Anh Rể Liếm Bức...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
Cô cố gắng cổ vũ bản thân, mềm nhũn người, bò về phía trước theo lời anh.
Chờ khi cô làm bộ trấn tĩnh ngồi xuống xong, anh rể lại mở miệng.
“Quá xa, như vậy anh không thể với tới em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, rõ ràng không cười nhưng lại khiến cô mơ hồ nhận ra một chút ý cười còn nhẹ hơn gió thoảng.
Giọng nói kia như cọ qua vành tai cô, tê tê dại dại.
Lâm Nhã cúi đầu, chính mình đang ngồi trên ngực anh.
Đúng là hoa môi của cô đang cách anh khá xa.
Lần này cuối cùng cô cũng có thể xác định “ngồi lên trước” mà anh nói là có ý giống như phỏng đoán của cô.
Cô không dám nhìn thêm nữa, xấu hổ xoắn xuýt vặn vẹo ngón tay, mắt nhắm lại, nhẹ nhàng ngừng thở, hơi hơi nâng mông lên tiến thẳng về phía anh…
Trong quá trình này, nửa người trên không tự chủ được mà ngã về phía trước, tay chống lấy cạnh giường.
Ngón tay cô đang run rẩy, cánh mông cũng run rẩy, ngay cả cánh hoa nơi riêng tư cũng đang run rẩy.
Dưới tình huống hai mắt không nhìn thấy, tất cả cảm quan khác đều như vô hình bị phóng đại vô số lần.
Khi sắp tới gần, thậm chí Lâm Nhã có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của người đàn ông phun trên hoa môi của cô.
Hơi ngứa…
Nhưng càng nhiều hơn vẫn là cảm giác thẹn.
Rõ ràng anh chưa làm gì cả, thế mà cô đã như hỏng mất, phát hiện phía dưới lại có chất lỏng nóng nóng ấm ấm chảy ra.
Phải làm sao, sao đây…
Cứ vậy chẳng phải nó sẽ chảy lên trên môi anh sao?
Hét thảm một tiếng trong lòng, cô vừa định chạy trốn đã cảm nhận được chỗ kia đột nhiên truyền đến xúc cram ẩm ướt ấm áp.
Có một thứ mềm mại nhẹ nhàng dán lên mép thịt của cô.
Đó là đầu lưỡi của anh!
Mềm mại trơn ướt, mặt lưỡi hơi thô nhám, mang theo xúc cảm nóng ướt.
Lâm Nhã chưa bao giờ biết mình lại là người dễ bị kích động cảm xúc như vậy, phía dưới ngứa ngáy vô cùng, thậm chí cô còn không thể nói nên lời rốt cuộc mình đang thấy thoải mái nhiều hơn hay đang thấy khó chịu nhiều hơn.
Động tác của anh vừa mềm nhẹ lại vừa tỉ mỉ.
Đầu tiên là dùng môi dưới nhấp nhẹ hoa môi, tư thế mờ ám hệt như đang hôn môi với cái miệng nhỏ phía dưới của cô vậy.
Lại tiếp nữa, cô phát hiện nơi được anh thăm dò nhiều nhất… là nơi đang sưng đỏ đau đớn của cô.
Hôn nhẹ, liếm nhẹ, hoặc là dùng cánh môi cọ cọ.
Hệt, hệt như… anh đang liếm láp miệng vết thương cho cô!
“Như vậy…” Người đàn ông mở miệng: “Có đau không?”
Cô xấu hổ mà trả lời: “Không, không đau…”
Chờ khi cô làm bộ trấn tĩnh ngồi xuống xong, anh rể lại mở miệng.
“Quá xa, như vậy anh không thể với tới em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, rõ ràng không cười nhưng lại khiến cô mơ hồ nhận ra một chút ý cười còn nhẹ hơn gió thoảng.
Giọng nói kia như cọ qua vành tai cô, tê tê dại dại.
Lâm Nhã cúi đầu, chính mình đang ngồi trên ngực anh.
Đúng là hoa môi của cô đang cách anh khá xa.
Lần này cuối cùng cô cũng có thể xác định “ngồi lên trước” mà anh nói là có ý giống như phỏng đoán của cô.
Cô không dám nhìn thêm nữa, xấu hổ xoắn xuýt vặn vẹo ngón tay, mắt nhắm lại, nhẹ nhàng ngừng thở, hơi hơi nâng mông lên tiến thẳng về phía anh…
Trong quá trình này, nửa người trên không tự chủ được mà ngã về phía trước, tay chống lấy cạnh giường.
Ngón tay cô đang run rẩy, cánh mông cũng run rẩy, ngay cả cánh hoa nơi riêng tư cũng đang run rẩy.
Dưới tình huống hai mắt không nhìn thấy, tất cả cảm quan khác đều như vô hình bị phóng đại vô số lần.
Khi sắp tới gần, thậm chí Lâm Nhã có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của người đàn ông phun trên hoa môi của cô.
Hơi ngứa…
Nhưng càng nhiều hơn vẫn là cảm giác thẹn.
Rõ ràng anh chưa làm gì cả, thế mà cô đã như hỏng mất, phát hiện phía dưới lại có chất lỏng nóng nóng ấm ấm chảy ra.
Phải làm sao, sao đây…
Cứ vậy chẳng phải nó sẽ chảy lên trên môi anh sao?
Hét thảm một tiếng trong lòng, cô vừa định chạy trốn đã cảm nhận được chỗ kia đột nhiên truyền đến xúc cram ẩm ướt ấm áp.
Có một thứ mềm mại nhẹ nhàng dán lên mép thịt của cô.
Đó là đầu lưỡi của anh!
Mềm mại trơn ướt, mặt lưỡi hơi thô nhám, mang theo xúc cảm nóng ướt.
Lâm Nhã chưa bao giờ biết mình lại là người dễ bị kích động cảm xúc như vậy, phía dưới ngứa ngáy vô cùng, thậm chí cô còn không thể nói nên lời rốt cuộc mình đang thấy thoải mái nhiều hơn hay đang thấy khó chịu nhiều hơn.
Động tác của anh vừa mềm nhẹ lại vừa tỉ mỉ.
Đầu tiên là dùng môi dưới nhấp nhẹ hoa môi, tư thế mờ ám hệt như đang hôn môi với cái miệng nhỏ phía dưới của cô vậy.
Lại tiếp nữa, cô phát hiện nơi được anh thăm dò nhiều nhất… là nơi đang sưng đỏ đau đớn của cô.
Hôn nhẹ, liếm nhẹ, hoặc là dùng cánh môi cọ cọ.
Hệt, hệt như… anh đang liếm láp miệng vết thương cho cô!
“Như vậy…” Người đàn ông mở miệng: “Có đau không?”
Cô xấu hổ mà trả lời: “Không, không đau…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro