U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chấp Niệm Thủ C...
2024-11-10 17:29:51
Tên súc sinh này, dọa chết nàng rồi.
Em... Em cũng không thể kiểm soát được bản thân mình.”
Nàng mấp máy môi, âm thanh yếu đuối: “Có điều sau này em sẽ cố hết sức kiềm chế.”
Y nhìn điệu bộ lấy lòng mình một cách hèn mọn của nàng, mới cau mày lại gật đầu.
Úc Tranh cũng sợ nếu mình luôn bị nàng dụ dỗ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ không cầm lòng nổi trước mặt người khác, cho nên mới bảo nàng kiềm chế lại.
Yêu cầu của y cũng không cao đúng không?
...
Khi bình minh chưa ló dạng, Úc Tranh đã rời khỏi phủ.
Lúc Ngọc Loan thức dậy, trông thấy một tên sai vặt đi ngang qua nội viện.
Nàng đang nghi ngờ tên sai vặt này vào bằng cách nào, lại nhìn thấy người kia đi tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên nói: “Sở nữ lang đang tìm cô.”
Khuôn mặt của tên chó má Kế Tô đột ngột xuất hiện.
Ngọc Loan: “...”
Kế Tô thấy vẻ mặt nàng đờ đẫn, nhíu mày mất kiên nhẫn hỏi nàng: “Cô có nghe thấy không?”
Nàng vuốt vuốt tóc, bình thản hỏi: “Cha vẫn chưa xuất cung sao?”
Từ sau khi Hoàn Hoặc bị Úc Toản lỡ tay bắn bị thương, ông ta vẫn luôn ở trong cung dưỡng thương.
Kế Tô lắc đầu: “Sợ rằng vẫn cần thêm một ít thời gian.”
“Chẳng qua Sở nữ lang phái người tìm cô rất gắt gao, vì thế còn bệnh nặng một trận, cô ấy nhờ tôi gặp cô thì bảo cô trở về càng sớm càng tốt.”
Anh ta vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một cọng cỏ ngậm vào miệng: “Sở nữ lang còn bảo tôi chuyển vài lời cho cô, có điều cô cũng biết lão già kia yêu thương cô ấy cỡ nào. Nếu cô đắc tội với cô ấy, sợ rằng cô cũng không có cách nào ăn nói với lão già kia.”
Ngọc Loan dựa vào khung cửa, không thèm quan tâm: “Cô ta muốn anh chuyển lời gì cho em?”
Kế Tô tiếp lời: “Sở nữ lang nói, cô ấy không để bụng chuyện cô cố tình chấm nốt ruồi son làm giả thủ cung sa lừa gạt cô ấy, chỉ là cô ấy hy vọng cô có thể trở về ghé thăm, hơn nữa đích thân tha thứ cho cô ấy lần này.”
“Em chấm nốt ruồi son lừa gạt cô ta á?”
Ngọc Loan thở dài, xắn tay áo lên nhìn vào khuỷu tay của mình.
Hiện tại thủ cung sa của nàng quả thực đã biến mất, giờ mà trở về, vừa khéo giống như lời Sở Loan nói rồi.
Nàng âm thầm lắc lắc đầu, còn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của cô ta khi phát hiện thủ cung sa của nàng vẫn còn vào ngày hôm đó.
Cảm xúc đó khiến Ngọc Loan cảm thấy bản thân không phải là một người đàn bà phóng túng dâm loạn thì thật có lỗi với Sở Loan.
Nếu nói cô ta có đối xử tốt với nàng hay không, trước khi biết nàng còn trong sạch, thái độ của Sở Loạn đối với nàng đúng là rất tốt.
Mặc dù chuyện xảy ra sau đó khiến Ngọc Loan có chút thất vọng, tuy nhiên cũng khiến nàng hiểu được, lòng tốt của một vài người đối với mình chỉ có thể nảy sinh trên cơ sở nàng là một kẻ tàn hoa bại liễu mà thôi.
Ngọc Loan đã từ chối Kế Tô.
Nàng có thể trở về, song không phải bây giờ.
Kế Tô cảm thấy phiền muộn khi nhớ đến nước mắt của Sở Loan: “Làm Sở nữ lang khóc sẽ không có lợi gì cho cô...”
“Em biết.”
“Tại sao cô không còn thủ cung sa nữa?”
Anh ta tận mắt nhìn thấy cánh tay trắng như tuyết của nàng xong, cuối cùng cũng tin tưởng chuyện này.
Ngọc Loan trả lời: “Đương nhiên là mất khi ở cùng với Trấn Bắc hầu rồi.”
“Không thể nào.” Kế Tô lập tức phủ nhận, tầm mắt của anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng: “Cô từng ở chung với nhiều đàn ông như thế, thủ cung sa cũng còn ở đó, tại sao gặp Trấn Bắc hầu rồi lại mất chứ?”
Ngọc Loan cũng ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh ta: “Bởi vì anh ta có thứ có thể khiến thủ cung sa của em mất chứ sao.”
Kế Tô sững sờ, sau đó liền hét lên như sấm: “Đó không phải điều tôi nói đến! Ý tôi là, loại phụ nữ như cô sẽ không tùy tiện thất thân cho Trấn Bắc hầu.”
Trên mặt anh ta xuất hiện vẻ giễu cợt: “Dù sao cũng không đến nỗi cô giống như lời đồn đại bên ngoài, thèm thuồng thân thể của y đấy chứ?”
Ngọc Loan biết anh ta đang quan tâm nàng.
Nàng lặng lẽ nói với anh ta: “Có người tới, lần sau anh tới, em sẽ nói cho anh biết.”
Nội lực và thính lực của Kế Tô đều rất tốt, gần đây hoàn toàn không có ai tới.
Thế nhưng hiện giờ nàng không muốn nói, anh ta cũng không cố ép buộc nàng.
Em... Em cũng không thể kiểm soát được bản thân mình.”
Nàng mấp máy môi, âm thanh yếu đuối: “Có điều sau này em sẽ cố hết sức kiềm chế.”
Y nhìn điệu bộ lấy lòng mình một cách hèn mọn của nàng, mới cau mày lại gật đầu.
Úc Tranh cũng sợ nếu mình luôn bị nàng dụ dỗ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ không cầm lòng nổi trước mặt người khác, cho nên mới bảo nàng kiềm chế lại.
Yêu cầu của y cũng không cao đúng không?
...
Khi bình minh chưa ló dạng, Úc Tranh đã rời khỏi phủ.
Lúc Ngọc Loan thức dậy, trông thấy một tên sai vặt đi ngang qua nội viện.
Nàng đang nghi ngờ tên sai vặt này vào bằng cách nào, lại nhìn thấy người kia đi tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên nói: “Sở nữ lang đang tìm cô.”
Khuôn mặt của tên chó má Kế Tô đột ngột xuất hiện.
Ngọc Loan: “...”
Kế Tô thấy vẻ mặt nàng đờ đẫn, nhíu mày mất kiên nhẫn hỏi nàng: “Cô có nghe thấy không?”
Nàng vuốt vuốt tóc, bình thản hỏi: “Cha vẫn chưa xuất cung sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sau khi Hoàn Hoặc bị Úc Toản lỡ tay bắn bị thương, ông ta vẫn luôn ở trong cung dưỡng thương.
Kế Tô lắc đầu: “Sợ rằng vẫn cần thêm một ít thời gian.”
“Chẳng qua Sở nữ lang phái người tìm cô rất gắt gao, vì thế còn bệnh nặng một trận, cô ấy nhờ tôi gặp cô thì bảo cô trở về càng sớm càng tốt.”
Anh ta vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một cọng cỏ ngậm vào miệng: “Sở nữ lang còn bảo tôi chuyển vài lời cho cô, có điều cô cũng biết lão già kia yêu thương cô ấy cỡ nào. Nếu cô đắc tội với cô ấy, sợ rằng cô cũng không có cách nào ăn nói với lão già kia.”
Ngọc Loan dựa vào khung cửa, không thèm quan tâm: “Cô ta muốn anh chuyển lời gì cho em?”
Kế Tô tiếp lời: “Sở nữ lang nói, cô ấy không để bụng chuyện cô cố tình chấm nốt ruồi son làm giả thủ cung sa lừa gạt cô ấy, chỉ là cô ấy hy vọng cô có thể trở về ghé thăm, hơn nữa đích thân tha thứ cho cô ấy lần này.”
“Em chấm nốt ruồi son lừa gạt cô ta á?”
Ngọc Loan thở dài, xắn tay áo lên nhìn vào khuỷu tay của mình.
Hiện tại thủ cung sa của nàng quả thực đã biến mất, giờ mà trở về, vừa khéo giống như lời Sở Loan nói rồi.
Nàng âm thầm lắc lắc đầu, còn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của cô ta khi phát hiện thủ cung sa của nàng vẫn còn vào ngày hôm đó.
Cảm xúc đó khiến Ngọc Loan cảm thấy bản thân không phải là một người đàn bà phóng túng dâm loạn thì thật có lỗi với Sở Loan.
Nếu nói cô ta có đối xử tốt với nàng hay không, trước khi biết nàng còn trong sạch, thái độ của Sở Loạn đối với nàng đúng là rất tốt.
Mặc dù chuyện xảy ra sau đó khiến Ngọc Loan có chút thất vọng, tuy nhiên cũng khiến nàng hiểu được, lòng tốt của một vài người đối với mình chỉ có thể nảy sinh trên cơ sở nàng là một kẻ tàn hoa bại liễu mà thôi.
Ngọc Loan đã từ chối Kế Tô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có thể trở về, song không phải bây giờ.
Kế Tô cảm thấy phiền muộn khi nhớ đến nước mắt của Sở Loan: “Làm Sở nữ lang khóc sẽ không có lợi gì cho cô...”
“Em biết.”
“Tại sao cô không còn thủ cung sa nữa?”
Anh ta tận mắt nhìn thấy cánh tay trắng như tuyết của nàng xong, cuối cùng cũng tin tưởng chuyện này.
Ngọc Loan trả lời: “Đương nhiên là mất khi ở cùng với Trấn Bắc hầu rồi.”
“Không thể nào.” Kế Tô lập tức phủ nhận, tầm mắt của anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng: “Cô từng ở chung với nhiều đàn ông như thế, thủ cung sa cũng còn ở đó, tại sao gặp Trấn Bắc hầu rồi lại mất chứ?”
Ngọc Loan cũng ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh ta: “Bởi vì anh ta có thứ có thể khiến thủ cung sa của em mất chứ sao.”
Kế Tô sững sờ, sau đó liền hét lên như sấm: “Đó không phải điều tôi nói đến! Ý tôi là, loại phụ nữ như cô sẽ không tùy tiện thất thân cho Trấn Bắc hầu.”
Trên mặt anh ta xuất hiện vẻ giễu cợt: “Dù sao cũng không đến nỗi cô giống như lời đồn đại bên ngoài, thèm thuồng thân thể của y đấy chứ?”
Ngọc Loan biết anh ta đang quan tâm nàng.
Nàng lặng lẽ nói với anh ta: “Có người tới, lần sau anh tới, em sẽ nói cho anh biết.”
Nội lực và thính lực của Kế Tô đều rất tốt, gần đây hoàn toàn không có ai tới.
Thế nhưng hiện giờ nàng không muốn nói, anh ta cũng không cố ép buộc nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro