Vả mặt ba
2024-10-04 23:32:36
Vẻ mặt Lộ Duy trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, hồi lâu mới hoàn hồn: "Cận thiếu, đừng đùa nữa.”
Cận Tự nhướng mày: "Tôi giống người thích nói đùa không?”
“……”
Lộ Duy mất mặt, sắc mặt mơ hồ trở nên khó coi, muốn phát tác, nhưng vẫn băn khoăn.
Cắn chặt răng, muốn vòng qua Cận Tự đến ghế phụ, trực tiếp giằng co với Hạ Tinh Nhiễm.
Chân vừa bước ra một bước, trước mặt liền có một cánh tay.
Đáy xe việt dã cao, Cận Tự ngồi ở bên trong, tùy ý vươn tay, gần như che mặt Lộ Duy.
“Cận Tự, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lộ Duy không thể nhịn được nữa.
Cận Tự cụp mắt nhìn cậu, sau lưng híp mắt lười nhác, lạnh lùng sắc bén nói: "Tôi nhắc lại với ngài một chút, Hạ Tinh Nhiễm là vợ tôi.”
Bốn mắt nhìn nhau, giống như có tia lửa bắn ra.
Lộ Duy có thể chém giết trên thương trường, đương nhiên có sự quyết đoán của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Cận Tự vô cùng sắc bén, mà Cận Tự lại giống như đao thương bất nhập, nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười, không có một chút bộ dáng đứng đắn.
Khí thế vẫn chiếm thượng phong.
Nửa ngày sau, vẫn là Cận Tự buông tha giằng co vô vị trước, hỏi Hạ Tinh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, em muốn nói chuyện với anh ta sao?”
Hạ Tinh Nhiễm lắc đầu: "Không muốn.”
“Nghe không?" Cận Tự lại nhìn về phía Lộ Duy, ngữ khí rất nhạt, "Vợ tôi nói không muốn nói chuyện với anh.”
Sắc mặt Lộ Duy lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Hai người thật sự ở bên nhau?”
Cận Tự lười phí lời, cầm lấy quyển sổ màu đỏ giơ lên trước mặt cậu.
Giấy tờ và con dấu hai người trên đó hết sức rõ ràng.
Cận Tự nhướng mày: "Lộ thiếu, tôi nghĩ cậu cũng không muốn tìm tiểu tam xong còn làm tiểu tam chứ?”
Lộ Duy: "......”
-
Sau khi Lộ Duy rời đi, Hạ Tinh Nhiễm mời Cận Tự cùng cô lên văn phòng.
Hoàn thành nhiệm vụ bay, hôm nay Cận Tự nghỉ ngơi, trước tiên cô xử lý tốt những văn kiện nhất định phải ký tên, sau đó gọi pháp vụ tới, giúp hai người bổ sung một bản thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân.
Cận Tự đối với việc này cũng không quá quan tâm: Anh thậm chí đối với công ty và bất động sản trên danh nghĩa của mình cũng không rõ lắm.
Sinh ra ở cao môn lại là con trai độc nhất, anh căn bản không có ý thức rõ ràng quyền sở hữu để tiện tranh đoạt tài sản.
Một số câu hỏi mà luật sư hỏi anh cũng không rõ, rời văn phòng gọi điện thoại cho luật sư.
Cận Tự vừa đi chưa được một phút, Hạ Trạch Cương gọi điện thoại đến, xụ mặt quở trách: "Hạ Tinh Nhiễm, mấy ngày nay con rốt cuộc muốn làm gì? Tiểu Lộ đang chờ con kết hôn, sao con có thể quay đầu đi theo người khác?”
“Con muốn ba ăn nói thế nào với Lộ gia! Ăn nói thế nào với mẹ con, cô con còn đang nằm trên giường bệnh.”
……
Hạ Tinh Nhiễm để điện thoại xa một chút, không mở loa, mặc dù không nghe cũng biết Hạ Trạch Cương nói cái gì.
Chờ Hạ Trạch phát tiết đủ rồi, cô bình tĩnh trả lời: "Các người không phải muốn con kết hôn sao?"
Hạ Trạch Cương bị cô nói nhẹ nhàng, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ: "Hồ đồ!”
“Mau về nhà cho ta!”
Thông báo kết thúc, điện thoại bị cắt đứt.
Vừa vặn Cận Tự cúp điện thoại đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhướng mày: "Ba em?”
Hạ Tinh Nhiễm mệt mỏi xoa xoa mi cốt, "Ừ" một tiếng: "Gọi em về nhà." Ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú của anh cũng có vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, lại nói: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Cận Tự gặp chuyện luôn bình tĩnh, ngồi xuống lật xem tài liệu luật sư gửi tới, không có cảm xúc gì trả lời: "Ông ngoại nhà tôi cũng nổi bão.”
Không thông báo cho người nhà một tiếng liền bỗng nhiên lĩnh chứng, người nhà không nổi giận mới là lạ.
Hạ Tinh Nhiễm tỏ vẻ hiểu chuyện: "Vậy anh về nhà trước?”
“Ông ngoại anh rất quan tâm anh, chuyện thỏa thuận trước hôn nhân sau này bổ sung cũng được, em cũng phải về nhà trước.”
Cận Tự không lập tức trả lời: "Vậy em...”
"Em không sao," Hạ Tinh Nhiễm ngắt lời anh, bất đắc dĩ cười cười, "Ba em không thể bắt em đến cục dân chính kết hôn, hiện tại cũng không thể bắt em đi ly hôn, đơn giản chỉ là nghe ông mắng em hai câu."
Nói thêm một câu thất vọng về cô.
Hạ Tinh Nhiễm đã quen rồi.
Chuyện trong nhà cũng sốt ruột giải quyết, Cận Tự nhíu mày suy nghĩ một lát, gật đầu.
Sau đó đi ra ngoài trước một bước.
Hạ Tinh Nhiễm hít thở thật sâu, sửa sang lại dung mạo, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị về nhà.
Nói với pháp vụ: "Tuần sau chúng tôi sẽ làm thỏa thuận tiền hôn nhân, vất vả rồi.”
Xách túi đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ thấy Cận Tự đi rồi quay lại, cầm trong tay một tập văn kiện màu nâu.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, Cận Tự đưa tập tài liệu cho cô.
“Đây là cái gì?" Hạ Tinh Nhiễm nghi hoặc hỏi.
Cận Tự: "Một chút chứng cứ phòng ngừa Lộ Duy hắt nước bẩn.”
Lộ Duy trước khi kết hôn bị bắt ngoại tình, vốn chính là không chiếm ưu thế đạo đức, mà hiện tại ngược lại là Hạ Tinh Nhiễm kết hôn trước một bước, ngược lại cho hắn cơ hội quăng nồi hơn nữa còn tẩy trắng cho mình.
Trong chốc lát không biết hắn sẽ đổi trắng thay đen đến mức nào.
Quả nhiên, Hạ Tinh Nhiễm vừa lái xe về đến nhà, đã bị trợ lý Phương tỷ của Hạ Trạch Cương bắt đi từ ga ra ngầm lên thang máy đến văn phòng của Hạ Trạch Cương ở lầu ba.
Vừa vào cửa, một cái gạt tàn thuốc lưu ly tử đàn "Phanh" đập tới, sượt qua trán Hạ Tinh Nhiễm, đập thẳng vào cửa gỗ lim chạm trổ hoa văn.
Hạ Trạch Cương lớn tuổi, nhưng trên khuôn mặt vẫn được cho là anh tuấn mỗi một nếp nhăn đều tràn ngập lửa giận, "Lén lút chạy ra ngoài cũng coi như xong, con còn dám tùy tiện cùng người khác kết hôn?”
“Dì Lan của con còn ở dưới lầu ứng phó với người Lộ gia, bọn họ tới hỏi ta một lời giải thích! Con nói chuyện này làm sao bây giờ?”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm đã rỏ, cô không kết hôn với Lộ Duy cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là sợ Lộ gia gây phiền phức cho ông.
Nội tâm cô bình tĩnh bất ngờ, nhẹ giọng nói: "Ba, vậy ba phải nhỏ giọng một chút, đừng để bọn họ biết con đã trở lại.”
Hạ Trạch Cương tức giận chỉ ngón trỏ vào chóp mũi cô: "Con...”
“Quên đi. "Ông thở dài.
Chỉ từ trong miệng Lộ gia biết Hạ Tinh Nhiễm lặng lẽ kết hôn, nhưng tình huống cụ thể còn phải hiểu rõ ràng: "Quen biết như thế nào?”
“Phi công", Hạ Tinh Nhiễm nghĩ nghĩ, lại chính danh cho Cận Tự, ”Cơ trưởng hàng không dân dụng.”
Quả nhiên, con gái của mình chính mình rõ ràng nhất, cô tới không có bạn bè gì, không quen người trong giới, có thể tìm được kết hôn đối tượng cũng là bạn học đại học, bạn học cùng lớp.
“Cơ trưởng? "Hạ Trạch Cương bất giác lộ ra một chút khinh miệt, "Tiền lương một tháng của nó bao nhiêu? Cũng không cao bằng Lộ Duy tặng con một cái túi.”
“Cùng nó trải qua những ngày khổ cực, con nguyện ý không? Con là con gái ba vất vả bồi dưỡng ra.”
Học tập lễ nghi, ngoại ngữ, vũ đạo, nghệ thuật... Trước sau đầu tư vào cô nhiều tiền như vậy, là muốn cô gả vào cao môn, thân càng thêm thân với người có tiền có thế, mang lại trợ lực cho việc làm ăn của ông.
Con gái mà ông đã bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi dưỡng, tuyệt đối không thể tùy tiện gả cho một tiểu tử nhà nghèo.
Lời đường hoàng của ông Hạ Tinh Nhiễm nghe chỉ thấy nực cười, ngược lại chỉ trả lời nửa câu: "Con nguyện ý đi theo anh ấy, như thế nào sống qua ngày cũng nguyện ý!"
Hạ Trạch Cương mới vỗ bàn, kiên nhẫn cạn kiệt, giận không kềm được nói, "Ta mặc kệ con có nguyện ý hay không, thừa dịp bây giờ còn chưa có bao nhiêu người biết chuyện này, con mau đi ly hôn đi!"
Vừa nói xong, trợ lý Phương tỷ vội vã gõ cửa.
“Đã nói đừng quấy rầy tôi! "Hạ Trạch Cương lửa giận thiêu đốt trời.
Phương tỷ toát mồ hôi lạnh: "Chủ tịch Hạ, có khách tới, ở...... dưới lầu.”
“Không gặp!”
“Cậu ấy..." Phương tỷ nhìn Hạ Tinh Nhiễm, tiếp tục nói, "Cậu ấy nói là chồng của Nhiễm Nhiễm tiểu thư.”
Vừa nói xong, một loạt văn kiện bị quét xuống đất.
Nếu đã ở phòng khách dưới lầu, chính là đã gặp được người Lộ gia.
Hạ Trạch Cương trốn tránh người Lộ gia cũng vô dụng, đi thang máy xuống ga ra ngầm rồi lên lầu một vào phòng khách, làm bộ như mới từ bên ngoài trở về, còn không quên chỉ vào mũi Hạ Tinh Nhiễm mắng: "Nhìn xem việc tốt con làm ra!"
Vừa vào phòng khách, lập tức thay đổi sắc mặt ôn hòa thân thiện, căn bản không để ý đến vị con rể này, ngược lại còn chào hỏi người Lộ gia trước: "Ô, ông thông gia, bà thông gia, ngọn gió nào gọi hai người cùng đến đây, hàn xá đúng là bồng tất sinh huy(*)."
* Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa”
Lộ Gia Hoa, Vạn Tân hai người nghiêm mặt: "Không dám nhận.”
Rõ ràng là tức giận.
Hạ Trạch Cương mới gọi Hạ Tinh Nhiễm, vừa định nháy mắt thì thấy Hạ Tinh Nhiễm đã đi tới sô pha đối diện.
Em trai Hạ Dương Thần bị mẹ cậu Giang Lan áp giải ứng phó với khách, cậu chán đến chết đánh vương giả, sau khi quỳ ba lần liền có một người đàn ông tiến vào, cậu không biết, cũng không chú ý rốt cuộc là ai.
Mặc áo T - shirt màu đen, cao gầy trắng nõn, ngồi trên sô pha thắt lưng thẳng tắp, quả thực là một tiểu bạch kiểm.
Cậu nhàm chán, tìm tiểu bạch kiểm đứng cùng một lát.
“Ca, người đi đường nhiều, mau tới, mau tới. "Hạ Dương Thần nhỏ giọng lo lắng xin giúp đỡ.
“Gọi anh rể." Cận Tự sửa lại.
“A", Hạ Dương Thần đầu óc mơ hồ:" Anh rể.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người khiến không khí càng thêm yên tĩnh.
Hạ Trạch Cương tái mặt, gọi Hạ Tinh Nhiễm: "Mau bảo nó tới đây cho tôi.”
Hạ Tinh Nhiễm đẩy lưng Cận Tự, anh đột nhiên nhíu mày, rất nhanh lại buông ra.
Vừa vặn chơi xong, kèm theo tiếng hoan hô của Hạ Dương Thần, Cận Tự bỏ điện thoại di động vào túi, lắc lư đứng lên như không có xương.
“Xin chào", anh dừng một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười bướng bỉnh," Ba.”
Hạ Trạch Cương: "......”
Thanh niên bây giờ da mặt càng ngày càng dày.
“Tôi không đồng ý hôn sự của cậu và Nhiễm Nhiễm!”
"Cùng Nhiễm Nhiễm tạm thời quyết định kết hôn mà không thông báo trước, là chúng con không phải", lời nói tuy rất khiêm tốn, nhưng Cận Tự đút hai tay vào túi áo đến trước mặt Hạ Trạch Cương, hành vi cũng không có ý khiêm tốn, "Ngài còn chưa biết con, con tự giới thiệu một chút."
"Con tên là Cận Tự, 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật bay của Đại học Hàng không vũ trụ Lâm Giang, hiện giữ chức cơ trưởng China Southern Airlines..."
Lời còn chưa dứt đã bị Hạ Trạch cắt ngang: "Tôi không đồng ý.”
Trước mặt cha mẹ Lộ gia giới thiệu những thứ này, còn ngại không đủ mất mặt?
Cận Tự im lặng, bổ sung: "Hàng không là ước mơ và sự nghiệp của con, ông ngoại con Tiền Ngọc Thư chính là không quân cũ đã về hưu.”
Sắc mặt Hạ Trạch Cương lập tức trắng bệch, khó tin nói: "Tiền Ngọc Thư lão tiên sinh là ông ngoại cậu?”
Cận Tự nhướng mày: "Sao vậy?”
Hạ Trạch Cương: "......”
Lâm Nghi không thiếu người có tiền, nhưng Tiền gia là gia tộc gì?
Trong nước trải qua rung chuyển mọi người đều biết, người có tiền nên biến mất đều biến mất.
Tiền gia chính là một gia tộc được lưu truyền.
Tiền Ngọc Thư thì từng tham gia chiến tranh bảo vệ quốc gia, trong sách lịch sử đều có đầy đủ nhân vật ngũ hành giới thiệu cuộc đời, tuy rằng hiện tại đã về hưu, nhưng nhân mạch cùng lực ảnh hưởng vẫn còn.
Hai người con một trai một gái của ông, một người là người nói phát ngôn viên của xí nghiệp hàng đầu Lâm Nghi, một người là chuyên gia khoa não nổi tiếng.
Cận Tự chính là con trai độc nhất của con gái Tiền Ngọc Thư, Tiền Vệ Bình.
Thân phận này, làm cho cái gọi là con cháu nhà giàu đều theo không kịp, hận không thể đi vòng qua.
Hạ Trạch Cương mới vội vàng thay đổi biểu tình, cũng không để ý đến người Lộ gia nữa, vội vàng dẫn Cận Tự ngồi xuống, sau đó phân phó Giang Lan còn đang khiếp sợ: "Đi, mang bích loa xuân trân quý của tôi tới đây.”
Cũng không quên mang trà cho cha mẹ Lộ.
“Sức khỏe của Tiền lão thế nào? "Hạ Trạch Cương rõ ràng quan tâm, âm thầm hỏi thăm.
Môi Cận Tự hơi trắng, ngay cả nước trà cũng không chạm một ngụm, thản nhiên nói: "Rất tốt, sáng sớm hôm nay đánh hai bộ Bát Đoạn Cẩm.”
"Các con là tiểu bối, tự do yêu đương ta không phản đối, nhưng các con cái này cũng quá đột ngột..." Trà qua ba tuần, Cận Tự buồn ngủ ngáp, "Nhiễm Nhiễm đau lòng ta, kết hôn cũng là công ty của ta gặp chút khó khăn, chúng ta nơi này truyền thống, kết hôn cần xem bát tự.."
Lão hồ ly, cuối cùng cũng nói thật.
Cận Tự nhếch khóe miệng: "Ông ngoại con là đảng viên, không tin những chuyện này.”
Hạ Trạch Cương vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, đều là mê tín.”
Còn muốn nói chuyện, Cận Tự trực tiếp ngáp một cái, buồn ngủ đến hốc mắt đều đỏ một vòng, đứng lên: "Bất quá đều là người một nhà, ngài có thể mang theo phương án đến Vân Thịnh bàn luận.”
Vân Thịnh là sản nghiệp của nhà anh.
Hạ Trạch Cương lập tức sáng mắt lên: "Được được được.”
“Ngài còn có chuyện gì? "Cận Tự buồn ngủ chảy nước mắt,"Con phải về ngủ bù.”
Thay đổi đối tượng kết hôn so với Lộ gia còn tốt hơn, Hạ Trạch Cương trèo cao rõ ràng, còn dám có chuyện gì.
Vội vàng nói: "Không có không có, con và Nhiễm Nhiễm có thể tùy ý, hôm nào đến nhà cùng lệnh đường, Tiền lão thương lượng hôn lễ.”
“……”
Cuộc hôn nhân mới vừa rồi còn không đồng ý, hiện tại liền rất hài lòng.
Hạ Tinh Nhiễm cười lạnh trong lòng.
Lúc này cha mẹ Lộ ngồi không yên: "Hai nhà chúng ta đã thỏa thuận để con cái kết hôn, bây giờ hai người nói đổi ý liền đổi ý, để Lộ Duy của chúng ta đem mặt mũi đặt ở đâu?"
Tiếng lên án này trực tiếp khiến Cận Tự tỉnh táo, ngạo khí nhướng mày, nói chuyện hăng hái: "Tôi thấy anh ta vốn cũng không có mặt mũi gì.”
Nói xong, anh lấy tập văn kiện đã giao cho Hạ Tinh Nhiễm lúc rời công ty, đem đồ vật bên trong đặt trên bàn.
Đó là những bức ảnh.
Từng tấm đều là ghi chép về nụ hôn nồng nhiệt của bạn gái cũ Lộ Duy trong xe.
……
Để lại một đám mặt nhìn nhau, Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm mười ngón tay đan vào nhau, rời khỏi phòng khách.
Đi tới ga ra ngầm, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, biểu đạt cảm tạ: "Hôm nay cám ơn anh, em mời anh ăn cơm nhé?"
Tuy rằng tạ lễ không lớn, nhưng cô cho, Cận thiếu gia đoán chừng cũng không hiếm lạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi rời khỏi Hạ Trạch, khí chất Cận Tự không còn lạnh thấu xương, ngược lại có chút mệt mỏi.
Muốn cười, nhưng không cười nổi, miệng nhếch lên: "Được.”
Cận Tự cũng là lái xe tới, hiện tại Hạ Tinh Nhiễm cùng anh mỗi người một chiếc xe lại quá kỳ quái, qua cầu rút ván.
Cô đi tới trước ghế lái phụ của xe Cận Tự.
Cận Tự lấy chìa khóa ra, mở khóa xe.
Hai người lên xe, động tác Cận Tự có chút chậm, lúc thắt dây an toàn sau lưng cọ vào lưng ghế, "Tê" một tiếng.
Có chuyện gì vậy?
Hạ Tinh Nhiễm hỏi, quay đầu thấy Cận Tự sắc mặt tái nhợt, trán có mồ hôi chảy xuống, trong lòng lộp bộp một chút, trong đầu lập tức nổi lên suy đoán
“Cho em xem.”
Động tác của cô rất nhanh, đi vén vạt áo Cận Tự, Cận Tự không ngăn cản.
Từng vết đỏ rườm máu bao trùm trên lưng anh.
Nhìn thấy mà giật mình.
Cận Tự nhướng mày: "Tôi giống người thích nói đùa không?”
“……”
Lộ Duy mất mặt, sắc mặt mơ hồ trở nên khó coi, muốn phát tác, nhưng vẫn băn khoăn.
Cắn chặt răng, muốn vòng qua Cận Tự đến ghế phụ, trực tiếp giằng co với Hạ Tinh Nhiễm.
Chân vừa bước ra một bước, trước mặt liền có một cánh tay.
Đáy xe việt dã cao, Cận Tự ngồi ở bên trong, tùy ý vươn tay, gần như che mặt Lộ Duy.
“Cận Tự, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lộ Duy không thể nhịn được nữa.
Cận Tự cụp mắt nhìn cậu, sau lưng híp mắt lười nhác, lạnh lùng sắc bén nói: "Tôi nhắc lại với ngài một chút, Hạ Tinh Nhiễm là vợ tôi.”
Bốn mắt nhìn nhau, giống như có tia lửa bắn ra.
Lộ Duy có thể chém giết trên thương trường, đương nhiên có sự quyết đoán của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Cận Tự vô cùng sắc bén, mà Cận Tự lại giống như đao thương bất nhập, nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười, không có một chút bộ dáng đứng đắn.
Khí thế vẫn chiếm thượng phong.
Nửa ngày sau, vẫn là Cận Tự buông tha giằng co vô vị trước, hỏi Hạ Tinh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, em muốn nói chuyện với anh ta sao?”
Hạ Tinh Nhiễm lắc đầu: "Không muốn.”
“Nghe không?" Cận Tự lại nhìn về phía Lộ Duy, ngữ khí rất nhạt, "Vợ tôi nói không muốn nói chuyện với anh.”
Sắc mặt Lộ Duy lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Hai người thật sự ở bên nhau?”
Cận Tự lười phí lời, cầm lấy quyển sổ màu đỏ giơ lên trước mặt cậu.
Giấy tờ và con dấu hai người trên đó hết sức rõ ràng.
Cận Tự nhướng mày: "Lộ thiếu, tôi nghĩ cậu cũng không muốn tìm tiểu tam xong còn làm tiểu tam chứ?”
Lộ Duy: "......”
-
Sau khi Lộ Duy rời đi, Hạ Tinh Nhiễm mời Cận Tự cùng cô lên văn phòng.
Hoàn thành nhiệm vụ bay, hôm nay Cận Tự nghỉ ngơi, trước tiên cô xử lý tốt những văn kiện nhất định phải ký tên, sau đó gọi pháp vụ tới, giúp hai người bổ sung một bản thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân.
Cận Tự đối với việc này cũng không quá quan tâm: Anh thậm chí đối với công ty và bất động sản trên danh nghĩa của mình cũng không rõ lắm.
Sinh ra ở cao môn lại là con trai độc nhất, anh căn bản không có ý thức rõ ràng quyền sở hữu để tiện tranh đoạt tài sản.
Một số câu hỏi mà luật sư hỏi anh cũng không rõ, rời văn phòng gọi điện thoại cho luật sư.
Cận Tự vừa đi chưa được một phút, Hạ Trạch Cương gọi điện thoại đến, xụ mặt quở trách: "Hạ Tinh Nhiễm, mấy ngày nay con rốt cuộc muốn làm gì? Tiểu Lộ đang chờ con kết hôn, sao con có thể quay đầu đi theo người khác?”
“Con muốn ba ăn nói thế nào với Lộ gia! Ăn nói thế nào với mẹ con, cô con còn đang nằm trên giường bệnh.”
……
Hạ Tinh Nhiễm để điện thoại xa một chút, không mở loa, mặc dù không nghe cũng biết Hạ Trạch Cương nói cái gì.
Chờ Hạ Trạch phát tiết đủ rồi, cô bình tĩnh trả lời: "Các người không phải muốn con kết hôn sao?"
Hạ Trạch Cương bị cô nói nhẹ nhàng, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ: "Hồ đồ!”
“Mau về nhà cho ta!”
Thông báo kết thúc, điện thoại bị cắt đứt.
Vừa vặn Cận Tự cúp điện thoại đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhướng mày: "Ba em?”
Hạ Tinh Nhiễm mệt mỏi xoa xoa mi cốt, "Ừ" một tiếng: "Gọi em về nhà." Ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú của anh cũng có vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, lại nói: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Cận Tự gặp chuyện luôn bình tĩnh, ngồi xuống lật xem tài liệu luật sư gửi tới, không có cảm xúc gì trả lời: "Ông ngoại nhà tôi cũng nổi bão.”
Không thông báo cho người nhà một tiếng liền bỗng nhiên lĩnh chứng, người nhà không nổi giận mới là lạ.
Hạ Tinh Nhiễm tỏ vẻ hiểu chuyện: "Vậy anh về nhà trước?”
“Ông ngoại anh rất quan tâm anh, chuyện thỏa thuận trước hôn nhân sau này bổ sung cũng được, em cũng phải về nhà trước.”
Cận Tự không lập tức trả lời: "Vậy em...”
"Em không sao," Hạ Tinh Nhiễm ngắt lời anh, bất đắc dĩ cười cười, "Ba em không thể bắt em đến cục dân chính kết hôn, hiện tại cũng không thể bắt em đi ly hôn, đơn giản chỉ là nghe ông mắng em hai câu."
Nói thêm một câu thất vọng về cô.
Hạ Tinh Nhiễm đã quen rồi.
Chuyện trong nhà cũng sốt ruột giải quyết, Cận Tự nhíu mày suy nghĩ một lát, gật đầu.
Sau đó đi ra ngoài trước một bước.
Hạ Tinh Nhiễm hít thở thật sâu, sửa sang lại dung mạo, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị về nhà.
Nói với pháp vụ: "Tuần sau chúng tôi sẽ làm thỏa thuận tiền hôn nhân, vất vả rồi.”
Xách túi đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ thấy Cận Tự đi rồi quay lại, cầm trong tay một tập văn kiện màu nâu.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, Cận Tự đưa tập tài liệu cho cô.
“Đây là cái gì?" Hạ Tinh Nhiễm nghi hoặc hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cận Tự: "Một chút chứng cứ phòng ngừa Lộ Duy hắt nước bẩn.”
Lộ Duy trước khi kết hôn bị bắt ngoại tình, vốn chính là không chiếm ưu thế đạo đức, mà hiện tại ngược lại là Hạ Tinh Nhiễm kết hôn trước một bước, ngược lại cho hắn cơ hội quăng nồi hơn nữa còn tẩy trắng cho mình.
Trong chốc lát không biết hắn sẽ đổi trắng thay đen đến mức nào.
Quả nhiên, Hạ Tinh Nhiễm vừa lái xe về đến nhà, đã bị trợ lý Phương tỷ của Hạ Trạch Cương bắt đi từ ga ra ngầm lên thang máy đến văn phòng của Hạ Trạch Cương ở lầu ba.
Vừa vào cửa, một cái gạt tàn thuốc lưu ly tử đàn "Phanh" đập tới, sượt qua trán Hạ Tinh Nhiễm, đập thẳng vào cửa gỗ lim chạm trổ hoa văn.
Hạ Trạch Cương lớn tuổi, nhưng trên khuôn mặt vẫn được cho là anh tuấn mỗi một nếp nhăn đều tràn ngập lửa giận, "Lén lút chạy ra ngoài cũng coi như xong, con còn dám tùy tiện cùng người khác kết hôn?”
“Dì Lan của con còn ở dưới lầu ứng phó với người Lộ gia, bọn họ tới hỏi ta một lời giải thích! Con nói chuyện này làm sao bây giờ?”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm đã rỏ, cô không kết hôn với Lộ Duy cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là sợ Lộ gia gây phiền phức cho ông.
Nội tâm cô bình tĩnh bất ngờ, nhẹ giọng nói: "Ba, vậy ba phải nhỏ giọng một chút, đừng để bọn họ biết con đã trở lại.”
Hạ Trạch Cương tức giận chỉ ngón trỏ vào chóp mũi cô: "Con...”
“Quên đi. "Ông thở dài.
Chỉ từ trong miệng Lộ gia biết Hạ Tinh Nhiễm lặng lẽ kết hôn, nhưng tình huống cụ thể còn phải hiểu rõ ràng: "Quen biết như thế nào?”
“Phi công", Hạ Tinh Nhiễm nghĩ nghĩ, lại chính danh cho Cận Tự, ”Cơ trưởng hàng không dân dụng.”
Quả nhiên, con gái của mình chính mình rõ ràng nhất, cô tới không có bạn bè gì, không quen người trong giới, có thể tìm được kết hôn đối tượng cũng là bạn học đại học, bạn học cùng lớp.
“Cơ trưởng? "Hạ Trạch Cương bất giác lộ ra một chút khinh miệt, "Tiền lương một tháng của nó bao nhiêu? Cũng không cao bằng Lộ Duy tặng con một cái túi.”
“Cùng nó trải qua những ngày khổ cực, con nguyện ý không? Con là con gái ba vất vả bồi dưỡng ra.”
Học tập lễ nghi, ngoại ngữ, vũ đạo, nghệ thuật... Trước sau đầu tư vào cô nhiều tiền như vậy, là muốn cô gả vào cao môn, thân càng thêm thân với người có tiền có thế, mang lại trợ lực cho việc làm ăn của ông.
Con gái mà ông đã bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi dưỡng, tuyệt đối không thể tùy tiện gả cho một tiểu tử nhà nghèo.
Lời đường hoàng của ông Hạ Tinh Nhiễm nghe chỉ thấy nực cười, ngược lại chỉ trả lời nửa câu: "Con nguyện ý đi theo anh ấy, như thế nào sống qua ngày cũng nguyện ý!"
Hạ Trạch Cương mới vỗ bàn, kiên nhẫn cạn kiệt, giận không kềm được nói, "Ta mặc kệ con có nguyện ý hay không, thừa dịp bây giờ còn chưa có bao nhiêu người biết chuyện này, con mau đi ly hôn đi!"
Vừa nói xong, trợ lý Phương tỷ vội vã gõ cửa.
“Đã nói đừng quấy rầy tôi! "Hạ Trạch Cương lửa giận thiêu đốt trời.
Phương tỷ toát mồ hôi lạnh: "Chủ tịch Hạ, có khách tới, ở...... dưới lầu.”
“Không gặp!”
“Cậu ấy..." Phương tỷ nhìn Hạ Tinh Nhiễm, tiếp tục nói, "Cậu ấy nói là chồng của Nhiễm Nhiễm tiểu thư.”
Vừa nói xong, một loạt văn kiện bị quét xuống đất.
Nếu đã ở phòng khách dưới lầu, chính là đã gặp được người Lộ gia.
Hạ Trạch Cương trốn tránh người Lộ gia cũng vô dụng, đi thang máy xuống ga ra ngầm rồi lên lầu một vào phòng khách, làm bộ như mới từ bên ngoài trở về, còn không quên chỉ vào mũi Hạ Tinh Nhiễm mắng: "Nhìn xem việc tốt con làm ra!"
Vừa vào phòng khách, lập tức thay đổi sắc mặt ôn hòa thân thiện, căn bản không để ý đến vị con rể này, ngược lại còn chào hỏi người Lộ gia trước: "Ô, ông thông gia, bà thông gia, ngọn gió nào gọi hai người cùng đến đây, hàn xá đúng là bồng tất sinh huy(*)."
* Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa”
Lộ Gia Hoa, Vạn Tân hai người nghiêm mặt: "Không dám nhận.”
Rõ ràng là tức giận.
Hạ Trạch Cương mới gọi Hạ Tinh Nhiễm, vừa định nháy mắt thì thấy Hạ Tinh Nhiễm đã đi tới sô pha đối diện.
Em trai Hạ Dương Thần bị mẹ cậu Giang Lan áp giải ứng phó với khách, cậu chán đến chết đánh vương giả, sau khi quỳ ba lần liền có một người đàn ông tiến vào, cậu không biết, cũng không chú ý rốt cuộc là ai.
Mặc áo T - shirt màu đen, cao gầy trắng nõn, ngồi trên sô pha thắt lưng thẳng tắp, quả thực là một tiểu bạch kiểm.
Cậu nhàm chán, tìm tiểu bạch kiểm đứng cùng một lát.
“Ca, người đi đường nhiều, mau tới, mau tới. "Hạ Dương Thần nhỏ giọng lo lắng xin giúp đỡ.
“Gọi anh rể." Cận Tự sửa lại.
“A", Hạ Dương Thần đầu óc mơ hồ:" Anh rể.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người khiến không khí càng thêm yên tĩnh.
Hạ Trạch Cương tái mặt, gọi Hạ Tinh Nhiễm: "Mau bảo nó tới đây cho tôi.”
Hạ Tinh Nhiễm đẩy lưng Cận Tự, anh đột nhiên nhíu mày, rất nhanh lại buông ra.
Vừa vặn chơi xong, kèm theo tiếng hoan hô của Hạ Dương Thần, Cận Tự bỏ điện thoại di động vào túi, lắc lư đứng lên như không có xương.
“Xin chào", anh dừng một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười bướng bỉnh," Ba.”
Hạ Trạch Cương: "......”
Thanh niên bây giờ da mặt càng ngày càng dày.
“Tôi không đồng ý hôn sự của cậu và Nhiễm Nhiễm!”
"Cùng Nhiễm Nhiễm tạm thời quyết định kết hôn mà không thông báo trước, là chúng con không phải", lời nói tuy rất khiêm tốn, nhưng Cận Tự đút hai tay vào túi áo đến trước mặt Hạ Trạch Cương, hành vi cũng không có ý khiêm tốn, "Ngài còn chưa biết con, con tự giới thiệu một chút."
"Con tên là Cận Tự, 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật bay của Đại học Hàng không vũ trụ Lâm Giang, hiện giữ chức cơ trưởng China Southern Airlines..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời còn chưa dứt đã bị Hạ Trạch cắt ngang: "Tôi không đồng ý.”
Trước mặt cha mẹ Lộ gia giới thiệu những thứ này, còn ngại không đủ mất mặt?
Cận Tự im lặng, bổ sung: "Hàng không là ước mơ và sự nghiệp của con, ông ngoại con Tiền Ngọc Thư chính là không quân cũ đã về hưu.”
Sắc mặt Hạ Trạch Cương lập tức trắng bệch, khó tin nói: "Tiền Ngọc Thư lão tiên sinh là ông ngoại cậu?”
Cận Tự nhướng mày: "Sao vậy?”
Hạ Trạch Cương: "......”
Lâm Nghi không thiếu người có tiền, nhưng Tiền gia là gia tộc gì?
Trong nước trải qua rung chuyển mọi người đều biết, người có tiền nên biến mất đều biến mất.
Tiền gia chính là một gia tộc được lưu truyền.
Tiền Ngọc Thư thì từng tham gia chiến tranh bảo vệ quốc gia, trong sách lịch sử đều có đầy đủ nhân vật ngũ hành giới thiệu cuộc đời, tuy rằng hiện tại đã về hưu, nhưng nhân mạch cùng lực ảnh hưởng vẫn còn.
Hai người con một trai một gái của ông, một người là người nói phát ngôn viên của xí nghiệp hàng đầu Lâm Nghi, một người là chuyên gia khoa não nổi tiếng.
Cận Tự chính là con trai độc nhất của con gái Tiền Ngọc Thư, Tiền Vệ Bình.
Thân phận này, làm cho cái gọi là con cháu nhà giàu đều theo không kịp, hận không thể đi vòng qua.
Hạ Trạch Cương mới vội vàng thay đổi biểu tình, cũng không để ý đến người Lộ gia nữa, vội vàng dẫn Cận Tự ngồi xuống, sau đó phân phó Giang Lan còn đang khiếp sợ: "Đi, mang bích loa xuân trân quý của tôi tới đây.”
Cũng không quên mang trà cho cha mẹ Lộ.
“Sức khỏe của Tiền lão thế nào? "Hạ Trạch Cương rõ ràng quan tâm, âm thầm hỏi thăm.
Môi Cận Tự hơi trắng, ngay cả nước trà cũng không chạm một ngụm, thản nhiên nói: "Rất tốt, sáng sớm hôm nay đánh hai bộ Bát Đoạn Cẩm.”
"Các con là tiểu bối, tự do yêu đương ta không phản đối, nhưng các con cái này cũng quá đột ngột..." Trà qua ba tuần, Cận Tự buồn ngủ ngáp, "Nhiễm Nhiễm đau lòng ta, kết hôn cũng là công ty của ta gặp chút khó khăn, chúng ta nơi này truyền thống, kết hôn cần xem bát tự.."
Lão hồ ly, cuối cùng cũng nói thật.
Cận Tự nhếch khóe miệng: "Ông ngoại con là đảng viên, không tin những chuyện này.”
Hạ Trạch Cương vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, đều là mê tín.”
Còn muốn nói chuyện, Cận Tự trực tiếp ngáp một cái, buồn ngủ đến hốc mắt đều đỏ một vòng, đứng lên: "Bất quá đều là người một nhà, ngài có thể mang theo phương án đến Vân Thịnh bàn luận.”
Vân Thịnh là sản nghiệp của nhà anh.
Hạ Trạch Cương lập tức sáng mắt lên: "Được được được.”
“Ngài còn có chuyện gì? "Cận Tự buồn ngủ chảy nước mắt,"Con phải về ngủ bù.”
Thay đổi đối tượng kết hôn so với Lộ gia còn tốt hơn, Hạ Trạch Cương trèo cao rõ ràng, còn dám có chuyện gì.
Vội vàng nói: "Không có không có, con và Nhiễm Nhiễm có thể tùy ý, hôm nào đến nhà cùng lệnh đường, Tiền lão thương lượng hôn lễ.”
“……”
Cuộc hôn nhân mới vừa rồi còn không đồng ý, hiện tại liền rất hài lòng.
Hạ Tinh Nhiễm cười lạnh trong lòng.
Lúc này cha mẹ Lộ ngồi không yên: "Hai nhà chúng ta đã thỏa thuận để con cái kết hôn, bây giờ hai người nói đổi ý liền đổi ý, để Lộ Duy của chúng ta đem mặt mũi đặt ở đâu?"
Tiếng lên án này trực tiếp khiến Cận Tự tỉnh táo, ngạo khí nhướng mày, nói chuyện hăng hái: "Tôi thấy anh ta vốn cũng không có mặt mũi gì.”
Nói xong, anh lấy tập văn kiện đã giao cho Hạ Tinh Nhiễm lúc rời công ty, đem đồ vật bên trong đặt trên bàn.
Đó là những bức ảnh.
Từng tấm đều là ghi chép về nụ hôn nồng nhiệt của bạn gái cũ Lộ Duy trong xe.
……
Để lại một đám mặt nhìn nhau, Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm mười ngón tay đan vào nhau, rời khỏi phòng khách.
Đi tới ga ra ngầm, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, biểu đạt cảm tạ: "Hôm nay cám ơn anh, em mời anh ăn cơm nhé?"
Tuy rằng tạ lễ không lớn, nhưng cô cho, Cận thiếu gia đoán chừng cũng không hiếm lạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi rời khỏi Hạ Trạch, khí chất Cận Tự không còn lạnh thấu xương, ngược lại có chút mệt mỏi.
Muốn cười, nhưng không cười nổi, miệng nhếch lên: "Được.”
Cận Tự cũng là lái xe tới, hiện tại Hạ Tinh Nhiễm cùng anh mỗi người một chiếc xe lại quá kỳ quái, qua cầu rút ván.
Cô đi tới trước ghế lái phụ của xe Cận Tự.
Cận Tự lấy chìa khóa ra, mở khóa xe.
Hai người lên xe, động tác Cận Tự có chút chậm, lúc thắt dây an toàn sau lưng cọ vào lưng ghế, "Tê" một tiếng.
Có chuyện gì vậy?
Hạ Tinh Nhiễm hỏi, quay đầu thấy Cận Tự sắc mặt tái nhợt, trán có mồ hôi chảy xuống, trong lòng lộp bộp một chút, trong đầu lập tức nổi lên suy đoán
“Cho em xem.”
Động tác của cô rất nhanh, đi vén vạt áo Cận Tự, Cận Tự không ngăn cản.
Từng vết đỏ rườm máu bao trùm trên lưng anh.
Nhìn thấy mà giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro