Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 54

2024-10-23 23:27:37

Hôm sau cả hai vẫn ôm nhau ngủ ngon lành vì đêm qua quá cuồng nhiệt nên cả anh và cô vẫn ngủ li bì đến khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu chiếu và làm anh nhăn mày mà thức giấc rồi nhìn người con gái đang ngủ ngon lành thì không khỏi yêu chiều mà với tay kéo tấm rèm che lại không cho ánh nắng chiếu vào người cô.

Cả hai thân thể vẫn chưa mặc đồ nên khi anh nhích một cái thì tất thảy sẽ lộ ra phần da thịt trắng nõn của cô.

Âu Dương Thần không ngại ngần mà chạm vào từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp của cô rồi xuống chiếc cố trắng đầy những dấu vết đêm qua anh để lại. Hai tay không yên phận mà luồng vào bên trong chăn, xoa nắn chúng khiến cô khó chịu mà từ từ mở mắt, nhìn thấy anh đang phá giấc ngủ ngon của mình liền đánh lên vai anh.

"Anh đừng có quấy, em còn muốn ngủ."

"Em ngủ thì cứ ngủ còn anh làm chuyện của anh."

"Anh sức trâu à, anh hành em cả một đêm qua rồi bây giờ lại còn muốn tiếp?"

"Được rồi, em ngủ đi anh ôm em ngủ. Yên tâm anh không làm đâu, để sức tối làm tiếp."

"Anh..."

Cô đánh một cái thật mạnh vào người anh thì ngay lập tức bên dưới bị anh đẩy một lực mạnh vào bên trong cô.

"Anh... mau rút ra."

"Không, bên ngoài lạnh lắm."

"Em khó chịu, anh mau rút ra cho em."

"Yên nào, em mà còn loay hoay là anh không đảm bảo là em xuống được giường hay không đâu đấy."

"Anh mau rút nó ra khỏi người em mau."

"Không rút, bây giờ mau đi ngủ. Em còn nói nữa là anh làm thật đấy."

"Quá đáng."

"Luu manh."

Âu Dương Thần bật cười rồi nhanh chóng ôm cô vào lòng, cứ thế mà ngủ tiếp. Đến tận trưa, Âu Dương Thần mới chịu dậy để chuẩn bị bữa trưa cho cả hai.

"Vo di.. day thoi em." Au Duong Than da nau do an xong xudi nhung heo ludi nha anh van chua chiu rdi giudng

nên phải lên tận nơi để gọi cô xuống ăn cơm.

"Dậy thôi, đồ heo lười."

Nghe tiếng anh gọi cô mới chậm chạp trở người, giọng ngái ngủ lên tiếng: "Anh nấu xong rồi sao?"

"Ừm, dậy ăn cơm thôi em."

"Vâng, em dậy ngay đây."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng vừa trở người ngồi dậy bên dưới truyền đến cảm giác hơi đau, vừa hay có cơ hội để cô làm nũng.

"Bế em." Triệu Vy Vân nũng nịu lên tiếng.

Ngay lập tức có một vòng tay hạ thấp xuống bế bổng người cô lên: "Nay còn biết làm nũng đòi chồng bế nữa cơ."

"Có chồng để chồng chiều chuộng, yêu thương không phải sao?"

"Phải, giờ thì xuống ăn cơm được chưa cô nương."

"Được ạ. Em đói lắm rồi."

"Ừ, thế phải ăn nhiều vào. Chiều tối đưa em về nhà ba mẹ chơi nhé."

"Nhất trí."

Triệu Vy Vân và Âu Dương Thần ở nhà cả ngày, cùng nhau ăn uống, cùng nhau xem phim, làm tất cả các công việc cùng nhau.

Âu Dương Thần sờ sờ vào phần bụng của Triệu Vy Vân vừa lên tiếng: "Không biết bao giờ vợ mới có em bé nhỉ?"

Triệu Vy Vân được đà đánh cái bốp vào cái tay đang sờ soạn ở bụng kia: "Anh sờ lung tung cái gì đấy hả? Đây là do em ăn nhiều nên bụng hơi béo chứ em bé đâu ra hả?"

"Nếu có em bé chắc chắn sẽ xinh đẹp giống như em."

"Anh nghĩ mình mạnh thế à? Một phát là trúng, không thể nào."

"Thế vợ chứ chờ xem nhé."

"Ừm, em vẫn đang chờ đây. Có được gen tốt của Âu Dương thiếu gia thì tuyệt quá."

(...J

Buồi chiều tối, cả hai về Âu Dương gia để chơi. Hầu như cuộc sống của Triệu Vy Vân trước và sau khi cưới Âu Dương Thần cũng chăng có mấy khác biệt. Ba mẹ anh thì xem cô như con gái ruột, thái độ với cô lúc nào cũng yêu chiều, cô không phải làm dâu hay phải đụng tay đụng chân bất cứ việc gì.

Cả hai vừa về đến nhà đã thấy bóng dáng của Nghi Văn và Việt Bân cũng đang ở đây.

"Từ lúc nào mà cậu lại đóng cọc nhà tớ thế?" Âu Dương Thần lên tiếng.

"Biết làm sao được, tiểu tổ tông của tớ ở đâu thì tớ phải ở đó thôi."

"Hoa cưới cũng đã chụp, cầu hôn cũng đã cầu hôn rồi, hai người định khi nào cho chúng tôi uống rượu mừng đây."

Triệu Vy Vân cất giọng.

"Cậu gấp cái gì chứ."

"Mấy đứa vào nhà đi, đứng hết ngoài đó làm gì chứ?" Âu Dương phu nhân trong nhà nói vọng ra.

"Vâng, tụi con vào ngay đây ạ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hai người đã dự định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?"

"Vẫn chưa. Sao đấy?" Âu Dương Thần đáp

"Không sao, định xin một chân đi ké thôi." Nghi Văn lém lỉnh lên tiếng.

"Việt Bân không nuôi nổi em à hay sao mà phải đi ké?"

"Xùy, nói thế thôi chứ ai thèm làm kỳ đà cản mũi đi theo ăn cơm chó chứ."

"Em đẹp chứ không có bị ngu." Nghi Văn nói tiếp.

"Anh không định đưa chị dâu đi hưởng tuần trăng mật sao? Hay là tổ chức đám cưới sa hoa xong hết tiền rồi à?

Có cần em cho vay không?"

"Tiền anh đè chết em còn được chứ ở đó mà vay. Em để tiền nuôi người đàn ông của em kia kìa."

"An nái vá ván."

"Mấy đứa ở lại chơi rồi ăn tối luôn nhé, để mẹ đi chuẩn bị đồ ăn."

"Được ạ. Con phụ mẹ."

"Con cũng phụ mợ."

Hai cô con gái hăng hái vào bếp cùng Âu Dương phu nhân còn Việt Bân và Âu Dương Thần thì ra ngoài nói chuyện với Âu Dương lão gia. Ai cũng có công việc và những thú vui riêng của mình

Âu Dương phu nhân chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon để đãi mọi người, các món ăn được bày biện trên bàn ăn trông vô cùng bắt mắt.

"Ba mẹ con khi nào thì về nước hả Nghi Văn?" Âu Dương lão gia lên tiếng.

"Dạ chắc cuối tháng này là ba mẹ con bay về nước á cậu."

"Ừ, phải về chứ ở mãi bên nước ngoài sao mà được."

"Dạ.

"Phải về để còn gả cái bơm nổ chậm này đi lấy chồng chứ."

"Mợ này."

"Đúng đấy, hai người phải mau mau kết hôn đi để tớ còn mặc đồ đẹp nữa chứ."

Nghi Văn xua xua tay: "Hối gì thì hối xin đừng hối lấy chồng."

"Em định không cho anh danh phận à?"Việt Bân hờn dỗi lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Số ký tự: 0