U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Ôi Muốn Cưới Co...
2024-11-10 17:29:51
Ngọc Loan: “...”
Đây đúng là tình bạn định mệnh.
Người bạn thân như Tiết công tử đây còn có thể sống đến bây giờ quả thực không dễ dàng gì.
Đến Xuân Phong trai, Ngọc Loan xuống xe ngựa theo Tiết Nhẫm.
Xuân Phong trai này là một nơi vui chơi, trước đây nàng cũng chưa bao giờ tới.
Bọn họ đi qua sân trước, sau khi đi qua một bức tường bình phong liền trông thấy đình viện bỗng nhiên trống trải.
Nơi này có người ngồi trên chiếu, ngâm thơ ngoài trời, có người đối thơ. Cũng có người đang ném thẻ vào bình rượu, đổ mồ hôi thì cởi áo ra, mệt mỏi thì nằm vật xuống ăn dưa uống rượu. Sự suồng sã đạt đến tột độ trong cánh cửa này.
Tiểu đồng lại dẫn Tiết Nhẫm và Ngọc Loan đến một dãy phòng ở phía sau.
Một gian trong đó mở ra, Úc Tranh đang ở bên trong.
Úc Tranh liếc thấy hắn, nhướng mày mở miệng: “Tôi ngồi ở đây uống không chỉ một bình trà rồi đấy.”
Tiết Nhẫm cười cười xin lỗi y, lại không hề giới thiệu Ngọc Loan.
Nàng tự giác đứng sau lưng hắn giống như một đầy tới vậy.
Tầm mắt của Úc Tranh tựa như lơ đễnh lướt qua nàng, lại tựa như không thèm để ý.
Y và Tiết Nhẫm trò chuyện, song chỉ nói về một vài điều không quan trọng.
Hắn bỗng dưng lên tiếng: “Tôi đang có một việc muốn hỏi ý kiến cậu.”
Úc Tranh thấy hắn nói chuyện lề mề, trong con ngươi hiện lên một tia mất kiên nhẫn: “Cậu cứ nói đi.”
Tiết Nhẫm nói: “Tôi muốn cưới con gái nuôi của Lộc Sơn vương làm thiếp, không biết cậu cảm thấy thế nào?”
Ngọc Loan nghe nói như vậy, trái tim lập tức treo cao. Nàng cụp mắt nhìn về phía hắn, gần như có thể chắc chắn hắn cố tình nói như vậy.
Úc Tranh nghe xong cũng chẳng có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đặt ly trà xuống bên cạnh: “Con gái nuôi của Lộc Sơn vương ư? Bản thân kẻ nịnh thần kia cũng chẳng ra gì, con gái nuôi của ông ta có thể là người tốt đẹp gì chứ...”
Nàng cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Tiết Nhẫm uống trà, lắc đầu phản bác: “Tôi nghe người ta nói cô ấy rất xinh đẹp mà.”
Úc Tranh chế giễu: “Cậu cũng có một ngày trông mặt mà bắt hình dong ư, có điều tôi cảm thấy rất không ổn.”
“Hả?” Hắn dường như nảy sinh tò mò: “Lời này có ý gì?”
Ngón trỏ của Úc Tranh như có như không gõ mặt bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Cô gái đó không an phận, phóng đãng không thôi, để ở hậu viện là một tai họa. Huống chi thanh danh của cô ta ở kinh thành rất tệ hại, tiếng xấu rõ ràng... Hơn nữa, cô ta cũng không xinh đẹp lắm, tôi từng tình cờ thấy cô ta một lần. Cô ta trông như một con rắn yêu vậy, mặt đầy hắc khí, hoàn toàn không có dáng vẻ vượng phu nào.”
Mặt mày y không thay đổi, từng câu từng chữ nói giống y như thật vậy.
Nét mặt của Tiết Nhẫm khá là sâu xa: “Thế ý của cậu là...”
Úc Tranh thấy điệu bộ chưa từ bỏ ý định của hắn, nhíu mày đổi lời: “Tôi quen con gái của một cấp dưới, mặc dù đối phương xuất thân bần hàn, nhưng mà vẻ ngoài động lòng người, tính tình lương thiện hiền lành, tốt hơn Loan nữ này không biết bao nhiêu lần. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, tôi cũng có thể giới thiệu cho cậu.”
Hắn lập tức nở nụ cười: “Vậy thì cảm ơn hầu gia nha.”
Ngọc Loan bị chê bai một cách tồi tệ, thấy Tiết Nhẫm đang âm thầm liếc nhìn mình.
Hắn lại có chút tin tưởng lời đồn trong kinh kia rồi.
Thật ra chỉ là nàng đơn phương thèm thuồng sự oai hùng uy nghiêm của Trấn Bắc hầu thôi phải không?
Ngọc Loan mấp máy môi, lại không thốt ra được dù chỉ một chữ nào.
Nàng còn tưởng rằng dù sao Úc Tranh cũng có thể có chút tình cảm.
Không ngờ miệng của y lại giống như bị ong đột đốt vậy, từng chữ từng câu đều hết sức độc địa.
Đừng nói y có gian tình với nàng, sợ rằng y có nói hai người quen biết nhau cũng chẳng ai tin.
Ngọc Loan cảm thấy chuyện này xem như đi tong rồi, nàng cũng thật sự không trông cậy gì, cúi đầu nhân lúc không ai chú ý đến mình mà rời khỏi phòng.
Nàng ra khỏi phòng, đi dọc hành lang về phía Tây, lòng dạ mới dần dần trở nên nóng nảy.
Gặp phải tên súc sinh Úc Tranh này xem như nàng đen đủi, chìa khóa mất rồi không nói, đến bây giờ những chuyện mà Lộc Sơn vương giao cho nàng cũng chưa hề tiến triển chút nào.
Đến hiện tại, Úc Tranh chưa nhắc lời nào về chìa khóa. Cho dù ban đầu nàng thay đổi rất nhiều chiêu trò để ám chỉ y thế nào, y cũng hiểu rõ, thế nhưng đến cuối cùng, y cũng sẽ dùng đủ mọi lý do không giải thích được để lấp liếm với nàng.
(Tiết Nhẫm: combo overthinking + mỏ hỗn = truy thê sml nha cưng =))))
Đây đúng là tình bạn định mệnh.
Người bạn thân như Tiết công tử đây còn có thể sống đến bây giờ quả thực không dễ dàng gì.
Đến Xuân Phong trai, Ngọc Loan xuống xe ngựa theo Tiết Nhẫm.
Xuân Phong trai này là một nơi vui chơi, trước đây nàng cũng chưa bao giờ tới.
Bọn họ đi qua sân trước, sau khi đi qua một bức tường bình phong liền trông thấy đình viện bỗng nhiên trống trải.
Nơi này có người ngồi trên chiếu, ngâm thơ ngoài trời, có người đối thơ. Cũng có người đang ném thẻ vào bình rượu, đổ mồ hôi thì cởi áo ra, mệt mỏi thì nằm vật xuống ăn dưa uống rượu. Sự suồng sã đạt đến tột độ trong cánh cửa này.
Tiểu đồng lại dẫn Tiết Nhẫm và Ngọc Loan đến một dãy phòng ở phía sau.
Một gian trong đó mở ra, Úc Tranh đang ở bên trong.
Úc Tranh liếc thấy hắn, nhướng mày mở miệng: “Tôi ngồi ở đây uống không chỉ một bình trà rồi đấy.”
Tiết Nhẫm cười cười xin lỗi y, lại không hề giới thiệu Ngọc Loan.
Nàng tự giác đứng sau lưng hắn giống như một đầy tới vậy.
Tầm mắt của Úc Tranh tựa như lơ đễnh lướt qua nàng, lại tựa như không thèm để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y và Tiết Nhẫm trò chuyện, song chỉ nói về một vài điều không quan trọng.
Hắn bỗng dưng lên tiếng: “Tôi đang có một việc muốn hỏi ý kiến cậu.”
Úc Tranh thấy hắn nói chuyện lề mề, trong con ngươi hiện lên một tia mất kiên nhẫn: “Cậu cứ nói đi.”
Tiết Nhẫm nói: “Tôi muốn cưới con gái nuôi của Lộc Sơn vương làm thiếp, không biết cậu cảm thấy thế nào?”
Ngọc Loan nghe nói như vậy, trái tim lập tức treo cao. Nàng cụp mắt nhìn về phía hắn, gần như có thể chắc chắn hắn cố tình nói như vậy.
Úc Tranh nghe xong cũng chẳng có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đặt ly trà xuống bên cạnh: “Con gái nuôi của Lộc Sơn vương ư? Bản thân kẻ nịnh thần kia cũng chẳng ra gì, con gái nuôi của ông ta có thể là người tốt đẹp gì chứ...”
Nàng cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Tiết Nhẫm uống trà, lắc đầu phản bác: “Tôi nghe người ta nói cô ấy rất xinh đẹp mà.”
Úc Tranh chế giễu: “Cậu cũng có một ngày trông mặt mà bắt hình dong ư, có điều tôi cảm thấy rất không ổn.”
“Hả?” Hắn dường như nảy sinh tò mò: “Lời này có ý gì?”
Ngón trỏ của Úc Tranh như có như không gõ mặt bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Cô gái đó không an phận, phóng đãng không thôi, để ở hậu viện là một tai họa. Huống chi thanh danh của cô ta ở kinh thành rất tệ hại, tiếng xấu rõ ràng... Hơn nữa, cô ta cũng không xinh đẹp lắm, tôi từng tình cờ thấy cô ta một lần. Cô ta trông như một con rắn yêu vậy, mặt đầy hắc khí, hoàn toàn không có dáng vẻ vượng phu nào.”
Mặt mày y không thay đổi, từng câu từng chữ nói giống y như thật vậy.
Nét mặt của Tiết Nhẫm khá là sâu xa: “Thế ý của cậu là...”
Úc Tranh thấy điệu bộ chưa từ bỏ ý định của hắn, nhíu mày đổi lời: “Tôi quen con gái của một cấp dưới, mặc dù đối phương xuất thân bần hàn, nhưng mà vẻ ngoài động lòng người, tính tình lương thiện hiền lành, tốt hơn Loan nữ này không biết bao nhiêu lần. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, tôi cũng có thể giới thiệu cho cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lập tức nở nụ cười: “Vậy thì cảm ơn hầu gia nha.”
Ngọc Loan bị chê bai một cách tồi tệ, thấy Tiết Nhẫm đang âm thầm liếc nhìn mình.
Hắn lại có chút tin tưởng lời đồn trong kinh kia rồi.
Thật ra chỉ là nàng đơn phương thèm thuồng sự oai hùng uy nghiêm của Trấn Bắc hầu thôi phải không?
Ngọc Loan mấp máy môi, lại không thốt ra được dù chỉ một chữ nào.
Nàng còn tưởng rằng dù sao Úc Tranh cũng có thể có chút tình cảm.
Không ngờ miệng của y lại giống như bị ong đột đốt vậy, từng chữ từng câu đều hết sức độc địa.
Đừng nói y có gian tình với nàng, sợ rằng y có nói hai người quen biết nhau cũng chẳng ai tin.
Ngọc Loan cảm thấy chuyện này xem như đi tong rồi, nàng cũng thật sự không trông cậy gì, cúi đầu nhân lúc không ai chú ý đến mình mà rời khỏi phòng.
Nàng ra khỏi phòng, đi dọc hành lang về phía Tây, lòng dạ mới dần dần trở nên nóng nảy.
Gặp phải tên súc sinh Úc Tranh này xem như nàng đen đủi, chìa khóa mất rồi không nói, đến bây giờ những chuyện mà Lộc Sơn vương giao cho nàng cũng chưa hề tiến triển chút nào.
Đến hiện tại, Úc Tranh chưa nhắc lời nào về chìa khóa. Cho dù ban đầu nàng thay đổi rất nhiều chiêu trò để ám chỉ y thế nào, y cũng hiểu rõ, thế nhưng đến cuối cùng, y cũng sẽ dùng đủ mọi lý do không giải thích được để lấp liếm với nàng.
(Tiết Nhẫm: combo overthinking + mỏ hỗn = truy thê sml nha cưng =))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro