U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Để Lấy Được Ta,...
2024-11-10 17:29:51
Y nghiến răng mở miệng: “Đó không phải điều ta nói...”
Với lại lần thứ hai y đã làm hơn nửa canh giờ, không tính là ngắn mà.
Sao nàng chỉ nhớ những thứ tệ hại kia, mà không nhớ cái tốt của y chứ?
Người phụ nữ này thật đáng ghét...
Lúc này đây, Úc Tranh thoạt nhìn là chiếm ưu thế, song nàng ở dưới người y lại run rẩy hàng mi, trong con ngươi mờ mịt như sương mù, đôi môi bị cắn cũng sắp rướm máu.
Lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, điệu bộ như đang sợ hãi, song vẫn còn giả ngu trước mặt y, rõ ràng cũng là một người nước đổ lá khoai.
Y không muốn dài dòng với nàng, hỏi thẳng: “Cô giải thích về Lê Hoa Túy thế nào?”
Ngọc Loan nghe xong lập tức cứng đờ.
“Sao anh biết được?”
Y thấy nàng ngạc nhiên như thế, cuối cùng cười khẩy: “Bình thường mùi hương trên người cô đều là mùi sơn chi, thế nhưng ngày đó toàn thân lại toàn là hương hoa lê, cô không cảm thấy à?”
Lời này của y vừa thốt ra, nàng nhất thời trợn tròn mặt.
Hôm đó nàng... Toàn thân tràn ngập hương hoa lê ư?
Ngọc Loan kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chuyện nghĩ mãi không thông trong đầu bỗng nhiên sáng tỏ.
Hơn nữa vào giờ phút này, nhờ những lời nói kia của Úc Tranh, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, người hạ Lê Hoa Túy cho nàng là ai.
Người tràn đầy hy vọng nàng không chết cũng ít nhất có thể làm vô số trò hề, cởi quần đi vệ sinh ngay trước mặt người khác, vậy mà lại là người đó...
Nàng nghẹn họng không trả lời được, Úc Tranh cười khẩy với nàng: “Để lấy được ta, cô không chừa thủ đoạn đến thế cơ à?”
Ngọc Loan thở phào một hơi, nỗi băn khoăn đã hoàn toàn được giải đáp.
Nàng ngước mắt lên nhìn y: “Đúng thế...”
Úc Tranh nhìn nàng, vẫn nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Nàng lại thẳng thắn thừa nhận sao?
“Cô nói gì cơ?”
Ngọc Loan không muốn giải thích với y, dứt khoát thừa nhận: “Em nói, em không từ thủ đoạn nào chỉ để lấy được chàng.”
Trong lòng nàng suy nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, có điều đôi mắt trong veo xinh đẹp đang nhìn y lại không hề né tránh.
Sắc mặt Úc Tranh lộ ra vẻ khó hiểu, y bất chợt thả con dao găm trong tay rơi xuống đất.
Y đứng thẳng dậy, chặn ánh nến sau lưng lại, vành tai cũng không khỏi đỏ lên.
Y sầm mặt lại dường như muốn mắng chửi nàng mấy câu nhưng lại chẳng hiểu tại sao không thốt ra miệng được, trái lại đóng sầm cửa lại rời đi với thái độ tức giận đến lạ thường.
Buổi tối hôm đó, Ngọc Loan có thể nói là thức trắng đêm.
Đèn trong phòng nàng cũng sáng cả đêm, thị nữ bên ngoài trông thấy liền xì xào bàn tán đôi câu.
“Sao cô ta vẫn chưa ngủ, lãng phí nến biết bao...”
“Thấy hầu gia lúc tới giận dữ như vậy, lúc đi lại giống như bị ma đuổi, có lẽ cô ta chọc giận hầu gia, ngủ không yên giấc cũng nhẹ rồi...”
Hai thị nữ thấy ở đây không ai quan tâm, bèn tay nắm tay lui xuống nghỉ ngơi.
Buổi tối nàng đúng là ngủ không yên ổn, có điều chẳng liên quan quái gì đến Úc Tranh cả.
Khi trời chưa sáng, nàng đặt mảnh giấy ở cửa chuồng chó ở vách tường phía sau.
Mãi cho đến khi trời sáng, Ngọc Loan gọi một thị nữ đến, cho đối phương một cây trâm vàng, bảo thị nữ đến cửa hông xem có xe ngựa ở đó không.
Thị nữ không dám nhận đồ của nàng, chỉ đi xem rồi trở về báo cho nàng biết: “Nữ lang đoán không sai, bên ngoài quả thật có một chiếc xe ngựa đang đậu.”
Ngọc Loan gật đầu, bảo thị nữ lui ra.
Nàng vào phòng thay váy áo, trước khi ra ngoài còn cởi chiếc chuông bạc đeo trên mắt cá chân kia xuống, cố gắng nhét vào đầu giường.
Trước đây y luôn gọi nàng là mèo, nàng cũng không tin, cho dù mèo của y không mất, y dám làm loại chuyện cầm thú này với mèo của mình không?
Chẳng qua nàng vừa nghĩa đến tên súc sinh đó đã cảm thấy lòng dạ phiền muộn, dứt khoát tạm thời không nghĩ nữa.
Úc Tranh sớm đã thu hồi lệnh cấm với Ngọc Loan, cho nên nàng rời đi vô cùng thuận lợi.
Kế Tô đội nón tre làm phu xe đến đón nàng, anh ta cũng không đưa nàng về phủ Lộc Sơn vương ngay, trái lại đưa đến một căn nhà tranh.
Đến nơi, Kế Tô lấy từ trong tay áo ra một cọng cỏ ngậm vào miệng, lẩm bẩm: “Đến nhà tôi rồi, có muốn xuống uống một ly trà không?”
Nàng ngạc nhiên nhìn căn nhà rách nát kia, sau đó gật gật đầu.
Với lại lần thứ hai y đã làm hơn nửa canh giờ, không tính là ngắn mà.
Sao nàng chỉ nhớ những thứ tệ hại kia, mà không nhớ cái tốt của y chứ?
Người phụ nữ này thật đáng ghét...
Lúc này đây, Úc Tranh thoạt nhìn là chiếm ưu thế, song nàng ở dưới người y lại run rẩy hàng mi, trong con ngươi mờ mịt như sương mù, đôi môi bị cắn cũng sắp rướm máu.
Lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, điệu bộ như đang sợ hãi, song vẫn còn giả ngu trước mặt y, rõ ràng cũng là một người nước đổ lá khoai.
Y không muốn dài dòng với nàng, hỏi thẳng: “Cô giải thích về Lê Hoa Túy thế nào?”
Ngọc Loan nghe xong lập tức cứng đờ.
“Sao anh biết được?”
Y thấy nàng ngạc nhiên như thế, cuối cùng cười khẩy: “Bình thường mùi hương trên người cô đều là mùi sơn chi, thế nhưng ngày đó toàn thân lại toàn là hương hoa lê, cô không cảm thấy à?”
Lời này của y vừa thốt ra, nàng nhất thời trợn tròn mặt.
Hôm đó nàng... Toàn thân tràn ngập hương hoa lê ư?
Ngọc Loan kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chuyện nghĩ mãi không thông trong đầu bỗng nhiên sáng tỏ.
Hơn nữa vào giờ phút này, nhờ những lời nói kia của Úc Tranh, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, người hạ Lê Hoa Túy cho nàng là ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tràn đầy hy vọng nàng không chết cũng ít nhất có thể làm vô số trò hề, cởi quần đi vệ sinh ngay trước mặt người khác, vậy mà lại là người đó...
Nàng nghẹn họng không trả lời được, Úc Tranh cười khẩy với nàng: “Để lấy được ta, cô không chừa thủ đoạn đến thế cơ à?”
Ngọc Loan thở phào một hơi, nỗi băn khoăn đã hoàn toàn được giải đáp.
Nàng ngước mắt lên nhìn y: “Đúng thế...”
Úc Tranh nhìn nàng, vẫn nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Nàng lại thẳng thắn thừa nhận sao?
“Cô nói gì cơ?”
Ngọc Loan không muốn giải thích với y, dứt khoát thừa nhận: “Em nói, em không từ thủ đoạn nào chỉ để lấy được chàng.”
Trong lòng nàng suy nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, có điều đôi mắt trong veo xinh đẹp đang nhìn y lại không hề né tránh.
Sắc mặt Úc Tranh lộ ra vẻ khó hiểu, y bất chợt thả con dao găm trong tay rơi xuống đất.
Y đứng thẳng dậy, chặn ánh nến sau lưng lại, vành tai cũng không khỏi đỏ lên.
Y sầm mặt lại dường như muốn mắng chửi nàng mấy câu nhưng lại chẳng hiểu tại sao không thốt ra miệng được, trái lại đóng sầm cửa lại rời đi với thái độ tức giận đến lạ thường.
Buổi tối hôm đó, Ngọc Loan có thể nói là thức trắng đêm.
Đèn trong phòng nàng cũng sáng cả đêm, thị nữ bên ngoài trông thấy liền xì xào bàn tán đôi câu.
“Sao cô ta vẫn chưa ngủ, lãng phí nến biết bao...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thấy hầu gia lúc tới giận dữ như vậy, lúc đi lại giống như bị ma đuổi, có lẽ cô ta chọc giận hầu gia, ngủ không yên giấc cũng nhẹ rồi...”
Hai thị nữ thấy ở đây không ai quan tâm, bèn tay nắm tay lui xuống nghỉ ngơi.
Buổi tối nàng đúng là ngủ không yên ổn, có điều chẳng liên quan quái gì đến Úc Tranh cả.
Khi trời chưa sáng, nàng đặt mảnh giấy ở cửa chuồng chó ở vách tường phía sau.
Mãi cho đến khi trời sáng, Ngọc Loan gọi một thị nữ đến, cho đối phương một cây trâm vàng, bảo thị nữ đến cửa hông xem có xe ngựa ở đó không.
Thị nữ không dám nhận đồ của nàng, chỉ đi xem rồi trở về báo cho nàng biết: “Nữ lang đoán không sai, bên ngoài quả thật có một chiếc xe ngựa đang đậu.”
Ngọc Loan gật đầu, bảo thị nữ lui ra.
Nàng vào phòng thay váy áo, trước khi ra ngoài còn cởi chiếc chuông bạc đeo trên mắt cá chân kia xuống, cố gắng nhét vào đầu giường.
Trước đây y luôn gọi nàng là mèo, nàng cũng không tin, cho dù mèo của y không mất, y dám làm loại chuyện cầm thú này với mèo của mình không?
Chẳng qua nàng vừa nghĩa đến tên súc sinh đó đã cảm thấy lòng dạ phiền muộn, dứt khoát tạm thời không nghĩ nữa.
Úc Tranh sớm đã thu hồi lệnh cấm với Ngọc Loan, cho nên nàng rời đi vô cùng thuận lợi.
Kế Tô đội nón tre làm phu xe đến đón nàng, anh ta cũng không đưa nàng về phủ Lộc Sơn vương ngay, trái lại đưa đến một căn nhà tranh.
Đến nơi, Kế Tô lấy từ trong tay áo ra một cọng cỏ ngậm vào miệng, lẩm bẩm: “Đến nhà tôi rồi, có muốn xuống uống một ly trà không?”
Nàng ngạc nhiên nhìn căn nhà rách nát kia, sau đó gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro