U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Đồ Đần, May Mà...
2024-10-30 08:55:11
Nàng bị đánh bại trước lý luận ngớ ngẩn này của anh ta, lập tức cười khanh khách.
“Lần trước cô nói với tôi, lần sau gặp mặt sẽ nói cho tôi biết. Bây giờ chắc hẳn xem như là lần sau gặp mặt rồi, lần này cô nên nói rõ ràng cho tôi đi.”
Ngọc Loan im lặng trong chốc lát sau khi nghe xong lời anh ta.
Nàng nghĩ thật ra mình hẳn có thể kể chuyện này cho Kế Tô nghe.
Bởi vì anh ta biết những thứ mờ ám kia, hiểu biết còn rộng hơn nàng rất nhiều.
“Hôm mùng 1 tháng trước, em đã trúng Lê Hoa Túy.”
Kế Tô nhíu mày: “Là Úc Tranh chuốc sao?”
Ngọc Loan lắc đầu.
Khi đó Úc Tranh liên tục dùng quyền lực và lợi ích để giao dịch, tất cả đều bị nàng mơ mơ màng màng từ chối.
Vì thế y tức giận, định bóp chết nàng xả giận.
Kết quả bước căng thẳng gay gắt tiếp theo, y lại như bị mê hoặc vậy, túm cổ nàng kéo đến trước mặt như ma xui quỷ khiến, cúi xuống hôn lên nước mắt trên má nàng.
Kế Tô nghe nàng kể xong, sắc mặt mơ hồ trở nên khó coi.
Ngọc Loan cũng đã kể ra mọi chuyện, cũng bổ sung một vài chi tiết cho anh ta.
Triệu chứng mà nàng nói đúng là Lê Hoa Túy, người không biết nội tình nghe những chuyện này sẽ thật sự nghĩ rằng Ngọc Loan là một yêu nữ biết mê hoặc, câu hồn đoạt phách cơ.
Nếu nàng có bí thuật câu hồn này, lão già Hoàn Hoặc kia lo gì không thể chinh phục trên dưới triều đình chứ.
Tuy nhiên Kế Tô lại giải thích với nàng: “Lê Hoa Túy không phải thuốc độc, càng không phải xuân dược, không thể khiến Trấn Bắc hầu một giây trước vừa hận cô thấu xương, một giây sau đã nảy sinh ham muốn với cô được.”
Trong mắt Ngọc Loan thoáng lóe lên vẻ mờ mịt.
Cho nên, Úc Tranh y không trúng Lê Hoa Túy hả?
Vậy y đã trúng loại thuốc đáng gờm nào đó mới khiến y làm ra chuyện trái với ý muốn của mình chăng?
Kế Tô nhìn thấu suy nghĩ của nàng, không khỏi cười khẩy: “Cô có suy đoán cỡ nào đi nữa, sao có thể biết được ý nghĩ của đàn ông chúng tôi được? Lê Hoa Túy thật sự không phải thuốc độc, cũng không phải xuân dược, thế nhưng điều này chứng tỏ Trấn Bắc hầu có ham muốn với bản thân cô.”
“Đàn ông đối với phụ nữ...” Anh ta vừa nói vừa nhìn Ngọc Loan, thoáng dừng lại: “Có ham muốn với phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có dáng vẻ tuyệt trần là điều rất bình thường. Lê Hoa Túy có thể phóng đại suy nghĩ không đứng đắn sâu trong đáy lòng Trấn Bắc hầu lúc đó cũng chẳng phải việc khó khăn gì.”
Anh ta có mấy lời không tiện nói thẳng thừng với nàng.
Nếu tổng kết một cách thô lỗ từ những lời lẽ tục tĩu của những tên quần là áo lượt quanh năm lăn lộn ở hoa lầu, đấy chính là suy nghĩ muốn chiếm hữu nàng của tên súc sinh Úc Tranh đó lớn hơn ý định muốn giết chết nàng.
Trong này không có bất cứ âm mưu quỷ kế phức tạp gì, cũng không có lựa chọn rối rắm nào, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Úc Tranh là một thằng đàn ông, không sợ chịu trách nhiệm, càng không sợ vướng víu, thậm chí còn chẳng sợ ám sát, ngủ với một người phụ nữ mà thôi, tại sao y phải kiềm chế mình chứ?
Với tính tình kiêu căng ngạo mạn kia của y, không chừng đến bây giờ y vẫn cảm thấy bản thân làm như thế là do y muốn như thế.
Cho nên đối phương mới không phát hiện bất cứ điều gì, duy chỉ có lúc đó Ngọc Loan với tâm tư mẫn cảm, trong lòng mang theo nhiệm vụ và vô vàn suy nghĩ mới nhận ra biến cố đột ngột xuất hiện trong việc này.
Trên mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ lúng túng: “Anh, em là em gái của anh, anh có thể đừng... Thẳng thắn như vậy được không?”
Kế Tô hừ lạnh: “Đồ đần, may mà không phải ruột thịt.”
Nếu không anh ta cũng cảm thấy xấu hổ khi nói với người khác rằng nàng là em gái mình.
Ngọc Loan: “...”
“Chuyện này, thật ra cô đã sai lầm ngay từ khi mới bắt đầu rồi.”
“Sai lầm gì?” Nàng hỏi.
Anh ta trả lời: “Lê Hoa Túy thật ra cũng có thể là một mùi hương.”
Ngọc Loan khó hiểu.
“Tôi phải tìm kiếm ở phủ Trấn Bắc hầu trước đã, có lẽ có thể tìm được một vài manh mối.”
Nàng ngẫm nghĩ, loáng thoáng cảm thấy mình thật sự đã cảm thấy mơ màng từ lúc ở trong xe ngựa rồi.
Chẳng qua Ngọc Loan cũng không thể chắc chắn, song nàng vẫn nói chuyện này cho Kế Tô.
Kế Tô nói: “Tôi biết rồi, điều tra trước rồi hẵng nói.”
(Ngọc Loan: Cho nên, Úc Tranh y không trúng Lê Hoa Túy hả? Vậy y đã trúng loại thuốc đáng gờm nào đó mới khiến y làm ra chuyện trái với ý muốn của mình chăng?
Úc Tranh: Trúng mũi tên của con quể tình yêu.)
“Lần trước cô nói với tôi, lần sau gặp mặt sẽ nói cho tôi biết. Bây giờ chắc hẳn xem như là lần sau gặp mặt rồi, lần này cô nên nói rõ ràng cho tôi đi.”
Ngọc Loan im lặng trong chốc lát sau khi nghe xong lời anh ta.
Nàng nghĩ thật ra mình hẳn có thể kể chuyện này cho Kế Tô nghe.
Bởi vì anh ta biết những thứ mờ ám kia, hiểu biết còn rộng hơn nàng rất nhiều.
“Hôm mùng 1 tháng trước, em đã trúng Lê Hoa Túy.”
Kế Tô nhíu mày: “Là Úc Tranh chuốc sao?”
Ngọc Loan lắc đầu.
Khi đó Úc Tranh liên tục dùng quyền lực và lợi ích để giao dịch, tất cả đều bị nàng mơ mơ màng màng từ chối.
Vì thế y tức giận, định bóp chết nàng xả giận.
Kết quả bước căng thẳng gay gắt tiếp theo, y lại như bị mê hoặc vậy, túm cổ nàng kéo đến trước mặt như ma xui quỷ khiến, cúi xuống hôn lên nước mắt trên má nàng.
Kế Tô nghe nàng kể xong, sắc mặt mơ hồ trở nên khó coi.
Ngọc Loan cũng đã kể ra mọi chuyện, cũng bổ sung một vài chi tiết cho anh ta.
Triệu chứng mà nàng nói đúng là Lê Hoa Túy, người không biết nội tình nghe những chuyện này sẽ thật sự nghĩ rằng Ngọc Loan là một yêu nữ biết mê hoặc, câu hồn đoạt phách cơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nàng có bí thuật câu hồn này, lão già Hoàn Hoặc kia lo gì không thể chinh phục trên dưới triều đình chứ.
Tuy nhiên Kế Tô lại giải thích với nàng: “Lê Hoa Túy không phải thuốc độc, càng không phải xuân dược, không thể khiến Trấn Bắc hầu một giây trước vừa hận cô thấu xương, một giây sau đã nảy sinh ham muốn với cô được.”
Trong mắt Ngọc Loan thoáng lóe lên vẻ mờ mịt.
Cho nên, Úc Tranh y không trúng Lê Hoa Túy hả?
Vậy y đã trúng loại thuốc đáng gờm nào đó mới khiến y làm ra chuyện trái với ý muốn của mình chăng?
Kế Tô nhìn thấu suy nghĩ của nàng, không khỏi cười khẩy: “Cô có suy đoán cỡ nào đi nữa, sao có thể biết được ý nghĩ của đàn ông chúng tôi được? Lê Hoa Túy thật sự không phải thuốc độc, cũng không phải xuân dược, thế nhưng điều này chứng tỏ Trấn Bắc hầu có ham muốn với bản thân cô.”
“Đàn ông đối với phụ nữ...” Anh ta vừa nói vừa nhìn Ngọc Loan, thoáng dừng lại: “Có ham muốn với phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có dáng vẻ tuyệt trần là điều rất bình thường. Lê Hoa Túy có thể phóng đại suy nghĩ không đứng đắn sâu trong đáy lòng Trấn Bắc hầu lúc đó cũng chẳng phải việc khó khăn gì.”
Anh ta có mấy lời không tiện nói thẳng thừng với nàng.
Nếu tổng kết một cách thô lỗ từ những lời lẽ tục tĩu của những tên quần là áo lượt quanh năm lăn lộn ở hoa lầu, đấy chính là suy nghĩ muốn chiếm hữu nàng của tên súc sinh Úc Tranh đó lớn hơn ý định muốn giết chết nàng.
Trong này không có bất cứ âm mưu quỷ kế phức tạp gì, cũng không có lựa chọn rối rắm nào, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Úc Tranh là một thằng đàn ông, không sợ chịu trách nhiệm, càng không sợ vướng víu, thậm chí còn chẳng sợ ám sát, ngủ với một người phụ nữ mà thôi, tại sao y phải kiềm chế mình chứ?
Với tính tình kiêu căng ngạo mạn kia của y, không chừng đến bây giờ y vẫn cảm thấy bản thân làm như thế là do y muốn như thế.
Cho nên đối phương mới không phát hiện bất cứ điều gì, duy chỉ có lúc đó Ngọc Loan với tâm tư mẫn cảm, trong lòng mang theo nhiệm vụ và vô vàn suy nghĩ mới nhận ra biến cố đột ngột xuất hiện trong việc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ lúng túng: “Anh, em là em gái của anh, anh có thể đừng... Thẳng thắn như vậy được không?”
Kế Tô hừ lạnh: “Đồ đần, may mà không phải ruột thịt.”
Nếu không anh ta cũng cảm thấy xấu hổ khi nói với người khác rằng nàng là em gái mình.
Ngọc Loan: “...”
“Chuyện này, thật ra cô đã sai lầm ngay từ khi mới bắt đầu rồi.”
“Sai lầm gì?” Nàng hỏi.
Anh ta trả lời: “Lê Hoa Túy thật ra cũng có thể là một mùi hương.”
Ngọc Loan khó hiểu.
“Tôi phải tìm kiếm ở phủ Trấn Bắc hầu trước đã, có lẽ có thể tìm được một vài manh mối.”
Nàng ngẫm nghĩ, loáng thoáng cảm thấy mình thật sự đã cảm thấy mơ màng từ lúc ở trong xe ngựa rồi.
Chẳng qua Ngọc Loan cũng không thể chắc chắn, song nàng vẫn nói chuyện này cho Kế Tô.
Kế Tô nói: “Tôi biết rồi, điều tra trước rồi hẵng nói.”
(Ngọc Loan: Cho nên, Úc Tranh y không trúng Lê Hoa Túy hả? Vậy y đã trúng loại thuốc đáng gờm nào đó mới khiến y làm ra chuyện trái với ý muốn của mình chăng?
Úc Tranh: Trúng mũi tên của con quể tình yêu.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro