Nảy Sinh Tình Ý
2024-12-20 19:55:49
Edit: Lumi
Ngụy thế tử nói được làm được, ngay sau khi tạm biệt Thẩm Linh Giáng, hắn đã lập tức đi đến căn viện của mẫu thân.
Mấy ngày nay Trịnh thị bị nhiễm phong hàn cho nên mới không ra ngoài gặp khách, Ngụy Huyền Qua vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, chỉ thấy Trịnh thị đội khăn che trán ngồi dựa trên giường, bên cạnh có nha hoàn hầu hạ uống thuốc.
“Mẫu thân.” Hắn đi đến trước giường hành lễ.
“Huyền Qua đến rồi à.” Đợi uống hết ngụm thuốc cuối cùng, nha hoàn giúp lau miệng xong, Trịnh thị mới nhìn về phía hắn.
Thị nữ cấm ghế đến, Ngụy Huyền Qua bèn ngồi xuống bên cạnh giường: “Hôm nay mẫu thân đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Trịnh thị lại nhớ ra hôm qua Thẩm thị và Thẩm Linh Giáng vào phủ, lập tức hỏi: “Đã gặp cô mẫu của con chưa?”
Ngụy Huyền Qua gật đầu, nói: “Hôm qua đã gặp rồi ạ.”
“Mấy ngày nay sức khỏe của ta không được tốt, e là không thể ra ngoài chào hỏi bọn họ, cũng may có tổ mẫu của con ở đây, bà ấy chắc chắn có thể chăm sóc bọn họ chu đáo, lúc ở nhà con cũng phải giúp đỡ một chút.”
Thực ra cũng không cần Ngụy Huyền Qua giúp đỡ gì, trong phủ có rất nhiều người hầu thị nữ nên cũng không đến lượt hắn, đây chỉ là cái cớ để nhắc nhở hắn đừng đối xử vô lễ với khách mà thôi.
Tình cảm giữa Ngụy Huyền Qua và mẫu thân khá tốt, những chuyện nhỏ không đi trái với ý muốn của hắn thì hắn vẫn nghe theo: “Con đã hiểu.”
“Mẫu thân, con có một chuyện...” Hắn mới nói được một nửa thì đột nhiên có tỳ nữ đi vào.
“Phu nhân, chưởng quỹ của các cửa hàng đã đợi ở bên ngoài rồi ạ.”
Vốn dĩ hắn định nhắc đến chuyện hôn sự giữa hắn và Thẩm Linh Giáng với mẫu thân nhưng lại đột nhiên bị tỳ nữ cắt ngang, Ngụy Huyền Qua bực bội nhíu mày, sao hôm nay lại không thuận lợi gì hết thế này, xem ra giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, bỏ đi, đành chọn ngày khác nói vậy.
“Thôi, mẫu thân, người đang bận, chuyện của con để ngày khác rồi nói.”
Gần đây Trịnh thị phát hiện sổ sách bên dưới trình lên hơi bất thường, nên đã lập tức triệu tập các chưởng quỹ đến gặp mặt, nhưng không ngờ lại trùng thời gian với con trai, nghe hắn nói như vậy thì gật đầu: “Cũng được, con đi trước đi.”
Ngụy Huyền Qua bèn hành lễ cáo lui.
Thẩm Linh Giáng và mẫu thân ở lại phủ Quốc Công vài ngày rồi rời đi.
Nhị cô nương của Lễ Bộ thị lang phái người đến đưa thiệp mời cho nàng, nói là hẹn vài cô nương cùng dạo chơi trong vườn sen, Thẩm Linh Giáng nghĩ đã mấy ngày không ra ngoài chơi nên viết thư hồi đáp.
Ngày hôm sau, mấy cô nương thế gia đi dạo ở vườn sen một vòng, mùa hè nóng bức, cho dù trong vườn râm mát, nhưng đi nhiều như vậy vẫn khiến Thẩm Linh Giáng toát một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu nhìn thấy ở gần đó có một cái đình thì lập tức lên tiếng đề nghị vào đình nghỉ ngơi, mọi người cảm thấy ý kiến hay rồi cùng nhau đi qua đó.
Vào trong đình, Thẩm Linh Giáng lấy khăn lau mồ hôi mỏng trên mặt, lại nhìn thấy dưới đình có ao cá thì cảm thấy hứng thú, bèn sai người lấy mồi cá đến, nhón một nhúm nhỏ từ trong hũ sứ ra rắc xuống, một đàn cá nhỏ hoạt bát đáng yêu lập tức nhào lên tranh giành đồ ăn, ngươi đớp ta ta đớp ngươi, cảnh tượng đàn cá tranh nhau khiến nàng không nhịn được bật cười.
Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng người rì rầm truyền đến.
“Ấy, sao lại có tiếng nam nhân?” Lâm Phán Phù, đại cô nương của phủ Lâm Dương Bá đột nhiên hỏi.
Các cô nương lập tức ló đầu ra nhìn, Lý Huyễn Đào, nhị cô nương Lễ Bộ thị lang chợt vui vẻ nói: “Là đám người Tam ca ca!”
Sau đó nhìn thấy vài công tử do Lý Ứng dẫn đầu vừa đi vừa cười nói ở cách đó không xa.
“Còn có cả nhị công tử phủ Tấn Dương Hầu, thế tử phủ Ngụy Quốc Công...”
“Đúng là một cô nương không biết ngại, còn chỉ ra nữa.” Lý Huyễn Đào cười nàng ta.
Thẩm Linh Giáng nghe thấy tên của Ngụy Huyền Qua, động tác chợt khựng lại, rồi nhanh chóng quay về dáng vẻ bình tĩnh tiếp tục rắc mồi cá vào trong ao.
“Nói gì vậy chứ!” Trình Sương, nữ nhi của Binh Bộ thượng thư vừa chỉ người xấu hổ nói.
Mọi người thấy nàng ta thẹn quá hóa giận thì đều cười rộ lên.
Tiếng cười trong trẻo của nữ tử truyền đến, các công tử lang quân ở bên kia đang nghi hoặc thì Lý Ứng bỗng vui vẻ nói: “Hình như hôm nay là ngày muội muội nhà ta mời vài cô nương thế gia đến dạo chơi, các huynh đệ chi bằng cùng nhau qua đó một chuyến?”
Vài vị công tử lập tức đáp được, Ngụy Huyền Qua lại không quan tâm, chỉ đi theo đoàn người.
Đi được nửa đường thì bên cạnh xuất hiện một nhóm người.
“Tam đệ.”
Lý Ứng dừng bước, nhìn vị huynh trưởng lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa, thực ra là đang ra vẻ đạo mạo, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét nhưng hắn vẫn phải kìm chế tính tình của mình ở trước mặt mọi người.
“Đại ca.”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, tụ tập với bằng hữu cũng có thể đụng mặt tiểu tử này, có lẽ lại muốn nhìn xem lát nữa hắn ta diễn trò trước mặt mọi người như thế nào, thật sự quá đen đủi.
Nghĩ vậy, vẻ mặt của hắn ta càng thêm khó coi, đám người Hứa Cận biết rõ tình hình lại len lén cười.
Hai nhóm công tử lang quân hành lễ với nhau, trưởng tử Lý Tụ của Lễ Bộ thị lang đột nhiên nói: “Tam đệ đang định đi đâu vậy?”
Liên quan quái gì đến ngươi! Lý Ứng thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nói: “Nhị muội muội đang chơi ở trong đình phía trước, bọn đệ đang định qua đó gặp một chút.”
“Vậy sao không cùng bọn ta qua đó?”
Đúng là cóc ghẻ bám dai! Lý Ứng bực bội, không muốn để ý đến hắn ta nữa.
Ngụy Huyền Qua ở bên cạnh nhìn hai huynh đệ giằng co không dứt, cúi đầu phì cười một tiếng: “Đi thôi!” Sau đó hắn ung dung bước lên phía trước.
Vì Ngụy thế tử đã lên tiếng nên mọi người lập tức đi theo sau.
Còn chưa đi đến trước đình, Ngụy Huyền Qua đã nhìn thấy bóng người mảnh mai dựa vào lan can, mặc váy lụa thắt ngực mềm mại màu ngọc bích, áo choàng lụa gấm màu hồ nước phủ trên vai, chỉ thấy nàng giơ tay để lộ nửa đoạn cánh tay trắng như tuyết đeo vòng ngọc mỡ dê từ trong ống tay áo rộng ra rồi rắc thứ gì đó xuống ao, trên búi tóc phi tiên chỉ cài một cây trâm ngọc hoa mộc lan, ngoài ra không đeo thêm bất kỳ thứ gì khác nữa, mắt phượng mày ngài, eo như được buộc chặt, quả thực thanh thoát như thần tiên.
Có lẽ là do cảm nhận được, nàng thong thả quay đầu lại thì thấy Ngụy Huyền Qua mặc cẩm bào bó tay áo, trên eo thắt đai lưng bạch ngọc, đầu đội ngân quan khảm ngọc, chân đeo ủng đen đế trắng, một tay để ở sau lưng chậm rãi đi tới, vóc dáng cao lớn, mày kiếm mắt sao.
Thẩm Linh Giáng lập tức ngồi thẳng dậy, đưa hũ sứ trong tay cho Thu Lan ở bên cạnh sau đó lấy khăn lụa lau tay, rồi mới đi qua đó cùng các cô nương.
“Nhị muội muội!”
Lý Ứng bước nhanh lên trước Ngụy Huyền Qua, gọi về phía muội muội nhà mình đang mặc y phục mùa hè đối khâm màu vàng nhạt ở trong đình.
“Tam ca ca.” Lý Huyễn Đào nhìn đám nam nhân phía sau huynh trưởng, ai nấy cũng tuấn tú phong độ, tâm tư thiếu nữ nở rộ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, sau đó khẽ phúc thân hành lễ với các công tử.
Thẩm Linh Giáng ở phía cuối, cũng phúc thân chào hỏi theo các cô nương.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau.
“Nhị muội muội và các cô nương đang chơi gì vậy?” Lý Tụ hỏi.
“Chúng muội vừa ra khỏi vườn sen, đang lo không biết chơi gì mới được.”
“Hay là chúng ta cùng chơi ném bình nhé!” Có lẽ là do nhan sắc của các cô nương khiến tâm trạng vui vẻ, Lý Ứng đột nhiên nổi hứng, đề nghị.
“Được đó.”
“Trò này hay.”
...
Mọi người đều tán thành, chỉ có Ngụy Huyền Qua cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Linh Giáng ở phía sau lưng bọn họ, không nói một lời nào, không biết đang nghĩ gì.
“A Giáng muội muội.”
Đang nghĩ ngợi, bên tai chợt vang lên tiếng gọi, Ngụy Huyền Qua quay đầu thì lập tức nhìn thấy một nam tử mặc trường bào gấm thêu màu trắng ngà.
“Tề đại công tử.” Rồi lại thấy Thẩm Linh Giáng khẽ mỉm cười với hắn ta.
Hắn còn nói là ai, thì ra là Tề Kiên Bạch từng gửi thiếp đề thân cho nàng trong truyền thuyết.
A Giáng muội muội? Hừ, muội muội cái gì, Ngụy Huyền Qua không khỏi cảm thấy khó chịu, rồi lại nhìn nam tử tao nhã lịch sự đó, thầm nghĩ chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Cho nên hắn thản nhiên khẽ dịch người, trông như đang dựa vào gần Hứa Cận, nhưng thực ra là để chắn tầm nhìn của người ở phía sau.
Thẩm Linh Giáng đương nhiên nhìn ra là hắn đang cố tình, chỉ nói hắn ấu trĩ rồi cũng không nhìn người sau lưng hắn nữa mà đi nói chuyện với cô nương ở bên cạnh.
Sai người hầu đặt hai bình kim loại vào trong đình, mọi người tụ tập ở một bên.
“Chơi trò chơi thì phải có phần thưởng mới được, mọi người cảm thấy thế nào?”
“Vậy cũng đúng.”
“Ta cảm thấy được.”
Lý Huyễn Đào bật cười: “Vậy thì mỗi vị công tử và cô nương lấy một món đồ trên người mình làm phần thưởng thế nào?”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Các công tử cô nương đều lấy một một món đồ trên người xuống làm phần thưởng, đa số là ngọc bội, trang sức,...Đến Thẩm Linh Giáng, trên người nàng không có nhiều trang sức, nàng suy đi nghĩ lại rồi cắn môi hạ quyết tâm tháo vòng ngọc mỡ dê thích đeo nhất trên tay đặt xuống, Ngụy Huyền Qua thì lấy ngọc bội thiếp thân trên người đặt vào khay gỗ.
Trò chơi chính thức bắt đầu, các công tử lịch sự nhường cho các cô nương chơi trước, thế là các cô nương lần lượt ném bình, đến lượt Thẩm Linh Giáng, mỹ nhân có vóc dáng cao gầy mảnh mai đứng ở giữa, tay trái nâng tay áo rộng, tay phải cầm mũi tên trúc màu xanh, nhìn thật kỹ rồi mới ném mũi tên trúc trong tay đi.
“Keng.”
Mũi tên trúc vào bình.
“Trúng rồi!”
Có người reo hò, người khác không biết, nhưng Ngụy Huyền Qua biết rõ, lúc nhỏ hai người thường cùng chơi ném bình, Ngụy Huyền Qua thích nhất là thi đấu với nàng, vì vậy sau thời gian dài huấn luyện, Thẩm Linh Giáng đã trở thành tay ném bình lão luyện, mấy trò nhỏ này đương nhiên không thể làm khó được nàng.
Sau đó quả nhiên nàng liên tiếp ném trúng mấy mũi tên.
“Lại trúng rồi!”
“A Giáng giỏi quá!”
...
Tiếng khen ngợi vang lên tứ phía, Thẩm Linh Giáng ném mũi tên cuối cùng, chỉ đáng tiếc mũi tên trúc va phải miệng bình cho nên không trúng, nàng tiếc nuối mím môi.
Nhưng trúng bảy trên tám mũi tên đã rất giỏi rồi, những cô nương tiếp theo đều kém hơn Thẩm Linh Giáng, Trình Sương cùng lắm cũng chỉ ném được sáu trên tám, chỉ thấy nàng ta buồn bã bĩu môi, khuôn mặt tràn ngập vẻ thất vọng.
Tiếp đến là các công tử, đối với những nam tử chỉ cần luyện qua cưỡi ngựa bắn tên thì trò chơi đơn giản này có thể nói là “Dễ như trở bàn tay, chẳng tốn chút sức lực nào”, quả nhiên các thiếu niên lang quân ở đây gần như đều bách phát bách trúng, nhưng so với các cô nương thì lại không ấn tượng gì mấy.
Người cuối cùng là Ngụy Huyền Qua, khác với mọi người là mỗi lần một mũi tên, hắn chỉ lười biếng lấy ba mũi tên trúc từ trong bình ra, mọi người thấy vậy cứ tưởng hắn lười nhặt nhiều nên cầm trong tay để tiện cho lần ném sau, nhưng lại thấy hắn tùy ý đứng dậy, dáng vẻ lười biếng, liếc nhìn bình đồng cách xa vài thước rồi dùng sức ném đi.
“Keng keng keng.”
Một lần trúng ba mũi tên!
Ngoại trừ Thẩm Linh Giáng, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, sau đó không biết là ai dẫn đầu, trong đình vang lên một loạt tiếng vỗ tay.
“Hay!”
“Giỏi quá!”
“Thủ pháp tốt!”
...
Mọi người không biết, nhưng Thẩm Linh Giáng lại biết, đây là do lúc nhỏ hắn chê việc một lần chỉ có thể ném một mũi tên quá lãng phí thời gian sức lực, cho nên đã tự lần mò ra một cách thức đặc biệt, ban đầu Thẩm Linh Giáng tưởng hắn đang nói phóng đại, sau khi ném một lần cho nàng xem, lúc đó nàng cũng kinh ngạc như mọi người bây giờ.
Cho nên trong chốc lát hai biểu tỷ đệ đã giành hết sự nổi bật.
Ba người nam nữ đứng đầu trò ném bình đều có thể chọn lấy một thứ trong những phần thưởng kia, cũng không biết là quy định do ai đặt ra, nam tử chỉ được lấy của nữ tử, nữ tử chỉ được lấy của nam tử, rất hoang đường nhưng lại không thể phản bác.
Cô nương gia giữ đồ vật cá nhân của nam nhân khác chung quy cũng không tốt, nhưng đáng tiếc lại không thể lấy đồ của nữ tử, nhìn các loại “Phần thưởng” trên khay gỗ kia ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Thẩm Linh Giáng cúi người nhặt miếng ngọc bội kỳ lân hình tròn lên.
“Ta lấy cái này vậy.”
Ngụy Huyền Qua nhìn miếng ngọc bội quen thuộc trong tay nàng, lập tức mỉm cười, vui như mở cờ trong bụng.
Miếng ngọc bội đó thường được Ngụy Huyền Qua đeo trên người, Thẩm Linh Giáng vừa nhìn đã nhận ra, kỳ lân giương nanh múa vuốt, cũng có vài phần giống với chủ nhân.
Trình Sương ở bên cạnh thấy nàng cầm miếng ngọc bội kỳ lân đó đi thì cảm thấy cực kỳ thất vọng, cuối cùng chỉ lấy đại một cái khuy ngọc trên khay gỗ, đến lượt Lý Huyễn Đào đứng thứ ba, nàng ấy lại rất thành thật, chỉ lấy túi tiền lớn của ca ca nhà mình, ban đầu lúc Lý Ứng đặt nó lên khay gỗ đã khiến mọi người bật cười, Lý Ứng nói trên người không còn vật nào khác, chỉ có tiền có thể bù vào.
Đến phía nam tử, Thẩm Linh Giáng chỉ mong không ai nhặt cái vòng của mình, sau đó cũng có thể dễ dàng lấy về.
Nhưng lại thấy Ngụy Huyền Qua giành được hạng nhất dứt khoát cầm một cái vòng ngọc trên khay gỗ, Thẩm Linh Giáng nhìn thật kỹ, đây chẳng phải là vòng ngọc mỡ dê mình luôn tâm niệm đấy sao, vậy mà lại rơi vào trong tay hắn, nhất thời cũng không biết rốt cuộc hắn vô ý hay là cố ý nữa.
Ngụy Huyền Qua tất nhiên là đang cố ý, trước đó lúc tháo vòng tay này, hắn thấy nàng có vẻ không nỡ nên mới cố ý tranh lấy hạng nhất, thành công lấy được vòng tay của nàng. Vòng tay hơi lạnh nằm trong tay, còn mơ hồ truyền tới một chút hương thơm, Ngụy Huyền Qua kìm chế kích động muốn đưa nó lên trước mũi ngửi, sau đó lại sờ thêm vài cái rồi đặt vào cái túi trên eo.
Trên đường Ngụy Huyền Qua rửa tay quay về lại nhìn thấy Thẩm Linh Giáng và Tề Kiên Bạch đang trò chuyện vui vẻ ở trong đình, nữ tử thỉnh thoảng mỉm cười nhẹ nhàng trông rất xinh đẹp, nhìn từ góc độ này, hắn có thể thấy rõ ánh mắt của Tề Kiên Bạch, vừa nồng nhiệt vừa si mê, trong lòng Ngụy Huyền Qua lập tức bùn lên ngọn lửa tức giận.
Tiếp theo lại thấy tỳ nữ điểm trà không cẩn thận, đổ nước trà lên người Thẩm Linh Giáng, tỳ nữ hoảng sợ quỳ xuống nhận tội, Thẩm Linh Giáng khoát tay, đứng dậy như muốn đi thay đồ.
Lần này ra ngoài Thẩm Linh Giáng không mang theo đồ thay, Lý Huyễn Đào lập tức sai người lấy y phục của mình cho nàng.
Ở phía sau bình phong, Thẩm Linh Giáng cởi y phục ẩm ướt trên người xuống, nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân, chỉ cho rằng là tỳ nữ mang y phục đến, nhẹ giọng nói: “Để y phục lên bình phong đi.”
Nói rồi, nàng đang định quay người cầm y phục thì bị ai đó túm lấy eo bế lên bàn trang điểm.
Ngụy thế tử nói được làm được, ngay sau khi tạm biệt Thẩm Linh Giáng, hắn đã lập tức đi đến căn viện của mẫu thân.
Mấy ngày nay Trịnh thị bị nhiễm phong hàn cho nên mới không ra ngoài gặp khách, Ngụy Huyền Qua vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, chỉ thấy Trịnh thị đội khăn che trán ngồi dựa trên giường, bên cạnh có nha hoàn hầu hạ uống thuốc.
“Mẫu thân.” Hắn đi đến trước giường hành lễ.
“Huyền Qua đến rồi à.” Đợi uống hết ngụm thuốc cuối cùng, nha hoàn giúp lau miệng xong, Trịnh thị mới nhìn về phía hắn.
Thị nữ cấm ghế đến, Ngụy Huyền Qua bèn ngồi xuống bên cạnh giường: “Hôm nay mẫu thân đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Trịnh thị lại nhớ ra hôm qua Thẩm thị và Thẩm Linh Giáng vào phủ, lập tức hỏi: “Đã gặp cô mẫu của con chưa?”
Ngụy Huyền Qua gật đầu, nói: “Hôm qua đã gặp rồi ạ.”
“Mấy ngày nay sức khỏe của ta không được tốt, e là không thể ra ngoài chào hỏi bọn họ, cũng may có tổ mẫu của con ở đây, bà ấy chắc chắn có thể chăm sóc bọn họ chu đáo, lúc ở nhà con cũng phải giúp đỡ một chút.”
Thực ra cũng không cần Ngụy Huyền Qua giúp đỡ gì, trong phủ có rất nhiều người hầu thị nữ nên cũng không đến lượt hắn, đây chỉ là cái cớ để nhắc nhở hắn đừng đối xử vô lễ với khách mà thôi.
Tình cảm giữa Ngụy Huyền Qua và mẫu thân khá tốt, những chuyện nhỏ không đi trái với ý muốn của hắn thì hắn vẫn nghe theo: “Con đã hiểu.”
“Mẫu thân, con có một chuyện...” Hắn mới nói được một nửa thì đột nhiên có tỳ nữ đi vào.
“Phu nhân, chưởng quỹ của các cửa hàng đã đợi ở bên ngoài rồi ạ.”
Vốn dĩ hắn định nhắc đến chuyện hôn sự giữa hắn và Thẩm Linh Giáng với mẫu thân nhưng lại đột nhiên bị tỳ nữ cắt ngang, Ngụy Huyền Qua bực bội nhíu mày, sao hôm nay lại không thuận lợi gì hết thế này, xem ra giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, bỏ đi, đành chọn ngày khác nói vậy.
“Thôi, mẫu thân, người đang bận, chuyện của con để ngày khác rồi nói.”
Gần đây Trịnh thị phát hiện sổ sách bên dưới trình lên hơi bất thường, nên đã lập tức triệu tập các chưởng quỹ đến gặp mặt, nhưng không ngờ lại trùng thời gian với con trai, nghe hắn nói như vậy thì gật đầu: “Cũng được, con đi trước đi.”
Ngụy Huyền Qua bèn hành lễ cáo lui.
Thẩm Linh Giáng và mẫu thân ở lại phủ Quốc Công vài ngày rồi rời đi.
Nhị cô nương của Lễ Bộ thị lang phái người đến đưa thiệp mời cho nàng, nói là hẹn vài cô nương cùng dạo chơi trong vườn sen, Thẩm Linh Giáng nghĩ đã mấy ngày không ra ngoài chơi nên viết thư hồi đáp.
Ngày hôm sau, mấy cô nương thế gia đi dạo ở vườn sen một vòng, mùa hè nóng bức, cho dù trong vườn râm mát, nhưng đi nhiều như vậy vẫn khiến Thẩm Linh Giáng toát một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu nhìn thấy ở gần đó có một cái đình thì lập tức lên tiếng đề nghị vào đình nghỉ ngơi, mọi người cảm thấy ý kiến hay rồi cùng nhau đi qua đó.
Vào trong đình, Thẩm Linh Giáng lấy khăn lau mồ hôi mỏng trên mặt, lại nhìn thấy dưới đình có ao cá thì cảm thấy hứng thú, bèn sai người lấy mồi cá đến, nhón một nhúm nhỏ từ trong hũ sứ ra rắc xuống, một đàn cá nhỏ hoạt bát đáng yêu lập tức nhào lên tranh giành đồ ăn, ngươi đớp ta ta đớp ngươi, cảnh tượng đàn cá tranh nhau khiến nàng không nhịn được bật cười.
Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng người rì rầm truyền đến.
“Ấy, sao lại có tiếng nam nhân?” Lâm Phán Phù, đại cô nương của phủ Lâm Dương Bá đột nhiên hỏi.
Các cô nương lập tức ló đầu ra nhìn, Lý Huyễn Đào, nhị cô nương Lễ Bộ thị lang chợt vui vẻ nói: “Là đám người Tam ca ca!”
Sau đó nhìn thấy vài công tử do Lý Ứng dẫn đầu vừa đi vừa cười nói ở cách đó không xa.
“Còn có cả nhị công tử phủ Tấn Dương Hầu, thế tử phủ Ngụy Quốc Công...”
“Đúng là một cô nương không biết ngại, còn chỉ ra nữa.” Lý Huyễn Đào cười nàng ta.
Thẩm Linh Giáng nghe thấy tên của Ngụy Huyền Qua, động tác chợt khựng lại, rồi nhanh chóng quay về dáng vẻ bình tĩnh tiếp tục rắc mồi cá vào trong ao.
“Nói gì vậy chứ!” Trình Sương, nữ nhi của Binh Bộ thượng thư vừa chỉ người xấu hổ nói.
Mọi người thấy nàng ta thẹn quá hóa giận thì đều cười rộ lên.
Tiếng cười trong trẻo của nữ tử truyền đến, các công tử lang quân ở bên kia đang nghi hoặc thì Lý Ứng bỗng vui vẻ nói: “Hình như hôm nay là ngày muội muội nhà ta mời vài cô nương thế gia đến dạo chơi, các huynh đệ chi bằng cùng nhau qua đó một chuyến?”
Vài vị công tử lập tức đáp được, Ngụy Huyền Qua lại không quan tâm, chỉ đi theo đoàn người.
Đi được nửa đường thì bên cạnh xuất hiện một nhóm người.
“Tam đệ.”
Lý Ứng dừng bước, nhìn vị huynh trưởng lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa, thực ra là đang ra vẻ đạo mạo, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét nhưng hắn vẫn phải kìm chế tính tình của mình ở trước mặt mọi người.
“Đại ca.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là oan gia ngõ hẹp, tụ tập với bằng hữu cũng có thể đụng mặt tiểu tử này, có lẽ lại muốn nhìn xem lát nữa hắn ta diễn trò trước mặt mọi người như thế nào, thật sự quá đen đủi.
Nghĩ vậy, vẻ mặt của hắn ta càng thêm khó coi, đám người Hứa Cận biết rõ tình hình lại len lén cười.
Hai nhóm công tử lang quân hành lễ với nhau, trưởng tử Lý Tụ của Lễ Bộ thị lang đột nhiên nói: “Tam đệ đang định đi đâu vậy?”
Liên quan quái gì đến ngươi! Lý Ứng thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nói: “Nhị muội muội đang chơi ở trong đình phía trước, bọn đệ đang định qua đó gặp một chút.”
“Vậy sao không cùng bọn ta qua đó?”
Đúng là cóc ghẻ bám dai! Lý Ứng bực bội, không muốn để ý đến hắn ta nữa.
Ngụy Huyền Qua ở bên cạnh nhìn hai huynh đệ giằng co không dứt, cúi đầu phì cười một tiếng: “Đi thôi!” Sau đó hắn ung dung bước lên phía trước.
Vì Ngụy thế tử đã lên tiếng nên mọi người lập tức đi theo sau.
Còn chưa đi đến trước đình, Ngụy Huyền Qua đã nhìn thấy bóng người mảnh mai dựa vào lan can, mặc váy lụa thắt ngực mềm mại màu ngọc bích, áo choàng lụa gấm màu hồ nước phủ trên vai, chỉ thấy nàng giơ tay để lộ nửa đoạn cánh tay trắng như tuyết đeo vòng ngọc mỡ dê từ trong ống tay áo rộng ra rồi rắc thứ gì đó xuống ao, trên búi tóc phi tiên chỉ cài một cây trâm ngọc hoa mộc lan, ngoài ra không đeo thêm bất kỳ thứ gì khác nữa, mắt phượng mày ngài, eo như được buộc chặt, quả thực thanh thoát như thần tiên.
Có lẽ là do cảm nhận được, nàng thong thả quay đầu lại thì thấy Ngụy Huyền Qua mặc cẩm bào bó tay áo, trên eo thắt đai lưng bạch ngọc, đầu đội ngân quan khảm ngọc, chân đeo ủng đen đế trắng, một tay để ở sau lưng chậm rãi đi tới, vóc dáng cao lớn, mày kiếm mắt sao.
Thẩm Linh Giáng lập tức ngồi thẳng dậy, đưa hũ sứ trong tay cho Thu Lan ở bên cạnh sau đó lấy khăn lụa lau tay, rồi mới đi qua đó cùng các cô nương.
“Nhị muội muội!”
Lý Ứng bước nhanh lên trước Ngụy Huyền Qua, gọi về phía muội muội nhà mình đang mặc y phục mùa hè đối khâm màu vàng nhạt ở trong đình.
“Tam ca ca.” Lý Huyễn Đào nhìn đám nam nhân phía sau huynh trưởng, ai nấy cũng tuấn tú phong độ, tâm tư thiếu nữ nở rộ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, sau đó khẽ phúc thân hành lễ với các công tử.
Thẩm Linh Giáng ở phía cuối, cũng phúc thân chào hỏi theo các cô nương.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau.
“Nhị muội muội và các cô nương đang chơi gì vậy?” Lý Tụ hỏi.
“Chúng muội vừa ra khỏi vườn sen, đang lo không biết chơi gì mới được.”
“Hay là chúng ta cùng chơi ném bình nhé!” Có lẽ là do nhan sắc của các cô nương khiến tâm trạng vui vẻ, Lý Ứng đột nhiên nổi hứng, đề nghị.
“Được đó.”
“Trò này hay.”
...
Mọi người đều tán thành, chỉ có Ngụy Huyền Qua cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Linh Giáng ở phía sau lưng bọn họ, không nói một lời nào, không biết đang nghĩ gì.
“A Giáng muội muội.”
Đang nghĩ ngợi, bên tai chợt vang lên tiếng gọi, Ngụy Huyền Qua quay đầu thì lập tức nhìn thấy một nam tử mặc trường bào gấm thêu màu trắng ngà.
“Tề đại công tử.” Rồi lại thấy Thẩm Linh Giáng khẽ mỉm cười với hắn ta.
Hắn còn nói là ai, thì ra là Tề Kiên Bạch từng gửi thiếp đề thân cho nàng trong truyền thuyết.
A Giáng muội muội? Hừ, muội muội cái gì, Ngụy Huyền Qua không khỏi cảm thấy khó chịu, rồi lại nhìn nam tử tao nhã lịch sự đó, thầm nghĩ chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Cho nên hắn thản nhiên khẽ dịch người, trông như đang dựa vào gần Hứa Cận, nhưng thực ra là để chắn tầm nhìn của người ở phía sau.
Thẩm Linh Giáng đương nhiên nhìn ra là hắn đang cố tình, chỉ nói hắn ấu trĩ rồi cũng không nhìn người sau lưng hắn nữa mà đi nói chuyện với cô nương ở bên cạnh.
Sai người hầu đặt hai bình kim loại vào trong đình, mọi người tụ tập ở một bên.
“Chơi trò chơi thì phải có phần thưởng mới được, mọi người cảm thấy thế nào?”
“Vậy cũng đúng.”
“Ta cảm thấy được.”
Lý Huyễn Đào bật cười: “Vậy thì mỗi vị công tử và cô nương lấy một món đồ trên người mình làm phần thưởng thế nào?”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Các công tử cô nương đều lấy một một món đồ trên người xuống làm phần thưởng, đa số là ngọc bội, trang sức,...Đến Thẩm Linh Giáng, trên người nàng không có nhiều trang sức, nàng suy đi nghĩ lại rồi cắn môi hạ quyết tâm tháo vòng ngọc mỡ dê thích đeo nhất trên tay đặt xuống, Ngụy Huyền Qua thì lấy ngọc bội thiếp thân trên người đặt vào khay gỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trò chơi chính thức bắt đầu, các công tử lịch sự nhường cho các cô nương chơi trước, thế là các cô nương lần lượt ném bình, đến lượt Thẩm Linh Giáng, mỹ nhân có vóc dáng cao gầy mảnh mai đứng ở giữa, tay trái nâng tay áo rộng, tay phải cầm mũi tên trúc màu xanh, nhìn thật kỹ rồi mới ném mũi tên trúc trong tay đi.
“Keng.”
Mũi tên trúc vào bình.
“Trúng rồi!”
Có người reo hò, người khác không biết, nhưng Ngụy Huyền Qua biết rõ, lúc nhỏ hai người thường cùng chơi ném bình, Ngụy Huyền Qua thích nhất là thi đấu với nàng, vì vậy sau thời gian dài huấn luyện, Thẩm Linh Giáng đã trở thành tay ném bình lão luyện, mấy trò nhỏ này đương nhiên không thể làm khó được nàng.
Sau đó quả nhiên nàng liên tiếp ném trúng mấy mũi tên.
“Lại trúng rồi!”
“A Giáng giỏi quá!”
...
Tiếng khen ngợi vang lên tứ phía, Thẩm Linh Giáng ném mũi tên cuối cùng, chỉ đáng tiếc mũi tên trúc va phải miệng bình cho nên không trúng, nàng tiếc nuối mím môi.
Nhưng trúng bảy trên tám mũi tên đã rất giỏi rồi, những cô nương tiếp theo đều kém hơn Thẩm Linh Giáng, Trình Sương cùng lắm cũng chỉ ném được sáu trên tám, chỉ thấy nàng ta buồn bã bĩu môi, khuôn mặt tràn ngập vẻ thất vọng.
Tiếp đến là các công tử, đối với những nam tử chỉ cần luyện qua cưỡi ngựa bắn tên thì trò chơi đơn giản này có thể nói là “Dễ như trở bàn tay, chẳng tốn chút sức lực nào”, quả nhiên các thiếu niên lang quân ở đây gần như đều bách phát bách trúng, nhưng so với các cô nương thì lại không ấn tượng gì mấy.
Người cuối cùng là Ngụy Huyền Qua, khác với mọi người là mỗi lần một mũi tên, hắn chỉ lười biếng lấy ba mũi tên trúc từ trong bình ra, mọi người thấy vậy cứ tưởng hắn lười nhặt nhiều nên cầm trong tay để tiện cho lần ném sau, nhưng lại thấy hắn tùy ý đứng dậy, dáng vẻ lười biếng, liếc nhìn bình đồng cách xa vài thước rồi dùng sức ném đi.
“Keng keng keng.”
Một lần trúng ba mũi tên!
Ngoại trừ Thẩm Linh Giáng, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, sau đó không biết là ai dẫn đầu, trong đình vang lên một loạt tiếng vỗ tay.
“Hay!”
“Giỏi quá!”
“Thủ pháp tốt!”
...
Mọi người không biết, nhưng Thẩm Linh Giáng lại biết, đây là do lúc nhỏ hắn chê việc một lần chỉ có thể ném một mũi tên quá lãng phí thời gian sức lực, cho nên đã tự lần mò ra một cách thức đặc biệt, ban đầu Thẩm Linh Giáng tưởng hắn đang nói phóng đại, sau khi ném một lần cho nàng xem, lúc đó nàng cũng kinh ngạc như mọi người bây giờ.
Cho nên trong chốc lát hai biểu tỷ đệ đã giành hết sự nổi bật.
Ba người nam nữ đứng đầu trò ném bình đều có thể chọn lấy một thứ trong những phần thưởng kia, cũng không biết là quy định do ai đặt ra, nam tử chỉ được lấy của nữ tử, nữ tử chỉ được lấy của nam tử, rất hoang đường nhưng lại không thể phản bác.
Cô nương gia giữ đồ vật cá nhân của nam nhân khác chung quy cũng không tốt, nhưng đáng tiếc lại không thể lấy đồ của nữ tử, nhìn các loại “Phần thưởng” trên khay gỗ kia ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Thẩm Linh Giáng cúi người nhặt miếng ngọc bội kỳ lân hình tròn lên.
“Ta lấy cái này vậy.”
Ngụy Huyền Qua nhìn miếng ngọc bội quen thuộc trong tay nàng, lập tức mỉm cười, vui như mở cờ trong bụng.
Miếng ngọc bội đó thường được Ngụy Huyền Qua đeo trên người, Thẩm Linh Giáng vừa nhìn đã nhận ra, kỳ lân giương nanh múa vuốt, cũng có vài phần giống với chủ nhân.
Trình Sương ở bên cạnh thấy nàng cầm miếng ngọc bội kỳ lân đó đi thì cảm thấy cực kỳ thất vọng, cuối cùng chỉ lấy đại một cái khuy ngọc trên khay gỗ, đến lượt Lý Huyễn Đào đứng thứ ba, nàng ấy lại rất thành thật, chỉ lấy túi tiền lớn của ca ca nhà mình, ban đầu lúc Lý Ứng đặt nó lên khay gỗ đã khiến mọi người bật cười, Lý Ứng nói trên người không còn vật nào khác, chỉ có tiền có thể bù vào.
Đến phía nam tử, Thẩm Linh Giáng chỉ mong không ai nhặt cái vòng của mình, sau đó cũng có thể dễ dàng lấy về.
Nhưng lại thấy Ngụy Huyền Qua giành được hạng nhất dứt khoát cầm một cái vòng ngọc trên khay gỗ, Thẩm Linh Giáng nhìn thật kỹ, đây chẳng phải là vòng ngọc mỡ dê mình luôn tâm niệm đấy sao, vậy mà lại rơi vào trong tay hắn, nhất thời cũng không biết rốt cuộc hắn vô ý hay là cố ý nữa.
Ngụy Huyền Qua tất nhiên là đang cố ý, trước đó lúc tháo vòng tay này, hắn thấy nàng có vẻ không nỡ nên mới cố ý tranh lấy hạng nhất, thành công lấy được vòng tay của nàng. Vòng tay hơi lạnh nằm trong tay, còn mơ hồ truyền tới một chút hương thơm, Ngụy Huyền Qua kìm chế kích động muốn đưa nó lên trước mũi ngửi, sau đó lại sờ thêm vài cái rồi đặt vào cái túi trên eo.
Trên đường Ngụy Huyền Qua rửa tay quay về lại nhìn thấy Thẩm Linh Giáng và Tề Kiên Bạch đang trò chuyện vui vẻ ở trong đình, nữ tử thỉnh thoảng mỉm cười nhẹ nhàng trông rất xinh đẹp, nhìn từ góc độ này, hắn có thể thấy rõ ánh mắt của Tề Kiên Bạch, vừa nồng nhiệt vừa si mê, trong lòng Ngụy Huyền Qua lập tức bùn lên ngọn lửa tức giận.
Tiếp theo lại thấy tỳ nữ điểm trà không cẩn thận, đổ nước trà lên người Thẩm Linh Giáng, tỳ nữ hoảng sợ quỳ xuống nhận tội, Thẩm Linh Giáng khoát tay, đứng dậy như muốn đi thay đồ.
Lần này ra ngoài Thẩm Linh Giáng không mang theo đồ thay, Lý Huyễn Đào lập tức sai người lấy y phục của mình cho nàng.
Ở phía sau bình phong, Thẩm Linh Giáng cởi y phục ẩm ướt trên người xuống, nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân, chỉ cho rằng là tỳ nữ mang y phục đến, nhẹ giọng nói: “Để y phục lên bình phong đi.”
Nói rồi, nàng đang định quay người cầm y phục thì bị ai đó túm lấy eo bế lên bàn trang điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro