Túc Nga Mi

Bàn Hôn Sự

2024-12-20 19:55:49

Edit: Lumi

Mấy người Ngụy lão thái quân cười nói trong sảnh, không lâu sau đã nghe thấy tiếng hành lễ của đám ma ma nha hoàn ở bên ngoài rèm, còn có tiếng bước chân nặng nề.

“Lão tổ tông!”

Chưa thấy người đã nghe tiếng, tiếp theo rèm được tỳ nữ vén lên, người đến xuất hiện, hiển nhiên là Ngụy Huyền Qua, mặc cẩm bào thêu hạc màu xanh đen, đầu đội kim quan.

“Con khỉ nghịch ngợm từ đâu tới?” Ngụy lão thái quân ngồi trên ghế chủ tọa nhìn hắn rồi hỏi.

“Từ Hoa Quả sơn đến ạ.”

Vừa nói xong, mọi người đều bị hắn chọc cười, chỉ ngoại trừ Thẩm Linh Giang đang yên lặng nhìn hắn.

“Cô mẫu.” Ngụy Huyền Qua đến trước mặt Ngụy thị chắp tay hành lễ.

“Đứa nhỏ ngoan.” Ngụy thị mỉm cười vỗ vai hắn.

Thấy hắn hành lễ xong thì định quay người, Ngụy lão thái quân vội nói: “Sao vậy, quên A Giáng tỷ tỷ của con rồi à?”

Ngụy Huyền Qua thoáng sững người, lúc quay người lại trên khuôn mặt đã treo một nụ cười nhạt, bước đến trước chủ tọa hơi cúi người hành lễ với Thẩm Linh Giáng.

“A Giáng tỷ tỷ.”

Thẩm Linh Giáng đứng dậy khỏi ghế, hơi uốn gối thu người chào hắn.

Ngụy Huyền Qua ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt Thẩm Linh Giáng, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Linh Giáng thu lại tầm mắt trước, đứng thẳng rồi chậm rãi lùi vài bước quay về chỗ chủ tọa.

“Sao mới mấy ngày không gặp lại cảm thấy hai con trở nên xa lạ rồi?”

Hai người không đáp mà Ngụy thị lại đưa mắt qua lại giữa hai người một lúc mới mỉm cười nói với Ngụy lão thái quân: “Thường nói một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi tính cách thiếu niên hay thay đổi, đã là biểu tỷ đệ ruột thịt thì sao lại có chuyện xa lạ được? Là nương nghĩ nhiều rồi.”

“Ừm.” Ngụy lão thái quân như cũng cảm thấy Ngụy thị nói đúng, gật đầu: “Vậy cũng đúng.”

Quay đầu nhìn Thẩm Linh Giáng, lại thấy trên cổ nàng mơ hồ có vài vết đỏ thì nhíu mày ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Trên cổ làm sao vậy? Đỏ rực một mảng thế này.”

Thẩm Linh Giáng nghe vậy nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới chợt nhớ ra đó là gì, hoảng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh giơ tay che cổ áo: “Chắc là do mùa hè nhiều muỗi, lúc ngủ không cẩn thận bị đốt.”

Suy cho cùng còn có tôn nhi ở đây, mặc dù đều là thân thích nhưng ở trước mặt nam tử, Ngụy lão thái quân cũng không thể nhấc váy cô nương gia lên để kiểm tra được, lại nghe nàng nói vậy, nghĩ tới muỗi mùa hè đúng là rất độc, cho rằng người hầu trong phủ hầu hạ không thỏa đáng nên đã tin, chỉ đành dặn dò: “Vậy bình thường cháu phải chú ý, da dẻ của cô nương gia mềm mại, tuyệt đối không được để lại vết sẹo...”

Thẩm Linh Giáng liên tục gật đầu đáp ứng.

Những người có mặt ở đây ngoại trừ Ngụy Huyền Qua, tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng một người băng thanh ngọc khiết như nàng vào mấy canh giờ trước đã vô ý thất thân rồi.

Ngụy Huyền Qua bị coi là “Muỗi” nghe lời lải nhải của Ngụy lão thái quân, rồi lại nâng mắt nhìn về phía Thẩm Linh Giáng, chỉ thấy nàng đã che thật kỹ dấu vết vừa lộ ra ngoài nhưng hắn biết bên dưới lớp lớp y phục đó là những vết đỏ bầm tím mình để lại trên người nàng, kéo dài tới tận bầu ngực trắng như tuyết, nghĩ đến đó, yết hầu hắn bất giác siết lại.

“Chợt nhớ lại, hồi nhỏ Huyền Qua thích nhất là chơi với A Giáng.” Ngụy lão thái quân đột nhiên lên tiếng.

Ngụy thị như cũng nhớ lại, bèn tiếp lời: “Đúng vậy, một đứa nhóc nhỏ bé đáng yêu, thích nhất là đi theo sau A Giáng, gọi A Giáng tỷ tỷ, A Giáng tỷ tỷ...”

Nếu là vào bình thường thì nói không chừng Thẩm Linh Giáng còn hùa theo trêu ghẹo hắn một chút, nhưng hai người đã xảy ra chuyện đó, nên bây giờ không nói một câu, chỉ mỉm cười trước mặt hai trưởng bối, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử.

Ngụy Huyền Qua nhìn nàng, rồi nhớ lại lúc nhỏ mình đúng là rất thích cùng chơi đùa với nàng, trưởng tỷ dịu dàng độ lượng, lúc nào cũng dung túng hắn, tuy bản thân nàng cũng còn nhỏ nhưng lại luôn ôm hắn vào lòng dỗ dành, cũng chẳng trách hắn luôn thích đi theo làm cái đuôi nhỏ sau lưng nàng, bây giờ nghĩ lại mới chợt hiểu ra.

“Năm nay A Giáng qua sinh nhật là đã mười bảy tuổi rồi nhỉ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bẩm lão tổ tông, vâng ạ.” Thẩm Linh Giáng gật đầu.

“Tử Vinh phải để ý đấy, tính tình dung nhan của A Giáng chúng ta như vậy thì vị hôn phu tương lai nhất định phải tìm người xuất sắc, người trong vạn người.”

“Tử Vinh” là khuê danh của Ngụy thị, sau đó lập tức thấy bà gật đầu đáp: “Đương nhiên ạ, chỉ là do sau cập kê, hai năm này sức khỏe của A Giáng không được tốt lắm cho nên mới trì hoãn.”

Thông thường, nữ tử trước khi cập kê người trong nhà đã bắt tay vào lo liệu hôn sự, nhưng Thẩm Linh Giáng sau khi cập kê không lâu đã mắc một căn bệnh nặng, sức khỏe mãi không tốt lên được, trong phủ dùng các loại thuốc quý, thực phẩm thượng hạng để bồi bổ mới, phải đến năm thứ hai mới dần chuyển biến tốt, cho nên hôn sự đương nhiên cũng bị trì hoãn, cũng may cô nương nhà mình có đủ gia thế, tài hoa, dung nhan, nên đám người Ngụy thị mới không lo lắng.

“Với điều kiện của A Giáng, làm hoàng tử phi cũng dư sức, nếu không thì chọn một người xuất sắc trong đám lang quân công tử thế gia cũng được.” Ngụy lão thái quân nhận chén trà nhà hoàn đưa đến: “Ta nhớ, đại công tử phủ Tề Quốc Công có chút quan hệ với A Giáng?”

“Đúng vậy, mấy năm trước phủ Tề Quốc Công đã đưa thiếp tới, chỉ là do sức khỏe A Giáng không tốt nên đã từ chối.” Ngụy thị đáp.

“Chẳng trách, hồi trước lão thái thái nhà hắn còn hỏi thăm ta hôn sự của A Giáng.”

Cái gọi là “Nữ tử tốt nhiều nhà cầu” quả không sai, trước khi đến tuổi cập kê, bậc cửa Thẩm phủ đã bị các bà mai từ khắp nơi đến đạp đổ, những tấm thiếp nườm nượp đưa tới đều là để cầu hôn A Giáng từ các công tử, lang quân kia, phụ mẫu Thẩm gia đương nhiên đã chọn lọc kỹ càng, từ chối hết những người có xuất thân kém, tính cách tồi tệ, ngoại hình xấu, những người còn lại đều được cân nhắc kỹ lưỡng, người xuất sắc nhất trong đó chính là Tề Kiên Bạch, đại công tử của phủ Tề Quốc Công, nghe nói đã hâm mộ Thẩm Linh Giáng từ lâu, lúc đó phụ mẫu Thẩm gia cũng rất ưng ý người ứng cử cho vị trí con rể này, ai ngờ sau này Thẩm Linh Giáng mắc bệnh nặng, sau khi thấy mãi không khỏi lại không muốn làm lỡ dở thiếu niên lang nên đã lên tiếng bảo phụ mẫu đi từ chối.

Thẩm Linh Giáng nghe vậy cũng giật mình, không ngờ đối phương vẫn còn giữ suy nghĩ này.

“Cái này thì con không biết.” Ngụy thị tự có suy xét trong lòng, nghĩ rằng thiếu niên lang quân này có tới tám, chín phần là đang chờ nữ nhi nhà mình, nếu không thì sao có tuổi tác gia thế cực tốt mà lại mãi chưa thành thân? Huống chi nữ tử đợi gả trong kinh thành cũng không chỉ có một mình Thẩm Linh Giáng, vì vậy càng chắc chắn hơn.

“Ý A Giáng thế nào?” Ngụy lão thái quân lại hỏi.

“Con nghe phụ mẫu sắp xếp ạ.” Thẩm Linh Giáng rũ mắt nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng biết rõ mình không có duyên với những công tử lang quân đó.

Ngụy lão thái quân và Ngụy thị thấy nàng cúi đầu gò má ửng đỏ, chỉ cho rằng cô nương gia xấu hổ rồi nên đều bật cười.

Không chỉ có bọn họ, Ngụy Huyền Qua cũng không ngoại lệ, nghe bọn họ bàn luận về hôn sự của Thẩm Linh Giáng, lại nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng lúc này, hắn cho rằng nàng vẫn ôm mong đợi với đám công tử kia, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác khó tả khiến quyết tâm đó lại càng kiên định hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Túc Nga Mi

Số ký tự: 0