Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Văn Phòng Giáo...
2024-10-04 17:32:40
Đã xác định về nông thôn, cô muốn đi đến trường báo với thầy chủ nhiệm một
tiếng, và đồng thời làm thủ tục nghỉ học luôn.
Cô biết sau khi kì thi tuyển sinh đại học năm 1977 được khôi phục, không có hạn
chế về trình độ học vấn với trình độ của người nộp đơn nữa, vậy nên, mấy cái bằng
tốt nghiệp căn bản không còn quan trọng.
Chờ khi kì thi tuyển sinh đâị học tiếp tục, vấn đề giữa hai trưởng bối cũng có thể
được giải quyết, sẽ không làm ảnh hưởng đến kì thi tuyển sinh vào trường.
Chủ nhiệm nghe cô nói muốn xin thôi học, liền đồng ý, những người như cô không
được chỉ định vào trường đại học Công Nông Binh, sau này trường sẽ lại gây rắc
rối cho cô, vì vậy để cô đi cũng là chuyện tốt.
Vậy nên, việc làm thủ tục cho cô nghỉ học được diễn ra rất nhanh chóng.
Bận việc đến nửa trưa, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không tính đi đâu nữa, chuẩn bị về
nhà.
Bắc Kinh có rất nhiều các con ngõ lớn nhỏ, vừa đi đến đầu ngõ, cô đã nghe thấy
tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.
''Tôi đã nói là tôi không thích cô, xin cô đừng theo tôi nữa.''
''Anh Ngạn Thần, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, đến khi anh hiểu rõ em rồi, nhất
định sẽ thích em.''
''Xin lỗi nhé, tôi thật sự không có hứng thú.''
Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ rằng mình có thể được hóng được dưa, bèn ngó đầu nhìn
vào trong ngõ.
Cô thấy một bóng hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, người đàn ông ấy đang đi về
phía cô.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám, nước da màu lúa mì, không béo không
gầy, anh mắc chiếc áo màu trắng ngắn tay, hai cánh tay lộ ra ngoài với cơ bắp cuồn
cuộn.
Chắc những chỗ khác trên người anh cũng rất săn chắc, Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ như
vậy.
Vả lại anh có gương mặt rất đẹp trai, đúng là mĩ nam.
Có lẽ người đàn ông phát giác ra ánh mắt của cô, liền quay người lại, khẽ gật đầu
chào hỏi, Lạc Tĩnh Nghiên cũng lễ phép đáp lại anh, người đàn ông cụp mắt
xuống, không để lộ chút cảm xúc gì, cũng không nói gì, quay người rời đi.
Cô gái phía sau còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị một người phụ nữ trung niên giữ
lại.
''Tiểu Nguyệt à, con nói con có ngốc hay không, con thích ai cũng được sao nhất
định lại phải thích nó, còn như cái đuôi chạy theo sau nó. Mẹ nói con hay, thằng bé
Tiết gia kia có bệnh kín, khi còn bé đã bị thương, nếu con gả cho nó phải sống quả,
cược đời con sẽ bị huỷ hoại, con có biết hay không.''
''Mẹ, lời mẹ nói là sự thật?''
''Sao mẹ có thể gạt con chứ, dì con làm ở bệnh viện, lần đó chính là dì con đưa nó
đến, dì con dĩ nhiên biết rõ.''
Trần Tiểu Nguyệt sau khi bị mẹ nhắc nhở, không tiếp tục đuổi theo người đàn ông
đó nữa, mà đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, người mẹ mới bàng hoàng kéo cô ấy đi.
Lạc Tĩnh Nghiên hóng dưa xong, chép miệng thở dài, thầm than người đàn ông kia
có nhan có vóc, đáng tiếc không thể tạo người.
tiếng, và đồng thời làm thủ tục nghỉ học luôn.
Cô biết sau khi kì thi tuyển sinh đại học năm 1977 được khôi phục, không có hạn
chế về trình độ học vấn với trình độ của người nộp đơn nữa, vậy nên, mấy cái bằng
tốt nghiệp căn bản không còn quan trọng.
Chờ khi kì thi tuyển sinh đâị học tiếp tục, vấn đề giữa hai trưởng bối cũng có thể
được giải quyết, sẽ không làm ảnh hưởng đến kì thi tuyển sinh vào trường.
Chủ nhiệm nghe cô nói muốn xin thôi học, liền đồng ý, những người như cô không
được chỉ định vào trường đại học Công Nông Binh, sau này trường sẽ lại gây rắc
rối cho cô, vì vậy để cô đi cũng là chuyện tốt.
Vậy nên, việc làm thủ tục cho cô nghỉ học được diễn ra rất nhanh chóng.
Bận việc đến nửa trưa, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không tính đi đâu nữa, chuẩn bị về
nhà.
Bắc Kinh có rất nhiều các con ngõ lớn nhỏ, vừa đi đến đầu ngõ, cô đã nghe thấy
tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
''Tôi đã nói là tôi không thích cô, xin cô đừng theo tôi nữa.''
''Anh Ngạn Thần, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, đến khi anh hiểu rõ em rồi, nhất
định sẽ thích em.''
''Xin lỗi nhé, tôi thật sự không có hứng thú.''
Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ rằng mình có thể được hóng được dưa, bèn ngó đầu nhìn
vào trong ngõ.
Cô thấy một bóng hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, người đàn ông ấy đang đi về
phía cô.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám, nước da màu lúa mì, không béo không
gầy, anh mắc chiếc áo màu trắng ngắn tay, hai cánh tay lộ ra ngoài với cơ bắp cuồn
cuộn.
Chắc những chỗ khác trên người anh cũng rất săn chắc, Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ như
vậy.
Vả lại anh có gương mặt rất đẹp trai, đúng là mĩ nam.
Có lẽ người đàn ông phát giác ra ánh mắt của cô, liền quay người lại, khẽ gật đầu
chào hỏi, Lạc Tĩnh Nghiên cũng lễ phép đáp lại anh, người đàn ông cụp mắt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
xuống, không để lộ chút cảm xúc gì, cũng không nói gì, quay người rời đi.
Cô gái phía sau còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị một người phụ nữ trung niên giữ
lại.
''Tiểu Nguyệt à, con nói con có ngốc hay không, con thích ai cũng được sao nhất
định lại phải thích nó, còn như cái đuôi chạy theo sau nó. Mẹ nói con hay, thằng bé
Tiết gia kia có bệnh kín, khi còn bé đã bị thương, nếu con gả cho nó phải sống quả,
cược đời con sẽ bị huỷ hoại, con có biết hay không.''
''Mẹ, lời mẹ nói là sự thật?''
''Sao mẹ có thể gạt con chứ, dì con làm ở bệnh viện, lần đó chính là dì con đưa nó
đến, dì con dĩ nhiên biết rõ.''
Trần Tiểu Nguyệt sau khi bị mẹ nhắc nhở, không tiếp tục đuổi theo người đàn ông
đó nữa, mà đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, người mẹ mới bàng hoàng kéo cô ấy đi.
Lạc Tĩnh Nghiên hóng dưa xong, chép miệng thở dài, thầm than người đàn ông kia
có nhan có vóc, đáng tiếc không thể tạo người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro