Đi Liên Hoan, U...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
Đầu bên kia vang lên giọng nói dịu dàng lại kiên nhẫn của người phụ nữ: “Không phải chỉ cần mấy ngày nay thôi sao, em không thể chậm lại mấy ngày ư?”
Lâm Nhã do dự một hồi mới mở miệng: “Bốn ngày sau bọn em phải nộp bài tập này rồi.”
Lại khuyên răn thêm một hồi nhưng không nhận được câu trả lời vừa ý, Lâm Du cũng không kiên trì thêm nữa, thở dài nói:
“Vậy được rồi, khi nào xong nhớ gọi điện thoại cho chị, chị sẽ kêu anh rể em tới đón em.”
Lâm Nhã đồng ý: “Vâng.”
Đại học mới khai giảng không lâu, bởi vì cô vẫn luôn không ở lại trong ký túc xá nên quan hệ của cô với các bạn cũng không tính là đặc biệt thân quen.
Cũng may ba cô gái cùng phòng đều rất hoạt bát dễ ở chung, toàn bộ quá trình Lâm Nhã đều thoải mái nhẹ nhàng.
Đến ngày thứ tư, bài tập thuận lợi hoàn thành.
Nộp bài tập xong, trưởng ký túc xá lại cực kỳ nhiệt tình kéo tay Lâm Nhã: “Vì chúc mừng chúng ta thuận lợi hoàn thành bài tập, buổi tối mọi người cùng ra ngoài ăn cơm đi.”
Ăn cơm cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian, hơn nữa Lâm Nhã cũng rất thích các bạn nên đồng ý ngay.
Cô cũng không gọi điện thoại cho chị gái, cùng lắm thì đợi ngày mai rồi hãy về.
Nhưng chờ tới khi sắp vào bàn, Hạ Liên mới nói cho cô biết, buổi liên hoan lần này không chỉ có bốn người bọn họ mà còn có thành viên của một nhóm khác.
Bọn họ đặt một nhà hàng xa hoa, tùy tiện mở một bình rượu đã có giá lên tới năm chữ số.
Theo Hạ Liên nói, có một nam sinh trong đám người là phú nhị đại, chính cậu ta đề nghị tổ chức tiệc liên hoan, địa điểm cũng do cậu ta chọn cho nên lần này là cậu ta mời khách.
Bốn người đối diện đều là nam sinh, Lâm Nhã cũng không nhớ rõ tên của bọn họ, nhưng vì đã từng cùng giao lưu nên cũng biết được biết được đại khái ngoại hình của bốn người.
Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô vẫn luôn cảm thấy khi ra ngoài ăn cơm, có một nam sinh cứ dõi mắt nhìn về phía cô.
Vốn cô không thích những buổi tụ tập đông người, đụng phải tình huống này Lâm Nhã lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cô lo chính mình nghĩ nhiều nên cố gắng hết sức cúi đầu giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cho dù vậy, dưới sự xúi giục của mọi người cuối cùng cô vẫn uống vào hai ly rượu.
Trước kia cô cũng không uống rượu bao nhiêu, hiện tại vừa uống hai ly cô đã cảm thấy choáng váng đầu óc.
Mới ngồi một hồi Lâm Nhã đã cảm thấy khó chịu cực kỳ, trong hơi thở toàn là mùi rượu nồng nặc, hương vị kia bao kín lấy cơ thể cô.
Lâm Nhã do dự một hồi mới mở miệng: “Bốn ngày sau bọn em phải nộp bài tập này rồi.”
Lại khuyên răn thêm một hồi nhưng không nhận được câu trả lời vừa ý, Lâm Du cũng không kiên trì thêm nữa, thở dài nói:
“Vậy được rồi, khi nào xong nhớ gọi điện thoại cho chị, chị sẽ kêu anh rể em tới đón em.”
Lâm Nhã đồng ý: “Vâng.”
Đại học mới khai giảng không lâu, bởi vì cô vẫn luôn không ở lại trong ký túc xá nên quan hệ của cô với các bạn cũng không tính là đặc biệt thân quen.
Cũng may ba cô gái cùng phòng đều rất hoạt bát dễ ở chung, toàn bộ quá trình Lâm Nhã đều thoải mái nhẹ nhàng.
Đến ngày thứ tư, bài tập thuận lợi hoàn thành.
Nộp bài tập xong, trưởng ký túc xá lại cực kỳ nhiệt tình kéo tay Lâm Nhã: “Vì chúc mừng chúng ta thuận lợi hoàn thành bài tập, buổi tối mọi người cùng ra ngoài ăn cơm đi.”
Ăn cơm cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian, hơn nữa Lâm Nhã cũng rất thích các bạn nên đồng ý ngay.
Cô cũng không gọi điện thoại cho chị gái, cùng lắm thì đợi ngày mai rồi hãy về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chờ tới khi sắp vào bàn, Hạ Liên mới nói cho cô biết, buổi liên hoan lần này không chỉ có bốn người bọn họ mà còn có thành viên của một nhóm khác.
Bọn họ đặt một nhà hàng xa hoa, tùy tiện mở một bình rượu đã có giá lên tới năm chữ số.
Theo Hạ Liên nói, có một nam sinh trong đám người là phú nhị đại, chính cậu ta đề nghị tổ chức tiệc liên hoan, địa điểm cũng do cậu ta chọn cho nên lần này là cậu ta mời khách.
Bốn người đối diện đều là nam sinh, Lâm Nhã cũng không nhớ rõ tên của bọn họ, nhưng vì đã từng cùng giao lưu nên cũng biết được biết được đại khái ngoại hình của bốn người.
Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô vẫn luôn cảm thấy khi ra ngoài ăn cơm, có một nam sinh cứ dõi mắt nhìn về phía cô.
Vốn cô không thích những buổi tụ tập đông người, đụng phải tình huống này Lâm Nhã lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cô lo chính mình nghĩ nhiều nên cố gắng hết sức cúi đầu giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cho dù vậy, dưới sự xúi giục của mọi người cuối cùng cô vẫn uống vào hai ly rượu.
Trước kia cô cũng không uống rượu bao nhiêu, hiện tại vừa uống hai ly cô đã cảm thấy choáng váng đầu óc.
Mới ngồi một hồi Lâm Nhã đã cảm thấy khó chịu cực kỳ, trong hơi thở toàn là mùi rượu nồng nặc, hương vị kia bao kín lấy cơ thể cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro