U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Thế Thân
2024-11-10 17:29:51
“Em...”
Nàng mới chần chờ thốt ra một chữ, y đã sợ nàng u mê quấn quýt mình càng muốn làm ở trên chiếc bàn này.
Úc Tranh nhíu mày lại, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Lên giường nói chuyện.”
(Editor: Ủa anh =)))
Y sớm đã nhìn thấu tính tình trong ngoài không đồng nhất này của nàng rồi.
Nếu cho bản thân nàng có ảo giác rất dễ nói chuyện, sợ rằng nàng sẽ không biết thỏa mãn, được voi đòi tiên.
***
Sau khi kết thúc, Úc Tranh lấy từ trong hộp sơn mài ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau sạch cho Ngọc Loan trước rồi mới sửa soạn bản thân.
Y ném khăn tay vào trong chậu nước, một ít màu đục bị tan ra.
Hơi thở của Ngọc Loan còn chưa ổn định, lại nghe y bỗng nhiên mở miệng lúc quay lưng lại giặt khăn tay: “Thì ra cô chính là Sở Loan...”
Trên mặt Ngọc Loan lập tức lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Úc Tranh ngồi bên cạnh nàng, tuy rằng không thấy gương mặt của đối phương, song y rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên.
Y vắt khô khăn tay, hờ hững tiếp lời: “Lão thất phu Hoàn Hoặc kia đúng là gian xảo, lại nghĩ đến việc lợi dụng cô. Từ nhiều năm trước, ông ta vẫn luôn yêu mẹ cô là Sở phu nhân say đắm. Lệnh tôn bỏ trốn rồi, cho nên ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn dùng cô để dẫn dụ thuộc hạ cũ của Sở thị đúng không?”
Từng câu từng chữ y nói đều là những điều Ngọc Loan đã biết.
Nàng nghiêng người chống cánh tay sáng bóng lên, nét mặt lại chìm trong bóng của màn giường gấp thành hình quạt.
Ngọc Loan cảm thấy sau lưng mơ hồ ớn lạnh khi nghĩ đến ngoài mặt y bình tĩnh, tuy nhiên đã âm thầm điều tra nàng từ lâu.
Sao y có bản lĩnh đào chuyện từ xa xưa như vậy lên chứ?
Có điều y đã đánh giá thấp sự si tình của Lộc Sơn vương dành cho Sở phu nhân rồi.
Ông ta thương yêu con gái của Sở phu nhân như con ruột của mình, làm sao có thể nỡ để cô ta đi làm loại chuyện đó được?
Đã lâu rồi không có ai nhắc nhở Ngọc Loan, rằng nàng tên là “Sở Loan”.
Bởi trong trong tên nàng cũng có một chữ “Loan”, cho nên từ trước đến nay, nàng luôn là người thay thế của Sở Loan.
Không ngờ lại thật sự gặp được người xưa nhớ được Sở thị và Sở Loan.
Cho nên khi Úc Tranh ném khăn tay trong tay đi rồi xoay người lại nhìn nàng, Ngọc Loan đã cúi đầu ngoan ngoãn đáp một tiếng “vâng”.
Nàng suy nghĩ trong thoáng chốc, lại để lộ lúm đồng tiền trước mặt y: “Lang quân...”
Ngón tay nàng bất an xoắn lấy vạt áo y: “Sao lang quân biết được?”
“Cô quên rồi ư?” Y liếc nhìn nàng: “Hồi đó ta đã cứu cô.”
Úc Tranh thấy lòng dạ nàng không yên, đôi môi đỏ non mềm kia đã cắn ra màu đỏ thẫm như máu, làm y không nhịn được cúi người hôn lên môi nàng.
“Cô yên tâm đi, ta sẽ không ngồi yên mặc kệ chuyện của cô đâu.”
Nếu như nàng là Sở Loan, vậy thì y có thể lợi dụng nàng nhiều hơn.
Y ghé tới rất gần, Ngọc Loan lại cảm thấy mùi hương của đối phương tràn ngập trong màn trướng, khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Nó không phải hương thơm, càng không phải mà mùi hôi gì đó.
Nếu phải hình dung cụ thể, nàng chỉ có thể nói là mùi cơ thể của người đàn ông này. Cho dù đôi khi trên người y thoang thoảng mùi đàn hương thanh nhã, hoặc là mùi máu tanh tưởi, nàng vẫn có thể nhận ra mùi hương vốn có của y.
Giống như con chó trong thôn của Ngọc Loan hồi xưa luôn thích cọ xát vào đá khắp nơi để chiếm địa bàn, vừa hung dữ vừa độc tài, còn khai muốn chết.
Nàng nghĩ đến cảnh tượng Úc Tranh cũng là một con thú lớn đi cọ xát khắp nơi, nhất thời cảm thấy buồn cười.
Úc Tranh bất chợt nói với nàng: “Cô không cảm thấy ánh mắt của cô tối nay có hơi kỳ lạ sao?”
Ngọc Loan giật mình, bất ngờ ngước đôi mắt ướt nhẹp lên nhìn y, trái tim đập thình thịch.
Kết quả y lại bắt được tay nàng, mở lòng bàn tay nàng ra, giọng điệu khó đoán: “Lòng bàn tay cũng căng thẳng đến ướt đẫm rồi...”
Ngọc Loan luôn cảm thấy giọng điệu này của y có phần ám chỉ, giống như còn biết điều gì đó, trong lòng trở nên lo lắng.
Dù sao cũng không đến mức y thậm chí biết cả việc nàng là người thay thế của Sở Loan...
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia của y cụp xuống nhìn nàng, mi tâm nhíu lại, lên tiếng: “Kiềm chế chút đi, đừng có lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt si tình như thế.”
Ngọc Loan: “...”
(Ngọc Loan kiểu: Có anh chồng overthinking cũng zui.)
Nàng mới chần chờ thốt ra một chữ, y đã sợ nàng u mê quấn quýt mình càng muốn làm ở trên chiếc bàn này.
Úc Tranh nhíu mày lại, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Lên giường nói chuyện.”
(Editor: Ủa anh =)))
Y sớm đã nhìn thấu tính tình trong ngoài không đồng nhất này của nàng rồi.
Nếu cho bản thân nàng có ảo giác rất dễ nói chuyện, sợ rằng nàng sẽ không biết thỏa mãn, được voi đòi tiên.
***
Sau khi kết thúc, Úc Tranh lấy từ trong hộp sơn mài ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau sạch cho Ngọc Loan trước rồi mới sửa soạn bản thân.
Y ném khăn tay vào trong chậu nước, một ít màu đục bị tan ra.
Hơi thở của Ngọc Loan còn chưa ổn định, lại nghe y bỗng nhiên mở miệng lúc quay lưng lại giặt khăn tay: “Thì ra cô chính là Sở Loan...”
Trên mặt Ngọc Loan lập tức lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Úc Tranh ngồi bên cạnh nàng, tuy rằng không thấy gương mặt của đối phương, song y rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên.
Y vắt khô khăn tay, hờ hững tiếp lời: “Lão thất phu Hoàn Hoặc kia đúng là gian xảo, lại nghĩ đến việc lợi dụng cô. Từ nhiều năm trước, ông ta vẫn luôn yêu mẹ cô là Sở phu nhân say đắm. Lệnh tôn bỏ trốn rồi, cho nên ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn dùng cô để dẫn dụ thuộc hạ cũ của Sở thị đúng không?”
Từng câu từng chữ y nói đều là những điều Ngọc Loan đã biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nghiêng người chống cánh tay sáng bóng lên, nét mặt lại chìm trong bóng của màn giường gấp thành hình quạt.
Ngọc Loan cảm thấy sau lưng mơ hồ ớn lạnh khi nghĩ đến ngoài mặt y bình tĩnh, tuy nhiên đã âm thầm điều tra nàng từ lâu.
Sao y có bản lĩnh đào chuyện từ xa xưa như vậy lên chứ?
Có điều y đã đánh giá thấp sự si tình của Lộc Sơn vương dành cho Sở phu nhân rồi.
Ông ta thương yêu con gái của Sở phu nhân như con ruột của mình, làm sao có thể nỡ để cô ta đi làm loại chuyện đó được?
Đã lâu rồi không có ai nhắc nhở Ngọc Loan, rằng nàng tên là “Sở Loan”.
Bởi trong trong tên nàng cũng có một chữ “Loan”, cho nên từ trước đến nay, nàng luôn là người thay thế của Sở Loan.
Không ngờ lại thật sự gặp được người xưa nhớ được Sở thị và Sở Loan.
Cho nên khi Úc Tranh ném khăn tay trong tay đi rồi xoay người lại nhìn nàng, Ngọc Loan đã cúi đầu ngoan ngoãn đáp một tiếng “vâng”.
Nàng suy nghĩ trong thoáng chốc, lại để lộ lúm đồng tiền trước mặt y: “Lang quân...”
Ngón tay nàng bất an xoắn lấy vạt áo y: “Sao lang quân biết được?”
“Cô quên rồi ư?” Y liếc nhìn nàng: “Hồi đó ta đã cứu cô.”
Úc Tranh thấy lòng dạ nàng không yên, đôi môi đỏ non mềm kia đã cắn ra màu đỏ thẫm như máu, làm y không nhịn được cúi người hôn lên môi nàng.
“Cô yên tâm đi, ta sẽ không ngồi yên mặc kệ chuyện của cô đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như nàng là Sở Loan, vậy thì y có thể lợi dụng nàng nhiều hơn.
Y ghé tới rất gần, Ngọc Loan lại cảm thấy mùi hương của đối phương tràn ngập trong màn trướng, khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Nó không phải hương thơm, càng không phải mà mùi hôi gì đó.
Nếu phải hình dung cụ thể, nàng chỉ có thể nói là mùi cơ thể của người đàn ông này. Cho dù đôi khi trên người y thoang thoảng mùi đàn hương thanh nhã, hoặc là mùi máu tanh tưởi, nàng vẫn có thể nhận ra mùi hương vốn có của y.
Giống như con chó trong thôn của Ngọc Loan hồi xưa luôn thích cọ xát vào đá khắp nơi để chiếm địa bàn, vừa hung dữ vừa độc tài, còn khai muốn chết.
Nàng nghĩ đến cảnh tượng Úc Tranh cũng là một con thú lớn đi cọ xát khắp nơi, nhất thời cảm thấy buồn cười.
Úc Tranh bất chợt nói với nàng: “Cô không cảm thấy ánh mắt của cô tối nay có hơi kỳ lạ sao?”
Ngọc Loan giật mình, bất ngờ ngước đôi mắt ướt nhẹp lên nhìn y, trái tim đập thình thịch.
Kết quả y lại bắt được tay nàng, mở lòng bàn tay nàng ra, giọng điệu khó đoán: “Lòng bàn tay cũng căng thẳng đến ướt đẫm rồi...”
Ngọc Loan luôn cảm thấy giọng điệu này của y có phần ám chỉ, giống như còn biết điều gì đó, trong lòng trở nên lo lắng.
Dù sao cũng không đến mức y thậm chí biết cả việc nàng là người thay thế của Sở Loan...
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia của y cụp xuống nhìn nàng, mi tâm nhíu lại, lên tiếng: “Kiềm chế chút đi, đừng có lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt si tình như thế.”
Ngọc Loan: “...”
(Ngọc Loan kiểu: Có anh chồng overthinking cũng zui.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro