"Giới thiệu một...
2024-10-04 23:32:36
Lời nói vừa dứt, không khí rơi vào trầm mặc quỷ dị.
Hạ Tinh Nhiễm lặng lẽ ngước mắt nhìn Cận Tự.
Anh đang nhíu mày quan sát giấy chứng nhận kết hôn trong tay, lát sau, "Chậc" một tiếng.
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Cận Tự chỉ bức ảnh hai tấc của hai người trên giấy chứng nhận kết hôn cho cô xem, giọng nói có vài phần bất mãn: "Anh đây là ép buộc em?"
*Sau khi hai người kết hôn mình sẽ đổi cách xưng hô của hai người thành anh – em nhé”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Giấy chứng nhận kết hôn chụp rất vội vàng, nhiếp ảnh gia thúc giục hai người bọn họ quay đầu lại gần nhau, Hạ Tinh Nhiễm bị thúc giục có chút hốt hoảng, chỉ lo động đầu, thân thể còn nguyên tại chỗ.
Trong nháy mắt ảnh chụp dừng lại, biểu tình khóe miệng còn có vài phần cứng ngắc.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng giải thích: "Không có.”
Vừa vặn trước cửa cục dân chính còn có nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho người mới đăng ký, cô thử đưa ra phương án sửa chữa: "Nếu không chúng ta tìm người chụp lại một bộ..."
“Không cần" Cận Tự trực tiếp từ chối đề nghị, Hạ Tinh Nhiễm liền nghĩ biện pháp giải quyết khác, đang xuất thần, có cánh tay vòng từ sau lưng đến cánh tay trái của cô, nhẹ nhàng móc một cái.
Hạ Tinh Nhiễm đụng vào lồng ngực ấm áp, mùi hương tuyết tùng quen thuộc tràn đầy trong hơi thở, đại não sau một thời gian ngắn khởi động lại, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Cận Tự giơ di động lên, trong nháy mắt cô ngẩng đầu, ấn phím chụp ảnh.
Biểu tình có chút mờ mịt cứng lại.
Chờ cô lấy lại tinh thần, Cận Tự đã buông tay ra, một lần nữa ngồi ngay ngắn ở vị trí lái, ngón tay gõ vào màn hình, bên cạnh có vài phần nghiền ngẫm nói: "Như vậy không phải được rồi sao?"
Thì ra là muốn bổ sung một tấm ảnh nhìn qua không giống ép buộc.
Hạ Tinh Nhiễm ngồi trở về, thắt chặt dây an toàn như đề phòng anh đánh úp lần nữa, nhỏ giọng phản bác: "Lần này là ép buộc thật.”
“……”
Trầm mặc hai giây, Cận Tự tựa hồ cũng hiểu ra đúng là có chuyện như vậy, sau đó lưu manh trả lời một câu: "Vậy thì ép buộc đi.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Ngài đây không phải cũng không quan tâm có phải là ép buộc hay không sao.
Cảm giác thân mật vừa rồi lúc này ẩn ẩn hạ xuống, Hạ Tinh Nhiễm khôi phục lý trí, hỏi: "Anh muốn chụp ảnh chung làm gì?"
Cận Tự ngẩng đầu nhìn cô một cái, nốt ruồi màu nâu ở đuôi mắt đặc biệt rõ ràng.
“Đăng lên nhóm bạn bè". Ngữ khí anh thản nhiên.
Sửng sốt hai giây, Hạ Tinh Nhiễm há miệng: "Hả?”
“Sao?" Cận Tự nhướng mày, ngữ khí có vài phần ác liệt, "Cảm thấy anh không xứng?”
“……”
Hiện tại Hạ Tinh Nhiễm có thể xác định anh chính là đang bới móc.
Kỳ thật Cận Tự rất có tính tình thiếu gia, thỉnh thoảng lộ ra một chút, người không quen thuộc với anh cũng sẽ không phát giác, dù sao trong ấn tượng của mọi người thiếu gia đều có chút kiệt ngạo.
Hạ Tinh Nhiễm từng có quan hệ thân mật với anh rất lâu, có thể phân rõ lời nào của anh là thật lòng, lời nào là thuần túy khó chịu bới móc.
Cô lấy ra đòn sát thủ, mặt không chút thay đổi dùng một câu thoại cặn bã trả lời: "Nếu anh nghĩ như vậy, em đây cũng không có biện pháp.”
Cận Tự tựa hồ bị nghẹn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ý cười bên môi không ngừng mở rộng.
Việc chỉnh sửa văn bản trên điện thoại đã hoàn tất ngón tay dừng lại trên phím gửi.
Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên da đầu tê dại: "Thật sự muốn đăng?”
Kỳ thật cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói, vẫn có cảm giác không thực tế.
Hai người xa nhau nhiều năm như vậy, lại đột nhiên kết hôn, ngày sau ly hôn, cũng chỉ...
Còn chưa tính, phải giải thích thế nào với các bạn tốt thời học sinh, mọi người sẽ thấy thế nào.
Cận Tự chưa bao giờ là một người quan tâm đến ánh mắt người ngoài, nhưng Hạ Tinh Nhiễm không thể, nghĩ đến những vấn đề xã giao này liền nhức đầu.
Cô uyển chuyển đổi phương thức đề nghị: "Anh cứ như vậy gửi đi, bạn gái cũ của anh sẽ thấy được..."
Bạn gái cũ nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận.
Anh quan tâm bạn gái cũ như vậy, hẳn là sẽ quan tâm cảm nhận của cô ấy chứ? Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy lồng ngực mình tắc đến phát hoảng.
Cận Tự cười nhạo, rất nhạt, có chút trào phúng, xua tan phiền muộn của cô.
"Không phải anh nói, công chúa" anh nhếch miệng cười, có vài phần ngoan cố hỏi ngược lại, "Em đoán xem tại sao chúng ta phải kết hôn?"
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
“Ồ.”
Không phải là diễn trò cho bạn gái cũ xem sao.
“Vậy anh đăng đi." Giọng cô hơi buồn bực.
Môi Cận Tự mím chặt, rũ mắt hoa đào nhìn, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái: "Đăng rồi.”
Xe đỗ bên ngoài cục dân chính càng ngày càng nhiều, có xe tìm chỗ đậu xe khắp nơi, Cận Tự khởi động xe, một đường lái đi.
Điện thoại di động đặt ở một bên quả nhiên leng keng vang lên.
Lúc đi qua đèn đỏ, Cận Tự nhặt điện thoại lên lật xem, người nhà, bạn bè, đồng nghiệp......
Hầu như tất cả đều cảm thấy khiếp sợ vì gần như không có ai nghe qua anh yêu đương lại đột nhiên kết hôn.
Trong đó sụp đổ nhất chính là Hoàng Quân Trạch.
【Trời ơi Tự ca, hôm nay là cá tháng tư sao? Cậu chơi Truth or Dare thua phải không, mau nói cho tôi biết là tin tức giả, tôi không trách cậu 】
Một phút sau, thấy Cận Tự không trả lời:
【Tôi đã nói hai ngươi như thế nào cùng nhau xuất hiện ở Dương thành, nhìn thấy cảnh tượng hai người cùng xuất hiện lão tử liền biết không có chuyện tốt phát sinh 】
[Cậu làm việc quá thuận lợi muốn ăn chút khổ tình yêu?]
Ba phút sau, Hoàng Quân Trạch nhận lệnh:
[Hai người hợp lại lúc nào?]
Cận Tự: [không hợp lại]
Hoàng Quân Trạch: [???]
[Cậu đừng quá yêu]
Cận Tự: [Cũng không yêu]
Hoàng Quân Trạch còn đang đuổi theo không bỏ, Cận Tự trực tiếp không để ý tới.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Cận Tự khởi động lại xe, ánh mắt Hạ Tinh Nhiễm từ ngoài cửa sổ thu lại, nhìn về phía Cận Tự, bình tĩnh hỏi: "Bạn gái cũ của anh nhìn thấy?"
Cận Tự nhìn không chớp mắt: "Ừ.”
“Vậy cô ấy phản ứng thế nào?" Hạ Tinh Nhiễm lại hỏi.
Cận Tự buông lỏng tay cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, thờ ơ nói: "Không có phản ứng gì.”
Hạ Tinh Nhiễm khó hiểu nhíu mày: "?”
Cận Tự giơ ngón trỏ lên chậm rãi gõ nhẹ vào vô lăng, bổ sung: "Hình như có chút nghi hoặc.”
Thắc mắc tại sao lại đột nhiên kết hôn?
Xem ra bạn gái cũ này vẫn rất quan tâm Cận Tự, cũng chưa biết ngày nào hai người hợp lại, Hạ Tinh Nhiễm rũ mắt xuống, không yên lòng nói: "Như vậy.”
Cận Tự cười khẽ một tiếng: "Cô ấy còn có chút khổ sở.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự: "Trạng thái của cô ấy cũng không online.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự: "Cô ấy còn có chút không có gì để nói.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Thì ra trong thời gian ngắn ngủi, hai người lại hàn huyên nhiều như vậy.
Cô bất giác đưa ngón tay tới bên môi, cắn móng tay.
Đôi mắt Cận Tự dần thâm trầm, đường nét cằm căng cứng, mở miệng, giọng khàn đi: "Cũng không biết, bây giờ cô ấy có hối hận hay không, hối hận lúc trước vứt bỏ anh, lựa chọn người khác.”
Lời nói rơi xuống.
Mí mắt Hạ Tinh Nhiễm run rẩy, chuẩn bị xong mới mở miệng: "Cận Tự.”
Xe cộ xung quanh chậm rãi trôi như một dòng nước, Cận Tự quay đầu nhìn sang, thần sắc trong mắt không rõ.
"Em cảm giác bạn gái cũ của anh có thể cũng rất quan tâm đến anh," cô không ngẩng đầu lên, giọng nói rất nhẹ, giống như một cơn gió muốn bay đi, "Chờ cô ấy trở về tìm anh, chúng ta sẽ ly hôn, được không?"
"Cô ấy không quan tâm", Cận Tự nhìn cô, dùng giọng điệu rất bình tĩnh trần thuật, "Quan tâm anh sẽ không không bao giờ đi tìm tôi sau khi chia tay, trên mạng xã hội không hề lộ ra một chút khổ sở, sau đó rất nhanh liền bước vào cuộc sống mới."
Hạ Tinh Nhiễm trầm mặc nghe người yêu ngày xưa ở trước mặt mình tố cáo người yêu khác của mình, cảm giác một trận hốt hoảng cùng luống cuống, cô chỉ lặp lại: "Tin tưởng trực giác của em, cô ấy quan tâm anh.”
Cho dù là đôi câu vài lời, nhưng từ trong lời nói của Cận Tự và Hoàng Quân Trạch, Hạ Tinh Nhiễm đã xây dựng lên hình tượng bạn gái cũ của anh, hơn nữa hoàn toàn ăn khớp với người trong trí nhớ.
Khúc mắc giữa hai người bọn họ quá sâu xa, rất khó tuyên bố kết thúc như vậy.
Cô nói xong, không khí rơi vào trầm mặc, theo đó, chỉ có một tiếng cười lạnh của Cận Tự.
Anh tĩnh như vậy khiến Hạ Tinh Nhiễm có chút khó chịu,
Từ nhỏ cô đã không thích ứng được với hoàn cảnh yên tĩnh, yên tĩnh sẽ mang đến sợ hãi, có thể một giây sau, ba mẹ sẽ cãi nhau, khàn cả giọng tố cáo đối phương, sau đó đập phá đồ đạc.
Đợi đến khi hai người cãi nhau đến sức cùng lực kiệt, sẽ gọi chị gái và cô qua, tuyên bố tin tức ba mẹ muốn ly hôn.
Hạ Tinh Nhiễm khi đó còn quá nhỏ, khoảng bốn tuổi, bị từ "ly hôn" này dọa sợ, oa một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc của nàng chỉ khiến Tề Triều lạnh lùng, hơn nữa răn dạy cô: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, con có thể hiểu được mẹ khổ bao nhiêu không? Hiểu chuyện như chị con một chút, bớt gây thêm phiền toái cho mẹ.”
Hạ Tinh Nhiễm nho nhỏ sẽ nắm sô pha, thân thể run rẩy, liều mạng cắn môi không dám phát ra một chút âm thanh.
Tề Triều nói chuyện, Hạ Trạch Cương bàn bạc chuyện ly hôn với bà, chia tài sản xong, đến đứa bé, Tề Triều hất cằm chỉ chị gái: "Con mỗi người một đứa, Nguyệt Thăng đưa cho em.”
Hạ Trạch Cương mới bình phục lại cảm xúc lập tức giật mình: "Vì sao phải đưa Nguyệt Thăng cho em? Anh muốn Nguyệt Thăng, Nguyệt Thăng, đi với ba, ba mua váy cho con..."
……
Kế tiếp sẽ biến thành hai người tranh đoạt chị gái, Hạ Tinh Nhiễm an tĩnh ở bên cạnh, an tĩnh nhìn bọn họ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng chị gái, an tĩnh nhìn mình không được lựa chọn, không được thích.
Di động vang lên một tiếng, Ngải Mễ gọi điện thoại tới, ấp a ấp úng: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay chị có về công ty không? Có khoản tiền chờ chị ký tên, thực ra cũng không vội, tối nay chị về cũng được."
Hạ Tinh Nhiễm nghe ra cô không thích hợp, nhíu mày hỏi thẳng: "Sao vậy?”
Ngải Mễ hạ quyết tâm, dặn dò: "Lộ Duy ở dưới tòa nhà công ty chúng ta...”
Hạ Tinh Nhiễm mệt mỏi nhéo mũi, nhưng giọng nói vẫn kiên định: "Bây giờ chị về ký tên, em không cần lo, để chị xử lý.”
Điện thoại di động không tắt âm, Cận Tự hiển nhiên cũng nghe được cuộc gọi vừa rồi, quay đầu hỏi: "Về công ty?”
“Ừ" Hạ Tinh Nhiễm gật đầu.
Cận Tự: "Anh tiễn em.”
Giữa người trưởng thành, chính là có thể gác lại bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm, vấn đề lập tức lật bài.
Hạ Tinh Nhiễm vốn muốn để anh tùy tiện thả mình xuống, sau đó đón xe trở về, nghe hắn hỏi như vậy, do dự một chút, gật đầu.
Khuôn viên công ty nằm vị trí rất hẻo lánh, nơi này giá đất rất thấp, Hạ Tinh Nhiễm trực tiếp mua một mảnh đất xây dựng công ty.
Có khu nhà máy nơi những người có tay nghề tương đối bình thường làm việc, cũng có cơ sở huấn luyện chương trình thêu Tô Châu, tòa nhà cao nhất ở giữa chính là khu làm việc.
Lộ Duy hiển nhiên cũng biết tin Hạ Tinh Nhiễm trở về từ quầy lễ tân, đang đứng chờ dưới lầu.
Nhìn thấy một chiếc Mercesdes benz G-class phối hợp với biển số 6666 quen thuộc, rõ ràng sửng sốt.
Cận Tự nhìn thấy người, ngược lại nhấn ga, chiếc xe việt dã cồng kềnh ổn định vọt về phía vị trí của Lộ Duy, Lộ Duy hoảng hốt lui về phía sau vài bước.
Hạ Tinh Nhiễm cũng lo lắng nuốt nước bọt, trong nháy mắt sắp đụng vào người, chiếc xe vụt qua vai Lộ Duy.
Cận Tự hài lòng nhếch môi, tương đối tùy ý gảy cần gạt, xe lập tức lui về phía sau hai bước, cho đến khi Lộ Duy chính xác xuất hiện ở cửa sổ vị trí lái, dừng lại.
Anh chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, từ trên cao nhìn xuống Lộ Duy, ngang ngược nói: "Lộ thiếu, lại gặp nhau rồi.”
Lộ Duy bị anh dọa cho mặt tái nhợt, trong lòng tức giận nhưng cũng không dám tùy tiện thể ra trước mặt Cận Tự, liền kiềm chế, lạnh lùng nói: "Cận thiếu, vị hôn thê của tôi cùng anh trở về sao?"
Cận Tự nhún vai, có vài phần vô lại nói: "Ở đây không có vị hôn thê của anh.”
“Cô ấy rõ ràng ở trên ghế phụ của anh!”
“Anh nói Nhiễm Nhiễm? "Cận Tự nhìn về phía lái phụ, lại nhìn về phía Lộ Duy, nụ cười bất hảp bên môi càng rõ ràng,"Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi.”
Hạ Tinh Nhiễm lặng lẽ ngước mắt nhìn Cận Tự.
Anh đang nhíu mày quan sát giấy chứng nhận kết hôn trong tay, lát sau, "Chậc" một tiếng.
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Cận Tự chỉ bức ảnh hai tấc của hai người trên giấy chứng nhận kết hôn cho cô xem, giọng nói có vài phần bất mãn: "Anh đây là ép buộc em?"
*Sau khi hai người kết hôn mình sẽ đổi cách xưng hô của hai người thành anh – em nhé”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Giấy chứng nhận kết hôn chụp rất vội vàng, nhiếp ảnh gia thúc giục hai người bọn họ quay đầu lại gần nhau, Hạ Tinh Nhiễm bị thúc giục có chút hốt hoảng, chỉ lo động đầu, thân thể còn nguyên tại chỗ.
Trong nháy mắt ảnh chụp dừng lại, biểu tình khóe miệng còn có vài phần cứng ngắc.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng giải thích: "Không có.”
Vừa vặn trước cửa cục dân chính còn có nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho người mới đăng ký, cô thử đưa ra phương án sửa chữa: "Nếu không chúng ta tìm người chụp lại một bộ..."
“Không cần" Cận Tự trực tiếp từ chối đề nghị, Hạ Tinh Nhiễm liền nghĩ biện pháp giải quyết khác, đang xuất thần, có cánh tay vòng từ sau lưng đến cánh tay trái của cô, nhẹ nhàng móc một cái.
Hạ Tinh Nhiễm đụng vào lồng ngực ấm áp, mùi hương tuyết tùng quen thuộc tràn đầy trong hơi thở, đại não sau một thời gian ngắn khởi động lại, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Cận Tự giơ di động lên, trong nháy mắt cô ngẩng đầu, ấn phím chụp ảnh.
Biểu tình có chút mờ mịt cứng lại.
Chờ cô lấy lại tinh thần, Cận Tự đã buông tay ra, một lần nữa ngồi ngay ngắn ở vị trí lái, ngón tay gõ vào màn hình, bên cạnh có vài phần nghiền ngẫm nói: "Như vậy không phải được rồi sao?"
Thì ra là muốn bổ sung một tấm ảnh nhìn qua không giống ép buộc.
Hạ Tinh Nhiễm ngồi trở về, thắt chặt dây an toàn như đề phòng anh đánh úp lần nữa, nhỏ giọng phản bác: "Lần này là ép buộc thật.”
“……”
Trầm mặc hai giây, Cận Tự tựa hồ cũng hiểu ra đúng là có chuyện như vậy, sau đó lưu manh trả lời một câu: "Vậy thì ép buộc đi.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Ngài đây không phải cũng không quan tâm có phải là ép buộc hay không sao.
Cảm giác thân mật vừa rồi lúc này ẩn ẩn hạ xuống, Hạ Tinh Nhiễm khôi phục lý trí, hỏi: "Anh muốn chụp ảnh chung làm gì?"
Cận Tự ngẩng đầu nhìn cô một cái, nốt ruồi màu nâu ở đuôi mắt đặc biệt rõ ràng.
“Đăng lên nhóm bạn bè". Ngữ khí anh thản nhiên.
Sửng sốt hai giây, Hạ Tinh Nhiễm há miệng: "Hả?”
“Sao?" Cận Tự nhướng mày, ngữ khí có vài phần ác liệt, "Cảm thấy anh không xứng?”
“……”
Hiện tại Hạ Tinh Nhiễm có thể xác định anh chính là đang bới móc.
Kỳ thật Cận Tự rất có tính tình thiếu gia, thỉnh thoảng lộ ra một chút, người không quen thuộc với anh cũng sẽ không phát giác, dù sao trong ấn tượng của mọi người thiếu gia đều có chút kiệt ngạo.
Hạ Tinh Nhiễm từng có quan hệ thân mật với anh rất lâu, có thể phân rõ lời nào của anh là thật lòng, lời nào là thuần túy khó chịu bới móc.
Cô lấy ra đòn sát thủ, mặt không chút thay đổi dùng một câu thoại cặn bã trả lời: "Nếu anh nghĩ như vậy, em đây cũng không có biện pháp.”
Cận Tự tựa hồ bị nghẹn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ý cười bên môi không ngừng mở rộng.
Việc chỉnh sửa văn bản trên điện thoại đã hoàn tất ngón tay dừng lại trên phím gửi.
Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên da đầu tê dại: "Thật sự muốn đăng?”
Kỳ thật cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói, vẫn có cảm giác không thực tế.
Hai người xa nhau nhiều năm như vậy, lại đột nhiên kết hôn, ngày sau ly hôn, cũng chỉ...
Còn chưa tính, phải giải thích thế nào với các bạn tốt thời học sinh, mọi người sẽ thấy thế nào.
Cận Tự chưa bao giờ là một người quan tâm đến ánh mắt người ngoài, nhưng Hạ Tinh Nhiễm không thể, nghĩ đến những vấn đề xã giao này liền nhức đầu.
Cô uyển chuyển đổi phương thức đề nghị: "Anh cứ như vậy gửi đi, bạn gái cũ của anh sẽ thấy được..."
Bạn gái cũ nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh quan tâm bạn gái cũ như vậy, hẳn là sẽ quan tâm cảm nhận của cô ấy chứ? Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy lồng ngực mình tắc đến phát hoảng.
Cận Tự cười nhạo, rất nhạt, có chút trào phúng, xua tan phiền muộn của cô.
"Không phải anh nói, công chúa" anh nhếch miệng cười, có vài phần ngoan cố hỏi ngược lại, "Em đoán xem tại sao chúng ta phải kết hôn?"
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
“Ồ.”
Không phải là diễn trò cho bạn gái cũ xem sao.
“Vậy anh đăng đi." Giọng cô hơi buồn bực.
Môi Cận Tự mím chặt, rũ mắt hoa đào nhìn, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái: "Đăng rồi.”
Xe đỗ bên ngoài cục dân chính càng ngày càng nhiều, có xe tìm chỗ đậu xe khắp nơi, Cận Tự khởi động xe, một đường lái đi.
Điện thoại di động đặt ở một bên quả nhiên leng keng vang lên.
Lúc đi qua đèn đỏ, Cận Tự nhặt điện thoại lên lật xem, người nhà, bạn bè, đồng nghiệp......
Hầu như tất cả đều cảm thấy khiếp sợ vì gần như không có ai nghe qua anh yêu đương lại đột nhiên kết hôn.
Trong đó sụp đổ nhất chính là Hoàng Quân Trạch.
【Trời ơi Tự ca, hôm nay là cá tháng tư sao? Cậu chơi Truth or Dare thua phải không, mau nói cho tôi biết là tin tức giả, tôi không trách cậu 】
Một phút sau, thấy Cận Tự không trả lời:
【Tôi đã nói hai ngươi như thế nào cùng nhau xuất hiện ở Dương thành, nhìn thấy cảnh tượng hai người cùng xuất hiện lão tử liền biết không có chuyện tốt phát sinh 】
[Cậu làm việc quá thuận lợi muốn ăn chút khổ tình yêu?]
Ba phút sau, Hoàng Quân Trạch nhận lệnh:
[Hai người hợp lại lúc nào?]
Cận Tự: [không hợp lại]
Hoàng Quân Trạch: [???]
[Cậu đừng quá yêu]
Cận Tự: [Cũng không yêu]
Hoàng Quân Trạch còn đang đuổi theo không bỏ, Cận Tự trực tiếp không để ý tới.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Cận Tự khởi động lại xe, ánh mắt Hạ Tinh Nhiễm từ ngoài cửa sổ thu lại, nhìn về phía Cận Tự, bình tĩnh hỏi: "Bạn gái cũ của anh nhìn thấy?"
Cận Tự nhìn không chớp mắt: "Ừ.”
“Vậy cô ấy phản ứng thế nào?" Hạ Tinh Nhiễm lại hỏi.
Cận Tự buông lỏng tay cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, thờ ơ nói: "Không có phản ứng gì.”
Hạ Tinh Nhiễm khó hiểu nhíu mày: "?”
Cận Tự giơ ngón trỏ lên chậm rãi gõ nhẹ vào vô lăng, bổ sung: "Hình như có chút nghi hoặc.”
Thắc mắc tại sao lại đột nhiên kết hôn?
Xem ra bạn gái cũ này vẫn rất quan tâm Cận Tự, cũng chưa biết ngày nào hai người hợp lại, Hạ Tinh Nhiễm rũ mắt xuống, không yên lòng nói: "Như vậy.”
Cận Tự cười khẽ một tiếng: "Cô ấy còn có chút khổ sở.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự: "Trạng thái của cô ấy cũng không online.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự: "Cô ấy còn có chút không có gì để nói.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Thì ra trong thời gian ngắn ngủi, hai người lại hàn huyên nhiều như vậy.
Cô bất giác đưa ngón tay tới bên môi, cắn móng tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt Cận Tự dần thâm trầm, đường nét cằm căng cứng, mở miệng, giọng khàn đi: "Cũng không biết, bây giờ cô ấy có hối hận hay không, hối hận lúc trước vứt bỏ anh, lựa chọn người khác.”
Lời nói rơi xuống.
Mí mắt Hạ Tinh Nhiễm run rẩy, chuẩn bị xong mới mở miệng: "Cận Tự.”
Xe cộ xung quanh chậm rãi trôi như một dòng nước, Cận Tự quay đầu nhìn sang, thần sắc trong mắt không rõ.
"Em cảm giác bạn gái cũ của anh có thể cũng rất quan tâm đến anh," cô không ngẩng đầu lên, giọng nói rất nhẹ, giống như một cơn gió muốn bay đi, "Chờ cô ấy trở về tìm anh, chúng ta sẽ ly hôn, được không?"
"Cô ấy không quan tâm", Cận Tự nhìn cô, dùng giọng điệu rất bình tĩnh trần thuật, "Quan tâm anh sẽ không không bao giờ đi tìm tôi sau khi chia tay, trên mạng xã hội không hề lộ ra một chút khổ sở, sau đó rất nhanh liền bước vào cuộc sống mới."
Hạ Tinh Nhiễm trầm mặc nghe người yêu ngày xưa ở trước mặt mình tố cáo người yêu khác của mình, cảm giác một trận hốt hoảng cùng luống cuống, cô chỉ lặp lại: "Tin tưởng trực giác của em, cô ấy quan tâm anh.”
Cho dù là đôi câu vài lời, nhưng từ trong lời nói của Cận Tự và Hoàng Quân Trạch, Hạ Tinh Nhiễm đã xây dựng lên hình tượng bạn gái cũ của anh, hơn nữa hoàn toàn ăn khớp với người trong trí nhớ.
Khúc mắc giữa hai người bọn họ quá sâu xa, rất khó tuyên bố kết thúc như vậy.
Cô nói xong, không khí rơi vào trầm mặc, theo đó, chỉ có một tiếng cười lạnh của Cận Tự.
Anh tĩnh như vậy khiến Hạ Tinh Nhiễm có chút khó chịu,
Từ nhỏ cô đã không thích ứng được với hoàn cảnh yên tĩnh, yên tĩnh sẽ mang đến sợ hãi, có thể một giây sau, ba mẹ sẽ cãi nhau, khàn cả giọng tố cáo đối phương, sau đó đập phá đồ đạc.
Đợi đến khi hai người cãi nhau đến sức cùng lực kiệt, sẽ gọi chị gái và cô qua, tuyên bố tin tức ba mẹ muốn ly hôn.
Hạ Tinh Nhiễm khi đó còn quá nhỏ, khoảng bốn tuổi, bị từ "ly hôn" này dọa sợ, oa một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc của nàng chỉ khiến Tề Triều lạnh lùng, hơn nữa răn dạy cô: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, con có thể hiểu được mẹ khổ bao nhiêu không? Hiểu chuyện như chị con một chút, bớt gây thêm phiền toái cho mẹ.”
Hạ Tinh Nhiễm nho nhỏ sẽ nắm sô pha, thân thể run rẩy, liều mạng cắn môi không dám phát ra một chút âm thanh.
Tề Triều nói chuyện, Hạ Trạch Cương bàn bạc chuyện ly hôn với bà, chia tài sản xong, đến đứa bé, Tề Triều hất cằm chỉ chị gái: "Con mỗi người một đứa, Nguyệt Thăng đưa cho em.”
Hạ Trạch Cương mới bình phục lại cảm xúc lập tức giật mình: "Vì sao phải đưa Nguyệt Thăng cho em? Anh muốn Nguyệt Thăng, Nguyệt Thăng, đi với ba, ba mua váy cho con..."
……
Kế tiếp sẽ biến thành hai người tranh đoạt chị gái, Hạ Tinh Nhiễm an tĩnh ở bên cạnh, an tĩnh nhìn bọn họ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng chị gái, an tĩnh nhìn mình không được lựa chọn, không được thích.
Di động vang lên một tiếng, Ngải Mễ gọi điện thoại tới, ấp a ấp úng: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay chị có về công ty không? Có khoản tiền chờ chị ký tên, thực ra cũng không vội, tối nay chị về cũng được."
Hạ Tinh Nhiễm nghe ra cô không thích hợp, nhíu mày hỏi thẳng: "Sao vậy?”
Ngải Mễ hạ quyết tâm, dặn dò: "Lộ Duy ở dưới tòa nhà công ty chúng ta...”
Hạ Tinh Nhiễm mệt mỏi nhéo mũi, nhưng giọng nói vẫn kiên định: "Bây giờ chị về ký tên, em không cần lo, để chị xử lý.”
Điện thoại di động không tắt âm, Cận Tự hiển nhiên cũng nghe được cuộc gọi vừa rồi, quay đầu hỏi: "Về công ty?”
“Ừ" Hạ Tinh Nhiễm gật đầu.
Cận Tự: "Anh tiễn em.”
Giữa người trưởng thành, chính là có thể gác lại bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm, vấn đề lập tức lật bài.
Hạ Tinh Nhiễm vốn muốn để anh tùy tiện thả mình xuống, sau đó đón xe trở về, nghe hắn hỏi như vậy, do dự một chút, gật đầu.
Khuôn viên công ty nằm vị trí rất hẻo lánh, nơi này giá đất rất thấp, Hạ Tinh Nhiễm trực tiếp mua một mảnh đất xây dựng công ty.
Có khu nhà máy nơi những người có tay nghề tương đối bình thường làm việc, cũng có cơ sở huấn luyện chương trình thêu Tô Châu, tòa nhà cao nhất ở giữa chính là khu làm việc.
Lộ Duy hiển nhiên cũng biết tin Hạ Tinh Nhiễm trở về từ quầy lễ tân, đang đứng chờ dưới lầu.
Nhìn thấy một chiếc Mercesdes benz G-class phối hợp với biển số 6666 quen thuộc, rõ ràng sửng sốt.
Cận Tự nhìn thấy người, ngược lại nhấn ga, chiếc xe việt dã cồng kềnh ổn định vọt về phía vị trí của Lộ Duy, Lộ Duy hoảng hốt lui về phía sau vài bước.
Hạ Tinh Nhiễm cũng lo lắng nuốt nước bọt, trong nháy mắt sắp đụng vào người, chiếc xe vụt qua vai Lộ Duy.
Cận Tự hài lòng nhếch môi, tương đối tùy ý gảy cần gạt, xe lập tức lui về phía sau hai bước, cho đến khi Lộ Duy chính xác xuất hiện ở cửa sổ vị trí lái, dừng lại.
Anh chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, từ trên cao nhìn xuống Lộ Duy, ngang ngược nói: "Lộ thiếu, lại gặp nhau rồi.”
Lộ Duy bị anh dọa cho mặt tái nhợt, trong lòng tức giận nhưng cũng không dám tùy tiện thể ra trước mặt Cận Tự, liền kiềm chế, lạnh lùng nói: "Cận thiếu, vị hôn thê của tôi cùng anh trở về sao?"
Cận Tự nhún vai, có vài phần vô lại nói: "Ở đây không có vị hôn thê của anh.”
“Cô ấy rõ ràng ở trên ghế phụ của anh!”
“Anh nói Nhiễm Nhiễm? "Cận Tự nhìn về phía lái phụ, lại nhìn về phía Lộ Duy, nụ cười bất hảp bên môi càng rõ ràng,"Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro