâm hỏi, "Sư huynh cô ấy?”
Ngữ khí cũng không phải hoàn toàn kết luận, đại khái là xuất phát từ mâu thuẫn với Từ Mẫn Hành, cơ chế thân thể đã sinh ra phản ứng đối kháng, gặp vấn đề liên quan đến anh ta không tránh được dựng thẳng góc cạnh.
Có lẽ vĩnh viễn cũng không quên được ngày chia tay.
Sinh nhật Hạ Tinh Nhiễm vào cuối mùa mưa, cũng là cuối học kỳ, khi đó Cận Tự đang bay thử ở Tây Bắc, nhưng muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, gạt cô trốn huấn luyện bay về Lâm Giang.
Anh chuẩn bị hoa tươi, đặt xong nhà hàng và khách sạn sắp xếp một tháng, còn nhờ một người qua đường bạn học đứng ở dưới lầu ký túc xá của cô giả làm người giao hàng gọi điện thoại cho cô, gọi cô xuống lầu.
Nhưng cô cũng không từ trong ký túc xá đi ra, hơn nữa rất nhanh gọi điện thoại lại cho anh.
Khí hậu tháng bảy ở Lâm Giang oi bức, tầng mây vừa chạm đã vỡ, giọng Hạ Tinh Nhiễm cũng nặng nề hơn nữa không hề có cảm xúc, cô nói: "Chúng ta chia tay đi.”
Tay Cận Tự run lên, tưởng nghe lầm, yết hầu chậm rãi nhúc nhích một lát, hỏi: "Cái gì?”
Giọng Hạ Tinh Nhiễm càng lúc càng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như một người máy, không mang theo bất kỳ tình cảm nào lặp lại: "Chúng ta chia tay đi.”
Trong nháy mắt đầu óc Cận Tự trống rỗng, muốn mở miệng hỏi gì đó, phía đối diện đã cúp điện thoại.
Rõ ràng ngày hôm qua hai người còn trò chuyện video, cũng đã lâu không cãi nhau, vì sao đột nhiên nói chia tay?
Cận Tự không hiểu, anh ngơ ngác đứng ở dưới lầu ký túc xá, khuôn mặt có chút quen thuộc đi ngang qua trước mặt anh, chào hỏi anh, anh chết lặng đáp lại, như là rối gỗ.
Anh không nhớ rõ mình rốt cuộc đợi bao lâu, mơ hồ cảm giác bó hoa tươi trong tay đã hơi héo rũ, mới nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm cùng Từ Mẫn Hành sóng vai đi về phía ký túc xá.
Đại khái tâm tình Hạ Tinh Nhiễm không tốt, Từ Mẫn Hành giúp cô lau nước mắt trên mặt, lại vỗ vỗ bả vai cô như trấn an, hai người thẳng đến khi cùng anh lau vai mà qua, cũng không nhận ra anh.
“Nhiễm Nhiễm". Cận Tự gọi cô, cổ họng đã lâu không nói lời nào rất khàn khàn.
Thân hình Hạ Tinh Nhiễm giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt Từ Mẫn Hành đảo qua một vòng giữa hai người, sau đó không chút do dự che Hạ Tinh Nhiễm ở phía sau.
Thật giống như anh ta là mãnh thú hồng thủy.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, biết rõ gia cảnh của nhau.
Bọn họ cùng nhau học Tô Tú, có rất nhiều ký ức chung, bao gồm cả hồ nước phía sau nhà sư phụ.
Từ Mẫn Hành khi còn bé bướng bỉnh, lúc vớt cá chép gấm rơi xuống hồ, là Hạ Tinh Nhiễm kêu người cứu anh ta lên.
Còn anh và Hạ Tinh Nhiễm thì sao?
Yêu đương gần ba năm, giống như hai bên là tồn tại thân mật nhất của đối phương, nhưng Hạ Tinh Nhiễm đối với anh hình như là một đoàn mây mù, nhìn không thấu, sờ không rõ.
Những thứ anh từng cho là cảm giác khoảng cách đúng mực, ở trước mặt Từ Mẫn Hành, luôn biến thành hai chữ to vặn vẹo - - không quen.
“Vì sao? "Tầm mắt Cận Tự xuyên qua Từ Mẫn Hành, hỏi Hạ Tinh Nhiễm.
Cô dường như trả lời rất nhanh, chỉ bằng hai chữ: "Chán rồi.”
Đang muốn mở miệng nói chuyện tiếp, Cận Tự cảm giác cổ họng bị chặn lại, anh nghe thấy mình hỏi: "Vậy em thích anh ta hơn?"
Hạ Tinh Nhiễm trả lời như thế nào?
Cô không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Động tác cực kỳ chậm chạp kia giống như đang mài một con dao, từng chút từng chút lăng trì trước ngực anh.
Đại thiếu gia trẻ tuổi sống trong cuộc sống an nhàn sung sướng, đó là đả kích lớn nhất trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của anh.
Quá khứ đã rất xa xôi, nhưng nhắc tới Từ Mẫn Hành, vẫn sẽ khiến giữa hai người sinh ra khoảng cách vô hình.
Hạ Tinh Nhiễm lật chính xác quần áo vốn mua cho Từ Mẫn Hành, đưa cho Cận Tự, công việc đã rèn luyện cho cô kỹ năng nói dối không cần chuẩn bị bản thảo: "Đây không phải là sợ anh sốt ruột sao?"
Cận Tự nhấc mí mắt băn khoăn trên mặt cô, không nói gì, xoa vai cô vào phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo.
- Đơn giản bộ quần áo này là hoàn toàn mới, Cận Tự tẩy não đây là Hạ Tinh Nhiễm mua cho Hạ Trạch Cương, mặc vào cũng không có phản cảm như vậy.
Trong phòng ngủ, điện thoại của Hạ Tinh Nhiễm vang lên vài tiếng.
[Thợ thủ công – Hàng Tô Tú – tổ quay chụp]
Từ Mẫn Hành @toàn thể nhân viên, một lần nữa bố trí toàn bộ nhiệm vụ quay chụp, mặt khác gửi tin nhắn riêng cho Hạ Tinh Nhiễm: [Đề cương đã được phê duyêt chưa? Nếu có vấn đề gì, em có thể nói với biên kịch, để bọn họ sửa lại]
Hạ Tinh Nhiễm đã nói dối Cận Tự.
Quả thật, cô sẽ sớm gặp mặt Từ Mẫn Hành.
Chẳng qua không phải vì chuyện cá nhân.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật, Từ Mẫn Hành không theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, ngược lại trở thành một đạo diễn phim tài liệu, từng tập trung vào vấn đề trẻ em ở lại vùng núi nghèo khó, từng quay phim tài liệu được đánh giá rất cao.
Hiện nay làm việc tại Đài Truyền hình, anh cùng nhóm của mình lên kế hoạch quay phim tài liệu quy tụ các nghề thủ công di sản văn hóa phi vật thể của Trung Quốc, Tô Tú chính là một trong số đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà mẹ Từ Mẫn Hành chính là bậc thầy Tô Tú Từ Quảng Liên, nhưng anh lại từ bỏ kế thừa y bát của mẹ ngược lại lựa chọn dấn thân vào nghệ thuật.
Trong môn phái còn có liên quan đến vấn đề truyền thừa mở rộng kỹ thuật Tô Tú, xung đột tư tưởng cũ mới giữa thầy trò và vấn đề liệu truyền thống Tô Tú có kéo dài hay không, cũng rất có tính phổ biến và tính thảo luận.
Hạ Tinh Nhiễm là đệ tử thân truyền của Từ Quảng Liên, tuy rằng chỉ có hai mươi sáu tuổi, nhưng thời gian học tập Tô Tú chừng hai mươi năm, hơn nữa thương mại hóa Tô Tú cũng tương đối có tính đại diện.
Phim tài liệu chủ yếu xoay quanh thầy trò Từ Quảng Liên và Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm đã xem qua đề cương trước, có một số vấn đề rất gay gắt, nhưng cô cảm thấy đoàn phim tài liệu rất chuyên nghiệp, vấn đề gay gắt cần nghiên cứu thảo luận là tài nghệ truyền thống phải đối mặt với thời đại.
Tinh Tinh: [Em không có vấn đề, chỉ cần sư phụ đồng ý]
Những năm gần đây, quan hệ thầy trò cũng không tốt lắm, Từ Mẫn Hành biết không đơn thuần là phương diện nghề Tô Tú.
Từ Mẫn Hành: [Em còn oán hận sư phụ sao?]
Tinh Tinh: [Sư phụ vĩnh viễn là sư phụ, nhưng cô hiện tại khả năng không quá nguyện ý gặp em]
Từ Mẫn Hành suy nghĩ một chút, thở dài: [Anh sẽ hỏi ý kiến của mẹ]
[Cuối tuần chúng ta tìm một chỗ cùng nhau đối chiếu đề cương.]
Một thân ảnh cao lớn từ trong phòng thay đồ đi ra, Hạ Tinh Nhiễm "bốp" một tiếng đặt điện thoại lên mặt bàn.
Vốn là không chột dạ, chỉ là bởi vì khi yêu đương Cận Tự không thích Từ Mẫn Hành, khiến cô rèn luyện ra phản ứng bản năng, nhưng hôm nay thật sự đem điện thoại di động đặt trên mặt bàn, ngược lại có vài phần có tật giật mình.
Đôi mắt sắc bén của Cận Tự đảo qua khuôn mặt sạch sẽ của cô, tay đút trong túi, tùy ý ngồi trên sô pha đối diện cô: "Đề phòng anh thế à?”
Hạ Tinh Nhiễm ôm ngực, trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng cũng không có tính công kích gì: "Anh làm em sợ.”
Cận Tự: ?
Hạ Tinh Nhiễm: "Một người cao to bước ra từ phòng mình, không quen.”
Sự yên lặng giữa hai lông mày Cận Tự hòa tan một chút, không biết có phải trong lời nói có tin tức gì lấy lòng vị đại thiếu gia này hay không, anh nở nụ cười, không nói gì.
Hạ Tinh Nhiễm còn nhớ thương vết thương trên lưng anh, nhưng anh tựa hồ cũng không thèm để ý, vừa rồi lúc tắm rửa cũng không có che giấu, dính nước, lúc này vết thương trương lên một ít.
Cô cẩn thận bôi thuốc đỏ lên người anh nhưng còn chưa chạm vào người, lông mày Cận Tự nhướng lên: "Đau - -“
Không hề có cảm xúc, giống như đọc lời thoại.
Hạ Tinh Nhiễm giả bộ run tay, ấn một miếng bông gòn xuống, gân xanh trán Cận Tự nhảy dựng, cắn răng.
“Xin lỗi nha", Cô có chút giảo hoạt hiếm thấy," Anh làm em sợ, tay không chuẩn.”
Cận Tự trong lòng hiểu rõ, nhưng không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt: "Vậy xem ra khoản bảo hiểm năm trăm vạn kia của e vô dụng rồi.”
Bôi thuốc cũng không chuẩn, Tô Tú một ly cũng không thể sai phải thêu như thế nào?
Hạ Tinh Nhiễm lại kinh ngạc, nhưng cũng không muốn cùng anh cãi nhau, hỏi chút chuyện đứng đắn: "Anh còn muốn chậm trễ công việc mau lâu? Người nhà anh đâu, nếu không thì chịu thua họ?”
“Nói sau đi". Cận Tự không trả lời rõ ràng.
Hạ Tinh Nhiễm vừa nghĩ tới anh ở nhà của cô có một ngày sẽ rời đi, lông mày dần dần nhíu thành một ngọn núi nhỏ.
Cho nên quá trình bôi thuốc kế tiếp đều đặc biệt yên tĩnh, hai người không nói lời nào với nhau, bôi thuốc xong, lại đối diện với tộc cúi đầu(*), chơi điện thoại di động.
*Tộc cuối đầu: chỉ những người xuống ngày chúi đầu vào điện thoại*
Trong nhóm bạn tốt, một đám công tử anh em bây giờ mới rời giường, nhao nhao mở ra một ngày mới oanh tạc Cận Tự.
La Diệc Chu: [@komorebi, trời ơi, Tự ca, anh con mẹ nó vậy mà đoạt vị hôn thê của Lộ Duy]
[Anh là đại anh hùng gì a!]
[Chị gái xinh đẹp như vậy không nên xứng với thứ đó]
Còn có một đám hồ bằng cẩu hữu @ anh, để cho anh nói cặn kẽ một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Cận Tự vẫn không xuất hiện, ngược lại Kiều Cảnh Sâm cách múi giờ hỏi một câu: [Kết hôn là sao?]
Có người chụp màn hình giấy chứng nhận kết hôn Cận Tự đăng lên nhóm bạn bè, trả lời Kiều Cảnh Sâm: [Anh Tự kết hôn rồi, mẹ nó là kết hôn chớp nhoáng!]
La Diệc Chu: [Không trách được ngày đó ở tiệc sinh nhật của Lộ Duy, anh lại nói muốn cho anh ta một đại lễ, thì ra là loại đại lễ này ha ha ha ha ha ha ha 】
[Kiều ca quen vợ Tự ca sao, hai người này sao lại kết hôn, tôi luôn cảm thấy có chuyện mờ ám=))]
La Diệc Chu nhỏ hơn Cận Tự, Kiều Cảnh Sâm ba tuổi, tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong một đại viện, nhưng lúc Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm yêu nhau, La Diệc Chu còn là một học sinh trung học.
Có thể chưa từng thấy Cận Tự thỉnh thoảng show ân ái trong nhóm bạn bè, hoặc là xem qua liền quên.
Nhưng đối với Kiều Cảnh Sâm mà nói, đâu chỉ quen Hạ Tinh Nhiễm, quả thực là người quen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngừng phóng đại giấy chứng nhận kết hôn, nhiều lần kiểm tra động tác tay chân và thần thái của Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm, Kiều Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng: [Ai biết cậu ta đâu.]
Tỏ vẻ không biết Cận Tự nghĩ như thế nào, cùng với bất mãn như vậy.
Komorebi: [Tôi lấy vợ còn phải báo cáo quá trình tâm lý cho các cậu sao?]
La Diệc Chu: [Báo cáo thì thôi, nhưng tâm lý phải chuẩn bị]
Mấy người lại mồm năm miệng mười, chỉ có Kiều Cảnh Sâm trả lời hai chữ: [Ha ha]
Rất có vài phần âm dương quái khí, trong đám nhỏ yên lặng một chút.
Cũng may Kiều Cảnh Sâm rất nhanh gửi tin tức mới, một tấm ảnh chụp màn hình chuyến bay: [Anh em cuối tuần máy bay, ai tới đón máy bay?]
Kiều Cảnh Sâm học thạc sĩ bốn năm ở Đức, tốt nghiệp vẫn rất xa vời.
Lần này nghỉ phép về nước, mọi người lập tức phấn khởi.
Cận Tự nói câu chúc mừng, trong không khí náo nhiệt, Kiều Cảnh Sâm @anh: [Nhớ mang theo người nhà.]
Đặt điện thoại xuống, Cận Tự gõ bàn, hỏi Hạ Tinh Nhiễm: "Cuối tuần bận không?”
Hạ Tinh Nhiễm không trả lời chính xác: "Sao vậy?
Cận Tự nói: "Cuối tuần Tiểu Kiều về nước, muốn tụ tập một chút.”
Nói đến cái tên này, Hạ Tinh Nhiễm lập tức phản ứng lại là ai.
Kiều Cảnh Sâm và Cận Tự là bạn nối khố, lúc học chính quy ở sát vách Lâm Hàng, Hạ Tinh Nhiễm đã gặp anh ta rất nhiều lần, chỉ là quan hệ cũng không tốt lắm, đương nhiên cũng không tính là quen thuộc.
Cô do dự: "Ban ngày hay ban đêm?”
“Buổi tối.”
“Được thôi", Dù sao gặp Từ Mẫn Hành là vào ban ngày, Hạ Tinh Nhiễm trả lời, "Vậy anh gửi địa chỉ cho em, ban ngày em có chút việc, buổi tối tự qua đó.”
-
Ngày chủ nhật, Lâm Nghi lại bắt đầu mưa, mưa bụi triền miên quét qua cả thành phố, mang đi một chút thời tiết nóng bức, nhiệt độ mát mẻ thích hợp.
Đối với thành phố quanh năm mưa dầm, người dân địa phương càng có thể tiếp nhận sự mát mẻ khó gặp của mùa hè, khách du lịch ngược lại dễ bị cảm hơn.
Hạ Tinh Nhiễm và sư huynh hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, vị trí trong quán rất kín, hai người tìm vị trí gần cửa sổ.
Về đại cương và nội dung đại khái của phim phóng sự, Từ Mẫn Hành đã giúp Hạ Tinh Nhiễm in ra một bản.
Ngoài cửa sổ, đèn hoa đăng mới lên.
Ánh đèn neon trộn lẫn dòng người, giống như màu sắc kiều diễm bôi lên vải vẽ tranh.
La Diệc Chu chủ động ôm đồm công việc đến sân bay đón Kiều Cảnh Sâm, nhưng trời mưa kẹt xe, hai người lại lái về thành phố, mất hơn một giờ.
Lại đụng phải đèn đỏ, anh hơi có chút nóng nảy mà vỗ còi: "Con mẹ nó có để cho người ta hảo hảo lái xe hay không!"
Quay xong, nghiêng đầu nhìn về phía quán cà phê bên cạnh, giọng nói đột nhiên biến đổi: "Đậu má - -“
“Cảnh ca, Cảnh ca! "Anh vội vàng đẩy Kiều Cảnh Sâm, "Đây không phải là vợ Tự ca sao? Sao lại ở đây!”
“Còn cùng một người đàn ông.”
Anh giống như phát hiện ra bí mật kinh thiên gì đó.
Kiều Cảnh Sâm nhìn, đôi mắt sắc bén híp lại: "Ồ.”
Thuận tay chụp mấy tấm ảnh.
Lúc đến quán bar, quán còn chưa đông, Cận Tự đang vùi đầu mân mê điện thoại, thấy Kiều Cảnh Sâm đi vào, gật đầu xem như chào hỏi.
Giữa anh em tốt không cần phải nói quá nhiều, Kiều Cảnh Sâm chào hỏi một vòng, ngồi xuống bên cạnh Cận Tự, rót bia cho mình, thản nhiên nói: "Nhiễm Nhiễm đâu?"
Cận Tự không lên tiếng, anh vẫn nói tiếp: "Xem ra tôi không nhìn lầm.”
“Cái gì?" Cận Tự không nghe ra trong lời nói của anh có ý gì.
Kiều Cảnh Sâm nhấn vào album ảnh di động, mở hai tấm ảnh mới nhất, đè xuống, video live bắt đầu phát.
Hạ Tinh Nhiễm hơi tới gần người bên cạnh, người đàn ông cũng giật mình theo hướng cô.
Live rất ngắn, nhưng bị Kiều Cảnh Sâm phát vài lần.
Đôi mắt Cận Tự bình thường cũng lười mở rốt cục trở nên sắc bén, anh nhìn chằm chằm màn hình, nhìn người đàn ông bên cạnh Hạ Tinh Nhiễm ba giây.
“Người này là ai?" Cũng không biết vô tình hay cố ý, Kiều Cảnh Sâm hỏi, "Sư huynh cô ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro