U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Dỗi
2024-11-10 17:29:51
“Biết... Sẽ mất đi sự sủng ái của lang quân.”
Cuối cùng trong mắt y cũng hiện lên vẻ hài lòng: “Cô biết là tốt rồi.”
Sau đó, y đưa tay ra cởi váy áo của nàng ra một cách quen thuộc.
Ngọc Loan vội vàng đè cổ tay y lại, đỏ mặt định ngăn cản: “Không thể quan hệ...”
Úc Tranh cười khẩy: “Không kiểm tra, sao ta biết có phải cô nói dối lừa ta hay không?”
Nàng đâu biết y lại muốn kiểm tra đến nước này, trong đầu lập tức trống rỗng.
Tiếp theo, tay của y thuận lợi duỗi vào.
Một lúc lâu sau, y nhìn thấy một vệt đỏ thẫm, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
“Hài lòng chưa?”
Ngọc Loan run rẩy môi, chỉ cửa nói với y: “Anh đi ra ngoài cho tôi...”
Gương mặt của y có chút mất tự nhiên.
Có lẽ là y không ngờ nàng thật sự có kinh nguyệt.
Nàng thấy Úc Tranh vẫn không động đậy, bèn dứt khoát nhào lên gối, bụm mặt khóc thút thít.
Y nhíu mày, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt.
Sao bây giờ nàng lại khóc rồi? Y có đánh nàng đâu...
Chẳng phải bình thường y cũng sờ nàng như thế à, sao lần này sờ nhân tiện kiểm tra, nàng lại khóc chứ?
Manh Cốc ở Tứ Phương các chờ Úc Tranh đến.
Nửa canh giờ sau, y mới bước từ bên ngoài vào, cậu ta lập tức tiến lên khuyên can: “Hầu gia, hiện tại chúng ta nên diệt trừ Loan nữ, treo cô ta trên tường thành để cảnh cáo Lộc Sơn vương.”
Úc Tranh nhìn y bằng ánh mắt kỳ lạ, mở miệng: “Xuống nhận phạt đi.”
Manh Cốc sửng sốt (′⊙w⊙)
Y tiếp lời: “Kiếm của cậu làm xước cổ nàng, làm nàng khóc rồi.”
Y chẳng hề biết xấu hổ mà đổ tội làm Ngọc Loan khóc lên đầu thuộc hạ.
Manh Cốc mờ mịt.
Đâu có, yêu nữ kia trắng trắng mềm mềm hệt như đậu hũ ấy, các anh em đều không dám dùng sức, chỗ nào bị thương chứ? Đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu???
“Cô ta trong sạch.”
“Vậy...”
Tâm trí Manh Cốc bắt đầu mơ hồ.
“Đi nhanh đi, trở về ta sẽ bù thêm cho cậu 1 tháng bổng lộc là được.”
Úc Tranh thấy cậu ta hoàn toàn không có bất cứ năng lực phân biệt nào, khuôn mặt lập tức sa sầm lại.
Lần này Manh Cốc đã hiểu được sắc mặt của y, không nói hai lời, lập tức đi ngay.
Y đuổi cổ một tên xui xẻo đi, trong đầu nghĩ như vậy cũng xem như mình đã “trút giận” cho Ngọc Loan.
Hy vọng sau khi người hầu lan truyền chuyện này đến tai nàng, nàng sẽ tự mình hết giận là tốt nhất.
Suy cho cùng nàng cũng nên có tự giác của con gái của phản tặc, không được quá được voi đòi tiên.
(Editor: Xin lỗi, nhưng mà tui mắc cười quá mấy ní ơi =)))
...
Mấy ngày liên tục, Ngọc Loan đều không thèm nói với Úc Tranh câu nào.
Ở trong mắt y, nàng chỉ là một nữ lang khôn ngoan yếu đuối mỏng manh, đa tình đa cảm, song lại u mê y không thể kiềm chế.
Có điều nàng không để ý đến y, y thật sự không thể làm gì nàng.
Ban dầu Úc Tranh đã tức giận, vô cùng khinh thường hành động không tự lượng sức mình này của Ngọc Loan.
Nhưng mà y không chịu đựng nổi qua một đêm, sáng sớm hôm sau đã căn dặn Phúc quản sự không cho phép nàng ra khỏi phủ dù chỉ nửa bước trong những ngày này.
Y còn không tin mình không trừng trị được người phụ nữ ham hố hư vinh kia!
Khoan hẵng nói, y mới ra lệnh vào buổi sáng, cùng ngày Ngọc Loan vừa khéo nảy ra ý định rời phủ, nào ngờ lại bị người ta ngăn cản.
Trong lòng Ngọc Loan hoài nghi có phải tên súc sinh kia vẫn chưa hết nghi ngờ nàng hay không?
Mãi cho đến khi trời tối, Úc Tranh mới vất vả đường xa trở về phủ.
Y vừa vào phủ, trong lòng ôm một cái hộp vuông lớn dài bằng cánh tay xông thẳng vào phòng của nàng.
Ngọc Loan thấy y tới, lập tức quay lưng về phía y, lại nghe thấy một tiếng “rầm” trên bàn, nàng sợ hãi đến mức ngón tay cầm chăn run lên.
Y thô lỗ ném cái hộp xuống, nói với nàng: “Lại đây.”
Hơi thở của Úc Tranh cũng có chút không đều, rõ ràng là mới bôn ba khắp nơi bên ngoài chạy thẳng về đây.
Nàng thấy vẻ mặt của y nghiêm lại, giọng điệu ra lệnh, mới chần chờ nhìn chiếc hộp vuông kia.
Ban đầu nàng vẫn không cảm thấy vấn đề gì, có điều bầu không khí hiện tại, tình cảnh này... Ngọc Loan càng nhìn càng thấy ngờ vực, có lẽ thứ ở bên trong chiếc hộp vuông là đầu người.
Nàng bị suy nghĩ này của mình dọa hết hồn.
Có điều nàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Ngọc Loan không dám làm bộ làm tịch nữa, hàng mi chớp chớp một cách chột dạ rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi tới trước bàn.
Cuối cùng trong mắt y cũng hiện lên vẻ hài lòng: “Cô biết là tốt rồi.”
Sau đó, y đưa tay ra cởi váy áo của nàng ra một cách quen thuộc.
Ngọc Loan vội vàng đè cổ tay y lại, đỏ mặt định ngăn cản: “Không thể quan hệ...”
Úc Tranh cười khẩy: “Không kiểm tra, sao ta biết có phải cô nói dối lừa ta hay không?”
Nàng đâu biết y lại muốn kiểm tra đến nước này, trong đầu lập tức trống rỗng.
Tiếp theo, tay của y thuận lợi duỗi vào.
Một lúc lâu sau, y nhìn thấy một vệt đỏ thẫm, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
“Hài lòng chưa?”
Ngọc Loan run rẩy môi, chỉ cửa nói với y: “Anh đi ra ngoài cho tôi...”
Gương mặt của y có chút mất tự nhiên.
Có lẽ là y không ngờ nàng thật sự có kinh nguyệt.
Nàng thấy Úc Tranh vẫn không động đậy, bèn dứt khoát nhào lên gối, bụm mặt khóc thút thít.
Y nhíu mày, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt.
Sao bây giờ nàng lại khóc rồi? Y có đánh nàng đâu...
Chẳng phải bình thường y cũng sờ nàng như thế à, sao lần này sờ nhân tiện kiểm tra, nàng lại khóc chứ?
Manh Cốc ở Tứ Phương các chờ Úc Tranh đến.
Nửa canh giờ sau, y mới bước từ bên ngoài vào, cậu ta lập tức tiến lên khuyên can: “Hầu gia, hiện tại chúng ta nên diệt trừ Loan nữ, treo cô ta trên tường thành để cảnh cáo Lộc Sơn vương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Tranh nhìn y bằng ánh mắt kỳ lạ, mở miệng: “Xuống nhận phạt đi.”
Manh Cốc sửng sốt (′⊙w⊙)
Y tiếp lời: “Kiếm của cậu làm xước cổ nàng, làm nàng khóc rồi.”
Y chẳng hề biết xấu hổ mà đổ tội làm Ngọc Loan khóc lên đầu thuộc hạ.
Manh Cốc mờ mịt.
Đâu có, yêu nữ kia trắng trắng mềm mềm hệt như đậu hũ ấy, các anh em đều không dám dùng sức, chỗ nào bị thương chứ? Đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu???
“Cô ta trong sạch.”
“Vậy...”
Tâm trí Manh Cốc bắt đầu mơ hồ.
“Đi nhanh đi, trở về ta sẽ bù thêm cho cậu 1 tháng bổng lộc là được.”
Úc Tranh thấy cậu ta hoàn toàn không có bất cứ năng lực phân biệt nào, khuôn mặt lập tức sa sầm lại.
Lần này Manh Cốc đã hiểu được sắc mặt của y, không nói hai lời, lập tức đi ngay.
Y đuổi cổ một tên xui xẻo đi, trong đầu nghĩ như vậy cũng xem như mình đã “trút giận” cho Ngọc Loan.
Hy vọng sau khi người hầu lan truyền chuyện này đến tai nàng, nàng sẽ tự mình hết giận là tốt nhất.
Suy cho cùng nàng cũng nên có tự giác của con gái của phản tặc, không được quá được voi đòi tiên.
(Editor: Xin lỗi, nhưng mà tui mắc cười quá mấy ní ơi =)))
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày liên tục, Ngọc Loan đều không thèm nói với Úc Tranh câu nào.
Ở trong mắt y, nàng chỉ là một nữ lang khôn ngoan yếu đuối mỏng manh, đa tình đa cảm, song lại u mê y không thể kiềm chế.
Có điều nàng không để ý đến y, y thật sự không thể làm gì nàng.
Ban dầu Úc Tranh đã tức giận, vô cùng khinh thường hành động không tự lượng sức mình này của Ngọc Loan.
Nhưng mà y không chịu đựng nổi qua một đêm, sáng sớm hôm sau đã căn dặn Phúc quản sự không cho phép nàng ra khỏi phủ dù chỉ nửa bước trong những ngày này.
Y còn không tin mình không trừng trị được người phụ nữ ham hố hư vinh kia!
Khoan hẵng nói, y mới ra lệnh vào buổi sáng, cùng ngày Ngọc Loan vừa khéo nảy ra ý định rời phủ, nào ngờ lại bị người ta ngăn cản.
Trong lòng Ngọc Loan hoài nghi có phải tên súc sinh kia vẫn chưa hết nghi ngờ nàng hay không?
Mãi cho đến khi trời tối, Úc Tranh mới vất vả đường xa trở về phủ.
Y vừa vào phủ, trong lòng ôm một cái hộp vuông lớn dài bằng cánh tay xông thẳng vào phòng của nàng.
Ngọc Loan thấy y tới, lập tức quay lưng về phía y, lại nghe thấy một tiếng “rầm” trên bàn, nàng sợ hãi đến mức ngón tay cầm chăn run lên.
Y thô lỗ ném cái hộp xuống, nói với nàng: “Lại đây.”
Hơi thở của Úc Tranh cũng có chút không đều, rõ ràng là mới bôn ba khắp nơi bên ngoài chạy thẳng về đây.
Nàng thấy vẻ mặt của y nghiêm lại, giọng điệu ra lệnh, mới chần chờ nhìn chiếc hộp vuông kia.
Ban đầu nàng vẫn không cảm thấy vấn đề gì, có điều bầu không khí hiện tại, tình cảnh này... Ngọc Loan càng nhìn càng thấy ngờ vực, có lẽ thứ ở bên trong chiếc hộp vuông là đầu người.
Nàng bị suy nghĩ này của mình dọa hết hồn.
Có điều nàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Ngọc Loan không dám làm bộ làm tịch nữa, hàng mi chớp chớp một cách chột dạ rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi tới trước bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro