Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Chúng Ta Có Thể...

2024-12-04 22:30:31

Trước khi ra ngoài, Tống Dương mặc một chiếc áo hoodie đen có mũ trùm đầu đơn giản, thoải mái.

Anh thường xuyên ở khách sạn này, nhân viên đã nắm rõ một số thói quen của anh, khi xuống lầu, nhân viên đỗ xe đã lái chiếc xe khác của anh để trong gara khách sạn ra cửa chính.

Gầm xe Mercedes-Benz G-Class khá cao, Tống Dương chân dài , nhấc chân một cái là lên được.

Sau khi đưa tiền boa, Tống Dương xoay vô lăng lái xe ra ngoài, lúc đi ra liếc nhìn khu vựa để xe đạp điện ngoài cùng của khách sạn.

Một khu vự nhỏ hầu như đều là xe máy điện giao đồ ăn, chỉ có một chiếc là ngoại lệ.

Là một chiếc xe đạp màu trắng sữa, yên tĩnh đậu giữ những chiếc xe máy, đầu xe hơi nghiêng.

Thật kỳ lạ, Tống Dương vừa nhì đã cảm thấy, đây chính là xe đạp của Tư Tình.

Phía sau vang lên tiếng còi xe, Tống Dương thu hồi ánh mắt, lái xe vào dòng xe cộ.

Quán bar Lam Điềm.

khi Tống Dương đến nơi, không khí đang rất sôi động, nhân viên nhìn thấy anh lập tức tiến lên dẫn đường.

Tầng một là nhạc dance sôi động, các chàng trai cô gái áp sát vào nhau, mùi nước hoa và mùi hương của quán bar quyện vào nhau, khiến Tống Dương cảm thấy khó chịu.

Anh bất giác nhớ đến mùi hương trên người Tư Tình vừa nãy, mùi hương hoa thoang thoảng không rõ tên. Tống Dương nhíu mày, đưa tay kéo mũ áo hoodie lên.

Nhân viên dẫn anh lên tầng hai.

Tầng hai là một khu vực có thể nhìn bao quát toàn bộ tầng một, yên tĩnh hơn tầng một chút, được coi như là một phòng bao hoàn toàn mở.

quán bar này là do Trương Tấn, bạn thân của Tống Dương mở, không phải vì kiếm tiền, chỉ là để có một địa điểm vui chơi trong nước, lại thêm việc thường ngày Trương Tấn chịu chi thường xuyên mời một số ca sĩ minh tinh nổi tiếng đến khấy động không khí. Ban đầu chỉ định mở ra cho vui vậy mà lại trở thành quán bar hót nhất Giang Thành, bình thường muốn đến còn phải nhờ người quen đặt chỗ trước.

Tống Dương vừa xuất hiện, người trên ghế sofa ở tầng hai đã lên tiếng.

"Xem ai đến này." Trương Tấn vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, cười nói" "Bé cưng ngồi sang bên nào, nhường chỗ cho cậu ấy."

Người phụ nữ ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ, Tống Dương liếc nhìn chỗ lõm trên sofa có thể tưởng tượng được mùi nước hoa nồng nặc đến nước nào.

Anh không để ý đến Trương Tấn, nhận lấy ly rượu trong tay nhân viên phụ vụ, dự vào lan can, lười biếng nhìn xuống dưới lầu mà không có mục tiêu nào.

Trương Tấn cười khẩy một tiếng, cầm ly rượu đứng dậy đi tới, đứng bên cạnh anh: "Không phải chứ, cậu về nước mà cũng không nói với anh em một tiếng?"

'Không nói với cậu, chẳng phải cậu cũng biết rồi sao." Tống Dương nói .

"Là tôi muốn rủ cậu sang châu Âu xem bóng đá, hỏi Kiều Kiều mới biết hôm nay hai người bay về Giang Thành."

Tống Dương cụng ly với anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu có thể tránh xa thư ký của tôi một chút không."

"Cậu nói vậy là sao, tôi quen Kiều Kiều từ khi người ta còn chưa làm thư ký cho cậu đấy." Trương Tấn đưa cho anh một điếu thuốc: "Hợp đồng với bên Mỹ đã ký xong hết rồi chứ?"

Tống Dương nhàn nhạt ừ một tiếng. không nhận thuốc, anh không nghiện thuốc lắm, mấy ngày một điếu là đã nhiều rồi.

Trương Tấn lại một lần nữa không nhịn được mà thầm khâm phục Tống Dương.

Nhà họ Trương và nhà họ Tống là hai gia đình có tiếng tăm nhất nhì ở Giang Thành, hai nhà coi như là chỗ quen biết đã lâu, nên hai người họ chơi với nhau từ khi còn bé.

Trương Tấn từ nhỏ đã tích chơi bời, trốn học đánh nhau, rượu chè thuốc lá cái gì cũng không thiếu, Tống Dương cũng không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì, rất nhiều chuyện rắc rối đều do hai người họ cùng gây ra, hồi đi học Tống Dương còn bị kỷ luật nhiều hơn cả anh ta.

Điểm khác duy nhất là, tuy Tống Dương thích chơi nhưng khả năng học tập của anh lại rất mạnh, thời đi học lên bục nhận kỷ luật xong là nhận luôn giải thưởng cuộc thi, lợi hại đến đáng sợ.

Bây giờ cũng vậy, những người khác vẫn đang học quản lý công ty, Tống Dương 27 tuổi đã ung dung đi lại trong giới danh lợi, đàm phán thành công vài dự án lớn với số tiền khổng lồ.

"Trâu bò. Vậy ngày kia đi, ngày kia tôi sắp xếp một bữa ăn cho cậu, chúng ta ăn mừng."



Tống Dương từ chối: "Cậu muốn mở tiệc thì tự mở, đừng lôi tôi vào."

Anh quay đầu lại nhìn, nói: "Bảo họ ra ngoài đi, ồn quá."

Trương Tấn tặc lưỡi một cái, gọi nhân viên phục vụ đến, bảo anh ta đưa khách xuống tầng dưới chơi: "Vậy để lần sau, khi nào cậu rảnh thì nói với tôi, tôi sắp xếp cho. Mà lần này về cậu vẫn ở khách sạn à?"

"Ừ"

Từ khi Tống Hoa Thành dẫn đứa con riêng thứ hai về nhà năm ngoái, gần như cả năm nay Tống Dương không về căn nhà đó nữa.

Một năm nay anh ở Giang Thành không nhiều, vẫn chưa kịp mua nhà mới.

"Vẫn ở Sở Tịch à?"

"Ừ"

Trương Tấn nhìn anh thật lâu sau, không nhịn được lại cụm ly với anh: "Anh bạn,cậu đúng là người si tình."

Tống Dương khựng lại, nhướng mày nhìn sang: "cái gì?"

"Thôi nào, đừng giả vờ trước mặt anh em." Trương Tấn nhỏ giọng nói : "không phải Lăng Sương kết hôn ở khách sạn đó sao, không phải chứ, cô ấy đã kết hôn hơn một năm rồi, cậu vẫn còn chưa quên được à?"

Lăng Sương là bạn học của họ, ba người học chung lớp từ tiểu học đến hết cấp ba, có thể coi là bạn thuở nhỏ.

Tống Dương và Lăng Sương từng yêu nhau hai tháng. Tống Dương tỏ tình với Lăng Sương sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người mới yêu nhau được vài ngày thì mỗi người một ngả đến những trường đại học khác nhau, bắt đầu yêu xa.

Hai tháng sau, Lăng Sương nói cảm thấy yêu xa quá vất vả, Tống Dương lại ở nước ngoài, có sự chênh lệch múi giờ, hơn nữa hiện tại cô đã có người muốn hẹn hò hơn, nên đề nghị chia tay với Tống Dương.

Mãi đến sau này nhận được thiệp mời cưới, Tống Dương mới biết, người mà Lăng Sương nói muốn hẹn hò hơn là lớp trưởng hồi cấp ba của họ.

Điều này đã khiến hôn lẽ của Lăng Sương năm đó gần như trở thành một buổi họp lớp cấp ba quy mô nhỏ.

Tống Dương liếc mắt: "Chỉ là ở quen rồi thôi."

"Năm đó cũng không biết là ai, đang ăn tiệc cưới thì biến mất." Trương Tấn vỗ vai anh: "không sao, trước mặt anh em cậu cứ mạnh miệng, tôi sẽ không vạch trần cậu đâu."

Tống Dương gạt tay anh ta ra, nhếch mép cười không vui vẻ: "cút."

Trương Tấn không cút, anh ta nhớ ra một chuyện khác: "Đúng rồi, cậu nhận được thư mời lễ kỷ niệm thành lập trường chưa? cậu đi không."

cuối tháng này là lễ kỷ niệm thành lập trường trung học Giang Thành - cũng chính là trường cấp ba của họ, trong nhóm chat của lớp đã thông báo mấy lần rồi.

Đối với những học sinh đã tốt nghiệp như họ, nhà trường còn đích thân gửi thư mời riêng.

Tống Dương: 'Nhận được rồi, không đi."

"Tôi biết mà. Thôi vậy tôi tự đi vậy, thật ra mấy hôm trước tôi có đến đó một lần rồi, cháu gái tôi học ở trường tiểu học Giang Thành, ngay cạnh trường cấp hai cấp ba, tôi thay chị tôi đón cháu mấy lần." Nói đến đây, Trương Tấn nhớ ra điều gì đó: "Này, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai?"

Tống Dương không hứng thú, qua loa đáp lại một câu: "Ai"

"Tư Tình."

Tống Dương nhìn anh ta.

Trương Tấn còn tưởng ánh mắt của anh là đang hỏi, cười nói: "Ồ, chắc cậu không nhớ đâu nhỉ, một bạn nữ hồi cấp ba học cùng lớp với chúng ta. Chính là...chính là..."

Tần Vận " chính là" mãi không ra.

Anh ta nhìn thấy mặt Tư Tình có thể miễn cưỡng nhận ra, nhưng nếu nói nữ sinh này có chuyện gì ấn tượng, anh ta thật sự không nói ra được, ngay cả tên của Tư Tình cũng là sau đó hỏi cháu gái mới biết.

"Nhớ chứ, đại biểu môn tiếng anh." Tống Dương nói: "luôn ngồi ở hàng ghế đầu tiên ấy."

"Hả" Trương Tấn ngẩn người: "đúng đúng đúng, là cô ấy. Vậy mà cậu lại nhớ được."



"Bây giờ cô ấy đang làm giáo viên ở trường tiểu học Giang Thành, dạy tiếng anh cho cháu gái tôi." Trương Tấn nhớ lại dáng vẻ của Tư Tình: "Cậu đừng nói chứ, hồi cấp ba, tôi đã cảm thấy sau này cô ấy sẽ làm giáo viên."

Tống Dương hỏi : "Vì sao."

"Không bết, cảm giác thôi. Cứ trông rất ngoan, nói chuyện cũng rất dịu dàng, vừa nhìn là biết kiểu con gái ngoan ngoãn nghe lời người lớn, kiểu người này lớn lên thường sẽ vào làm trong cơ quan nhà nước, không phải giáo viên thì cũng là công chức." Trương Tấn hỏi ngược lại: "Cậu không thấy thế sao? Ê, không phải cậu nối không muốn hút sao, sao lại châm thuốc rồi?"

Tống Dương đứng với tư thế lười biếng, nghiêng đầu thở ra một hơi khói, chọn lọc trả lời.

"Thấy được."

Dịu dàng, sạch sẽ, ngoan ngoãn. Đây hẳn là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Tư Tình.

kể cả Tống Dương cũng thấy vậy.

Trước đám cưới của Lăng Sương, ấn tượng của Tống Dương về Tư Tình giống hệt như Trương Tấn, nhớ mặt, trông rất ngoan, còn lại thì không có gì. Vì vậy nên vào ngày cưới của Lăng Sương, Tống Dương rời khỏi hội trường ra hành lang hút thuốc , nhìn thấy Tư Tình bước vào trong bóng tối, Tống Dương hiếm khi ngẩn người.

Lúc đó Tống Dương uống hơi nhiều, lười biếng dựa vào tường, khi Tư Tình đến gần anh thậm chí còn không phân biệt được mùi rượu thoang thoảng quanh chóp mũi là của anh hay của Tư Tình.

Tư Tình đứng yên trước mặt anh: "Có phải cậu thích Lăng Sương không?"

Giọng nói hệt như trong ấn tượng của anh, rất nhỏ, rất nhẹ, như tiếng tiếng thì thầm bên tai.

Tống Dương nhíu mày, vừa định đi thì Tư Tình lại tiến thêm một bước.

"Trùng hợp thật." Tư Tình nhỏ giọng nói: "Tôi thích chú rể của cô ấy đấy."

Nói xong, Tư Tình nhón chân lên hôn anh.

Nụ hôn của Tư Tình không giống với mùi rượu nồng nặc trên người cô, mà giống như con người cô. Mềm mại, đôi môi, đầu lưỡi, làn da bên môi, xúc cảm đều mềm mại rất dễ chịu, trong miệng cô không có mùi rượu là mùi hương trái cây ngọt ngào, do trong người có hơi mem hay do cô quá ngọt ngào, Tống Dương lười biếng cúi đầu hôn cô, không khỏi nghĩ, trong tiệc cưới có loại rượu nào mà có mùi trái cây nồng như vậy?

Tống Dương không phải là người ham muốn, ngược lại anh lớn lên trong một gia đình quá giàu có, chứng kiến quá nhiều sự dơ bẩn trong tình cảm và tình dục, nên càng thận trọng trong phương diện này. Ngay cả khi yêu đương với Lăng Sương cũng chỉ chạm môi mà thôi.

Có lẽ đêm đó quá say.

Một nụ hôn vụng về nhưng lại mạnh bạo của Tư Tình, anh đã đưa cô lên lầu.

Tỉnh dậy, Tư Tình đã mặc quần áo chỉnh tề, một đoạn cổ chân lộ ra dưới lớp váy dài, trên đó có dấu hôn của Tống Dương. Như thể đó là một minh chứng chuyện xảy ra giữ hai người.

Cô đứng bên ghế sofa, như đang đợi Tống Dương tỉnh lại. Hai người vừa chạm mắt, cô dịu dàng nói: "xin lỗi, tối qua tôi say rồi."

Tống Dương dự đoán câu tiếp theo của cô ấy hẳn là : Tối qua chỉ là ngoài ý muốn, mong cậu quên đi đại loại là như thế...Thì nghe thấy cô ấy nói " chúng ta duy trì mối quan hệ này được không? Trước khi Lăng Sương đổi ý."

Tống Dương nghĩ rất lâu mới hiểu ý trong lời nói của cô.

Lúc tổ chức hôn lễ, Lăng Sương đến mời rượu, nhân lúc mọi người xung quanh không chú ý, ghé sát vào tai anh hỏi một câu tinh nghịch: "Tống Dương, vạn nhất sau này tớ đổi ý, cậu có còn muốn tớ không?.

Tống Dương nói: "Cậu đổi ý rồi hãy nói."

Cuộc đối thoại của họ bị Tư Tình nghe thấy.

Lúc đó Tống Dương cảm thấy rất nực cười. Ý gì đây? bạn gái cũ của anh kết hôn với người cô thích, vậy nên họ an ủi lẫn nha, chờ đôi vợ chồng kia ly hôn sao?.

Đến tận hôm nay, khi nhớ lại chuyện này. Tống Dương vẫn cảm thấy buồn cười.

Thật ra Tống Dương nên từ chối, nhưng anh đã không làm vậy.

Không nói rõ được lý do, có thể vì Tư Tình mặc chiếc váy dài trắng tinh đứng đó hỏi anh, liệu họ có thể duy trì mối quan hệ bạn giường hay không, quá mớ lạ cũng qua trái ngược. Có thể là vì đôi mắt Tư Tình rất đẹp, khi nhìn thẳng vào anh, khiến người ta rất khó từ chối yêu cầu của cô.

Cũng có thể đơn thuần là vì đêm đó họ đã trải qua rất thoải mái với nhau.

Tóm lại khi Tống Dương hoàn hồn, họ đã trở thành loại quan hệ này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Số ký tự: 0