Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Văn Phòng Giáo...
2024-10-04 17:32:40
Lạc Tĩnh Nghiên không nghe bọn họ nói chuyện nữa, cầm đồng hồ rồi rời đi.
Cô đến văn phòng giáo dục thanh niên, cô thấy một người đàn ông khoảng ba
mươi tuổi mặc áo màu xám tro, đang đưa những thanh niên tri thức về nông thôn.
Người đó trước kia là cấp dưới của bố Lạc, Lưu Chính, khi còn ở trong quân đội
bố Lạc từng có ân với chú ấy, chú ấy cũng từng tới nhà cô làm khách mấy lần, đối
với bố cô hết sức kính trọng, bố Lạc nói Lưu Chính là một người rất đáng để tin
tưởng.
Lạc Tĩnh Nghiên nói:'' Cháu chào chú Lưu, cháu tới để ghi danh về thôn.''
Đối với chuyện của Lạc gia Lưu Chính ít nhiều cũng biết, chú ấy hỏi Lạc Tĩnh
Nghiên:''Chuyện nhà cháu chú cũng có biết, cháu thật sự muốn nhập đội về nông
thôn, nhưng làm nông rất vất vả.''
Lạc Tĩnh Nghiên nói:''Chú Lưu, cháu và em trai đều có dự định đi, bố mẹ cũng
không còn ở nhà nữa, cuộc sống của chúng cháu sau này nhất định sẽ rất gian nan.
Sau khi đến đó, ít nhất chúng cháu cũng có thể dựa vào sức lao động của mình để
kiếm được miếng cơm, chú Lưu giúp cháu. Nghe nói vùng đông bắc người thưa
đất rộng, một năm chỉ trồng được một vụ lương thực, nhưng năm nào cũng rất bội
thu, cháu muốn cùng em trai tới đó. Vừa vặn, chúng cháu có một bà con xa ở thành
phố H tỉnh Cát Lâm, một địa phương gọi là đại đội thắng lợi của công xã Hồng
Tinh, chúng cháu sẽ đến đại đội thắng lợi này. Chú Lưu, chú thấy có được không?''
''Được.'' Lưu Chính đồng ý:'' Vậy chú sẽ để các cháu ghi danh, báo đến nơi đó. Có
người trông nom các cháu, về phần bố mẹ cháu cũng không cần phải lo lắng. Nếu
có dịp gặp bọn họ, chú sẽ gửi lời cho họ.''
'' Cảm ơn chú rất nhiều, chú Lưu.'' Lạc Tĩnh Nghiên đứng dậy, cúi đầu thật sâu
chào Lưu Chính:'' Đúng rồi, chú Lưu, bây giờ chúng cháu ghi danh, vậy khi nào có
thể lên đường?''
''Mười ngày sau.''
''Vâng.''
Mười ngày, cũng đủ để cô giải quyết phía cô (em bố) mình, nhân tiện chuẩn bị chút
đồ dùng để về thôn.
Sau khi Lưu Chính điền tên của họ vào tờ ghi danh, chú ấy cũng đưa cho chị em cô
khoản trợ cấp nông thôn, tổng cộng là hai trăm đồng, cộng thêm một ít phiếu nữa.
''Nếu tên đã được ghi, trợ cấp cũng phát cho cháu, vậy sau này cháu tuyệt đối
không được hối hận, hay thay đổi quyết định.''
'' Chú Lưu, chú đừng lo lắng, nếu như bọn cháu đã quyết, nhất định là đã chuẩn bị
đầy đủ, chắc chắn không đổi ý.''
''Cháu tuổi còn nhỏ, ngược lại nói năng rất có khí phách, đến nông thôn phải tự
chăm sóc bản thân mình thật tốt.''
''Cháu sẽ.''
Lạc Tĩnh Nghiên một lần nữa cảm ơn Lưu Chính, rồi mới rời khỏi văn phòng giáo
dục thanh niên.
Trong không gian cô có mở sổ tiết kiệm, sau khi lấy tiền có thể bỏ trực tiếp vào đó,
khi cần tiêu thì lấy ra dễ dàng hơn.
Vì vậy, cô lại đi đến ngân hàng, đem sổ tiết kiệm có ba trăm nghìn đồng lấy ra
ngoài, bỏ vào trong không gian.
Cô đến văn phòng giáo dục thanh niên, cô thấy một người đàn ông khoảng ba
mươi tuổi mặc áo màu xám tro, đang đưa những thanh niên tri thức về nông thôn.
Người đó trước kia là cấp dưới của bố Lạc, Lưu Chính, khi còn ở trong quân đội
bố Lạc từng có ân với chú ấy, chú ấy cũng từng tới nhà cô làm khách mấy lần, đối
với bố cô hết sức kính trọng, bố Lạc nói Lưu Chính là một người rất đáng để tin
tưởng.
Lạc Tĩnh Nghiên nói:'' Cháu chào chú Lưu, cháu tới để ghi danh về thôn.''
Đối với chuyện của Lạc gia Lưu Chính ít nhiều cũng biết, chú ấy hỏi Lạc Tĩnh
Nghiên:''Chuyện nhà cháu chú cũng có biết, cháu thật sự muốn nhập đội về nông
thôn, nhưng làm nông rất vất vả.''
Lạc Tĩnh Nghiên nói:''Chú Lưu, cháu và em trai đều có dự định đi, bố mẹ cũng
không còn ở nhà nữa, cuộc sống của chúng cháu sau này nhất định sẽ rất gian nan.
Sau khi đến đó, ít nhất chúng cháu cũng có thể dựa vào sức lao động của mình để
kiếm được miếng cơm, chú Lưu giúp cháu. Nghe nói vùng đông bắc người thưa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
đất rộng, một năm chỉ trồng được một vụ lương thực, nhưng năm nào cũng rất bội
thu, cháu muốn cùng em trai tới đó. Vừa vặn, chúng cháu có một bà con xa ở thành
phố H tỉnh Cát Lâm, một địa phương gọi là đại đội thắng lợi của công xã Hồng
Tinh, chúng cháu sẽ đến đại đội thắng lợi này. Chú Lưu, chú thấy có được không?''
''Được.'' Lưu Chính đồng ý:'' Vậy chú sẽ để các cháu ghi danh, báo đến nơi đó. Có
người trông nom các cháu, về phần bố mẹ cháu cũng không cần phải lo lắng. Nếu
có dịp gặp bọn họ, chú sẽ gửi lời cho họ.''
'' Cảm ơn chú rất nhiều, chú Lưu.'' Lạc Tĩnh Nghiên đứng dậy, cúi đầu thật sâu
chào Lưu Chính:'' Đúng rồi, chú Lưu, bây giờ chúng cháu ghi danh, vậy khi nào có
thể lên đường?''
''Mười ngày sau.''
''Vâng.''
Mười ngày, cũng đủ để cô giải quyết phía cô (em bố) mình, nhân tiện chuẩn bị chút
đồ dùng để về thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Lưu Chính điền tên của họ vào tờ ghi danh, chú ấy cũng đưa cho chị em cô
khoản trợ cấp nông thôn, tổng cộng là hai trăm đồng, cộng thêm một ít phiếu nữa.
''Nếu tên đã được ghi, trợ cấp cũng phát cho cháu, vậy sau này cháu tuyệt đối
không được hối hận, hay thay đổi quyết định.''
'' Chú Lưu, chú đừng lo lắng, nếu như bọn cháu đã quyết, nhất định là đã chuẩn bị
đầy đủ, chắc chắn không đổi ý.''
''Cháu tuổi còn nhỏ, ngược lại nói năng rất có khí phách, đến nông thôn phải tự
chăm sóc bản thân mình thật tốt.''
''Cháu sẽ.''
Lạc Tĩnh Nghiên một lần nữa cảm ơn Lưu Chính, rồi mới rời khỏi văn phòng giáo
dục thanh niên.
Trong không gian cô có mở sổ tiết kiệm, sau khi lấy tiền có thể bỏ trực tiếp vào đó,
khi cần tiêu thì lấy ra dễ dàng hơn.
Vì vậy, cô lại đi đến ngân hàng, đem sổ tiết kiệm có ba trăm nghìn đồng lấy ra
ngoài, bỏ vào trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro