“Vậy Thì Hôn Cậ...
2024-10-04 23:32:36
Ánh mắt Kiều Cảnh Sâm đảo qua mặt Cận Tự, khóe miệng cong lên khó nhìn thấy, đặt điện thoại di động lên bàn trước người, điện thoại di động năm phút mới tắt màn hình kéo dài hình ảnh Hạ Tinh Nhiễm và Từ Mẫn Hành ở bên nhau.
Anh đưa Cận Tự một ly bia lạnh, hoa bia liên tục đập vào thành ly, lại vỡ nát.
Cận Tự không uống.
Kiều Cảnh Sâm cụng ly với anh, làm như lơ đãng phát biểu đánh giá: "Không ngờ nhiều năm như vậy, tình cảm của cô ấy với sư huynh vẫn tốt như vậy.”
Từng chút từng chút giẫm lên đường dây cao áp của Cận Tự.
La Diệc Chu lại gần, chen chúc Kiều Cảnh Sâm, vội vàng bát quái: "Cảnh ca, anh thật sự biết chị dâu?”
Kiều Cảnh Sâm "Ừ" một tiếng: "Tôi học ở trường kế bên khoa chính quy.”
“Ồ ồ ồ...... Ồ?”
La Diệc Chu phản ứng hơi chậm, bên cạnh khoa chính quy của Kiều Cảnh Sâm không phải là Lâm Hàng sao?
Ánh mắt cậu ta dạo qua một vòng, tự cho là nhìn trộm đến thiên cơ, bàn tay to vỗ cái bàn: "Vậy anh thời sinh viên đã thầm mến chị dâu a!"
Nói xong lại nhìn Cận Tự, trong lòng nghĩ, hai anh này chơi thật khác biệt.
Kiều Cảnh Sâm nghẹn một ngụm rượu trong cổ họng, ho khan kịch liệt.
Cận Tự đang bắn tới một ánh mắt lạnh lùng, giống như dao cắt hai người thành cá sống.
Các huynh đệ từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, đương nhiên biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào, cũng biết điểm mấu chốt ở chỗ nào.
Kiều Cảnh Sâm không để ý đến La Diệc Chu, nói với Cận Tự: "Nhiễm Nhiễm khi nào thì tới?”
Nhưng La Diệc Chu không có nhãn lực, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Cận Tự, lại lấy khuỷu tay oán hận Kiều Cảnh Sâm, lần này ngược lại có vài phần nghiêm túc: "Không phải, anh thật sự thầm mến a?"
Đổi lấy ánh mắt sắc bén hơn của Cận Tự.
“……”
Kiều Cảnh Sâm hơi tức giận, oán giận cậu: "Sao trong đầu cậu lại chỉ có chút chuyện yêu đương vậy?”
“Em còn chưa hỏi anh đâu", La Diệc Chu tuy rằng gọi bọn họ là anh, nhưng rõ ràng cũng không phải tùy tùng, "Anh không chỉ thầm mến chị dâu đối với chị dâu dư tình chưa dứt, như thế nào còn tán gẫu ba câu không rời khỏi người ta”.
Kiều Cảnh Sâm bị oán đến á khẩu không nói nên lời, nhặt ly rượu lên uống một ngụm bia lạnh lớn, nhìn Cận Tự một cái, thấy anh còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, lại thu hồi ánh mắt.
Lúc này, có người gọi một đám phụ nữ tới chơi, có người trong giới, có hotgirl trên mạng.
Một nhóm phụ nữ đi tới, không khí trong nháy mắt tràn ngập mùi hương phấn son, tươi mát nồng đậm trộn lẫn vào nhau, chặn mũi bọn họ.
Sự mất kiên nhẫn trên mặt Cận Tự dường như lại tăng thêm vài phần.
Các cô gái ngồi tách ra, La Diệc Chu chỉ thẳng tắp ngồi giữa Kiều Cảnh Sâm ở Cận Tự, lông mày Cận Tự cau lại, trong mắt rõ ràng có vẻ không vui, Kiều Cảnh Sâm liền tự nhiên vẫy vẫy tay, gọi cô gái sang một bên khác của mình.
Bóng đêm càng sâu, không khí cũng dần dần náo nhiệt.
Cận Tự cũng không phải lạnh lùng, tuy là kiêu ngạo, nhưng ở nơi xã giao lại thành thạo.
Chẳng qua hôm nay hứng thú không quá cao, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, ngược lại ly rượu trước người đã cạn hơn phân nửa.
Rượu qua ba tuần, hội trường náo nhiệt hẳn lên, có người đề nghị chơi Truth or Dare.
Đây là trò chơi rất cũ, bất quá đi ra ngoài chơi, có ai để ý chơi ra đa dạng chơi ra ý tưởng mới, náo nhiệt là được.
Chai rượu vòng vo trên bàn thủy tinh, chuyển tới ai nhận trừng phạt.
Ban đầu chẳng qua là một ít vấn đề về bối cảnh, thân thiện hơn một chút, đề tài bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống riêng tư.
Nam nữ trên bàn rượu tới lui chỉ là một chút chuyện như vậy.
Cận Tự vận khí tốt, chưa thua lần nào, nhưng bạn gái Kiều Cảnh Sâm đi vệ sinh, thiếu một người, vận may thuộc về anh liền lặng lẽ trôi đi.
Liên tiếp bị thua ba bốn lần.
Hầu như tất cả những trò có thể trêu chọc anh đều đã chơi qua, mọi người gặp khó khăn, buồn bực một chút.
Ngược lại Kiều Cảnh Sâm gõ gõ mặt bàn: "Đại mạo hiểm thôi, gọi điện thoại cho Nhiễm Nhiễm - -“
Kiều Cảnh Sâm nhìn Cận Tự, giọng điệu có vài phần kỳ quái: "Tôi về nước rồi, cô ấy còn chưa tới gặp, không coi tôi ra gì phải không?"”
La Diệc Chu hít sâu một hơi.
Trong đầu chỉ có một phản ứng: Anh thật sự con mẹ nó yêu thầm.
Tuy rằng thầm mến vợ bạn nối khố nghe rất quỷ dị, nhưng kỳ thật cũng rất...... Bình thường? Trong vòng tròn của họ.
Hoặc là nói cậu căn bản cũng không cảm thấy Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm hai người kết hôn chớp nhoáng sẽ có tình cảm gì.
Bối cảnh gia thế của Cận Tự, cho dù là đặt ở trong đám công tử Lâm Nghi này cũng là số một số hai, hơn nữa làm người tiêu sái bừa bãi, bên người dường như chưa bao giờ thiếu phụ nữ lấy lòng.
Cho dù là chưa từng thấy anh yêu đương, nhưng đức hạnh của công tử ca trong giới bọn họ cậu rõ ràng:
Không yêu đương không có nghĩa là không có tình nhân, có thể ngại thân phận chênh lệch hoặc là không tiện nói ra ngoài.
Mà con gái thứ hai của Vân Hối Mộc Nghiệp gia, hoàn toàn là nhân vật thiên tiên, ở trong giới không có cảm giác tồn tại gì, cậu hỏi thăm một chút, làm di sản phi vật thể gì đó.
Người như vậy, căn bản sẽ không có quan hệ gì với bọn Cận Tự!
Coi như là kết hôn chớp nhoáng, nguyên nhân kết hôn chớp nhoáng là Cận Tự muốn chọc giận Lộ Duy còn đáng tin cậy hơn hai người bọn họ tiếng sét ái tình.
Giữa Hạ Tinh Nhiễm và Kiều Cảnh Sâm, Cận Tự cũng quan tâm đến bạn nối khố hơn.
Quả nhiên, anh nghe được Cận Tự lãnh đạm nở nụ cười: "Cậu ở Đức học bới móc sao?"
Đầu ngón tay thon dài cầm ly, anh nhàn nhã xoay quanh: "Nhiễm Nhiễm chọc giận cậu chỗ nào, cậu kỳ quái như vậy.”
“Chết tiệt, mới chỉ có vậy, Tự ca liền bảo vệ! " Mọi người vội vàng ồn ào theo, bảo Cận Tự gọi điện thoại.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Cận Tự bấm ngón tay gõ gõ mặt bàn, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ung dung nói: "Được rồi.”
Anh bấm số, gọi điện thoại.
Trong quán bar ồn ào náo động, lúc điện thoại gọi ra, từng cái đầu nhỏ bát quái giống như gà con ra khỏi ổ dò xét.
Lại ngượng ngùng rụt lại.
Bởi vì, trong điện thoại của Cận Tự, đang máy móc thông báo: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin lỗi...
Trên mặt mọi người vẫn còn vẻ buôn chuyện, lại cảm giác lấy Cận Tự làm trung tâm, khí áp thấp đi rất nhiều.
Hiện tại còn lâu mới tới giờ ngủ, lúc vừa tới Kiều Cảnh Sâm còn nói cái gì nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm ở cùng một chỗ với một người đàn ông.
Hai tin tức này đặt cùng một chỗ, không khỏi làm cho người ta miên man bất định.
Tất cả mọi người đều có phỏng đoán, nhưng tất cả mọi người không dám nói chuyện, chăm chú nhìn Cận Tự.
Ánh đèn hỗn loạn chiếu lên mặt Cận Tự, che giấu tất cả cảm xúc, anh không nói một lời, nhấp một ngụm rượu, lại nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Tiếp tục.”
Hai chữ như ra lệnh.
Mọi người như trút được gánh nặng.
La Diệc Chu một lần nữa chiếu cố mọi người: "Tới tới đi, Trần Tư Hiểu tớ muốn chỉnh cậu, tớ chỉnh chết cậu!"
Trong không khí nhiễm một loại giả ý ồn ào náo động.
Bạn nam bên cạnh đứng dậy đi vệ sinh, Kiều Cảnh Sâm như cười như không nhìn Cận Tự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng một câu: "Cậu thật đáng đời.”
Hai người anh và Cận Tự, là anh em tốt từ nhỏ lớn lên trong cùng một đại viện.
Có lẽ là từ nhỏ đã có hoài bão lý tưởng dưới sự hun đúc của môi trường gia đình. Hoặc là nói trời sinh lạnh bạc, đối với chuyện tình yêu cũng không sa vào.
Bọn họ luôn lớn lên như vậy, cho đến khi Cận Tự gặp Hạ Tinh Nhiễm.
Cô gái kia anh không thích, yếu ớt, nội liễm có chuyện không nói.
Nhưng Cận Tự bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Không phải là chí tại trời xanh sao, Cận Tự cùng cô yêu đương, sẽ trốn môn chuyên ngành cùng cô ngắm biển, sẽ nữa đêm cô tâm tình không tốt trèo tường cùng ra bờ sông hóng gió. Thậm chí còn dám ở thời điểm bay thử có đốc tra trốn huấn luyện mừng sinh nhật cho cô.
……
Đủ loại như thế, nhiều không kể xiết.
Nhưng kết quả thì sao?
Nghĩ tới đây, Kiều Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng: " Trong vật lý gọi là định luật bảo toàn năng lượng --"
Im lặng, hỏi Cận Tự: "Sao cậu không nói lời nào?”
Cận Tự cười lạnh một tiếng: "Tôi nói chuyện cậu sẽ câm miệng?”
“Đương nhiên là không", Trong mắt Kiều Cảnh Sâm có vẻ mệt mỏi và lạnh nhạt như Cận Tự, "Cậu thích Hạ Tinh Nhiễm, Hạ Tinh Nhiễm chuyên tâm vào Từ Mẫn Hành.”
Anh "Chậc" một tiếng: "Cái này tam giác luyến ái này của các cậu xác thực nghiệm chứng cho kết cấu tam giác ổn định!"
“…… ”
"Bốp" một tiếng, đặt ở trên bàn chén rượu bị đụng ngã, trong lúc chuyển nhạc tạo ra một âm thanh lớn.
Có người quay lại.
Một giây sau, La Diệc Chu nhảy dựng lên, vung hai tay về phía trước: "Chị dâu! Chị dâu!”
Thanh âm mười phần nội lực thành công hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người.
Cận Tự lãnh đạm ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bạn gái Kiều Cảnh Sâm từ nhà vệ sinh trở về, Cận Tự giơ tay với cô, ý bảo anh ngồi bên cạnh mình.
Hạ Tinh Nhiễm tới trễ, sau khi cùng Từ Mẫn Hành đối chiếu xong, thời gian đã hơi muộn, cô vội vàng lái xe về phía quán bar, nhưng trời mưa ảnh hưởng tốc độ lái xe, không khéo còn gặp phải phía trước có tai nạn xe.
Điện thoại di động bởi vì hết pin tự động tắt máy, cả người như hòn đảo đơn độc.
Hạ Tinh Nhiễm đến rồi, La Diệc Chu vui vẻ nhất:
Cho Kiều Cảnh Sâm mặt mũi, cũng cho Cận Tự yên tâm.
Hai tôn đại phật này vui vẻ, hôm nay tụ hội cũng mới tính là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Anh vội vàng tiến lên hai bước, giới thiệu bản thân với Hạ Tinh Nhiễm, thuận tiện dẫn cô về chỗ ngồi.
Một đường đi tới, vẫn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Đẹp quá.
Đẹp đến nhìn thấy mà giật mình, liếc mắt một cái khó quên.
Tuy rằng tóc có chút tán loạn, son môi trên môi có chút loang lổ, nhưng vẫn là mỹ nhân tuyệt đối.
Cùng với Cận Tự, tuyệt phối.
“Tự ca, Cảnh ca, chị dâu tới rồi." La Diệc Chu nhìn cô gái bên cạnh Cận Tự, khó xử.
Cận Tự liếc Hạ Tinh Nhiễm một cái, nhấp một ngụm bia, thờ ơ nói: "A Cảnh muốn ôn chuyện với em.”
Kiều Cảnh Sâm đứng dậy bắt tay Hạ Tinh Nhiễm: "Đã lâu không gặp.”
Hạ Tinh Nhiễm nở nụ cười: "Đã lâu không gặp.”
Đương nhiên tốt nhất vẫn là vĩnh viễn không gặp.
Hàn huyên xong, Kiều Cảnh Sâm ngồi ở vị trí cô gái lúc nãy, để trống vị trí bên trái Cận Tự cho Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn Cận Tự cúi đầu nói chuyện với nữ sinh bên cạnh, cắn cắn môi, ngồi xuống.
Náo nhiệt tiếp tục, phú nhị đại vui vẻ tiếp tục trận vui chơi choáng ngợp vàng son này.
Hạ Tinh Nhiễm tham dự trong đó, nhưng vẫn luôn không hợp nhau.
Cô hy vọng Cận Tự có chút phản ứng với việc cô đến muộn, nhưng anh thủy chung không nói gì, không mặn không nhạt, cũng không nói nhiều.
Ánh sáng lờ mờ rơi trên mặt anh, chỉ phác họa đường nét hàm dưới lạnh lùng cứng rắn.
“Chị dâu!" La Diệc Chu lại gọi cô, cố gắng để cô hòa nhập với mọi người, “Đến lượt chị thua.”
Hiện tại không có lời thật lòng, chỉ có đại mạo hiểm, nếu không muốn mạo hiểm thì uống ba ly bia.
- Ba ly bia lớn.
Trần Tư Hiểu thích xem náo nhiệt, nhảy dựng lên đưa ra ý kiến: "Cận Tự thân mến, không phải tân hôn yến nhĩ(*) sao, hai người các cậu hôn môi nồng nhiệt một phút!"
*Tân hôn yến nhĩ: thời gian vừa kết hôn, lúc mặn nồng âu yếm nhất*
Hai người này rốt cuộc có yêu hay không, tất cả mọi người muốn xem chính xác.
Vì thế nhao nhao ồn ào.
Hạ Tinh Nhiễm bất giác nắm chặt ngón tay.
Trong âm nhạc có tiết tấu mãnh liệt, Cận Tự chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô.
Anh đưa Cận Tự một ly bia lạnh, hoa bia liên tục đập vào thành ly, lại vỡ nát.
Cận Tự không uống.
Kiều Cảnh Sâm cụng ly với anh, làm như lơ đãng phát biểu đánh giá: "Không ngờ nhiều năm như vậy, tình cảm của cô ấy với sư huynh vẫn tốt như vậy.”
Từng chút từng chút giẫm lên đường dây cao áp của Cận Tự.
La Diệc Chu lại gần, chen chúc Kiều Cảnh Sâm, vội vàng bát quái: "Cảnh ca, anh thật sự biết chị dâu?”
Kiều Cảnh Sâm "Ừ" một tiếng: "Tôi học ở trường kế bên khoa chính quy.”
“Ồ ồ ồ...... Ồ?”
La Diệc Chu phản ứng hơi chậm, bên cạnh khoa chính quy của Kiều Cảnh Sâm không phải là Lâm Hàng sao?
Ánh mắt cậu ta dạo qua một vòng, tự cho là nhìn trộm đến thiên cơ, bàn tay to vỗ cái bàn: "Vậy anh thời sinh viên đã thầm mến chị dâu a!"
Nói xong lại nhìn Cận Tự, trong lòng nghĩ, hai anh này chơi thật khác biệt.
Kiều Cảnh Sâm nghẹn một ngụm rượu trong cổ họng, ho khan kịch liệt.
Cận Tự đang bắn tới một ánh mắt lạnh lùng, giống như dao cắt hai người thành cá sống.
Các huynh đệ từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, đương nhiên biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào, cũng biết điểm mấu chốt ở chỗ nào.
Kiều Cảnh Sâm không để ý đến La Diệc Chu, nói với Cận Tự: "Nhiễm Nhiễm khi nào thì tới?”
Nhưng La Diệc Chu không có nhãn lực, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Cận Tự, lại lấy khuỷu tay oán hận Kiều Cảnh Sâm, lần này ngược lại có vài phần nghiêm túc: "Không phải, anh thật sự thầm mến a?"
Đổi lấy ánh mắt sắc bén hơn của Cận Tự.
“……”
Kiều Cảnh Sâm hơi tức giận, oán giận cậu: "Sao trong đầu cậu lại chỉ có chút chuyện yêu đương vậy?”
“Em còn chưa hỏi anh đâu", La Diệc Chu tuy rằng gọi bọn họ là anh, nhưng rõ ràng cũng không phải tùy tùng, "Anh không chỉ thầm mến chị dâu đối với chị dâu dư tình chưa dứt, như thế nào còn tán gẫu ba câu không rời khỏi người ta”.
Kiều Cảnh Sâm bị oán đến á khẩu không nói nên lời, nhặt ly rượu lên uống một ngụm bia lạnh lớn, nhìn Cận Tự một cái, thấy anh còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, lại thu hồi ánh mắt.
Lúc này, có người gọi một đám phụ nữ tới chơi, có người trong giới, có hotgirl trên mạng.
Một nhóm phụ nữ đi tới, không khí trong nháy mắt tràn ngập mùi hương phấn son, tươi mát nồng đậm trộn lẫn vào nhau, chặn mũi bọn họ.
Sự mất kiên nhẫn trên mặt Cận Tự dường như lại tăng thêm vài phần.
Các cô gái ngồi tách ra, La Diệc Chu chỉ thẳng tắp ngồi giữa Kiều Cảnh Sâm ở Cận Tự, lông mày Cận Tự cau lại, trong mắt rõ ràng có vẻ không vui, Kiều Cảnh Sâm liền tự nhiên vẫy vẫy tay, gọi cô gái sang một bên khác của mình.
Bóng đêm càng sâu, không khí cũng dần dần náo nhiệt.
Cận Tự cũng không phải lạnh lùng, tuy là kiêu ngạo, nhưng ở nơi xã giao lại thành thạo.
Chẳng qua hôm nay hứng thú không quá cao, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, ngược lại ly rượu trước người đã cạn hơn phân nửa.
Rượu qua ba tuần, hội trường náo nhiệt hẳn lên, có người đề nghị chơi Truth or Dare.
Đây là trò chơi rất cũ, bất quá đi ra ngoài chơi, có ai để ý chơi ra đa dạng chơi ra ý tưởng mới, náo nhiệt là được.
Chai rượu vòng vo trên bàn thủy tinh, chuyển tới ai nhận trừng phạt.
Ban đầu chẳng qua là một ít vấn đề về bối cảnh, thân thiện hơn một chút, đề tài bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống riêng tư.
Nam nữ trên bàn rượu tới lui chỉ là một chút chuyện như vậy.
Cận Tự vận khí tốt, chưa thua lần nào, nhưng bạn gái Kiều Cảnh Sâm đi vệ sinh, thiếu một người, vận may thuộc về anh liền lặng lẽ trôi đi.
Liên tiếp bị thua ba bốn lần.
Hầu như tất cả những trò có thể trêu chọc anh đều đã chơi qua, mọi người gặp khó khăn, buồn bực một chút.
Ngược lại Kiều Cảnh Sâm gõ gõ mặt bàn: "Đại mạo hiểm thôi, gọi điện thoại cho Nhiễm Nhiễm - -“
Kiều Cảnh Sâm nhìn Cận Tự, giọng điệu có vài phần kỳ quái: "Tôi về nước rồi, cô ấy còn chưa tới gặp, không coi tôi ra gì phải không?"”
La Diệc Chu hít sâu một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu chỉ có một phản ứng: Anh thật sự con mẹ nó yêu thầm.
Tuy rằng thầm mến vợ bạn nối khố nghe rất quỷ dị, nhưng kỳ thật cũng rất...... Bình thường? Trong vòng tròn của họ.
Hoặc là nói cậu căn bản cũng không cảm thấy Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm hai người kết hôn chớp nhoáng sẽ có tình cảm gì.
Bối cảnh gia thế của Cận Tự, cho dù là đặt ở trong đám công tử Lâm Nghi này cũng là số một số hai, hơn nữa làm người tiêu sái bừa bãi, bên người dường như chưa bao giờ thiếu phụ nữ lấy lòng.
Cho dù là chưa từng thấy anh yêu đương, nhưng đức hạnh của công tử ca trong giới bọn họ cậu rõ ràng:
Không yêu đương không có nghĩa là không có tình nhân, có thể ngại thân phận chênh lệch hoặc là không tiện nói ra ngoài.
Mà con gái thứ hai của Vân Hối Mộc Nghiệp gia, hoàn toàn là nhân vật thiên tiên, ở trong giới không có cảm giác tồn tại gì, cậu hỏi thăm một chút, làm di sản phi vật thể gì đó.
Người như vậy, căn bản sẽ không có quan hệ gì với bọn Cận Tự!
Coi như là kết hôn chớp nhoáng, nguyên nhân kết hôn chớp nhoáng là Cận Tự muốn chọc giận Lộ Duy còn đáng tin cậy hơn hai người bọn họ tiếng sét ái tình.
Giữa Hạ Tinh Nhiễm và Kiều Cảnh Sâm, Cận Tự cũng quan tâm đến bạn nối khố hơn.
Quả nhiên, anh nghe được Cận Tự lãnh đạm nở nụ cười: "Cậu ở Đức học bới móc sao?"
Đầu ngón tay thon dài cầm ly, anh nhàn nhã xoay quanh: "Nhiễm Nhiễm chọc giận cậu chỗ nào, cậu kỳ quái như vậy.”
“Chết tiệt, mới chỉ có vậy, Tự ca liền bảo vệ! " Mọi người vội vàng ồn ào theo, bảo Cận Tự gọi điện thoại.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Cận Tự bấm ngón tay gõ gõ mặt bàn, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ung dung nói: "Được rồi.”
Anh bấm số, gọi điện thoại.
Trong quán bar ồn ào náo động, lúc điện thoại gọi ra, từng cái đầu nhỏ bát quái giống như gà con ra khỏi ổ dò xét.
Lại ngượng ngùng rụt lại.
Bởi vì, trong điện thoại của Cận Tự, đang máy móc thông báo: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin lỗi...
Trên mặt mọi người vẫn còn vẻ buôn chuyện, lại cảm giác lấy Cận Tự làm trung tâm, khí áp thấp đi rất nhiều.
Hiện tại còn lâu mới tới giờ ngủ, lúc vừa tới Kiều Cảnh Sâm còn nói cái gì nhìn thấy Hạ Tinh Nhiễm ở cùng một chỗ với một người đàn ông.
Hai tin tức này đặt cùng một chỗ, không khỏi làm cho người ta miên man bất định.
Tất cả mọi người đều có phỏng đoán, nhưng tất cả mọi người không dám nói chuyện, chăm chú nhìn Cận Tự.
Ánh đèn hỗn loạn chiếu lên mặt Cận Tự, che giấu tất cả cảm xúc, anh không nói một lời, nhấp một ngụm rượu, lại nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Tiếp tục.”
Hai chữ như ra lệnh.
Mọi người như trút được gánh nặng.
La Diệc Chu một lần nữa chiếu cố mọi người: "Tới tới đi, Trần Tư Hiểu tớ muốn chỉnh cậu, tớ chỉnh chết cậu!"
Trong không khí nhiễm một loại giả ý ồn ào náo động.
Bạn nam bên cạnh đứng dậy đi vệ sinh, Kiều Cảnh Sâm như cười như không nhìn Cận Tự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng một câu: "Cậu thật đáng đời.”
Hai người anh và Cận Tự, là anh em tốt từ nhỏ lớn lên trong cùng một đại viện.
Có lẽ là từ nhỏ đã có hoài bão lý tưởng dưới sự hun đúc của môi trường gia đình. Hoặc là nói trời sinh lạnh bạc, đối với chuyện tình yêu cũng không sa vào.
Bọn họ luôn lớn lên như vậy, cho đến khi Cận Tự gặp Hạ Tinh Nhiễm.
Cô gái kia anh không thích, yếu ớt, nội liễm có chuyện không nói.
Nhưng Cận Tự bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Không phải là chí tại trời xanh sao, Cận Tự cùng cô yêu đương, sẽ trốn môn chuyên ngành cùng cô ngắm biển, sẽ nữa đêm cô tâm tình không tốt trèo tường cùng ra bờ sông hóng gió. Thậm chí còn dám ở thời điểm bay thử có đốc tra trốn huấn luyện mừng sinh nhật cho cô.
……
Đủ loại như thế, nhiều không kể xiết.
Nhưng kết quả thì sao?
Nghĩ tới đây, Kiều Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng: " Trong vật lý gọi là định luật bảo toàn năng lượng --"
Im lặng, hỏi Cận Tự: "Sao cậu không nói lời nào?”
Cận Tự cười lạnh một tiếng: "Tôi nói chuyện cậu sẽ câm miệng?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đương nhiên là không", Trong mắt Kiều Cảnh Sâm có vẻ mệt mỏi và lạnh nhạt như Cận Tự, "Cậu thích Hạ Tinh Nhiễm, Hạ Tinh Nhiễm chuyên tâm vào Từ Mẫn Hành.”
Anh "Chậc" một tiếng: "Cái này tam giác luyến ái này của các cậu xác thực nghiệm chứng cho kết cấu tam giác ổn định!"
“…… ”
"Bốp" một tiếng, đặt ở trên bàn chén rượu bị đụng ngã, trong lúc chuyển nhạc tạo ra một âm thanh lớn.
Có người quay lại.
Một giây sau, La Diệc Chu nhảy dựng lên, vung hai tay về phía trước: "Chị dâu! Chị dâu!”
Thanh âm mười phần nội lực thành công hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người.
Cận Tự lãnh đạm ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bạn gái Kiều Cảnh Sâm từ nhà vệ sinh trở về, Cận Tự giơ tay với cô, ý bảo anh ngồi bên cạnh mình.
Hạ Tinh Nhiễm tới trễ, sau khi cùng Từ Mẫn Hành đối chiếu xong, thời gian đã hơi muộn, cô vội vàng lái xe về phía quán bar, nhưng trời mưa ảnh hưởng tốc độ lái xe, không khéo còn gặp phải phía trước có tai nạn xe.
Điện thoại di động bởi vì hết pin tự động tắt máy, cả người như hòn đảo đơn độc.
Hạ Tinh Nhiễm đến rồi, La Diệc Chu vui vẻ nhất:
Cho Kiều Cảnh Sâm mặt mũi, cũng cho Cận Tự yên tâm.
Hai tôn đại phật này vui vẻ, hôm nay tụ hội cũng mới tính là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Anh vội vàng tiến lên hai bước, giới thiệu bản thân với Hạ Tinh Nhiễm, thuận tiện dẫn cô về chỗ ngồi.
Một đường đi tới, vẫn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Đẹp quá.
Đẹp đến nhìn thấy mà giật mình, liếc mắt một cái khó quên.
Tuy rằng tóc có chút tán loạn, son môi trên môi có chút loang lổ, nhưng vẫn là mỹ nhân tuyệt đối.
Cùng với Cận Tự, tuyệt phối.
“Tự ca, Cảnh ca, chị dâu tới rồi." La Diệc Chu nhìn cô gái bên cạnh Cận Tự, khó xử.
Cận Tự liếc Hạ Tinh Nhiễm một cái, nhấp một ngụm bia, thờ ơ nói: "A Cảnh muốn ôn chuyện với em.”
Kiều Cảnh Sâm đứng dậy bắt tay Hạ Tinh Nhiễm: "Đã lâu không gặp.”
Hạ Tinh Nhiễm nở nụ cười: "Đã lâu không gặp.”
Đương nhiên tốt nhất vẫn là vĩnh viễn không gặp.
Hàn huyên xong, Kiều Cảnh Sâm ngồi ở vị trí cô gái lúc nãy, để trống vị trí bên trái Cận Tự cho Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn Cận Tự cúi đầu nói chuyện với nữ sinh bên cạnh, cắn cắn môi, ngồi xuống.
Náo nhiệt tiếp tục, phú nhị đại vui vẻ tiếp tục trận vui chơi choáng ngợp vàng son này.
Hạ Tinh Nhiễm tham dự trong đó, nhưng vẫn luôn không hợp nhau.
Cô hy vọng Cận Tự có chút phản ứng với việc cô đến muộn, nhưng anh thủy chung không nói gì, không mặn không nhạt, cũng không nói nhiều.
Ánh sáng lờ mờ rơi trên mặt anh, chỉ phác họa đường nét hàm dưới lạnh lùng cứng rắn.
“Chị dâu!" La Diệc Chu lại gọi cô, cố gắng để cô hòa nhập với mọi người, “Đến lượt chị thua.”
Hiện tại không có lời thật lòng, chỉ có đại mạo hiểm, nếu không muốn mạo hiểm thì uống ba ly bia.
- Ba ly bia lớn.
Trần Tư Hiểu thích xem náo nhiệt, nhảy dựng lên đưa ra ý kiến: "Cận Tự thân mến, không phải tân hôn yến nhĩ(*) sao, hai người các cậu hôn môi nồng nhiệt một phút!"
*Tân hôn yến nhĩ: thời gian vừa kết hôn, lúc mặn nồng âu yếm nhất*
Hai người này rốt cuộc có yêu hay không, tất cả mọi người muốn xem chính xác.
Vì thế nhao nhao ồn ào.
Hạ Tinh Nhiễm bất giác nắm chặt ngón tay.
Trong âm nhạc có tiết tấu mãnh liệt, Cận Tự chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro