"Mấy Năm Ở Bên...
2024-10-04 23:32:36
Lông mi Hạ Tinh Nhiễm run rẩy, sau khi Cận Tự mở miệng, thân thể trong nháy mắt ngơ ngẩn, miệng giật giật hai cái, không phát ra một âm tiết.
Tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người cô và Machel, sau khi Cận Tự nói chuyện, trong ánh mắt mọi người nhìn cô tràn ngập bát quái và quan sát.
Có vẻ như sự nghiêm túc của Machel khi phá đám đã giảm đi một chút.
Nhưng bài phát biểu của Machel ảnh hưởng đến toàn bộ giới thêu thùa, Hạ Tinh Nhiễm là người thừa kế Tô Tú, phải đưa ra phản bác mạnh mẽ.
Cô cúi đầu nhìn bức tranh kia, dần dần kiềm chế cảm xúc, chậm rãi thở ra, nói: "Ngài Machel, như ngài thấy, đây là tác phẩm của tôi lúc hai mươi mốt tuổi, có thể bao gồm các bộ phận kết hợp giữa thêu thùa Trung Quốc và phương Tây mà ngài nói."
Machel sắc mặt cũng không đẹp, bất quá rất nhanh hoàn hồn, mỉa mai nói: "Cô đã sớm làm ra tác phẩm có tính tiên phong như thế, vậy vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy cô triển lãm, loại tác phẩm này vì sao không tạo nên thành tích?"
Lời này có hai ý tứ:
Một là đang nghi ngờ Hiệp hội thêu thùa Trung Quốc không có mắt nhìn, không chịu để Hạ Tinh Nhiễm trưng bày tác phẩm này; Thứ hai là, phong cách này ở trong nước không có thị trường, trên thực tế là kỹ thuật hội họa phương Tây dung hợp cũng không đủ tốt.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm đã có sách lược trả lời, nhưng trước khi mở miệng, vẫn vô tình nhìn thoáng qua Cận Tự.
Anh cao lớn đứng thẳng ở vị trí cách mình cũng không xa, mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Cô thu hồi ánh mắt, cắn cắn môi, nhìn thẳng Machel, nhẹ giọng mở miệng: "Không trưng bày tác phẩm này, trách nhiệm thuộc về tôi."
Ngữ điệu của cô rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm nói chuyện, rất có phong phạm tiểu thư khuê cát đồng thời cũng là một người thừa thừa kế di sản: "Nhân vật trong tác phẩm chính là bạn trai cũ của tôi, sau khi chúng tôi chia tay, tôi cũng đem tác phẩm này gác xó, hiện tại..."
Cô lại nhìn Cận Tự, kiên trì nói: "Nếu chúng tôi đã hàn gắn lại, tác phẩm này đương nhiên không có đạo lý minh châu phủ bụi.”
“A Dao, em đi tìm nhà thiết kế triển lãm, tìm một bức tường treo tác phẩm "Cá Voi và Tinh Tinh" này lên.
Đầu tiên cô giải thích lý do trước đó không trưng bày tác phẩm này, sau đó lại trưng bày.
Điểm thứ nhất mà Machel nghi ngờ tự nhiên tự sụp đổ.
"Về phần sau này không có ai làm phong cách này..." Hạ Tinh Nhiễm ngón tay sạch sẽ vuốt ve mép thêu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Là bởi vì Tào Kiến Bình lão sư đã đưa phong cách tả thực triển khai đến cực hạn, Tô Tú của chúng tôi phạm vi đề tài rất rộng, chủ đề to lớn, sẽ không chỉ chuyên chú vào bất cứ văn hóa nào ở bất cứ khu vực nào."
Nhân tiện kéo giẫm Machel, nghệ thuật phương Tây thích lấy tài liệu từ văn hóa phương Đông.
Machel không nghĩ cô gái điềm đạm nho nhã nội liễm như thế, lại nói chuyện sắc bén, hơn nữa còn nói đâu ra đó như thế.
Trong lúc nhất thời không nói gì.
“Ngài Machel, ngài đã hiểu hết chưa? "A Dao lập tức muốn khoe khoang.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng ngăn cản cô, mở cửa buôn bán, mặc kệ đối phương như thế nào, tốt hơn vẫn nên tử tế.
Cô nở nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn nhìn về phía Machel, chậm rãi nói: "Nghệ thuật phương Tây và xa xỉ phẩm đương nhiên cũng rất tốt, thêu thùa Trung Quốc cũng có giá trị, mỗi tác phẩm đều chứa đựng linh hồn và sáng tạo của các nghệ nhân, không thể sao chép."
"Nếu ngài Machel muốn nói chuyện với tôi về sự hợp tác và sử dụng Tô Tú để làm cho các tác phẩm nghệ thuật phương Tây trở nên rực rỡ hơn, tôi có thể cân nhắc."
Nói đến đây, không khí đã đủ rồi.
Tiền Vệ Bình rất cổ vũ con dâu mình, chỉ chỉ tác phẩm treo trên vách tường: "Bức tranh này tôi mua lại, tặng cho Machel tiên sinh, Machel tiên sinh có chuyện làm ăn cũng có thể nói chuyện với tôi.”
Machel không biết Tiền Vệ Bình nông sâu như thế nào, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cuối cùng chỉ để lại một câu "Không cần", vội vàng rời đi.
Tiền Vệ Bình nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Con phái người chú ý hắn nhiều hơn, nhìn không giống như là đơn thuần phá đám.”
Khứu giác của thương nhân rất nhạy bén, Hạ Tinh Nhiễm nhất định sẽ nghe, gật đầu.
Đám người một lần nữa chuyển động, Dương phu nhân lại nhìn tác phẩm thêu Cận Tự hốc mắt ươn ướt.
“Làm sao vậy?" Phụ nhân bên cạnh hỏi cô.
Dương phu nhân hít hít mũi: "Không có gì, chỉ nhớ tới lão Dương thôi.”
Tình cảm vợ chồng Dương phu nhân rất sâu đậm, chỉ là chồng bà qua đời vì tai nạn xe cộ hai mươi năm trước, bà ở góa hai mươi năm.
Chỉ và tơ lụa Tô Tú đều rất cầu kỳ, có thể trăm năm ngàn năm không phai màu.
Con người đang thay đổi, chỉ có nghệ thuật là vĩnh hằng.
Dương phu nhân tiến lên hai bước nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, dì rất thích tác phẩm này của con, nơi này của dì có ảnh chụp của chồng dì 20 năm trước chỉ là 20 năm trôi qua, lúc đó độ phân giải của hình ảnh rất kém, con có thể giúp dì làm ra đồ thêu giống như tác phẩm này không?"
Hạ Tinh Nhiễm hiện tại đã rất ít tiếp khách, ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Từ Quảng Liên.
Từ Quảng Liên cũng không cho cô đáp án.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng, chân thành tha thiết của Dương phu nhân, Hạ Tinh Nhiễm trong lòng đại khái tính toán thời gian của mình một chút, gật đầu: "Con phải xem ảnh chụp trước mới biết được có được hay không...... Sư phụ con đã nói, tác phẩm có linh hồn hay không tùy thuộc vào người sáng tác có yêu nó hay không, mà liên quan đến người chồng đã khuất của dì, con chỉ là một vật dẫn, dì hãy kể cho con nghe chuyện xưa của chồng dì.”
“Độ phân giải không phải quan trọng nhất, tình cảm của dì mới quan trọng nhất.”
Dương phu nhân vội vàng nói được, lại nghe nói tác phẩm là biểu đạt tình yêu của người sáng tác, càng thêm thông suốt vui vẻ vài phần, tiến lên một bước kéo tay Hạ Tinh Nhiễm, khoác lên tay Cận Tự.
Da thịt anh nóng bỏng, gần như muốn Hạ Tinh Nhiễm thoát đi.
"Tác phẩm là tình yêu của người sáng tác, xem ra Nhiễm Nhiễm thậm chí thích A Tự", Dương phu nhân lặp lại, “Vợ chồng son các con phải thật tốt, biết không?"
Hạ Tinh Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn Cận Tự, chớp chớp mi, không trả lời.
Ngược lại Cận Tự, đôi mắt đen nhánh đảo qua Hạ Tinh Nhiễm, thản nhiên nói: "Vâng, con sẽ đối tốt với Nhiễm Nhiễm.”
Dương phu nhân là một người cảm tính, nhìn tiểu bối hạnh phúc ân ái, vội vàng gật đầu.
Bên cạnh, Từ Quảng Liên vẫn luôn yên lặng quan sát hết thảy hừ lạnh một tiếng.
Giống như nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, mí mắt có chút rũ xuống ngăn trở một chút con ngươi, càng lộ ra ánh mắt sắc bén.
Sau một lúc lâu, phất phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Vị đồ đệ này của bà, đã bệnh nan y, không có thuốc cứu chữa.
……
Hạ Tinh Nhiễm nhìn sư phụ mang theo tức giận, dần dần đi xa bóng lưng, cắn cắn môi, không biết rốt cuộc muốn nói cái gì cho phải.
-
Khách khứa dần dần tan hết, mọi người thông cảm cho Hạ Tinh Nhiễm hôm nay đã trải qua một lần như vậy, để cô ở trong phòng họp nghỉ ngơi thật tốt.
Cô nhờ A Dao pha cho mình một tách trà, trong phòng họp yên tĩnh, cô nửa nằm trên ghế mây, cẩn thận nhớ lại ánh mắt Cận Tự vừa rồi và cơn thịnh nộ của Từ Quảng Liên khi biết tác phẩm cô đệ trình lên đại hội thêu thùa là "Cá Voi và Tinh Tinh".
Khác với rất nhiều người thừa kế Tô Tú, mục đích học tập Tô Tú của Hạ Tinh Nhiễm trên thực tế rất rõ ràng: Gia đình đông con, cô là người không được chào đón nhất, đầu óc học tập không tốt, nhưng có thể ngồi yên, nên muốn tìm lối tắt khác, tranh thủ sự chú ý của Hạ Trạch Cương.
Vừa vặn khi đó Từ Quảng Liên chiêu sinh, cô liền báo danh cho bà.
Cô học tập mười mấy năm, bởi vì sẵn sàng chịu khổ, có thể ngồi yên, lại rất có kiên nhẫn.
Khi Hạ Tinh Nhiễm chỉ mới mười tám mười chín tuổi, gần như đã trở thành người nối nghiệp do Từ Quảng Liên chỉ định, bất kỳ tài nguyên tốt nào cũng sẽ nghiêng về phía cô.
Đại hội thêu thùa năm đó cũng vậy.
Các thợ thêu có thể đệ trình tác phẩm, Từ Quảng Liên chọn một đề tài quy định cho cô, giảng giải cặn kẽ ý tưởng sáng tác, dặn dò cô nhất định phải làm thật tốt, chỉ cần đạt được giải thưởng, sẽ có danh sách khách hàng lớn chờ cô.
Khi đó quan niệm sáng tác của cô và sư phụ có sự khác biệt rất lớn, cô học hội họa, học lịch sử nghệ thuật phương Tây, thẩm mỹ cũng rất thiên về phương Tây.
Cô không muốn tìm cảm hứng từ bích họa Đôn Hoàng và những bức tranh cổ kia nữa, mà Cận Tự, người cô tiếp xúc nhiều nhất đã trở thành nguồn cảm hứng của cô.
Có lẽ là quá mức tự phụ, khi đó Hạ Tinh Nhiễm trên con đường Tô Tú chưa từng gặp phải ngăn trở gì, tự nhiên nhận định suy nghĩ của mình rất tốt, vụng trộm thay đổi đề tài sau lưng Từ Quảng Liên.
Tác phẩm đệ trình lên, thậm chí còn không vượt qua vòng sơ tuyển.
Từ Quảng Liên lợi dụng nhân mạch lấy được tác phẩm của cô, nhất thời tức giận, chỉ vào mũi của cô, một người phụ nữ trước sau luôn ưu nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà răng dạy nói: "Em cùng nó là quan hệ gì? Cháu ngoại Tiền Ngọc Thư em cũng dám mơ ước? Tiền gia là gia đình thế nào, Cận gia là gia đình thế nào? Em có thể trèo cao sao?”
“Thì ra cuối tuần trước em xin cô nghỉ không phải bận rộn ở trường học, mà là đang yêu đương với bạn trai, lại còn học được cách nói dối.”
"Hạ Tinh Nhiễm, em là một cô gái nhỏ, yếu điểm mạnh", lời của sư phụ rất chói tai rất khó nghe, nhưng lại vì muốn tốt cho cô, “Em có biết em học Tô Tú vì cái gì không, em và công tử Cận gia cùng lăn lộn một chỗ, sau này là muốn gả vào hào môn rửa tay nấu canh làm bà chủ gia đình sao?"
“Chia tay, cô không đồng ý hai người qua lại.”
“Hạ Tinh Nhiễm, nếu cứ tiếp tục, sẽ hủy hoại em.”
Câu nói của Từ Quảng Liên càng lúc càng nặng nề.
Từ Quảng Liên còn gọi điện thoại cho Hạ Trạch Cương.
Hạ Trạch Cương biết chuyện này, lập tức buông cuộc họp vọt tới, không nói một lời cho Hạ Tinh Nhiễm một bạt tai vang dội.
Bất luận thế nào, ông tốn rất nhiều tiền bồi dưỡng con gái, không thể tùy tiện yêu đương với một sinh viên nghèo.
Còn nhiều điều cô không muốn nhớ lại.
Ví dụ như, Hạ Trạch Cương bảo mẹ kế đưa cô đến phòng kiểm tra của bệnh viện, cô khóc, cô cầu xin bọn họ, hành lang bệnh viện quanh quẩn tiếng khóc của cô.
Nhưng hai người vẫn nhẫn tâm đặt cô lên bàn điều khiển, để mặc thiết bị kiểm tra lạnh lẽo thăm dò thân thể......
Nghĩ tới đây, Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên từ trong hồi ức bừng tỉnh, mệt mỏi và buồn ngủ hoàn toàn không còn.
Cái khay đụng vào bàn trà, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
“Cám ơn." Hạ Tinh Nhiễm còn tưởng là A Dao, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thẳng vào mắt Cận Tự.
Cô chớp mắt gấp gáp, không nói gì.
Một mảnh yên tĩnh.
Cận Tự ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
Không có gì che chắn, "Cá Voi và Tinh Tinh" hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, Hạ Tinh Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với Cận Tự hai mươi tuổi.
Đau đớn dày đặc một lần nữa trở lại trái tim, hai tay Hạ Tinh Nhiễm bất an đan xen vào nhau.
Sau một khắc, dùng hết toàn bộ khí lực đứng dậy, đi qua, đem vải chống bụi phủ lên.
Linh hồn của tác phẩm là tình yêu của người sáng tạo.
Sư phụ nói không sai, Cận Tự trong tác phẩm, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Đó là tuổi hai mươi của anh, được cô thêu lại không kém chút nào.
Thông qua đôi mắt và đôi tay của người yêu, so với ống kính máy quay đắt tiền nhất còn chính xác hơn.
Nhưng Hạ Tinh Nhiễm không đành lòng nhìn kỹ.
Phía sau, Cận Tự "chậc" một tiếng.
Có khinh miệt, có khó hiểu.
“Tại sao lại làm ra nó?”
Dưới ánh sáng lờ mờ, anh khàn giọng đặt câu hỏi.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua tác phẩm này.
Nếu như không phải Machel, nếu như không phải A Dao, xem ra anh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy tác phẩm này.
Một khắc nhìn thấy, thần kinh của anh gần như bị kích thích.
Trong đầu có một thanh âm tự nói với mình, có phải có vài thứ anh đã nhận định là sai hay không, kết quả chân chính tốt hơn một chút.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm, có anh hay không.
Có yêu anh sâu đậm hay không.
Hạ Tinh Nhiễm không dám quay đầu lại, ngón tay đặt lên khung đồng hồ được đóng khung bằng gỗ chạm trổ, nhẹ giọng hỏi lại: "Vậy tại sao anh lại bảo A Đàm đi tìm Lộ Duy?"
Vấn đề chưa bao giờ dám hỏi, hôm nay lại dễ dàng nói ra miệng.
Quả nhiên, thống khổ cần phải so sánh.
Dưới sự so sánh của chuyện năm đó, hiện tại những thống khổ này đều quá bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Cận Tự tựa hồ không muốn giấu diếm cái gì, chỉ là trước đó không nói mà thôi, bị cô hỏi, cũng không lộ vẻ hoảng loạn.
"Tiện tay mà thôi", giọng anh hờ hững bình thường, có vẻ lãnh đạm, “Dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau, anh cũng không thể nhìn bạn gái cũ nhảy vào hố lửa."
“Chỉ như vậy?" Hạ Tinh Nhiễm lặp lại.
Cận Tự rũ mí mắt, gật gật đầu.
Chỉ là Hạ Tinh Nhiễm đưa lưng về phía anh, ánh sáng lờ mờ chiếu lên cửa sổ, hơi lay động.
“Anh đã trả lời xong”, Ngữ khí Cận Tự vẫn lãnh đạm như cũ," Bây giờ đến lượt em trả lời anh.”
Nhưng nếu Hạ Tinh Nhiễm quay đầu lại, có thể nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy kia của anh, cảm xúc nóng bỏng như sóng biển cuồn cuộn.
Chỉ là Hạ Tinh Nhiễm trước sau không quay đầu lại.
Cô cúi đầu, nhìn vải chống bụi màu trắng, trước mắt bị mảng lớn màu trắng chiếm cứ.
Phía trên bỗng nhiên bị trí nhớ xâm chiếm, lời của sư phụ, bàn tay của Hạ Trạch Cương, bàn điều khiển lạnh lẽo của bệnh viện, ngón tay lạnh lẽo của bác sĩ...
Còn có câu nói của Kiều Cảnh Sâm: "Kỳ Tụng Niên à, Cận Tự vì cứu cô ấy mà bị mù mấy tháng.”
Sau một lúc lâu, giọng nói của cô phát ra âm thanh than thở: "Cận Tự, nó là vết nhơ trong cuộc đời em.”
“Ba" một tiếng.
Đáy lòng một ít hy vọng bị đánh nát hoàn toàn.
Cận Tự dường như đã quen với thất vọng ở Hạ Tinh Nhiễm, vì thế, chỉ im lặng mỉm cười.
“Vậy sao?" Anh hỏi ngược lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiến răng nghiến lợi bỏ thêm một câu, "Vậy còn anh?”
Không khí hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hai người cách nhau không xa không gần, bên ngoài là tiếng ồn ào náo động của đám người.
Cận Tự tựa hồ có thể thấy rõ xương bướm gầy yếu dưới đường viền áo của Hạ Tinh Nhiễm.
Cô luôn như vậy, yếu đuối, đáng thương, lại thần bí.
Làm cho người ta nhịn không được đi phỏng đoán, nhịn không được đi trìu mến, sau đó lại thành thù hận kéo dài.
Đại khái là biết đáp án, Cận Tự kiềm chế những yếu tố bất thường thô bạo bắt đầu quấy phá kia, anh đứng lên, từng bước một đi về phía Hạ Tinh Nhiễm.
“Không phải em còn nợ anh một nguyện vọng sao?" Anh lạnh giọng nói, "Anh muốn nghe câu trả lời của em.”
“Lời thật lòng.”
Hạ Tinh Nhiễm vẫn không nhúc nhích.
Trái tim Cận Tự trầm xuống, giơ tay vươn qua, giữ cằm cô lại, ép cô quay đầu lại nhìn.
Hạ Tinh Nhiễm giãy dụa hai cái, nhưng khí lực không bằng Cận Tự.
Buộc quay đầu lại.
Cận Tự thấy rõ mặt cô, đáy lòng cả kinh.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, lúc này nước mắt tung hoành, tựa hồ yên lặng khóc thật lâu, ở trên mặt chảy ra hai con sông nhỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tinh Nhiễm dường như khóc càng thoải mái hơn.
Nhìn đôi mắt đen như mực kia, vô số lần xuất hiện trong mộng, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“A Tự, anh không phải”, Cô lắc đầu, giọng nghẹn ngào, "Mấy năm ở bên anh, là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời em.”
Tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người cô và Machel, sau khi Cận Tự nói chuyện, trong ánh mắt mọi người nhìn cô tràn ngập bát quái và quan sát.
Có vẻ như sự nghiêm túc của Machel khi phá đám đã giảm đi một chút.
Nhưng bài phát biểu của Machel ảnh hưởng đến toàn bộ giới thêu thùa, Hạ Tinh Nhiễm là người thừa kế Tô Tú, phải đưa ra phản bác mạnh mẽ.
Cô cúi đầu nhìn bức tranh kia, dần dần kiềm chế cảm xúc, chậm rãi thở ra, nói: "Ngài Machel, như ngài thấy, đây là tác phẩm của tôi lúc hai mươi mốt tuổi, có thể bao gồm các bộ phận kết hợp giữa thêu thùa Trung Quốc và phương Tây mà ngài nói."
Machel sắc mặt cũng không đẹp, bất quá rất nhanh hoàn hồn, mỉa mai nói: "Cô đã sớm làm ra tác phẩm có tính tiên phong như thế, vậy vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy cô triển lãm, loại tác phẩm này vì sao không tạo nên thành tích?"
Lời này có hai ý tứ:
Một là đang nghi ngờ Hiệp hội thêu thùa Trung Quốc không có mắt nhìn, không chịu để Hạ Tinh Nhiễm trưng bày tác phẩm này; Thứ hai là, phong cách này ở trong nước không có thị trường, trên thực tế là kỹ thuật hội họa phương Tây dung hợp cũng không đủ tốt.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm đã có sách lược trả lời, nhưng trước khi mở miệng, vẫn vô tình nhìn thoáng qua Cận Tự.
Anh cao lớn đứng thẳng ở vị trí cách mình cũng không xa, mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Cô thu hồi ánh mắt, cắn cắn môi, nhìn thẳng Machel, nhẹ giọng mở miệng: "Không trưng bày tác phẩm này, trách nhiệm thuộc về tôi."
Ngữ điệu của cô rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm nói chuyện, rất có phong phạm tiểu thư khuê cát đồng thời cũng là một người thừa thừa kế di sản: "Nhân vật trong tác phẩm chính là bạn trai cũ của tôi, sau khi chúng tôi chia tay, tôi cũng đem tác phẩm này gác xó, hiện tại..."
Cô lại nhìn Cận Tự, kiên trì nói: "Nếu chúng tôi đã hàn gắn lại, tác phẩm này đương nhiên không có đạo lý minh châu phủ bụi.”
“A Dao, em đi tìm nhà thiết kế triển lãm, tìm một bức tường treo tác phẩm "Cá Voi và Tinh Tinh" này lên.
Đầu tiên cô giải thích lý do trước đó không trưng bày tác phẩm này, sau đó lại trưng bày.
Điểm thứ nhất mà Machel nghi ngờ tự nhiên tự sụp đổ.
"Về phần sau này không có ai làm phong cách này..." Hạ Tinh Nhiễm ngón tay sạch sẽ vuốt ve mép thêu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Là bởi vì Tào Kiến Bình lão sư đã đưa phong cách tả thực triển khai đến cực hạn, Tô Tú của chúng tôi phạm vi đề tài rất rộng, chủ đề to lớn, sẽ không chỉ chuyên chú vào bất cứ văn hóa nào ở bất cứ khu vực nào."
Nhân tiện kéo giẫm Machel, nghệ thuật phương Tây thích lấy tài liệu từ văn hóa phương Đông.
Machel không nghĩ cô gái điềm đạm nho nhã nội liễm như thế, lại nói chuyện sắc bén, hơn nữa còn nói đâu ra đó như thế.
Trong lúc nhất thời không nói gì.
“Ngài Machel, ngài đã hiểu hết chưa? "A Dao lập tức muốn khoe khoang.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng ngăn cản cô, mở cửa buôn bán, mặc kệ đối phương như thế nào, tốt hơn vẫn nên tử tế.
Cô nở nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn nhìn về phía Machel, chậm rãi nói: "Nghệ thuật phương Tây và xa xỉ phẩm đương nhiên cũng rất tốt, thêu thùa Trung Quốc cũng có giá trị, mỗi tác phẩm đều chứa đựng linh hồn và sáng tạo của các nghệ nhân, không thể sao chép."
"Nếu ngài Machel muốn nói chuyện với tôi về sự hợp tác và sử dụng Tô Tú để làm cho các tác phẩm nghệ thuật phương Tây trở nên rực rỡ hơn, tôi có thể cân nhắc."
Nói đến đây, không khí đã đủ rồi.
Tiền Vệ Bình rất cổ vũ con dâu mình, chỉ chỉ tác phẩm treo trên vách tường: "Bức tranh này tôi mua lại, tặng cho Machel tiên sinh, Machel tiên sinh có chuyện làm ăn cũng có thể nói chuyện với tôi.”
Machel không biết Tiền Vệ Bình nông sâu như thế nào, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cuối cùng chỉ để lại một câu "Không cần", vội vàng rời đi.
Tiền Vệ Bình nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Con phái người chú ý hắn nhiều hơn, nhìn không giống như là đơn thuần phá đám.”
Khứu giác của thương nhân rất nhạy bén, Hạ Tinh Nhiễm nhất định sẽ nghe, gật đầu.
Đám người một lần nữa chuyển động, Dương phu nhân lại nhìn tác phẩm thêu Cận Tự hốc mắt ươn ướt.
“Làm sao vậy?" Phụ nhân bên cạnh hỏi cô.
Dương phu nhân hít hít mũi: "Không có gì, chỉ nhớ tới lão Dương thôi.”
Tình cảm vợ chồng Dương phu nhân rất sâu đậm, chỉ là chồng bà qua đời vì tai nạn xe cộ hai mươi năm trước, bà ở góa hai mươi năm.
Chỉ và tơ lụa Tô Tú đều rất cầu kỳ, có thể trăm năm ngàn năm không phai màu.
Con người đang thay đổi, chỉ có nghệ thuật là vĩnh hằng.
Dương phu nhân tiến lên hai bước nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, dì rất thích tác phẩm này của con, nơi này của dì có ảnh chụp của chồng dì 20 năm trước chỉ là 20 năm trôi qua, lúc đó độ phân giải của hình ảnh rất kém, con có thể giúp dì làm ra đồ thêu giống như tác phẩm này không?"
Hạ Tinh Nhiễm hiện tại đã rất ít tiếp khách, ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Từ Quảng Liên.
Từ Quảng Liên cũng không cho cô đáp án.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng, chân thành tha thiết của Dương phu nhân, Hạ Tinh Nhiễm trong lòng đại khái tính toán thời gian của mình một chút, gật đầu: "Con phải xem ảnh chụp trước mới biết được có được hay không...... Sư phụ con đã nói, tác phẩm có linh hồn hay không tùy thuộc vào người sáng tác có yêu nó hay không, mà liên quan đến người chồng đã khuất của dì, con chỉ là một vật dẫn, dì hãy kể cho con nghe chuyện xưa của chồng dì.”
“Độ phân giải không phải quan trọng nhất, tình cảm của dì mới quan trọng nhất.”
Dương phu nhân vội vàng nói được, lại nghe nói tác phẩm là biểu đạt tình yêu của người sáng tác, càng thêm thông suốt vui vẻ vài phần, tiến lên một bước kéo tay Hạ Tinh Nhiễm, khoác lên tay Cận Tự.
Da thịt anh nóng bỏng, gần như muốn Hạ Tinh Nhiễm thoát đi.
"Tác phẩm là tình yêu của người sáng tác, xem ra Nhiễm Nhiễm thậm chí thích A Tự", Dương phu nhân lặp lại, “Vợ chồng son các con phải thật tốt, biết không?"
Hạ Tinh Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn Cận Tự, chớp chớp mi, không trả lời.
Ngược lại Cận Tự, đôi mắt đen nhánh đảo qua Hạ Tinh Nhiễm, thản nhiên nói: "Vâng, con sẽ đối tốt với Nhiễm Nhiễm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương phu nhân là một người cảm tính, nhìn tiểu bối hạnh phúc ân ái, vội vàng gật đầu.
Bên cạnh, Từ Quảng Liên vẫn luôn yên lặng quan sát hết thảy hừ lạnh một tiếng.
Giống như nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, mí mắt có chút rũ xuống ngăn trở một chút con ngươi, càng lộ ra ánh mắt sắc bén.
Sau một lúc lâu, phất phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Vị đồ đệ này của bà, đã bệnh nan y, không có thuốc cứu chữa.
……
Hạ Tinh Nhiễm nhìn sư phụ mang theo tức giận, dần dần đi xa bóng lưng, cắn cắn môi, không biết rốt cuộc muốn nói cái gì cho phải.
-
Khách khứa dần dần tan hết, mọi người thông cảm cho Hạ Tinh Nhiễm hôm nay đã trải qua một lần như vậy, để cô ở trong phòng họp nghỉ ngơi thật tốt.
Cô nhờ A Dao pha cho mình một tách trà, trong phòng họp yên tĩnh, cô nửa nằm trên ghế mây, cẩn thận nhớ lại ánh mắt Cận Tự vừa rồi và cơn thịnh nộ của Từ Quảng Liên khi biết tác phẩm cô đệ trình lên đại hội thêu thùa là "Cá Voi và Tinh Tinh".
Khác với rất nhiều người thừa kế Tô Tú, mục đích học tập Tô Tú của Hạ Tinh Nhiễm trên thực tế rất rõ ràng: Gia đình đông con, cô là người không được chào đón nhất, đầu óc học tập không tốt, nhưng có thể ngồi yên, nên muốn tìm lối tắt khác, tranh thủ sự chú ý của Hạ Trạch Cương.
Vừa vặn khi đó Từ Quảng Liên chiêu sinh, cô liền báo danh cho bà.
Cô học tập mười mấy năm, bởi vì sẵn sàng chịu khổ, có thể ngồi yên, lại rất có kiên nhẫn.
Khi Hạ Tinh Nhiễm chỉ mới mười tám mười chín tuổi, gần như đã trở thành người nối nghiệp do Từ Quảng Liên chỉ định, bất kỳ tài nguyên tốt nào cũng sẽ nghiêng về phía cô.
Đại hội thêu thùa năm đó cũng vậy.
Các thợ thêu có thể đệ trình tác phẩm, Từ Quảng Liên chọn một đề tài quy định cho cô, giảng giải cặn kẽ ý tưởng sáng tác, dặn dò cô nhất định phải làm thật tốt, chỉ cần đạt được giải thưởng, sẽ có danh sách khách hàng lớn chờ cô.
Khi đó quan niệm sáng tác của cô và sư phụ có sự khác biệt rất lớn, cô học hội họa, học lịch sử nghệ thuật phương Tây, thẩm mỹ cũng rất thiên về phương Tây.
Cô không muốn tìm cảm hứng từ bích họa Đôn Hoàng và những bức tranh cổ kia nữa, mà Cận Tự, người cô tiếp xúc nhiều nhất đã trở thành nguồn cảm hứng của cô.
Có lẽ là quá mức tự phụ, khi đó Hạ Tinh Nhiễm trên con đường Tô Tú chưa từng gặp phải ngăn trở gì, tự nhiên nhận định suy nghĩ của mình rất tốt, vụng trộm thay đổi đề tài sau lưng Từ Quảng Liên.
Tác phẩm đệ trình lên, thậm chí còn không vượt qua vòng sơ tuyển.
Từ Quảng Liên lợi dụng nhân mạch lấy được tác phẩm của cô, nhất thời tức giận, chỉ vào mũi của cô, một người phụ nữ trước sau luôn ưu nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà răng dạy nói: "Em cùng nó là quan hệ gì? Cháu ngoại Tiền Ngọc Thư em cũng dám mơ ước? Tiền gia là gia đình thế nào, Cận gia là gia đình thế nào? Em có thể trèo cao sao?”
“Thì ra cuối tuần trước em xin cô nghỉ không phải bận rộn ở trường học, mà là đang yêu đương với bạn trai, lại còn học được cách nói dối.”
"Hạ Tinh Nhiễm, em là một cô gái nhỏ, yếu điểm mạnh", lời của sư phụ rất chói tai rất khó nghe, nhưng lại vì muốn tốt cho cô, “Em có biết em học Tô Tú vì cái gì không, em và công tử Cận gia cùng lăn lộn một chỗ, sau này là muốn gả vào hào môn rửa tay nấu canh làm bà chủ gia đình sao?"
“Chia tay, cô không đồng ý hai người qua lại.”
“Hạ Tinh Nhiễm, nếu cứ tiếp tục, sẽ hủy hoại em.”
Câu nói của Từ Quảng Liên càng lúc càng nặng nề.
Từ Quảng Liên còn gọi điện thoại cho Hạ Trạch Cương.
Hạ Trạch Cương biết chuyện này, lập tức buông cuộc họp vọt tới, không nói một lời cho Hạ Tinh Nhiễm một bạt tai vang dội.
Bất luận thế nào, ông tốn rất nhiều tiền bồi dưỡng con gái, không thể tùy tiện yêu đương với một sinh viên nghèo.
Còn nhiều điều cô không muốn nhớ lại.
Ví dụ như, Hạ Trạch Cương bảo mẹ kế đưa cô đến phòng kiểm tra của bệnh viện, cô khóc, cô cầu xin bọn họ, hành lang bệnh viện quanh quẩn tiếng khóc của cô.
Nhưng hai người vẫn nhẫn tâm đặt cô lên bàn điều khiển, để mặc thiết bị kiểm tra lạnh lẽo thăm dò thân thể......
Nghĩ tới đây, Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên từ trong hồi ức bừng tỉnh, mệt mỏi và buồn ngủ hoàn toàn không còn.
Cái khay đụng vào bàn trà, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
“Cám ơn." Hạ Tinh Nhiễm còn tưởng là A Dao, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thẳng vào mắt Cận Tự.
Cô chớp mắt gấp gáp, không nói gì.
Một mảnh yên tĩnh.
Cận Tự ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
Không có gì che chắn, "Cá Voi và Tinh Tinh" hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, Hạ Tinh Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với Cận Tự hai mươi tuổi.
Đau đớn dày đặc một lần nữa trở lại trái tim, hai tay Hạ Tinh Nhiễm bất an đan xen vào nhau.
Sau một khắc, dùng hết toàn bộ khí lực đứng dậy, đi qua, đem vải chống bụi phủ lên.
Linh hồn của tác phẩm là tình yêu của người sáng tạo.
Sư phụ nói không sai, Cận Tự trong tác phẩm, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Đó là tuổi hai mươi của anh, được cô thêu lại không kém chút nào.
Thông qua đôi mắt và đôi tay của người yêu, so với ống kính máy quay đắt tiền nhất còn chính xác hơn.
Nhưng Hạ Tinh Nhiễm không đành lòng nhìn kỹ.
Phía sau, Cận Tự "chậc" một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có khinh miệt, có khó hiểu.
“Tại sao lại làm ra nó?”
Dưới ánh sáng lờ mờ, anh khàn giọng đặt câu hỏi.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua tác phẩm này.
Nếu như không phải Machel, nếu như không phải A Dao, xem ra anh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy tác phẩm này.
Một khắc nhìn thấy, thần kinh của anh gần như bị kích thích.
Trong đầu có một thanh âm tự nói với mình, có phải có vài thứ anh đã nhận định là sai hay không, kết quả chân chính tốt hơn một chút.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm, có anh hay không.
Có yêu anh sâu đậm hay không.
Hạ Tinh Nhiễm không dám quay đầu lại, ngón tay đặt lên khung đồng hồ được đóng khung bằng gỗ chạm trổ, nhẹ giọng hỏi lại: "Vậy tại sao anh lại bảo A Đàm đi tìm Lộ Duy?"
Vấn đề chưa bao giờ dám hỏi, hôm nay lại dễ dàng nói ra miệng.
Quả nhiên, thống khổ cần phải so sánh.
Dưới sự so sánh của chuyện năm đó, hiện tại những thống khổ này đều quá bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Cận Tự tựa hồ không muốn giấu diếm cái gì, chỉ là trước đó không nói mà thôi, bị cô hỏi, cũng không lộ vẻ hoảng loạn.
"Tiện tay mà thôi", giọng anh hờ hững bình thường, có vẻ lãnh đạm, “Dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau, anh cũng không thể nhìn bạn gái cũ nhảy vào hố lửa."
“Chỉ như vậy?" Hạ Tinh Nhiễm lặp lại.
Cận Tự rũ mí mắt, gật gật đầu.
Chỉ là Hạ Tinh Nhiễm đưa lưng về phía anh, ánh sáng lờ mờ chiếu lên cửa sổ, hơi lay động.
“Anh đã trả lời xong”, Ngữ khí Cận Tự vẫn lãnh đạm như cũ," Bây giờ đến lượt em trả lời anh.”
Nhưng nếu Hạ Tinh Nhiễm quay đầu lại, có thể nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy kia của anh, cảm xúc nóng bỏng như sóng biển cuồn cuộn.
Chỉ là Hạ Tinh Nhiễm trước sau không quay đầu lại.
Cô cúi đầu, nhìn vải chống bụi màu trắng, trước mắt bị mảng lớn màu trắng chiếm cứ.
Phía trên bỗng nhiên bị trí nhớ xâm chiếm, lời của sư phụ, bàn tay của Hạ Trạch Cương, bàn điều khiển lạnh lẽo của bệnh viện, ngón tay lạnh lẽo của bác sĩ...
Còn có câu nói của Kiều Cảnh Sâm: "Kỳ Tụng Niên à, Cận Tự vì cứu cô ấy mà bị mù mấy tháng.”
Sau một lúc lâu, giọng nói của cô phát ra âm thanh than thở: "Cận Tự, nó là vết nhơ trong cuộc đời em.”
“Ba" một tiếng.
Đáy lòng một ít hy vọng bị đánh nát hoàn toàn.
Cận Tự dường như đã quen với thất vọng ở Hạ Tinh Nhiễm, vì thế, chỉ im lặng mỉm cười.
“Vậy sao?" Anh hỏi ngược lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiến răng nghiến lợi bỏ thêm một câu, "Vậy còn anh?”
Không khí hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hai người cách nhau không xa không gần, bên ngoài là tiếng ồn ào náo động của đám người.
Cận Tự tựa hồ có thể thấy rõ xương bướm gầy yếu dưới đường viền áo của Hạ Tinh Nhiễm.
Cô luôn như vậy, yếu đuối, đáng thương, lại thần bí.
Làm cho người ta nhịn không được đi phỏng đoán, nhịn không được đi trìu mến, sau đó lại thành thù hận kéo dài.
Đại khái là biết đáp án, Cận Tự kiềm chế những yếu tố bất thường thô bạo bắt đầu quấy phá kia, anh đứng lên, từng bước một đi về phía Hạ Tinh Nhiễm.
“Không phải em còn nợ anh một nguyện vọng sao?" Anh lạnh giọng nói, "Anh muốn nghe câu trả lời của em.”
“Lời thật lòng.”
Hạ Tinh Nhiễm vẫn không nhúc nhích.
Trái tim Cận Tự trầm xuống, giơ tay vươn qua, giữ cằm cô lại, ép cô quay đầu lại nhìn.
Hạ Tinh Nhiễm giãy dụa hai cái, nhưng khí lực không bằng Cận Tự.
Buộc quay đầu lại.
Cận Tự thấy rõ mặt cô, đáy lòng cả kinh.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, lúc này nước mắt tung hoành, tựa hồ yên lặng khóc thật lâu, ở trên mặt chảy ra hai con sông nhỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tinh Nhiễm dường như khóc càng thoải mái hơn.
Nhìn đôi mắt đen như mực kia, vô số lần xuất hiện trong mộng, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“A Tự, anh không phải”, Cô lắc đầu, giọng nghẹn ngào, "Mấy năm ở bên anh, là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro