U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Cô Đang Làm Gì...
2024-10-30 08:55:11
Không ngờ…
Đúng là tên súc sinh vô sỉ…
Ánh nắng chiếu nghiêng vào căn phòng khi mặt trời đã lên cao.
Ngọc Loan vất vả lắm mới mở được chiếc xiềng xích đầy ý nghĩa nhục nhã ấy bằng một cây trâm nhỏ.
Nàng mặc y phục rồi mở cửa phòng, ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt.
Nàng ngẩng đầu thì thấy người anh trai tốt của nàng đang nằm trên mái nhà đối diện, trông như một con dơi khổng lồ.
Ngọc Loan hít một hơi sâu.
Nàng vẫy tay gọi anh ta xuống.
Nàng biết khinh công của anh ta rất giỏi, nhưng đây là phủ Trấn Bắc Hầu.
Ký Tô rất nghe lời nàng. Anh ta không nói một câu, nhảy xuống đất ngay, sau đó anh ta nhìn Ngọc Loan với ánh mắt khinh bỉ, rồi đẩy cửa bước vào thư phòng bên cạnh.
Ngọc Loan: "..."
Úc Tranh là người rất là kỳ quái.
Khuôn viên của y lẽ ra phải là nơi quan trọng và cơ mật nhất trong phủ.
Nhưng ngược lại y lại không thích người ngoài thường xuyên ra vào đây.
Vì thế, mặc dù bên ngoài khuôn viên được canh phòng cẩn mật, thường có người tuần tra. Nhưng vào giờ này, trong sân lại không có nhiều người.
Ngọc Loan đi theo vào thư phòng, đã thấy Kế Tô đang lục lọi từ đầu này sang đầu kia của chiếc bàn gỗ tử đàn rộng lớn của Úc Tranh, rồi lại lục lọi ngược lại.
Ngọc Loan liếc nhìn mặt bàn đã bị xáo trộn không thể phục hồi nguyên trạng thì chỉ cảm thấy tim đập nhanh loạn xạ.
Kế Tô vẫn tiếp tục lục lọi đồ đạc trên bàn.
Ngọc Loan bước tới giữ chặt cổ tay anh ta, hạ giọng nói: "Anh là mật thám mà cha ta tự hào nhất, làm việc bừa bãi thế này không sợ bị phát hiện sao?"
Kế Tô cười lạnh một tiếng: "Không phải có cô ở đây sao?"
Ngọc Loan thấy rõ ràng là anh ta đang hờn dỗi với mình, nhịn mãi không được, cuối cùng đành dịu giọng khuyên nhủ: "Anh hãy nghe em nói, em chưa trở về nhà cũng có lý do..."
Anh ta lắc đầu: "Cô cũng nghĩ nhiều thật đấy, cô nghĩ là tôi thật sự muốn cô trở về sao?"
Ánh mắt Kế Tô lập tức lộ ra vài phần oán hận, anh ta nói: "Cô đã giẫm một chân lên người tôi khiến tôi phun ra máu... Hơn nữa đó là do cô cố ý."
Ngọc Loan: "..."
Cái đồ chó chết này thật sự thù dai quá mà, nàng cứ tưởng sau khi ngủ dậy anh ta đã quên hết rồi chứ.
"Vì vậy, tôi nhất định phải nắm được điểm yếu của cô."
Ánh mắt anh ta nhìn nàng lạnh lẽo, dường như điểm yếu của nàng đang ẩn giấu đâu đó trong phủ Trấn Bắc Hầu này.
Ngọc Loan đang định mở miệng nhưng không ngờ bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nàng vội vàng đẩy Kế Tô xuống dưới gầm bàn.
May mắn là cả hai người đều phản ứng kịp thời.
Bởi vì ngay sau đó cửa thư phòng bị đẩy mở, Úc Tranh đã quay trở lại.
Tim Ngọc Loan đập thình thịch, nàng hít thở không thông, cố kìm nén sự chột dạ trong lòng mà ngước mắt nhìn Úc Tranh.
Úc Tranh cũng nhìn thấy nàng.
Sắc mặt y hơi trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo sắc bén.
Ngọc Loan đứng ở bên cạnh án thư của y, một tay vỗ lên mặt bàn, dường như đang suy tư gì đó.
Y tiến tới liếc nhìn mặt bàn.
Chiếc bàn này rất rộng và dài, diện tích cũng lớn.
Tuy nhiên, vào lúc này, đồ đạc trên mặt bàn đều bị đẩy sang một bên, phần gần Ngọc Loan lại trống trơn, trông vô cùng quái dị.
Úc Tranh cũng không hỏi nàng làm thế nào mà tháo được khóa xích vào buổi sáng, mà y chỉ hỏi: "Cô đang làm gì ở đây?"
Ngón tay Ngọc Loan vuốt mặt bàn lạnh lẽo, nàng nhất thời không biết nói gì.
Úc Tranh cúi mắt nhìn động tác của nàng: "Nữ lang thích chiếc bàn tử đàn này sao?"
Y nắm lấy cổ tay nàng, dù đây không phải lần đầu tiên y nắm lấy nó. Nhưng dưới ánh nắng mặt trời, y nhìn kỹ lại, cổ tay nàng thực sự quá nhỏ và mềm mại.
Trong tay nàng không có gì cả.
Nàng đau đến mức hít vào một hơi, lúc này y mới kịp thời nới lỏng ngón tay.
Nhưng y vẫn không buông tay.
Đúng là tên súc sinh vô sỉ…
Ánh nắng chiếu nghiêng vào căn phòng khi mặt trời đã lên cao.
Ngọc Loan vất vả lắm mới mở được chiếc xiềng xích đầy ý nghĩa nhục nhã ấy bằng một cây trâm nhỏ.
Nàng mặc y phục rồi mở cửa phòng, ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt.
Nàng ngẩng đầu thì thấy người anh trai tốt của nàng đang nằm trên mái nhà đối diện, trông như một con dơi khổng lồ.
Ngọc Loan hít một hơi sâu.
Nàng vẫy tay gọi anh ta xuống.
Nàng biết khinh công của anh ta rất giỏi, nhưng đây là phủ Trấn Bắc Hầu.
Ký Tô rất nghe lời nàng. Anh ta không nói một câu, nhảy xuống đất ngay, sau đó anh ta nhìn Ngọc Loan với ánh mắt khinh bỉ, rồi đẩy cửa bước vào thư phòng bên cạnh.
Ngọc Loan: "..."
Úc Tranh là người rất là kỳ quái.
Khuôn viên của y lẽ ra phải là nơi quan trọng và cơ mật nhất trong phủ.
Nhưng ngược lại y lại không thích người ngoài thường xuyên ra vào đây.
Vì thế, mặc dù bên ngoài khuôn viên được canh phòng cẩn mật, thường có người tuần tra. Nhưng vào giờ này, trong sân lại không có nhiều người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Loan đi theo vào thư phòng, đã thấy Kế Tô đang lục lọi từ đầu này sang đầu kia của chiếc bàn gỗ tử đàn rộng lớn của Úc Tranh, rồi lại lục lọi ngược lại.
Ngọc Loan liếc nhìn mặt bàn đã bị xáo trộn không thể phục hồi nguyên trạng thì chỉ cảm thấy tim đập nhanh loạn xạ.
Kế Tô vẫn tiếp tục lục lọi đồ đạc trên bàn.
Ngọc Loan bước tới giữ chặt cổ tay anh ta, hạ giọng nói: "Anh là mật thám mà cha ta tự hào nhất, làm việc bừa bãi thế này không sợ bị phát hiện sao?"
Kế Tô cười lạnh một tiếng: "Không phải có cô ở đây sao?"
Ngọc Loan thấy rõ ràng là anh ta đang hờn dỗi với mình, nhịn mãi không được, cuối cùng đành dịu giọng khuyên nhủ: "Anh hãy nghe em nói, em chưa trở về nhà cũng có lý do..."
Anh ta lắc đầu: "Cô cũng nghĩ nhiều thật đấy, cô nghĩ là tôi thật sự muốn cô trở về sao?"
Ánh mắt Kế Tô lập tức lộ ra vài phần oán hận, anh ta nói: "Cô đã giẫm một chân lên người tôi khiến tôi phun ra máu... Hơn nữa đó là do cô cố ý."
Ngọc Loan: "..."
Cái đồ chó chết này thật sự thù dai quá mà, nàng cứ tưởng sau khi ngủ dậy anh ta đã quên hết rồi chứ.
"Vì vậy, tôi nhất định phải nắm được điểm yếu của cô."
Ánh mắt anh ta nhìn nàng lạnh lẽo, dường như điểm yếu của nàng đang ẩn giấu đâu đó trong phủ Trấn Bắc Hầu này.
Ngọc Loan đang định mở miệng nhưng không ngờ bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nàng vội vàng đẩy Kế Tô xuống dưới gầm bàn.
May mắn là cả hai người đều phản ứng kịp thời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì ngay sau đó cửa thư phòng bị đẩy mở, Úc Tranh đã quay trở lại.
Tim Ngọc Loan đập thình thịch, nàng hít thở không thông, cố kìm nén sự chột dạ trong lòng mà ngước mắt nhìn Úc Tranh.
Úc Tranh cũng nhìn thấy nàng.
Sắc mặt y hơi trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo sắc bén.
Ngọc Loan đứng ở bên cạnh án thư của y, một tay vỗ lên mặt bàn, dường như đang suy tư gì đó.
Y tiến tới liếc nhìn mặt bàn.
Chiếc bàn này rất rộng và dài, diện tích cũng lớn.
Tuy nhiên, vào lúc này, đồ đạc trên mặt bàn đều bị đẩy sang một bên, phần gần Ngọc Loan lại trống trơn, trông vô cùng quái dị.
Úc Tranh cũng không hỏi nàng làm thế nào mà tháo được khóa xích vào buổi sáng, mà y chỉ hỏi: "Cô đang làm gì ở đây?"
Ngón tay Ngọc Loan vuốt mặt bàn lạnh lẽo, nàng nhất thời không biết nói gì.
Úc Tranh cúi mắt nhìn động tác của nàng: "Nữ lang thích chiếc bàn tử đàn này sao?"
Y nắm lấy cổ tay nàng, dù đây không phải lần đầu tiên y nắm lấy nó. Nhưng dưới ánh nắng mặt trời, y nhìn kỹ lại, cổ tay nàng thực sự quá nhỏ và mềm mại.
Trong tay nàng không có gì cả.
Nàng đau đến mức hít vào một hơi, lúc này y mới kịp thời nới lỏng ngón tay.
Nhưng y vẫn không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro