Ngoại Truyện: H...
2024-12-20 19:55:49
Edit: Lumi
Dưới gối Ngụy Quốc Công có một người con trai tên là Huyền Qua, năm nay ba tuổi, có vẻ ngoài đáng yêu, thông minh lanh lợi, nghe nói khi cậu bé ra đời trên bầu trời đã xuất hiện kim quang kéo dài đến tận hoàng hôn mới tan biến, cho nên ngay khi vừa sinh ra Ngụy thế tử đã khác biệt với người thường.
Là đứa con duy nhất của phủ Ngụy Quốc Công, hắn đương nhiên là bảo bối trong lòng bàn tay của cả phủ, lúc đầy tháng, Ngụy Quốc Công đã xin phong tước vị thế tử cho hắn.
“A Giáng tỷ tỷ!”
Từ phía xa, Tiểu Huyền Qua thò đầu ra ngoài xe ngựa nhìn thấy Thẩm Linh Giáng, lập tức kích động vẫy tay hô to.
Sau đó hắn nhảy xuống xe trước, lạch bạch chạy về phía Thẩm Linh Giáng mặc kệ tiếng kêu to đuổi theo của mẫu thân và người hầu ở phía sau.
“Cẩn thận chút, Huyền Qua.” Thẩm Linh Giáng giang hai tay ra ôm hắn vào lòng.
“A Giáng tỷ tỷ, Huyền Qua rất nhớ tỷ.” Tiểu Huyền Qua mặc cẩm bào màu đỏ, đầu đội kim quan nhỏ, trông vô cùng quý phái và tinh xảo, ôm chặt lấy cổ nàng, má áp vào má nàng, giọng nói có chút ấm ức.
“Vậy sao không đến gặp tỷ sớm hơn?” Thẩm Linh Giáng cũng chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, tuy vóc dáng cao hơn hắn không ít, nhưng bế Ngụy Huyền Qua nhỏ hơn nàng hai tuổi rõ ràng vẫn có phần vất vả.
Ma ma hầu hạ bên cạnh thấy vậy thì định tiến lên bế tiểu thế tử trong lòng nàng nhưng lại bị Thẩm Linh Giáng quay người từ chối.
“Không sao đâu, ta có thể.”
Nói rồi nàng bế người đi thẳng vào trong phòng.
Miễn cưỡng bế người vào phòng xong, Thẩm Linh Giáng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, Tiểu Huyền Qua cũng rất biết ý nhảy xuống khỏi vòng tay nàng, nói bằng giọng non nớt: “A Giáng tỷ tỷ vất vả rồi.”
Thẩm Linh Giáng đương nhiên cũng mang tính tình trẻ con, dùng ngón tay chọc vào gò má nhỏ phúng phính nói: “Vậy Huyền Qua mau lớn đi nhé!”
Tiểu Huyền Qua lại nhào vào trong lòng nàng, dựa vào nàng lớn tiếng nói: “Đợi đệ lớn rồi thì đổi lại đệ bế A Giáng tỷ tỷ!”
Lúc Trịnh thị vào thì vừa hay nghe thấy câu nói này, mỉm cười nói: “Hừ, khỉ con.”
Đối mặt với lời chê cười của mẫu thân đối với mình, Tiểu Huyền Qua quay đầu lại không vui bĩu môi với bà, ánh mắt u oán.
Mấy người ngồi xuống, các nha hoàn bà tử bê điểm tâm và trà lên.
“Huyền Qua, còn không mau xuống khỏi người A Giáng tỷ tỷ.” Trịnh thị liếc nhìn Tiểu Huyền Qua vẫn cứ bám riết lấy Thẩm Linh Giáng nói.
“Không muốn!” Tiểu Huyền Qua lại ôm chặt lấy cổ Thẩm Linh Giáng, như thể sợ có ai đó cuỗm mất nàng đi vậy.
Thấy không nói được hắn, Trịnh thị đành mặc kệ, trước giờ Thẩm Linh Giáng vẫn luôn dung túng biểu đệ lanh lợi đáng yêu này nhất nên cũng không xua đuổi hắn, ôm người lên, đưa bánh Phù Dung mềm mịn thơm ngon đến bên miệng hắn, Tiểu Huyền Qua há miệng cắn, híp mắt ăn một cách thích thú, ăn được một lúc, lại như nhớ ra gì đó, hắn giơ tay lấy một cái bánh ngọt trên đĩa đưa đến bên miệng Thẩm Linh Giáng, lý nhí nói: “A Giáng tỷ tỷ ăn đi.”
“Cảm ơn Huyền Qua.” Thẩm Linh Giáng khẽ mở miệng ăn.
Tiểu Huyền Qua thấy nàng đã ăn, cười hì hì, sau đó lại cho miếng bánh ngọt còn lại trong tay vào bụng.
Đợi hắn ăn xong, Thẩm Linh Giáng lấy khăn lau miệng cho hắn.
“Xì, thằng nhóc con đúng là thoải mái, để người khác hầu hạ con đủ mọi việc.” Trịnh thị xem cả quá trình cảm thán nói.
Trịnh thị là nữ nhi nhà tướng nên trước giờ vẫn luôn nói chuyện thẳng thắn.
Ngụy thị nghe vậy mỉm cười, nói tiếp: “Từ nhỏ thế tử đã quý giá, chẳng phải nên được người khác hầu hạ sao?”
Tiểu Huyền Qua như nghe hiểu lại như nghe không hiểu, chỉ ngẩng đầu chu môi hôn Thẩm Linh Giáng, sau đó lại ngọng ngọng nói: “Con muốn A Giáng tỷ tỷ mãi mãi hầu hạ con.”
Trịnh thị nghe vậy lại cười hắn: “Sau này A Giáng tỷ tỷ của con lớn rồi thì phải gả cho người khác, sao hầu hạ con mãi được?”
“Gả cho người khác?” Gả cho người khác thì hắn hiểu, vì vậy hắn bỗng nhiên nảy ra một ý, chợt vui vẻ hẳn lên: “Vậy A Giáng tỷ tỷ gả cho Huyền Qua đi!”
“Sau khi lớn, Huyền Qua muốn cưới A Giáng tỷ tỷ làm tân nương của con!!”
“Ha ha ha ha ha.” Mọi người có mặt ở đó nghe thấy lời nói ngây ngô của hắn đều không nhin được bật cười.
“Còn nhỏ mà quái quá!” Trịnh thị chỉ vào hắn nói.
Thẩm Linh Giáng đã hiểu chuyện từ sớm, cũng hiểu ý nghĩa khi nữ tử xuất giá, đối mặt với lời trêu chọc của mọi người, nàng chỉ ngại ngùng đỏ mặt, xoa đầu Tiểu Huyền Qua, không nói gì cả.
“A Giáng tỷ tỷ mau đồng ý với đệ đi!” Hắn lắc tay nàng sốt ruột nói.
“Được.” Thẩm Linh Giáng nhìn hắn gật đầu, lại thấy hắn lập tức được nàng dỗ vui vẻ thì cũng cười theo.
Dưới gối Ngụy Quốc Công có một người con trai tên là Huyền Qua, năm nay ba tuổi, có vẻ ngoài đáng yêu, thông minh lanh lợi, nghe nói khi cậu bé ra đời trên bầu trời đã xuất hiện kim quang kéo dài đến tận hoàng hôn mới tan biến, cho nên ngay khi vừa sinh ra Ngụy thế tử đã khác biệt với người thường.
Là đứa con duy nhất của phủ Ngụy Quốc Công, hắn đương nhiên là bảo bối trong lòng bàn tay của cả phủ, lúc đầy tháng, Ngụy Quốc Công đã xin phong tước vị thế tử cho hắn.
“A Giáng tỷ tỷ!”
Từ phía xa, Tiểu Huyền Qua thò đầu ra ngoài xe ngựa nhìn thấy Thẩm Linh Giáng, lập tức kích động vẫy tay hô to.
Sau đó hắn nhảy xuống xe trước, lạch bạch chạy về phía Thẩm Linh Giáng mặc kệ tiếng kêu to đuổi theo của mẫu thân và người hầu ở phía sau.
“Cẩn thận chút, Huyền Qua.” Thẩm Linh Giáng giang hai tay ra ôm hắn vào lòng.
“A Giáng tỷ tỷ, Huyền Qua rất nhớ tỷ.” Tiểu Huyền Qua mặc cẩm bào màu đỏ, đầu đội kim quan nhỏ, trông vô cùng quý phái và tinh xảo, ôm chặt lấy cổ nàng, má áp vào má nàng, giọng nói có chút ấm ức.
“Vậy sao không đến gặp tỷ sớm hơn?” Thẩm Linh Giáng cũng chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, tuy vóc dáng cao hơn hắn không ít, nhưng bế Ngụy Huyền Qua nhỏ hơn nàng hai tuổi rõ ràng vẫn có phần vất vả.
Ma ma hầu hạ bên cạnh thấy vậy thì định tiến lên bế tiểu thế tử trong lòng nàng nhưng lại bị Thẩm Linh Giáng quay người từ chối.
“Không sao đâu, ta có thể.”
Nói rồi nàng bế người đi thẳng vào trong phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miễn cưỡng bế người vào phòng xong, Thẩm Linh Giáng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, Tiểu Huyền Qua cũng rất biết ý nhảy xuống khỏi vòng tay nàng, nói bằng giọng non nớt: “A Giáng tỷ tỷ vất vả rồi.”
Thẩm Linh Giáng đương nhiên cũng mang tính tình trẻ con, dùng ngón tay chọc vào gò má nhỏ phúng phính nói: “Vậy Huyền Qua mau lớn đi nhé!”
Tiểu Huyền Qua lại nhào vào trong lòng nàng, dựa vào nàng lớn tiếng nói: “Đợi đệ lớn rồi thì đổi lại đệ bế A Giáng tỷ tỷ!”
Lúc Trịnh thị vào thì vừa hay nghe thấy câu nói này, mỉm cười nói: “Hừ, khỉ con.”
Đối mặt với lời chê cười của mẫu thân đối với mình, Tiểu Huyền Qua quay đầu lại không vui bĩu môi với bà, ánh mắt u oán.
Mấy người ngồi xuống, các nha hoàn bà tử bê điểm tâm và trà lên.
“Huyền Qua, còn không mau xuống khỏi người A Giáng tỷ tỷ.” Trịnh thị liếc nhìn Tiểu Huyền Qua vẫn cứ bám riết lấy Thẩm Linh Giáng nói.
“Không muốn!” Tiểu Huyền Qua lại ôm chặt lấy cổ Thẩm Linh Giáng, như thể sợ có ai đó cuỗm mất nàng đi vậy.
Thấy không nói được hắn, Trịnh thị đành mặc kệ, trước giờ Thẩm Linh Giáng vẫn luôn dung túng biểu đệ lanh lợi đáng yêu này nhất nên cũng không xua đuổi hắn, ôm người lên, đưa bánh Phù Dung mềm mịn thơm ngon đến bên miệng hắn, Tiểu Huyền Qua há miệng cắn, híp mắt ăn một cách thích thú, ăn được một lúc, lại như nhớ ra gì đó, hắn giơ tay lấy một cái bánh ngọt trên đĩa đưa đến bên miệng Thẩm Linh Giáng, lý nhí nói: “A Giáng tỷ tỷ ăn đi.”
“Cảm ơn Huyền Qua.” Thẩm Linh Giáng khẽ mở miệng ăn.
Tiểu Huyền Qua thấy nàng đã ăn, cười hì hì, sau đó lại cho miếng bánh ngọt còn lại trong tay vào bụng.
Đợi hắn ăn xong, Thẩm Linh Giáng lấy khăn lau miệng cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xì, thằng nhóc con đúng là thoải mái, để người khác hầu hạ con đủ mọi việc.” Trịnh thị xem cả quá trình cảm thán nói.
Trịnh thị là nữ nhi nhà tướng nên trước giờ vẫn luôn nói chuyện thẳng thắn.
Ngụy thị nghe vậy mỉm cười, nói tiếp: “Từ nhỏ thế tử đã quý giá, chẳng phải nên được người khác hầu hạ sao?”
Tiểu Huyền Qua như nghe hiểu lại như nghe không hiểu, chỉ ngẩng đầu chu môi hôn Thẩm Linh Giáng, sau đó lại ngọng ngọng nói: “Con muốn A Giáng tỷ tỷ mãi mãi hầu hạ con.”
Trịnh thị nghe vậy lại cười hắn: “Sau này A Giáng tỷ tỷ của con lớn rồi thì phải gả cho người khác, sao hầu hạ con mãi được?”
“Gả cho người khác?” Gả cho người khác thì hắn hiểu, vì vậy hắn bỗng nhiên nảy ra một ý, chợt vui vẻ hẳn lên: “Vậy A Giáng tỷ tỷ gả cho Huyền Qua đi!”
“Sau khi lớn, Huyền Qua muốn cưới A Giáng tỷ tỷ làm tân nương của con!!”
“Ha ha ha ha ha.” Mọi người có mặt ở đó nghe thấy lời nói ngây ngô của hắn đều không nhin được bật cười.
“Còn nhỏ mà quái quá!” Trịnh thị chỉ vào hắn nói.
Thẩm Linh Giáng đã hiểu chuyện từ sớm, cũng hiểu ý nghĩa khi nữ tử xuất giá, đối mặt với lời trêu chọc của mọi người, nàng chỉ ngại ngùng đỏ mặt, xoa đầu Tiểu Huyền Qua, không nói gì cả.
“A Giáng tỷ tỷ mau đồng ý với đệ đi!” Hắn lắc tay nàng sốt ruột nói.
“Được.” Thẩm Linh Giáng nhìn hắn gật đầu, lại thấy hắn lập tức được nàng dỗ vui vẻ thì cũng cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro