U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Bộc Bạch
2024-11-10 17:29:51
Anh ta có nhà là một chuyện làm Ngọc Loan vô cùng bất ngờ.
Nàng chỉ biết anh ta là một thích khách. Lúc anh ta còn rất nhỏ đã được Lộc Sơn vương mua lại từ tay của một tổ chức thích khách.
Khi đó, ông ta đã mua tổng cộng 4 đứa trẻ, song chỉ có một mình Kế Tô trở thành con nuôi của Lộc Sơn vương.
Ngọc Loan ngồi trong căn nhà đơn sơ, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy anh ta đang thành thạo nhổ cỏ trong ruộng rau ngoài sân, chỉ là trong ruộng rau cũng không hề trồng rau...
Nàng bưng cái bát sứt mẻ lên uống mấy ngụm nước ấm, trái tim dần dần bình tĩnh lại.
Nàng biết Kế Tô có lời muốn nói với mình.
Đợi đến khi anh ta trở vào nhà, nàng cũng rót một bát nước ấm cho anh ta: “Sao anh tìm được nơi này?”
Ý tứ là đang hỏi anh ta làm thế nào tìm được nhà của chính mình.
Kế Tô uống nước, xong xuôi liền đáp lời nàng: “Tôi tìm được anh trai của tôi.”
Ngọc Loan kinh ngạc, ngước mắt lên thấy anh ta đang cười.
Thật ra anh ta cười lên rất rạng rỡ, khiến người ta cảm thấy rực rỡ sáng sủa.
Có điều da dẻ anh ta rất tái, giống như bị bệnh.
Phần lớn thời gian, Kế Tô đều trốn ở nơi không thấy ánh sáng, ở trong mắt người bình thường, sự tồn tại của hạng người như bọn họ thật ra chính là quái vật.
“Chúc mừng anh.” Ngọc Loan nói.
Thế nhưng anh ta lại lắc đầu: “Anh trai tôi chết rồi.”
Nàng lại sửng sốt một thoáng.
Kế Tô kể: “Ba năm trước, có lẽ là vào mùa thu, anh trai tôi tìm tôi mười mấy năm, cuối cùng một đường hỏi thăm nhiều người đến trong thành. Sau khi vào thành, anh trai tiêu hết tất cả tiền, vừa khéo cũng nghe ngóng được tin tức tôi ở phủ Lộc Sơn vương, sau đó anh ấy bán mình vào trong phủ.”
Nàng không ngờ anh ta vẫn còn một người thân như vậy.
“Vậy anh ấy vào phủ có tìm được anh không?”
Kế Tô vẫn lắc đầu.
“Bởi vì Lộc Sơn vương uống rượu say, tâm trạng cực kỳ tốt, bảo người dắt xe ngựa vào lái đi đâm lung tung trong phủ, đã cán chết anh trai tôi.”
Anh ta nói đến chỗ này, hơi thở của Ngọc Loan cũng nghẹn lại.
Nàng nhớ chuyện này.
Mùa thu 3 năm trước, Lộc Sơn vương lái xe ngựa cán chết một đầy tớ.
Đầy tớ kia là một người đàn ông có thân thể cường tráng.
Sở dĩ Ngọc Loan có ấn tượng, là bởi vì xe ngựa của nàng từng bị hỏng trên đường, phu xe làm sao cũng không sửa xong, bèn dứt khoát chạy về phủ dẫn người đầy tớ có gương mặt đôn hậu kia tới.
Kỹ thuật của đối phương rất linh hoạt, sửa xong xe cho nàng, còn giải thích cho nàng một ít kiến thức liên quan đến cấu tạo của xe ngựa.
Có thể nhìn ta, anh ấy là một bậc thầy giàu kinh nghiệm.
Lúc đó Ngọc Loan đã hỏi anh ấy vì sao muốn vào phủ làm đầy tớ, anh ấy chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Sau đó khi nàng gặp lại người kia, anh ấy đã bị xe ngựa của Lộc Sơn vương cán tới thất khiếu chảy máu. Anh ấy không động đậy, eo cũng bị bánh xe nghiền nát...
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Kế Tô, ánh mắt của anh ta đỏ hoe.
“Cô cũng nhìn thấy rồi phải không?”
Ngọc Loan không nói nên lời.
Nàng mấp máy môi, thấp giọng lên tiếng: “Xin lỗi...”
“Tại sao cô lại nói xin lỗi chứ?”
Anh ta lắc đầu: “Cô không làm bất cứ chuyện nào có lỗi với tôi hết. Nếu như anh trai không đi tìm tôi, có lẽ cả đời này sẽ mang theo nuối tiếc, nhưng đó cũng chỉ là nuối tiếc mà thôi.”
Thế nhưng anh ấy sẽ lấy vợ sinh con, bình yên hạnh phúc.
Anh ấy đã phạm phải sai lầm lớn nhất, đó chính là tiêu hết tài sản, từ bỏ cuộc sống bình an mà ra ngoài đi tìm Kế Tô.
Sau đó anh ấy đến chết cũng không tìm được.
Kế Tô mệt mỏi nhắm mắt khi nhớ lại tất cả những điều này, nói với Ngọc Loan: “Xin lỗi...”
Âm thanh của Ngọc Loan rất thấp: “Tại sao anh lại nói xin lỗi em chứ?”
Anh ta đáp lời: “Bởi vì tôi muốn cô giúp tôi đối phó Lộc Sơn vương.”
Nàng nói: “Như vậy, em cũng có một việc phải nói cho anh biết. Mẹ em đã từng là thị nữ của Lộc Sơn vương, mà ông ta đã từng làm nhục nàng ta.”
Lần này đến lượt Kế Tô ngạc nhiên mở mắt ra nhìn nàng.
Anh ta giật mình: “Cô là con gái của Lộc Sơn vương á?”
Ngọc Loan lập tức thay đổi sắc mặt, nhổ nước miếng xuống đất, sau đó giải thích: “Nàng ta là mẹ nuôi em.”
Nét mặt của Kế Tô phức tạp, mở miệng: “Xin hãy nén bi thương.”
Nàng nhìn chằm chằm anh ta: “Mẹ tôi còn sống.”
Kế Tô: “...”
Bảy năm trước, Ngọc Loan bán mình vào phủ Lộc Sơn vương vì mẹ bị bệnh, giữa chừng nàng len lén về nhà gặp mẹ một lần.
Lần đó, bọn họ cãi nhau, thậm chí gay gắt đến mức hai người đều trở mặt không nhận nhau.
Nàng chỉ biết anh ta là một thích khách. Lúc anh ta còn rất nhỏ đã được Lộc Sơn vương mua lại từ tay của một tổ chức thích khách.
Khi đó, ông ta đã mua tổng cộng 4 đứa trẻ, song chỉ có một mình Kế Tô trở thành con nuôi của Lộc Sơn vương.
Ngọc Loan ngồi trong căn nhà đơn sơ, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy anh ta đang thành thạo nhổ cỏ trong ruộng rau ngoài sân, chỉ là trong ruộng rau cũng không hề trồng rau...
Nàng bưng cái bát sứt mẻ lên uống mấy ngụm nước ấm, trái tim dần dần bình tĩnh lại.
Nàng biết Kế Tô có lời muốn nói với mình.
Đợi đến khi anh ta trở vào nhà, nàng cũng rót một bát nước ấm cho anh ta: “Sao anh tìm được nơi này?”
Ý tứ là đang hỏi anh ta làm thế nào tìm được nhà của chính mình.
Kế Tô uống nước, xong xuôi liền đáp lời nàng: “Tôi tìm được anh trai của tôi.”
Ngọc Loan kinh ngạc, ngước mắt lên thấy anh ta đang cười.
Thật ra anh ta cười lên rất rạng rỡ, khiến người ta cảm thấy rực rỡ sáng sủa.
Có điều da dẻ anh ta rất tái, giống như bị bệnh.
Phần lớn thời gian, Kế Tô đều trốn ở nơi không thấy ánh sáng, ở trong mắt người bình thường, sự tồn tại của hạng người như bọn họ thật ra chính là quái vật.
“Chúc mừng anh.” Ngọc Loan nói.
Thế nhưng anh ta lại lắc đầu: “Anh trai tôi chết rồi.”
Nàng lại sửng sốt một thoáng.
Kế Tô kể: “Ba năm trước, có lẽ là vào mùa thu, anh trai tôi tìm tôi mười mấy năm, cuối cùng một đường hỏi thăm nhiều người đến trong thành. Sau khi vào thành, anh trai tiêu hết tất cả tiền, vừa khéo cũng nghe ngóng được tin tức tôi ở phủ Lộc Sơn vương, sau đó anh ấy bán mình vào trong phủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không ngờ anh ta vẫn còn một người thân như vậy.
“Vậy anh ấy vào phủ có tìm được anh không?”
Kế Tô vẫn lắc đầu.
“Bởi vì Lộc Sơn vương uống rượu say, tâm trạng cực kỳ tốt, bảo người dắt xe ngựa vào lái đi đâm lung tung trong phủ, đã cán chết anh trai tôi.”
Anh ta nói đến chỗ này, hơi thở của Ngọc Loan cũng nghẹn lại.
Nàng nhớ chuyện này.
Mùa thu 3 năm trước, Lộc Sơn vương lái xe ngựa cán chết một đầy tớ.
Đầy tớ kia là một người đàn ông có thân thể cường tráng.
Sở dĩ Ngọc Loan có ấn tượng, là bởi vì xe ngựa của nàng từng bị hỏng trên đường, phu xe làm sao cũng không sửa xong, bèn dứt khoát chạy về phủ dẫn người đầy tớ có gương mặt đôn hậu kia tới.
Kỹ thuật của đối phương rất linh hoạt, sửa xong xe cho nàng, còn giải thích cho nàng một ít kiến thức liên quan đến cấu tạo của xe ngựa.
Có thể nhìn ta, anh ấy là một bậc thầy giàu kinh nghiệm.
Lúc đó Ngọc Loan đã hỏi anh ấy vì sao muốn vào phủ làm đầy tớ, anh ấy chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Sau đó khi nàng gặp lại người kia, anh ấy đã bị xe ngựa của Lộc Sơn vương cán tới thất khiếu chảy máu. Anh ấy không động đậy, eo cũng bị bánh xe nghiền nát...
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Kế Tô, ánh mắt của anh ta đỏ hoe.
“Cô cũng nhìn thấy rồi phải không?”
Ngọc Loan không nói nên lời.
Nàng mấp máy môi, thấp giọng lên tiếng: “Xin lỗi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại sao cô lại nói xin lỗi chứ?”
Anh ta lắc đầu: “Cô không làm bất cứ chuyện nào có lỗi với tôi hết. Nếu như anh trai không đi tìm tôi, có lẽ cả đời này sẽ mang theo nuối tiếc, nhưng đó cũng chỉ là nuối tiếc mà thôi.”
Thế nhưng anh ấy sẽ lấy vợ sinh con, bình yên hạnh phúc.
Anh ấy đã phạm phải sai lầm lớn nhất, đó chính là tiêu hết tài sản, từ bỏ cuộc sống bình an mà ra ngoài đi tìm Kế Tô.
Sau đó anh ấy đến chết cũng không tìm được.
Kế Tô mệt mỏi nhắm mắt khi nhớ lại tất cả những điều này, nói với Ngọc Loan: “Xin lỗi...”
Âm thanh của Ngọc Loan rất thấp: “Tại sao anh lại nói xin lỗi em chứ?”
Anh ta đáp lời: “Bởi vì tôi muốn cô giúp tôi đối phó Lộc Sơn vương.”
Nàng nói: “Như vậy, em cũng có một việc phải nói cho anh biết. Mẹ em đã từng là thị nữ của Lộc Sơn vương, mà ông ta đã từng làm nhục nàng ta.”
Lần này đến lượt Kế Tô ngạc nhiên mở mắt ra nhìn nàng.
Anh ta giật mình: “Cô là con gái của Lộc Sơn vương á?”
Ngọc Loan lập tức thay đổi sắc mặt, nhổ nước miếng xuống đất, sau đó giải thích: “Nàng ta là mẹ nuôi em.”
Nét mặt của Kế Tô phức tạp, mở miệng: “Xin hãy nén bi thương.”
Nàng nhìn chằm chằm anh ta: “Mẹ tôi còn sống.”
Kế Tô: “...”
Bảy năm trước, Ngọc Loan bán mình vào phủ Lộc Sơn vương vì mẹ bị bệnh, giữa chừng nàng len lén về nhà gặp mẹ một lần.
Lần đó, bọn họ cãi nhau, thậm chí gay gắt đến mức hai người đều trở mặt không nhận nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro