Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Tư Tình: Cho Hỏ...

2024-12-04 22:30:31

Cuối cùng Tư Tình vẫn gọi taxi, ném xe đạp vào cốp xe.

Cô quá mệt mỏi, chân giường như vẫn còn run rẩy, đạp xe thêm một tiếng nữa mới về đến nhà e rằng ngày mai cô không cần đi làm nữa.

Taxi từ những toà nhà cao tầng chạy thẳng đến con hẻm nhỏ, Tư Tình không để tài xế lái xe vào trong, hàng xóm láng giềng quá quen thuộc , nhìn thấy cô lấy xe từ trong cốp xe ra chắc chắn lại hỏi han đủ điều.

Linh cảm của cô đúng thật, Tư Tình vừa dắt xe đi được vài bước đã bị người ta gọi lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn, không ai khác chính là mẹ cô. Mẹ Tư vừa đi đổ rác về, lúc này đang trò chuyện với người hàng xóm gần đó.

Nhìn thấy cô, người hàng xóm cười nói: "Tư Tình về rồi à, ôi chao lại gầy đi rồi. Nhưng mà càng xinh hơn đấy."

"Làm giáo viên mà, ngày nào cũng dạy dỗ bọn trẻ mệt lắm, sao mà không gầy được." Mẹ Tư cười đáp, sau đó nhìn cô: "Sao giờ này mới về? Mẹ để dành cho con bát canh trong nồi đấy, về uống nhanh đi."

Tư Tình vừa chào hỏi hàng xóm , mỉm cười: "vâng ạ, vậy con về đây ạ."

Đi được vài bước nghe thấy người phía sau vẫn đang trò chuyện.

"Nhà bà giỏi thật đấy, cả nhà đều là giáo viên nhân dân, lợi hại thật."

"Ôi dào, có gì mà lợi hại..."

Tư Tình về đến nhà, bố Tư đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, ông không ngẩn đầu lên nói: "về rồi à?"

"Vâng ạ." Tư Tình đáp.

"Uống bát canh trong nồi đi." Tư Tình vừa bước vào bếp, bố Tư lại lên tiếng: "Thầy hiệu phó của con nói với ba, tiết dạy công khai của con hôm nay dạy cũng được. Môi trường trường học, tiến độ học tập của học sinh các thứ đã quen chưa?"

Tư Tình nhìn bát canh đầy dầu mỡ, khẽ nhíu mày vẫn bưng lên: "Dạ quen rồi ạ."

Mẹ Tư theo sát Tư Tình vào nhà, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ liền xem vào: "Con xem, mẹ và bố con nói đúng chứ? Giáo viên giáo viên tiểu học áp lực ít, việc ít, lúc trước con không nghe lời chúng ta, đi thi biên chế giáo viên cấp hai,thì đừng nói là tan làm đi ăn cơm với đồng nghiệp, bây giờ con còn đang phải trông học sinh buổi tối đấy... Sao không uống nữa? uống hết đi, Mẹ cố ý hầm cho con đấy, để canh đúng lửa, hôm nay cả ngày mẹ không ra khỏi nhà, uống hết đi."

Tư Tình cố nén buồn nôn uống hết bát canh, nói: "con về phòng đây ạ."

Về phòng, Tư Tình lại tắm thêm lần nữa, cô có tính sạch sẽ quá mức, trước khi lên giường nhất định phải tắm rửa. Tắm rửa xong cổ họng vẫn còn cảm giác nhờn mỡ, Tư Tình khó chịu uống mấy ngụm nước mới miễn cưỡng đè lại cảm giác buồn nôn xuống.

Nằm trên giường, phát hiện có tin nhắn trên điện thoại.

|Tống Dương: hình ảnh.|

Là hoá đơn bữa tối hôm đó, 783.4.

Tư Tình lập tức chuyển khoản 391.7 tệ, Tống Dương không nhận, chắc là chưa nhìn thấy.

Tư Tình không làm gì nữa, vẫn dừng lại ở khung chát với Tống Dương. Không phải cố ý đợi Tống Dương trả lời, chỉ là hôm nay quá mệt mỏi.

Ảnh đại diện của Tống Dương là một chú chó samoyed, chắc là do anh nuôi, đeo kính râm thè lưỡi nhìn vào ống kính, trông hơi ngốc nghếch.

Tư Tình lướt lên trên, tin nhắn giữ cô và Tống Dương thật sự rất ít, tuy rằng họ đã kết bạn từ rất lâu, nhưng một năm trước mới bắt đầu trò chuyện.

Số lần họ hẹn hò không quá mười lần, cô mới đi làm nên bận rộn, Tống Dương cũng thường xuyên không ở trong nước, tin nhắn của họ không mất bao lâu đã lướt đến đầu. Lần đầu tiên cũng là Tư Tình chủ động hôn, lần thứ hai cũng là Tư Tình chủ động hẹn.

Cô vẫn còn nhớ hôm đó là ngày đầu tiên cô đến trường Giang Thành thực tập, vào giờ nghỉ trưa, lần đầu tiên cô gửi tin nhắn Wechat cho Tống Dương.

Tư Tình: Chào cậu, Tống Dương, tôi là Tư Tình.|

|Tống Dương: tôi biết.|

|Tư Tình: cho hỏi cuối tuần này cậu có rảnh không? tôi muốn hẹn cậu.|

|Tống Dương: ...|

Lúc đó Tư Tình nhìn thấy mấy dấu chấm lửng này, cảm thấy Tống Dương có vẻ muốn từ chối, cô cất điện thoại, nghĩ nếu hết giờ nghỉ trưa mà vẫn chưa nhận được hồi âm...Thì cô sẽ hỏi lại lần nữa.

Tống Dương không để cô đợi hết giờ nghỉ trưa, chỉ mười phút sau.



|Tống Dương: Gặp ở đâu.|

Tư Tình đặt phòng khách sạn xong gửi số phòng cho anh. Gửi hai lần, cuối cùng Tống Dương cũng không nhịn được môi trường khách sạn cô tìm, nói sau này khách sạn để anh đặt. Thế là lịch sử trò chuyện của họ từ Tư Tình gửi số phòng, biến thành Tống Dương gửi số phòng.

Thỉnh thoảng xen lẫn một vài câu chuyện phiếm, cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là báo cho đối phương biết mình không rảnh. Lướt đến tin nhắn mới nhất, Tống Dương vẫn không nhận tiền. Tư Tình nằm nghiêng, theo thói quen click vào vòng bạn bè của Tống Dương.

Vòng bạn bè của Tống Dương không giới hạn thời gian, tất cả đều mở cho bạn bè xem, nội dung bên trong không nhiều, một năm nhiều nhất hai bài, nhưng mỗi lần đề cập đến đều rất phong phú -- Mô tô, cưỡi ngựa, trượt tuyết, tiệc rượu ở lâu đài...

Có thể thấy, Tống Dương vẫn như hồi cấp ba, là người phân chia rõ ràng giữa việc chính và sở thích, cũng đều làm rất tốt.

Tống Dương cao ráo, dáng người cân đối, tất cả các trang phục mặc trên người anh đều không hề lạc lõng, khi mặc tây trang thì điềm đạm chỉnh tề, khi thay đồ thể thao lại tràn đầy hơi thở thanh xuân, khi nhìn vào ống kính trên mặt mang theo nụ cười, dù nhạt nhào hay rực rỡ, đều rất đẹp trai.

Đang xem thì phía trên điện thoại hiện lên một khung chat.

|Chủ nhiệm:@Toàn thể thành viên cuối tháng là đến lễ kỷ niệm thành lập trường rồi, tuy khối tiểu học chúng ta được thành lập khá muộn, nhưng cũng nên ăn mừng một chút. Trang công khai của trường đã đăng một bài chúc mừng, mọi người tích cực chia sẻ, bình luận nhé.|

Tư Tình thoát khỏi vòng bạn bè của Tống Dương, chia sẻ bài viết chúc mừng của trường. Vòng bạn bè của Tư Tình được cài chế độ hiển thị trong một năm -- Ban đầu là ba ngày, mẹ Tư nói như vậy có vẻ không được phóng khoáng, nên bảo cô đổi. Nhưng ba này hay một năm đối với Tư Tình mà nói không có gì khác biệt, bởi vì cô căn bản không đăng bài lên vòng bạn bè, tất cả các hoạt động trong một năm qua đều là chia sẻ, chia sẻ....

Hoàn toàn khác với Tống Dương.

Bố mẹ cô và vài một đồng nghiệp lần lượt like bài đăng của cô, Tư Tình suy nghĩ chút, rồi vào bài đăng của các đồng nghiệp khác like lại.

Đang định đi ngủ thì điện thoai rung lên một tiếng, Tống Dương đã nhận tiền.

Vài giây sau, thông báo khoảnh khắc hiện lên, Tư Tình clik vào xem, ngẩn người.

Tống Dương đã like bài đăng về nhiệm vụ mà cô vừa chia sẻ.

--

Chiều thứ sáu, Tư Tình đang soạn giáo án thì có một tuýp thuốc mỡ được đặt lên bàn cô.

Ngẩng đầu lên, là giáo viên chủ nhiệm của một lớp mà cô dạy, họ Lý, đối phương quan tâm hỏi: " Cô Tư, chỗ này của em có phải là bị muỗi độc cắn đấy chứ? Hai ngày rồi vẫn chưa hết, em thử loại thuốc mỡ này xem."

Nghe vậy, Tư Tình theo bản năng dùng lòng bàn tay che che cổ lại.

Lần trước Tống Dương hôn qua lâu, dấu hôn đến giờ vãn chưa hết hẳn, cô dùng kem che khuyết điểm cũng khó che hết được, ở trường ra mồ hôi một chút lại càng rõ ràng, có giáo viên hỏi, cô chỉ có thể nói là bị muỗi đốt.

"Cảm ơn chị." Tư Tình đành phải nhận lấy: "Em dùng xong sẽ trả lại chị."

"Không sao, dùng xong cứ để trên bàn chị là được." Cô Lý không đi, thăm dò hỏi: "Cô Tư, chiều nay em có việc gì nữa không?"

Tư Tình không trả lời mà hỏi ngược lại: "sao vậy chị?"

Vẻ mặt cô Lý lo lắng : "Là thế này... gần đây không phải đang mùa cúm sa? trưa nay con trai chị đột nhiên sốt cao, chồng chị đã đưa nó đến bệnh viện rồi, nhưng em biết đấy, con chị còn nhỏ mới 5 tuổi , giờ cứ khóc lóc đòi chị, nhưng giờ chị lại không thể đi được... Cô Tư, em có rảnh giúp chọi một chút không?"

"Tiếp theo chị còn phải lên lớp sao?" Tư Tình khó xử: "Tiết ngữ văn em không dạy thay được..."

"Không không không, chiều nay chị không có tiết, chỉ là lúc tan học cần có người dẫn học sinh chị ra cổng trường, để phụ huynh tiện đón con."

Quy định của trường là học sinh lớp 4 trở xuống phải có phụ huynh tự mình đưa đón.

Tư Tình hiểu ra: " vâng, chị cứ đến bệnh viện đi, em giúp chị đưa các em ra ngoài."

Vừa hay mấy hôm nay bố mẹ cô đi công tác, không cần phải vội về nhà.

"Cảm ơn em nhiều lắm, Cô Tư, lần sau chị mời em ăn cơm." Cô Lý liên tục cảm ơn, cầm túi xách định đi, trước khi đi vẫn không nhịn được dặn dò: "Sau khi đưa hết các em đi rồi phiền em nhắn tin báo cho chị một tiếng để chị yên tâm, cảm ơn cô Tư, phụ huynh học sinh lớp chị đều đón rất nhanh, thường thì 3 rưỡi tan học, 4 giờ đón hết rồi, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của em đâu, cảm ơn em!"

6 giờ tối.

Học sinh trường cấp ba bên cạnh cũng sắp tan học hết, Tư Tình dắt tay học sinh cuối cùng còn sót lại trong lớp, vẫn đang đứng ở cộng trường.

|Cô Lý lớp 5: cuối cùng cũng liên lạc được với phụ huynh của em ấy rồi, họ noi lúc trước đang trên máy bay, đã cho người đến đón con rồi, không biết sao vẫn chưa đến, đã giục rồi. Xin lỗi xin lỗi cô Tư. có thể phiền em đợi thêm một chút nữa được không |chắp tay| |chắp tay|.

Tư Tình nắm tay cô bé, trả lời đã bết, sau đó cúi đầu hỏi: "Con đói chưa? cô dẫn con đi mua ít đồ ăn nhé?"



Khi Tống Dương đến nơi, Tư Tình đang ngồi xổm ở cổng trường, lau vụn bánh quy trên miệng cho một bé gái, hôm nay Tư Tình tết hai bím tóc, lúc này đã hơi rối, lỏng lẻo rủ xuống hai bên má cô.

Tống Dương nhìn một lúc rồi mới lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tư Tình ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Tư Tình còn chưa hoàn hồn, bé gái đã chạy tới nắm lấy vạt áo Tống Dương.

Hôm nay Tống Dương ăn mặc rất thoải mái, áo phông đen, quần rộng thùng thình, cánh tay lộ ra, săn chắc khoẻ khắn, trông trẻ trung như sinh viên đại học.

Nhìn thấy bé gái trực tiếp nắm lấy vạt áo mình, Tống Dương cũng ngẩn người.

Tư Tình phản ứng lại, gọi tên bé gái, hỏi: "Người anh này là người nhà con à?"

Nói xong cô giải thích với Tống Dương: "Chúng tôi cần phải đăng ký."

"Không biết ạ." bé gái đáp rõ ràng: "Con không quen biết anh ấy."

Tư Tình: "?"

Tống Dương cúi đầu, nhìn cô bé với vẻ mặt buồn cười: "vậy sao em lại nắm lấy anh?"

Cô bé ôm chặt lấy chân Tống Dương, khoa trương nói: "Anh đẹp trai quá đi! Nhất định là minh tinh rồi, anh cho em xin chữ ký đi!"

Tư Tình: "..."

"ký cái rắm! Đứng đàng hoàng cho cậu!" từ xa có người thở hồng hộc chạy tới, lôi cô bé ra khỏi chân Tống Dương.

Tống Dương chỉ vào người vừa đến, giọng lười biếng giải thích: "Cậu của bé."

"Xin lỗi cô Từ nhé, tôi quên mất hôm nay phải đón cô nhóc này, vộ vàng chạy đến lại còn bị người ta va quẹt xe." người đàn ông vừa đến hướng cô xin lỗi, rồi ngay lập tức đổi chủ đề: " cô Tư, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta từng học chung, bạn học cấp ba."

Tư Tình gật đầu: "Trương Tấn."

"Ấy , cậu thấy chưa!" Trương Tấn huých người đàn ông bên cạnh: "Tôi đã nói rồi mà, cô ấy nhất định nhớ tôi."

Tống Dương không nói gì, chỉ cười khẩy rồi quay mặt đi.

Tư Tình hơi ngơ ngác. Trước đó, khi nào, họ đã bàn tán về cô sao?

"Thật ngại quá Tư Tình, cậu ngồi đây với một mình nó chắc cũng phải hai tiếng rồi, trời tối ôm rồi." Trương Tấn nói: 'vừa hay đến giờ ăn cơm rồi, tôi mời cậu một bữa coi như tạ lỗi."

Tư Tình vội vàng nói " không cần đâu. Cũng không đợi lâu lắm, hôm nay phụ huynh nào cũng đến muộn."

"Người khác bốn giờ đã đi rồi !" Cô bé hung hăng đấm mấy cái vào chân Trương Tấn: " Cậu hại cô Tư phải đứng hai tiếng đồng hồ!"

Tư Tình: "..."

Trương Tấn nắm lấy tay cháu gái: "Bữa này mà không mời được, chị tôi sẽ đánh tôi mất, nể mặt chút đi cô Tư, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ mà.."

"Tôi, tôi còn có người nhà đang đợi về nhà ăn cơm." Tư Tình ấp úng nói.

Trương Tấn: "Cơm nhà ngày nào chẳng ăn được? Vừa hay, tối với Tống Dương định đi ăn một nhà hàng tư nhân, bạn tôi mở đấy, bình thường người khác muốn ăn phải xếp hàng hai tháng, nhất định phải đi cùng nhau đấy."

Tư Tình từ trước đến nay không biết từ chối những câu chuyện như thế này, cô quay sang Tống Dương, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.

Tống Dương đút tay vào túi quần, xem kịch nãy giờ. Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Tư Tình nói dối, thật sự rất vụng về, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.

Thấy cô nhìn qua, Tống Dương hỏi: "Xe đạp để ở đâu?"

Tư Tình: "?"

Mười phút sau, Tư Tình trơ mắt nhìn Tống Dương xách chiếc xe đạp của cô, bỏ vào cốp xe của Trương Tấn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Số ký tự: 0