U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Nghìn Cân Treo...
2024-10-30 08:55:11
Anh ta mở cửa đi ra ngoài, Ngọc Loan lại kéo anh ta lại: “Nơi này là phủ Trấn Bắc hầu đó.”
Anh ta cười khẩy tiếp lời: “Phủ Trấn Bắc hầu cũng chỉ tầm thường mà thôi.”
Có thể mấy ngày nay anh ta ở nơi này là đủ như cá gặp nước rồi.
Ngọc Loan ngăn cản không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong viện.
Nàng nhíu mày lại, lời nói của chú Thái khiến nàng không dám khinh thường.
Hai ngày sau, trong phủ vẫn bình yên, nhưng nàng vẫn không nghe được tin tức từ Kế Tô.
Trái tim của nàng đúng là không yên ổn lắm.
Trước khi Úc Tranh ra ngoài, Manh Cốc đã báo cáo với y: “Gần đây dấu chân trên nóc nhà càng ngày càng nhiều. Người kia là cao thủ, khinh công cực kỳ tốt, tuyệt đối trên cơ tôi và Hòa Khê.”
Y nghe xong liền chế giễu: “Thứ tìm chỗ chết thôi.”
Hòa Khê choàng thêm áo lông cừu màu đen cho Úc Tranh, y nghiêng đầu nhìn Manh Cốc, cằm được ánh nắng chiếu rọi tôn lên đường cong hoàn mỹ.
“Hãy thu lưới trước khi ta trở về, ta cũng muốn xem xem, lần này lại là con sâu mù quáng nào rơi vào mạng nhện.”
Sau đó, y để Manh Cốc ở lại, dẫn một thuộc hạ khác và Hòa Khê ra ngoài.
Sau khi Úc Tranh rời khỏi phủ không bao lâu, cậu ta gọi Phúc quản sự đến.
Cậu ta nói với Phúc quản sự: “Chú nói chuyện này cho con gái nuôi của Lộc Sơn vương kia đi.”
Phúc quản sự có chút khó hiểu: “Nói chuyện này cho Ngọc nữ lang làm gì? Một cô gái như cô ta thì có thể làm gì?”
Manh Cốc nhíu mày đáp: “Chú cứ làm theo là được, những việc khác tất nhiên sẽ có tôi và hầu gia giải quyết.”
Phúc quản sự gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau buổi trưa, Phúc quản sự đích thân dẫn theo hai thị nữ đến đưa quần áo cho Ngọc Loan: “Đây là hầu gia sai người đặt may theo kích cỡ của nữ lang lúc trước, chất vải cũng là lụa sa mỏng được các quý nữ trong kinh thành yêu thích nhất. Hầu gia là một người thô lỗ, không mặc được chất vải tinh xảo mỏng manh này, mới có lòng căn dặn tú nương may quần áo cho nữ lang.”
Lụa sa mỏng này là cống phẩm bên trên, cực kỳ quý giá. Loại vải này phản chiếu ánh sáng, mặc trên người như áo lông vũ của tiên nữ. Con gái hoàng thất cũng không được ban thưởng quá nhiều, đại khái cũng là đồ được chủ thượng ban thưởng lúc Úc Tranh đánh trận chiến thắng trở về.
Ngọc Loan trái lại cũng không từ chối ông ấy, nói cảm ơn rồi nhận lấy, bảo thị nữ mang vào trong phòng.
Phúc tổng quản đưa đồ xong, dặn dò nàng: “Đúng rồi, còn một chuyện khác phải nói cho nữ lang biết, mấy ngày nay cô đừng đi lại lung tung. Gần đây trong phủ phát hiện có kẻ cướp lui tới, đám người Manh Cốc đã sắp đặt cạm bẫy để bao vây đối phương, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bắt được.”
Nàng ngạc nhiên: “Giữa ban ngày ban mặt, kẻ cướp từ đâu tới chứ?”
Phúc quản sự đáp lời: “Thật ra điều này cũng không mấy hiếm lạ, nhưng kẻ này không sợ chết, còn tưởng rằng sự canh phòng lỏng lẻo của phủ Trấn Bắc hầu này là chuyện đùa.”
Ông ấy vừa nói vừa không khỏi bật cười: “Phần lớn hạng người như vậy đều là muốn dâng mạng.”
Dứt lời, ông ấy xoay người bình thản rời đi.
Ngọc Loan đi qua đi lại trong phòng, quả thật là đứng ngồi không yên.
Nàng ra khỏi Hành viện, đầu tiên là đi về phía Tứ Phương các.
Nàng đến đó, phát hiện Manh Cốc đang dẫn một đám người đuổi về phía Nam.
Hai tên người hầu đang trông chừng cửa Tứ Phương các một cách mất tập trung, khiến nàng do dự không quyết định được.
Lúc này, có người bỗng nhiên ném đá lên người nàng. Ngọc Loan tìm kiếm xung quanh, mới tìm được Kế Tô hình như đang bị thương ở sau hàng trúc xanh ở góc tường.
Nàng tiến tới bên cạnh nhìn kỹ, anh ta thật sự đã bị thương, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Ngọc Loan cũng chưa kịp mắng anh ta, người đã nắm chặt lấy cánh tay nàng, nói: “Đưa tôi đến gần nhà kho, ở đó có đường tắt để tôi rời đi.”
Nàng gật đầu, cẩn thận xem xét xung quanh, chắc chắn không có ai ở đây mới thận trọng rời khỏi.
Bọn họ né tránh một đường đến bên ngoài nhà kho, Kế Tô lập tức đánh ngất một bà lão đang canh chừng nhà kho.
Ngọc Loan đẩy cửa nhà kho kia ra, mở cửa sổ sau ra để Kế Tô rời đi trước.
Kế Tô cũng không khách sáo với nàng, lập tức lách mình biến mất ở trong phòng.
Tiếp đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dày đặc.
Không phải là một, mà là rất nhiều người!
Nàng cúi đầu nhìn vết máu mà Kế Tô vội vàng làm rơi xuống dưới đất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng thậm chí đã nghe thấy tiếng “ken két” khiến người ta ê răng phát ra từ khe cửa.
Anh ta cười khẩy tiếp lời: “Phủ Trấn Bắc hầu cũng chỉ tầm thường mà thôi.”
Có thể mấy ngày nay anh ta ở nơi này là đủ như cá gặp nước rồi.
Ngọc Loan ngăn cản không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong viện.
Nàng nhíu mày lại, lời nói của chú Thái khiến nàng không dám khinh thường.
Hai ngày sau, trong phủ vẫn bình yên, nhưng nàng vẫn không nghe được tin tức từ Kế Tô.
Trái tim của nàng đúng là không yên ổn lắm.
Trước khi Úc Tranh ra ngoài, Manh Cốc đã báo cáo với y: “Gần đây dấu chân trên nóc nhà càng ngày càng nhiều. Người kia là cao thủ, khinh công cực kỳ tốt, tuyệt đối trên cơ tôi và Hòa Khê.”
Y nghe xong liền chế giễu: “Thứ tìm chỗ chết thôi.”
Hòa Khê choàng thêm áo lông cừu màu đen cho Úc Tranh, y nghiêng đầu nhìn Manh Cốc, cằm được ánh nắng chiếu rọi tôn lên đường cong hoàn mỹ.
“Hãy thu lưới trước khi ta trở về, ta cũng muốn xem xem, lần này lại là con sâu mù quáng nào rơi vào mạng nhện.”
Sau đó, y để Manh Cốc ở lại, dẫn một thuộc hạ khác và Hòa Khê ra ngoài.
Sau khi Úc Tranh rời khỏi phủ không bao lâu, cậu ta gọi Phúc quản sự đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta nói với Phúc quản sự: “Chú nói chuyện này cho con gái nuôi của Lộc Sơn vương kia đi.”
Phúc quản sự có chút khó hiểu: “Nói chuyện này cho Ngọc nữ lang làm gì? Một cô gái như cô ta thì có thể làm gì?”
Manh Cốc nhíu mày đáp: “Chú cứ làm theo là được, những việc khác tất nhiên sẽ có tôi và hầu gia giải quyết.”
Phúc quản sự gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau buổi trưa, Phúc quản sự đích thân dẫn theo hai thị nữ đến đưa quần áo cho Ngọc Loan: “Đây là hầu gia sai người đặt may theo kích cỡ của nữ lang lúc trước, chất vải cũng là lụa sa mỏng được các quý nữ trong kinh thành yêu thích nhất. Hầu gia là một người thô lỗ, không mặc được chất vải tinh xảo mỏng manh này, mới có lòng căn dặn tú nương may quần áo cho nữ lang.”
Lụa sa mỏng này là cống phẩm bên trên, cực kỳ quý giá. Loại vải này phản chiếu ánh sáng, mặc trên người như áo lông vũ của tiên nữ. Con gái hoàng thất cũng không được ban thưởng quá nhiều, đại khái cũng là đồ được chủ thượng ban thưởng lúc Úc Tranh đánh trận chiến thắng trở về.
Ngọc Loan trái lại cũng không từ chối ông ấy, nói cảm ơn rồi nhận lấy, bảo thị nữ mang vào trong phòng.
Phúc tổng quản đưa đồ xong, dặn dò nàng: “Đúng rồi, còn một chuyện khác phải nói cho nữ lang biết, mấy ngày nay cô đừng đi lại lung tung. Gần đây trong phủ phát hiện có kẻ cướp lui tới, đám người Manh Cốc đã sắp đặt cạm bẫy để bao vây đối phương, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bắt được.”
Nàng ngạc nhiên: “Giữa ban ngày ban mặt, kẻ cướp từ đâu tới chứ?”
Phúc quản sự đáp lời: “Thật ra điều này cũng không mấy hiếm lạ, nhưng kẻ này không sợ chết, còn tưởng rằng sự canh phòng lỏng lẻo của phủ Trấn Bắc hầu này là chuyện đùa.”
Ông ấy vừa nói vừa không khỏi bật cười: “Phần lớn hạng người như vậy đều là muốn dâng mạng.”
Dứt lời, ông ấy xoay người bình thản rời đi.
Ngọc Loan đi qua đi lại trong phòng, quả thật là đứng ngồi không yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ra khỏi Hành viện, đầu tiên là đi về phía Tứ Phương các.
Nàng đến đó, phát hiện Manh Cốc đang dẫn một đám người đuổi về phía Nam.
Hai tên người hầu đang trông chừng cửa Tứ Phương các một cách mất tập trung, khiến nàng do dự không quyết định được.
Lúc này, có người bỗng nhiên ném đá lên người nàng. Ngọc Loan tìm kiếm xung quanh, mới tìm được Kế Tô hình như đang bị thương ở sau hàng trúc xanh ở góc tường.
Nàng tiến tới bên cạnh nhìn kỹ, anh ta thật sự đã bị thương, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Ngọc Loan cũng chưa kịp mắng anh ta, người đã nắm chặt lấy cánh tay nàng, nói: “Đưa tôi đến gần nhà kho, ở đó có đường tắt để tôi rời đi.”
Nàng gật đầu, cẩn thận xem xét xung quanh, chắc chắn không có ai ở đây mới thận trọng rời khỏi.
Bọn họ né tránh một đường đến bên ngoài nhà kho, Kế Tô lập tức đánh ngất một bà lão đang canh chừng nhà kho.
Ngọc Loan đẩy cửa nhà kho kia ra, mở cửa sổ sau ra để Kế Tô rời đi trước.
Kế Tô cũng không khách sáo với nàng, lập tức lách mình biến mất ở trong phòng.
Tiếp đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dày đặc.
Không phải là một, mà là rất nhiều người!
Nàng cúi đầu nhìn vết máu mà Kế Tô vội vàng làm rơi xuống dưới đất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng thậm chí đã nghe thấy tiếng “ken két” khiến người ta ê răng phát ra từ khe cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro