Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Văn Phòng Giáo...
2024-10-04 17:32:40
Lạc Tĩnh Nghiên đi đến hợp tác xã mua ba cân thịt về nhà, thái một nửa làm thịt
kho, số còn lại vứt vào trong không gian, để dành cho bữa ăn tiếp theo.
Hắc Hổ đã sớm canh bên cạnh bếp, thèm ăn kêu meo meo, Lạc Tĩnh Nghiên cắt
một miếng thịt sống nhỏ cho nó, Hắc Hổ, nó cảm thấy còn không ngon bằng mì
trứng chủ nhân làm.
''Chủ nhân, hay là chờ nấu chín rồi ăn.''
Lạc Tĩnh Nghiên cười cười: ''Không phải mèo rất thích ăn thịt sống sao?''
Hắc Hổ lắc lắc đầu:''Em không phải mèo bình thường.''
''Em là một con mèo vô cùng ham ăn.''
Hắc Hổ: Chủ nhân nói đúng.
Sau khi kho xong thịt, Lạc Tĩnh Nghiên lấy cho Hắc Hổ một chén nhỏ, chờ nguội
một ít, rồi bỏ vào trong không gian, để Hắc Hổ đi vào ăn, còn lại chờ Lạc Trường
Thiên về rồi hâm lại ăn cơm.
Cô lấy gạo mà mình trồng trong không gian ra, mang đi nấu cơm.
Sau khi cơm chín, mùi thơm toả khắp nơi, so với cơm bình thường mùi vị còn
ngon hơn.
Trong không gian ngoài việc giữ nhiệt và làm lạnh ra, thì thời gian bên trong cũng
như bên ngoài, vì vậy tốc độ sinh trưởng của cây bên trong cũng giống tốc độ sinh
trưởng của cây bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Lạc Trường Thiên hỏi thăm Lạc Tĩnh Nghiên về việc ghi danh về
nông thôn.
''Chị, chị có hỏi được bố mẹ sẽ bị điều đi đâu không?''
''Có hỏi được, nhưng em không được nói chuyện này với ai, nhất định phải giữ
mồm giữ miệng, bất luận là ai cũng không được nói biết không?''
''Chị, em đảm bảo sẽ không nói cho ai biết, chỉ có chị và em biết, vậy chỗ đó rốt
cuộc là ở đâu?''
''Rồi em sẽ biết. Chị đã ghi danh hai chúng ta với thanh niên tri thức rồi, mười
ngày sau, chúng ta có thể đi.''
Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không dám nói cho cậu ấy biết địa chỉ cụ thể, sợ cậu không
cẩn thận lỡ miệng.
Lạc Trường Thiên nghi hoặc gãi đầu một cái,'' Không nói thì không nói, dù sao
sớm muộn gì em cũng sẽ biết. Em rất mong có thể gặp được bố mẹ. Chị, nếu chúng
ra đã quyết định về thôn, em cũng không muốn đi học nữa.''
''Sao thế? Trong trường có ai đã gây rắc rối cho em?''
''Không có ai cả, em cảm thấy muốn về quê, có chút xao động, không muốn đi đến
trường, dù sao cũng không còn mấy ngày để học. Vả lại ở trường thầy và các bạn,
cả ngày toàn làm mấy việc không liên quan đến học tập, có đi học cũng không học
được thứ gì.''
Lạc Tĩnh Nghiên không đồng ý, ''Em vẫn phải tiếp tục đi học, bọn họ ồn ào việc
họ, em học của em, nếu thật sự học không vào, vậy thì đi chơi, nghe chị, kiên trì
đến ba ngày trước khi chúng ta về quê. Chờ khi chúng ta về quê rồi, hộ khẩu cũng
sẽ được chuyển vể đó, cũng không cần làm thủ tục nghỉ học, em sẽ tiếp tục đi học
ở quê.''
kho, số còn lại vứt vào trong không gian, để dành cho bữa ăn tiếp theo.
Hắc Hổ đã sớm canh bên cạnh bếp, thèm ăn kêu meo meo, Lạc Tĩnh Nghiên cắt
một miếng thịt sống nhỏ cho nó, Hắc Hổ, nó cảm thấy còn không ngon bằng mì
trứng chủ nhân làm.
''Chủ nhân, hay là chờ nấu chín rồi ăn.''
Lạc Tĩnh Nghiên cười cười: ''Không phải mèo rất thích ăn thịt sống sao?''
Hắc Hổ lắc lắc đầu:''Em không phải mèo bình thường.''
''Em là một con mèo vô cùng ham ăn.''
Hắc Hổ: Chủ nhân nói đúng.
Sau khi kho xong thịt, Lạc Tĩnh Nghiên lấy cho Hắc Hổ một chén nhỏ, chờ nguội
một ít, rồi bỏ vào trong không gian, để Hắc Hổ đi vào ăn, còn lại chờ Lạc Trường
Thiên về rồi hâm lại ăn cơm.
Cô lấy gạo mà mình trồng trong không gian ra, mang đi nấu cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cơm chín, mùi thơm toả khắp nơi, so với cơm bình thường mùi vị còn
ngon hơn.
Trong không gian ngoài việc giữ nhiệt và làm lạnh ra, thì thời gian bên trong cũng
như bên ngoài, vì vậy tốc độ sinh trưởng của cây bên trong cũng giống tốc độ sinh
trưởng của cây bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Lạc Trường Thiên hỏi thăm Lạc Tĩnh Nghiên về việc ghi danh về
nông thôn.
''Chị, chị có hỏi được bố mẹ sẽ bị điều đi đâu không?''
''Có hỏi được, nhưng em không được nói chuyện này với ai, nhất định phải giữ
mồm giữ miệng, bất luận là ai cũng không được nói biết không?''
''Chị, em đảm bảo sẽ không nói cho ai biết, chỉ có chị và em biết, vậy chỗ đó rốt
cuộc là ở đâu?''
''Rồi em sẽ biết. Chị đã ghi danh hai chúng ta với thanh niên tri thức rồi, mười
ngày sau, chúng ta có thể đi.''
Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không dám nói cho cậu ấy biết địa chỉ cụ thể, sợ cậu không
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
cẩn thận lỡ miệng.
Lạc Trường Thiên nghi hoặc gãi đầu một cái,'' Không nói thì không nói, dù sao
sớm muộn gì em cũng sẽ biết. Em rất mong có thể gặp được bố mẹ. Chị, nếu chúng
ra đã quyết định về thôn, em cũng không muốn đi học nữa.''
''Sao thế? Trong trường có ai đã gây rắc rối cho em?''
''Không có ai cả, em cảm thấy muốn về quê, có chút xao động, không muốn đi đến
trường, dù sao cũng không còn mấy ngày để học. Vả lại ở trường thầy và các bạn,
cả ngày toàn làm mấy việc không liên quan đến học tập, có đi học cũng không học
được thứ gì.''
Lạc Tĩnh Nghiên không đồng ý, ''Em vẫn phải tiếp tục đi học, bọn họ ồn ào việc
họ, em học của em, nếu thật sự học không vào, vậy thì đi chơi, nghe chị, kiên trì
đến ba ngày trước khi chúng ta về quê. Chờ khi chúng ta về quê rồi, hộ khẩu cũng
sẽ được chuyển vể đó, cũng không cần làm thủ tục nghỉ học, em sẽ tiếp tục đi học
ở quê.''
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro