"Vậy Anh Rất Ch...
2024-10-04 23:32:36
Hạ Tinh Nhiễm hai mươi lăm năm trước, không ngừng bị chán ghét, bị vứt bỏ.
Sư phụ yêu cô, nhưng sư phụ nghiêm khắc thủ cựu, khuôn sáo của bà như một ngọn núi lớn ép tới cô không thở nổi, Hạ Tinh Nhiễm không để ý tới từ ái, đa số thời gian muốn chạy trốn.
Cô cô cũng yêu cô, nhưng tình yêu của cô quá cụ thể, lại quá chịu đựng quyền uy của ba, không thể đối kháng quyền uy của Hạ Trạch Cương.
Ở trong nhà này, chỉ cần Hạ Trạch Cương ra lệnh một tiếng, cô phải chuyển trường về nông thôn ở cùng một chỗ với cô cô.
Hạ Trạch Cương thấy con cái nhà người ta đều đang học trung học cơ sở tư thục, Hạ Nguyệt Thăng vẫn luôn học trường tư thục, ông e sợ bị người ta nói thiên vị, vì vậy liền để cho Hạ Tinh Nhiễm chuyển trường đến trường tư thục nổi tiếng và đắt tiền của Lâm Nghi.
Hạ Trạch Cương cho rằng học đàn dương cầm bồi dưỡng tình cảm, Hạ Tinh Nhiễm phải từ chối hẹn hò với bạn bè, ở nhà luyện đàn dương cầm.
Mười tám năm đầu của Hạ Tinh Nhiễm, đều ở trong lồng tơ vàng Hạ Trạch Cương lấy danh nghĩa "Yêu" và "Đối tốt với con", dựa theo tiêu chuẩn Hạ Trạch Cương bồi dưỡng danh viện mà sống, ý chí tự do cũng không quan trọng.
Cô không có bạn bè, bên cạnh cũng không có người thân.
Nếu như không phải thành tích thi đại học văn hóa hơi kém, Hạ Tinh Nhiễm không thể học đại học ở thành phố Lâm Nghi, bắt buộc rời khỏi nhà đến Lâm Hàng học đại học, thoát khỏi phạm vi kiểm soát của Hạ Trạch Cương, khiến sự khống chế của ông không kịp thời có hiệu quả.
Cô sống quá giáo điều và do đó quá khao khát những gì tự do và hoang dã.
Cận Tự chính là toàn bộ ngoại hóa thế giới nội tâm của cô.
Mấy năm ở bên Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm tự do, vui vẻ.
Cô có người thật lòng yêu cô, cũng thu hoạch được một ít bạn bè.
Những năm sau khi chia tay, Hạ Tinh Nhiễm thường xuyên nằm mơ, trong mơ cũng đều là đoạn thời gian đại học đó.
Từng mảng từng mảng ký ức hiện lên trong mơ, cô ở trong mơ luôn rất bình tĩnh, rất sung sướng.
Chỉ là hai năm trước, Hạ Tinh Nhiễm bận rộn một ngày bỗng nhiên ý thức được, bắt đầu từ bây giờ, thời gian xa Cận Tự so với lúc ở bên nhau còn dài hơn.
Đêm đó, cô mơ thấy cảnh kết hôn của Cận Tự.
Anh nắm tay người phụ nữ bên cạnh, đi ngang qua trước mặt cô, chưa từng nhìn một cái.
Tỉnh dậy từ giấc mơ đầy nước mắt.
Nhưng Hạ Tinh Nhiễm không dám quay đầu lại, bởi vì chia tay là cô sai, mà bên cạnh Cận Tự, đại khái cũng có giai nhân xứng đôi hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô chỉ muốn đem đoạn ký ức về Cận Tự này, không ngừng chôn vùi vào sâu trong ký ức.
Cho đến khi bất kỳ ai cũng không nhìn thấy, chỉ có một mình cô hồi tưởng, thưởng thức.
Mà hôm nay, vỏ ngoài cùng ngụy trang cứng rắn hơn nữa, cũng bởi vì một câu nói của Cận Tự mà sụp đổ.
- Hạ Tinh Nhiễm có thể mạnh miệng yêu hay không yêu, nhưng vĩnh viễn không thể nói dối về Cận Tự, và khoảng thời gian có liên quan đến Cận Tự.
Ánh sáng mờ ảo rơi vào khuôn mặt yên tĩnh của Hạ Tinh Nhiễm, mày hơi nhíu lại nhìn có vài phần thống khổ.
Nước mắt mờ mịt không thấm nước, lưu lại hai dấu vết trên mặt cô.
Yết hầu Cận Tự chậm rãi nhúc nhích, cặp mắt lạnh nhạt lại không có độ ấm kia rơi vào trên mặt cô, thần sắc dần dần phức tạp, lại kiên định.
Thật lâu sau, như là từ trong lồng ngực mài ra một câu thô ráp.
“Đáng giá." Anh nói.
Hạ Tinh Nhiễm không nghe rõ, theo bản năng ngẩng đầu, muốn thấy rõ mặt anh, để anh lặp lại lần nữa.
Cận Tự không lặp lại những lời này, anh bẻ vai Hạ Tinh Nhiễm, để cô đối diện với mình.
Nhíu mày, giơ ngón tay lên lơ lửng trên má cô, dường như có một cuộc đấu tranh nội tâm, lại hạ quyết tâm, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc." Cận Tự an ủi có vẻ không được tự nhiên.
Vừa nói xong, nước mắt trên mặt Hạ Tinh Nhiễm càng nhiều hơn.
Động tác Cận Tự có chút rối loạn, cọ cọ lung tung trên mặt cô: "Đừng khóc đừng khóc, anh sai rồi.”
“……”
Anh sửng sốt một chút.
Anh sai ở chỗ nào?
Sao lại biến thành động một chút là xin lỗi......
Đối mặt với người đã từng yêu, chuyện mập mờ nhất chính là, vô luận tình cảm như thế nào, nhưng thói quen lúc yêu nhau lưu lại trên người hai người luôn bất ngờ không kịp đề phòng mà hiện lên.
Ví dụ như Hạ Tinh Nhiễm cảm xúc rất nhạy cảm, thích khóc.
Ví dụ như anh đã quen với việc xin lỗi.
Cũng may Hạ Tinh Nhiễm cũng không phát hiện lời nói của hai người đã có sự ái muội vượt qua mức tình cũ, lấy mu bàn tay lung tung lau nước mắt trên mặt.
Cửa chính lúc đó mở ra.
“Nhiễm Nhiễm có ở đây không?" Giọng nói hòa ái của Tiền Vệ Bình xuất hiện, chợt nhíu mày, cao giọng, "Cận Tự?”
Vừa rồi bà gõ cửa, bởi vì bên trong không có trả lời, bà mới trực tiếp đẩy cửa vào, kết quả lại phát hiện con dâu và con trai đang ở cùng một chỗ.
Chỉ là bầu không khí này, nhìn thế nào cũng không giống tình chàng ý thiếp.
Cũng không biết giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt Tiền Vệ Bình cẩn thận băn khoăn một vòng, nhìn không ra kết quả.
“Nhiễm Nhiễm.”
Bà lại mở miệng, nói chuyện với Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm đã lau khô nước mắt, bước qua người Cận Tự, đi ra, đối mặt Tiền Vệ Bình: "Mẹ.”
Tiền Vệ Bình cười cười: "Công ty mẹ có một cuộc họp, nên đi trước, chỗ ba con vừa gọi điện thoại cho mẹ, hai nhà hẹn gặp nhau vào cuối tuần, đến lúc đó chúng ta gặp lại.”
Hôm nay Machel đến quấy phá, phỏng chừng chỗ Hạ Trạch Cương cũng có người mật báo.
Cũng không biết Hạ Trạch Cương biết người yêu cô năm đó chính là cháu ngoại Cận Tự của Tiền Ngọc Thư, sẽ có phản ứng như thế nào.
Nghĩ tới đây, Hạ Tinh Nhiễm thậm chí muốn cười lạnh.
“Vâng”, cô nở nụ cười hoàn mỹ cho Tiền Vệ Bình," Vậy chúng ta cuối tuần gặp lại.”
Tiền Vệ Bình gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt tới chỗ Cận Tự, “A Tự, tranh thủ thời gian đón con trai con từ trường về, ông ngoại có việc, cần con đi một chuyến.”
Con...... Con trai???
Sau khi bộc phát cảm xúc, Hạ Tinh Nhiễm cho rằng cảm xúc của mình đã rất bình tĩnh, lại bị một câu bất thình lình này dọa cho quá sức.
Cận Tự nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô, nhíu mày, “Vâng" một tiếng, không giải thích, cùng Tiền Vệ Bình đi ra ngoài.
Hai mẹ con đặc biệt chọn một nơi vắng người.
Triển lãm đến thời điểm này, vốn là lúc ít người, nơi này lại càng không có ai tới.
Tiền Vệ Bình đi thẳng vào vấn đề, không có nửa phần do dự, “Con và Nhiễm Nhiễm làm sao vậy, sao con bé vẫn còn khóc.”
Cận Tự mím môi, ở trước mặt trưởng bối, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, rất lãnh đạm trả lời: "Không có gì.”
Những lời này qua loa thành công chọc giận Tiền Vệ Bình, bà đánh vào tay Cận Tự một cái: "Đây là thái độ con nói chuyện với mẹ?"
Cận Tự bị nước mắt Hạ Tinh Nhiễm làm cho tâm phiền ý loạn, đến bây giờ cũng không thể bình tĩnh, Tiền Vệ Bình mắng anh, anh không kiên nhẫn hỏi ngược lại: "Là một người mẹ, mẹ nên bớt quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con trai đi.”
“Con.....”.
Tiền Vệ Bình tức giận lấy ngón trỏ chỉ chỉ mũi anh, nhưng Cận Tự vẫn là bộ dáng tùy ý lười nhác kia, cúi đầu nhìn mũi giày, căn bản không tiếp lời.
Cũng may gia cảnh tốt đẹp và kinh nghiệm thương trường giúp cảm xúc của Tiền Vệ Bình thu phóng tự nhiên, cũng hiểu được tính tình tự do lại không bị ràng buộc với Cận Tự, bà dùng sức mạnh cũng vô dụng.
Cũng có thể đoán được thái độ hiện tại của anh có liên quan đến bức tranh hôm nay.
Tiền Vệ Bình thở dài: "Có đôi khi thật không hiểu nổi con nghĩ như thế nào, người trong nhà sắp xếp xem mắt cho con, con không đi, cũng không yêu đương, chúng ta còn tưởng rằng con là đồng tính luyến ái, ông ngoại con đã mất rất lâu để chấp nhận chuyện này, kết quả con lại đột nhiên kết hôn với Nhiễm Nhiễm.”
“Kết hôn thì kết hôn, chỉ cần cuộc sống hiện tại là điều con muốn, mẹ cũng không phản đối, nhưng mà”, bà dừng một chút, có chút thở dài an ủi, "Mẹ không biết hai đứa trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng cuộc sống mẹ vẫn có một chút kinh nghiệm.”
Cận Tự đút hai tay vào túi, nhấc mí mắt nhìn cô.
Tiền Vệ Bình nói: "Sống không thể nhìn về phía sau, đừng vì trước kia không thoải mái mà làm chậm trễ hiện tại.”
Cận Tự nghĩ tới ba, lại nghĩ tới khoảng thời gian ba mẹ cãi vã vô cùng vô tận kia, kết cục là ba hi sinh vì nhiệm vụ chỉ có mộ chôn di vật từ nước ngoài vận chuyển về.
Hầu kết giật giật, anh "Vâng" một tiếng.
“Nếu còn có thể ở bên nhau”, Giọng Cận Tự có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí không hiểu sao lại nghiêm túc, "Con chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng buông tay.”
Tiền Vệ Bình dùng ánh mắt phỏng đoán nhìn anh.
Họ gần như sớm chiều ở chung, đến mức Tiền Vệ Bình xem nhẹ một ít chi tiết trưởng thành của Cận Tự.
Những năm qua đi, anh từ thiếu niên xanh xao kia trưởng thành thành người đàn ông một mình đảm đương một phía, đã không cần bà che chở cùng nhắc nhở.
Sau một lúc lâu, Tiền Vệ Bình vui mừng gật đầu, tài xế đã vào vị trí, gọi điện thoại vào.
Bà tắt điện thoại, đi ra ngoài, lại đột nhiên dừng bước: "A Tự, Nhiễm Nhiễm gia đình phức tạp, tính cách cũng vậy, nếu con muốn cả đời, phải bao dung con bé."
Cận Tự không quen kích động, nhướng lông mày, trầm mặc một lát, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi, mẹ là mẹ con hay mẹ cô ấy?"
Tiền Vệ Bình: "......”
Trên đường trở về công ty, bà lại nghĩ đến ngày Cận Tự đi đăng ký kết hôn.
Nghĩ đến ngày Cận Tự bị phát hiện đăng ký kết hôn.
Lão gia tử tức giận, liên tục kêu anh nhanh chóng trở về.
Cận Tự vừa rảo bước vào cửa, roi của lão gia tử liền rơi xuống - -
Căn bản không lưu tình, đầu tiên là nhắm lên mặt, chính là nghề nghiệp của Cận Tự giúp anh duy trì tố chất thân thể tốt và độ phản ứng nhạy bén, tránh sang một bên một chút, tránh thoát roi đầu tiên.
“Quỳ xuống! "Lão gia tử thanh âm như chuông vang, tức giận ngút trời.
Con cháu Tiền gia, muốn tự lập, tất có khí quật cường.
Nhân sinh tự nhiên rộng lớn tùy hứng, nhưng cũng không hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục.
Chưa báo cho gia đình đã kết hôn, không để người nhà vào mắt là thứ nhất, không chịu trách nhiệm về đại sự nhân sinh của mình là thứ hai.
Cận Tự hiểu rõ hành vi tiền trảm hậu tấu của mình trong chuyện kết hôn sẽ động đến giới hạn của ông cụ, cũng không phản kháng, môi mím thành một đường thẳng, quỳ thẳng xuống.
Lão gia tử lúc còn trẻ thích cưỡi ngựa, bộ roi ngựa này trải qua rột rữa của năm tháng, da trâu cùng trúc bện thành một thể, càng thêm kiên cố có dẻo dai.
Một roi lại một roi, không chút lưu tình quất vào lưng Cận Tự, hỏi anh: "Biết sai hay chưa.”
Cận Tự cắn răng nhịn đau, gân xanh thái dương nổi lên, từng giọt mồ hôi lớn từ tóc mai lăn xuống, nhưng sau lưng đã thẳng tắp, giống như bất khuất.
“Con không sai”, Giọng anh không ngừng run rẩy, nhưng ngữ khí kiên định, “Con thích Hạ Tinh Nhiễm, cả đời này chỉ muốn cưới cô ấy.”
“Vì người mình yêu mà ngốc, không phải sai.”
Không phải tranh luận, nhưng lần phát biểu quật cường này làm lão gia tử càng tức giận, roi vung càng dùng sức.
Tiền Vệ Bình và Tiền Hòa Bình sợ Cận Tự thật sự có chuyện, vội vàng tiến lên ngăn ông cụ lại, bảo Cận Tự xin lỗi ông ngoại.
Cận Tự nói: "Hôn nhân đại sự tiền trảm hậu tấu là con không đúng, đối với hai người con rất xin lỗi; nhưng Hạ Tinh Nhiễm là người con yêu, con làm một số việc vượt ngoài lễ pháp, con tự nguyện."
Lời nói cử chỉ của anh rất có phong phạm của lão gia tử lúc còn trẻ, có lẽ là ở trên người anh thấy được chính mình lúc còn trẻ.
Tiền Ngọc Thư cũng mệt mỏi, ném roi ngựa xuống ngồi xuống uống một ngụm trà, trầm mặc thật lâu, để Cận Tự đứng dậy.
Cận Tự lại dập đầu, thiếu niên cao ngạo chưa từng mở miệng thỉnh cầu nói: "Ông ngoại, xin ông giúp con.”
Tiếp theo, Tiền Vệ Bình đầu tư vào công ty Hạ Trạch Cương, giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn.
Hạ Trạch Cương có chút lòng tham không đáy, lấy danh nghĩa "thông gia tập đoàn Vân Thịnh" lôi kéo rất nhiều quan hệ, Tiền Vệ Bình đều mắt nhắm mắt mở.
Bà là trưởng nữ Tiền gia, sinh ra trong gia đình chung minh đỉnh thực, tất cả mọi thứ đều muốn tốt nhất, hơn nữa còn là độc nhất.
Sau khi kết hôn hơn mười năm, mối tình đầu của ba Cận Tự về nước, luôn xuất hiện cùng dịp với bà, bà không thoải mái, cãi nhau với chồng.
Ầm ĩ một năm, mặc cho chồng dỗ dành nhường nhịn, bà nhất quyết không buông tha.
Cho đến khi quan tài của chồng được vận chuyển về nước, người đàn ông chết trận trên không trung cũng không để lại di vật gì, chỉ có một bức ảnh chưa bị thiêu cháy hoàn toàn.
Xuyên qua một góc còn sót lại, có thể nhìn ra đó là ảnh chụp của bà hai mươi năm trước.
Hết thảy không cần nói cũng biết.
Chính mình đã trải qua sai lầm cùng tiếc nuối như vậy, Tiền Vệ Bình không muốn cốt nhục của mình dẫm vào vết xe đổ.
Cho nên, về Hạ Tinh Nhiễm, bà có thể tiếp nhận thì tiếp nhận, có thể khoan dung thì khoan dung.
-
Tâm trạng Cận Tự rất loạn, ở bên ngoài hút một điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên bầu trời, dần dần biến mất không thấy.
“Mấy năm ở bên anh, là khoảng thời gian tốt nhất trong cuộc đời em.”
Nghe những lời bộc bạch đầy nước mắt của Hạ Tinh Nhiễm, Cận Tự có chút khiếp sợ, lại thật sự cảm thấy đáng giá.
Anh thường xuyên hoài nghi Hạ Tinh Nhiễm có từng yêu anh hay không, thậm chí hoài nghi năm đó những thứ kia đều là giả, cho tới hôm nay, cô cho mình đáp án.
Tiền Vệ Bình nói rất đúng, không thể dùng sai lầm trong quá khứ trừng phạt chính mình hiện tại.
Dù sao cũng mới hai mươi mấy tuổi.
Cuộc đời dài đằng đẵng, còn kịp.
Thuốc lá cháy đến chỉ còn lại tàn thuốc, anh dập tắt nó, ném vào thùng rác.
Thu hồi suy nghĩ, đi về phía triển lãm.
-
Bên trong triễn lãm.
Hạ Tinh Nhiễm lấy phấn phủ ra, trang điểm lại.
Cận Tự đi tới, chìa khóa xe đặt quanh ngón tay.
Hạ Tinh Nhiễm nghe tiếng quay đầu lại, Cận Tự nhíu mày: "Xong việc chưa?”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?:
Cận Tự: "Vậy đi cùng anh một chuyến.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Đi làm gì?”
Cận Tự hoàn toàn giống như không có chuyện gì, giống như dây dưa vừa rồi của hai người đã biến mất trong trí nhớ của anh.
Hắn thờ ơ nói: "Đón chó.”
Hạ Tinh Nhiễm: "???”
Bất chấp cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, Hạ Tinh Nhiễm không khống chế được, kinh ngạc trừng mắt, “Không phải anh dị ứng với lông chó sao?"
Lúc mới yêu nhau, Hạ Tinh Nhiễm thích miên man suy nghĩ, rõ ràng vừa mới yêu, nhưng cũng đã quy hoạch tương lai cho hai người.
Họ sẽ mua một biệt thự gia đình với một sân, và sau đó cô ấy sẽ cần một tấm nệm tốt và một con chó con dễ thương.
Sau đó Cận Tự liền nói cho cô biết, nghĩ rất tốt, nhưng đừng nghĩ nữa.
Anh bị dị ứng lông chó.
Cận Tự không nói gì, cầm cánh tay cô kéo người tới bên cạnh xe.
Ngồi vào, khởi động xe, trầm mặc thời gian lâu đến mức Hạ Tinh Nhiễm muốn đem "chuyện đại sự ảnh hưởng đến sinh mệnh dẫn đến sự thay đổi lớn về thể chất của Cận Tự" đều suy nghĩ một lần.
Cho đến khi xe thuận lợi đi trên đường, ngón tay Cận Tự nhẹ nhàng gõ tay lái: "Biết tâm lý bồi thường không?"
Hạ Tinh Nhiễm gật gật đầu.
Hiệu ứng bồi thường tâm lý, khi một cá nhân bị ngăn trở một phương diện nào đó, không thể thực hiện nguyện vọng, sẽ chuyển sang phương diện khác tìm kiếm sự thỏa mãn, để bù đắp thiếu sót vốn có.
Hạ Tinh Nhiễm chậm rãi mở miệng, nhưng lại cảm thấy hoang đường, “Anh mất đi một con mèo hoặc là vật gì đó, lại mua một con chó bồi thường chính mình?"
Cận Tự: "......”
Đầu óc cô gái này sao lại vừa thông minh vừa ngu ngốc.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay lái, quanh người có xe cộ không ngừng chạy qua.
“Người”, Cận Tự vừa mở miệng, giọng nói có chút khàn, tính tình tản mạn trước sau như một có vài phần thu liễm, không hiểu sao có vài phần nghiêm túc, "Là bởi vì mất đi một người.”
Bốn phía trầm mặc.
Thừa dịp đèn đỏ, Cận Tự nghiêng đầu quan sát phản ứng của Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm nhíu nhíu mày, rơi vào logic của "tâm lý bồi thường", thật lâu không thể hoàn hồn, một lúc lâu, “A" một tiếng, không nhịn được, hỏi: "Cho nên, anh là đem người kia thay thế thành chó?"
Cận Tự: "......”
Dùng động vật thay thế động vật coi như xong.
Cơ thể xảy ra vấn đề cũng là dùng một cơ quan thay thế cho một cơ quan khác.
Đến phiên đại thiếu gia trực tiếp dùng chó thay người.
Hạ Tinh Nhiễm bất đắc dĩ, khuôn mặt lạnh lùng của Cận Tự, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy anh rất chó.”
Cận Tự: "......”
Sư phụ yêu cô, nhưng sư phụ nghiêm khắc thủ cựu, khuôn sáo của bà như một ngọn núi lớn ép tới cô không thở nổi, Hạ Tinh Nhiễm không để ý tới từ ái, đa số thời gian muốn chạy trốn.
Cô cô cũng yêu cô, nhưng tình yêu của cô quá cụ thể, lại quá chịu đựng quyền uy của ba, không thể đối kháng quyền uy của Hạ Trạch Cương.
Ở trong nhà này, chỉ cần Hạ Trạch Cương ra lệnh một tiếng, cô phải chuyển trường về nông thôn ở cùng một chỗ với cô cô.
Hạ Trạch Cương thấy con cái nhà người ta đều đang học trung học cơ sở tư thục, Hạ Nguyệt Thăng vẫn luôn học trường tư thục, ông e sợ bị người ta nói thiên vị, vì vậy liền để cho Hạ Tinh Nhiễm chuyển trường đến trường tư thục nổi tiếng và đắt tiền của Lâm Nghi.
Hạ Trạch Cương cho rằng học đàn dương cầm bồi dưỡng tình cảm, Hạ Tinh Nhiễm phải từ chối hẹn hò với bạn bè, ở nhà luyện đàn dương cầm.
Mười tám năm đầu của Hạ Tinh Nhiễm, đều ở trong lồng tơ vàng Hạ Trạch Cương lấy danh nghĩa "Yêu" và "Đối tốt với con", dựa theo tiêu chuẩn Hạ Trạch Cương bồi dưỡng danh viện mà sống, ý chí tự do cũng không quan trọng.
Cô không có bạn bè, bên cạnh cũng không có người thân.
Nếu như không phải thành tích thi đại học văn hóa hơi kém, Hạ Tinh Nhiễm không thể học đại học ở thành phố Lâm Nghi, bắt buộc rời khỏi nhà đến Lâm Hàng học đại học, thoát khỏi phạm vi kiểm soát của Hạ Trạch Cương, khiến sự khống chế của ông không kịp thời có hiệu quả.
Cô sống quá giáo điều và do đó quá khao khát những gì tự do và hoang dã.
Cận Tự chính là toàn bộ ngoại hóa thế giới nội tâm của cô.
Mấy năm ở bên Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm tự do, vui vẻ.
Cô có người thật lòng yêu cô, cũng thu hoạch được một ít bạn bè.
Những năm sau khi chia tay, Hạ Tinh Nhiễm thường xuyên nằm mơ, trong mơ cũng đều là đoạn thời gian đại học đó.
Từng mảng từng mảng ký ức hiện lên trong mơ, cô ở trong mơ luôn rất bình tĩnh, rất sung sướng.
Chỉ là hai năm trước, Hạ Tinh Nhiễm bận rộn một ngày bỗng nhiên ý thức được, bắt đầu từ bây giờ, thời gian xa Cận Tự so với lúc ở bên nhau còn dài hơn.
Đêm đó, cô mơ thấy cảnh kết hôn của Cận Tự.
Anh nắm tay người phụ nữ bên cạnh, đi ngang qua trước mặt cô, chưa từng nhìn một cái.
Tỉnh dậy từ giấc mơ đầy nước mắt.
Nhưng Hạ Tinh Nhiễm không dám quay đầu lại, bởi vì chia tay là cô sai, mà bên cạnh Cận Tự, đại khái cũng có giai nhân xứng đôi hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô chỉ muốn đem đoạn ký ức về Cận Tự này, không ngừng chôn vùi vào sâu trong ký ức.
Cho đến khi bất kỳ ai cũng không nhìn thấy, chỉ có một mình cô hồi tưởng, thưởng thức.
Mà hôm nay, vỏ ngoài cùng ngụy trang cứng rắn hơn nữa, cũng bởi vì một câu nói của Cận Tự mà sụp đổ.
- Hạ Tinh Nhiễm có thể mạnh miệng yêu hay không yêu, nhưng vĩnh viễn không thể nói dối về Cận Tự, và khoảng thời gian có liên quan đến Cận Tự.
Ánh sáng mờ ảo rơi vào khuôn mặt yên tĩnh của Hạ Tinh Nhiễm, mày hơi nhíu lại nhìn có vài phần thống khổ.
Nước mắt mờ mịt không thấm nước, lưu lại hai dấu vết trên mặt cô.
Yết hầu Cận Tự chậm rãi nhúc nhích, cặp mắt lạnh nhạt lại không có độ ấm kia rơi vào trên mặt cô, thần sắc dần dần phức tạp, lại kiên định.
Thật lâu sau, như là từ trong lồng ngực mài ra một câu thô ráp.
“Đáng giá." Anh nói.
Hạ Tinh Nhiễm không nghe rõ, theo bản năng ngẩng đầu, muốn thấy rõ mặt anh, để anh lặp lại lần nữa.
Cận Tự không lặp lại những lời này, anh bẻ vai Hạ Tinh Nhiễm, để cô đối diện với mình.
Nhíu mày, giơ ngón tay lên lơ lửng trên má cô, dường như có một cuộc đấu tranh nội tâm, lại hạ quyết tâm, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc." Cận Tự an ủi có vẻ không được tự nhiên.
Vừa nói xong, nước mắt trên mặt Hạ Tinh Nhiễm càng nhiều hơn.
Động tác Cận Tự có chút rối loạn, cọ cọ lung tung trên mặt cô: "Đừng khóc đừng khóc, anh sai rồi.”
“……”
Anh sửng sốt một chút.
Anh sai ở chỗ nào?
Sao lại biến thành động một chút là xin lỗi......
Đối mặt với người đã từng yêu, chuyện mập mờ nhất chính là, vô luận tình cảm như thế nào, nhưng thói quen lúc yêu nhau lưu lại trên người hai người luôn bất ngờ không kịp đề phòng mà hiện lên.
Ví dụ như Hạ Tinh Nhiễm cảm xúc rất nhạy cảm, thích khóc.
Ví dụ như anh đã quen với việc xin lỗi.
Cũng may Hạ Tinh Nhiễm cũng không phát hiện lời nói của hai người đã có sự ái muội vượt qua mức tình cũ, lấy mu bàn tay lung tung lau nước mắt trên mặt.
Cửa chính lúc đó mở ra.
“Nhiễm Nhiễm có ở đây không?" Giọng nói hòa ái của Tiền Vệ Bình xuất hiện, chợt nhíu mày, cao giọng, "Cận Tự?”
Vừa rồi bà gõ cửa, bởi vì bên trong không có trả lời, bà mới trực tiếp đẩy cửa vào, kết quả lại phát hiện con dâu và con trai đang ở cùng một chỗ.
Chỉ là bầu không khí này, nhìn thế nào cũng không giống tình chàng ý thiếp.
Cũng không biết giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt Tiền Vệ Bình cẩn thận băn khoăn một vòng, nhìn không ra kết quả.
“Nhiễm Nhiễm.”
Bà lại mở miệng, nói chuyện với Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm đã lau khô nước mắt, bước qua người Cận Tự, đi ra, đối mặt Tiền Vệ Bình: "Mẹ.”
Tiền Vệ Bình cười cười: "Công ty mẹ có một cuộc họp, nên đi trước, chỗ ba con vừa gọi điện thoại cho mẹ, hai nhà hẹn gặp nhau vào cuối tuần, đến lúc đó chúng ta gặp lại.”
Hôm nay Machel đến quấy phá, phỏng chừng chỗ Hạ Trạch Cương cũng có người mật báo.
Cũng không biết Hạ Trạch Cương biết người yêu cô năm đó chính là cháu ngoại Cận Tự của Tiền Ngọc Thư, sẽ có phản ứng như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới đây, Hạ Tinh Nhiễm thậm chí muốn cười lạnh.
“Vâng”, cô nở nụ cười hoàn mỹ cho Tiền Vệ Bình," Vậy chúng ta cuối tuần gặp lại.”
Tiền Vệ Bình gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt tới chỗ Cận Tự, “A Tự, tranh thủ thời gian đón con trai con từ trường về, ông ngoại có việc, cần con đi một chuyến.”
Con...... Con trai???
Sau khi bộc phát cảm xúc, Hạ Tinh Nhiễm cho rằng cảm xúc của mình đã rất bình tĩnh, lại bị một câu bất thình lình này dọa cho quá sức.
Cận Tự nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô, nhíu mày, “Vâng" một tiếng, không giải thích, cùng Tiền Vệ Bình đi ra ngoài.
Hai mẹ con đặc biệt chọn một nơi vắng người.
Triển lãm đến thời điểm này, vốn là lúc ít người, nơi này lại càng không có ai tới.
Tiền Vệ Bình đi thẳng vào vấn đề, không có nửa phần do dự, “Con và Nhiễm Nhiễm làm sao vậy, sao con bé vẫn còn khóc.”
Cận Tự mím môi, ở trước mặt trưởng bối, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, rất lãnh đạm trả lời: "Không có gì.”
Những lời này qua loa thành công chọc giận Tiền Vệ Bình, bà đánh vào tay Cận Tự một cái: "Đây là thái độ con nói chuyện với mẹ?"
Cận Tự bị nước mắt Hạ Tinh Nhiễm làm cho tâm phiền ý loạn, đến bây giờ cũng không thể bình tĩnh, Tiền Vệ Bình mắng anh, anh không kiên nhẫn hỏi ngược lại: "Là một người mẹ, mẹ nên bớt quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con trai đi.”
“Con.....”.
Tiền Vệ Bình tức giận lấy ngón trỏ chỉ chỉ mũi anh, nhưng Cận Tự vẫn là bộ dáng tùy ý lười nhác kia, cúi đầu nhìn mũi giày, căn bản không tiếp lời.
Cũng may gia cảnh tốt đẹp và kinh nghiệm thương trường giúp cảm xúc của Tiền Vệ Bình thu phóng tự nhiên, cũng hiểu được tính tình tự do lại không bị ràng buộc với Cận Tự, bà dùng sức mạnh cũng vô dụng.
Cũng có thể đoán được thái độ hiện tại của anh có liên quan đến bức tranh hôm nay.
Tiền Vệ Bình thở dài: "Có đôi khi thật không hiểu nổi con nghĩ như thế nào, người trong nhà sắp xếp xem mắt cho con, con không đi, cũng không yêu đương, chúng ta còn tưởng rằng con là đồng tính luyến ái, ông ngoại con đã mất rất lâu để chấp nhận chuyện này, kết quả con lại đột nhiên kết hôn với Nhiễm Nhiễm.”
“Kết hôn thì kết hôn, chỉ cần cuộc sống hiện tại là điều con muốn, mẹ cũng không phản đối, nhưng mà”, bà dừng một chút, có chút thở dài an ủi, "Mẹ không biết hai đứa trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng cuộc sống mẹ vẫn có một chút kinh nghiệm.”
Cận Tự đút hai tay vào túi, nhấc mí mắt nhìn cô.
Tiền Vệ Bình nói: "Sống không thể nhìn về phía sau, đừng vì trước kia không thoải mái mà làm chậm trễ hiện tại.”
Cận Tự nghĩ tới ba, lại nghĩ tới khoảng thời gian ba mẹ cãi vã vô cùng vô tận kia, kết cục là ba hi sinh vì nhiệm vụ chỉ có mộ chôn di vật từ nước ngoài vận chuyển về.
Hầu kết giật giật, anh "Vâng" một tiếng.
“Nếu còn có thể ở bên nhau”, Giọng Cận Tự có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí không hiểu sao lại nghiêm túc, "Con chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng buông tay.”
Tiền Vệ Bình dùng ánh mắt phỏng đoán nhìn anh.
Họ gần như sớm chiều ở chung, đến mức Tiền Vệ Bình xem nhẹ một ít chi tiết trưởng thành của Cận Tự.
Những năm qua đi, anh từ thiếu niên xanh xao kia trưởng thành thành người đàn ông một mình đảm đương một phía, đã không cần bà che chở cùng nhắc nhở.
Sau một lúc lâu, Tiền Vệ Bình vui mừng gật đầu, tài xế đã vào vị trí, gọi điện thoại vào.
Bà tắt điện thoại, đi ra ngoài, lại đột nhiên dừng bước: "A Tự, Nhiễm Nhiễm gia đình phức tạp, tính cách cũng vậy, nếu con muốn cả đời, phải bao dung con bé."
Cận Tự không quen kích động, nhướng lông mày, trầm mặc một lát, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi, mẹ là mẹ con hay mẹ cô ấy?"
Tiền Vệ Bình: "......”
Trên đường trở về công ty, bà lại nghĩ đến ngày Cận Tự đi đăng ký kết hôn.
Nghĩ đến ngày Cận Tự bị phát hiện đăng ký kết hôn.
Lão gia tử tức giận, liên tục kêu anh nhanh chóng trở về.
Cận Tự vừa rảo bước vào cửa, roi của lão gia tử liền rơi xuống - -
Căn bản không lưu tình, đầu tiên là nhắm lên mặt, chính là nghề nghiệp của Cận Tự giúp anh duy trì tố chất thân thể tốt và độ phản ứng nhạy bén, tránh sang một bên một chút, tránh thoát roi đầu tiên.
“Quỳ xuống! "Lão gia tử thanh âm như chuông vang, tức giận ngút trời.
Con cháu Tiền gia, muốn tự lập, tất có khí quật cường.
Nhân sinh tự nhiên rộng lớn tùy hứng, nhưng cũng không hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục.
Chưa báo cho gia đình đã kết hôn, không để người nhà vào mắt là thứ nhất, không chịu trách nhiệm về đại sự nhân sinh của mình là thứ hai.
Cận Tự hiểu rõ hành vi tiền trảm hậu tấu của mình trong chuyện kết hôn sẽ động đến giới hạn của ông cụ, cũng không phản kháng, môi mím thành một đường thẳng, quỳ thẳng xuống.
Lão gia tử lúc còn trẻ thích cưỡi ngựa, bộ roi ngựa này trải qua rột rữa của năm tháng, da trâu cùng trúc bện thành một thể, càng thêm kiên cố có dẻo dai.
Một roi lại một roi, không chút lưu tình quất vào lưng Cận Tự, hỏi anh: "Biết sai hay chưa.”
Cận Tự cắn răng nhịn đau, gân xanh thái dương nổi lên, từng giọt mồ hôi lớn từ tóc mai lăn xuống, nhưng sau lưng đã thẳng tắp, giống như bất khuất.
“Con không sai”, Giọng anh không ngừng run rẩy, nhưng ngữ khí kiên định, “Con thích Hạ Tinh Nhiễm, cả đời này chỉ muốn cưới cô ấy.”
“Vì người mình yêu mà ngốc, không phải sai.”
Không phải tranh luận, nhưng lần phát biểu quật cường này làm lão gia tử càng tức giận, roi vung càng dùng sức.
Tiền Vệ Bình và Tiền Hòa Bình sợ Cận Tự thật sự có chuyện, vội vàng tiến lên ngăn ông cụ lại, bảo Cận Tự xin lỗi ông ngoại.
Cận Tự nói: "Hôn nhân đại sự tiền trảm hậu tấu là con không đúng, đối với hai người con rất xin lỗi; nhưng Hạ Tinh Nhiễm là người con yêu, con làm một số việc vượt ngoài lễ pháp, con tự nguyện."
Lời nói cử chỉ của anh rất có phong phạm của lão gia tử lúc còn trẻ, có lẽ là ở trên người anh thấy được chính mình lúc còn trẻ.
Tiền Ngọc Thư cũng mệt mỏi, ném roi ngựa xuống ngồi xuống uống một ngụm trà, trầm mặc thật lâu, để Cận Tự đứng dậy.
Cận Tự lại dập đầu, thiếu niên cao ngạo chưa từng mở miệng thỉnh cầu nói: "Ông ngoại, xin ông giúp con.”
Tiếp theo, Tiền Vệ Bình đầu tư vào công ty Hạ Trạch Cương, giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn.
Hạ Trạch Cương có chút lòng tham không đáy, lấy danh nghĩa "thông gia tập đoàn Vân Thịnh" lôi kéo rất nhiều quan hệ, Tiền Vệ Bình đều mắt nhắm mắt mở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà là trưởng nữ Tiền gia, sinh ra trong gia đình chung minh đỉnh thực, tất cả mọi thứ đều muốn tốt nhất, hơn nữa còn là độc nhất.
Sau khi kết hôn hơn mười năm, mối tình đầu của ba Cận Tự về nước, luôn xuất hiện cùng dịp với bà, bà không thoải mái, cãi nhau với chồng.
Ầm ĩ một năm, mặc cho chồng dỗ dành nhường nhịn, bà nhất quyết không buông tha.
Cho đến khi quan tài của chồng được vận chuyển về nước, người đàn ông chết trận trên không trung cũng không để lại di vật gì, chỉ có một bức ảnh chưa bị thiêu cháy hoàn toàn.
Xuyên qua một góc còn sót lại, có thể nhìn ra đó là ảnh chụp của bà hai mươi năm trước.
Hết thảy không cần nói cũng biết.
Chính mình đã trải qua sai lầm cùng tiếc nuối như vậy, Tiền Vệ Bình không muốn cốt nhục của mình dẫm vào vết xe đổ.
Cho nên, về Hạ Tinh Nhiễm, bà có thể tiếp nhận thì tiếp nhận, có thể khoan dung thì khoan dung.
-
Tâm trạng Cận Tự rất loạn, ở bên ngoài hút một điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên bầu trời, dần dần biến mất không thấy.
“Mấy năm ở bên anh, là khoảng thời gian tốt nhất trong cuộc đời em.”
Nghe những lời bộc bạch đầy nước mắt của Hạ Tinh Nhiễm, Cận Tự có chút khiếp sợ, lại thật sự cảm thấy đáng giá.
Anh thường xuyên hoài nghi Hạ Tinh Nhiễm có từng yêu anh hay không, thậm chí hoài nghi năm đó những thứ kia đều là giả, cho tới hôm nay, cô cho mình đáp án.
Tiền Vệ Bình nói rất đúng, không thể dùng sai lầm trong quá khứ trừng phạt chính mình hiện tại.
Dù sao cũng mới hai mươi mấy tuổi.
Cuộc đời dài đằng đẵng, còn kịp.
Thuốc lá cháy đến chỉ còn lại tàn thuốc, anh dập tắt nó, ném vào thùng rác.
Thu hồi suy nghĩ, đi về phía triển lãm.
-
Bên trong triễn lãm.
Hạ Tinh Nhiễm lấy phấn phủ ra, trang điểm lại.
Cận Tự đi tới, chìa khóa xe đặt quanh ngón tay.
Hạ Tinh Nhiễm nghe tiếng quay đầu lại, Cận Tự nhíu mày: "Xong việc chưa?”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?:
Cận Tự: "Vậy đi cùng anh một chuyến.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Đi làm gì?”
Cận Tự hoàn toàn giống như không có chuyện gì, giống như dây dưa vừa rồi của hai người đã biến mất trong trí nhớ của anh.
Hắn thờ ơ nói: "Đón chó.”
Hạ Tinh Nhiễm: "???”
Bất chấp cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, Hạ Tinh Nhiễm không khống chế được, kinh ngạc trừng mắt, “Không phải anh dị ứng với lông chó sao?"
Lúc mới yêu nhau, Hạ Tinh Nhiễm thích miên man suy nghĩ, rõ ràng vừa mới yêu, nhưng cũng đã quy hoạch tương lai cho hai người.
Họ sẽ mua một biệt thự gia đình với một sân, và sau đó cô ấy sẽ cần một tấm nệm tốt và một con chó con dễ thương.
Sau đó Cận Tự liền nói cho cô biết, nghĩ rất tốt, nhưng đừng nghĩ nữa.
Anh bị dị ứng lông chó.
Cận Tự không nói gì, cầm cánh tay cô kéo người tới bên cạnh xe.
Ngồi vào, khởi động xe, trầm mặc thời gian lâu đến mức Hạ Tinh Nhiễm muốn đem "chuyện đại sự ảnh hưởng đến sinh mệnh dẫn đến sự thay đổi lớn về thể chất của Cận Tự" đều suy nghĩ một lần.
Cho đến khi xe thuận lợi đi trên đường, ngón tay Cận Tự nhẹ nhàng gõ tay lái: "Biết tâm lý bồi thường không?"
Hạ Tinh Nhiễm gật gật đầu.
Hiệu ứng bồi thường tâm lý, khi một cá nhân bị ngăn trở một phương diện nào đó, không thể thực hiện nguyện vọng, sẽ chuyển sang phương diện khác tìm kiếm sự thỏa mãn, để bù đắp thiếu sót vốn có.
Hạ Tinh Nhiễm chậm rãi mở miệng, nhưng lại cảm thấy hoang đường, “Anh mất đi một con mèo hoặc là vật gì đó, lại mua một con chó bồi thường chính mình?"
Cận Tự: "......”
Đầu óc cô gái này sao lại vừa thông minh vừa ngu ngốc.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay lái, quanh người có xe cộ không ngừng chạy qua.
“Người”, Cận Tự vừa mở miệng, giọng nói có chút khàn, tính tình tản mạn trước sau như một có vài phần thu liễm, không hiểu sao có vài phần nghiêm túc, "Là bởi vì mất đi một người.”
Bốn phía trầm mặc.
Thừa dịp đèn đỏ, Cận Tự nghiêng đầu quan sát phản ứng của Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm nhíu nhíu mày, rơi vào logic của "tâm lý bồi thường", thật lâu không thể hoàn hồn, một lúc lâu, “A" một tiếng, không nhịn được, hỏi: "Cho nên, anh là đem người kia thay thế thành chó?"
Cận Tự: "......”
Dùng động vật thay thế động vật coi như xong.
Cơ thể xảy ra vấn đề cũng là dùng một cơ quan thay thế cho một cơ quan khác.
Đến phiên đại thiếu gia trực tiếp dùng chó thay người.
Hạ Tinh Nhiễm bất đắc dĩ, khuôn mặt lạnh lùng của Cận Tự, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy anh rất chó.”
Cận Tự: "......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro