Đưa Bức Lại Đây...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
Đầu lưỡi phụ trách liếm láp, cánh môi phụ trách mút nhẹ, phảng phất như đang thưởng thức mỹ vị hảo tửu, lại tựa như trẻ sơ sinh đang bú sữa mẹ.
Cảm giác tê dại trải rộng khắp đầu vú, hệt như có người mới đặt một chậu than ngay bên cạnh, khiến Lâm Nhã mắc cỡ tới cả người khô nóng.
Cho dù biết anh không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“A ưm… Ưm ư…”
Cô cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ trong miệng nhẹ tới hệt như chỉ cần gió thổi qua sẽ tiêu tan như mây khói.
Động tác của anh thật sự quá… quá đáng thẹn!
Nhưng đồng thời cũng quá thoải mái.
Đầu lưỡi mềm mại ướt nóng như một con rắn nhỏ linh hoạt, chuyên chọn nơi ở sâu trong lòng cô mà quét cọ trêu đùa, thậm chí đôi khi anh còn dùng hàm răng cắn nhẹ lên hạt đậu nhỏ yếu ớt nhất.
Tình dục như ma trảo vô hình kéo cô vào vực sâu.
Ý thức của cô đã gần như mơ hồ, chỉ có thể dựa vào bản năng để chạy khỏi tra tấn như câu hồn nhiếp phách, nhưng trong đầu cô lại có một giọng nói không ngừng kêu gào, kêu cô nhích lại gần thêm một chút, gần thêm một chút.
“Ưm a… A a a…”
Anh vòng lấy đầu vú mút nhẹ một cái --- Trong nháy mắt kia, phảng phất như ngay cả hồn phách cũng bị anh mút vào trong miệng.
Cảm giác sung sướng đột nhiên kéo tới kia khiến nước mắt cô trào dâng, tiếng rên rĩ cũng bị nhiễm giọng mũi mà trở nên kỳ dị.
Cô vừa khóc nức nở rên rỉ, vừa vô thức vặn vẹo thân thể.
Liếm xong bên trái anh lại kêu cô đưa vú bên phải qua.
Thân thể cô đã mềm thành một vũng nước đường, hệt như đã bị người rút mất xương cốt.
Dưới sự khiêu khích, hạ thân dã sớm ướt tới rối tinh rối mù, bụng dưới co rút nhẹ mấy lần, hết đợt dâm dịch này tới đợt dâm dịch khác chảy từ giữa hai chân xuống.
Lâm Nhã mơ hồ nghĩ, cũng may lúc này anh không nhìn thấy gì, cho nên cũng không biết được cô đã sớm dâm thủy tràn lan, còn làm ướt cả y phục của anh.
Ngay lúc cô đang cảm thấy may mắn, bỗng nghe được người đàn ông mở miệng nói: “Phía dưới ướt rồi sao?”
Lâm Nhã hơi dại ra.
Sao anh lại như biết thuật đọc tâm vậy?
Còn chưa chờ cô nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nơi đầu vú đã truyền tới cảm giác tê rần rậm rạp… Anh cắn nhẹ lên đầu vú cô, như trừng phạt vì cô không chuyên tâm.
Cô vội vàng lắc đầu, xấu hổ không dám thừa nhận: “Còn, còn chưa…”
Người đàn ông im lặng một chút.
Lâm Nhã há miệng, đang định nói huyện lại nghe anh lên tiếng trước: “Vậy em ngồi lại đây.”
Cảm giác tê dại trải rộng khắp đầu vú, hệt như có người mới đặt một chậu than ngay bên cạnh, khiến Lâm Nhã mắc cỡ tới cả người khô nóng.
Cho dù biết anh không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“A ưm… Ưm ư…”
Cô cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ trong miệng nhẹ tới hệt như chỉ cần gió thổi qua sẽ tiêu tan như mây khói.
Động tác của anh thật sự quá… quá đáng thẹn!
Nhưng đồng thời cũng quá thoải mái.
Đầu lưỡi mềm mại ướt nóng như một con rắn nhỏ linh hoạt, chuyên chọn nơi ở sâu trong lòng cô mà quét cọ trêu đùa, thậm chí đôi khi anh còn dùng hàm răng cắn nhẹ lên hạt đậu nhỏ yếu ớt nhất.
Tình dục như ma trảo vô hình kéo cô vào vực sâu.
Ý thức của cô đã gần như mơ hồ, chỉ có thể dựa vào bản năng để chạy khỏi tra tấn như câu hồn nhiếp phách, nhưng trong đầu cô lại có một giọng nói không ngừng kêu gào, kêu cô nhích lại gần thêm một chút, gần thêm một chút.
“Ưm a… A a a…”
Anh vòng lấy đầu vú mút nhẹ một cái --- Trong nháy mắt kia, phảng phất như ngay cả hồn phách cũng bị anh mút vào trong miệng.
Cảm giác sung sướng đột nhiên kéo tới kia khiến nước mắt cô trào dâng, tiếng rên rĩ cũng bị nhiễm giọng mũi mà trở nên kỳ dị.
Cô vừa khóc nức nở rên rỉ, vừa vô thức vặn vẹo thân thể.
Liếm xong bên trái anh lại kêu cô đưa vú bên phải qua.
Thân thể cô đã mềm thành một vũng nước đường, hệt như đã bị người rút mất xương cốt.
Dưới sự khiêu khích, hạ thân dã sớm ướt tới rối tinh rối mù, bụng dưới co rút nhẹ mấy lần, hết đợt dâm dịch này tới đợt dâm dịch khác chảy từ giữa hai chân xuống.
Lâm Nhã mơ hồ nghĩ, cũng may lúc này anh không nhìn thấy gì, cho nên cũng không biết được cô đã sớm dâm thủy tràn lan, còn làm ướt cả y phục của anh.
Ngay lúc cô đang cảm thấy may mắn, bỗng nghe được người đàn ông mở miệng nói: “Phía dưới ướt rồi sao?”
Lâm Nhã hơi dại ra.
Sao anh lại như biết thuật đọc tâm vậy?
Còn chưa chờ cô nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nơi đầu vú đã truyền tới cảm giác tê rần rậm rạp… Anh cắn nhẹ lên đầu vú cô, như trừng phạt vì cô không chuyên tâm.
Cô vội vàng lắc đầu, xấu hổ không dám thừa nhận: “Còn, còn chưa…”
Người đàn ông im lặng một chút.
Lâm Nhã há miệng, đang định nói huyện lại nghe anh lên tiếng trước: “Vậy em ngồi lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro