Túc Nga Mi

Cứng Đầu Muốn C...

2024-12-20 19:55:49

Edit: Lumi

Sau khi ăn xong, Ngụy lão thái quân và những người khác được các tỳ nữ thân cận hầu hạ súc miệng rửa tay.

Đột nhiên có một bà tử đi lên ghé vào tai Ngụy lão thái quân nói gì đó.

Ngụy lão thái quân nhíu mày, sau đó nhìn về phía Thẩm Linh Giáng: “Buổi trưa A Giáng nghỉ ngơi ở đâu?”

Thẩm Linh Giáng nghe vậy thì trong lòng giật thót, chỉ cho rằng lọt tiếng gió ở đâu đó bèn đặt chén trà trong tay xuống: “Là do người hầu dẫn đường, A Giáng cũng không biết.”

Quay đầu lại nhìn Thu Lan ở phía sau, Thu Lan lập tức tiến lên nói: “Bẩm lão thái quân, buổi trưa cô nương nghỉ ngơi ở Thu Lâm các ạ.”

“Thu Lâm các? Sao lại đi tới đó?” Ngụy lão thái quân rõ ràng đã dặn là đưa biểu cô nương vào Dư Ấm cư, nơi đó râm mát rất thích hợp ở vào mùa hè.

Ở bên cạnh lại có bà tử giải thích.

“Có lẽ là do hạ nhân lơ là, làm sai lời dặn.” Bây giờ Ngụy Huyền Qua đã rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thì ra là do hạ nhân dẫn Thẩm Linh Giáng đi vào nhầm phòng, chẳng trách...

Đúng là một sai lầm lớn.

“Lại không biết nghe lệnh như vậy, phạt hạ nhân chịu trách nhiệm chuyện này ba tháng tiền công...” Ngụy lão thái quân ung dung đưa ra hình phạt đối với người hầu mắc lỗi ngày hôm nay.

Thẩm Linh Giáng không hề ngăn cản, người hầu làm sai vốn nên trừng phạt, nếu là bình thường có lẽ nàng sẽ khuyên can đôi chút nhưng vừa nhớ đến chuyện hôm nay hẳn là do người hầu không cẩn thận tạo thành, trong lòng lại không cách nào giải thích.

“Bỏ đi, sắp xếp biểu cô nương ở trong phòng nhỏ trong phòng ta.” Lúc còn nhỏ, Thẩm Linh Giáng và Ngụy Huyền Qua thường cùng ngủ ở phòng nhỏ trong phòng bà ấy.

Vừa hạ lệnh, lập tức có bà tử dẫn người ra ngoài đi sắp xếp.

Nghe thấy lệnh của Ngụy lão thái quân, Ngụy Huyền Qua lại nhíu mày, hắn vốn định đợi sau khi Thẩm Linh Giáng về phòng thì lại đến tìm nàng trao đổi về chuyện hôm nay, nhưng bây giờ người lại bị sắp xếp vào trong phòng lão tổ tông, người đông mắt nhiều, thật sự rất bất tiện, vì vậy hắn chỉ đành kìm nén tâm tư tìm một dịp khác.

Thẩm Linh Giáng vừa bước vào phòng thì lập tức sai người chuẩn bị nước tắm, cảm giác dính nhớp trên người đã kéo dài nửa ngày, giữa hai chân còn không ngừng chảy ra dịch thể ẩm ướt, vừa nãy ở cùng mọi người nàng luôn phải kẹp chặt hai chân lại nhưng vẫn không ngăn được chất lỏng liên tục chảy ra, đoán chừng đã làm ướt nửa tiết khố, thật sự xấu hổ muốn chết.

Những người khác đều lui ra, chỉ để lại một thị nữ thân cận là Thu Lan.

“Cô nương!” Thu Lan giúp nàng cởi y phục trên người, chỉ thấy trên cơ thể vốn trắng nõn của cô nương nhà mình xuất hiện các dấu vết xanh tím lẫn lộn, không kìm được kinh hô thành tiếng.

Thu Lan lớn hơn Thẩm Linh Giáng hai tuổi, tuy vẫn chưa thành thân nhưng đã hiểu chuyện đời từ lâu, thấy tình trạng hiện giờ của nàng, làm sao có thể không biết gì, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không kìm được rơi nước mắt.

“Cô nương, rốt cuộc là ai...”

“Không được phép hỏi nữa.” Thẩm Linh Giáng nhấc chân bước vào trong nước, cắt ngang lời nói của nàng ấy: “Chuyện hôm nay, ngươi phải giữ kín trong bụng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng trách, chẳng trách nàng ấy lại cảm thấy hôm nay cô nương kỳ lạ như vậy, từ lúc ngủ dậy đã u sầu không thôi.

Trong lòng Thu Lan mơ hồ có một suy đoán, nam tử có thể đến gần người cô nương trong phủ Ngụy Quốc Công ngoại trừ Ngụy Quốc Công gia thì chính là...

Nàng ấy không dám nghĩ nữa, chỉ lau qua mấy giọt nước mắt trên mặt rồi dẹp bỏ suy nghĩ, giúp Thẩm Linh Giáng tắm rửa.

Suy cho cùng Ngụy Huyền Qua cũng đã bắn vào trong cơ thể nàng quá nhiều, Thẩm Linh Giáng chỉ đành kìm nén sự ngượng ngùng đào móc một hồi lâu, lại thay một thùng nước nữa mới hoàn toàn rửa sạch cơ thể.

Rồi lặng lẽ sai người tránh tai mắt đun thuốc tránh thai, sau khi uống xong Thẩm Linh Giáng mới yên lòng đi ngủ.

Ngụy Huyền Qua ở bên kia lại nằm trằn trọc ở trên giường mãi không ngủ được, thật sự không buồn ngủ chút nào, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, ngồi thẳng đến sáng hôm sau.

Sáng sớm Thẩm Linh Giáng đi thăm hỏi Ngụy lão thái quân rồi định đi dạo quanh trong phủ, đúng lúc đi ngang qua hành lang, đột nhiên ở bên cạnh có một một bàn tay giơ ra che miệng nàng lại.

“Ưm...” Tiếp theo, người bị kéo vào trong phòng.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đóng lại, Thẩm Linh Giáng hoảng hốt nhìn người che miệng mình.

“A Giáng tỷ tỷ.”

Giọng nói quen thuộc truyền tới, Thẩm Linh Giáng mới ngừng giãy giụa.

Ngụy Huyền Qua chậm rãi rút bàn tay che miệng nàng lại, người ở trong phòng của lão tổ tông, muốn tìm nàng nói chuyện riêng thật sự không dễ, cho nên hắn cố ý cho người tách nha hoàn bên cạnh nàng ra để hắn tranh thủ lúc này.

“Huyền Qua, đệ muốn làm gì?” Thẩm Linh Giáng cau mày hỏi hắn.

Ngụy Huyền Qua cụp mắt sắp xếp lại cảm xúc rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng nói: “A Giáng tỷ tỷ, chuyện hôm qua là ta có lỗi với tỷ, nhưng tỷ yên tâm, Huyền Qua tuyệt đối sẽ không trốn tránh, ngày khác ta sẽ...”

Nhưng chưa đợi hắn nói xong, ngoài cửa đã đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.

“Chờ một chút, ta vào phòng này lấy vài món đồ...”

Hai người giật mình, Ngụy Huyền Qua phản ứng lại trước, nhanh tay lẹ mắt kéo người trốn vào sau bình phong.

Cánh cửa bị đẩy ra, sau đó một nữ tử mặc đồ nha hoàn lặng lẽ đi vào.

Ngụy Huyền Qua và Thẩm Linh Giáng trốn sau bức bình phong Cẩm Tú Sơn Hà, hai người dựa rất gần nhau, mùi thơm thoang thoảng trên người nữ tử truyền tới lại khiến hắn nhớ đến cảnh tượng trên giường ngày hôm đó, làn da trăng nõn mịn màng như ngọc mỡ dê, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, tiếng rên rỉ thở gấpkhi ôm lấy lấy hắn trong cơn động tình, Ngụy Huyền Qua cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng kia, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, yết hầu khẽ chuyển động.

Tỳ nữ lấy thứ gì đó ra khỏi ngăn rồi rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cạch.”

Cánh cửa lại đóng lại, Thẩm Linh Giáng nín thở tĩnh khí một lúc lâu, thấy nàng ta cuối cùng cũng rời đi mới thở phào, lúc ngẩng đầu lại phát hiện người phía trước đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào môi nàng, nàng sửng sốt một lúc mới nhận ra hai người dựa rất gần nhau, mùi trầm hương thoảng thoảng trên người nam tử phả vào mặt, Thẩm Linh Giáng đỏ mặt, giơ tay khẽ đẩy hắn ra.

Đột nhiên bị đẩy ra, Ngụy Huyền Qua mới hoàn hồn lại.

“Ta sẽ mau chóng bảo mẫu thân phái người đến phủ đề thân.”

Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể như vậy.

Trong thời thế hiện nay, trinh tiết nữ tử cực kỳ quan trọng, thậm chí đối với một số nữ tử trinh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng, nếu bị người ngoài phát hiện mất trinh tiết trước khi thành hôn thì đây không còn là chuyện của một người nữa, mà đã biến thành chuyện của cả gia tộc, thậm chí cuối cùng còn trở thành nỗi nhục của gia tộc.

Chuyện nữ tử dân gian vì mất trinh tiết mà bị dìm lồng heo hoặc bị thiêu cháy nhiều không kẻ siết, thế gia quý tộc coi trọng lễ nghĩa nhân quý, tuy phong tục không lỗ mãng như dân gian nhưng cũng từng có nữ tử sau khi thành hôn bị phát hiện đã mất trinh tiết từ trước, bị nhà chồng sỉ nhục dẫn đến không chịu nổi mà treo cổ tự vẫn.

Ngụy Huyền Qua không muốn nàng trở thành một trong số đó, cũng không thể để nàng vô cớ chịu chỉ trích như vậy, nói hắn ích kỷ cũng được, không quan tâm nàng có thích hắn hay không cũng được, tóm lại hắn sẽ không để nàng dễ dàng rơi vào kết cục đó.

Nhưng từ nhỏ, Thẩm Linh Giáng đã theo phụ thân đọc rất nhiều kinh thư, tâm cảnh nhãn giới khác với những nữ tử chỉ biết được mấy cuốn sách hạn hẹp như “Nữ tắc”, “Nữ Tứ thư”, “Liệt Nữ truyện”,...Hồi nhỏ, khi đọc “Tam Tòng Tứ Đức” nàng từng hỏi phụ thân như này: “Xuất giá không tòng phu thì sao? Phu chết không tòng tử thì thế nào?”

Trong nhất thời, Thẩm đại nhân giàu kiến thức, học rộng tài cao bị hỏi đến cứng họng, cuối cùng mới vỗ tay cười nói: “Con gái A Giáng của ta đúng là khác với nữ tử bình thường!”

Cho nên đối với nàng, trinh tiết tất nhiên quan trọng, “Thú vui của con người” cũng quan trọng, ai mà không mong “Lưỡng tình tương duyệt” chứ? Giữa nàng và Ngụy Huyền Qua cùng lắm chỉ có tình tỷ đệ tích lũy qua nhiều năm, còn tình yêu thì không có một chút nào, nếu thật sự thành hôn, lỡ đến khi đó hai người không đồng lòng, lỡ sau này hắn tìm được nữ tử mình thật sự yêu thích thì nàng phải đối mặt với tình cảnh ấy như thế nào?

Thẩm gia có gia lớn nghiệp lớn, nuôi dưỡng một nữ tử yếu đuối như nàng đương nhiên không thành vấn đề, cùng lắm thì không gả cho ai cả, cả đời ở trong nhà, tự do tự tại, nếu cả đời sống trong lời đàm tiếu của người khác thì đời người còn có ý nghĩa gì nữa? Dứt khoát buông tha cho hắn cũng buông tha cho chính mình, cớ sao không vui vẻ làm vậy?

Thẩm Linh Giáng tất nhiên vẫn giữ vững bản tâm của mình, vì vậy nói: “Nam tử biết chịu trách nhiệm đương nhiên tốt, nhưng ta sẽ không lấy chuyện trinh tiết ra ràng buộc đệ, đệ cũng không cần phải sầu não vì việc này, cứ coi như là một chuyện ngoài ý muốn, sau này chúng ta vẫn là tỷ đệ.”

Ngụy Huyền Qua nghe nàng nói vậy lại ngẩn ra, hắn không ngờ nàng lại có suy nghĩ như vậy, trái lại khiến mình như một kẻ dung tục, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng bi thảm của những nữ tử kia, hắn lại nói: “Những điều A Giáng tỷ tỷ nói ta hiểu rõ, nhưng ta không muốn tỷ cả ngày phải sống trong lo lắng sợ hãi.”

“Ta...” Thẩm Linh Giáng định nói tiếp, nhưng Ngụy Huyền Qua lại giơ ngón tay ra chặn môi nàng.

“Lòng ta đã quyết, tỷ tỷ không cần nói nữa.”

“...”

Không ngờ hắn lại cứng đầu như vậy, Thẩm Linh Giáng rất bất lực, cuối cùng đành mặc kệ, chỉ mong hắn có thể sớm nghĩ thông.

....

Ngụy Huyền Qua: Không nghe không nghe, cứ muốn tỷ làm vợ ta đấy!

Thẩm Linh Giáng: Cạn lời rồi mọi người à...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Túc Nga Mi

Số ký tự: 0