U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Đến Tháng
2024-11-10 17:29:51
Úc Tranh thoạt nhìn là một người đàn ông cẩu thả tùy tiện, thế nhưng khi đối mặt với y, y trái lại không dễ lừa gạt như Manh Cốc.
Con ngươi của Trấn Bắc hầu lạnh như băng, ẩn chứa cảm xúc khó nói, y giơ một tay lên dễ dàng túm lấy cần cổ trắng noãn của Ngọc Loan.
Nàng hơi rướn cần cổ mảnh mai của mình lên, da thịt lạnh lẽo dán vào lòng bàn tay nóng bỏng của y, khiến nàng lại theo bản năng run lẩy bẩy.
“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi rất dễ bị đánh lừa sao?”
Cho dù bản thân nàng đã quên thân phận con gái nuôi của Lộc Sơn vương này của mình, y sẽ không quên.
Y chỉ là chưa bao giờ xem trọng thân phận gián điệp chẳng ra gì này của nàng mà thôi.
“Bảo bọn họ... Đi ra ngoài, có người ngoài ở đây, tôi... Không thể nói được.”
Giọng nói của Ngọc Loan có chút lắp bắp.
Y không bóp cổ nàng thật mạnh, nhưng mà nỗi sợ hãi tựa như lấn át không khỏi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Giờ phút này, Ngọc Loan không thể không thừa nhận, lúc trước nàng thật sự có hơi khinh thường vị Trấn Bắc hầu đã chém giết ít nhất 10 năm trên chiến trường này.
Y vốn là công tử của Úc thị cao quý, song cũng là hung thú sinh ra từ máu.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy những vết sẹo đao trên người y, những vết sẹo khiến người khác chấn động kia đã định trước y tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Ngọc Loan đối diện với đôi mắt đen như vực sâu kia của Úc Tranh, khi sợi dây trong đầu kia gần như sắp kéo căng đến cực điểm, y bất chợt bật cười.
“Được, có điều đừng nói những thứ buồn cười như lòng hư vinh nữa.”
Y phất tay, bảo thuộc hạ rời đi.
Những người hầu kia không hề dám do dự chút nào, lập tức đứng dậy nối đuôi nhau ra ngoài.
Nhà kho thoáng cái trở nên trống trải yên tĩnh, Úc Tranh cũng không buông lỏng tay.
Chẳng qua đôi mắt đen nhánh kia của y vẫn dán chặt vào mặt nàng.
Ngọc Loan cắn mối quay đầu lại, y kiên nhẫn chờ nàng mở miệng.
Một hồi lâu sau, y mới nghe thấy âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Em... Đến tháng rồi.”
Úc Tranh ngẩn ra một lát mới hiểu lời nàng nói.
Đến tháng?
“Kinh nguyệt của cô tới ư?”
Ngọc Loan ngượng ngùng gật đầu, vành tai trắng như tuyết bỗng nhiên dâng lên màu hồng nhạt.
Y vốn dĩ cũng không biết những thứ trên người phụ nữ kia, có điều khi hành quân đánh giặc, khắp nơi đều rất thiếu thốn phụ nữ.
Những người trong quân đội đã bịa ra một loạt những chuyện tục tĩu, nói như thể chúng là thật vậy.
Nhất là khi nhắc đến chuyện kinh nguyệt trên người phụ nữ, bọn họ lại nghiến răng nghiến lợi ghét cay ghét đắng, bởi vì không thể quan hệ.
Úc Tranh ngờ vực quan sát Ngọc Loan, đáy mắt vẫn giữ nguyên một tia nghi ngờ.
Y chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán nàng, dùng ngón cái thô ráp lau giúp nàng rồi nhíu mày lên tiếng: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”
Cuối cùng y đứng dậy, cụp mắt nhìn nàng: “Đứng dậy.”
Trên váy Ngọc Loan vẫn còn dính máu, vẻ mặt có chút quẫn bách, song nàng vẫn đứng dậy.
Úc Tranh bảo Manh Cốc dẫn những người ở ngoài kia rút lui trước, sau đó bảo Ngọc Loan đi theo mình.
Nàng thấy y đi về phía Hành viện, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù nói thế nào, Kế Tô cũng xem như đã miễn cưỡng vượt qua một nửa cửa ải này. Còn lại thì phải xem bản thân anh ta có bản lĩnh rời khỏi phủ Trấn Bắc hầu không.
Ngọc Loan bất an đi theo Úc Tranh trở về trong viện.
Y dẫn nàng vào phòng, nàng lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía cửa, lại bỗng dưng trông thấy Kế Tô ở góc tường đối diện.
Đối phương… Đang cố hết sức trèo tường, mới trèo được một nửa.
Nàng theo bản năng trở tay đóng cửa phòng lại.
Úc Tranh nghe thấy tiếng động, quay lại liền thấy bộ dạng tựa vào khe cửa lề mề của nàng.
“Cô đang làm gì đó?”
Ngọc Loan yếu đuối đáp lời: “Chân mềm, không đi được.”
Y cau mày, trong đầu nghĩ nàng làm nũng với mình làm gì? Y lại không thích điệu bộ này.
Úc Tranh bắt đầu mất kiên nhẫn, dứt khoát bước tới bế nàng lên, hỏi: “Như vậy, cô hài lòng chưa?”
Vẻ mặt của Ngọc Loan thoáng cứng đờ, thấy y lại hiểu lầm gì đó, chỉ có thể lúng túng tựa đầu vào cổ y, rúc vào lòng giống như một con động vật nhỏ ngoan ngoãn.
Úc Tranh bế nàng đặt lên giường Nhị Nha, hỏi: “Biết nói dối lừa gạt ta sẽ có kết cục gì không?”
Nàng nghe lời nói mang tính đe dọa này của y, thân thể lại run lên.
Con ngươi của Trấn Bắc hầu lạnh như băng, ẩn chứa cảm xúc khó nói, y giơ một tay lên dễ dàng túm lấy cần cổ trắng noãn của Ngọc Loan.
Nàng hơi rướn cần cổ mảnh mai của mình lên, da thịt lạnh lẽo dán vào lòng bàn tay nóng bỏng của y, khiến nàng lại theo bản năng run lẩy bẩy.
“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi rất dễ bị đánh lừa sao?”
Cho dù bản thân nàng đã quên thân phận con gái nuôi của Lộc Sơn vương này của mình, y sẽ không quên.
Y chỉ là chưa bao giờ xem trọng thân phận gián điệp chẳng ra gì này của nàng mà thôi.
“Bảo bọn họ... Đi ra ngoài, có người ngoài ở đây, tôi... Không thể nói được.”
Giọng nói của Ngọc Loan có chút lắp bắp.
Y không bóp cổ nàng thật mạnh, nhưng mà nỗi sợ hãi tựa như lấn át không khỏi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Giờ phút này, Ngọc Loan không thể không thừa nhận, lúc trước nàng thật sự có hơi khinh thường vị Trấn Bắc hầu đã chém giết ít nhất 10 năm trên chiến trường này.
Y vốn là công tử của Úc thị cao quý, song cũng là hung thú sinh ra từ máu.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy những vết sẹo đao trên người y, những vết sẹo khiến người khác chấn động kia đã định trước y tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Ngọc Loan đối diện với đôi mắt đen như vực sâu kia của Úc Tranh, khi sợi dây trong đầu kia gần như sắp kéo căng đến cực điểm, y bất chợt bật cười.
“Được, có điều đừng nói những thứ buồn cười như lòng hư vinh nữa.”
Y phất tay, bảo thuộc hạ rời đi.
Những người hầu kia không hề dám do dự chút nào, lập tức đứng dậy nối đuôi nhau ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà kho thoáng cái trở nên trống trải yên tĩnh, Úc Tranh cũng không buông lỏng tay.
Chẳng qua đôi mắt đen nhánh kia của y vẫn dán chặt vào mặt nàng.
Ngọc Loan cắn mối quay đầu lại, y kiên nhẫn chờ nàng mở miệng.
Một hồi lâu sau, y mới nghe thấy âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Em... Đến tháng rồi.”
Úc Tranh ngẩn ra một lát mới hiểu lời nàng nói.
Đến tháng?
“Kinh nguyệt của cô tới ư?”
Ngọc Loan ngượng ngùng gật đầu, vành tai trắng như tuyết bỗng nhiên dâng lên màu hồng nhạt.
Y vốn dĩ cũng không biết những thứ trên người phụ nữ kia, có điều khi hành quân đánh giặc, khắp nơi đều rất thiếu thốn phụ nữ.
Những người trong quân đội đã bịa ra một loạt những chuyện tục tĩu, nói như thể chúng là thật vậy.
Nhất là khi nhắc đến chuyện kinh nguyệt trên người phụ nữ, bọn họ lại nghiến răng nghiến lợi ghét cay ghét đắng, bởi vì không thể quan hệ.
Úc Tranh ngờ vực quan sát Ngọc Loan, đáy mắt vẫn giữ nguyên một tia nghi ngờ.
Y chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán nàng, dùng ngón cái thô ráp lau giúp nàng rồi nhíu mày lên tiếng: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”
Cuối cùng y đứng dậy, cụp mắt nhìn nàng: “Đứng dậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên váy Ngọc Loan vẫn còn dính máu, vẻ mặt có chút quẫn bách, song nàng vẫn đứng dậy.
Úc Tranh bảo Manh Cốc dẫn những người ở ngoài kia rút lui trước, sau đó bảo Ngọc Loan đi theo mình.
Nàng thấy y đi về phía Hành viện, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù nói thế nào, Kế Tô cũng xem như đã miễn cưỡng vượt qua một nửa cửa ải này. Còn lại thì phải xem bản thân anh ta có bản lĩnh rời khỏi phủ Trấn Bắc hầu không.
Ngọc Loan bất an đi theo Úc Tranh trở về trong viện.
Y dẫn nàng vào phòng, nàng lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía cửa, lại bỗng dưng trông thấy Kế Tô ở góc tường đối diện.
Đối phương… Đang cố hết sức trèo tường, mới trèo được một nửa.
Nàng theo bản năng trở tay đóng cửa phòng lại.
Úc Tranh nghe thấy tiếng động, quay lại liền thấy bộ dạng tựa vào khe cửa lề mề của nàng.
“Cô đang làm gì đó?”
Ngọc Loan yếu đuối đáp lời: “Chân mềm, không đi được.”
Y cau mày, trong đầu nghĩ nàng làm nũng với mình làm gì? Y lại không thích điệu bộ này.
Úc Tranh bắt đầu mất kiên nhẫn, dứt khoát bước tới bế nàng lên, hỏi: “Như vậy, cô hài lòng chưa?”
Vẻ mặt của Ngọc Loan thoáng cứng đờ, thấy y lại hiểu lầm gì đó, chỉ có thể lúng túng tựa đầu vào cổ y, rúc vào lòng giống như một con động vật nhỏ ngoan ngoãn.
Úc Tranh bế nàng đặt lên giường Nhị Nha, hỏi: “Biết nói dối lừa gạt ta sẽ có kết cục gì không?”
Nàng nghe lời nói mang tính đe dọa này của y, thân thể lại run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro