U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Tình Bạn Định M...
2024-11-10 17:29:51
Có thể nói, Tiết Nhẫm cũng xem như là sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ vì lời hứa giữa bọn họ.
Ngọc Loan nhấp một ngụm trà, trầm tư chốc lát rồi hỏi: “Lần này Tiết công tử muốn tôi lấy cái gì để trao đổi đây?”
Hắn thấy trong ly của nàng đã hết, lại rót trà cho nàng: “Nữ lang cần gì phải giả ngu, tất nhiên là thứ có giá trị rồi.”
Nàng nhìn hắn, một lúc lâu sau, tầm mắt dời đến mảnh rừng trúc xanh tươi nhã nhặn kia.
Giọng nói của nàng hết sức mềm mại: “Vậy... Nếu lần này tôi nói cho anh, tôi đã ngồi lên thuyền của Trấn Bắc hầu thì sao?”
Ngọc Loan ngước mắt lên, tự tin tiếp lời: “Trong tay Trấn Bắc hầu có quân đội hùng hậu, cái khác không thể bảo đảm, có điều sau này tôi tất nhiên có thể ảnh hưởng đến quyết định của y.”
Nàng nói dối mà không hề thay đổi sắc mặt, nói lời này cũng là trái với lương tâm. Đừng nói về phe của Úc Tranh, trước khi nàng rời đi, suýt chút nữa đã bị y vặn đứt đầu xuống rồi.
Thế nhưng, hiện tại để hoàn thành một việc, nàng không thể không nghĩ cách mở nút thắt ở chỗ Tiết Nhẫm.
Tiết Nhẫm sửng sốt.
Trên mặt Ngọc Loan lộ ra vẻ phô trương thanh thế: “Sao nào? Tiết công tử cảm thấy Trấn Bắc hầu có đủ giá trị không?”
Hắn nghe vậy lại nắm tay đưa lên miệng ho khan một tiếng, chặn lại nụ cười trên môi.
Tiếp đến, hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với nàng: “Dĩ nhiên là đủ. Chẳng qua... Tôi không ngạc nhiên vì cô cấu kết với Trấn Bắc hầu.”
Ngọc Loan hơi chần chờ.
Tiết Nhẫm mỉm cười, khẽ nháy mắt với nàng: “Tại hạ chỉ cảm thấy rất trùng hợp, tại hạ và Trấn Bắc hầu vừa khéo cũng rất quen thân nhau. Nếu lần này nữ lang dùng chuyện đó để trao đổi, vậy thì... Tại hại phải xác nhận với bạn thân của mình mới được.”
Nàng bối rối.
Hắn thế mà lại quen biết Úc Tranh ư?
Bọn họ một văn một võ, một người được nuôi chiều cao quý ở kinh thành, một người chém giết đẫm máu ở biên thành, vậy mà là bạn thân sao?
Ngọc Loan cảm thấy lòng tin của mình thoáng cái đã bị người ta nhấn chìm dưới nước.
Hắn còn định xác nhận với Úc Tranh...
Nàng hoảng hốt nghĩ, bây giờ mình nói cho hắn, những lời lúc nãy đều là nàng bịa ra để lừa hắn còn kịp không ta?
Tiết Nhẫm nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Nếu như nữ lang không dám, chỉ là đơn phương lừa dối tại hạ, thế thì đừng trách tại hạ thất hứa với nữ lang, phá hủy lời hứa ngày đó...”
Ngón tay bên người Ngọc Loan siết chặt lấy váy.
Ngày xưa nàng đã tiêu tốn bao nhiêu công sức, há có thể để hắn phá hủy?
Nàng gánh vác áp lực khổng lồ, chỉ có thể đồng ý.
Tiết Nhẫm lại bật cười: “Thay quần áo đến Xuân Phong trai với tôi.”
Ngọc Loan không hiểu: “Đến đó làm gì?”
Tiết Nhẫm đậy nắp trà lại, vẻ hài hước trong mắt càng đậm hơn: “Đáng tiếc thay, hôm nay tôi có hẹn với anh em.”
Vẻ mặt của nàng lại là một lời khó nói hết.
Lần này thì hay rồi...
Tối hôm qua bọn họ mới xích mích, nàng thậm chí còn không có cơ hội hối lộ lấy lòng Úc Tranh trước.
Sau thời gian một nén nhang, nàng thay một bộ trang phục màu đen.
Lúc Tiết Nhẫm thấy nàng, trên mặt hắn thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Ngọc Loan vẫn duy trì nụ cười khéo léo, giải thích: “Công tử bảo thị nữ mang ba bộ quần áo đến để tôi chọn, tôi cảm thấy quần áo sẫm màu sẽ tôn lên phần nào khí khái hào hùng cho tôi.”
Tiết Nhẫm mỉm cười.
Hắn không ngạc nhiên bởi vì nàng chọn quần áo màu đen.
Sợ là nàng không ngắm nghía trong gương, xem xem dáng vẻ của mình ra sao à?
Da thịt non mềm trắng như tuyết được lớp vải đen tô điểm đến mức chói mắt, dáng vẻ kiều diễm dưới quần áo rộng thùng thình vẫn có dấu vết như ẩn như hiện.
Khí khái hào hùng không thấy bao nhiêu, trên người trái lại có cảm giác quyến rũ.
Hắn đặt hai tay trên đầu gối, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ ngoài: “Cô rất bất ngờ về việc tôi quen biết Úc Tranh nhỉ?”
Ngọc Loan vuốt tay áo, khẽ ngước mắt lên.
Tiết Nhẫm lạnh nhạt nói: “Tôi và Úc Tranh có tình bạn định mệnh, cô không nên dùng cậu ấy để lừa gạt tôi.”
Lời này của hắn rõ ràng là không tin nàng.
Đôi mắt xinh đẹp kia của nàng trợn lên nhìn hắn.
Đối phương thấy thế liền cười cười sờ mũi.
“Lúc còn nhỏ, tôi gầy gò yếu đuối, Úc Tranh nghe nói mùa đông ngâm mình trong nước lạnh có thể rèn luyện thân thể, cho nên cậu ấy đã giấu người nhà lén đưa tôi ra khỏi nhà ném xuống sông.”
(Cười điên =)))
Ngọc Loan nhấp một ngụm trà, trầm tư chốc lát rồi hỏi: “Lần này Tiết công tử muốn tôi lấy cái gì để trao đổi đây?”
Hắn thấy trong ly của nàng đã hết, lại rót trà cho nàng: “Nữ lang cần gì phải giả ngu, tất nhiên là thứ có giá trị rồi.”
Nàng nhìn hắn, một lúc lâu sau, tầm mắt dời đến mảnh rừng trúc xanh tươi nhã nhặn kia.
Giọng nói của nàng hết sức mềm mại: “Vậy... Nếu lần này tôi nói cho anh, tôi đã ngồi lên thuyền của Trấn Bắc hầu thì sao?”
Ngọc Loan ngước mắt lên, tự tin tiếp lời: “Trong tay Trấn Bắc hầu có quân đội hùng hậu, cái khác không thể bảo đảm, có điều sau này tôi tất nhiên có thể ảnh hưởng đến quyết định của y.”
Nàng nói dối mà không hề thay đổi sắc mặt, nói lời này cũng là trái với lương tâm. Đừng nói về phe của Úc Tranh, trước khi nàng rời đi, suýt chút nữa đã bị y vặn đứt đầu xuống rồi.
Thế nhưng, hiện tại để hoàn thành một việc, nàng không thể không nghĩ cách mở nút thắt ở chỗ Tiết Nhẫm.
Tiết Nhẫm sửng sốt.
Trên mặt Ngọc Loan lộ ra vẻ phô trương thanh thế: “Sao nào? Tiết công tử cảm thấy Trấn Bắc hầu có đủ giá trị không?”
Hắn nghe vậy lại nắm tay đưa lên miệng ho khan một tiếng, chặn lại nụ cười trên môi.
Tiếp đến, hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với nàng: “Dĩ nhiên là đủ. Chẳng qua... Tôi không ngạc nhiên vì cô cấu kết với Trấn Bắc hầu.”
Ngọc Loan hơi chần chờ.
Tiết Nhẫm mỉm cười, khẽ nháy mắt với nàng: “Tại hạ chỉ cảm thấy rất trùng hợp, tại hạ và Trấn Bắc hầu vừa khéo cũng rất quen thân nhau. Nếu lần này nữ lang dùng chuyện đó để trao đổi, vậy thì... Tại hại phải xác nhận với bạn thân của mình mới được.”
Nàng bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thế mà lại quen biết Úc Tranh ư?
Bọn họ một văn một võ, một người được nuôi chiều cao quý ở kinh thành, một người chém giết đẫm máu ở biên thành, vậy mà là bạn thân sao?
Ngọc Loan cảm thấy lòng tin của mình thoáng cái đã bị người ta nhấn chìm dưới nước.
Hắn còn định xác nhận với Úc Tranh...
Nàng hoảng hốt nghĩ, bây giờ mình nói cho hắn, những lời lúc nãy đều là nàng bịa ra để lừa hắn còn kịp không ta?
Tiết Nhẫm nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Nếu như nữ lang không dám, chỉ là đơn phương lừa dối tại hạ, thế thì đừng trách tại hạ thất hứa với nữ lang, phá hủy lời hứa ngày đó...”
Ngón tay bên người Ngọc Loan siết chặt lấy váy.
Ngày xưa nàng đã tiêu tốn bao nhiêu công sức, há có thể để hắn phá hủy?
Nàng gánh vác áp lực khổng lồ, chỉ có thể đồng ý.
Tiết Nhẫm lại bật cười: “Thay quần áo đến Xuân Phong trai với tôi.”
Ngọc Loan không hiểu: “Đến đó làm gì?”
Tiết Nhẫm đậy nắp trà lại, vẻ hài hước trong mắt càng đậm hơn: “Đáng tiếc thay, hôm nay tôi có hẹn với anh em.”
Vẻ mặt của nàng lại là một lời khó nói hết.
Lần này thì hay rồi...
Tối hôm qua bọn họ mới xích mích, nàng thậm chí còn không có cơ hội hối lộ lấy lòng Úc Tranh trước.
Sau thời gian một nén nhang, nàng thay một bộ trang phục màu đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Tiết Nhẫm thấy nàng, trên mặt hắn thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Ngọc Loan vẫn duy trì nụ cười khéo léo, giải thích: “Công tử bảo thị nữ mang ba bộ quần áo đến để tôi chọn, tôi cảm thấy quần áo sẫm màu sẽ tôn lên phần nào khí khái hào hùng cho tôi.”
Tiết Nhẫm mỉm cười.
Hắn không ngạc nhiên bởi vì nàng chọn quần áo màu đen.
Sợ là nàng không ngắm nghía trong gương, xem xem dáng vẻ của mình ra sao à?
Da thịt non mềm trắng như tuyết được lớp vải đen tô điểm đến mức chói mắt, dáng vẻ kiều diễm dưới quần áo rộng thùng thình vẫn có dấu vết như ẩn như hiện.
Khí khái hào hùng không thấy bao nhiêu, trên người trái lại có cảm giác quyến rũ.
Hắn đặt hai tay trên đầu gối, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ ngoài: “Cô rất bất ngờ về việc tôi quen biết Úc Tranh nhỉ?”
Ngọc Loan vuốt tay áo, khẽ ngước mắt lên.
Tiết Nhẫm lạnh nhạt nói: “Tôi và Úc Tranh có tình bạn định mệnh, cô không nên dùng cậu ấy để lừa gạt tôi.”
Lời này của hắn rõ ràng là không tin nàng.
Đôi mắt xinh đẹp kia của nàng trợn lên nhìn hắn.
Đối phương thấy thế liền cười cười sờ mũi.
“Lúc còn nhỏ, tôi gầy gò yếu đuối, Úc Tranh nghe nói mùa đông ngâm mình trong nước lạnh có thể rèn luyện thân thể, cho nên cậu ấy đã giấu người nhà lén đưa tôi ra khỏi nhà ném xuống sông.”
(Cười điên =)))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro