Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Gặp Được Người...
2024-10-04 17:32:40
Lý Hồng Anh khuyên bảo Triệu Văn Tùng: “Anh Văn Tùng, anh mặc kệ em ấy, em ấy chỉ là ghen tị việc em ở bên anh. Dù sao anh cũng không liên quan gì đến em họ nữa, chờ về quê, anh cũng không gặp em ấy nữa, không cần phiền lòng. Chờ em ấy về tới nông thôn, cũng sẽ phải chịu khổ thôi."
Triệu Văn Tùng ừ một tiếng, Lý Hồng Anh đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh ta: "Anh Văn Tùng, chúng ta đi dạo công viên đi, thư giãn một chút, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng.”
"Được.”
Lạc Tĩnh Nghiên vốn định rời đi, nhưng không ngờ cô quay lại nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Lý Hồng Anh, chính là chiếc mà Lạc Ái Thanh đã lấy từ nhà cô.
"Lý Hồng Anh, trả lại đồng hồ cho nhà chúng tôi."
Lý Hồng Anh dừng bước, nhìn cô: “Đây không phải đồng hồ của em, là chị tự mua.”
“Chị tự mua á? Mua khi nào? Tiền đâu ra? Mấy hôm trước dì còn khóc lóc với ba tôi, nói rằng ngay cả tiền ăn cũng không có, sao lại có tiền mua đồng hồ được? Đây là cái mẹ tôi mua, lúc mua, còn khắc chữ ở mặt trái phía sau, chị để tôi xem mặt sau có chữ không.”
Lý Hồng Anh theo bản năng nhìn mặt sau trái của đồng hồ, nói với Lạc Tĩnh Nghiên: “Mặt sau không có chữ.”
Lạc Tĩnh Nghiên nheo mắt, cười nhạt nói: "Lý Hồng Anh, chị còn nói dối, nếu đây thật sự là đồng hồ của chị, chị cũng không biết mặt trái đằng sau có chữ gì à?"
Cô nắm lấy cổ tay Lý Hồng Anh, nhìn mặt sau của mặt trái đồng hồ, quả nhiên trên đó có khắc chữ "Tĩnh Nghiên", là mẹ cô mua về tặng cô.
"Lý Hồng Anh, chị còn có cái gì muốn nói sao?"
Lý Hồng Anh dùng tay còn lại bẻ lại tay Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng lại bị tay kia của Lạc Tĩnh Nghiên nắm chặt cổ tay cô ta, dùng sức nhéo, Lý Hồng Anh đau đớn hét lên, lập tức rút tay về.
Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay cô ta, rồi véo thật mạnh vào cổ tay cô ta, theo đó là một tiếng lợn ủn ỉn kêu lên.
Kiếp trước của Lạc Tĩnh Nghiên, ba mẹ sợ cô là con gái sẽ bị bắt nạt ở bên ngoài nên đã bắt cô rèn luyện kỹ năng chiến đấu từ khi còn nhỏ để tự vệ.
Nguyên chủ từ nhỏ cũng theo ba Lạc luyện một ít công phu, mặc dù không bằng cô ở kiếp trước, nhưng sức chiến đấu của cô lại mạnh hơn nhiều so với những cô gái bình thường.
Lạc Tĩnh Nghiên dùng ống tay áo lau đồng hồ, rồi nhét vào túi.
Lý Hồng Anh đến chỗ Triệu Văn Tùng khóc sướt mướt.
"Anh Văn Tùng, Tĩnh Nghiên thật quá đáng, em chẳng qua chỉ là đeo đồng hồ của em ấy một chút, anh xem em ấy hung dữ kìa, thật keo kiệt."
Là một người đàn ông, Triệu Văn Tùng không thể tranh giành một chiếc đồng hồ
với Lạc Tĩnh Nghiên ở trên đường như vậy, đương nhiên, anh ta cũng không chắc
mình có thể giành được với Lạc Tĩnh Nghiên hay không.
''Hồng Anh, có chiếc đồng hồ mất thì mất, anh Văn Tùng của em vẫn ở bên em.''
Qủa nhiên là lời của thằng cạn bã, quỷ gạt người.
Triệu Văn Tùng ừ một tiếng, Lý Hồng Anh đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh ta: "Anh Văn Tùng, chúng ta đi dạo công viên đi, thư giãn một chút, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng.”
"Được.”
Lạc Tĩnh Nghiên vốn định rời đi, nhưng không ngờ cô quay lại nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Lý Hồng Anh, chính là chiếc mà Lạc Ái Thanh đã lấy từ nhà cô.
"Lý Hồng Anh, trả lại đồng hồ cho nhà chúng tôi."
Lý Hồng Anh dừng bước, nhìn cô: “Đây không phải đồng hồ của em, là chị tự mua.”
“Chị tự mua á? Mua khi nào? Tiền đâu ra? Mấy hôm trước dì còn khóc lóc với ba tôi, nói rằng ngay cả tiền ăn cũng không có, sao lại có tiền mua đồng hồ được? Đây là cái mẹ tôi mua, lúc mua, còn khắc chữ ở mặt trái phía sau, chị để tôi xem mặt sau có chữ không.”
Lý Hồng Anh theo bản năng nhìn mặt sau trái của đồng hồ, nói với Lạc Tĩnh Nghiên: “Mặt sau không có chữ.”
Lạc Tĩnh Nghiên nheo mắt, cười nhạt nói: "Lý Hồng Anh, chị còn nói dối, nếu đây thật sự là đồng hồ của chị, chị cũng không biết mặt trái đằng sau có chữ gì à?"
Cô nắm lấy cổ tay Lý Hồng Anh, nhìn mặt sau của mặt trái đồng hồ, quả nhiên trên đó có khắc chữ "Tĩnh Nghiên", là mẹ cô mua về tặng cô.
"Lý Hồng Anh, chị còn có cái gì muốn nói sao?"
Lý Hồng Anh dùng tay còn lại bẻ lại tay Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng lại bị tay kia của Lạc Tĩnh Nghiên nắm chặt cổ tay cô ta, dùng sức nhéo, Lý Hồng Anh đau đớn hét lên, lập tức rút tay về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay cô ta, rồi véo thật mạnh vào cổ tay cô ta, theo đó là một tiếng lợn ủn ỉn kêu lên.
Kiếp trước của Lạc Tĩnh Nghiên, ba mẹ sợ cô là con gái sẽ bị bắt nạt ở bên ngoài nên đã bắt cô rèn luyện kỹ năng chiến đấu từ khi còn nhỏ để tự vệ.
Nguyên chủ từ nhỏ cũng theo ba Lạc luyện một ít công phu, mặc dù không bằng cô ở kiếp trước, nhưng sức chiến đấu của cô lại mạnh hơn nhiều so với những cô gái bình thường.
Lạc Tĩnh Nghiên dùng ống tay áo lau đồng hồ, rồi nhét vào túi.
Lý Hồng Anh đến chỗ Triệu Văn Tùng khóc sướt mướt.
"Anh Văn Tùng, Tĩnh Nghiên thật quá đáng, em chẳng qua chỉ là đeo đồng hồ của em ấy một chút, anh xem em ấy hung dữ kìa, thật keo kiệt."
Là một người đàn ông, Triệu Văn Tùng không thể tranh giành một chiếc đồng hồ
với Lạc Tĩnh Nghiên ở trên đường như vậy, đương nhiên, anh ta cũng không chắc
mình có thể giành được với Lạc Tĩnh Nghiên hay không.
''Hồng Anh, có chiếc đồng hồ mất thì mất, anh Văn Tùng của em vẫn ở bên em.''
Qủa nhiên là lời của thằng cạn bã, quỷ gạt người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro