U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Ngọc Thể Hoành...
2024-11-10 17:29:51
Nghe nói có những người bẩm sinh thích bị làm nhục trong chuyện ái ân, bởi điều đó khiến họ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nếu không phải y đã từng trải thì e rằng y cũng không biết bên trong nàng lại dâm đãng như thế này.
Sáng sớm hôm sau, Tống n hớn hở bước vào phủ Trấn Bắc Hầu.
Phúc quản sự biết Tống n là em họ của Úc Tranh, nên không dám mạo phạm. Nhưng anh ấy thấy cậu ta cứ lao thẳng vào trong viện, thật sự sợ đến mức hồn vía lên mây.
Nhưng Tống n nào có để ý, cậu ta có tin tức cực kỳ tốt muốn báo cho Úc Tranh.
Tống n đẩy cửa vang lên tiếng "rầm" sau đó nhìn thấy Úc Tranh y phục chỉnh tề, đang rót trà bên chiếc bàn gỗ đàn hương đen.
Tống n bước tới nói: "Anh họ, A Sán được thả rồi!"
A Sán là nhũ danh của Úc Toản.
Úc Tranh nhấc mí mắt nhìn cậu ta, y đáp: "Anh biết rồi."
Tống n thấy y bình thản điềm nhiên như vậy thì lập tức sinh lòng kính phục.
Anh họ quả thật là liệu trước mọi việc như thần!
Hình ảnh buổi sớm trong mắt Tống n hôm nay chính là anh họ của cậu ta y phục chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt đứng đắn, cấm dục giống như một vị thần không thể xâm phạm.
Tống n phấn khích nghĩ, cả đời này mình phải noi gương anh họ mà phấn đấu!
Tuy nhiên, Úc Tranh lại vừa vặn nhìn thấy cách Tống n một cái bàn có một cảnh tượng hoang tàn nhưng xinh đẹp nằm ở phía sau bình phong.
Dưới đất có mảnh sứ vỡ, trâm cài vỡ, vải vóc rách nát và một số khăn vải ướt đẫm thứ chất lỏng không rõ tung tích vương vãi khắp nơi.
Còn trên chiếc trường kỷ vốn dùng để bày biện đồ vật lại có một cơ thể trắng mịn như ngọc, hoàn toàn không mảnh vải che thân của một người phụ nữ.
Trên lưng nàng chỉ đắp một tấm chăn mỏng, phần lưng trắng muốt và đôi chân thon dài vẫn lộ ra ngoài.
Úc Tranh đột nhiên nhớ tới từ "ngọc thể hoành trần" mà y từng đọc trong quyển sách tạp nham, xuất phát từ những thứ rất chi là hoang đường, dâm loạn.
Y nhấp một ngụm trà, thu lại ánh mắt sâu thẳm rồi nói với Tống n: "Đi xem nào."
Tống n đang định ngồi xuống nghỉ, nhưng thấy đôi mắt Úc Tranh nghiêm nghị, giọng điệu chính trực: "A Sán chắc chắn đã chịu nhiều đau khổ trong ngục, chuyện này không thể chậm trễ, em để sau hẵng nghỉ."
Tống n lập tức hổ thẹn, đứng bật dậy.
Anh họ mấy ngày nay chắc chắn vì chuyện này mà không ăn không ngủ, còn cậu ta lại làm chậm trễ như vậy, thật là không nên.
"Vậy chúng ta đi ngay đi."
Úc Tranh gật đầu, nghĩ thầm y không có hứng thú cho ai khác thưởng thức thú vui "ngọc thể hoành trần" này cả.
Đợi người đi rồi, căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Ngọc Loan từ từ mở mắt, rõ ràng nàng đã bị đánh thức từ lâu. Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng "hừ" nhẹ.
Nàng ngước mắt đã thấy Kế Tô không biết từ đâu xuất hiện.
Ngọc Loan không thấy có gì phải xấu hổ, ngược lại nàng hỏi anh ta: "Bây giờ tin rồi chứ?"
Ký Tô nhìn nàng, sắc mặt thay đổi không ngừng, đột nhiên chảy hai hàng máu mũi.
Anh ta lau vội dưới mũi, nhìn thấy vệt đỏ thì hơi giận dữ: "Mặc đồ vào rồi nói chuyện!”
Sau đó, anh ta lập tức nhảy qua cửa sổ rồi rời đi.
Anh ta nói cứ như thể nàng không muốn mặc, rõ ràng là anh ta tự ý xông vào mà!
Ngọc Loan lười nhác quấn lấy tấm chăn rồi đứng dậy. Đôi chân trần của nàng bước vài bước, bỗng nhiên chân phải bị thứ gì đó giữ lại.
Nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy một sợi xích bạc tinh xảo. Sợi xích ấy vô cùng xinh đẹp và tinh xảo, một đầu gắn vào cột, đầu kia gắn vào cổ chân Ngọc Loan, trên đó còn có một ổ khóa.
Ngọc Loan khẽ giật, sợi xích lập tức phát ra âm thanh trong trẻo. Nàng chợt nhớ lại lúc Úc Tranh rời đi dường như đã nói gì đó với nàng về việc y đã giấu chiếc chìa khóa.
Nàng còn tưởng y đang nói về chiếc chìa khóa đó.
Nếu không phải y đã từng trải thì e rằng y cũng không biết bên trong nàng lại dâm đãng như thế này.
Sáng sớm hôm sau, Tống n hớn hở bước vào phủ Trấn Bắc Hầu.
Phúc quản sự biết Tống n là em họ của Úc Tranh, nên không dám mạo phạm. Nhưng anh ấy thấy cậu ta cứ lao thẳng vào trong viện, thật sự sợ đến mức hồn vía lên mây.
Nhưng Tống n nào có để ý, cậu ta có tin tức cực kỳ tốt muốn báo cho Úc Tranh.
Tống n đẩy cửa vang lên tiếng "rầm" sau đó nhìn thấy Úc Tranh y phục chỉnh tề, đang rót trà bên chiếc bàn gỗ đàn hương đen.
Tống n bước tới nói: "Anh họ, A Sán được thả rồi!"
A Sán là nhũ danh của Úc Toản.
Úc Tranh nhấc mí mắt nhìn cậu ta, y đáp: "Anh biết rồi."
Tống n thấy y bình thản điềm nhiên như vậy thì lập tức sinh lòng kính phục.
Anh họ quả thật là liệu trước mọi việc như thần!
Hình ảnh buổi sớm trong mắt Tống n hôm nay chính là anh họ của cậu ta y phục chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt đứng đắn, cấm dục giống như một vị thần không thể xâm phạm.
Tống n phấn khích nghĩ, cả đời này mình phải noi gương anh họ mà phấn đấu!
Tuy nhiên, Úc Tranh lại vừa vặn nhìn thấy cách Tống n một cái bàn có một cảnh tượng hoang tàn nhưng xinh đẹp nằm ở phía sau bình phong.
Dưới đất có mảnh sứ vỡ, trâm cài vỡ, vải vóc rách nát và một số khăn vải ướt đẫm thứ chất lỏng không rõ tung tích vương vãi khắp nơi.
Còn trên chiếc trường kỷ vốn dùng để bày biện đồ vật lại có một cơ thể trắng mịn như ngọc, hoàn toàn không mảnh vải che thân của một người phụ nữ.
Trên lưng nàng chỉ đắp một tấm chăn mỏng, phần lưng trắng muốt và đôi chân thon dài vẫn lộ ra ngoài.
Úc Tranh đột nhiên nhớ tới từ "ngọc thể hoành trần" mà y từng đọc trong quyển sách tạp nham, xuất phát từ những thứ rất chi là hoang đường, dâm loạn.
Y nhấp một ngụm trà, thu lại ánh mắt sâu thẳm rồi nói với Tống n: "Đi xem nào."
Tống n đang định ngồi xuống nghỉ, nhưng thấy đôi mắt Úc Tranh nghiêm nghị, giọng điệu chính trực: "A Sán chắc chắn đã chịu nhiều đau khổ trong ngục, chuyện này không thể chậm trễ, em để sau hẵng nghỉ."
Tống n lập tức hổ thẹn, đứng bật dậy.
Anh họ mấy ngày nay chắc chắn vì chuyện này mà không ăn không ngủ, còn cậu ta lại làm chậm trễ như vậy, thật là không nên.
"Vậy chúng ta đi ngay đi."
Úc Tranh gật đầu, nghĩ thầm y không có hứng thú cho ai khác thưởng thức thú vui "ngọc thể hoành trần" này cả.
Đợi người đi rồi, căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Ngọc Loan từ từ mở mắt, rõ ràng nàng đã bị đánh thức từ lâu. Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng "hừ" nhẹ.
Nàng ngước mắt đã thấy Kế Tô không biết từ đâu xuất hiện.
Ngọc Loan không thấy có gì phải xấu hổ, ngược lại nàng hỏi anh ta: "Bây giờ tin rồi chứ?"
Ký Tô nhìn nàng, sắc mặt thay đổi không ngừng, đột nhiên chảy hai hàng máu mũi.
Anh ta lau vội dưới mũi, nhìn thấy vệt đỏ thì hơi giận dữ: "Mặc đồ vào rồi nói chuyện!”
Sau đó, anh ta lập tức nhảy qua cửa sổ rồi rời đi.
Anh ta nói cứ như thể nàng không muốn mặc, rõ ràng là anh ta tự ý xông vào mà!
Ngọc Loan lười nhác quấn lấy tấm chăn rồi đứng dậy. Đôi chân trần của nàng bước vài bước, bỗng nhiên chân phải bị thứ gì đó giữ lại.
Nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy một sợi xích bạc tinh xảo. Sợi xích ấy vô cùng xinh đẹp và tinh xảo, một đầu gắn vào cột, đầu kia gắn vào cổ chân Ngọc Loan, trên đó còn có một ổ khóa.
Ngọc Loan khẽ giật, sợi xích lập tức phát ra âm thanh trong trẻo. Nàng chợt nhớ lại lúc Úc Tranh rời đi dường như đã nói gì đó với nàng về việc y đã giấu chiếc chìa khóa.
Nàng còn tưởng y đang nói về chiếc chìa khóa đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro