Ngồi Lên Đây (H...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
Cô trố mắt: “A…”
Dường như anh rể rất kiên nhẫn, giọng nói cũng mềm mại hơn rất nhiều, hệt như một người thầy đang kiên nhẫn dạy dỗ học sinh.
“Ngồi lên phía trước.”
Ngồi lên phía trước?
Phía trước nào?
Cô nhớ tới hình ảnh mình bị mút vú lúc mới rồi, trong đầu bỗng hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Từ từ ---
Không phải anh rể tin lời cô nói cho nên mới muốn dùng môi lưỡi kiểm tra thử đấy chứ?
Nghĩ tới hình ảnh kia, cô xấu hổ tới muốn khóc, chỉ có thể mềm nhũn yếu ớt thừa nhận: “Ướt… Ướt…”
Anh rể lại trầm mặc một hồi.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, Lâm Nhã đã thấy anh trầm mặc mấy lần.
Nếu không phải anh không nói gì, thậm chí cô còn nghi ngờ thân phận của mình đã bại lộ.
“Được.” Giọng của người đàn ông khàn khàn: “Em thử lại đi.”
Thử cái gì? Đương nhiên là thử xem tiểu huyệt có thể nuốt gậy thịt của anh hay không.
Mặt Lâm Nhã nóng lên, bò tới dưới người anh rể, thật cẩn thận dùng đôi tay nắm lấy côn thịt to lớn thẳng tắp của anh, nhắm ngay hoa huyệt của mình, mắt nhắm lại, dùng sức ngồi xuống.
“Ưm…” Đầu nấm còn chưa tiến vào cô đã đau tới mắt ngập nước, thân thể run rẩy, gần như không tài nào ngồi nổi.
Vì sao hôm nay mọi thứ lại trở nên khó khăn tới vậy?
Côn thịt cứng rắn chọc thẳng vào hoa khẩu mềm mại phấn nộn, phảng phất như muốn nóng hỏng làn da non mịn của thiếu nữ.
Cô đè nén đau lớn, lại thử thêm vài lần.
Đúng là đã đủ ướt, nhưng vì sao lại không vào được? Cô thật sự đau quá.
Khi có động tác, có lẽ anh rể cũng không quá dễ chịu, tiếng hít thở của anh càng lúc càng nặng nề hơn.
Ngay lúc cô vội tới độ túa mồ hôi, đột nhiên anh thở dài.
“Vẫn nên ngồi lên đây đi.”
Giọng nói rất nhẹ, rất bất đắc dĩ, nhưng nghe vào lại có vẻ dịu dàng hệt như đang dỗ con nít vậy.
Làn da trắng nõn mịn màng của thiếu nữ đã bị nhuốm đỏ,
Chỉ nghĩ tới hình ảnh kia, cô đã đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy mình như con tôm bị nướng chín, vừa nóng vừa đỏ, còn cuộn tròn thành một cục, chỉ hận không thể biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng câu cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống thật sự hợp với cô giờ phút này, không thể kéo dài thêm nữa, kéo dài càng lâu càng dễ bị phát hiện.
Anh rể đang bị che mắt, cũng không biết người làm tình với anh là cô, cô chẳng có gì phải xấu hổ, coi như… một giấc mộng xuân hồ đồ là được.
Càng quan trọng hơn là --- lỡ anh rể chỉ kêu cô ngồi lên phía trước mà không có ý làm chuyện như cô đang tưởng thì sao?
Dường như anh rể rất kiên nhẫn, giọng nói cũng mềm mại hơn rất nhiều, hệt như một người thầy đang kiên nhẫn dạy dỗ học sinh.
“Ngồi lên phía trước.”
Ngồi lên phía trước?
Phía trước nào?
Cô nhớ tới hình ảnh mình bị mút vú lúc mới rồi, trong đầu bỗng hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Từ từ ---
Không phải anh rể tin lời cô nói cho nên mới muốn dùng môi lưỡi kiểm tra thử đấy chứ?
Nghĩ tới hình ảnh kia, cô xấu hổ tới muốn khóc, chỉ có thể mềm nhũn yếu ớt thừa nhận: “Ướt… Ướt…”
Anh rể lại trầm mặc một hồi.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, Lâm Nhã đã thấy anh trầm mặc mấy lần.
Nếu không phải anh không nói gì, thậm chí cô còn nghi ngờ thân phận của mình đã bại lộ.
“Được.” Giọng của người đàn ông khàn khàn: “Em thử lại đi.”
Thử cái gì? Đương nhiên là thử xem tiểu huyệt có thể nuốt gậy thịt của anh hay không.
Mặt Lâm Nhã nóng lên, bò tới dưới người anh rể, thật cẩn thận dùng đôi tay nắm lấy côn thịt to lớn thẳng tắp của anh, nhắm ngay hoa huyệt của mình, mắt nhắm lại, dùng sức ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ưm…” Đầu nấm còn chưa tiến vào cô đã đau tới mắt ngập nước, thân thể run rẩy, gần như không tài nào ngồi nổi.
Vì sao hôm nay mọi thứ lại trở nên khó khăn tới vậy?
Côn thịt cứng rắn chọc thẳng vào hoa khẩu mềm mại phấn nộn, phảng phất như muốn nóng hỏng làn da non mịn của thiếu nữ.
Cô đè nén đau lớn, lại thử thêm vài lần.
Đúng là đã đủ ướt, nhưng vì sao lại không vào được? Cô thật sự đau quá.
Khi có động tác, có lẽ anh rể cũng không quá dễ chịu, tiếng hít thở của anh càng lúc càng nặng nề hơn.
Ngay lúc cô vội tới độ túa mồ hôi, đột nhiên anh thở dài.
“Vẫn nên ngồi lên đây đi.”
Giọng nói rất nhẹ, rất bất đắc dĩ, nhưng nghe vào lại có vẻ dịu dàng hệt như đang dỗ con nít vậy.
Làn da trắng nõn mịn màng của thiếu nữ đã bị nhuốm đỏ,
Chỉ nghĩ tới hình ảnh kia, cô đã đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy mình như con tôm bị nướng chín, vừa nóng vừa đỏ, còn cuộn tròn thành một cục, chỉ hận không thể biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng câu cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống thật sự hợp với cô giờ phút này, không thể kéo dài thêm nữa, kéo dài càng lâu càng dễ bị phát hiện.
Anh rể đang bị che mắt, cũng không biết người làm tình với anh là cô, cô chẳng có gì phải xấu hổ, coi như… một giấc mộng xuân hồ đồ là được.
Càng quan trọng hơn là --- lỡ anh rể chỉ kêu cô ngồi lên phía trước mà không có ý làm chuyện như cô đang tưởng thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro