Kinh Động Nhầm...
2024-12-20 19:55:49
Edit: Lumi
“Ưm...”
Nhíu mày, cảm giác cơ thể dần quay trở lại, tứ chi đau thấu xương, thân dưới đau rát, nàng nghi hoặc mở mắt, trước mặt lại xuất hiện một lồng ngực cứng rắn và cơ bắp hoàn toàn khác với mình, động tác của nàng chợt khựng lại, ký ức vài canh giờ trước chậm rãi chui vào trong đầu.
Nam nhân không thấy rõ mặt, thân hình vạm vỡ đầy sức mạnh cùng với sự chủ động và bám víu đầy ý loạn tình mê của chính mình, từng chuyện một thoáng qua khiến nàng bỗng chốc hoảng loạn. Nàng run môi, nâng mắt từ từ di chuyển tầm nhìn, khi thấy khuôn mặt quen thuộc đang ngủ say toát lên vẻ yên tĩnh, chân mày cao thẳng, tóc mai tựa lưỡi dao, nàng tức khắc giật mình bật dậy khỏi vòng tay hắn.
“Huyền...Huyền Qua.”
Nàng run rẩy gọi cái tên không muốn thừa nhận kia.
Có lẽ là do tiếng động của nàng quá lớn, cộng thêm nghe thấy tiếng gọi của nàng, nên trước khi mở mắt Ngụy Huyền Qua còn đang nghĩ: Nữ tử to gan, vậy mà lại dám gọi thẳng tên của hắn.
Sau đó thấy hắn nâng tây lên che mắt, đầu mày nhíu lại, có vẻ như đang mất kiên nhẫn. Suy cho cùng cũng là do vừa rồi quá suồng sã, uống nhiều rượu như vậy lại còn ôm nữ tử vào lòng điên loan đảo phượng suốt mấy canh giờ, bây giờ đầu óc đau nhức phải mất một lúc mới rút tay lại.
Mơ màng mở mắt ra, nữ tử ôm chăn che trước ngực, đầu tóc rối loạn, bả vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, chân mày lá liễu tinh tế khẽ cau lại, nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ.
Ngụy Huyền Qua đột nhiên trừng to mắt.
Hắn lập tức hoảng sợ bò dậy, không dám tin nói: “A...A Giáng tỷ tỷ.”
Thẩm Linh Giáng nhìn thiếu niên ngồi dậy, chăn tuột xuống, chỉ miễn cưỡng che được eo của hắn, nửa thân trên trần trụi hiện ra trước mắt nàng, bên trên còn có những dấu vết mập mờ, nàng bối rối quay mặt đi không dám nhìn tiếp nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Chẳng phải trên giường nên là nữ tử do Hứa nhị đưa tới sao, sao lại...
Ngụy Huyền Qua cứng đờ nhìn biểu tỷ mình vẫn luôn tôn kính, người mà mình đã cảnh cáo mọi người vào vài canh giờ, giờ đây một người vốn khéo ăn nói như hắn lại nhất thời không biết nên nói gì.
Vết xanh tím mình để lại trên người nàng và mùi hương mờ ám còn lưu lại trong không khí đều đang chứng minh hiện thực trước mắt tuyệt đối không phải là giả.
“A Giáng tỷ tỷ, ta...”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó một giọng nữ truyền tới: “Cô nương, người tỉnh chưa? Nô tỳ vào hầu hạ người.”
Hai người trên giường nháy mắt cứng đờ người, bốn mắt nhìn nhau.
Thu Lam ở bên ngoài thấy bên trong vẫn chưa có tiếng động truyền ra, lại gõ thêm vài cái: “Cô nương?”
“Đợi chút, không cần vào hầu hạ, ta tự mặc đồ là được.” Bên trong truyền tới một giọng nữ mềm mại.
“Vâng.” Nghe lời căn dặn, Thu Lam hơi ngờ vực, nhưng vẫn cung kính đáp rồi lui sang một bên canh giữ ở ngoài cửa.
Không lâu sau, cửa chậm rãi mở ra, sau đó Thẩm Linh Giáng xuất hiện với chiếc áo lụa đối khâm màu xanh nhạt, váy bách hợp mềm mại, tóc búi xoáy ốc cài trâm ngọc, thanh nhã như tiên.
Nhưng Thu Lam lại nhạy bén nhận ra trên người cô nương nhà mình có chút khác lạ, nhìn kỹ hơn lại không tìm ra rốt cuộc sai sót ở đâu.
“Bên phía phòng chính chuyển lời đến, nói rằng lão thái thái gọi thái thái và các cô nương tới tiền sảnh, vừa nãy thái thái đến đây, thấy cô nương vẫn đang ngủ say nên đã đi trước, có lẽ bây giờ đã đến rồi.” Thu Lam thu ý nghĩ kỳ quái đó lại, nhỏ giọng nói với Thẩm Linh Giáng.
Thẩm Linh Giáng vẫn đang nghĩ tới vết bẩn trên người mình, vốn còn định tắm rửa lau người, nhưng bây giờ lại nghe lão tổ tông cho gọi mình, nữ tử tắm rửa thay đồ vốn cần tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa mẫu thân đã đi đến tiền sảnh trước, nếu mình đến muộn thì sẽ thất lễ, nên đành dẹp bỏ suy nghĩ đó rồi đi đến tiền sảnh cùng với thị nữ.
Vừa vén rèm vào trong sảnh, bên đó đã có âm thanh truyền tới.
“A Giáng đến rồi.” Ngụy lão thái quân ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa mỉm cười nói với nữ tử từ từ bên ngoài đi vào.
“Lão tổ tông.” Thẩm Linh Giáng mỉm cười, sau khi được cái gật đầu của mẫu thân, nàng mới từ từ bước đến trước mặt bà thu người hành lễ.
Ngụy lão thái quân hơi cử động, định kéo người ngồi xuống, Thẩm Linh Giáng hoảng hốt không dám ngồi xuống, nói như vậy là không hợp lễ nghi, nhưng Ngụy lão thái quân lại không quan tâm, trực tiếp ấn nàng ngồi xuống bên cạnh: “Có ngủ ngon không?”
Bà vẫn luôn yêu mến đứa cháu ngoại này, dung nhan xinh đẹp thì không nói, tính tình cũng cực kỳ tốt, dịu dàng ngoan ngoãn được lòng người còn lễ phép, tài hoa cũng nổi danh trong kinh thành.
Không nói thì thôi, vừa nói nàng lại nhớ tới cảnh lộn xộn trên giường kia, hình ảnh dâm loạn chăn màn xốc lên lại hiện lên trong đầu nàng, nàng bất giác đỏ mặt, ổn định lại tâm trạng mới gật đầu nói: “Người hầu trong phủ cữu cữu hầu hạ ổn thỏa, A Giáng ngủ rất ngon.”
Nghe nàng nói vậy, Ngụy lão thái quân mới cười tiếp, vỗ tay nàng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nói rồi lại như nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi tỳ nữ hầu hạ bên cạnh: “Thế tử gia đâu?”
“Bẩm lão thái quân, vừa nãy Thế tử gia cùng với mấy vị công tử mở tiệc ở Thu Thủy cư, có lẽ vẫn chưa biết tin.”
Thẩm Linh Giáng nghe vậy, lặng lẽ cụp mắt xuống, siết chặt khăn tay.
“Cái thằng nhóc này, suốt ngày chỉ bận rộn với mấy chuyện linh tinh, mau, gọi nó đến đây, cứ nói là cô mẫu và A Giáng tỷ tỷ của nó đến rồi.” Vừa hạ lệnh xong, lập tức có người hầu nhận lệnh cúi người đi ra ngoài.
“Nói ra thì cũng lâu rồi con chưa gặp Huyền Qua.” Ngụy thị ngồi ở dưới nói.
“Haizzz, thằng nhóc kém cỏi này, lúc nào cũng chọc giận cha nó...” Ngụy lão thái quân thở dài, rồi bắt đầu than thở kể lể về những thiếu sót của Ngụy Huyền Qua, mọi người lắng nghe nhưng cũng hiểu rõ trong lòng, Ngụy thế tử là độc đinh của phủ Quốc Công, từ nhỏ đã được Ngụy lão thái quân nâng trong lòng bàn tay, mọi thứ từ ăn uống đến may mặc đều tỉ mỉ nhất trong phủ, vì vậy khi đối mặt với lời trách mắng của Ngụy lão thái quân đối với hắn, mọi người đều chỉ cười theo, ngoại trừ Ngụy thị nói thêm một hai câu, những người khác đều không dám nói gì.
Lại nói bên phía Ngụy Huyền Qua, sau khi rời khỏi sương phòng, hắn lập tức lặng lẽ tránh khỏi ánh mắt người khác đi vào phòng mình.
“Thế tử gia.”
“Thế tử gia.”
...
Vào sân, những tỳ nữ hạ đẳng đang quét dọn bên trong đều cúi người hành lễ với hắn.
Ngụy Huyền Qua nào còn tâm trạng để ý tới bọn họ, chỉ đi thẳng vào phòng mình.
Dặn người hầu chuẩn bị nước xong hắn mới gọi toàn bộ người hầu thân cận tập hợp lại.
“Hứa nhị đâu?”
“Bẩm thế tử gia, vừa nãy Hứa nhị gia mới uống say không về phủ được, bây giờ đã được sắp xếp vào ở trong Thu Thủy cư.”
“Ha.” Ngụy Huyền Qua đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhớ tới vừa rồi mình lén lút đi từ bên đó về, giống hệt như một tên trộm không thấy ánh sáng ở trong chính căn nhà của mình, nhờ phúc Hứa nhị ban cho, cả đời Ngụy Huyền Qua hắn chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy.
Lại nhớ tới vừa nãy ở trên người, khi bị thị nữ quấy nhiễu, hắn và Thẩm Linh Giáng nhìn nhau một lúc lâu, dù sao nàng cũng lớn hơn hắn hai tuổi nên rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, khẽ nói với hắn: “Đệ ra ngoài từ cửa sổ, đừng kinh động đến người khác.”
Vừa rồi hắn hữu kinh vô hiểm* nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Nghĩ tới đây, hắn càng cảm thấy không thể bỏ qua cho Hứa nhị, sau khi vội vàng tắm rửa vết bẩn trên người thì lập tức đi đến Thu Thủy cư.
“Ưm...”
Nhíu mày, cảm giác cơ thể dần quay trở lại, tứ chi đau thấu xương, thân dưới đau rát, nàng nghi hoặc mở mắt, trước mặt lại xuất hiện một lồng ngực cứng rắn và cơ bắp hoàn toàn khác với mình, động tác của nàng chợt khựng lại, ký ức vài canh giờ trước chậm rãi chui vào trong đầu.
Nam nhân không thấy rõ mặt, thân hình vạm vỡ đầy sức mạnh cùng với sự chủ động và bám víu đầy ý loạn tình mê của chính mình, từng chuyện một thoáng qua khiến nàng bỗng chốc hoảng loạn. Nàng run môi, nâng mắt từ từ di chuyển tầm nhìn, khi thấy khuôn mặt quen thuộc đang ngủ say toát lên vẻ yên tĩnh, chân mày cao thẳng, tóc mai tựa lưỡi dao, nàng tức khắc giật mình bật dậy khỏi vòng tay hắn.
“Huyền...Huyền Qua.”
Nàng run rẩy gọi cái tên không muốn thừa nhận kia.
Có lẽ là do tiếng động của nàng quá lớn, cộng thêm nghe thấy tiếng gọi của nàng, nên trước khi mở mắt Ngụy Huyền Qua còn đang nghĩ: Nữ tử to gan, vậy mà lại dám gọi thẳng tên của hắn.
Sau đó thấy hắn nâng tây lên che mắt, đầu mày nhíu lại, có vẻ như đang mất kiên nhẫn. Suy cho cùng cũng là do vừa rồi quá suồng sã, uống nhiều rượu như vậy lại còn ôm nữ tử vào lòng điên loan đảo phượng suốt mấy canh giờ, bây giờ đầu óc đau nhức phải mất một lúc mới rút tay lại.
Mơ màng mở mắt ra, nữ tử ôm chăn che trước ngực, đầu tóc rối loạn, bả vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, chân mày lá liễu tinh tế khẽ cau lại, nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ.
Ngụy Huyền Qua đột nhiên trừng to mắt.
Hắn lập tức hoảng sợ bò dậy, không dám tin nói: “A...A Giáng tỷ tỷ.”
Thẩm Linh Giáng nhìn thiếu niên ngồi dậy, chăn tuột xuống, chỉ miễn cưỡng che được eo của hắn, nửa thân trên trần trụi hiện ra trước mắt nàng, bên trên còn có những dấu vết mập mờ, nàng bối rối quay mặt đi không dám nhìn tiếp nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Chẳng phải trên giường nên là nữ tử do Hứa nhị đưa tới sao, sao lại...
Ngụy Huyền Qua cứng đờ nhìn biểu tỷ mình vẫn luôn tôn kính, người mà mình đã cảnh cáo mọi người vào vài canh giờ, giờ đây một người vốn khéo ăn nói như hắn lại nhất thời không biết nên nói gì.
Vết xanh tím mình để lại trên người nàng và mùi hương mờ ám còn lưu lại trong không khí đều đang chứng minh hiện thực trước mắt tuyệt đối không phải là giả.
“A Giáng tỷ tỷ, ta...”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó một giọng nữ truyền tới: “Cô nương, người tỉnh chưa? Nô tỳ vào hầu hạ người.”
Hai người trên giường nháy mắt cứng đờ người, bốn mắt nhìn nhau.
Thu Lam ở bên ngoài thấy bên trong vẫn chưa có tiếng động truyền ra, lại gõ thêm vài cái: “Cô nương?”
“Đợi chút, không cần vào hầu hạ, ta tự mặc đồ là được.” Bên trong truyền tới một giọng nữ mềm mại.
“Vâng.” Nghe lời căn dặn, Thu Lam hơi ngờ vực, nhưng vẫn cung kính đáp rồi lui sang một bên canh giữ ở ngoài cửa.
Không lâu sau, cửa chậm rãi mở ra, sau đó Thẩm Linh Giáng xuất hiện với chiếc áo lụa đối khâm màu xanh nhạt, váy bách hợp mềm mại, tóc búi xoáy ốc cài trâm ngọc, thanh nhã như tiên.
Nhưng Thu Lam lại nhạy bén nhận ra trên người cô nương nhà mình có chút khác lạ, nhìn kỹ hơn lại không tìm ra rốt cuộc sai sót ở đâu.
“Bên phía phòng chính chuyển lời đến, nói rằng lão thái thái gọi thái thái và các cô nương tới tiền sảnh, vừa nãy thái thái đến đây, thấy cô nương vẫn đang ngủ say nên đã đi trước, có lẽ bây giờ đã đến rồi.” Thu Lam thu ý nghĩ kỳ quái đó lại, nhỏ giọng nói với Thẩm Linh Giáng.
Thẩm Linh Giáng vẫn đang nghĩ tới vết bẩn trên người mình, vốn còn định tắm rửa lau người, nhưng bây giờ lại nghe lão tổ tông cho gọi mình, nữ tử tắm rửa thay đồ vốn cần tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa mẫu thân đã đi đến tiền sảnh trước, nếu mình đến muộn thì sẽ thất lễ, nên đành dẹp bỏ suy nghĩ đó rồi đi đến tiền sảnh cùng với thị nữ.
Vừa vén rèm vào trong sảnh, bên đó đã có âm thanh truyền tới.
“A Giáng đến rồi.” Ngụy lão thái quân ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa mỉm cười nói với nữ tử từ từ bên ngoài đi vào.
“Lão tổ tông.” Thẩm Linh Giáng mỉm cười, sau khi được cái gật đầu của mẫu thân, nàng mới từ từ bước đến trước mặt bà thu người hành lễ.
Ngụy lão thái quân hơi cử động, định kéo người ngồi xuống, Thẩm Linh Giáng hoảng hốt không dám ngồi xuống, nói như vậy là không hợp lễ nghi, nhưng Ngụy lão thái quân lại không quan tâm, trực tiếp ấn nàng ngồi xuống bên cạnh: “Có ngủ ngon không?”
Bà vẫn luôn yêu mến đứa cháu ngoại này, dung nhan xinh đẹp thì không nói, tính tình cũng cực kỳ tốt, dịu dàng ngoan ngoãn được lòng người còn lễ phép, tài hoa cũng nổi danh trong kinh thành.
Không nói thì thôi, vừa nói nàng lại nhớ tới cảnh lộn xộn trên giường kia, hình ảnh dâm loạn chăn màn xốc lên lại hiện lên trong đầu nàng, nàng bất giác đỏ mặt, ổn định lại tâm trạng mới gật đầu nói: “Người hầu trong phủ cữu cữu hầu hạ ổn thỏa, A Giáng ngủ rất ngon.”
Nghe nàng nói vậy, Ngụy lão thái quân mới cười tiếp, vỗ tay nàng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nói rồi lại như nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi tỳ nữ hầu hạ bên cạnh: “Thế tử gia đâu?”
“Bẩm lão thái quân, vừa nãy Thế tử gia cùng với mấy vị công tử mở tiệc ở Thu Thủy cư, có lẽ vẫn chưa biết tin.”
Thẩm Linh Giáng nghe vậy, lặng lẽ cụp mắt xuống, siết chặt khăn tay.
“Cái thằng nhóc này, suốt ngày chỉ bận rộn với mấy chuyện linh tinh, mau, gọi nó đến đây, cứ nói là cô mẫu và A Giáng tỷ tỷ của nó đến rồi.” Vừa hạ lệnh xong, lập tức có người hầu nhận lệnh cúi người đi ra ngoài.
“Nói ra thì cũng lâu rồi con chưa gặp Huyền Qua.” Ngụy thị ngồi ở dưới nói.
“Haizzz, thằng nhóc kém cỏi này, lúc nào cũng chọc giận cha nó...” Ngụy lão thái quân thở dài, rồi bắt đầu than thở kể lể về những thiếu sót của Ngụy Huyền Qua, mọi người lắng nghe nhưng cũng hiểu rõ trong lòng, Ngụy thế tử là độc đinh của phủ Quốc Công, từ nhỏ đã được Ngụy lão thái quân nâng trong lòng bàn tay, mọi thứ từ ăn uống đến may mặc đều tỉ mỉ nhất trong phủ, vì vậy khi đối mặt với lời trách mắng của Ngụy lão thái quân đối với hắn, mọi người đều chỉ cười theo, ngoại trừ Ngụy thị nói thêm một hai câu, những người khác đều không dám nói gì.
Lại nói bên phía Ngụy Huyền Qua, sau khi rời khỏi sương phòng, hắn lập tức lặng lẽ tránh khỏi ánh mắt người khác đi vào phòng mình.
“Thế tử gia.”
“Thế tử gia.”
...
Vào sân, những tỳ nữ hạ đẳng đang quét dọn bên trong đều cúi người hành lễ với hắn.
Ngụy Huyền Qua nào còn tâm trạng để ý tới bọn họ, chỉ đi thẳng vào phòng mình.
Dặn người hầu chuẩn bị nước xong hắn mới gọi toàn bộ người hầu thân cận tập hợp lại.
“Hứa nhị đâu?”
“Bẩm thế tử gia, vừa nãy Hứa nhị gia mới uống say không về phủ được, bây giờ đã được sắp xếp vào ở trong Thu Thủy cư.”
“Ha.” Ngụy Huyền Qua đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhớ tới vừa rồi mình lén lút đi từ bên đó về, giống hệt như một tên trộm không thấy ánh sáng ở trong chính căn nhà của mình, nhờ phúc Hứa nhị ban cho, cả đời Ngụy Huyền Qua hắn chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy.
Lại nhớ tới vừa nãy ở trên người, khi bị thị nữ quấy nhiễu, hắn và Thẩm Linh Giáng nhìn nhau một lúc lâu, dù sao nàng cũng lớn hơn hắn hai tuổi nên rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, khẽ nói với hắn: “Đệ ra ngoài từ cửa sổ, đừng kinh động đến người khác.”
Vừa rồi hắn hữu kinh vô hiểm* nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Nghĩ tới đây, hắn càng cảm thấy không thể bỏ qua cho Hứa nhị, sau khi vội vàng tắm rửa vết bẩn trên người thì lập tức đi đến Thu Thủy cư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro